Mỗi Ngày Ma Giáo Nằm Vùng Đều Lộ Tẩy
Chương 5: Sư huynh khóc híc híc gật gật đầu

22

Sau khi điểm huyệt xong, sư huynh bị ném lên nóc nhà, Lâm Nhiễm đành mang tâm trạng cực kỳ thấp thỏm cùng Cơ Vô Tà trở về. Hắn không biết cưỡi ngựa, cho nên những người khác dành ra một chiếc xe ngồi chung với hắn. Lâm Nhiễm dọc theo đường đi lo lắng đề phòng, sợ Cơ Vô Tà sẽ hỏi vì sao mình lại cùng sư huynh xuất hiện tại nơi này.

Nhưng mà Cơ Vô Tà chỉ là nâng cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, thái độ lạnh nhạt.

Tâm trạng Lâm Nhiễm vô cùng nặng nề, vắt hết óc tự hỏi có cách nào có thể cứu được những dựng phụ này thoát ra ngoài không, tuy mình rất nhát gan nhưng dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn người sống bị Cơ Vô Tà đem đi luyện đan, quá tàn nhẫn.

Lúc này Cơ Vô Tà đột ngột quay đầu lại, nhìn Lâm Nhiễm chằm chằm.

Lâm Nhiễm sợ tới mức giật mình, thiếu chút nữa quỳ xuống.

Cơ Vô Tà mỉm cười: Phu nhân, quyển thuật phòng the kia phu nhân đọc đến đâu rồi?

Lâm Nhiễm trầm mặc một lát, u oán nói: Đọc đến đoạn Võ Tòng đánh hổ.

Cơ Vô Tà thản nhiên nga một tiếng, lấy tay che miệng tiếp tục ngắm phong cảnh, nhưng ánh mắt lại cong cong, hiển nhiên là đang cười trộm.

Lâm Nhiễm tại trong thế giới tinh thần đem hắn nhét vào bồn cầu tám trăm lần, nghĩ rằng sao lại có người chết tiệt như thế được.

Cơ Vô Tà nhìn phong cảnh trong chốc lát, lại đột nhiên quay đầu, giọng nói âm trầm: Phu nhân.

Lâm Nhiễm lại bị dọa, nơm nớp lo sợ hỏi: Sao thế?

Cơ Vô Tà lại giở trò cũ: Sáng mai muốn ăn gì?

Lâm Nhiễm đầy mặt đau khổ: … Không phải đều đã được làm từ trước sao?

Cơ Vô Tà gật gật đầu: Phu nhân trở nên thông minh rồi.

Dọc theo đường đi Cơ Vô Tà lại dọa Lâm Nhiễm mấy lần như vậy, lúc đầu Lâm Nhiễm sợ đến mức đòi mạng, sau này thành thói quen, thậm chí bắt đầu lo lắng Cơ Vô Tà cứ quay đầu mạnh như thế liệu có bị trặc cổ hay không. Cơ Vô Tà thấy hắn không sợ cũng ngừng chọc, ngáp một cái, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

23

Trở lại Ma Giáo, sau khi tắm rửa thay quần áo xong, Cơ Vô Tà mạnh mẽ ôm Lâm Nhiễm đi ngủ, Lâm Nhiễm thành thành thật thật nằm trong lòng hắn chốc lát, thấy hắn hình như ngủ say, liền nhẹ nhàng đẩy cánh tay Cơ Vô Tà ra, định bụng đi thăm dò nơi nhốt mấy dựng phụ kia.

Cơ Vô Tà phát ra một tiếng không vui, tay một lần nữa vòng ôm lấy Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm im lặng chờ trong chốc lát, gặp Cơ Vô Tà không động tĩnh gì, lại đẩy tay hắn ra.

Cơ Vô Tà rầm rì một tiếng, lập tức chính xác không lầm, lấy tay đè lên chỗ kia của Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm: … Tướng công.

Cơ Vô Tà ngáy nhỏ, tay không thành thật xoa xoa chỗ đó của Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm hít sau vào một hơi: Ngươi tỉnh rồi.

Tiếng ngáy của Cơ Vô Tà càng lớn.

Lâm Nhiễm đành phải nằm thẳng tắp, một cử động cũng không dám làm.

Lần này, thời gian qua đã lâu, Lâm Nhiễm cảm giác cái tay ấn vào chỗ ấy của mình có vẻ thả lỏng, lúc này mới nhẹ nhàng dời nó đi, lập tức ngồi dậy định xuống giường, nhưng mà vừa cựa quậy thì bị Cơ Vô Tà lật người đè dưới thân.

Người luyện võ tuy nhìn gầy, nhưng cả thân bắp thịt căng đầy, đè lên cũng rất nặng, hơn nữa Cơ Vô Tà còn giống cố ý dùng sức ghìm xuống, Lâm Nhiễm nhúc nhích mãi cũng không di chuyển được tí nào, đành nhận mệnh nhìn trần nhà ngẩn người. Trong lòng biết Cơ Vô Tà tám phần là giả bộ ngủ, nhưng ngẫm lại hắn tối hôm qua ước chừng một đêm không nghỉ, hiện tại lẽ ra nên mệt không chịu nổi, thế mà vì chọc mình lại cố gắng không ngủ, thật là liều mạng.

Cố gắng thế để làm gì! Có phải bị bệnh không đấy!

Lúc này Cơ Vô Tà dùng miệng nhẹ nhàng cọ cọ lỗ tai Lâm Nhiễm, giọng nói đầy mê hoặc: Thích ngươi.

Mặt Lâm Nhiễm bỗng chốc đỏ bừng, nhanh chóng nhắc nhở bản thân Cơ Vô Tà là một đại ma đầu cực kỳ hung ác, vạn vạn lần không thể bị mê hoặc.

24

Vậy là Lâm Nhiễm cứ thế bị Cơ Vô Tà đè đến khi trời tối.

Thẳng đến lúc hắn cảm giác nếu Cơ Vô Tà không đứng dậy thì chính mình liền phải chặt tay chân, tên kia mới ngáp một cái từ từ tỉnh lại.

Lâm Nhiễm: Cuối cùng cũng tỉnh.

Cơ Vô Tà khóe môi thoáng nhếch lên, ra vẻ kinh ngạc nói: Í, sao ta lại nằm đè lên người phu nhân thế này?

Lâm Nhiễm: Ha ha.

Cơ Vô Tà xoa bóp cằm của hắn: Đói bụng không? Chuẩn bị chút rồi ta đi ăn cơm.

Lâm Nhiễm gian nan cử động thân thể: Bị người đè đến tê dại.

Cơ Vô Tà nhìn như thực vừa lòng, khom người ôm Lâm Nhiễm dậy: Đừng sợ, vi phu ôm ngươi.

Ánh nắng chiều ấm áp in bóng trên mặt Cơ Vô Tà, khiến ngũ quan tuấn tú của hắn trông càng đẹp hơn, Lâm Nhiễm nhìn hắn thở dài.

Đẹp trai như vầy, tiếc lại là biến thái.

25

Ra cửa sau, Lâm Nhiễm ngạc nhiên phát hiện, trong viện lại có tốp ba tốp bốn dựng phụ đi dạo. Người bụng bầu khá lớn đều có đệ tử Ma Giáo ở bên cạnh nâng giúp, để ngừa sẩy chân.

Lâm Nhiễm: Đang làm gì thế này?

Vẻ mặt Cơ Vô Tà đầy đương nhiên: Đi dạo.

Lâm Nhiễm nghĩ nghĩ: Ngươi không phải muốn dùng các nàng để luyện đan sao?

Cơ Vô Tà trầm ngâm một lát nói: Đúng vậy, thế nên cần cam đoan khí huyết lưu thông, luyện ra đan chất lượng mới tốt, do đó phải đưa các nàng đi bộ xung quanh.

Lâm Nhiễm nhất thời cảm giác não của mình bị nghẽn tại chỗ nào đó, vì thế lại im lặng.

Đến nhà ăn, Lâm Nhiễm lại ngạc nhiên phát hiện, đầu bếp vậy mà đặc biệt vì những dựng phụ này nấu canh gà nhân sâm, đệ tử Ma Giáo trực ban tại nhà ăn đang phân phát theo từng bàn.

Lâm Nhiễm chọc chọc Cơ Vô Tà: Nếu ngươi đã dùng các nàng để luyện đan, vì sao còn muốn cho các nàng uống thứ này?

Cơ Vô Tà nghiêm túc: Đúng vậy, trước khi luyện đan phải dùng canh gà tẩy tủy, luyện ra đan dược mới thuần khiết.

Lâm Nhiễm: …

Tẩy cái đầu ấy! Có phải xem ta là ngốc không!

Cơ Vô Tà phân phó thuộc hạ bưng một chén canh gà cho Lâm Nhiễm, cười lành lạnh nói: Ngươi cũng dùng tẩy tủy xem.

Cả người Lâm Nhiễm đều không tốt: Vì sao ngươi lại lừa ta?

Cơ Vô Tà một mực chắc chắn: Ta muốn dùng dựng phụ luyện đan.

Lâm Nhiễm cũng là chịu phục: Có phải ngươi cảm thấy ta rất ngốc không?

Cơ Vô Tà thốt ra: Đúng vậy.

Lâm Nhiễm thở phì phì trừng hắn.

Cơ Vô Tà múc một thìa canh gà đưa đến bên môi Lâm Nhiễm: Phu nhân ngoan, ăn canh.

26

Những dựng phụ này được an trí tại Ma Giáo, trong đó có người lúc sáng sớm hôm nay sinh ra một đứa bé, Cơ Vô Tà vui sướng nhìn qua, còn tự mình đặt tên cho.

Cơ Vô Tà: Đứa nhỏ này, tên một chữ Chính, mặc dù hắn được sinh ra tại Ma Giáo, nhưng tên này có ngụ ý là hi vọng hắn sau khi lớn lên sẽ trở thành một nam tử hán đường đường chính chính, làm việc chính trực.

Lâm Nhiễm quả thực bị Cơ Vô Tà đùa giỡn đến không dư sức phản kháng nữa, nói yếu xìu: Tên đặt thật hay.

Cơ Vô Tà đầy vẻ kiêu ngạo: Tất nhiên, tên hay luyện thành đan dược ăn cũng ngon hẳn.

Lâm Nhiễm châm chọc: Chờ đan dược luyện thành, thỉnh cầu giáo chủ ban cho hai viên nếm thử.

Cơ Vô Tà cưng chiều sờ sờ tóc của Lâm Nhiễm: Không được phép dùng loại giọng điệu khách khí này nói với vi phu, đừng nói đan dược, cả người vi phu đều là của ngươi.

Tên này mà ở hiện đại, một trăm phần trăm có thể trở thành ảnh đế, trái tim nhỏ bé của Lâm Nhiễm đập thình thịch, suýt nữa liền tin: Đừng đùa ta nữa.

Cơ Vô Tà vẻ mặt tan nát cõi lòng: Sao lại đùa ngươi được, vi phu nơi nào làm không tốt?

Lâm Nhiễm giễu cợt: Hậu viện của ngươi còn mười bảy vị tiểu thiếp kia kìa.

Mắt Cơ Vô Tà chợt lóe: Phu nhân đây là ghen tị?

Lâm Nhiễm cười gượng: Không, ta đây hiền lương thục đức thế này cơ mà.

Cơ Vô Tà cười ha ha, vui thích cực.

27

Tuy rằng hỏi gì Cơ Vô Tà cũng không chịu để lộ ý đồ chân thực, thế nhưng sau khi biết hắn thật sự không phải định dùng người sống luyện đan, Lâm Nhiễm thấy an tâm, quyết định không hỏi nữa, toàn tâm toàn ý chờ sư huynh xuất hiện. Bị điểm huyệt ném lên nóc nhà, Lâm Nhiễm cũng không biết sư huynh giờ như thế nào, ngẫm lại cũng rất đản đau, cực kỳ lo lắng sư huynh nghẹn tiểu nghẹn đến mức nổ bàng quang.

Hai ngày sau, sư huynh rốt cuộc xuất hiện.

Nửa canh giờ trước, Cơ Vô Tà bảo rằng mình đi ra ngoài bắt tiểu hài tử về nhúng lẩu, Lâm Nhiễm hoàn toàn không tin, Cơ Vô Tà dường như có xíu xíu không vui. Chỉ là mặc kệ hắn muốn làm gì, tóm lại lúc này hắn không ở đây.

Vì thế Lâm Nhiễm nhiệt tình nghênh đón sư huynh, mặc dù sư huynh hơi bị ngốc, nhưng lại là người duy nhất mà Lâm Nhiễm miễn cưỡng có thể tin tưởng được trong thế giới này, hai ngày không thấy vẫn có chút lo lắng.

Sư huynh mặt âm trầm né tránh Lâm Nhiễm: Đừng chạm ta.

Lâm Nhiễm còn tưởng rằng vì ngày hôm đó mình không giúp được gì nên sư huynh tức giận, do đấy ôn hòa trấn an: Sư huynh ngươi nghe ta giải thích…

Sư huynh như chim cút đứng rúc bên góc tường: Ta thật bẩn.

Lâm Nhiễm nghiêm túc tự hỏi hàm nghĩa sâu xa trong lời này, nhất thời không tốt: Sư huynh ngươi chẳng lẽ….

Sư huynh dùng tư thế khuyết thiếu cảm giác an toàn ôm bản thân, ngồi xổm góc tường: Ta đã không phải là ta trước kia.

Lâm Nhiễm: Sư huynh đừng nghĩ nhiều, đó không phải là lỗi của ngươi.

Sư huynh lắc đầu: Ngươi căn bản không hiểu, ta dùng một ngày một đêm để giải huyệt đạo, lại dùng một ngày một đêm tắm rửa.

Lâm Nhiễm lại khuyên nửa ngày không có kết quả, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: Sư huynh ngươi rốt cuộc có phải đàn ông không? Không phải là ấy trong quần sao, làm gì đến mức đấy?

Sư huynh nhảy dựng lên đánh hắn: Ai bảo ta ấy ra quần chứ! Ta vẫn còn nghẹn đây này!

Lâm Nhiễm nghi hoặc: Nếu không phải thế thì vì cái gì?

Sư huynh tiếp tục làm trạng thái chim cút: Ta chỉ cần nhắm mắt, là trong đầu lại nhớ đến việc xảy ra ngày hôm đó…

Trong phòng rơi vào một trận trầm mặc đáng sợ.

Thật lâu sau, Lâm Nhiễm mới thật cẩn thận hỏi câu: Sư huynh có phải ngươi bị người ấy ấy không…

Sư huynh khóc hức hức gật gật đầu.

Lời của tác giả:Cp của Sư huynh sẽ xuất hiện trong một truyện khác, là giang dương đại đạo [1] [tay chào tạm biệt

____________

Chú thích:

[1]Kiểu như cướp, trộm,…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương