Sau khi Huyền Việt rời đi, Tiêu Minh nắm thanh trường kiếm trong tay, trầm ngâm đứng đó hồi lâu.


Hắn rốt cục nhận ra cảm giác trước kia của mình tựa hồ cũng không phải ảo tưởng viển vông, khi hắn làm ra chuyện này, nói ra những lời đó, Huyền Việt vẫn sẽ thích hắn —— dù chỉ là một chút, điều này khiến Tiêu Minh không khỏi cảm thấy khó tin, không thể lý giải.


Người và người quả nhiên khác nhau... lòng Tiêu Minh vô cùng phiền loạn, không nhịn được lắc đầu một cái.


Người Huyền Việt thích hiện tại là hắn thật sự sao? Hay y vẫn đắm chìm với giả tưởng mà hắn tạo ra? Mà tâm ý của hắn với Huyền Việt là như thế nào?


Tiêu Minh không hiểu tình yêu là gì, thích là gì, cho tới bây giờ hắn không có thời gian nghĩ về những thứ xa xỉ như vậy, phải sống tiếp như thế nào, để đạt được lực lượng mạnh hơn cần làm gì, làm sao để tiến lên từng bước một, chúng đã chiếm hết toàn bộ tinh lực của hắn.


Người ngoài thấy hắn và Huyền Việt vô cùng đằm thắm, trước sau như một, đó là vì Tiêu Minh đang bắt chước theo cách Huyền Việt đối đãi hắn thôi. Tiêu Minh biết mình có chút lệ thuộc vào Huyền Việt, bởi vì đối phương là người thứ nhất cho hắn cảm giác an toàn, hắn cũng thiếu nợ Huyền Việt , vì đối phương là người thứ nhất lộ ra thiện ý đơn thuần với hắn—— mà lệ thuộc, áy náy và tình yêu có giống nhau không?


Tiêu Minh cố gắng khiến Huyền Việt tha thứ cho mình, bởi vì hắn không hy vọng có một kẻ thù cường đại như y, cũng vì hắn đối Huyền Việt có áy náy và lệ thuộc, dĩ nhiên, có thể cùng Huyền Việt làm bạn lữ trăm năm, hắn cũng không bài xích Huyền Việt, chẳng qua là Tiêu Minh không xác định mình có thể ngang hàng mà đáp lại tình cảm của Huyền Việt hay không.


Đương nhiên, Tiêu Minh có thể không chút cố kỵ đáp lại, giống lúc trước mang mặt nạ ân ái, sau đó dựa vào uy thế của Huyền Việt đứng vững trên đỉnh Tu Chân giới một lần nữa, nhưng chiếc mặt nạ này hắn có thể giữ bao lâu đây?


Huyền Việt đúng là ít nói trầm tĩnh, nhưng cũng không ngu xuẩn, tu vi Hóa Thần cũng khiến giác quan của y bén nhạy hơn, tâm tư thông suốt hơn. Hôm nay, trong tay Tiêu Minh đã không còn cổ trùng có thể khiến Huyền Việt say mê hắn đến nỗi bỏ quên hết thảy, đối phương cũng đã biết được bộ mặt thật của mình, không thể không đề phòng chút nào với hắn, Tiêu Minh không bảo đảm mình sẽ không bị Huyền Việt nhìn thấu, sau đó lại cùng đối phương kết oán gây thù.


... Nhìn đi, đây chính là hắn, thời điểm biết được Huyền Việt còn tình cảm với mình, điều nghĩ đến đầu tiên là phải lợi dụng nó như thế nào, người lạnh lùng ích kỉ như hắn, nên cách xa Huyền Việt một chút.


Tiêu Minh cười tự giễu, cuối cùng chần chờ thu trường kiếm trong tay vào nhẫn trữ vật.


Huyền Việt đã từng bị hắn mê hoặc chung sống mấy trăm năm, thói quen lưu lại sau một thời gian dài không phải chỉ nhất thời nửa khắc là có thể xóa sạch.


Vì Huyền Việt, cũng vì mình, Tiêu Minh cảm thấy quan hệ giữa hai người bọn họ nên dừng ở "hữu tình" thì hơn, mà tâm trí Huyền Việt xưa nay kiên định, có lẽ sau một thời gian, sẽ thoát khỏi đoạn tình cảm này nhỉ?


Hạ quyết tâm như vậy, Tiêu Minh cất bước ra sau núi, tâm tình trở nên buồn bực vô cùng, mà cảm giác buồn bực này khi vừa nhìn thấy đồ đệ nhỏ của mình bị khi dễ, càng trở nên ác liệt hơn.


Khuôn mặt Tiêu Minh trầm xuống, vung ống tay áo, tản đi uy áp của tu giả Kim Đan đè lên người Lục Thiên Vũ, thanh âm lãnh đạm: "Vị đạo hữu này có ý gì? Ỷ lớn hiếp nhỏ nhứ thế, phải chăng có chút không công bằng? "


Đứng chắn trước mặt Lục Thiên Vũ, Tiêu Minh liếc mắt nhìn hắn một cái tỏ vẻ an ủi, sau đó bỏ qua ánh mắt long lanh của đồ đệ , đưa mắt về phía Tu giả Kim Đan tóc bán trắng đối diện.


Tu vi của tên tu giả này là đỉnh cấp Kim Đan, mạnh hơn một cảnh giới so với Tiêu Minh, thế nhưng hắn cũng không vì vậy mà sợ hãi, dù sao loại chuyện vượt cấp giết người Tiêu Minh cũng không phải là chưa từng làm. Thời điểm còn là tán tu, có không ít tu giả lá gan không đủ lớn, luôn thích lấn áp các trái hồng mềm có cảnh giới thấp hơn mình, mà tu vi Tiêu Minh kém, cho nên luôn bị đám người hèn yếu này chọn làm con mồi, lấy yếu thắng mạnh gần như là chuyện thường như cơm bữa.


Tên tu giả Kim Đan này tên là Chu Ngô, Tiêu Minh có biết chút ít về hắn, đối phương thuộc tông môn hạng trung Tuyền Cơ môn, môn phái này có hai tên Nguyên Anh chân quân trấn giữ, cũng coi là một trong những tông môn phụ thuộc quan trọng của Lạc Thủy cung, mà Chu Ngô dừng lại ở đỉnh cấp Kim Đan đã được một thời gian, chân nguyên dày đặc, cách phá đan thành anh chỉ có một bước ngắn, được Tuyền Cơ môn kỳ vọng rất nhiều —— nếu như có thể có thêm một Nguyên Anh chân quân, địa vị của Tuyền Cơ môn sẽ tiến thêm một bước.


Hiển nhiên, Chu Ngô cao cao tại thượng đã lâu, hoàn toàn không thèm để ý tu giả chỉ có "trung kỳ " Kim Đan như Tiêu Minh, gã lạnh lùng liếc Tiêu Minh một cái, khinh thường như nhìn một con kiến hôi: "Ngươi là gì của tiểu tử này? "


"Ta là sư phụ của hắn. " Ánh mắt Tiêu Minh trầm xuống, "Không biết vị đạo hữu này có gì chỉ giáo? "


"Chỉ giáo ? Đương nhiên là có! " Chu Ngô vung ống tay, "Đồ đệ của ngươi đả thương đệ tử của ta! Chẳng lẽ ta không được nêu ý kiến?! "


"Là đệ tử của hắn khiêu khích trước! " Lục Thiên Vũ cắn răng, "Con chỉ không muốn ngồi chờ chết, đành xuất thủ phản kháng thôi! Lúc ấy có rất nhiều người, con có thể chứng minh! "


"Nhưng việc đệ tử của ta bị trọng thương cũng là sự thật! " Vẻ mặt Chu Ngô âm trầm, sát khí xông thẳng đến chỗ Lục Thiên Vũ, lại bị Tiêu Minh ngăn chặn lần nữa.


"Đó là do tài nghệ của hắn không bằng người! " Có sư phụ chống đỡ, lá gan Lục Thiên Vũ nhất thời lớn hơn, lên tiếng phản bác.


"Vậy nếu như lão phu đả thương ngươi, ngươi cũng được coi là tài nghệ không bằng người nhỉ? " Chu Ngô cười lạnh một tiếng, mà Lục Thiên Vũ cũng sửng sốt một giây vì câu nói vô sỉ của đối phương, "Ý ngươi là ——"


" Được rồi, Thiên Vũ. " Tiêu Minh giơ tay lên xoa đầu Lục Thiên Vũ, nhẹ giọng cắt đứt, "Chẳng lẽ con không biết quy tắc của giới Tu Chân sao? "


Lục Thiên Vũ : " ? ? ? ? "


Nhất thời chưa hiểu được ý tứ của sư phụ mình, Lục Thiên Vũ có chút băn khoăn, mờ mịt nhìn về phía Tiêu Minh.


Tiêu Minh khẽ mỉm cười : "Quy tắc của giới Tu Chân chính là 'đánh trẻ gặp già', con đánh đồ đệ của hắn, làm sư phụ tự nhiên muốn tới tìm công đạo, đây là đạo lý."


Chu Ngô : "... ... ... . . ."


Lục Thiên Vũ : "... ... ... . . ."


—— Ha ha, sư phụ người thật là thành thực.


"Chuyện giữa đồ đệ bọn họ đã tự mình giải quyết, nếu ngươi làm sư phụ muốn tới tìm công đạo, tự nhiên hẳn phải thông qua sư phụ của hắn là ta, cần gì phải ỷ lớn hiếp nhỏ, khó coi như vậy, khiến người phải chê cười. " Giọng điệu Tiêu Minh ôn hòa lại ngầm mang ý đâm chọt khiến sắc mặt Chu Ngô lúc xanh lúc trắng.


"Tốt, nếu ngươi muốn chịu tội thay đồ nhi, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi! " Chu Ngô cắn răng cười lạnh, hơi thở quanh thân phiêu động, nôn nóng muốn dạy dỗ tên tiểu tử mạnh miệng trước mặt.


Uy áp của Đỉnh cấp Kim Đan tỏa ra khắp nơi, cho dù Tiêu Minh vận chuyển chân nguyên ngăn cản, sắc mặt cũng không khỏi trắng nhợt, thậm chí, hắn còn cần phân một ít tinh lực bảo vệ đồ đệ nhỏ nhu nhược chỉ tới Trúc cơ của mình.


Mắt thấy sắc mặt Tiêu Minh tái nhợt, Lục Thiên Vũ lúc này mới nhớ tới sư phụ chỉ có trung kỳ Kim Đan, dù hắn lợi hại đến mấy, có mang dị bảo thì cũng rất khó bù đắp chênh lệch cảnh giới. Lập tức, Lục Thiên Vũ có chút hoảng hốt, âm thầm tự trách mình đoạn thời gian này được sư phụ cưng chiều và mọi người ở Thiên Huyền phái tôn vinh mà trở nên tự dương tự đắc, quên mất phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, chịu nhục nhiều ngày, lại vì nhất thời chọc giận một lão già sống lâu mà liên lụy cả sư phụ.


Tính tình trẻ con của Lục Thiên Vũ chợt chìm xuống, rõ ràng cảnh giới trong lòng đã tăng lên rất nhiều, thế nhưng hiện tại Tiêu Minh cũng không có tinh lực chú ý đến mấy thứ này.


Cho dù có Lăng Tiêu cung, nhưng vì vấn đề thời gian mà tu vi của Tiêu Minh không thể hơn Chu Ngô, dù trên người mang dị bảo, hắn cũng không thể cứ thế phơi ra trước mặt mọi người, khiến kẻ khác thèm thuồng —— hoặc nói, Tiêu Minh không cảm thấy Chu Ngô đáng giá để hắn mạo hiểm đem bảo vật được nhiều người mơ ước ra đánh một trận .


Mặc dù bị uy áp quanh thân đối phương kiềm chế cử động, thậm chí xương cốt bắp thịt đã hơi chấn động, nhưng vẻ mặt của Tiêu Minh vẫn lạnh nhạt như cũ, thậm chí còn hơi hơi mỉm cười: "Vị đạo hữu này, ngươi nhất định phải động thủ ở đây sao? "


Hơi thở của Chu Ngô hơi ngưng lại, đầu óc vừa bị Tiêu Minh chọc giận chợt thanh tỉnh, lúc này rốt cục nhớ tới vị trí trước mắt.


Đệ tử kỳ Trúc Cơ động thủ tranh đấu với nhau không tính là chuyện lớn, nhưng xung đột giữa tu giả Kim Đan thì lại bất đồng. Dù sao, quanh đây đại đa số đều là đệ tử Trúc Cơ, uy áp tu giả Kim Đan phát ra khi tranh đấu đủ khiến cho bọn họ bị thương, vạn nhất nếu khiến Lạc Thủy cung bất mãn, gã coi như trở thành tội nhân của toàn bộ tông môn.


Cắn răng, Chu Ngô rốt cục kiềm uy áp lại, ánh mắt nhìn Tiêu Minh như nhìn một cổ thi thể: "Bây giờ tạm thời tha cho ngươi, tiểu tử, đợi đến lúc tỷ thí, lão phu sẽ dạy dỗ ngươi! "


"Thiên Huyền phái Triệu Hàm, cung kính chờ đợi đạo hữu. " Tiêu Minh hơi chắp tay, nhìn không kiêu ngạo không siểm nịnh nhưng lại ẩn chứa khinh miệt, đâm thẳng khiến đối phương tức giận không dứt, rồi lại không thể không nhẫn nại.


Mắt thấy Chu Ngô phất tay áo rời đi, đôi con ngươi ôn hòa của Tiêu Minh thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo—— trước mặt mọi người hắn không thể làm được gì, thế nhưng lén lút gây phiền phức cho gã, thì hắn có rất nhiều phương pháp dọn dẹp đối phương. Việc duy nhất có chút đau đầu chính là sau khi thu thập người này, không biết có còn đưa tới những kẻ khác có tu vi cảnh giới cao hơn không, cho nên phương pháp kết liễu này cần suy tính một chút.


Trong đầu Tiêu Minh nhớ lại những thông tin liên quan tới Chu Ngô và Tuyền Cơ môn, chợt cảm thấy ống tay áo của mình bị kéo khẽ, lúc này mới nhớ ra đồ đệ nhỏ của mình.


Vừa nghiêng đầu, Tiêu Minh đã đối diện ánh mắt thấp thỏm tự trách của Lục Thiên Vũ, liền nhướng nhướng mày: "Biết sai lầm rồi? "


"Đệ tử biết sai. " Lục Thiên Vũ hiếm thấy không có làm nũng mà hết sức trịnh trọng bái lễ với Tiêu Minh, "Là đệ tử hành động quá mức liều lĩnh, không cẩn thận. "


Tiêu Minh hài lòng gật đầu một cái: "Sau này nếu là còn gặp phải loại chuyện như vậy, ngươi phải làm thế nào ? "


"... Ngoài mặt thì nhận thua, về sau vụng trộm giải quyết, không lưu hậu hoạ." Ánh mắt Lục Thiên Vũ lóe lên, giọng nói tàn nhẫn quả quyết.


Tiêu Minh : "... ... ... . . ."


Cảm khái một câu đồ đệ nhỏ quả nhiên thừa kế y bát (miếng cơm manh áo <=> tiền vốn) của mình, Tiêu Minh đưa tay lên vỗ vỗ đầu hắn: "Thật ra thì cũng không thể hoàn toàn trách ngươi, dù sao lúc ấy bên cạnh ngươi còn có những đệ tử Lạc Thủy cung khác, vạn nhất nhận thua quá dứt khoát, sẽ hao tổn uy tín của ngươi. Huống chi giả heo ăn hổ tuy không phải chuyện xấu, nhưng nếu biểu hiện quá mức yếu đuối, như vậy trừ sói ra, chó hoang cũng sẽ không biết tự lượng sức mình tới đây cắn một cái, ngược lại càng phiền toái hơn. Tình huống cụ thể thì cần phân tích rõ ràng, nếu như tu vi đối phương thắng ngươi, ngươi có thể cố gắng chống cự rồi vờ như không địch lại, mà nếu đối phương có tu vi kém ngươi, ngươi cũng đừng ra tay quá nặng, ban đầu hãy để đối phương lành lặn rời đi, về sau hẵng lén lút giải quyết, lỡ như bị hoài nghi cũng có lý do thoái thác. "


Lục Thiên Vũ : "... ... Đệ tử xin nghe. "


Yên lặng kinh ngạc trong chốc lát vì kinh nghiệm "phong phú " của sư phụ, Lục Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn Tiêu Minh, trong giọng nói mang theo mấy phần khó hiểu: "Nhưng hành động lúc trước của sư phụ dường như cũng không phù hợp quy tắc của người, là... vì cái gì? "


Sắc mặt Tiêu Minh vốn có dấu hiệu chuyển biến tốt lại chợt trầm xuống, hắn hơi gượng gạo khoát tay áo một cái: "Chẳng qua là tâm tình không tốt, lười cùng người lá mặt lá trái mà thôi. "


("Lá mặt lá trái" hay "Hư dữ ủy xà": đối với người chỉ giở hư chiêu, hư tình giả ý, xã giao có lệ.)


Lục Thiên Vũ khéo léo ngậm miệng lại, không tiếp tục chọc sư phụ mình phiền lòng nữa, chỉ là trong lòng vẫn rất bấn loạn.


Mặc dù rất muốn cho rằng sư phụ giận dữ vì mình bị khi dễ, thế nhưng Lục Thiên Vũ biết rất rõ, thiếu niên hiểu được sự nhẫn nại của Tiêu Minh, có rất ít chuyện có thể khiến cho tâm tình của hắn rung động quá lớn —— trừ người kia, Huyền Việt.


Liên hệ với việc bên tổ chức tỷ thí tông môn lần này là Lạc Thủy cung, Lục Thiên Vũ đại khái cũng sáng tỏ điều gì, hắn thầm bĩu môi, khinh bỉ âm hồn Huyền Việt không tiêu tan, gần như mỗi lần gặp phải người này, tâm trạng sư phụ nhà hắn đều không tốt.


Trong lòng vốn có ấn tượng xấu với Huyền Việt, Lục Thiên Vũ ngoan ngoãn theo chân Tiêu Minh, quyết định trong giai đoạn tỷ thí tông môn cần khéo léo một chút, phòng tránh gặp phải chuyện gì bất trắc —— dĩ nhiên, quan trọng hơn chính là canh giữ bên người sư phụ nửa bước không rời, để tránh cái tên Huyền Việt đáng chết đó chạy tới đây gây chuyện.


Quyết định như thế, Lục Thiên Vũ làm theo, trừ mấy tràng tỷ thí cần hắn lên đài, Lục Thiên Vũ luôn đi theo sát Tiêu Minh, mà Tiêu Minh cũng nhân cơ hội giảng giải về thủ đoạn đấu pháp của các tu sĩ trên đài cho hắn, giúp Lục Thiên Vũ lĩnh ngộ không ít.


Mặc dù ở Thiên Huyền phái không có địch thủ, nhưng nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên (trên trời còn có trời, trên người còn có người ó Vỏ quýt dày có móng tay nhọn), tất cả đối thủ của Lục Thiên Vũ đều là đệ tử tinh anh được các tông môn tỉ mỉ chọn lựa ra, tự nhiên khó ứng đối. Thế nhưng Lục Thiên Vũ lại rất có tinh thần cầu tiến, đối thủ mạnh, hắn sẽ mạnh hơn dù thương tích đầy mình, qua vài trận đánh đã nhanh chóng trưởng thành, từ một đệ tử Trúc Cơ của môn phái nhỏ bé vô danh trở thành một tu giả trẻ tuổi rất được người chú ý, khiến cho tâm trạng tất cả trưởng lão Thiên Huyền phái đều khoái trá, hưng khí dâng cao.


Thế nhưng, so với Lục Thiên Vũ tỏa sáng chói mắt, Tiêu Minh vốn mang tiếng là sư phụ lại có biểu hiện rất bình thường. Hắn không muốn nổi danh, mà chỉ đang thực hiện bổn phận tham gia vào trận tỷ thí này, coi như làm không công.


So với đối thủ có tu vi thấp hơn mình, hắn dễ dàng thắng cuộc; tu vi ngang hàng, hắn chật vật một chút, miễn cưỡng cũng thắng; còn với những kaẻ có tu vi cao hơn bản thân hắn cũng lười sử dụng toàn lực, chỉ cần thua không quá khó coi cũng đủ rồi. Tiêu Minh trong lúc tỷ thí vô cùng vui vẻ thoải mái, nhưng không ngờ hành động của bản thân dưới con mắt người ngoài lại thành dạng yếu đuối thực lực không đủ, vì vậy, hắn lại bị người coi là trái hồng mềm.


Khi Tiêu Minh đứng ở trên đài lần nữa, phát hiện đối thủ cực kỳ quen mắt đang hướng về phía mình cười gằn, trong mắt tràn đầy vẻ ác ý, thì thầm than một tiếng trong lòng.


= Hết chương 35 =

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương