Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư
-
219: Chương 220
[Lam Vong Cơ gật đầu chào đối với nàng kia, nói: "La cô nương." Nàng kia vén mớ tóc hơi rối ở bên má ra sau tai, đáp lễ nói: "Hàm Quang Quân." Lại nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, nói: "Ngụy công tử."
Ngụy Vô Tiện cười nói với nàng ấy: "La cô nương.
Ồ, lúc này ta đã biết ngươi tên là gì." La Thanh Dương hơi thẹn thùng cười, tựa hồ nhớ tới chuyện cũ năm xưa, thật ngại ngùng, kéo nam tử kia lại, nói: "Đây là phu quân của ta." Nam tử kia cảm thấy bọn họ đều không phải là người xấu, sắc mặt dịulại, hàn huyên vài câu, Ngụy Vô Tiện thuận miệng hỏi: "Không biết vị tiên sinh này là người gia tộc nào, môn phái gì?"
Nam tử kia rất sảng khoái nói: "Không phải gia tộc nào cả" La Thanh Dương nhìn trượng phu, lại cười nói: "Trượng phu của ta cũng không phải là người trong huyền môn, trước kia là thương nhân.
Bất quá, hắn nguyện ý cùng ta đi săn đêm......" Một người bình thường, còn là một nam tử, thế nhưng nguyện ý từ bỏ cuộc sống yên ổn ban đầu, không sợ phiêu bạc, không sợ nguy hiểm, dám cùng thê tử lang bạt kỳ hồ, lang thang khắp nơi, đây là chuyện cực kỳ đáng quý, Ngụy Vô Tiện không khỏi vô cùngkính nể.
Hắn nói: "Các ngươi cũng đến nơi này săn đêm à?" La Thanh Dương gật đầu nói: "Đúng vậy.
Ta nghe nói đỉnh ngọn núi này có tà ám mồ mả hoang dã tác loạn, quấy nhiễu người dân nơi đây, khổ không nói nổi, bởi vậy đến đây xem thử có chỗ nào cần giúp đỡ hay không.
Hai người các ngươi đã xử lý sạch sẽ rồi?" Nếu Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đã giải quyết, vậy thì không cần người khác lại nhúng tay.
Ngụy Vô Tiện lại nói: "Các ngươi bị những thôn dân đó lừa rồi."
La Thanh Dương ngẩn ra: "Lời này là sao?" Ngụy Vô Tiện nói: "Bọn họ đối với bên ngoài nói là tà ám hại người vô tội, thật ra chính bọn họ đào mồ trộm mả trước, vứt thi cốt người chết lung tung, mới bị chủ nhân của các ngôi mộ đánh trả."
Trượng phu La Thanh Dương nghi hoặc nói: "Phải không? Nhưng cho dù đánh trả, cũng không cần phải giết mấy mạng người chứ."
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ liếc nhìn nhau, nói: "Chuyện này cũng là giả.
Căn bản không có ai chết, chúng ta đã điều tra, chỉ có mấy thôn dân đào mồ trộm mả sau khi bị âm hồn dọa sợ nằm trên giường một thời gian, còn có một người chạy trốn quá gấp gáp, tự mình té gãy chân.
Trừ mấy ngườinày ra thì không có ai chết, mấy mạng người gì đó đều là bọn họ nói bừa để doạ mọi người." La Thanh Dương nói cùng với trượng phu: "Lại là như thế sao? Vậy cũng quá vô sỉ đi!"]
Người rất nhàm chán nào đó trước đây, lần này cuối cùng đã không phụ sự tín nhiệm của người trong lòng, huyết thi dọa người thật đúng là không phải hứng chí nhất thời gì đó.
Ngụy Vô Tiện đối với kết quả này tỏ ra rất đương nhiên, hắn túng quỷ ngự thi dọa người, chưa từng có lần nào là để vui đùa, ví dụ như Ôn Triều Vương Linh Kiều, ví dụ như trên chiến trường Xạ Nhật Chi Chinh.
Quỷ quái có gì đáng sợ, thứ đáng sợ hơn chính là lòng người.
Nhưng đối phó những người giở trò bịp bợm, trong lòng có quỷ đó, chiêu thức này cũng thường hiệu quả hơn, cũng xả được cơn giận cho chủ nhân đương không gặp hoạ của các ngôi mộ đó.
Bất quá, Ngụy Vô Tiện đột nhiên rất tò mò, nếu là Phùng loạn tất xuất Hàm Quang Quân gặp phải tình huống này, những thôn dân ích kỷ tham lam, người vô tội bị tà ám quấy nhiễu, thì người này sẽ xử lý như thế nào nhỉ.
Chỉ là, tưởng tượng Lam Trạm sẽ bị sự ích kỷ của những nông dân này giở trò mệt mỏi, thì trong lòng hắn cực kỳ khó chịu.
Quả nhiên, nếu xét về phùng loạn tất xuất, săn đêm lang thang khắp nơi, hắn đicùng Lam Trạm mới là tuyệt phối! Giống như loại người này, dám phạm tội trước mặt bổn lão tổ, không doạ để những người này có được một bài học cả đời khó quên, thì là quá nhẹ nhàng.
Nhưng hắn còn chưa biểu lộ chút gì, đã nghe Lam Vong Cơ đột nhiên nói: "Trượng phu của La cô nương có thể cùng đi săn đêm với nhau, đích thực là đáng quý, phu quân hiếm có."
Ngụy Vô Tiện: Tuy rằng ta cũng cảm thấy người này nghe ra không tồi, nhưng ngươi cường điệu nhấn mạnh ở hai chữ trượng phu là có ý gì??
[La Thanh Dương thở dài: "Haizz, những người này sao..." Nàng làm như nhớ ra chuyện gì đó, lắc lắc đầu, nói: "Ở đâu cũng như thế này".
Ngụy Vô Tiện nói: "Vừa rồi ta dọa bọn họ, sau lần này bọn họ chắc là cũng không dám đi lên trộm mộ nữa, tà ám tất nhiên cũng sẽ không đi tìm bọn họ gâychuyện.
Giải quyết xong".
La Thanh Dương nói: "Nhưng nếu bọn họ mời các tu sĩ khác đến mạnh mẽ trấn áp..." Ngụy Vô Tiện cười cười, nói: "Ta đã lộ mặt ra." La Thanh Dương hiểu rõ.
Di Lăng Lão Tổ đã lộ mặt ra, sau khi bị mấy tên tu sĩ kia nhìn thấy thì tin tức nhất định sẽ lan đi khắp nơi, người khác chỉ xem như hắn đã biến vùng này thành địa bàn của mình, tu sĩ nào ăn gan hùm mật gấu còn dám đi lên chọc hắn?
La Thanh Dương cười nói: "Thì ra là thế.
Mới vừa rồi thấy Miên Miên bị dọa thành như vậy, còn tưởng rằng con bé gặp gỡ tà ám gì, nếu có chỗ thất lễ, mong bỏ qua cho." Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ:"Không không không, khả năng chúng ta bên này mới là hơi thất lễ." Trên mặt thì nghiêm trang nói: "Làm gì có làm gì có, dọa đến tiểu Miên Miên rồi, cũng mong các ngươi bỏ qua cho."
Trượng phu của La Thanh Dương ẵm con gái lên, Miên Miên ngồi trên cánh tay phụ thân, phồng málên trừng Ngụy Vô Tiện, một bộ tỏ ra vừa buồn bực xấu hổ giận dữ, lại vừa khó mở miệng.
Ngụy Vô Tiện thấy cô bé mặc chiếc váy màu hồng, khuôn mặt trắng nõn đáng yêu, đôi mắt giống như quả nho pha lê màu đen tím, rất muốn nhéo nhéo khuôn mặt cô bé, nhưng cuối cùng phụ thân người ta ở một bên như hổ rình mồi, chỉ nhéo nhéo được bím tóc rũ xuống của cô bé, khoanh tay cười tủm tỉm nói: "Miên Miên lớn lên cũng thật giống La cô nương ngươi khi còn nhỏ." Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, không nói gì.
La Thanh Dương vui vẻ, cong môi cười, nói: "Ngụy công tử, ngươi nói lời này không chột dạ sao? Ngươi thật sự nhớ rõ ta khi còn nhỏ trông như thế nào à?"
Nụ cười này, mơ hồ trùng lắp lên tiểu cô nương mặc áo lụa đỏ năm đó.
Ngụy Vô Tiện không hề mảy may cảm thấy hổ thẹn, nói: "Đương nhiên nhớ rõ! Không khác gì hiện giờ không phải sao.
Đúng rồi, cô bé mấy tuổi? Ta cho cô bé chút tiền lì xì." La Thanh Dương và trượng phu vội vàng chối từ nói: "Không cần không cần."
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Cần mà cần mà.
Dù sao cũng không phải ta xuất tiền.
Ha ha." Phu thê hai người ngẩn ra, chưa hiểu được, Lam Vong Cơ đã tự giác thả một thứ vào trong tay Ngụy Vô Tiện.]
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, dùng ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy đảo qua Lam Vong Cơ một chuyến, khóe miệng ngậm cười nói: "Lam Trạm, đây là một thói quen tốt, phải luôn duy trì tiếp tục mới được ~" lời này tất nhiên là chỉ động tác tự giác dâng túi tiền lên khi hắn cần dùng tiền.
Lam Vong Cơ nói: "Ừm." Vô cùng nghiêm túc gật gật đầu, dừng một chút, lại hỏi: "Ngươi......!rấtthích trẻ con sao?" Làm như không nghe thấy chuyện người này mới vừa rồi chọc cho bé gái buồn bực xấu hổ giận dữ, chỉ nhớ đến miêu tả muốn nhéo khuôn mặt, túm bím tóc còn chưa đã ghiền của hắn.
Nếu Nguỵ Anh muốn một bé gái, tìm một người hợp duyên......!nhận nuôi được không.
Câu hỏi này thế mà có thâm ý nha.
Ngụy Vô Tiện thấy vẻ mặt Lam Vong Cơ thực sự trịnh trọng, làm như chỉ cần hắn đáp Đúng, là có thể tìm ra một bé gái cho hắn, làm như còn lo lắng mình không hài lòng nữa.
Ngụy Vô Tiện tiến đến gần bên tai y, dùng âm lượng không nhỏ lặng lẽ nói: "Ta rất thích trẻ con nha, còn định trở về có cơ hội sẽ xách theo a Uyển đến bên người để chơi đùa, không muốn chơi nữa thì cho lên lớp của thúc phụ đại nhân đi học, chờ mười mấy năm sau thành tiểu Lam Nhị ca ca lại tiếp tục chọc ghẹo đó ~"
Lam Vong Cơ trong nháy mắt đem tính toán trong lòng ném sang một bên, tiểu cô nương vẫn là thôiđi, Ngụy Anh chỉ là ham chơi, có a Uyển ở đó, cộng thêm Cảnh Nghi là đủ rồi, còn nữa sau khi hai đứa nhỏ này lớn lên vẫn nên bớt tiếp xúc với Ngụy Anh mới thỏa đáng.
Ở xa xa vẫn đang nói chuyện với Nhiếp Minh Quyết, Lam Khải Nhân cái gì cũng chưa biết, có lẽ vẫn phải có chút bận rộn trong tương lai?
[Ngụy Vô Tiện tiếp nhận túi tiền nặng trĩu từ trong tay y, kiên trì muốn tặng cho Miên Miên, La Thanh Dương thấy chối từ không được bèn nói với con gái: "Miên Miên, nhanh lên cảm ơn Hàm Quang Quân và Ngụy công tử", Miên Miên nói "Cảm ơn Hàm Quang Quân."
Ngụy Vô Tiện nói: "Miên Miên, là ta cho ngươi nha, tại sao ngươi không cảm ơn ta?"
Miên Miên tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, mặc kệ hắn chọc ghẹo thế nào, cứ không chịu nói chuyện với hắn, chỉ cúi đầu kéo chiếc túi thơm nhỏ treo bằng sợi dây đỏ trên cổ ra, thực trân quý để tiền lì xì vào.
Không bao lâu đã xuống khỏi đỉnh núi, Ngụy Vô Tiện đành phải rất tiếc nuối tạm biệtbọn họ, cùng Lam Vong Cơ đi trên một con đường khác.
Chờ sau khi bóng dáng bọn hắn biến mất, La Thanh Dương trách con gái: "Miên Miên.
Như thế làkhông lễ phép, đó là ân nhân trước đây đã cứu mạng mẫu thân", trượng phu của nàng kinh hãi: "Phải không?! Miên Miên, nghe chưa, ngươi xem ngươi không lễ phép biết bao nhiêu!"
Miên Miên lầm bầm nói: "Con...!con không thích hắn." La Thanh Dương nói "Cái đứa nhỏ này, nếu con chán ghét hắn, con đã sớm vứt tiền lì xì rồi" Miên Miên đỏ bừng khuôn mặt nhỏ chôn vào trong ngực phụ thân, rầm rì nói: "Hắn làm chuyện xấu!"
La Thanh Dương không biết nên khóc hay nên cười, đang định nói chuyện, trượng phu của nàng ngạc nhiên nói: "Thanh Dương, trước kia ta từng nghe nàng nhắc tới vị Hàm Quang Quân này, nhớ y làmột nhân vật lớn xuất thân thế gia, tại sao y lại xuất hiện ở nơi nhỏ bé này, săn loại con mồi nhỏ này?" La Thanh Dương kiên nhẫn giải thích cho trượng phu: "Vị Hàm Quang Quân này không giống với các danh sĩ danh gia khác.
Y luôn luôn là phùng loạn tất xuất.
Chỉ cần có tà ám tác loạn làm hại con người, thì bất kể đối tượng săn đêm cấp độ cao thấp thế nào, công lao lớn hay nhỏ, y đều cũng sẽ đi giúp đỡ trước." Trượng phu gật đầu, nói: "Ngược lại là một vị danh sĩ chân chính".
Hắn vừa khẩn trương vừa nghi hoặc mà hỏi tiếp: "Vậy vị Ngụy công tử kia thì sao? Nàng nói hắn đã cứu mạng nàng, nhưng sao hình như ta chưa từng nghe nàng nhắc qua người này? Trước kia có lúc nàng từnggặp tình huống nguy hiểm đến tính mạng sao?!"
La Thanh Dương ôm Miên Miên, trong mắt có biến hoá sáng loé khác thường, mỉm cười nói: "Vị Ngụy công tử kia ấy hả..."]
"Hửm?" Ngụy Vô Tiện trên mặt dường như có chút khó chịu, "Đã nói ta mới là ân nhân cứu mạng, tạisao Miên Miên giới thiệu Lam Trạm ngươi thì khen ngầm khen công khai các kiểu, tới phiên ta đây, thì cái gì cũng không nói? Quá là không nghĩa khí đi?"
Tuy rằng dưới tình huống thế này, người khác không mắng hắn đã xem như tốt rồi, nhưng tốt xấu gìcũng là ân nhân cứu mạng chứ bộ, đặt hắn và Lam Trạm chung với nhau khen thêm một câu thì càng tốt hơn nha.
Lại nói, tại sao hắn cứ luôn gặp vài người trong lòng thích hắn, nhưng ngoài miệng lại không nói chongười ta biết cơ chứ.
Vẫn luôn là Ngụy Vô Tiện đọc, Lam Vong Cơ cũng không biết tiếp theo là nội dung gì, cũng không hiểu lắm Ngụy Vô Tiện đang quan tâm tới chuyện gì, nhưng khi biết La cô nương không nói lời nào về đạo lữ của mình, thì càng hài lòng hơn.
Bởi vậy cũng chỉ biết nhìn Ngụy Vô Tiện vịn vào lý do này mà lẩm bẩm lầm bầm oán giận.
[Trên một con đường khác, Ngụy Vô Tiện nói Lam Vong Cơ: "Không ngờ một tiểu cô nương năm đó, bây giờ con gái cũng là tiểu cô nương!" Lam Vong Cơ nói: "Ừm." Ngụy Vô Tiện nói: "Nhưng chuyệnnày không công bằng nha, rõ ràng những gì con bé lúc ấy nhìn thấy phải là ngươi đang làm chuyện xấu với ta, vì sao nó lại nhìn ta không vừa mắt chứ?"
Lam Vong Cơ chưa trả lời, Ngụy Vô Tiện lại xoay một vòng, đối mặt với Lam Vong Cơ, đi thụt lùi, vừa đi vừa nói: "Ồ, ta biết rồi.
Thật ra trong lòng con bé nhất định thích ta.
Giống như người nào đó nămxưa".
Lam Vong Cơ phủi phủi lớp bụi không tồn tại trên tay áo, nhàn nhạt nói: "Mời trả mạt ngạch lại cho ta, Ngụy Viễn Đạo."
Nghe thấy cái tên xa lạ này, Ngụy Vô Tiện sửng sốt, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, tấm tắc cười nói: "Ta nói mà, Lam Nhị công tử, đây có phải, là uống dấm không?" Lam Vong Cơ rũ hàng lông mixuống, Ngụy Vô Tiện chắn trước người y, một tay ôm eo y, một tay nâng cằm y lên, nghiêm túc nói: "Nói thiệt đi, hũ dấm này ngươi đã uống đã bao nhiêu năm rồi, làm thế nào giấu tốt như vậy, ta cũng không nghe thấy mùi chua."]
Vừa nghe thấy cái tên Ngụy Viễn Đạo, cũng không nghĩ gì đến chuyện khen hay không khen, cứu mạng hay không cứu mạng nữa, người nào đó cuối cùng đã biết nguyên nhân Lam Vong Cơ giận dỗi.
Ngụy Vô Tiện rất muốn cười, nhưng cố hết sức kềm lại, nỗ lực bày ra vẻ mặt đoan chính, làm bộ làm tịch mà bẻ bẻ mấy ngón tay, nói: "Uống dấm bao nhiêu ha, ta phải tính toán cho kỹ, năm ấy ở Mộ Khê Sơn, cho tới sau khi hiến xá, gần 20 năm nhỉ? Hàm Quang Quân tôn quý, lúc ấy ngươi chính là hung hăng cắn ta một cái, ở trong miếu Quan Âm, ta cũng kinh thiên động địa mà phát ra lời thổ lộ từ tâm can, tại sao trang này còn chưa được lật qua chứ? Ngươi đây là rớt vào vại dấm sao? Còn nữa nha, chúng ta nói đạo lý một chút, lại nói tiếp, số lần ngươi gặp mặt ta còn nhiều hơn so với ta gặp mặt cô nương người ta đúng không, hơn nữa Miên Miên cô nương cũng là liếc mắt một cái đã nhận ra Hàm Quang Quân phẩm hạnh cao khiết......"
"Lật không được." Lam Vong Cơ mở miệng cắt ngang lời lẽ thao thao bất tuyệt của Ngụy Vô Tiện, giơ tay phủ lên vị trí vết sẹo hình mặt trời trước ngực người này, vẫn nhớ tới những câu nói từng bảo vệmột cô nương, nhớ cả đời kia, dù biết rằng Ngụy Anh chỉ là nói ngoài miệng, nhưng muốn quên đi, chỉ sợ là không biết đến năm nào mới có thể quên được.
Bị tập kích lên ngực, Nguỵ Vô Tiện lại bắt đầu thở yếu ớt: Được rồi, ta đã biết căn nguyên ở đâu, nhìn bộ dạng kia, tương lai vẫn phải nghĩ cách tẩy vết sẹo này đi mới được.
Tiết Dương:.......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook