Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư
-
189: Chương 190
Hiểu Tinh Trần khó khăn lắm mới nhặt được cằm từ trên mặt đất trở về, thân là một đạo sĩ ở trên núi rời xa thế tục, kể từ lúc bắt đầu đến không gian này, giờ phút này đặc biệt cảm nhận sâu sắc sự kinh hãi.
Là suy nghĩ của mọi người đều độc đáo như thế, hay là sư điệt này của hắn có một phong cách quá mức khác biệt nha? Làm sao có thể tránh nặng tìm nhẹ như thế cơ chứ.
Tỏ tình lộ liễu sấm chớp mùa xuân côn trùng thức tỉnh, cơn mưa mùa hè xối xả xuống đầu, chắc chắn khiến Hàm Quang Quân chấn động không sai, nhưng ngươi còn nhớ rõ chính mình đang bị dùng làm con tin để uy hiếp Hàm Quang Quân lui lại phía sau, phong bế linh lực hay không? Các ngươi đều trở thành tù nhân rồi đó được chưa!
Trong sách như thế thì cũng thôi, ngoài sách vô cùng bình thản còn có thể cao hứng phấn chấn mà suy diễn yêu đương như thế?!
Ngụy Vô Tiện: Không nhớ rõ.
Cực kỳ dứt khoát lưu loát.
Di Lăng lão tổ là ai chứ, một mình đấu với 3000 tu sĩ huyết tẩy Bất Dạ Thiên, đối mặt với tiên môn bách gia trong cuộc bao vây tiêu diệt ở Loạn Táng Cương, có tình huống ghê gớm nào chưa từng trảiqua? Làm sao quan tâm đến một lần bị coi là tù nhân?
Còn chưa từng trải qua ư? Vậy sống dậy từ đống trò tàn ở Loạn Táng Cương, một mình đấu với 5000 Ôn cẩu trong Xạ Nhật Chi Chinh hẳn là từng có đúng không? Ngàn khó vạn hiểm đều nhiều rồi, chỉ cần cái đầu này còn thở ngon lành ở trên cổ, chuyện gì cũng không thể ngăn cản hắn và Lam Trạm bàytỏ (?) tình cảm, thành đôi thành cặp!
Ngoài sách thì sao? Nguỵ Vô Tiện vừa biết đến đoạn cua đồng trong khách điếm cuối cùng là mình bị Lam Trạm đẩy ra để kết thúc, cực kỳ coi trọng sau này giữa hai người bọn hắn sẽ thường xuyên phát sinh loại chuyện cua đồng này.
Không quan tâm trong sách hay ngoài sách, đây đều là lời từ đáy lòngcủa hắn!
Hiểu Tinh Trần đối với vẻ mặt đương nhiên của Ngụy Vô Tiện, đầy mặt chỉ còn lại "......".
Tống Lam cũng chấn động không nhỏ, vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Chỉ có thể nói, lời lẽ hành động của đạo lữ kỳ lạ như thế, thật vất vả cho Hàm Quang Quân.
Lam Vong Cơ:......
[Kim Quang Dao nhẹ buông tay, sợi dây đàn vừa rút đi, cảm giác đau nhói rất nhỏ trên cổ vừa biến mất, Ngụy Vô Tiện đã gấp không chờ nổi mà nhào tới chỗ Lam Vong Cơ.
Câu thổ lộ long trời lở đấtmới vừa rồi của hắn giống như sét đánh trúng người, nổ ầm đến mức Lam Vong Cơ tới bây giờ vẫnchưa có phản ứng lại, trên khuôn mặt vẫn luôn gợn sóng bất kinh thế mà hiện ra vài tia mờ mịt cùng ngây ngô hiếm thấy.
Y không phải lần đầu tiên bị Ngụy Vô Tiện giang hai tay, liều mạng ôm như vậy, nhưng lúc này đây, thân thể Lam Vong Cơ lại giống như biến thành một khối gỗ cồng kềnh, cứng đờ đến mức ngay cả hai tay cũng không biết nên để chỗ nào.
Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, những gì ta vừa nói, ngươi nghe rõ hết không?!" Đôi môi Lam Vong Cơ mấp máy, sau một lúc lâu, nói: "Ngươi..."
Y nói chuyện luôn luôn lời ít mà ý nhiều, dứt khoát lưu loát, chưa từng có lúc nào đứt quãng, giờ phút này lại vô cùng ngập ngừng mà ngắt ra.
Lát sau, lại nói: "Ngươi mới vừa nói..." Làm như muốn lặp lại một lần để xác nhận mình không nghe lầm.
Nhưng loại lời nói này đối với Lam Vong Cơ mà nói, xác thật là quá khó để có thể mở miệng.
Ngụy Vô Tiện lập tức không chút do dự chuẩn bị nói lại lần nữa: "Ta nói là ta thiệt tình muốn cùng ngươi..." "Khụ khụ!" Lam Hi Thần đứng ở một bên, tay phải khum lại, để lên miệng.
Châm chước một lát, hắn thở dài: "...!Ngụy công tử, lời này của ngươi nói ra đúng thời điểm, cũng đúng tình cảnh ghê nha."
Ngụy Vô Tiện xin lỗi chẳng có chút thành ý: "Thật là xin lỗi, Lam tông chủ, nhưng ta thật sự không thể đợi thêm một khắc nào nữa."]
Nói rất đúng! Lam Hi Thần có chút bội phục mình ở trong sách, hiện giờ hắn cũng rất muốn nói câu này.
Lam Hi Thần: Ta cũng chưa bao giờ có cảm giác, làm huynh trưởng, có thể khó xử giống hiện tại thếnày; Càng chưa bao giờ biết được, đệ đệ của mình có một ngày, cũng có thể nói chuyện gian nan như thế! Gian nan một cách vô cùng cam tâm tình nguyện......
Mạnh Dao: Hình như với tư cách là người bắt cóc, ta cũng rất vất vả, Đau lòng ôm chính mình một chút.jpg
Mọi người:......!Gian nan hay không gian nan, vất vả hay không vất vả khoan hẵng nói, nhìn tình huống này, những lời nói tương tự giữa hai người bọn hắn có khả năng còn chưa hết.
Cho nên, thúc phụ đại nhân, muốn thêm một cây kim nữa không?
[Kim Quang Dao cũng làm như không thể đợi thêm một chút nào nữa.
Hắn quay đầu nói: "Vẫn chưa đào được sao!" Một tăng nhân nói: "Tông chủ, lúc trước ngài chôn sâu quá..." Sắc mặt Kim Quang Dao lúc xanh lúc trắng, cực kỳ khó coi.
Tuy là như thế, hắn cũng không quở trách thuộc hạ, chỉ nói: "Đẩy nhanh tốc độ!" Lời còn chưa dứt, một tia chớp trắng loá bỗng nhiên xẹt qua ở chân trời, sau một hồi, sấm sét nổi lên.
Kim Quang Dao nhìn nhìn trời, sắc mặt hơi trầm xuống.
Chỉ lát sau, một cơn mưa bụi thật nhỏ bay lất phất trong không trung.
Ngụy Vô Tiện túm chặt lấy Lam Vong Cơ, vốn vẫn còn đang định đem ngàn vạn lời nói ngập tràn trong lồng ngực nói ra ngoài, cơn mưa bụi lạnh giá bay vào mặt, lúc này mới khiến hắn thoáng bình tĩnh một chút.
Kim Quang Dao nói với Lam Hi Thần: "Trạch Vu Quân, trời mưa rồi, vào miếu tránh một chút đi"...! Kim Quang Dao đi đầu bước qua ngạch cửa, bước vào chủ điện, những người khác theo sau đi vào.
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đã từng đi vào lúc ban ngày.
Bên trong tòa chủ điện này rộng lớn, rất là hoành tráng, tường đỏ thếp vàng đều hoàn hảo như mới, nhìn ra được thường xuyên có người để tâm xử lý.
Những tu sĩ và tăng nhân kia đang đào đất ở phía sau đại điện, không biết đã đào sâu đượcbao nhiêu, vẫn chưa thể đào tới đồ vật Kim Quang Dao đã chôn lúc trước.
Ngụy Vô Tiện trong lúc vô tình ngẩng đầu lên nhìn, lại là sửng sốt.
Bức tượng Quan Âm trên bệ thờ mặt mày như vẽ, so với những bức tượng Quan Thế Âm bình thường, gương mặt thiếu đi vài phần hiền từ, nhiều thêm vài phần thanh tú xinh đẹp.
Mà điều làm cho hắn hơi sửng sốt, là bức tượng Quan Âm này, thế mà lại loáng thoáng hơi quen thuộc, giống với một người.
Còn không phải là Kim Quang Dao ở bên cạnh đó sao? Thoạt nhìn còn đỡ, càng nhìn Kim Quang Dao đứng một bên lại càng thấy giống, gần như giống tới năm sáu phần.
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Kim Quang Dao là một người tự luyến như vậy? Ngồi vào vị trí tiên đốc lãnh đạo bách gia cònkhông đủ, vẫn muốn tạc một bức tượng theo bề ngoài của mình để đón nhận vạn người quỳ lạy và hương khói cung phụng hay sao? Hay đây là tu luyện tà thuật gì đó mà ta không biết?"]
Nhất thời bị dời đi sự chú ý, mọi người cũng rất phối hợp mà bắt đầu đàm luận, tạm thời không nhắc tới muốn đào thứ gì cất giấu ở miếu Quan Âm, Kim Quang Dao cho làm bức tượng trong miếu theovẻ ngoài của mình, thật sự có khả năng là tu luyện tà thuật nào đó ư?
Bọn họ cũng đã từng nghe nói qua một vài cấm thuật phù thuỷ vu cổ, nhưng làm thành tượng thần, không hề tị hiềm đặt giữa phố xá sầm uất, lại là chưa từng nghe thấy.
Mạnh Dao nghe vậy, trong nháy mắt cũng ngạc nhiên, sau đó lại bị sự làm bộ làm tịch của mọi người làm cho cạn lời.
Đợi đến khi mọi người đều biết tòa miếu Quan Âm này vốn là nơi nào, là có thể hiểuđược lý do của hành động này, các ngươi giả vờ làm như không nghe thấy một câu kinh thiên động địa trước đó, lại trốn tránh sấm sét mưa rào tiếp theo như vậy, có phải quá mức bịt tai trộm chuôngrồi hay không?
Nhiếp Hoài Tang cười khinh thường, chư vị là thật sự đang rất nghiêm túc thảo luận cấm pháp tà thuật đó ha ~
Mọi người nghiêm túc:......!Cuộc sống này thật không thể nào trải qua mà!
Ngụy Vô Tiện: →_→
[Giọng nói của Lam Vong Cơ bỗng nhiên vang lên ở bên tai hắn: "Ngồi." Suy nghĩ của Ngụy Vô Tiện lập tức bị kéo về.
Lam Vong Cơ tìm bốn tấm bồ đoàn ở trong miếu, hai cái cho Lam Hi Thần và Kim Lăng, hai cái để lại cho y và Ngụy Vô Tiện.
Nhưng không biết vì sao, Lam Hi Thần và Kim Lăng đều dời tấm bồ đoàn cách khá xa bên này, hơn nữa không hẹn mà cùng nhìn ra chỗ xa xa]
Ngụy Vô Tiện mỉm cười, nói: "Vẫn là Lam đại ca thấu hiểu lòng người, ừm, tiểu Kim Lăng thực sự có ánh mắt, không tệ."
Mọi người:......
Lam Hi Thần rất muốn che tai: Chỉ có lần này, bản tông chủ thật sự là bị ép buộc bất đắc dĩ phải thấu hiểu lòng người (T▽T)
Kim Tử Hiên co rút khóe miệng, ngươi thật sự không thể buông tha cho con trai ta sao?
Giang Trừng gắt gao nắm chặt chiếc nhẫn Tử Điện, hết lần này đến lần khác thầm nói trong lòng, đợi đi ra ngoài, đợi ta cmn đi ra ngoài!!
[Đám người Kim Quang Dao đã vòng đến phía sau điện, đi quan sát tình hình đào đất.
Ngụy Vô Tiện lôi kéo Lam Vong Cơ, ngồi xuống tấm bồ đoàn.
Không biết có phải tinh thần vẫn còn có chút hoảng hốt hay không, thân hình Lam Vong Cơ bị hắn kéo đến hơi lảo đảo, rồi mới ngồi vững.
Trái tim Ngụy Vô Tiện thoáng bình ổn lại, nhìn chăm chú gương mặt Lam Vong Cơ.
Y rũ mi mắt, nhìn không ra được cảm xúc gì.
Ngụy Vô Tiện biết, chỉ bằng vào mấy câu nói mới vừa rồi, Lam Vong Cơ chỉ sợ vẫn chưa tin tưởng hắn.
Bị một người xấu xa khét tiếng nhưng không biết tí gì đùa giỡn giày vò lâu như vậy, y không tin mới là chuyện bình thường.
Nghĩ đến đây, lồng ngực Ngụy Vô Tiện bức bối, đau lòng đến hơi run rẩy, không dám tiếp tục nghĩ sâu thêm.
Chỉ biết, phải cho y thêm vài liều thuốc mạnh nữa.]
(Thuốc gốc Mạnh Dao: Hình như đổi lại tên thật cũng không phải là quyết định chính xác gì, chẳng lẽ lại phải đổi nữa?
Nhiếp Minh Quyết nhấc đao lên: Đại trượng phu đi không đổi tên ngồi không đổi họ, che che giấu giấu làm gì!
Mạnh Dao: T_T)
Mọi người: Thuốc mạnh...!Thuốc mạnh...!Ngươi cmn còn muốn mạnh như thế nào nữa?! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Kim Tử Hiên: Ta...!che lỗ tai của a Ly lại trước!
Giang Yếm Ly:???
Cả người Lam Vong Cơ lại bắt đầu tiến vào trạng thái căng chặt, vừa khẩn trương vừa chờ mong (▼-▼)
Ngụy Vô Tiện chắc là cũng không muốn phụ kỳ vọng của đạo lữ nhà mình, sau khi nghiêm túc xong một đoạn tiếp theo trên vách đá, nạy hai cành cây khô cứng ngắc đang siết chặt bên hông mình ra, ngồi nghiêm chỉnh mặt đối mặt với Lam Vong Cơ, hít sâu một hơi, hắn nói: "Lam Trạm, ngươi, ngươi nhìn ta."
[.....!]
Lam Vong Cơ mím môi, trịnh trọng nói: "Ừm."
Ngụy Vô Tiện: "Ta đang đọc mà, câu này không cần ngươi tự mình Ừm đâu."
Lam Vong Cơ: "......"
Mọi người: "......"
[Lam Vong Cơ nói: "Ừm".]
Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói: "...!Trí nhớ của ta thật sự rất kém.
Chuyện trước đây, có rất nhiềuchuyện ta đều nhớ không nổi.
Bao gồm cả lần ở Bất Dạ Thiên đó, suốt mấy ngày rốt cuộc đã xảy ra cái gì, ta một chút cũng không nhớ rõ."
Xin lỗi, ta cũng không biết, ngươi từng nói với ta cái gì.
Tuy rằng ta không phải là một Ngụy Vô Tiện khác, nhưng ta rất muốn biết, nếu thật sự tình huống như vậy xảy ra, thì sẽ nói điều gì trước mặt người này.
Là trước tiên bày tỏ tâm ý, sau đó đề nghị cùng trở về Vân Thâm một lần; Hay là trước tiên an ủi bảnthân thương tích đầy mình, hồn xiêu phách lạc một câu, sau đó mới thề hứa chắc chắn sẽ bảo vệ an toàn?
Nhưng mà xin lỗi, những câu Cút đó, thật sự không phải nói với ngươi, càng không phải là câu trả lời của ta, cùng với những tổn thương và mười ba năm chờ đợi giày vò...
Nhưng càng cảm ơn hơn chính là, đời này kiếp này, chúng ta gặp nhau thật đúng lúc vừa đẹp, khi hiểulòng nhau cũng không tính là trễ, sau này cũng nhất định có thể yêu nhau một kiếp, bên nhau một đời.
[.....!]
Lam Vong Cơ đối diện với đôi mắt của Ngụy Vô Tiện, không nói một lời, ghi nhận toàn bộ những hình ảnh phản chiếu cuộn trào mãnh liệt trong mắt hắn, trái tim đã dần dần nóng rực lên.
Ngụy Vô Tiện: "Nhưng! Nhưng từ giờ trở đi, những lời ngươi nói với ta, những chuyện ngươi làm, ta đều sẽ nhớ rõ, một chuyện cũng không quên!"
Chân thành vì ta, cố chấp vì ta, nồng nhiệt vì ta, dịu dàng vì ta, làm sao có thể quên, lại làm sao dám quên?
["....."]
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi đặc biệt tốt.
Ta thích ngươi." Ta thích ngươi, chúng ta cả đời, không, đời đời kiếp kiếp ở bên nhau!
"......"
"Hoặc là đổi cách nói.
Tâm duyệt ngươi, yêu ngươi, muốn ngươi, không thể nào rời khỏi ngươi, cho dù ngươi thế nào."
"......"
"Ta muốn cả đời đều cùng ngươi đi săn đêm." Vĩnh viễn đều ở cùng với ngươi, ta cưỡi lừa, ngươi dắt đi; Ta uống rượu, ngươi ăn cơm!
"......"
Ngụy Vô Tiện cũng giơ ba ngón tay lên, chỉ trời chỉ đất chỉ tim nói: "Còn muốn mỗi ngày cùng ngươi lên giường.
Ta thề ta không phải là nhất thời hứng khởi gì đó cũng không phải là trêu ghẹo ngươi giống như trước đây, càng không phải bởi vì cảm kích ngươi.
Tóm lại bất kỳ thứ lung tung linh tinh nào cũng đều không phải, thật sự chỉ là thích ngươi thích đến mức muốn cùng ngươi lên giường.
Ngoại trừ ngươi thì ai cũng không muốn, không phải ngươi thì không được.
Ngươi có thể làm bất kỳ chuyện gì ngươi muốn làm với ta, thích làm thế nào thì làm thế đó, ta đều thích, chỉ cần ngươi nguyện ý..."
Hai chữ cùng ta còn chưa ra khỏi miệng, hắn đã bị người trước mặt lấp kín miệng, trên môi truyền đến cơn đau rõ ràng, cho thấy người này có thể thật sự là giống chó, nhưng hắn thề, cho dù như thế cũng tuyệt đối không có ý định nuốt lời!
Kim Tử Hiên trợn mắt há hốc mồm: Thôi xong, không còn dư tay để che hai mắt a Ly...
Mọi người lại bị chói mù nghiêm trọng: "......" Hai người này, cháy, hay không cháy?!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook