Mối Quan Hệ Giữa Ta Và Các Đồ Đệ Thật Phức Tạp
-
Chương 14: Sư tôn sờ cái đuôi của ta đi
Ở trên một ngọn núi ngoài núi Phù Quang.
Nơi này ở biên giới vùng cây hải đường sinh trưởng, phạm vi bao trùm rộng hơn kiếm trận hộ sơn rất nhiều. Vốn dĩ nơi này là địa phương hẻo lánh ít dấu chân người, hiện tại lại tràn ngập những gương mặt xa lạ.
Vừa mới đến, Giang Nguyệt Hoàn đã rút kiếm xông lên cứu một thiếu niên từ tay đám khách không mời mà đến.
Sở dĩ y thân chinh tới đây, đương nhiên không phải là vì "thụy thú", mà do chỉ dẫn của Thiên Đạo trong lòng bàn tay lại sáng lên lần nữa, sợi chỉ màu trắng trước giờ không có phản ứng lại bắt đầu nhấp nháy, chỉ dẫn phương hướng cho y.
Lần này, y không phải vượt ngàn dặm xa xôi đến thời không khác để thu nhận đồ đệ, mà là đồ đệ của y đánh bậy đánh bạ chạy trốn tới phái Phù Quang.
Thiếu niên được y bảo vệ ở phía sau rõ ràng không phải con người, là nam nhưng dung mạo nữ tính, tuổi xấp xỉ Tiêu Dịch, hình như vẫn chưa biến hóa hoàn chỉnh, hai chiếc tai thú mềm mại ở hai bên đầu, trên trán có hai chiếc sừng nhỏ vừa mọc, phía sau còn có chiếc đuôi ngắn ngủn màu trắng, nguyên hình của cậu hình như là một con dê.
Cả người cậu đầy vết thương chồng chất, cậu sức cùng lực kiệt mà quỳ trên mặt đất, túm chặt lấy vạt áo của Giang Nguyệt Hoàn, thở hổn hển, tựa hồ mới vừa chạy như điên tìm đường thoát chết, sợ tới mức trợn to đôi mắt ngập nước, run rẩy không thôi.
Cậu phát ra âm thanh cầu cứu, vừa mở miệng, hai giọt nước mắt trong suốt chảy xuống dọc theo gương mặt: "Ân nhân, làm ơn... cứu ta."
Giọng nói của cậu mềm như bông, còn hơi run rẩy, vô cùng khiến người ta thương cảm.
Giang Nguyệt Hoàn có thể cảm thấy được sự sợ hãi của cậu, áo lông cáo trên người cũng sắp bị cậu kéo rớt rồi. Y bất đắc dĩ đưa tay nắm chặt cổ áo, nhỏ giọng nói: "Ngươi thả tay ra trước."
Thiếu niên vô cùng do dự, qua một lúc lâu mới chậm rãi buông tay, rồi cuộn mình tròn như quả bóng ở bên chân y.
Ước chừng có ba bốn mươi người đuổi bắt cậu, đều đang vây quanh bọn họ. Những người này có tu vi không quá cao, e ngại Giang Nguyệt Hoàn ở đây mà không dám tiến lên, vẻ mặt tràn ngập do dự.
Lúc trước, chuyện Giang Nguyệt Hoàn dùng một kiếm giết Diêu Liệt sớm đã truyền ra ngoài, trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu của mọi người ở các thời không. Hậu kỳ Hóa Thần còn không thắng nổi một kiếm của Giang Nguyệt Hoàn, bọn họ tu vi cỡ này, sao dám mạo phạm Tiên tôn Giang?
Nhưng những người này không cam lòng rời đi như vậy, bọn họ nhìn nhau qua lại một lúc, rốt cuộc có người lấy hết can đảm, bước lên trước một bước và nói: "Tiên tôn Giang, đây là linh thú bỏ trốn của phái ta, chúng ta đuổi theo nó đã vài ngày rồi, ngài có thể giơ cao đánh khẽ, để chúng ta mang nó về được không?"
Lời kia vừa thốt ra, thiếu niên dê kia lại hoảng loạn ôm chân Giang Nguyệt Hoàn. Y cúi đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy hai mắt cậu đẫm lệ, điên cuồng lắc đầu với y.
Giang Nguyệt Hoàn quay về phía đám người kia, không mặn không nhạt mở miệng nói: "Chứng cứ."
"Chứng cứ gì?"
"Chứng cứ chứng minh nó là linh thú của quý phái."
"Cái này..."
Đám người vò đầu bứt tai, hiển nhiên không lấy ra được chứng cứ, ánh mắt nhìn về phía Giang Nguyệt Hoàn còn có chút chột dạ. Một người trong đó túm cánh tay người khác, nhỏ giọng thì thầm: "Hay là chúng ta đi đi, vị Tiên tôn Lãm Nguyệt này tu vi sâu không lường được, chuyện không bắt được cát dương* là chuyện nhỏ, mất mạng mới là chuyện lớn."
*cát dương: con dê mang lại may mắn.
Những người khác cũng phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, quá không có lời, dù sao cũng không chỉ có mình chúng ta muốn bắt cát dương. Không bằng đi về trước, chờ bọn họ lay động phái Phù Quang động thủ trước, sau đó trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi."
Mọi người mồm năm miệng mười, giống như đã thương lượng được phương án, rốt cuộc người cầm đầu cắn răng một cái, vô cùng không cam lòng mà liếc nhìn thiếu niên dê kia, nói lớn: "Được rồi, Tiên tôn Giang, chúng ta cáo từ."
Giang Nguyệt Hoàn thờ ơ nói: "Không tiễn."
Vòng vây xung quanh bọn họ bắt đầu giải tán, mấy chục con người quay đầu rời đi. Chờ đến khi mọi người đi hết, Giang Nguyệt Hoàn bỗng nhiên hơi híp mắt, kiếm Trầm Nguyệt hiện ra trên tay, hơi nước mỏng manh chuyển hóa thành băng.
Y vô thanh vô tức chém ra một kiếm, ánh kiếm tròn như trăng rằm, từ trên trời giáng xuống, bao phủ toàn bộ mấy chục con người chuẩn bị rời đi.
Bọn họ thậm chí không kịp phản ứng, cũng không kịp cất tiếng, đã liên tục ngã xuống.
Vẫn không thấy một giọt máu nào như cũ.
Thiếu niên dê mở to hai mắt, cả người run rẩy, giọng nói cũng đang run rẩy: "Ân nhân, người... người giết hết tất cả bọn họ sao?"
"Không thì sao?" - Giang Nguyệt Hoàn bình thản nhìn cậu, giống như thứ vừa mới trôi đi ở trong bàn tay y không phải mấy chục mạng người sống, mà là mấy chục khối đá vô tri vô giác, "Chẳng lẽ phải đợi tới khi bọn chúng mang tin tức ngươi ở chỗ này phát tán ra ngoài, khiến cho nhiều người tới đuổi bắt tranh đoạt, để cho bọn chúng trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi?"
Thiếu niên im lặng.
"Đứng lên đi," - Giang Nguyệt Hoàn đưa tay về phía cậu, "Ở lại phái Phù Quang, từ nay về sau, ta bảo vệ ngươi."
*
Sở Cận Lâu bước nhanh xuống đường núi.
Hắn đi càng lúc càng nhanh, tiếng bước chân phía sau cũng càng lúc càng nhanh, hai người giống như đang phân cao thấp, một người không muốn bị đuổi theo, còn người kia thì không muốn bị bỏ lại.
Thậm chí Sở Cận Lâu còn quên dùng phép dịch chuyển ngàn dặm, giống như tại thời điểm này, bất kể phương pháp nào trừ đi bộ đều là gian lận, khiến người khác coi thường.
Thể trạng của rồng vẫn cường tráng hơn người thường, hơn nữa hắn thân cao chân dài, một bước có thể đi mấy bậc cầu thang, Tiêu Dịch dần dần đuổi theo không kịp, chỉ có thể từ đi chuyển sang chạy, mệt đến bở hơi tai, đổ mồ hôi đầm đìa.
Cũng may đích đến đã gần ngay trước mắt, hai người một trước một sau lên ngọn núi kia, từ xa nhìn thấy một ánh kiếm trắng như tuyết, như trăng rằm trên trời hạ xuống nhân gian, hình thành chỉ trong một khoảnh khắc rồi dần dần tan biến.
Cách thật xa mà Sở Cận Lâu cũng đã cảm giác được bên trong kiếm khí kia chứa hàn ý, lập tức nghĩ đến chuyện Kim Đan của sư tôn bị đông, trái tim không khỏi nhảy loạn, hắn sải bước lớn lên mấy bậc thang cuối cùng, kêu to: "Sư tôn!"
Giang Nguyệt Hoàn vừa nâng thiếu niên trên mặt đất kia dậy xong, quay đầu lại chợt thấy Sở Cận Lâu xuất hiện, hình như cũng không quá bất ngờ với việc hắn sẽ tìm tới, gật đầu với hắn một cái.
Thiếu niên cũng nhìn về phía âm thanh phát ra, vừa thấy bóng hình hắc y kia liền sợ tới mức lui về sau hai bước, không nắm chắc tay Giang Nguyệt Hoàn, lại té xuống đất, lộn nhào trốn phía sau lưng y, run rẩy nói: "Rồng... rồng!"
Giang Nguyệt Hoàn đột nhiên nhíu chặt mày.
Sở Cận Lâu cũng sửng sốt, theo bản năng nhìn cái đuôi của mình, có hơi bất ngờ.
Đúng là hắn không thu hồi sừng và đuôi lại, nhưng trên người hắn còn có tiên pháp của Giang Nguyệt Hoàn, mặc dù lộ đặc điểm của rồng cũng sẽ không bị ai nhìn thấy. Trên đường đến đây, hắn gặp phải vô số đệ tử phái Phù Quang, không một ai phát hiện, làm sao vừa đến trước mặt thiếu niên này đã bị nhìn thấu rồi?
Hắn nhìn về phía thiếu niên sợ hãi đến mức bịt chặt tai, tầm mắt đảo qua cái sừng bé xíu trên trán, cái đuôi ngắn ngủn phía sau, và hai cái móng dê lộ ra dưới ống quần, không khỏi nghi ngờ: "Dê con biến hình còn chưa hoàn chỉnh, lại có thể nhìn thấy chân thân của ta sao?"
Trên đời này thật sự tồn tại người như vậy?
Dê nhỏ nước mắt lưng tròng, đôi mắt to nhìn về phía hắn, nhìn đỉnh đầu hắn, rồi lại nhìn phía sau hắn, tựa hồ muốn nói lại thôi.
Sở Cận Lâu nhận được ánh mắt này, cảm thấy bị xúc phạm, lông đuôi dựng hết cả lên, giận dữ nói: "Ngươi nhìn cái gì, ta cố ý!"
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng hắn biết rõ, hắn thật sự không có cách nào thu hồi sừng và đuôi lại, dường như vừa trải qua kỳ phát tình thì không giấu nổi đặc điểm của rồng, bởi vậy càng thêm khó chịu.
"Huhu... Ta," - Dê con thút tha thút thít, "Ta chưa nói cái gì hết."
Sở Cận Lâu: "..."
Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn dê nhỏ khóc thút thít, lần đầu tiên cảm thấy loại sinh vật nhỏ yếu này thật đáng ghét, nếu không phải sư tôn bảo vệ nó, hắn chắc chắn sẽ cắn xé con dê nhỏ này.
Đúng rồi, con dê nhỏ này hẳn là "thụy thú" trong lời của các đệ tử, sư tôn che chở nó như vậy, có thể nào...
Hắn hồi tưởng trong đầu cái ngày Giang Nguyệt Hoàn nhặt Tiêu Dịch về, càng tức giận đến ngứa răng, đúng lúc này nghe được tiếng thở dốc - Tiêu Dịch theo tới rồi.
Rồng đang trong kỳ phối ngẫu có tính chiếm hữu cực kỳ cao, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, đã ném lời dặn dò "cải thiện mối quan hệ với sư đệ" của sư thúc đi từ lâu, đang cân nhắc xem nên giải quyết con dê có khả năng trở thành sư đệ mới và đứa sư đệ phế vật hiện tại như thế nào, thì nghe thấy Giang Nguyệt Hoàn gọi mình: "Cận Lâu."
Sở Cận Lâu nhìn về phía y, thấy thái độ của y có chút nghiêm trọng. Y nhìn chằm chằm đống thi thể đầy đất kia, như đang xem thử đã chết hết thật hay không, rồi phân phó: "Đốt."
Sở Cận Lâu gật đầu, há mồm phun ra một ngọn lửa rồng, ngọn lửa vàng gặp gió thì bùng lên, lập tức bén lửa những cái xác đó, không lâu sau thiêu trụi không còn một mảnh, chỉ còn lại đống tro tàn trắng xám.
Khi đốt cháy thi thể, hắn không khỏi nhìn về phía Giang Nguyệt Hoàn, thầm nghĩ sư tôn quả nhiên vẫn để ý hắn nhất, vừa rồi thiếu niên kia nói ra thân phận của hắn, như vậy đám "người xem" này một người cũng không thể giữ, cho dù là thi thể thì cũng phải đốt sạch mới được.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi cảm thấy dễ chịu hơn chút, quay đầu lại nhìn Tiêu Dịch một cách khiêu khích, ý là "chỉ có ta mới giúp được sư tôn, ngươi thì không".
Tiêu Dịch thấy hắn nhìn chằm chằm mình, lông mày giật giật, rất muốn cho hắn một ánh mắt xem thường, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống, thầm niệm một trăm lần lời dặn dò "đừng so đo với hắn" của sư tôn, bước tới nâng dê nhỏ té ngã trên mặt đất dậy.
Ánh mắt của cậu dính chặt trên đôi tai mềm mại của đối phương, cậu không nhịn được mà duỗi tay xoa xoa nó, ngay sau đó nuốt một ngụm nước bọt, hoàn toàn không khống chế được xúc động muốn sờ lông xù của mình: "Ta có thể... sờ cái đuôi của ngươi được không?"
Dê con sửng sốt, run run cái đuôi ngắn ngủn.
Sở Cận Lâu nhìn bọn họ, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, bỗng tiến lên một bước, đến bên cạnh Giang Nguyệt Hoàn, đem cái đuôi rồng thon dài của mình đặt lên lòng bàn tay y: "Sư tôn, ta cũng có đuôi, người sờ của ta đi."
Nơi này ở biên giới vùng cây hải đường sinh trưởng, phạm vi bao trùm rộng hơn kiếm trận hộ sơn rất nhiều. Vốn dĩ nơi này là địa phương hẻo lánh ít dấu chân người, hiện tại lại tràn ngập những gương mặt xa lạ.
Vừa mới đến, Giang Nguyệt Hoàn đã rút kiếm xông lên cứu một thiếu niên từ tay đám khách không mời mà đến.
Sở dĩ y thân chinh tới đây, đương nhiên không phải là vì "thụy thú", mà do chỉ dẫn của Thiên Đạo trong lòng bàn tay lại sáng lên lần nữa, sợi chỉ màu trắng trước giờ không có phản ứng lại bắt đầu nhấp nháy, chỉ dẫn phương hướng cho y.
Lần này, y không phải vượt ngàn dặm xa xôi đến thời không khác để thu nhận đồ đệ, mà là đồ đệ của y đánh bậy đánh bạ chạy trốn tới phái Phù Quang.
Thiếu niên được y bảo vệ ở phía sau rõ ràng không phải con người, là nam nhưng dung mạo nữ tính, tuổi xấp xỉ Tiêu Dịch, hình như vẫn chưa biến hóa hoàn chỉnh, hai chiếc tai thú mềm mại ở hai bên đầu, trên trán có hai chiếc sừng nhỏ vừa mọc, phía sau còn có chiếc đuôi ngắn ngủn màu trắng, nguyên hình của cậu hình như là một con dê.
Cả người cậu đầy vết thương chồng chất, cậu sức cùng lực kiệt mà quỳ trên mặt đất, túm chặt lấy vạt áo của Giang Nguyệt Hoàn, thở hổn hển, tựa hồ mới vừa chạy như điên tìm đường thoát chết, sợ tới mức trợn to đôi mắt ngập nước, run rẩy không thôi.
Cậu phát ra âm thanh cầu cứu, vừa mở miệng, hai giọt nước mắt trong suốt chảy xuống dọc theo gương mặt: "Ân nhân, làm ơn... cứu ta."
Giọng nói của cậu mềm như bông, còn hơi run rẩy, vô cùng khiến người ta thương cảm.
Giang Nguyệt Hoàn có thể cảm thấy được sự sợ hãi của cậu, áo lông cáo trên người cũng sắp bị cậu kéo rớt rồi. Y bất đắc dĩ đưa tay nắm chặt cổ áo, nhỏ giọng nói: "Ngươi thả tay ra trước."
Thiếu niên vô cùng do dự, qua một lúc lâu mới chậm rãi buông tay, rồi cuộn mình tròn như quả bóng ở bên chân y.
Ước chừng có ba bốn mươi người đuổi bắt cậu, đều đang vây quanh bọn họ. Những người này có tu vi không quá cao, e ngại Giang Nguyệt Hoàn ở đây mà không dám tiến lên, vẻ mặt tràn ngập do dự.
Lúc trước, chuyện Giang Nguyệt Hoàn dùng một kiếm giết Diêu Liệt sớm đã truyền ra ngoài, trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu của mọi người ở các thời không. Hậu kỳ Hóa Thần còn không thắng nổi một kiếm của Giang Nguyệt Hoàn, bọn họ tu vi cỡ này, sao dám mạo phạm Tiên tôn Giang?
Nhưng những người này không cam lòng rời đi như vậy, bọn họ nhìn nhau qua lại một lúc, rốt cuộc có người lấy hết can đảm, bước lên trước một bước và nói: "Tiên tôn Giang, đây là linh thú bỏ trốn của phái ta, chúng ta đuổi theo nó đã vài ngày rồi, ngài có thể giơ cao đánh khẽ, để chúng ta mang nó về được không?"
Lời kia vừa thốt ra, thiếu niên dê kia lại hoảng loạn ôm chân Giang Nguyệt Hoàn. Y cúi đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy hai mắt cậu đẫm lệ, điên cuồng lắc đầu với y.
Giang Nguyệt Hoàn quay về phía đám người kia, không mặn không nhạt mở miệng nói: "Chứng cứ."
"Chứng cứ gì?"
"Chứng cứ chứng minh nó là linh thú của quý phái."
"Cái này..."
Đám người vò đầu bứt tai, hiển nhiên không lấy ra được chứng cứ, ánh mắt nhìn về phía Giang Nguyệt Hoàn còn có chút chột dạ. Một người trong đó túm cánh tay người khác, nhỏ giọng thì thầm: "Hay là chúng ta đi đi, vị Tiên tôn Lãm Nguyệt này tu vi sâu không lường được, chuyện không bắt được cát dương* là chuyện nhỏ, mất mạng mới là chuyện lớn."
*cát dương: con dê mang lại may mắn.
Những người khác cũng phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, quá không có lời, dù sao cũng không chỉ có mình chúng ta muốn bắt cát dương. Không bằng đi về trước, chờ bọn họ lay động phái Phù Quang động thủ trước, sau đó trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi."
Mọi người mồm năm miệng mười, giống như đã thương lượng được phương án, rốt cuộc người cầm đầu cắn răng một cái, vô cùng không cam lòng mà liếc nhìn thiếu niên dê kia, nói lớn: "Được rồi, Tiên tôn Giang, chúng ta cáo từ."
Giang Nguyệt Hoàn thờ ơ nói: "Không tiễn."
Vòng vây xung quanh bọn họ bắt đầu giải tán, mấy chục con người quay đầu rời đi. Chờ đến khi mọi người đi hết, Giang Nguyệt Hoàn bỗng nhiên hơi híp mắt, kiếm Trầm Nguyệt hiện ra trên tay, hơi nước mỏng manh chuyển hóa thành băng.
Y vô thanh vô tức chém ra một kiếm, ánh kiếm tròn như trăng rằm, từ trên trời giáng xuống, bao phủ toàn bộ mấy chục con người chuẩn bị rời đi.
Bọn họ thậm chí không kịp phản ứng, cũng không kịp cất tiếng, đã liên tục ngã xuống.
Vẫn không thấy một giọt máu nào như cũ.
Thiếu niên dê mở to hai mắt, cả người run rẩy, giọng nói cũng đang run rẩy: "Ân nhân, người... người giết hết tất cả bọn họ sao?"
"Không thì sao?" - Giang Nguyệt Hoàn bình thản nhìn cậu, giống như thứ vừa mới trôi đi ở trong bàn tay y không phải mấy chục mạng người sống, mà là mấy chục khối đá vô tri vô giác, "Chẳng lẽ phải đợi tới khi bọn chúng mang tin tức ngươi ở chỗ này phát tán ra ngoài, khiến cho nhiều người tới đuổi bắt tranh đoạt, để cho bọn chúng trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi?"
Thiếu niên im lặng.
"Đứng lên đi," - Giang Nguyệt Hoàn đưa tay về phía cậu, "Ở lại phái Phù Quang, từ nay về sau, ta bảo vệ ngươi."
*
Sở Cận Lâu bước nhanh xuống đường núi.
Hắn đi càng lúc càng nhanh, tiếng bước chân phía sau cũng càng lúc càng nhanh, hai người giống như đang phân cao thấp, một người không muốn bị đuổi theo, còn người kia thì không muốn bị bỏ lại.
Thậm chí Sở Cận Lâu còn quên dùng phép dịch chuyển ngàn dặm, giống như tại thời điểm này, bất kể phương pháp nào trừ đi bộ đều là gian lận, khiến người khác coi thường.
Thể trạng của rồng vẫn cường tráng hơn người thường, hơn nữa hắn thân cao chân dài, một bước có thể đi mấy bậc cầu thang, Tiêu Dịch dần dần đuổi theo không kịp, chỉ có thể từ đi chuyển sang chạy, mệt đến bở hơi tai, đổ mồ hôi đầm đìa.
Cũng may đích đến đã gần ngay trước mắt, hai người một trước một sau lên ngọn núi kia, từ xa nhìn thấy một ánh kiếm trắng như tuyết, như trăng rằm trên trời hạ xuống nhân gian, hình thành chỉ trong một khoảnh khắc rồi dần dần tan biến.
Cách thật xa mà Sở Cận Lâu cũng đã cảm giác được bên trong kiếm khí kia chứa hàn ý, lập tức nghĩ đến chuyện Kim Đan của sư tôn bị đông, trái tim không khỏi nhảy loạn, hắn sải bước lớn lên mấy bậc thang cuối cùng, kêu to: "Sư tôn!"
Giang Nguyệt Hoàn vừa nâng thiếu niên trên mặt đất kia dậy xong, quay đầu lại chợt thấy Sở Cận Lâu xuất hiện, hình như cũng không quá bất ngờ với việc hắn sẽ tìm tới, gật đầu với hắn một cái.
Thiếu niên cũng nhìn về phía âm thanh phát ra, vừa thấy bóng hình hắc y kia liền sợ tới mức lui về sau hai bước, không nắm chắc tay Giang Nguyệt Hoàn, lại té xuống đất, lộn nhào trốn phía sau lưng y, run rẩy nói: "Rồng... rồng!"
Giang Nguyệt Hoàn đột nhiên nhíu chặt mày.
Sở Cận Lâu cũng sửng sốt, theo bản năng nhìn cái đuôi của mình, có hơi bất ngờ.
Đúng là hắn không thu hồi sừng và đuôi lại, nhưng trên người hắn còn có tiên pháp của Giang Nguyệt Hoàn, mặc dù lộ đặc điểm của rồng cũng sẽ không bị ai nhìn thấy. Trên đường đến đây, hắn gặp phải vô số đệ tử phái Phù Quang, không một ai phát hiện, làm sao vừa đến trước mặt thiếu niên này đã bị nhìn thấu rồi?
Hắn nhìn về phía thiếu niên sợ hãi đến mức bịt chặt tai, tầm mắt đảo qua cái sừng bé xíu trên trán, cái đuôi ngắn ngủn phía sau, và hai cái móng dê lộ ra dưới ống quần, không khỏi nghi ngờ: "Dê con biến hình còn chưa hoàn chỉnh, lại có thể nhìn thấy chân thân của ta sao?"
Trên đời này thật sự tồn tại người như vậy?
Dê nhỏ nước mắt lưng tròng, đôi mắt to nhìn về phía hắn, nhìn đỉnh đầu hắn, rồi lại nhìn phía sau hắn, tựa hồ muốn nói lại thôi.
Sở Cận Lâu nhận được ánh mắt này, cảm thấy bị xúc phạm, lông đuôi dựng hết cả lên, giận dữ nói: "Ngươi nhìn cái gì, ta cố ý!"
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng hắn biết rõ, hắn thật sự không có cách nào thu hồi sừng và đuôi lại, dường như vừa trải qua kỳ phát tình thì không giấu nổi đặc điểm của rồng, bởi vậy càng thêm khó chịu.
"Huhu... Ta," - Dê con thút tha thút thít, "Ta chưa nói cái gì hết."
Sở Cận Lâu: "..."
Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn dê nhỏ khóc thút thít, lần đầu tiên cảm thấy loại sinh vật nhỏ yếu này thật đáng ghét, nếu không phải sư tôn bảo vệ nó, hắn chắc chắn sẽ cắn xé con dê nhỏ này.
Đúng rồi, con dê nhỏ này hẳn là "thụy thú" trong lời của các đệ tử, sư tôn che chở nó như vậy, có thể nào...
Hắn hồi tưởng trong đầu cái ngày Giang Nguyệt Hoàn nhặt Tiêu Dịch về, càng tức giận đến ngứa răng, đúng lúc này nghe được tiếng thở dốc - Tiêu Dịch theo tới rồi.
Rồng đang trong kỳ phối ngẫu có tính chiếm hữu cực kỳ cao, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, đã ném lời dặn dò "cải thiện mối quan hệ với sư đệ" của sư thúc đi từ lâu, đang cân nhắc xem nên giải quyết con dê có khả năng trở thành sư đệ mới và đứa sư đệ phế vật hiện tại như thế nào, thì nghe thấy Giang Nguyệt Hoàn gọi mình: "Cận Lâu."
Sở Cận Lâu nhìn về phía y, thấy thái độ của y có chút nghiêm trọng. Y nhìn chằm chằm đống thi thể đầy đất kia, như đang xem thử đã chết hết thật hay không, rồi phân phó: "Đốt."
Sở Cận Lâu gật đầu, há mồm phun ra một ngọn lửa rồng, ngọn lửa vàng gặp gió thì bùng lên, lập tức bén lửa những cái xác đó, không lâu sau thiêu trụi không còn một mảnh, chỉ còn lại đống tro tàn trắng xám.
Khi đốt cháy thi thể, hắn không khỏi nhìn về phía Giang Nguyệt Hoàn, thầm nghĩ sư tôn quả nhiên vẫn để ý hắn nhất, vừa rồi thiếu niên kia nói ra thân phận của hắn, như vậy đám "người xem" này một người cũng không thể giữ, cho dù là thi thể thì cũng phải đốt sạch mới được.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi cảm thấy dễ chịu hơn chút, quay đầu lại nhìn Tiêu Dịch một cách khiêu khích, ý là "chỉ có ta mới giúp được sư tôn, ngươi thì không".
Tiêu Dịch thấy hắn nhìn chằm chằm mình, lông mày giật giật, rất muốn cho hắn một ánh mắt xem thường, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống, thầm niệm một trăm lần lời dặn dò "đừng so đo với hắn" của sư tôn, bước tới nâng dê nhỏ té ngã trên mặt đất dậy.
Ánh mắt của cậu dính chặt trên đôi tai mềm mại của đối phương, cậu không nhịn được mà duỗi tay xoa xoa nó, ngay sau đó nuốt một ngụm nước bọt, hoàn toàn không khống chế được xúc động muốn sờ lông xù của mình: "Ta có thể... sờ cái đuôi của ngươi được không?"
Dê con sửng sốt, run run cái đuôi ngắn ngủn.
Sở Cận Lâu nhìn bọn họ, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, bỗng tiến lên một bước, đến bên cạnh Giang Nguyệt Hoàn, đem cái đuôi rồng thon dài của mình đặt lên lòng bàn tay y: "Sư tôn, ta cũng có đuôi, người sờ của ta đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook