Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc
-
Chương 83: Ai bảo ngược xong Đan Khuyết rồi?
Đan Khuyết đưa Hàn Cẩm quay về biệt trang, Hàn Cẩm hớn hở sẽ có kẹo hồ lô để ăn, ai ngờ Đan Khuyết lại không đi mua cho hắn. Lúc này trời đã tối, dù có vào thành, chỉ sợ các sạp bán kẹo hồ lô cũng đã dọn. Không ngờ tuy lần này Hàn Cẩm cũng ngốc, nhưng lại khác với trước kia. Trước kia Đan Khuyết nói gì hắn đều nghe nấy, chí ít dù không bằng lòng thì cũng bằng mặt, thế nhưng lần này lại chẳng ngoan ngoãn tẹo nào. Đan Khuyết không mua kẹo hồ lô cho hắn ăn, hắn liền phụng phịu giãy nảy lên: “Ngươi lừa ta! Ngươi lại lừa ta! Ta ghét ngươii!”
Suýt chút nữa Đan Khuyết đã quên câu “ta không thích ngươi” của hắn hồi ban sáng, giờ nghe thấy, liền tức giận lên, giận dữ nói: “Ghét ta còn theo ta về làm cái gì?!!”
Hàn Cẩm lớn tiếng kêu lên: “Ngươi nói cho ta kẹo hồ lô nên ta mới quay về với ngươi!”
“Kẹo hồ lô kẹo hồ lô!” Đan Khuyết cả giận nói: “Ngươi như vậy chỉ vì một xâu kẹo hồ lô?”
Hàn Cẩm sưng sỉa lên hầm hừ nhìn chòng chọc y.
Đan Khuyết hít sâu mấy hơi, để mình có thể bình tĩnh lại, nói: “Trời tối rồi, giờ không bán kẹo hồ lô, để mai đi.”
Ai ngờ Hàn Cẩm vẫn không chịu, bĩu môi nói: “Ngươi lừa ta! Lúc ta ở Tụ Sơn, lúc nào muốn ăn cũng có! Ai bảo trời tối thì không có! Đồ lừa đảo! Phiến tử!” (Phiến tử: Tên lừa đảo)
Đan Khuyết đau cả đầu. Y cho rằng tiểu sỏa tử sẽ giống như Hàn Cẩm trước đây, ngốc rồi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không ngờ tiểu sỏa tử lại khó hầu hạ như vậy. Chỉ là y không biết, khi đó Hàn Cẩm thích y, còn giờ thì không. Y tức giận nói: “Đừng có gọi ta là phiến tử, ngươi mới là tên tiểu phiến tử! Lên giường ngủ! Sáng sớm mai ta sẽ vào thành mua cho ngươi, không thì sáng mai cũng không có mà ăn!”
Hàn Cẩm cũng không chịu nghe lời mà buông tha, ngồi trên giường giãy chân đành đạch, hét to: “Ta muốn ăn, ta muốn ăn, ta muốn ăn bây giờ!”
Đan Khuyết bị hắn làm cho nhức não, tiến lên trước túm lấy cổ áo hắn, hung ác nói: “Câm miệng! Đừng bắt ta phải lặp lại lần nữa! Ngủ!”
Hàn Cẩm trông thấy bộ dạng hung thần ác sát của y, sợ đến rụt cổ lại, nhưng hắn đâu dễ dàng thỏa hiệp như vậy, giãy khỏi tay y nhảy xuống giường, còn chưa đi giày đã chạy ra ngoài. Đan Khuyết đâu chịu cho hắn đi, vươn tay tóm lấy vai hắn kéo về. Hàn Cẩm cúi người, thuận thế quay đi, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của y, Đan Khuyết đang tức giận, ra tay không biết nặng nhẹ, tóm lấy cánh tay hắn bẻ một cái. Tuy rằng thân thủ Hàn Cẩm linh hoạt, nhưng hôm nay hắn có chút ngốc, trên người còn bị thương, lại không muốn động thủ với y, chỉ muốn đi ra ngoài, bởi vậy nên cũng không dùng lực, chỉ dùng chiêu thức linh hoạt né tránh, Đan Khuyết bẻ tay hắn, hắn liền thuận thế xoay người điểm huyệt trên người Đan Khuyết, Đan Khuyết đã sớm đề phòng, vươn tay bóp lấy cổ tay hắn, dùng sức đẩy hắn lên trên giường. Hàn Cẩm nặng nề ngã xuống ván giường, mặt biến sắc, nhất thời kêu thảm một tiếng, cả người co quắp lại.
Đan Khuyết sửng sốt, lúc này mới nhớ ra khắp người Hàn Cẩm chằng chịt vết thương, ban nãy y giận tên ngốc này không hiểu chuyện, nhất thời quên mất chuyện này. Y luống cuống tay chân, vội đi tới kiểm tra, trông thấy Hàn Cẩm bị y đánh ngã, băng vải trên lưng và cánh tay rướm máu, đau đến mặt tái nhợt cả đi, người không ngừng run lên.
Đan Khuyết hối hận không sao kể xiết, không ngừng nói: “Xin lỗi, không phải ta cố ý đâu, ngươi có đau không?”
Hàn Cẩm chôn đầu không để ý gì tới y.
“Ngươi đợi một chút, ta đi tìm thuốc bôi cho ngươi.” Đan Khuyết vội xuống giường, chạy tới hộc tủ tìm thuốc trị thương của Đỗ Húy, y vừa mới tìm được thuốc, liền nghe thấy phía sau có tiếng thở gấp kì lạ, cầm thuốc nhìn lại, chỉ thấy Hàn Cẩm co tròn người lại, cả người run lên. Đan Khuyết cầm thuốc quay về giường, liền thấy mặt Hàn Cẩm ướt nước mắt, từng giọt nước mắt lớn như hạt đậu, theo gò má không ngừng chảy xuống.
Đây vẫn là lần đầu tiên Đan Khuyết nhìn thấy Hàn Cẩm khóc, lại càng hoảng hơn, vội ngồi xuống bên cạnh hắn, giơ tay lên không dám chạm vào người, luống cuống hỏi: “Ngươi sao vậy? Đau lắm sao?”
Hàn Cẩm nghẹn ngào nói: “Ngươi đánh ta, mắng ta, bắt nạt ta, ta ghét ngươi nhất.”
“Không phải ta…” Đan Khuyết sốt ruột muốn giải thích, nhưng lại không nói gì.
Hàn Cẩm thút tha thút thít nói: “Cha, nghĩa phụ, các trưởng lão đều rất thương ta, ngày nào cũng cho ta ăn kẹo hồ lô, chơi với ta, không để người khác bắt nạt ta, ngươi thì hại ta, làm ta bị đâm dao vào người, còn để rắn cắn ta.”
Đan Khuyết giải thích: “Ta chỉ muốn giết Vô Mi, ta không định hại ngươi.” Nhưng lời này ngay cả chính y nói cũng không thể tin. Trong lòng y rất rõ, Hàn Cẩm cũng hiểu, trước đó y không tin Hàn Cẩm, y mưu tính với Vô Mi, cũng mưu tính cả Hàn Cẩm vào trong đó. Y biết rõ trong hương có vấn đề, nhưng lại cố ý nói với Hàn Cẩm đây chỉ là loại hương bình thường, cách đó rất lâu y đã lén đổi thuốc giải của Hàn Cẩm để chiếm cho mình, y cũng không nói cho Hàn Cẩm; rõ ràng trong tay y có thuốc giải, nhưng không cho Hàn Cẩm uống, để bị Vô Mi bắt về, để Vô Mi đâm nhiều dao lên người Hàn Cẩm như vậy; lúc Vô Mi treo y và Hàn Cẩm lên trên ao xà, rõ ràng y có thể uống thuốc giải từ trước để cứu Hàn Cẩm, nhưng lại muốn thử lòng hắn, để hắn phải rơi xuống ao xà, phải chịu nhiều đau đớn. Thậm chí y từng nghĩ như vậy: Hàn Cẩm bây giờ không phải tiểu sỏa tử y có thể khống chế, y không hạ thủ được, không bằng mượn tay Vô Mi giết hắn, chấm dứt hết mọi chuyện. Nhưng mãi tới trước khi Hàn Cẩm cắt đứt dây thừng mỉm cười với y, tới lúc đấy y mới nhận ra đã đánh giá cao mình, căn bản y không thể chịu được kết cục như vậy. Y vẫn thích Hàn Cẩm, dù Hàn Cẩm có phải tiểu sỏa tử trước kia của y hay không, y đều thích cả. Y đã bắt đầu lưu luyến cuộc sống khi đó, y cũng không thể quay trở lại được như trước đây, hành động lạnh lùng như một thanh đao, sống một thân một mình, chỉ nghĩ xem làm thế để giết người và không để bị người ta giết hại.
Hàn Cẩm chỉ chảy nước mắt không nói gì, vẫn không chịu đếm xỉa gì tới Đan Khuyết.
Đan Khuyết vội nói: “Là tại ngươi trước…” Y nói rồi lại ngừng, không nói gì nữa. Quả đúng là Hàn Cẩm lừa y trước, nhưng tính lại, lúc y mới quen Hàn Cẩm, cũng đã lợi dụng hắn không ít. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ một chút, giả như trong tay y có hai viên linh đan diệu dược, Hàn Cẩm gạt y tráo đi, cố ý bắt y chịu đau khổ, dù y thật tình với Hàn Cẩm thật, cũng sẽ hận không thể giết hắn.
Đan Khuyết khẽ thở dài, cẩn thận cởi băng vải trên lưng Hàn Cẩm, giúp hắn bôi thuốc lên miệng vết thương, lại cuốn băng mới lên, sau đó tránh vết thương trên người Hàn Cẩm mà ôm lấy hắn.
Hàn Cẩm cựa ra, kiên quyết nói: “Đừng đụng vào ta.”
Đan Khuyết không buông tay, hôn lên thái dương hắn, nhỏ giọng nói: “Si nhi, chúng ta hòa nhau đi được không?”
Hàn Cẩm hừ một tiếng, quay mặt không nhìn y.
Đan Khuyết bất đắc dĩ nói: “Ta… ta vào thành xem còn ai bán kẹo hồ lô hay không, nếu có, ta mua về cho đệ có được không?”
Hàn Cẩm vừa nghe thấy ba chữ ‘kẹo hồ lô’, cả người cứng đờ lại, dường như muốn quay đầu nhìn Đan Khuyết, nhưng lại nén không nhúc nhích. Đan Khuyết thấy tới lúc này rồi mà mình vẫn không quan trọng bằng một xâu kẹo hồ lô, trong lòng vừa buồn cười vừa thương xót, lại một lần nữa thở dài, dịu dàng nói: “Đệ ngoan ngoãn ở trong phòng đợi ta, ta đi một lúc sẽ quay về.” Dứt lời liền đắp chăn giúp Hàn Cẩm, đứng dậy đi ra.
Đan Khuyết cưỡi ngựa chạy tới thành, nhưng đừng nói tới sạp bán kẹo hồ lô, ngay cả cửa thành cũng đã đóng. Nếu lúc này y biết trong thành có nhà nào bán kẹo hồ lô, sẽ khinh công bay vào nhà kia lấy, thế nhưng y lại không biết hạ thủ ở đâu.
Không còn cách nào, Đan Khuyết đành phải quay đầu lại, cưỡi ngựa quay về biệt trang.
Đan Khuyết nghĩ mình mà tay không quay về gặp Hàn Cẩm, hắn lại náo loạn nữa thì khó có thể ứng phó, không thể làm gì hơn là vào bếp, dùng những nguyên liệu sẵn có trong bếp để nấu trứng đường đỏ, sau đó bưng bát trứng nóng hổi quay về phòng. Y đẩy cửa phòng ra, cố gắng mềm giọng nói: “Si nhi, ta không có..” Nhưng còn chưa nói hết, đã im lại —— chiếc giường trống trơn, Hàn Cẩm đã không còn ở trong đó.
Đan Khuyết cả kinh, lập tức buông bát xuống, lao ra khỏi phòng hét to: “Hàn Cẩm? Cẩm Cẩm? Ngươi ở đâu?”
Cả biệt trang vắng lặng không có ai đáp lại lời y. Y chạy tới chuồng ngựa, thấy thiếu mất một con. Hàn Cẩm mới cưỡi ngựa đi ra, hẳn là không đi được bao xa. Y liền chạy về trong phòng, lật bao đồ trong hộc tủ, chỉ thấy ngân lượng và lương khô vẫn đủ cả, kiếm cũng vẫn còn. Lúc Hàn Cẩm đi không mang theo cái gì. Y thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ hẳn không phải Hàn Cẩm bỏ về Tụ Sơn, nhưng còn chưa thở xong, đã lại thấy lo lắng: Giờ Hàn Cẩm đã thành một kẻ ngốc, trên người hắn không có gì cả, thậm chí một binh khí cũng không có, nhỡ gặp tình huống gì, hắn sẽ ứng phó như nào đây?
Đan Khuyết mắng to “Chết tiệt”, lại lao ra khỏi phòng, kêu to tên Hàn Cẩm mà chạy ra ngoài.
Suýt chút nữa Đan Khuyết đã quên câu “ta không thích ngươi” của hắn hồi ban sáng, giờ nghe thấy, liền tức giận lên, giận dữ nói: “Ghét ta còn theo ta về làm cái gì?!!”
Hàn Cẩm lớn tiếng kêu lên: “Ngươi nói cho ta kẹo hồ lô nên ta mới quay về với ngươi!”
“Kẹo hồ lô kẹo hồ lô!” Đan Khuyết cả giận nói: “Ngươi như vậy chỉ vì một xâu kẹo hồ lô?”
Hàn Cẩm sưng sỉa lên hầm hừ nhìn chòng chọc y.
Đan Khuyết hít sâu mấy hơi, để mình có thể bình tĩnh lại, nói: “Trời tối rồi, giờ không bán kẹo hồ lô, để mai đi.”
Ai ngờ Hàn Cẩm vẫn không chịu, bĩu môi nói: “Ngươi lừa ta! Lúc ta ở Tụ Sơn, lúc nào muốn ăn cũng có! Ai bảo trời tối thì không có! Đồ lừa đảo! Phiến tử!” (Phiến tử: Tên lừa đảo)
Đan Khuyết đau cả đầu. Y cho rằng tiểu sỏa tử sẽ giống như Hàn Cẩm trước đây, ngốc rồi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không ngờ tiểu sỏa tử lại khó hầu hạ như vậy. Chỉ là y không biết, khi đó Hàn Cẩm thích y, còn giờ thì không. Y tức giận nói: “Đừng có gọi ta là phiến tử, ngươi mới là tên tiểu phiến tử! Lên giường ngủ! Sáng sớm mai ta sẽ vào thành mua cho ngươi, không thì sáng mai cũng không có mà ăn!”
Hàn Cẩm cũng không chịu nghe lời mà buông tha, ngồi trên giường giãy chân đành đạch, hét to: “Ta muốn ăn, ta muốn ăn, ta muốn ăn bây giờ!”
Đan Khuyết bị hắn làm cho nhức não, tiến lên trước túm lấy cổ áo hắn, hung ác nói: “Câm miệng! Đừng bắt ta phải lặp lại lần nữa! Ngủ!”
Hàn Cẩm trông thấy bộ dạng hung thần ác sát của y, sợ đến rụt cổ lại, nhưng hắn đâu dễ dàng thỏa hiệp như vậy, giãy khỏi tay y nhảy xuống giường, còn chưa đi giày đã chạy ra ngoài. Đan Khuyết đâu chịu cho hắn đi, vươn tay tóm lấy vai hắn kéo về. Hàn Cẩm cúi người, thuận thế quay đi, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của y, Đan Khuyết đang tức giận, ra tay không biết nặng nhẹ, tóm lấy cánh tay hắn bẻ một cái. Tuy rằng thân thủ Hàn Cẩm linh hoạt, nhưng hôm nay hắn có chút ngốc, trên người còn bị thương, lại không muốn động thủ với y, chỉ muốn đi ra ngoài, bởi vậy nên cũng không dùng lực, chỉ dùng chiêu thức linh hoạt né tránh, Đan Khuyết bẻ tay hắn, hắn liền thuận thế xoay người điểm huyệt trên người Đan Khuyết, Đan Khuyết đã sớm đề phòng, vươn tay bóp lấy cổ tay hắn, dùng sức đẩy hắn lên trên giường. Hàn Cẩm nặng nề ngã xuống ván giường, mặt biến sắc, nhất thời kêu thảm một tiếng, cả người co quắp lại.
Đan Khuyết sửng sốt, lúc này mới nhớ ra khắp người Hàn Cẩm chằng chịt vết thương, ban nãy y giận tên ngốc này không hiểu chuyện, nhất thời quên mất chuyện này. Y luống cuống tay chân, vội đi tới kiểm tra, trông thấy Hàn Cẩm bị y đánh ngã, băng vải trên lưng và cánh tay rướm máu, đau đến mặt tái nhợt cả đi, người không ngừng run lên.
Đan Khuyết hối hận không sao kể xiết, không ngừng nói: “Xin lỗi, không phải ta cố ý đâu, ngươi có đau không?”
Hàn Cẩm chôn đầu không để ý gì tới y.
“Ngươi đợi một chút, ta đi tìm thuốc bôi cho ngươi.” Đan Khuyết vội xuống giường, chạy tới hộc tủ tìm thuốc trị thương của Đỗ Húy, y vừa mới tìm được thuốc, liền nghe thấy phía sau có tiếng thở gấp kì lạ, cầm thuốc nhìn lại, chỉ thấy Hàn Cẩm co tròn người lại, cả người run lên. Đan Khuyết cầm thuốc quay về giường, liền thấy mặt Hàn Cẩm ướt nước mắt, từng giọt nước mắt lớn như hạt đậu, theo gò má không ngừng chảy xuống.
Đây vẫn là lần đầu tiên Đan Khuyết nhìn thấy Hàn Cẩm khóc, lại càng hoảng hơn, vội ngồi xuống bên cạnh hắn, giơ tay lên không dám chạm vào người, luống cuống hỏi: “Ngươi sao vậy? Đau lắm sao?”
Hàn Cẩm nghẹn ngào nói: “Ngươi đánh ta, mắng ta, bắt nạt ta, ta ghét ngươi nhất.”
“Không phải ta…” Đan Khuyết sốt ruột muốn giải thích, nhưng lại không nói gì.
Hàn Cẩm thút tha thút thít nói: “Cha, nghĩa phụ, các trưởng lão đều rất thương ta, ngày nào cũng cho ta ăn kẹo hồ lô, chơi với ta, không để người khác bắt nạt ta, ngươi thì hại ta, làm ta bị đâm dao vào người, còn để rắn cắn ta.”
Đan Khuyết giải thích: “Ta chỉ muốn giết Vô Mi, ta không định hại ngươi.” Nhưng lời này ngay cả chính y nói cũng không thể tin. Trong lòng y rất rõ, Hàn Cẩm cũng hiểu, trước đó y không tin Hàn Cẩm, y mưu tính với Vô Mi, cũng mưu tính cả Hàn Cẩm vào trong đó. Y biết rõ trong hương có vấn đề, nhưng lại cố ý nói với Hàn Cẩm đây chỉ là loại hương bình thường, cách đó rất lâu y đã lén đổi thuốc giải của Hàn Cẩm để chiếm cho mình, y cũng không nói cho Hàn Cẩm; rõ ràng trong tay y có thuốc giải, nhưng không cho Hàn Cẩm uống, để bị Vô Mi bắt về, để Vô Mi đâm nhiều dao lên người Hàn Cẩm như vậy; lúc Vô Mi treo y và Hàn Cẩm lên trên ao xà, rõ ràng y có thể uống thuốc giải từ trước để cứu Hàn Cẩm, nhưng lại muốn thử lòng hắn, để hắn phải rơi xuống ao xà, phải chịu nhiều đau đớn. Thậm chí y từng nghĩ như vậy: Hàn Cẩm bây giờ không phải tiểu sỏa tử y có thể khống chế, y không hạ thủ được, không bằng mượn tay Vô Mi giết hắn, chấm dứt hết mọi chuyện. Nhưng mãi tới trước khi Hàn Cẩm cắt đứt dây thừng mỉm cười với y, tới lúc đấy y mới nhận ra đã đánh giá cao mình, căn bản y không thể chịu được kết cục như vậy. Y vẫn thích Hàn Cẩm, dù Hàn Cẩm có phải tiểu sỏa tử trước kia của y hay không, y đều thích cả. Y đã bắt đầu lưu luyến cuộc sống khi đó, y cũng không thể quay trở lại được như trước đây, hành động lạnh lùng như một thanh đao, sống một thân một mình, chỉ nghĩ xem làm thế để giết người và không để bị người ta giết hại.
Hàn Cẩm chỉ chảy nước mắt không nói gì, vẫn không chịu đếm xỉa gì tới Đan Khuyết.
Đan Khuyết vội nói: “Là tại ngươi trước…” Y nói rồi lại ngừng, không nói gì nữa. Quả đúng là Hàn Cẩm lừa y trước, nhưng tính lại, lúc y mới quen Hàn Cẩm, cũng đã lợi dụng hắn không ít. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ một chút, giả như trong tay y có hai viên linh đan diệu dược, Hàn Cẩm gạt y tráo đi, cố ý bắt y chịu đau khổ, dù y thật tình với Hàn Cẩm thật, cũng sẽ hận không thể giết hắn.
Đan Khuyết khẽ thở dài, cẩn thận cởi băng vải trên lưng Hàn Cẩm, giúp hắn bôi thuốc lên miệng vết thương, lại cuốn băng mới lên, sau đó tránh vết thương trên người Hàn Cẩm mà ôm lấy hắn.
Hàn Cẩm cựa ra, kiên quyết nói: “Đừng đụng vào ta.”
Đan Khuyết không buông tay, hôn lên thái dương hắn, nhỏ giọng nói: “Si nhi, chúng ta hòa nhau đi được không?”
Hàn Cẩm hừ một tiếng, quay mặt không nhìn y.
Đan Khuyết bất đắc dĩ nói: “Ta… ta vào thành xem còn ai bán kẹo hồ lô hay không, nếu có, ta mua về cho đệ có được không?”
Hàn Cẩm vừa nghe thấy ba chữ ‘kẹo hồ lô’, cả người cứng đờ lại, dường như muốn quay đầu nhìn Đan Khuyết, nhưng lại nén không nhúc nhích. Đan Khuyết thấy tới lúc này rồi mà mình vẫn không quan trọng bằng một xâu kẹo hồ lô, trong lòng vừa buồn cười vừa thương xót, lại một lần nữa thở dài, dịu dàng nói: “Đệ ngoan ngoãn ở trong phòng đợi ta, ta đi một lúc sẽ quay về.” Dứt lời liền đắp chăn giúp Hàn Cẩm, đứng dậy đi ra.
Đan Khuyết cưỡi ngựa chạy tới thành, nhưng đừng nói tới sạp bán kẹo hồ lô, ngay cả cửa thành cũng đã đóng. Nếu lúc này y biết trong thành có nhà nào bán kẹo hồ lô, sẽ khinh công bay vào nhà kia lấy, thế nhưng y lại không biết hạ thủ ở đâu.
Không còn cách nào, Đan Khuyết đành phải quay đầu lại, cưỡi ngựa quay về biệt trang.
Đan Khuyết nghĩ mình mà tay không quay về gặp Hàn Cẩm, hắn lại náo loạn nữa thì khó có thể ứng phó, không thể làm gì hơn là vào bếp, dùng những nguyên liệu sẵn có trong bếp để nấu trứng đường đỏ, sau đó bưng bát trứng nóng hổi quay về phòng. Y đẩy cửa phòng ra, cố gắng mềm giọng nói: “Si nhi, ta không có..” Nhưng còn chưa nói hết, đã im lại —— chiếc giường trống trơn, Hàn Cẩm đã không còn ở trong đó.
Đan Khuyết cả kinh, lập tức buông bát xuống, lao ra khỏi phòng hét to: “Hàn Cẩm? Cẩm Cẩm? Ngươi ở đâu?”
Cả biệt trang vắng lặng không có ai đáp lại lời y. Y chạy tới chuồng ngựa, thấy thiếu mất một con. Hàn Cẩm mới cưỡi ngựa đi ra, hẳn là không đi được bao xa. Y liền chạy về trong phòng, lật bao đồ trong hộc tủ, chỉ thấy ngân lượng và lương khô vẫn đủ cả, kiếm cũng vẫn còn. Lúc Hàn Cẩm đi không mang theo cái gì. Y thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ hẳn không phải Hàn Cẩm bỏ về Tụ Sơn, nhưng còn chưa thở xong, đã lại thấy lo lắng: Giờ Hàn Cẩm đã thành một kẻ ngốc, trên người hắn không có gì cả, thậm chí một binh khí cũng không có, nhỡ gặp tình huống gì, hắn sẽ ứng phó như nào đây?
Đan Khuyết mắng to “Chết tiệt”, lại lao ra khỏi phòng, kêu to tên Hàn Cẩm mà chạy ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook