Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Đôi Phu Phu Kiểu Mẫu Đòi Chia Tay
Chương 8: Đồ đệ cảm thấy, hai ngài không chỉ đơn thuần là cừu nhân.


Edit:(^o^)┘ Something Cool.


Beta: Fuko.


==============


Dưới tình thế cấp bách, Tiêu Minh lấy triện phù cũng không truyền tống bọn họ đi xa, hắn vốn không có tâm tư để ý dò xét Huyền Việt có đuổi theo hay không, lập tức triệu pháp khí ra, thúc giục chân nguyên, kẹp Lục Thiên Vũ phi thân chạy đi, cho đến khi linh lực trong cơ thể dùng hết mới không thể không ổn định thân hình .


Chung quanh không cảm ứng được hơi thở Huyền Việt, Tiêu Minh thoáng thở phào nhẹ nhỏm, âm thầm may mắn —— Huyền Việt còn có nhiệm vụ trong người, không thể nhân tư phế công (vì việc riêng bỏ việc công), tính mạng hắn lại một lần may mắn đào thoát.


Cảm nhận thấy lực đạo Tiêu Minh hòa hoãn xuống, Lục Thiên Vũ bị hắn kẹp ở dưới nách quơ quơ thân thể, rốt cục được thả xuống. Hắn ngẩng đầu nhìn Tiêu Minh, vẻ mặt như cũ có chút chưa tỉnh hồn :" Vừa nãy vị kia ... chính là phong chủ Huyền Việt của lạc thủy cung?"


Vẻ mặt Tiêu Minh nặng nề gật đầu .


Lục Thiên Vũ há miệng, muốn hình dung một phen —— dù sao , hắn đã nghe chuyện tình của vị phong chủ Huyền Việt này suốt từ nhỏ đến lớn, sùng bái y vô cùng, hôm nay lại cùng thần tượng mặt đối mặt, thật có chút hưng phấn —— chỉ là khi hắn hồi tưởng lại một màn vừa rồi, bây giờ cảm thấy không khen nổi đối phương long chương phượng tư các loại, cảm giác sâu đậm nhất chỉ có :"... Thật quá đáng sợ..."


"... Ừ, đúng vậy." Tiêu Minh đồng tình cảm khái .


Lục Thiên Vũ dở khóc dở cười nhìn Tiêu Minh với ánh mắt cúng bái —— đồng thời không khỏi hoài nghi chỉ số trí thông minh của hắn :" Ngươi rốt cuộc lấy dũng khí từ đâu tới, lại... can đảm dám ra ý với đạo lữ y ? "


Tiêu Minh có chút không vui gõ đầu Lục Thiên Vũ một cái :" Cái gì mà ngươi, không có lễ phép, ta bây giờ đã là sư phụ của ngươi. " Dừng lại chốc lát, Tiêu Minh ho nhẹ một tiếng , " Về phần tại sao... ước chừng... là tuổi trẻ nông nổi tuổi trẻ đi? Lúc đó khí thế Huyền Việt còn chưa bá đạo như vậy, làm người ta hoàn toàn không dám chống lại y. "


"Ngươi —— ngài biết Huyền Việt phong chủ đã lâu rồi?" Lục Thiên Vũ có chút kinh ngạc .


"...Được một đoạn thời gian." Tiêu Minh trầm ngâm đáp lời, dắt tay của Lục Thiên Vũ đi về phía trước —— thời điểm vừa đến địa phương này, hắn liền phát hiện nơi đây linh khí khá thanh liệt (lành lạnh), rất thích hợp để hắn tu dưỡng, cũng thích hợp để đồ đệ nhỏ dẫn khí nhập thể, bước vào con đường tu chân.


Lục Thiên Vũ để cho Tiêu Minh dắt đi, suy nghĩ vẫn vây quanh quan hệ giữa sư phụ mình cùng phong chủ Huyền Việt:"Chẳng trách, rõ ràng phong chủ Huyền Việt có nhiều cơ hội giết sư phụ như vậy, lại hết lần này tới lần khác không lập tức động thủ ngay. "


"Cái này rất bình thường, Huyền Việt làm người từ trước đến giờ quang minh chính đại, không thích thủ đoạn đánh lén âm hiểm." Tiêu Minh thuận miệng giải thích .


"Nhưng không chỉ có như thế, đồ đệ cảm thấy, giữa hai ngài cũng không đơn thuần là cừu nhân, ngược lại còn có ... ừm, đồ đệ hình dung không ra." Lục Thiên Vũ từ nhỏ đã thấy nhiều nhân tình thế sự, cũng vô cùng hiểu sát ngôn quan sắc (xét lời nói và xem sắc mặt thì có thể biết được tâm ý của người), tự nhiên liếc mắt liền nhìn ra gian tình giữa hai người. Chẳng qua hắn chưa nhận thức tình yêu, cũng không hiểu đạo lý trong đó, cho nên không cách nào biểu đạt được.


Bước chân Tiêu Minh ngừng lại—— Lục Thiên Vũ có thể cảm giác được, hắn đương nhiên cũng có thể, chẳng qua người ngoài cuộc luôn tỉnh táo hơn người trong cuộc, hắn không muốn, cũng không dám có hy vọng xa vời như thế :" Coi như là vậy, ta ... Vứt bỏ đạo lữ y là sự thật, sự thật này không sửa đổi được, chúng ta vĩnh viễn không có ngày hòa giải. "


"... Thật không xong như vậy? " Biểu tình Lục Thiên Vũ có chút tiếc hận, " Cùng nhau nói chuyện giải thích rõ ràng, cũng không thể sao? "


"Giả sử người Lục gia nguyện ý cùng ngươi nói chuyện giải thích rõ ràng, ngươi sẽ tha thứ cho bọn họ sao? " Tiêu Minh cười lạnh .


Vừa nghe đến những lời này, Lục Thiên Vũ nhất thời nhớ lại chuyện cũ liền ỉu xìu:" Tất nhiên là không, nếu đã gây chuyện, đương nhiên phải gánh hậu quả chịu trả thù!"


"Chính là như thế . " Tiêu Minh nhún vai, vung ống tay áo, một nhà trúc khéo léo liền xuất hiện ở bãi đất trống trước mặt hai người, lập tức dời đi lực chú ý của Lục Thiên Vũ :" Chúng ta sẽ phải ở tại nơi này sao? "


"Tạm thời sẽ sống ở chỗ này. " Tiêu Minh vừa trả lời , vừa tay chân lưu loát bày pháp trận chung quanh nhà trúc ——nhiều năm làm tán tu lang thang cực khổ, đã giúp Tiêu Minh học được không ít thứ, luyện khí, triện phù, trận pháp, đan dược hắn cái gì cũng biết, nhưng cái gì cũng không tinh, chỉ đủ bảo vệ tánh mạng thôi. Dĩ nhiên sau khi trở thành đạo lữ của Huyền Việt, Tiêu Minh cũng hết sức tích cực tiếp học tập những thứ đồ này, bổ sung kinh nghiệm, " Ta vốn tính dẫn ngươi đến địa phương an toàn hơn, nhưng ta vừa chịu một kích kiếm khí của Huyền Việt, trong lúc chạy trốn trối chết đã hao tổn chân nguyên, cho nên tạm thời hữu tâm vô lực, đợi đến khi ta khôi phục tinh thần xong sẽ đi tiếp —— huống chi nơi này linh khí rất dồi dào, cũng khá thích hợp để ngươi tu luyện. "


Lục Thiên Vũ đối với những thứ này một chữ cũng không biết, tự nhiên sẽ không có ý kiến phản đối, hắn chỉ sùng bái nhìn Tiêu Minh ba hai phát đã bày ra pháp trận phòng ngự, tròng mắt lấp lánh :" Những thứ này , ta cũng có thể học sao ? "


"Chỉ cần ngươi muốn, lại có thiên phú, ta tự nhiên sẽ dạy ngươi. Bất quá bây giờ nói những thứ này là hơi sớm, trước khi tới Trúc Cơ, ngươi tốt nhất không nên phân tán tinh lực. " Tiêu Minh giơ tay lên vẫy Lục Thiên Vũ, dạy cho thiếu niên phương pháp ra vào pháp trận, sau đó dàn xếp cho hắn ở trong một gian nhà trúc, " Ta xem ngươi có lẽ cũng không kịp chờ đợi, hôm nay liền dạy ngươi khẩu quyết (bài vè) dẫn khí nhập thể, về phần có cảm ứng được linh khí hay không, khi nào cảm ứng được, phải xem ngộ tính cùng cơ duyên của ngươi. "


Lục Thiên Vũ nặng nề gật đầu một cái, ngoan ngoãn nhớ kĩ khẩu quyết sư phụ dạy cho mình—— hắn tương đối thông minh, rất nhanh liền nhớ không sai một chữ, sau đó dựa theo lời Tiêu Minh nói khoanh chân ngồi ở đỉnh tháp.


"Sư phụ , thời điểm ngài dẫn khí nhập thể mất bao lâu ? " Sau khi chân chính được truyền thụ khẩu quyết, thái độ Lục Thiên Vũ đối với Tiêu Minh liền cung kính hơn nhiều, hắn có chút bất an xê dịch thân thể, " Đồ đệ vẫn chưa cảm ứng được linh khí ..."


"Coi như bây giờ nhất thời chưa làm được, cũng không cần nản lòng. " Tiêu Minh giơ tay lên xoa xoa đầu Lục Thiên Vũ, ôn tồn trấn an, " Vi sư thể chất đặc thù, thời điểm dẫn khí nhập thể mất gần nửa năm, cũng nhờ linh đan thần dược phụ trợ mới thành công . "


Nghe Tiêu Minh nói như vậy, Lục Thiên Vũ thoáng buông lỏng một ít , tò mò nghiêng đầu :" Nhắc đến đây mới nhớ, ta còn không biết linh căn sư phụ là gì ? "


"Linh căn của ta ... xem như là vô thuộc tính đi . " Tiêu Minh hơi suy nghĩ một lát, "Vạn vật trên thế gian đều có các loại thuộc tính riêng, vi sư lại bất đồng, cho nên tốc độ hấp thu linh khí của ta rất chậm —— dĩ nhiên, cũng có chỗ tốt, tỷ như linh lực của ta sẽ không bị thuộc tính hạn chế, vô luận là loại công pháp của thuộc tính nào đối với ta mà nói đều không có cái gì khác nhau ..." Nói đến đây, Tiêu Minh lại đột nhiên nảy ra ý tưởng, hắn nghĩ, có lẽ hắn tìm được cách giải quyết vấn đề Huyền Việt có thể phân biệt được mình bằng vào phương pháp dựa vào linh khí.


—— Nếu linh lực của hắn phù hợp với công pháp của mọi loại thuộc tính, vậy có phải tương tự, hắn cũng có thể mô phỏng linh khí của những thuộc tính khác, che lại hơi thở quá mức đặc thù của mình không?


Suy nghĩ như vậy, Tiêu Minh liền có chút chờ đợi không kịp, hắn ném cho Lục Thiên Vũ còn đang tò mò một bình đan ích cốc (cái này ăn xong hít khí nửa tháng không chết), sau đó lấy ngọc giản mình đã sớm ghi lại công pháp cao cấp cho thuộc tính hỏa ra :" Vi sư có chuyện cần bế quan một thời gian, trong lúc đó, ngươi thử dẫn khí nhập thể, nếu đói bụng, có thể ăn đan ích cốc, hoặc có thể đi ra ngoài tìm kiếm thức ăn, nhưng nhớ phải chú ý an toàn. Nếu sau khi ngươi bước vào kỳ Luyện Khí vi sư vẫn chưa xuất quan, vậy thì tự tu luyện quyển công pháp này, đợi sau khi vi sư xuất quan sẽ giảng giải cặn kẽ cho ngươi. "


Dừng một chút, Tiêu Minh có chút bận tâm trước mắt mình cứ nuôi thả đồ đệ bảo bối tay trói gà không chặt thì hắn sẽ gặp nguy hiểm, nên để lại một đống triện phù đủ để hắn bảo vệ tính mạng, lúc này mới hơi lộ vẻ an tâm đi bế quan, mà Lục Thiên Vũ thì chút sững sờ nhìn một đống đồ trước mặt mình, thật không biết mình nên thấy may mắn sư phụ ra tay hào phóng, hay là nên bất mãn đối phương bỏ lại mình .


—— Ai đã nói sẽ tận tâm tận lực dạy dỗ vậy?! Dứt khoát phất tay để hắn tự sinh tự diệt như thế, thật không có vấn đề gì sao?!


Tiêu Minh một khi bế quan, liền bế quan tới nửa năm. Năng lực lĩnh ngộ của hắn không tệ, linh lực chung quanh thuộc tính mộc cùng thuộc tính thủy rất tinh thuần, Tiêu Minh cũng không tốn hao quá nhiều tinh lực để mô phỏng thành công khí tức (kiểu hơi thở) của hai loại này, nếu như không tra xét rõ ràng, dù là ai cũng sẽ cho rằng hắn là tu giả song linh căn hệ thủy mộc.


Dĩ nhiên, không phải tu giả có tu vi bậc nào cũng làm được mô phỏng khí tức, kỳ Kim Đan nắm giữ linh khí tinh thuần hơn, ví như Tiêu Minh ở kỳ Trúc Cơ đã từng bị đuổi bắt thừa sống thiếu chết, dù có nghĩ tới phương pháp này, ước chừng cũng không làm được .


Giải quyết xong vấn đề linh khí, sau khi xuất quan, Tiêu Minh thần thanh khí sảng, tự nhiên nghĩ tới đồ đệ bị mình bỏ quên đã lâu. Tiêu Minh dùng thần thức quét qua nhà trúc, không phát hiện thân ảnh của Lục Thiên Vũ, sau đó mở rộng phạm vi một ít, rất nhanh thì thấy đồ đệ nhỏ của mình đang chăm chú lột da một con thỏ.


Tiêu Minh :"... ... ... ... ... ... ..."


—— xem ra để tiểu tử này tự cấp tự túc (độc lập) vẫn sống rất tốt?


Lục Thiên Vũ hiển nhiên không khiến cho Tiêu Minh thất vọng, hôm nay đã sắp đến ngưỡng trung cấp Luyện Khí, hơn nữa quanh thân ngưng tụ linh khí, có thể thấy được căn cơ luyện tương đối vững chãi, cũng không gấp gáp liều lĩnh.


Tiêu Minh dịch dung cho mình, sau đó đến chỗ Lục Thiên Vũ. Khi hắn đi tới bên cạnh Lục Thiên Vũ, đồ đệ nhỏ của hắn đã đem thịt thỏ xiên trên cành cây, thuần thục điều khiển linh hỏa để nướng. Điều này hiển nhiên là một phương pháp luyện tập tốt, vừa có thể rèn luyện linh lực trong tay còn có thể thỏa mãn nhu cầu của miệng —— linh hỏa lại bất đồng với lửa thường, không chỉ nướng nhanh hơn, mà khi linh lực thấm vào bên trong thịt nướng, có thể khiến cho chất thịt càng thêm mềm mịn vừa miệng, tỏa hương linh khí.


Tiêu Minh vô cùng hăng hái nhìn chốc lát, sau đó phất bỏ áo choàng ngồi xuống bên người Lục Thiên Vũ. Lục Thiên Vũ hiển nhiên không có nhận ra bên cạnh mình có người, bị Tiêu Minh dọa cho hết hồn, theo phản xạ giật bắn người cầm phù triện, vứt thịt nướng trên hai tay xuống.


May mắn Tiêu Minh nhanh tay lẹ mắt bắt lấy, bất mãn trợn mắt nhìn đồ đệ nhỏ của mình một cái:" Sao có một đoạn thời gian không thấy , lá gan đã trở nên nhỏ như vậy? "


Lục Thiên Vũ :"... ... ... ... ... ... ..."


—— Lặng yên không tiếng động dọa người giật mình, trách ta sai?! Lão tử đây là cảnh giác đó?!


= Hết chương 8 =

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương