Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Đôi Phu Phu Kiểu Mẫu Đòi Chia Tay
-
Chương 55: Chuyển dời scandal
"Ở Huyễn Minh cảnh có thuận lợi không? " Tiêu Minh dù thay đổi gương mặt nhưng Huyền Việt như đã trở thành thói quen, nhận ra hắn ngay trong đám đông mà không tốn chút sức lực.
Tiêu Minh nhìn lướt qua địch nhân cách đó không xa, bỗng cảm thấy muôn vàn xúc động, mà người bị ánh mắt của hắn xẹt qua cũng không nhịn được dựng tóc gáy, gắng gượng lui về sau một bước.
Tiêu Minh chỉ mới biểu lộ tu vi ở trung kỳ Kim Đan, trong Huyễn Minh cảnh chính là đối tượng bị chèn ép. Mặc dù không nhớ rõ mình có từng chèn ép đối phương không, nhưng tất cả đều có cảm giác trước kia bắt nạt hài tử, hôm nay bị người nhà của hài tử tìm tới cửa trả thù, chỉ sợ đối phương mở miệng tố cáo, bọn họ chắc chắn không thể chịu được lửa giận của người đó.
May mắn thay, Tiêu Minh từ trước tới nay không phải loại người thích tố cáo, dù không có tiếng tăm nhưng hắn cũng là một trong những người chiến thắng chuyến đi bí cảnh lần này, tự nhiên sẽ không khoe mẽ, cũng không gây thù kết oán.
Tiêu Minh hơi gật đầu : " Đương nhiên mọi chuyện đều thuận lợi. Còn ngươi? Nhiệm vụ có hoàn thành không? "
" Miễn cưỡng. " Huyền Việt biết có những chuyện không thể nói trước mặt mọi người, nên chỉ có thể trả lời mập mờ, vì vậy ngay sau đó y liền hỏi vấn đề mình quan tâm nhất, " Lần này, ngươi có theo ta trở về Lạc Thủy cung hay không? "
Tiêu Minh sửng sốt, theo bản năng muốn từ chối nhưng lại nghe Huyền Việt nhanh chóng thêm vào một câu : " Đi đón đệ tử của ngươi."
Tiêu Minh : "... . . ."
Vậy là có ý gì? Chẳng lẽ nếu hắn không tự mình đi nhận, thì sẽ không trả đồ đệ nhỏ lại cho hắn sao?!
Con ngươi đen bóng của Huyền Việt bình tĩnh nhìn chằm chằm Tiêu Minh, đến nỗi người ngoài nhìn vào cũng không khỏi thấp thỏm, Tiêu Minh cũng không khỏi mềm lòng. So với Việt Thanh trong Huyễn Minh cảnh khiến bản thân rợn tóc gáy, hắn càng cảm thấy Huyền Việt đáng quý, vô thức muốn chiều lòng y.
Mặc dù ban đầu Việt Thanh định biến hắn làm lô đỉnh, nhưng sau đó gã cũng có mấy phần thật lòng —chỉ có điều sự chân thật kia lại khiến người ta chịu không nổi. Quan hệ này dù không khác gì giữa hắn và Huyền Việt trước đó, nhưng kết quả lại khác nhau một trời một vực.
Tiêu Minh bụng dạ nham hiểm, sau khi lừa gạt và lợi dụng không thương tiếc thì đẩy Việt Thanh đi đến chỗ chết, mà hắn tính toán Huyền Việt, y vẫn chờ đợi hắn như lúc ban đầu, khi bản thân bị hắn đẩy ra vẫn từng li từng tí tiến lại gần, thuần thiện nghe theo hắn.
Tiêu Minh không khỏi cảm động, may mắn mình gặp được Huyền Việt, nếu không hắn thật sự không biết liệu mình sẽ có kết cục thế nào.
" Cũng được. " Trong lòng cảm động, Tiêu Minh không đành lòng để Huyền Việt thất vọng, dù sao cũng chỉ là trở về Lạc Thủy cung một chuyến thôi, có lẽ... cũng không thể hiện điều gì.
Nghe thấy câu trả lời củaTiêu Minh, ánh mắt Huyền Việt sáng lên, theo bản năng đưa tay muốn nắm lấy Tiêu Minh, nhưng rồi chần chờ không biết liệu như vậy có quá mức đường đột.
Vì vậy, khi có người cắt đứt dòng suy nghĩ mâu thuẫn của y, xen vào "thế giới hai người" của y với Tiêu Minh, sắc mặt của Huyền Việt lập tức lạnh xuống.
Tên tu giả Kim Đan tự xưng là đệ tử của Du Mân chân quân ở Vô Cực môn trong nháy mắt dựng hết tóc gáy, không biết mình đã làm sai điều gì. Có trời mới biết, hắn chỉ là muốn quá giang một chút để giải quyết nguy cơ trước mắt! Nếu không vị tôn giả này đi rồi, bỏ lại bọn họ ở nơi này, ngộ nhỡ thứ tiểu nhân mưu toan cướp bóc kia chưa từ bỏ ý định, còn muốn tiếp tục động thủ thì phải làm sao bây giờ?!
" Tôn, tôn giả..." Tu giả Vô Cực môn nuốt nước bọt, khô khan chào một cái, cử chỉ cứng ngắc, "Vãn bối theo Du Mân chân quân, lần này gặp nạn, đa tạ tôn giả đã giải vây. "
Tu giả Kim Đan suy nghĩ chu đáo, dù đối phương lần này tới đây là vì ai, trước tiên cứ gán cho cái mác "giải vây", đối phương nể mặt, cũng sẽ không mở miệng bắt bẻ. Chỉ tiếc Huyền Việt từ trước đến nay không phải người khéo léo, mọi sự " biến động cuộc đời" đều đặt lên Tiêu Minh, vì vậy y nghe thế liền lập tức cau mày : " Ta không phải vì ngươi mà tới. ". Dứt lời, y quay đầu lại nhìn Tiêu Minh một cái, tuy lời ngon tiếng ngọt không nói ra miệng, nhưng ánh mắt lại có thể biểu đạt hết thảy.
Tiêu Minh ngẩn người, chưa kịp phản ứng gì liền cảm giác hai má có chút nóng lên, không khỏi co rút khóe miệng, nghiêng đầu dở cười. Tên tu giả Kim Đan bị chặn lại cũng trợn mắt há mồm, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nhận được kết quả như vậy.
Huyền Việt không muốn nhiều lời với người khác, sau khi " nghiêm túc " giải thích với Tiêu Minh lý do mình tới, dứt khoát nắm lấy cổ tay hắn, dẫn hắn rời đi, những người còn lại bị hai người quả quyết bỏ rơi phía sau chỉ yên lặng, nhìn nhau một lúc, chiến ý cũng mất đi một phần, chỉ còn lại sự khó xử và lúng túng.
Vốn dĩ, sau khi tu giả Kim Đan báo ra danh hiệu của Vô Cực môn, bọn cướp đã có ý định rút lui, chỉ có điều, nếu chúng giết người diệt khẩu tất cả, chắc chắn sẽ không ai biết được thân phận của bọn họ. Bây giờ Huyền Việt đã mang Tiêu Minh đi, không còn diệt khẩu được nữa, dù thèm muốn những đồ vật đối phương đạt được ở Huyễn Minh cảnh, bọn chúng cũng sẽ không vì thế mà chống lại tông môn lớn như Vô Cực môn.
Thầm than xui xẻo, bọn cướp hành quân lặng lẽ, thu hồi kiếm trận vội vã rời đi, các tu giả còn lại vừa mới ra khỏi Huyễn Minh cảnh, ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một lúc, nhất thời có chút dở khóc dở cười.
" Vị tôn giả kia rốt cuộc là ai thế? " một tên quen biết tu giả Vô Cực môn thấp giọng hỏi, lòng tràn đầy tò mò.
Huyền Việt thành danh đã lâu, khi còn trẻ từng ngao du quanh Tu Chân giới đã bị chú ý, nay kiếm đạo đại thành, lại vắng tiếng, hiếm khi xuất môn, một thân thu liễm kiếm ý càng không khác tu giả bình thường, cho nên phần lớn hậu bối trẻ tuổi chỉ nghe kỳ danh mà không được nhìn tận mặt.
" Không biết. " Tu giả Vô Cực môn lắc đầu một cái, giọng nói lại cực kỳ chắc chắn, " Nhưng khí thế quanh thân người này ngay cả sư phụ ta cũng còn xa mới bì kịp, chắc chắn là nhất phương đại năng."
Lời vừa nói ra, gương mặt chúng tu giả đều lộ vẻ tôn sùng, tu vi của Du Mân chân quân ở Vô Cực môn đã là Nguyên Anh cao cấp, người có thể khiến hắn còn xa mới bì kịp... Hẳn phải là hóa thần. Nghĩ tới đời này còn có thể đến gần tôn giả Hóa Thần như vậy, họ vô cùng vui mừng, không kịp phản ứng.
" Vậy quan hệ giữa vị tôn giả này cùng đạo hữu vừa nãy rốt cuộc là như thế nào? " Một gã tu giả khác lo sợ bất an hiếu kỳ hỏi, không biết mình trong Huyễn Minh cảnh có chạm mặt đối phương hay không. Nhưng gương mặt đó quả thực quá sức bình thường, bình thường đến nỗi vừa nhìn đã quên! Ngộ nhỡ đắc tội với đối phương mà bị tố cáo thì phải làm thế nào?!
"Chẳng lẽ là thầy trò? " Tu giả Vô Cực môn suy đoán, lời còn chưa dứt đã bị một loạt ánh mắt khinh bỉ phóng tới.
# Thầy trò nhà ngươi chung sống với nhau theo phương thức cẩu huyết như vậy sao? #
# Quan hệ thầy trò trong sạch, ngươi không được bôi nhọ nó! #
# Vừa nghĩ tới ta cùng sư phụ sẽ chung sống như vậy, cảm giác thật là khủng khiếp! #
Tu giả Vô Cực môn: "... ..."
Mặc dù rất muốn bát quái (tám chuyện), nhưng dù sao mọi người đều mang dị bảo, không dám trì hoãn, chỉ thảo luận một chút rồi tản ra bốn phía. Tu giả Vô Cực môn đi được nửa đường thì gặp đại sư huynh sau khi nhận tin hắn được sư phụ phái tới, đợi đến khi bình an trở về sư môn, thấy sư phụ, hắn lại hiếu kỳ, dè dặt thấp giọng kể chuyện vừa xảy ra.
Tính tình Du Mân chân quân vốn lãnh đạm, nghe xong chuyện không có phản ứng gì quá lớn, ngược lại, Tô Du Tranh đang làm khách ở đây chợt sáng mắt, đưa tay vỗ bàn, hưng phấn đứng lên : "Có thật không?!"
Du Mân chân quân chớp mắt, nhìn lướt qua sư đệ mình, giọng nói không vui: "Kích động cái gì? Chuyện này liên quan gì đến ngươi? Ngồi xuống! "
" Sư huynh, chuyện này ta có liên quan không ít!" Tô Du Tranh thong thả đi mấy bước, giọng vui mừng, "Ta biết hai người kia là ai! Huyền Việt cùng Triệu Hàm, ta còn đặc biệt tác hợp cho bọn họ! Ba năm nay ta bị sư phụ bắt bế quan, vô cùng rảnh rỗi nhàm chán, đưa tin cho đầu gỗ Huyền Việt kia, chỉ y nên làm thế nào để lấy lòng người khác, nay rốt cục cũng có hiệu quả, thật đúng là..."
Lời kế tiếp, Tô Du Tranh nuốt vào bụng, gã lúng túng nhìn về phía sư huynh mình, cười khan hai tiếng —— Nhất thời kích động, không ngờ để lộ chuyện, thật khiến gã ảo não không thôi.
Du Mân chân quân bên ngoài thì nhếch miệng cười nhưng thực sự trong lòng chẳng có chút buồn cười, nhấp một ngụm trà xanh : "Không trách, không thể trách ngươi bị sư phụ quản thúc suốt ba năm, sau đó mới miễn cưỡng hóa anh, lúc bế quan quản chuyện bao đồng như thế."
Tô Du Tranh : "... . . . QAQ"
—— Ngoài miệng thoải mái một lúc, cả đời gánh trận Tu La. Báo ứng tới quá nhanh, cầu buông tha!
" Thật ra thì... ta cũng không nhiều tin lắm, chỉ là nhìn Huyền Việt quá mức đáng thương mới miễn cưỡng......" Tô Du Tranh lui về phía sau hai bước tìm đường thoái lui, " Ta cùng Huyền Việt, Triệu Hàm đã lâu không gặp, hôm nay rốt cục hóa anh, đương nhiên cần đi bái phỏng một phen, sư đệ cáo lui, sư huynh chớ tiễn! "
Mắt thấy sư đệ còn chưa dứt lời, người đã chạy trốn ra xa mười trượng, Du Mân chân quân nhất thời có chút không kiềm được vẻ mặt bình tĩnh. Hắn chuyển tầm mắt sang tên đồ đệ đang ngây người nhìn mình, ho nhẹ một tiếng, giọng nói hòa hoãn vài phần: "Tốt lắm, ở Huyễn Minh cảnh ngươi làm không tệ, lui ra đi. "
Tu giả Vô Cực môn ngơ ngác cáo lui, ra khỏi phòng mới chợt hiểu mình lại nghe được một chuyện kinh thiên bát quái.
Hóa ra, vị đại năng kia chính là Huyền Việt tôn giả được vô số tu giả ngưỡng mộ kính nể — vì sao vị tôn giả này so với lời đồn không giống lắm?
Thì ra, Huyền Việt tôn giả đang theo đuổi một người gọi là Triệu Hàm mới tới kỳ Kim Đan— như vậy Tiêu Minh chân nhân tình thâm nghĩa nặng với y phải làm sao bây giờ?
Huyền Việt tôn giả luôn có hứng thú với hậu bối kỳ Kim Đan— cái này hình như có chút không đúng?
Tu giả Vô Cực môn chỉ cảm thấy lông mao trên dưới bắt đầu dựng đứng, không nói ra thì không chịu được — huống chi vừa nãy sư phụ sư thúc cũng không dặn dò hắn không thể đem việc này truyền ra ngoài nhỉ?
Tu giả Vô Cực môn nghiêng đầu nhìn về phía cửa chính có đại sư huynh đang đứng chờ của hắn, chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn là cẩn thận tiến đến: " Sư huynh, ngươi có từng nghe nói ......"
Đại sư huynh : "——!!!!! "
Bên ngoài Lạc Thủy cung,Tiêu Minh hoàn toàn không biết ở Vô Cực môn xa xôi đang lặng lẽ lưu truyền tin tức như thế nào, hắn giờ này đang nhìn sơn môn Lạc Thủy cung, trong lòng có chút xúc động
Huyền Việt đứng bên người hắn, vẻ mặt ôn hòa : " Bỏ dịch dung đi. "
"Cũng được. " Tiêu Minh gật đầu một cái, nâng tay lên lau mặt, rốt cục cũng lộ ra gương mặt bẩm sinh.
Huyền Việt đưa mắt nhìn hắn, trong con người lộ vẻ nhớ nhung dễ thấy: " Có cảm giác... ta đã lâu chưa nhìn thấy bộ dạng ngươi. "
"Thế à, vậy ngươi phải nhìn thật rõ, nhớ cho thật kĩ nhé? " Bị Huyền Việt nhìn chăm chú, Tiêu Minh có chút bối rối, hắn vờ vô tình chế nhạo, không ngờ Huyền Việt tựa như không nghe ra hắn đang đùa giỡn, ngược lại nghiêm túc trả lời: "Được."
Tiêu Minh : "... ..."
—— Đúng là không thể ở chung một chỗ thoải mái tán gẫu!
Hai người nghỉ chân ở sơn môn nhẹ giọng nói chuyện với nhau, trong Lạc Thủy cung sau khi nghe lời hồi báo của đệ tử giữ cửa cũng loạn thành một đoàn.
Tiêu Minh chân nhân không nói một lời biến mất mấy năm giờ đã trở về!
Hơn nữa còn bị Phong chủ Huyền Việt mang về!
Tiêu Minh chân nhân vẫn luôn dịch dung, đến sơn môn mới bỏ dịch dung đi — làm hại bọn họ thiếu chút nữa cho là Phong chủ mình đưa về một đạo lữ mới!
Tin tức một truyền mười, mười truyền một trăm, thoáng chốc truyền khắp toàn bộ Lạc Thủy cung, đang ở chính điện uống trà, vừa nghe tin của Huyền Việt truyền về, chưởng môn lập tức sặc một ngụm to, trong lòng lo lắng.
Chẳng trách Huyền Việt chỉ truyền tin về yêu tộc, người lại không thấy bóng dáng, thì ra là vội vàng đi đón đạo lữ? Chưởng môn thật không biết nên cảm thấy "Nhi đại bất do nương, ca bạc trửu vãng ngoại quải"(*), hay là nên vui mừng Huyền Việt rốt cục thông suốt, biết chủ động lấy lòng người thương.
(*): vế 1: con cái lớn rồi cha mẹ không quản được, vế 2: vô tư, không phân đúng sai
"Loạn cái gì mà loạn!" Vung tay áo, chưởng môn nghiêm mặt trừng đám đệ tử đang xôn xao bàn tán khắp phía trong Lạc Thủy cung, cáu kỉnh quát, "Chuyện nhỏ thế này cũng đáng cho các ngươi thảo luận như vậy đến nửa ngày? Ai không biết còn tưởng rằng đại phái to lớn như Lạc Thủy cung chúng ta biến thành chợ tôm chợ cá! "
Sau đó, một đoàn đệ tử Lạc Thủy cung phải kiềm chế nỗi tò mò, hồi phục phong lãnh tĩnh cẩn trọng của một tu giả, sau đó nhìn chưởng môn của mình bước đi miễn cưỡng, đi mấy bước về phía sơn môn Lạc Thủy cung rồi lại đứng lại, phất tay áo quay về.
"Chưởng môn? " một trưởng lão Kim Đan kinh ngạc kêu lên, khiến chưởng môn trừng mắt một cái : "Bản thân chỉ là một tên tiểu bối, sao có thẻ để trưởng bối ta đây thân nghênh! Đi! Cho người gọi bọn chúng tới bái kiến! "
Trưởng lão Kim Đan : "... ..."
Rõ ràng là chính ngài tự động đi chứ có ai bắt ngài phải đi " thân nghênh " đâu?!
Rất nhanh, tên đệ tử Lạc Thủy cung bị phái đi truyền gọi liền vội vã trở lại, dè dặt nói rằng Huyền Việt Phong chủ đã cùng Tiêu Minh chân nhân ngự kiếm đi tới núi Kiếm Minh, mà hắn thân là đệ tử không thể ngự kiếm, cho nên không thể đuổi theo.
Nghe chuyện, chưởng môn tay run run vuốt lấy chòm râu.
Nghe chưởng môn đưa tin Huyền Việt cùng Tiêu Minh tới, Lục Thiên Vũ nước mắt dâng trào, nhào về phía sư phụ sau bao lâu xa cách, nhưng lại bị Huyền Việt vung tay một cái, ngăn xa năm bước không được tiến thêm.
Nhìn đồ đệ mình một thân chật vật, tràn đầy ủy khuất, Tiêu Minh nghi ngờ nhìn về phía Huyền Việt : "Đây là ......? "
Chẳng lẽ đồ đệ bé bỏng nhà hắn ở Lạc Thủy cung bị cô lập và bạo hành sao, nhìn thê thảm như thế.
Huyền Việt lãnh đạm liếc mắt nhìn Lục Thiên Vũ, vô cùng khinh thường cử chỉ dây dưa làm nũng của hắn, sau khi nhìn sang Tiêu Minh lại lập tức dịu xuống : " Ngươi không phải nói hắn vô cùng thích kiếm sao? Ta trước khi đi đã phiền đại sư huynh chỉ bảo một chút, tránh cho ..." Dừng một lúc, Huyền Việt dùng sức kiềm chế sự bất mãn trong lòng, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần, "Tránh cho hắn khinh mạn bảo kiếm ngươi luyện chế cho hắn."
Vô thức, ánh mắt Huyền Việt lướt một vòng trên trường kiếm trong tay Lục Thiên Vũ, khiến Lục Thiên Vũ cảnh giác ôm chặt trường kiếm, chỉ sợ lại bị Huyền Việt sắp hóa thân cuồng ma đoạt kiếm cướp đi.
Tiêu Minh đương nhiên tin tưởng nhân phẩm của Huyền Việt, nghe y nói như vậy, chắc chắn không hoài nghi, ngược lại thêm mấy phần cảm kích : " Đa tạ. "
"Hắn là đệ tử của ngươi." Huyền Việt nhếch khóe miệng, giọng nói đương nhiên, "Ta tự nhiên cũng cần trông nom vài phần, không phải nói cảm ơn."
Tiêu Minh : "... ..."
Lục Thiên Vũ : "... ..."
—— Ha hả, không biết xấu hổ!
= Hết chương 55 =
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook