Mỗi Ngày Một Thổ Lộ
-
Chương 24: Siêu thích anh
Edit: Cẩm.
Giang Tự cầm cốc sữa đi vào phòng gọi người, vừa gõ vài cái lên cánh cửa thì nghe thấy bên trong lắp bắp kêu lên vài tiếng.
Anh hơi buồn cười mà mở then cửa đi vào, thấy cô gái đang ngồi ở mép giường lo sợ nhìn anh.
"Sao lại không đi ra?" Giang Tự đi xuống bên cạnh cô ngồi xuống, cất giọng hỏi.
Ôn Tư Ngộ ngẩng đầu, muốn nói gì đó lại thôi.
"Sao thế?"
"Thầy Giang..." Ánh mắt cô hiện lên vẻ lo lắng: "Có phải các anh không được phép yêu đương không?"
Giang Tự hơi sửng sốt.
"Có phải không được để anh Chu Diệc biết anh có bạn gái, đúng không?" Ôn Tư Ngộ thật cẩn thận hỏi: "Anh sẽ bị mắng ư?"
Giang Tự nhếch khoé môi một cái: "Ừm, có khả năng đấy."
Vẻ mặt của cô cái nhỏ ngay lập tức trở nên hoảng loạn. Cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, lại chậm chạp cúi đầu: "Thầy Giang, em ở bên ngoài sẽ cẩn thận, giống như chưa xảy ra chuyện gì cả, cũng sẽ không gây phiền phức gì cho anh đâu."
Cô cắn môi, thấp giọng ngập ngừng: "Vậy nên anh có thể không..."
Không bỏ rơi em được không?
Đầu của cô cúi xuống thật thấp, cắn môi mạnh đến nỗi để lại vết răng hồng, những ngón tay siết chặt lấy mép giường.
"Ôn Tư Ngộ." Giang Tự nghiêm túc gọi tên cô.
Ôn Tư Ngộ không dám ngẩng đầu lên.
Giang Tự liền duỗi tay nâng cằm cô lên, khiến gương mặt cô đối diện với mặt anh.
Đôi mắt thâm trầm của người đàn ông cứ thế nhìn thẳng vào cô, dưới ánh mặt trời rất có tính xâm lược mà toả sáng.
Lúc này đôi mắt xinh đẹp đang cùng cô đối diện, bên trong mắt tất cả đều hàm chứa sự nghiêm túc.
"Ôn Tư Ngộ, anh thích em, em cũng thích anh, đúng không?" Cằm Ôn Tư Ngộ bị anh nắm lấy, gật đầu.
"Vậy tốt." Giang Tự tiếp tục nói: "Bây giờ anh ở đây, thân phận duy nhất chính là bạn trai của em, cùng em yêu đương, tên của bạn trai em là Giang Tự, bình thường con gái làm nũng giở trò với bạn trai như thế nào em cứ làm gấp đôi với anh. Thân phận của em như thế nào em cứ tự do mà nói cho toàn thế giới biết, có thể tuyên bố anh chính là bạn trai của em. Đây là quyền của em, em không cần phải lén lút, cũng không càn nghĩ quá nhiều làm gì. Chỉ cần em vui vẻ là được rồi, như thế nào cũng được, nghe hiểu chưa?"
Giọng nói của người đàn ông rất trầm, không nhanh cũng không chậm.
Đầu óc Ôn Tư Ngộ đã sớm loạn lên cào cào, hai hốc mắt cũng nóng lên, chỉ lo gật đầu lung tung rồi nước mắt tí tách chảy xuống.
Giang Tự có hơi choáng váng, thở dài một hơi, chỉ đành đem cô ôm vào trong ngực: "Bạn nhỏ sao lại khóc rồi?"
"Em cảm thấy rất sợ." Cô gái nhỏ gối đầu lên vai anh nghẹn ngào: "Tại sao thầy Giang lại thích em..."
"Làm gì có nhiều nguyên nhân như vậy chứ." Giang Tự từng chút một dỗ dành cô: "Là bởi vì thích thôi."
Ôn Tư Ngộ khịt mũi: "Nhưng mà em sợ, sợ tất cả chỉ là mơ, trong lòng luôn sợ rằng sau này rồi sẽ tỉnh."
Một câu này của cô khiến trái tim Giang Tự như bị thứ gì đó nghiền nát.
Hai tay anh đỡ lấy bả vai cô, đem người ngẩng lên.
Khuôn mặt nhỏ trắng trẻo mềm mại của cô gái mang theo hai hàng nước mắt, trên lông mi vẫn còn vương giọt nước mắt trong suốt. Giang Tự nhắm mắt, khẽ hôn lên đôi mắt ướt dầm dề đó, hôn từ trên xuống dưới.
"Vậy thì không tỉnh lại nữa." Anh nói: "Anh cùng em mơ cả đời."
Thời điểm hai người họ đi ra ngoài thì sữa bò cũng đã lạnh, Chu Diệc đang cắn bánh mì liếc mắt sang nhìn họ.
Vừa liếc mắt đã thấy đôi mắt hồng giống y như thỏ con của cô gái, Chu Diệc "ồ" lên một tiếng, tấm tắm chậc lưỡi: "Giang Tự, cậu đúng là cầm thú!"
Giang Tự mặc kệ anh ta, đi vào phòng bếp đun nóng sữa bò một lần nữa.
Ôn Tư Ngộ đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, nghiêm túc nói câu xin lỗi với Chu Diệc: "Anh Chu Diệc, rất xin lỗi anh, em sẽ không lảm ảnh hưởng đến sự nghiệp của thầy Giang đâu."
"Đừng đừng, đừng đừng." Chu Diệc bị doạ cho chết khiếp, rất sợ giây tiếp theo người đàn ông trong bếp kia sẽ ném nồi sữa bò lên đầu anh ta nên nhanh chóng xua tay: "Cầu xin em nên ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu ta đi, anh chờ ngày này từ lâu lắm rồi, cuối cùng cũng có người có thể thu nhận được con quái vật này. Chắc anh phải đi mua pháo hoa để ăn mừng mất, bị cậu ta hành hạ bấy lâu nay anh cũng già đi hai mươi tuổi rồi."
"Nhưng mà sao em vẫn gọi cậu ta là thầy Giang?" Chu Diệc nhét nốt miếng bánh mì vào trong miệng, nhíu mày hỏi: "Hai người định chơi trò tình thú?"
Ôn Tư Ngộ bị anh ta nói đến mức tai đỏ bừng, vừa hay lúc này Giang Tự cũng mang sữa bò đun nóng đến trước mặt cô, anh không chút khách khí nào đạp vào chân ghế của Chu Diệc: "Liên quan cái quái gì đến anh!"
Chu Diệc khoa trương mà wow lên một tiếng, quay đầu cáo trạng: "Em dâu, em nhìn xem, cậu ta đây là đang muốn đấy." Nói xong rồi xoay đầu đi: "Sữa bò của tôi đâu? Tôi cũng muốn uống nóng."
"Không có, muốn uống nóng thì tự mình vào phòng vệ sinh ấy." Giang Tự cất giọng lãnh đạm.
Chu Diệc: "... Mấy người có em gái bây giờ đêu ghê tởm như vậy sao?"
Giang Tự mặc kệ anh ta, chỉ chuyên chú nhìn bạn gái anh uống sữa bò rồi lại cẩn thận hỏi cô: "Có muốn cho thêm ít đường vào không?"
Chu Diệc bi thương một giây đồng hồ, sau đó làm động tác nôn mửa.
Khi giải quyết xong bữa sáng thì cũng đã là 9 giờ, trong khi 10 giờ rưỡi Ôn Tư Ngộ có một tiết. Giang Tự lái xe đưa cô đến cổng trường, một tay nắm lấy tay lái một tay giúp cô tháo đai an toàn: "Đi thôi."
Ôn Tư Ngộ ngồi ở ghế phụ hơi nghiêng mặt, do dự một lúc rồi vẫn nghiêng người về phía người đàn ông, hôn bẹp một cái lên má anh rồi nhanh chóng rụt lại, ném một câu "em đi đây", sau đó liền mở cửa xuống xe.
Giang Tự bị cô hôn trộm nên bất ngờ trở tay không kịp, sửng sốt mất một lúc. Sau đó anh nhanh chóng phản ứng lại, kéo cô gái nhỏ trở về, tay ấn vào gáy cô hôn lên, ngậm lấy đầu lưỡi cô mà mút.
Ôn Tự Ngộ bị anh làm cho toàn thân nhũn ra, bàn tay nhỏ chống lên ngực anh, dùng lực rất nhẹ để đẩy.
Vành mắt cô đỏ bừng, miệng liên tục thở dốc, trên vành môi còn dính chút nước bọt.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại wattpad Caseenhom.
Giang Tự híp mắt, cảm thấy hơi khó thở: "Nói với em rồi đó, không được dụ dỗ đàn ông."
"Bây giờ không phải ở trên giường mà!" Ôn Tư Ngộ phản bác.
"À..." Người đàn ông kéo dài giọng: "Trên xe cũng rất nguy hiểm."
Những lời này đều là ám chỉ, ánh mắt Ôn Tư Ngộ liền né tránh ra chỗ khác.
Giang Tự cười một tiếng, xoa xoa đầu cô, một lần nữa đặt tay lên tay lái: "Đi đi, học tập cho tốt vào."
Ôn Tư Ngộ "à" một tiếng, không nhúc nhích.
Giang Tự nhướng mày nhìn cô.
Cô vậy mà dám cầm lấy bàn tay của anh đặt lên đầu mình: "Vậy anh sờ thêm cái nữa đi."
Thanh âm mềm mại, giống như một con mèo nhỏ cầu được vuốt ve.
Nhất thời Giang Tự mềm lòng, cũng có chỗ hơi khó chịu.
Mới chỉ thấy đôi môi màu hồng phớt kia thôi mà đã nghĩ đến cơ thể của cô rồi... Phụ nữ quả nhiên là sinh vật đáng sợ!
Anh nâng tay lên, không nặng không nhẹ mà gõ một cái lên trán cô: "Đi mau đi."
Ôn Tư Ngộ ôm đầu méo miệng, tủi thân liếc mắt nhìn anh rồi mở cửa xe đi xuống.
Mới đi được hai bước đã quay đầu, lại lạch bạch chạy tới gõ cửa sổ xe.
Giang Tự hạ cửa sổ xe xuống, dùng vẻ mặt buồn cười nhìn cô.
Ôn Tư Ngộ cười tủm tỉm, mi mắt cũng cong cong: "Thầy Giang này."
"Hửm?"
"Siêu thích anh."
Giang Tự ngẩn ra.
Ôn Tư Ngộ đã quay đầu chạy mất.
Bóng dáng nho nhỏ, khi chạy mái tóc dài còn theo chuyển động của đôi chân mà tung tẩy.
Vào lúc Giang Tự phản ứng lại thì phát hiện không biết khoé môi mình đã giương lên bao lâu rồi.
Phụ nữ thật là... thật là đáng sợ.
Ôn Tư Ngộ trong suốt một tiết học buổi sáng vẫn luôn cười ngơ ngẩn.
Hai tay cô chống mặt, nhìn giáo sư đang giảng bài rồi cười hì hì, cười đến nỗi làm bạn cùng phòng ngồi bên cạnh cô phải sợ hãi.
Khúc Hạ Vãn đem đầu cô ấn xuống, dịch người qua, cực kì nghiêm túc mà nhìn cô.
Ôn Tư Ngộ cười ha hả: "Hì hì, hì hì.. Hạ Vãn làm sao vậy? Hì hì, hì hì..."
Khúc Hạ Vãn: "..."
Khúc Hạ Vãn sợ hãi dịch mông sang bên cạnh, nghiêm túc nhìn cô: "Tối qua cậu đi đâu?"
Ôn Tư Ngộ không cười nữa.
"Hỏi cậu đó!"
Ôn Tư Ngộ suy nghĩ một lúc: "Tớ đến nhà bạn ở."
"Hừ." Khúc Hạ Vãn hiển nhiên không thèm tin lí do này: "Tớ mà lại không biết hai năm qua cậu còn có một người bạn khác mà tớ không biết nữa cơ đấy!"
Ôn Tư Ngộ kêu một tiếng: "Là bạn trai."
Là bạn cùng phòng của cô suốt bao lâu nay nên bạn học Khúc không thèm quan tâm xem lời này là thật hay giả: "Hôm qua đàn anh Nguyên đến tìm cậu đấy."
Nụ cười trên môi Ôn Tư Ngộ liền cứng đờ.
"Anh ấy nói, hôm nay lại đến tìm cậu."
Ôn Tư Ngộ cảm giác mình bị nghẹn nước bọt mất rồi.
Ôn Tư Ngộ: "Ây."
"Ây" xong, ngừng khoảng năm giây lại bắt đầu hì hì hì hì.
Khúc Hạ Vãn: "..."
Cả ngày cười đến nỗi không ngừng được, thật sự quá vui! Ôn Tư Ngộ không nhịn được mà lấy điện thoại ra, đăng lên Weibo một tin.
Không có ảnh ọt gì, chỉ có ba chữ, đã thế còn trịnh trọng thêm một dấu chấm câu.
[@Tứ Ngự cưỡi cá chép: Hì hì hì.]
Thời điểm Giang Tự cả người nguyên vẹn quay về nhà thì thấy Chu Diệc đang vắt chéo chân xem tạp chí.
Khi thấy anh tiến vào, đầu tiên anh ta liếc mắt một cái, sau đó hừ lạnh: "Ân ái xong rồi?"
Giang Tự vẫn bày ra vẻ mặt than như cũ, chỉ là đuôi mắt đã sớm không giấu được cảm xúc sung sướng, giống như bạn học nhỏ vừa được ăn kẹo khiến Chu Diệc lấy làm lạ.
Người đàn ông đi đến nằm liệt trên sô pha, lấy điện thoại ra rồi đặt câu hỏi: "Kịch bản đâu?"
"Cậu cho rằng tôi là thần thánh à, cậu muốn gì là có nấy?" Chu Diệc không nhịn được mắng chửi: "Cậu hát dở như vậy còn sống chết muốn diễn cái loại kịch bản kia, bộ đầu óc cậu có bệnh à? Cậu cho tôi một lí do xem nào?"
"Lúc trước khi phát sóng trực tiếp cô ấy có nói."
Chu Diệc không phản ứng kịp: "Cái gì cơ?"
Ngón tay Giang Tự lướt điện thoại hơi dừng lại, khoé miệng chậm rãi cong lên thành hình vòng cung.
Chu Diệc lại càng không hiểu: "Cái gì cơ?"
Người đàn ông đứng dậy, đi vào trong phòng ngủ, âm cuối biến mất sau cánh cửa: "Thích con trai biết hát nhạc dân gian."
Chu Diệc: "..."
Thật sự chịu không nổi.
Năm phút đồng hồ sau, điện thoại Chu Diệc kêu ting một tiếng, một mã xác nhận được gửi đến.
Cửa phòng ngủ bị mở ra tạo thành một khe hở, giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến: "Chu Diệc, mã xác nhận."
Chu Diệc lúc bấy giờ mới phản ứng lại, vừa đi vào phòng vừa lải nhải: "Chuyện gì đấy? Có phải cậu lấy số điện thoại của tôi đăng ký cái gì không? Giang Tự, cậu đúng là người đấy à?"
Khi anh ta bước vào phòng ngủ thì thấy Giang Tự đang cắm đầu vào máy tính.
Đầu Chu Diệc ngó thử qua, hoá ra là một giao diện Weibo mới.
ID là Si Mê Tứ Ngự.
Mà lúc này, cái người si mê kia đang ở trên thanh tìm kiếm nghiêm túc gõ ra hàng chữ: Tứ Ngự cưỡi cá chép, ấn nút tìm.
Sau đó lại di chuyển đến bài đăng mới nhất của đối phương trên Weibo, bài đăng chỉ có ba chữ: [Hì hì hì.]
Giang Tự lại di chuyển con chuột đi xuống, nhìn thấy một đống bình luận tỏ vẻ mờ mịt của các fans thì cười đến mơ hồ.
Sau đó, anh giống như một đứa trẻ cố khoe ra sự ấu trĩ của mình, cười cực kì sảng khoái.
Giang Tự cầm cốc sữa đi vào phòng gọi người, vừa gõ vài cái lên cánh cửa thì nghe thấy bên trong lắp bắp kêu lên vài tiếng.
Anh hơi buồn cười mà mở then cửa đi vào, thấy cô gái đang ngồi ở mép giường lo sợ nhìn anh.
"Sao lại không đi ra?" Giang Tự đi xuống bên cạnh cô ngồi xuống, cất giọng hỏi.
Ôn Tư Ngộ ngẩng đầu, muốn nói gì đó lại thôi.
"Sao thế?"
"Thầy Giang..." Ánh mắt cô hiện lên vẻ lo lắng: "Có phải các anh không được phép yêu đương không?"
Giang Tự hơi sửng sốt.
"Có phải không được để anh Chu Diệc biết anh có bạn gái, đúng không?" Ôn Tư Ngộ thật cẩn thận hỏi: "Anh sẽ bị mắng ư?"
Giang Tự nhếch khoé môi một cái: "Ừm, có khả năng đấy."
Vẻ mặt của cô cái nhỏ ngay lập tức trở nên hoảng loạn. Cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, lại chậm chạp cúi đầu: "Thầy Giang, em ở bên ngoài sẽ cẩn thận, giống như chưa xảy ra chuyện gì cả, cũng sẽ không gây phiền phức gì cho anh đâu."
Cô cắn môi, thấp giọng ngập ngừng: "Vậy nên anh có thể không..."
Không bỏ rơi em được không?
Đầu của cô cúi xuống thật thấp, cắn môi mạnh đến nỗi để lại vết răng hồng, những ngón tay siết chặt lấy mép giường.
"Ôn Tư Ngộ." Giang Tự nghiêm túc gọi tên cô.
Ôn Tư Ngộ không dám ngẩng đầu lên.
Giang Tự liền duỗi tay nâng cằm cô lên, khiến gương mặt cô đối diện với mặt anh.
Đôi mắt thâm trầm của người đàn ông cứ thế nhìn thẳng vào cô, dưới ánh mặt trời rất có tính xâm lược mà toả sáng.
Lúc này đôi mắt xinh đẹp đang cùng cô đối diện, bên trong mắt tất cả đều hàm chứa sự nghiêm túc.
"Ôn Tư Ngộ, anh thích em, em cũng thích anh, đúng không?" Cằm Ôn Tư Ngộ bị anh nắm lấy, gật đầu.
"Vậy tốt." Giang Tự tiếp tục nói: "Bây giờ anh ở đây, thân phận duy nhất chính là bạn trai của em, cùng em yêu đương, tên của bạn trai em là Giang Tự, bình thường con gái làm nũng giở trò với bạn trai như thế nào em cứ làm gấp đôi với anh. Thân phận của em như thế nào em cứ tự do mà nói cho toàn thế giới biết, có thể tuyên bố anh chính là bạn trai của em. Đây là quyền của em, em không cần phải lén lút, cũng không càn nghĩ quá nhiều làm gì. Chỉ cần em vui vẻ là được rồi, như thế nào cũng được, nghe hiểu chưa?"
Giọng nói của người đàn ông rất trầm, không nhanh cũng không chậm.
Đầu óc Ôn Tư Ngộ đã sớm loạn lên cào cào, hai hốc mắt cũng nóng lên, chỉ lo gật đầu lung tung rồi nước mắt tí tách chảy xuống.
Giang Tự có hơi choáng váng, thở dài một hơi, chỉ đành đem cô ôm vào trong ngực: "Bạn nhỏ sao lại khóc rồi?"
"Em cảm thấy rất sợ." Cô gái nhỏ gối đầu lên vai anh nghẹn ngào: "Tại sao thầy Giang lại thích em..."
"Làm gì có nhiều nguyên nhân như vậy chứ." Giang Tự từng chút một dỗ dành cô: "Là bởi vì thích thôi."
Ôn Tư Ngộ khịt mũi: "Nhưng mà em sợ, sợ tất cả chỉ là mơ, trong lòng luôn sợ rằng sau này rồi sẽ tỉnh."
Một câu này của cô khiến trái tim Giang Tự như bị thứ gì đó nghiền nát.
Hai tay anh đỡ lấy bả vai cô, đem người ngẩng lên.
Khuôn mặt nhỏ trắng trẻo mềm mại của cô gái mang theo hai hàng nước mắt, trên lông mi vẫn còn vương giọt nước mắt trong suốt. Giang Tự nhắm mắt, khẽ hôn lên đôi mắt ướt dầm dề đó, hôn từ trên xuống dưới.
"Vậy thì không tỉnh lại nữa." Anh nói: "Anh cùng em mơ cả đời."
Thời điểm hai người họ đi ra ngoài thì sữa bò cũng đã lạnh, Chu Diệc đang cắn bánh mì liếc mắt sang nhìn họ.
Vừa liếc mắt đã thấy đôi mắt hồng giống y như thỏ con của cô gái, Chu Diệc "ồ" lên một tiếng, tấm tắm chậc lưỡi: "Giang Tự, cậu đúng là cầm thú!"
Giang Tự mặc kệ anh ta, đi vào phòng bếp đun nóng sữa bò một lần nữa.
Ôn Tư Ngộ đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, nghiêm túc nói câu xin lỗi với Chu Diệc: "Anh Chu Diệc, rất xin lỗi anh, em sẽ không lảm ảnh hưởng đến sự nghiệp của thầy Giang đâu."
"Đừng đừng, đừng đừng." Chu Diệc bị doạ cho chết khiếp, rất sợ giây tiếp theo người đàn ông trong bếp kia sẽ ném nồi sữa bò lên đầu anh ta nên nhanh chóng xua tay: "Cầu xin em nên ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu ta đi, anh chờ ngày này từ lâu lắm rồi, cuối cùng cũng có người có thể thu nhận được con quái vật này. Chắc anh phải đi mua pháo hoa để ăn mừng mất, bị cậu ta hành hạ bấy lâu nay anh cũng già đi hai mươi tuổi rồi."
"Nhưng mà sao em vẫn gọi cậu ta là thầy Giang?" Chu Diệc nhét nốt miếng bánh mì vào trong miệng, nhíu mày hỏi: "Hai người định chơi trò tình thú?"
Ôn Tư Ngộ bị anh ta nói đến mức tai đỏ bừng, vừa hay lúc này Giang Tự cũng mang sữa bò đun nóng đến trước mặt cô, anh không chút khách khí nào đạp vào chân ghế của Chu Diệc: "Liên quan cái quái gì đến anh!"
Chu Diệc khoa trương mà wow lên một tiếng, quay đầu cáo trạng: "Em dâu, em nhìn xem, cậu ta đây là đang muốn đấy." Nói xong rồi xoay đầu đi: "Sữa bò của tôi đâu? Tôi cũng muốn uống nóng."
"Không có, muốn uống nóng thì tự mình vào phòng vệ sinh ấy." Giang Tự cất giọng lãnh đạm.
Chu Diệc: "... Mấy người có em gái bây giờ đêu ghê tởm như vậy sao?"
Giang Tự mặc kệ anh ta, chỉ chuyên chú nhìn bạn gái anh uống sữa bò rồi lại cẩn thận hỏi cô: "Có muốn cho thêm ít đường vào không?"
Chu Diệc bi thương một giây đồng hồ, sau đó làm động tác nôn mửa.
Khi giải quyết xong bữa sáng thì cũng đã là 9 giờ, trong khi 10 giờ rưỡi Ôn Tư Ngộ có một tiết. Giang Tự lái xe đưa cô đến cổng trường, một tay nắm lấy tay lái một tay giúp cô tháo đai an toàn: "Đi thôi."
Ôn Tư Ngộ ngồi ở ghế phụ hơi nghiêng mặt, do dự một lúc rồi vẫn nghiêng người về phía người đàn ông, hôn bẹp một cái lên má anh rồi nhanh chóng rụt lại, ném một câu "em đi đây", sau đó liền mở cửa xuống xe.
Giang Tự bị cô hôn trộm nên bất ngờ trở tay không kịp, sửng sốt mất một lúc. Sau đó anh nhanh chóng phản ứng lại, kéo cô gái nhỏ trở về, tay ấn vào gáy cô hôn lên, ngậm lấy đầu lưỡi cô mà mút.
Ôn Tự Ngộ bị anh làm cho toàn thân nhũn ra, bàn tay nhỏ chống lên ngực anh, dùng lực rất nhẹ để đẩy.
Vành mắt cô đỏ bừng, miệng liên tục thở dốc, trên vành môi còn dính chút nước bọt.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại wattpad Caseenhom.
Giang Tự híp mắt, cảm thấy hơi khó thở: "Nói với em rồi đó, không được dụ dỗ đàn ông."
"Bây giờ không phải ở trên giường mà!" Ôn Tư Ngộ phản bác.
"À..." Người đàn ông kéo dài giọng: "Trên xe cũng rất nguy hiểm."
Những lời này đều là ám chỉ, ánh mắt Ôn Tư Ngộ liền né tránh ra chỗ khác.
Giang Tự cười một tiếng, xoa xoa đầu cô, một lần nữa đặt tay lên tay lái: "Đi đi, học tập cho tốt vào."
Ôn Tư Ngộ "à" một tiếng, không nhúc nhích.
Giang Tự nhướng mày nhìn cô.
Cô vậy mà dám cầm lấy bàn tay của anh đặt lên đầu mình: "Vậy anh sờ thêm cái nữa đi."
Thanh âm mềm mại, giống như một con mèo nhỏ cầu được vuốt ve.
Nhất thời Giang Tự mềm lòng, cũng có chỗ hơi khó chịu.
Mới chỉ thấy đôi môi màu hồng phớt kia thôi mà đã nghĩ đến cơ thể của cô rồi... Phụ nữ quả nhiên là sinh vật đáng sợ!
Anh nâng tay lên, không nặng không nhẹ mà gõ một cái lên trán cô: "Đi mau đi."
Ôn Tư Ngộ ôm đầu méo miệng, tủi thân liếc mắt nhìn anh rồi mở cửa xe đi xuống.
Mới đi được hai bước đã quay đầu, lại lạch bạch chạy tới gõ cửa sổ xe.
Giang Tự hạ cửa sổ xe xuống, dùng vẻ mặt buồn cười nhìn cô.
Ôn Tư Ngộ cười tủm tỉm, mi mắt cũng cong cong: "Thầy Giang này."
"Hửm?"
"Siêu thích anh."
Giang Tự ngẩn ra.
Ôn Tư Ngộ đã quay đầu chạy mất.
Bóng dáng nho nhỏ, khi chạy mái tóc dài còn theo chuyển động của đôi chân mà tung tẩy.
Vào lúc Giang Tự phản ứng lại thì phát hiện không biết khoé môi mình đã giương lên bao lâu rồi.
Phụ nữ thật là... thật là đáng sợ.
Ôn Tư Ngộ trong suốt một tiết học buổi sáng vẫn luôn cười ngơ ngẩn.
Hai tay cô chống mặt, nhìn giáo sư đang giảng bài rồi cười hì hì, cười đến nỗi làm bạn cùng phòng ngồi bên cạnh cô phải sợ hãi.
Khúc Hạ Vãn đem đầu cô ấn xuống, dịch người qua, cực kì nghiêm túc mà nhìn cô.
Ôn Tư Ngộ cười ha hả: "Hì hì, hì hì.. Hạ Vãn làm sao vậy? Hì hì, hì hì..."
Khúc Hạ Vãn: "..."
Khúc Hạ Vãn sợ hãi dịch mông sang bên cạnh, nghiêm túc nhìn cô: "Tối qua cậu đi đâu?"
Ôn Tư Ngộ không cười nữa.
"Hỏi cậu đó!"
Ôn Tư Ngộ suy nghĩ một lúc: "Tớ đến nhà bạn ở."
"Hừ." Khúc Hạ Vãn hiển nhiên không thèm tin lí do này: "Tớ mà lại không biết hai năm qua cậu còn có một người bạn khác mà tớ không biết nữa cơ đấy!"
Ôn Tư Ngộ kêu một tiếng: "Là bạn trai."
Là bạn cùng phòng của cô suốt bao lâu nay nên bạn học Khúc không thèm quan tâm xem lời này là thật hay giả: "Hôm qua đàn anh Nguyên đến tìm cậu đấy."
Nụ cười trên môi Ôn Tư Ngộ liền cứng đờ.
"Anh ấy nói, hôm nay lại đến tìm cậu."
Ôn Tư Ngộ cảm giác mình bị nghẹn nước bọt mất rồi.
Ôn Tư Ngộ: "Ây."
"Ây" xong, ngừng khoảng năm giây lại bắt đầu hì hì hì hì.
Khúc Hạ Vãn: "..."
Cả ngày cười đến nỗi không ngừng được, thật sự quá vui! Ôn Tư Ngộ không nhịn được mà lấy điện thoại ra, đăng lên Weibo một tin.
Không có ảnh ọt gì, chỉ có ba chữ, đã thế còn trịnh trọng thêm một dấu chấm câu.
[@Tứ Ngự cưỡi cá chép: Hì hì hì.]
Thời điểm Giang Tự cả người nguyên vẹn quay về nhà thì thấy Chu Diệc đang vắt chéo chân xem tạp chí.
Khi thấy anh tiến vào, đầu tiên anh ta liếc mắt một cái, sau đó hừ lạnh: "Ân ái xong rồi?"
Giang Tự vẫn bày ra vẻ mặt than như cũ, chỉ là đuôi mắt đã sớm không giấu được cảm xúc sung sướng, giống như bạn học nhỏ vừa được ăn kẹo khiến Chu Diệc lấy làm lạ.
Người đàn ông đi đến nằm liệt trên sô pha, lấy điện thoại ra rồi đặt câu hỏi: "Kịch bản đâu?"
"Cậu cho rằng tôi là thần thánh à, cậu muốn gì là có nấy?" Chu Diệc không nhịn được mắng chửi: "Cậu hát dở như vậy còn sống chết muốn diễn cái loại kịch bản kia, bộ đầu óc cậu có bệnh à? Cậu cho tôi một lí do xem nào?"
"Lúc trước khi phát sóng trực tiếp cô ấy có nói."
Chu Diệc không phản ứng kịp: "Cái gì cơ?"
Ngón tay Giang Tự lướt điện thoại hơi dừng lại, khoé miệng chậm rãi cong lên thành hình vòng cung.
Chu Diệc lại càng không hiểu: "Cái gì cơ?"
Người đàn ông đứng dậy, đi vào trong phòng ngủ, âm cuối biến mất sau cánh cửa: "Thích con trai biết hát nhạc dân gian."
Chu Diệc: "..."
Thật sự chịu không nổi.
Năm phút đồng hồ sau, điện thoại Chu Diệc kêu ting một tiếng, một mã xác nhận được gửi đến.
Cửa phòng ngủ bị mở ra tạo thành một khe hở, giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến: "Chu Diệc, mã xác nhận."
Chu Diệc lúc bấy giờ mới phản ứng lại, vừa đi vào phòng vừa lải nhải: "Chuyện gì đấy? Có phải cậu lấy số điện thoại của tôi đăng ký cái gì không? Giang Tự, cậu đúng là người đấy à?"
Khi anh ta bước vào phòng ngủ thì thấy Giang Tự đang cắm đầu vào máy tính.
Đầu Chu Diệc ngó thử qua, hoá ra là một giao diện Weibo mới.
ID là Si Mê Tứ Ngự.
Mà lúc này, cái người si mê kia đang ở trên thanh tìm kiếm nghiêm túc gõ ra hàng chữ: Tứ Ngự cưỡi cá chép, ấn nút tìm.
Sau đó lại di chuyển đến bài đăng mới nhất của đối phương trên Weibo, bài đăng chỉ có ba chữ: [Hì hì hì.]
Giang Tự lại di chuyển con chuột đi xuống, nhìn thấy một đống bình luận tỏ vẻ mờ mịt của các fans thì cười đến mơ hồ.
Sau đó, anh giống như một đứa trẻ cố khoe ra sự ấu trĩ của mình, cười cực kì sảng khoái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook