Mỗi Ngày Mị Đều Chăm Chỉ Làm Thêm
-
22: Ngủ Ngon Aisha 5
[Để yên cho thuốc khô rồi mới được cử động.]
Mạc Dao ngoan ngoãn nghe lời quản lý, yên lặng ngồi trên giường chờ đợi.
[Hẳn lúc này tên nhãi kia cũng thi xong rồi.]
"Ai cơ ạ?"
Từ trong không khí chợt xuất hiện một quả cầu kim loại.
Mạc Dao chưa kịp nhìn rõ xem đây là thứ gì thì nó đã lao về phía thiếu niên mà cọ cọ.
"Người máy cũng phải thi sao?"
[Đừng làm như công ty chúng ta rẻ mạt như vậy chứ!]
Khác với vẻ mềm lòng khi nói chuyện với Mạc Dao, đối với 005, 197 không hề khách sáo mà đánh thẳng vào đầu nó.
[Việc tôi nhờ cậu đã làm chưa?]
[Không phải!]
005 lượn vòng vòng suy nghĩ một hồi mới "A" lên một tiếng.
"Chúng ta có đồ phòng vệ ạ?"
Thiếu niên hứng thú ôm chân, gia nhập cuộc trò chuyện giữa hai người.
"Vậy đồ phòng vệ của chúng ta là gì?"
"Chảo?"
[F*ck!!!]
[Tôi đưa tiền cho cậu để cậu mua vật phẩm gì đó giúp ích cho chương trình lần này.
Cậu mua chảo chống dính làm cái mẹ gì? Còn muốn thực tập ở đây nữa không hả?]
197 nhắm mắt lại, niệm đủ 99 lần câu "Không được đánh nhau trong giờ làm" mới bình tĩnh mở mắt ra.
Nó quyết định không đánh 005 nữa mà trực tiếp gϊếŧ luôn.
"Nếu công ty thiếu tiền như vậy… thì tháng đầu tiên không cần trả lương cũng được."
Thấy không khí giữa hai người có vẻ căng thẳng, Mạc Dao nhịn không được mà mềm giọng xen vào.
197: [...]
Là ai tiêm vào đầu tên nhãi chưa tốt nghiệp này cái thế giới màu hường như vậy?
[Không muốn nghe.]
[Tắt văn đi.]
005 cười đầy thần bí lôi ra một quyển sách nhỏ.
Nó vừa dứt lời, quả cầu bên cạnh đã giật lấy quyển sách không ngừng gõ vào đầu nó.
[Trà này! Xanh này! Nhỏ không học lớn đi nói mấy chuyện vớ vẩn.]
005 vừa ôm đầu vừa kêu oai oái.
[Nói cái gì đấy.]
Lần này 197 không đáp lại nó mà chỉ yên lặng suy nghĩ.
Dù 005 nói cũng hợp lý nhưng mà nó vẫn thấy sạn sạn ở đâu.
Mà bên kia 005 đã hào hứng dậy cho thiếu niên cách giả làm trà xanh.
[...]
Tại sao nó lại có cảm giác mình đang giao trứng cho ác vậy?
Tuy nhiên tiếng gõ cửa nhanh chóng phá tan cuộc hỗ động giữa ba người.
Quản gia thông báo đã đến giờ ăn tối nên yêu cầu Mạc Dao nhanh chóng xuống phòng ăn.
005 hào hứng giúp thiếu niên lựa chọn trang phục.
So với tính cách ông cụ non cổ lỗ sĩ của 197, tuy 005 có phần bất bình thường về não, nhưng khả năng phối đồ của nó thì không chê vào đâu được.
Nó lựa chọn cho thiếu niên váy vàng hở vai, là một màu rất khó phối nhưng lại quá phù hợp với cậu cũng khiến cho người khác không khỏi liên tưởng đến chim hoàng yến bị nhốt trong l*иg vàng.
"Cái này… có diêm dúa quá không?"
Mạc Dao xấu hổ kéo kéo tay áo.
[...]
005 mang hừng hực khí thế giúp chủ nhân nhỏ báo thù mà giục thiếu niên xuống lầu.
Như mọi khi, tử tước Vincent lấy lý do không khoẻ mà dùng bữa ở trong phòng.
Nhà ăn cũng chỉ còn mình Mạc Dao và hai anh em nhà Gelbero.
Lúc này Edward vẫn chưa xuất hiện nên bàn ăn chỉ có mình Aisha.
Thiếu nữ xinh đẹp vừa nhìn thấy Mạc Dao đã siết chặt dĩa đến trắng bệch cả tay.
Dù trong lòng đã nổi lửa nhưng ngoài mặt Aisha vẫn bày ra vẻ bình thản của quý cô đã được dạy dỗ bài bản.
"Cô đã suy nghĩ về lời đề nghị của tôi chưa?" - Nàng hơi nghiêng đầu vuốt ve lưỡi dao trên bàn.
- "Muốn bao nhiêu tiền cứ nói."
Trên thực tế Aisha cũng chỉ mạnh miệng nói như vậy.
So với Vincent cùng số tài sản mà hắn đầu tư vào nhà máy dệt lớn hơn số tiền Hahn để lại cho Aisha rất nhiều.
Nếu mẹ kế thông minh một chút thì sẽ nhận ra đi theo ai sẽ là người có lợi.
Nhưng thiếu nữ vẫn tin chắc rằng mẹ kế là kẻ ngốc và "nàng" sẽ bị số tiền bán được từ trang sức của Aisha làm mù mắt mà sớm cao chạy xa bay.
"Không thích đấy."
Thiếu nữ kinh ngạc nhìn thái độ mẹ kế đột nhiên thay đổi.
"Nàng" không còn rũ mắt né tránh Aisha nữa mà lựa chọn nhìn thẳng vào mắt nàng.
Vị tiểu thư nhỏ tuổi há hốc miệng không nói nên lời.
Vì được nuông chiều từ nhỏ nên nàng đã quen với việc mọi người đều thuận theo ý mình.
Vậy mà lúc này đây lại bị ả đàn bà đầy tiếng xấu thách thức ngược.
"Chỉ dựa vào chút nhan sắc mà dám lên mặt hất hàm với tôi sao!"
"Nhưng mà mọi người đều thích khuôn mặt này nha.
Chẳng lẽ Aisha không thích sao?" - Người đối diện đột nhiên nghiêng đầu, tỏ vẻ đầy ngây thơ mà hỏi.
Thiếu nữ không dám thừa nhận khi nghe người này gọi hẳn tên mình ra, trái tim nàng đã có chút run rẩy.
Thiếu nữ tức giận nhưng vì được nuôi dạy như một quý tộc từ nhỏ nên nàng không thể vung tay tát người này được.
Nàng cắn môi, hai mắt hồng hồng mà cúi gằm mặt.
Cùng lúc này, Edward cũng từ trong phòng mình đi ra.
Thấy em gái đỏ hốc mắt nhìn về phía mình, hắn khó hiểu mà nhìn về phía Mạc Dao nhưng khi nhìn thấy bờ vai trắng nõn cùng xương quai xanh của thiếu niên, hắn lại như bị điện giật mà nghiêng đầu né tránh.
Ăn mặc như vậy chắc chắn là muốn câu dẫn hắn rồi.
Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó rời.
Vị thiếu gia nhà Gelbero thầm cười nhạo trong lòng, mặt ngoài hắn vẫn ung dung kéo ghế ra ngồi trước mặt Mạc Dao.
Đến đây nào mẹ kế nhỏ.
Để tôi xem cậu sẽ bày ra dáng vẻ gì để câu dẫn tôi.
Nhưng sự thật vẫn luôn làm người ta đau lòng.
Từ đầu đến cuối bữa ăn Mạc Dao hoàn toàn làm lơ người thanh niên, thậm chí một cái liếc mắt cũng không dành cho hắn.
Edward không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy có chút chua xót cùng tủi thân.
Vừa rồi thiếu niên còn mở cái miệng nhỏ xinh để nói chuyện với Aisha vì sao đến lượt hắn cậu lại chẳng thèm đoái hoài.
Chẳng lẽ mẹ kế muốn dụ hắn chủ động?
Thật là một kế hoạch khôn ngoan.
Dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, lúc gần lúc xa để dụ hắn cắn câu sau đó mách lẻo với Vincent đây mà.
Vậy để hắn giúp mẹ kế lộ đuôi cáo.
Mạc Dao đang mải gặm nhấm thức ăn chợt cảm thấy phía bắp chân mình có cái gì đó cọ cọ vào.
Cậu cúi đầu liền phát hiện ra đó là chân của người đối diện.
Trên mặt bàn Edward vẫn thản nhiên cắt thịt thành từng miếng nhỏ, thấy thiếu niên nhìn mình, môi hắn liền cong thành một nụ cười có phần ngả ngớn:
"Sao vậy mẹ kế? Tôi thấy người không ngừng ngọ nguậy.
Ngứa ở đâu sao?"
Biết rõ người này cố tình trêu chọc mình nhưng cậu không muốn tốn thời gian để tranh luận với hắn liền dịch dịch chân sang một bên.
Tuy nhiên trò đùa dai vẫn chưa dừng lại ở đó.
Mũi chân của người thanh niên vẫn tiếp tục đuổi theo thiếu niên thậm chí lần này còn xấu tính hơn mà di chuyển dần lên trên.
005 nói rồi.
Phải tỏ ra thật đanh đá nếu không sẽ bị bắt nạt.
Thiếu niên cắn môi dùng tay cởi giày ra sau đó vươn về phía người thanh niên.
Thiếu gia nhà Gelbero còn đang thoải mái tươi cười bỗng dưng cứng đờ cả người.
Khác với Edward chỉ dám dùng mũi giày cọ cọ chân thiếu niên, Mạc Dao lựa chọn một nước đi táo bạo hơn.
Người thanh nhiên ngẩn ngơ nhìn đầu ngón chân tròn tròn được bao bọc trong tất trắng đang để trên đùi mình.
Tất chân ôm sát từng đường nét của bàn chân thiếu niên khiến những độ cung xinh đẹp nhất cũng được phác thảo đầy đủ.
Cổ chân của thiếu niên hơi cong lên, mắt cá chân nhỏ xinh lộ ra rõ ràng, đầu ngón chân áp mạnh lên phần thịt đùi khiến cơ thể hắn chợt nóng lên mang theo những kɦoáı ƈảʍ rùng mình.
Người thanh niên hé miệng thở dốc.
Dẫu cách đến hai lớp vải nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được phần đệm thịt ấm áp của thiếu niên đang đặt trên đùi mình.
Thật sự rất mềm.
Mềm mại đến nỗi toàn thân hắn đều đã tê dại.
Thấy khuôn mặt người thanh niên đã đỏ bừng, Mạc Dao cho rằng mình đã dẫm đau hắn liền muốn thu chân lại.
Tuy nhiên ngay khi thiếu niên hơi nhấc chân lên thì một bàn tay to lớn đã nắm lấy cổ cậu, lần nữa ép thiếu niên áp chân lên phần đùi trong.
Lần này người nắm giữ thế chủ động không còn là Mạc Dao nữa.
Gã thanh niên ép gan bàn chân thiếu niên không ngừng cọ xát với đùi của mình.
Vì vừa tắm xong đã vội vàng đi tất nên gan bàn chân của thiếu niên có chút ẩm ướt, vải tất dính sát vào chân khiến cảm xúc trở nên rõ nét hơn.
Thậm chí Mạc Dao có thể cảm nhận được da thịt người này nóng hầm hập đến cỡ nào.
Hành động của hai người ở dưới bàn ăn tất nhiên không thể tránh khỏi ánh mắt nghi ngờ của Aisha.
Nàng vờ làm rơi thìa sau đó cúi người muốn xem xét tình hình dưới bàn ăn.
Không ngờ đập vào mắt nàng là hình ảnh anh trai nắm lấy chân mẹ kế nửa cưỡng ép mà đặt lên chân mình.
Ánh mắt thiếu nữ chuyển từ kinh hãi sang ghê tởm.
Quả nhiên là do ả đàn bà đó.
*****
"Hắn ta bị M sao? Vì sao bị dẫm đau đến như vậy rồi còn giữ chân tôi lại."
Thiếu niên bất mãn mà bước khập khiễng lên phòng.
Chân cậu lúc này còn rất đau thậm chỉ cảm giác nóng rực khi chạm vào Edward vẫn còn đó.
Cậu muốn trả đũa hắn ta vậy mà kết quả lại bị bắt nạt ngược lại.
005 vươn tay an ủi thiếu niên.
Theo như đúng kịch bản của 005, cậu sẽ cố tình chọc tức hai con kế rồi bị bọn họ ức hϊếp sau đó liền chạy đi tìm người chồng trên danh nghĩa của mình khóc lóc kể khổ.
Đứng trước của phòng của tử tước, thiếu niên hơi do dự không dám gõ cửa.
"Nếu không thành công là chúng ta sẽ bị đuổi ra khỏi trang viên sao?"
Đấu tranh tâm lý một hồi cuối cùng thiếu niên quyết định vươn tay ra gõ gõ vài cái.
Tưởng rằng âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu ấy sẽ không lọt đến tai người trong phòng.
Nhưng chỉ trong chốc lát cửa phòng đã bật mở.
Bóng dáng cao lớn xuất hiện trước mặt thiếu niên.
Khác với vẻ trang trọng chiều nay, tử tước lúc này chỉ mặc một bộ áo ngủ màu đen để lộ lớp da thịt trắng bệch trước cổ.
Hắn không bày biện ra bất cứ cảm xúc mà rũ mắt nhìn gương mặt xinh đẹp gần mình trong gang tấc.
"Sao vậy?" - Tử tước mềm giọng chủ động hỏi thiếu niên.
"Không… không sao hết…" - Thiếu niên khé lắc đầu sau đó nhỏ giọng đáp lại.
- "Em… chỉ muốn gặp ngài một chút…"
Rõ ràng nói không sao nhưng khóe mắt thiếu đã vì ấm ức mà đỏ hồng, ngày cả mi mắt cũng nhiễm chút ướŧ áŧ.
"Nói dối." - Tử tước vươn tay xoa nhẹ lên gò má thiếu niên.
Phần thịt má của thiếu niên rất mềm giống như thạch rau câu thượng hạng khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay.
- "Nói cho ta biết.
Vì sao em buồn?"
Mạc Dao do dự cắn môi, răng thỏ bao thấy phần thịt môi dưới, khiến khuôn mặt cậu càng thêm đáng thương hơn.
"Bởi vì ngoài ngài ra… không còn ai thích em nữa."
"Vậy em hi vọng sẽ có người thích em sao? Mình ta chưa đủ à?"
Đầu ngón tay người đàn ông khẽ miết nhẹ môi người thiếu niên, tiện thể giúp cậu lau đi bọt nước vừa trào ra bởi động tác cắn môi vừa rồi.
"Không phải!" - Thiếu niên vội vàng lắc đầu.
- "Chỉ là… chỉ là có vài người sẽ thường gây khó dễ cho em.
Ngài cũng biết em chỉ có một thân một mình…"
Thiếu niên bày ra vẻ mặt sợ hãi mà nắm lấy bàn tay người đàn ông.
Cậu hơi ngước mắt lên, con ngươi vì "bất an" mà trở nên ướŧ áŧ.
Thiếu niên hơi hé môi, đầu lưỡi nhỏ xinh ẩn nấp trong khoang miệng hơi lộ ra dụ người nhanh chóng mυ"ŧ mát nó.
"Ngài sẽ giúp em mà phải không?"
005 nhịn không được mà cảm thán.
Dù trông diễn xuất của thiếu niên hơi vụng về nhưng chính sự ngốc nghếch đó lại chọc người trìu mến hơn.
Nếu người ngoài nhìn vào sẽ không khỏi liên tưởng đến hình ảnh yêu phi đang dụ dỗ bạo vương.
[Còn tôi thì thấy quý cô Aisha sắp cầm dao mà lao đến sống mái với Mạc Dao.]
197 thở dài nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp đang nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm hai người.
Nó không nên để hai đứa nhóc này nghịch dại như vậy.
Tối nay phải nhắc nhở Mạc Dao khóa kĩ cửa phòng lại mới được.
Sau cùng thiếu niên vẫn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà trở về phòng.
Đến khi cửa phòng đóng lại, Mạc Dao mới dám rớt nước mắt xoa xoa phần đùi đã bị bản thân véo đến đỏ bừng.
"Làm trà xanh thật khó.
Làm con gái cũng thật khó."
005 vội vàng an ủi thiếu niên.
Dù vậy Mạc Dao vẫn ủ rũ mà đi vào trong nhà tắm chuẩn bị rửa mặt.
197 vì nhắc nhở Mạc Dao bôi thuốc liền đi vào cùng cậu.
Tuy nhiên khi cửa nhà tắm mở ra, đập vào mắt nó là một sàn nhà vương vãi cánh hoa hồng.
[Mạc Dao.]
"Sao vậy?" - Thiếu niên không hết chú ý giọng điệu của 197 đã thay đổi mà chuyên tâm làm vệ sinh cá nhân.
[Khi cậu tắm xong mắt sàn làm gì có rơi ra cánh hoa hồng nào không?]
"Không có.
Tôi vì tiếc hoa đẹp nên nhặt sạch thả lại vào bồn rồi."
Vậy vì sao sàn nhà lại toàn sắc đỏ hơn nữa còn loang lổ rất nhiều vệt nước? Giống như… giống như ai đó lần nữa tắm trong bồn tắm của thiếu niên.
Mạc Dao cũng phát hiện ra có gì đó không ổn.
Cậu thả khăn lông xuống, từ từ tiến về phía bồn tắm.
[Mạc Dao đừng nhìn!]
Trôi nổi trong bồn tắm, xen lẫn trên những cánh hoa hồng đỏ thắm là chất lỏng màu trắng đυ.c.
----------------------------------
005:
Cà Phê: Và chúng ta đã có bộ chuyện "Mẹ kế trà xanh khóc thút tha thút thít trên giường".
(*´▽"*)
Cà Phê: Ai mà hư vậy? Dám đổ Mayonnaise vào bồn tắm.
Lục Bắc: Mấy người cứ nói tôi biếи ŧɦái đi.
Cái bà già cầm tách cà phê kia mới là kẻ biếи ŧɦái nhất.
(눈_눈)
Cà Phê: Gì? Ai biết gì đâu? (//▽//).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook