Mỗi Ngày Ma Giáo Nằm Vùng Đều Lộ Tẩy
-
Chương 12: Vi phu chính là đại ma đầu
45
Sau khi mang Lâm Nhiễm trở về Ma Giáo, chuyện đầu tiên Cơ Vô Tà làm là từ trên giá sách lấy ra một quyển ghi chép địa lý, cực kỳ hào hứng như học sinh mẫu giáo được dẫn đi chơi xuân nói với Lâm Nhiễm: Phu nhân đến xem xem, chúng ta đi nơi nào trước?
Lâm Nhiễm vốn còn lo rằng hắn sẽ hỏi mình câu kia “Ngươi cũng là” có ý gì, cẩn thận tới gần nhìn nhìn, nói: Ngươi đọc cho ta nghe?
Cơ Vô Tà gật đầu, ngón tay lướt qua từng chữ trên trang sách ố vàng, giọng nói đầy dịu dàng: Lá phong đỏ núi Quân Sơn, tháng sau chính là dịp ngắm nó tốt nhất, chúng ta có thể trước đi nơi này dạo chơi một thời gian, cách Quân Sơn hai trăm dặm có một thắng cảnh danh lam gọi là…
Lâm Nhiễm lắng nghe rất nghiêm túc, gật đầu liên tục, Cơ Vô Tà hơi nghiêng mặt liếc liếc hắn, đột nhiên cười như không cười hỏi một câu: Phu nhân nói câu “Ngươi cũng là” đấy có nghĩa gì, ý là phu nhân cũng cùng chủ nhân thân thể này trao đổi Nguyên Thần?
Lâm Nhiễm không dừng lại kịp, vẫn đang gật đầu.
Cơ Vô Tà: Quả nhiên.
Lâm Nhiễm vẻ mặt đau khổ: … Ngươi chuyển hướng có phải nhanh quá không?
Cơ Vô Tà nghiêm túc nói: Đầu óc vi phu xoay chuyển mau.
Lâm Nhiễm trong lòng bất an: Đúng là ta từ một nơi khác đến, theo như cách nói của các ngươi, là Nguyên Thần của ta nhập vào thân xác này…
Sau đó, Lâm Nhiễm dùng ngôn ngữ mà Cơ Vô Tà có thể hiểu được, miêu tả về thế giới của mình, Cơ Vô Tà cảm thấy thú vị, thỉnh thoảng đặt câu hỏi. Lâm Nhiễm cảm giác mình trở thành một quyển [mười vạn câu hỏi vì sao] sống, nói đến miệng khô lưỡi khô, nhưng thấy sắc mặt của Cơ Vô Tà cũng không khó chịu, Lâm Nhiễm dần dần yên lòng.
Lòng hiếu kỳ đã được thỏa mãn, Cơ Vô Tà vừa lòng đi đổ ly nước trà, nói: Phu nhân nói lâu như vậy, chắc cũng khát nước rồi.
Lâm Nhiễm ừ một tiếng, với tay cầm chén, nhưng ngón tay mới chạm vào thành ly, Cơ Vô Tà liền nhanh chóng nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Lâm Nhiễm đầy mặt chịu phục nhìn hắn: Ngươi đúng là thích trêu đùa ta.
Cơ Vô Tà khóe môi thoáng nhếch, kéo Lâm Nhiễm lại, cúi người hôn môi, một hồi lâu mới buông ra, nói một cách đương nhiên: Vi phu mớm cho ngươi.
Lâm Nhiễm hơi mím môi, nhỏ giọng nói: Chưa uống đủ.
Cơ Vô Tà cười nhẹ: Ta lại hỏi ngươi mấy câu, trả lời tốt lát nữa sẽ có này nọ cho ngươi uống.
Ánh mắt Lâm Nhiễm trừng lớn: Ngươi người này, rất bẩn.
Cơ Vô Tà lấy trán chạm trán, lại cười nói: Ngươi đang tưởng bậy bạ gì thế, nói ta nghe?
Lâm Nhiễm cuống quít vẫy tay: Đừng, ngươi hỏi trước.
46
Cơ Vô Tà: Ngày ấy dùng chiếu rách cuộn Từ Hoan lại, khiêng trên vai đuổi theo kiệu của ta khóc kêu muốn bán mình chôn cha, là ngươi sao?
Lâm Nhiễm dùng sức lắc đầu: Tất nhiên không phải.
Cơ Vô Tà thở ra một hơi: May quá, ta lúc ấy thầm nghĩ tương kế tựu kế giữ người của Lục Phiến Môn bên mình, trong lòng còn nghĩ hắn ngốc chết đi được, hơi có chút ghét bỏ, ai ngờ mấy ngày sau lại trở nên thú vị, thì ra là có chuyện như vậy.
Lâm Nhiễm da mặt dày: Cho nên nói sau này ngươi mới thích ta.
Cơ Vô Tà trêu: Ai nói ta thích ngươi?
Lâm Nhiễm trừng hắn: A, hóa ra ngươi không thích.
Cơ Vô Tà thâm tình chân thành nói: Thích.
Lâm Nhiễm rầm rì gác đầu lên vai Cơ Vô Tà, giả vờ không thèm để ý, vừa nghịch tóc hắn vừa hỏi một vấn đề mình cân cấn trong lòng bao lâu nay: Mười bảy vị tiểu thiếp ở hậu viện kia… là sao thế này?
Cơ Vô Tà: Phu nhân thực để ý?
Lâm Nhiễm: Không hề.
Cơ Vô Tà lạnh nhạt nói: Tối nay ánh trăng thật đẹp.
Lâm Nhiễm nhảy dựng lên, hung dữ lắc áo của hắn: Ngươi nói cho ta!
Cơ Vô Tà cười không dừng được: Đương nhiên không phải của ta, không thấy ta dành riêng một sân cho họ ở sao?
Lâm Nhiễm lãnh diễm nói: Ta tất nhiên biết, ta chỉ hỏi hỏi thôi.
Cơ Vô Tà lắc đầu: Vi phu đã phân phát cho họ đủ tiền đi đường, mỗi người ai về nhà nấy.
Lâm Nhiễm bình tĩnh: Thế thì tốt.
Cơ Vô Tà: Nếu ngươi vui vẻ, cứ cười ra đi.
Lâm Nhiễm không thể che giấu niềm vui trên khuôn mặt, cười tươi rực rỡ: Không cười, hắc hắc.
Cơ Vô Tà thở dài: Phu nhân thật sự là trong ngoài không đồng nhất… Đúng rồi, vi phu chưa hỏi xong.
Lâm Nhiễm: Cái gì?
Cơ vô tà: Phu nhân thấy hai cái tên Phương Thanh Trì cùng Cơ Vô Tà, cái nào dễ nghe hơn? Trả lời không tốt sẽ bị phạt.
Ngay lập tức trong lòng Lâm Nhiễm nhật cẩu (1) suy nghĩ trong chốc lát, nhanh trí đáp lại: Dù sao ta gọi ngươi là tướng công, cái nào dễ nghe cũng không quan trọng.
Cơ Vô Tà chọc chọc chóp mũi của hắn, khẽ cười: Phu nhân không thành thật.
Lâm Nhiễm ha ha cười gượng: Có đâu.
Cơ Vô Tà dừng một chút lại hỏi: Thế phu nhân cảm giác khuôn mặt của Phương Thanh Trì và Cơ Vô Tà cái nào đẹp hơn? Trả lời không tốt sẽ bị phạt nặng.
Lâm Nhiễm: …
Vì sao cứ thích hỏi những vấn đề sắc bén như thế, đang tìm cớ để ly hôn sao?
Cơ Vô Tà véo thắt lưng của hắn một cái, không nhẹ cũng không nặng: Phu nhân mau trả lời, không cho phép dùng mưu mẹo.
Lâm Nhiễm đầy mặt chịu thua: Đều đẹp cả.
Cơ Vô Tà nghiêm mặt: Không được.
Lâm Nhiễm kiên trì lắp ba lắp bắp nói: Khuôn mặt trước kia của ngươi dễ nhìn hơn một xíu… Thế nhưng hiện giờ càng hợp với khí chất của ngươi hơn.
Phương Thanh Trì tuy rằng đẹp mắt, thế nhưng trời sinh chính khí, kết hợp với loại tính cách tà mị nham hiểm gian gian này, cứ như tinh thần phân liệt, rất là đáng sợ.
Vừa dứt lời, Cơ Vô Tà đột nhiên nắm eo Lâm Nhiễm ôm vào lòng, đặt xuống giường, thuận thế áp lên.
Lâm Nhiễm giật mình, không nhẹ không nặng đẩy ngực Cơ Vô Tà một phen: Ngươi làm gì? Ta thấy câu trả lời của ta rất tốt, không cho phạt.
Cơ Vô Tà khóe môi nhướn lên: Đúng là rất tốt, tốt cũng phải phạt.
Lâm Nhiễm dùng ngón tay chạm nhẹ vào bờ môi của hắn, nhỏ giọng nói: Ngươi không phân rõ trái phải.
Cơ Vô Tà đúng lý hợp tình ừm một tiếng, rồi hôn nhẹ hai má hồng hồng của Lâm Nhiễm, cười nói: Nói lý gì chứ, vi phu nhưng là đại ma đầu.
47
Mấy ngày sau.
Lâm Nhiễm mang theo một tấm đệm mềm dày đặt trên bậc thang rồi mới chậm rãi ngồi xuống, trong tay cầm một chén nước ô mai ướp lạnh, vừa uống vừa xem Cơ Vô Tà chỉ huy thuộc hạ thu thập đồ vật, mấy chiếc xe ngựa đều bị nhét đầy. Cơ Vô Tà thấy Lâm Nhiễm liền tiến lại gần, thân mật vén luồng tóc dài không được buộc chặt của Lâm Nhiễm vào sau tai. Lâm Nhiễm nhìn hắn cười cười, nào ngờ thình lình nghe Cơ Vô Tà nói một câu: Ta đã cho người chuẩn bị mấy tấm đệm tơ tằm, phu nhân thích loại hoa văn nào, long phượng trình tường được không?
Nghe thế Lâm Nhiễm rất muốn cho mặt hắn một đống dấu chân: Đều mẹ nó tại ngươi! Còn dám nói!
Cơ Vô Tà vô tội: Vi phu quan tâm phu nhân đến nhường nào, ai nha, đau lòng chết đi được.
Lâm Nhiễm tức đến mức nghiến răng: Nếu không phải ngươi ba ngày không để ta xuống giường thì ta có thể đau đến mức này sao?
Âm lượng của Cơ Vô Tà tăng lên: Cũng không biết ai quấn vi phu không muốn xuống…
Lâm Nhiễm bật dậy che miệng hắn lại: Im mồm!
Cơ Vô Tà đắc ý, nhìn hắn cười.
Hai người nhìn nhau thật lâu sau, Lâm Nhiễm buông lỏng tay, nhẹ giọng hỏi: Chúng ta cứ thế mà đi?
Cơ Vô Tà thản nhiên nói: Đúng.
Lâm Nhiễm muốn nói lại thôi, do dự một lát vẫn lấy dũng khí hỏi ra: Ngươi không có cảm giác không cam lòng sao? Ngươi vốn dĩ là Võ Lâm minh chủ nghìn người kính ngưỡng, hiện tại lại…
Cơ Vô Tà buông mi cười, lắc đầu: Nếu không có phu nhân, sợ là ta sẽ có chút khó chịu, may mắn… Ta mang ngươi đi khắp mọi miền, thăm thiên sơn vạn thủy, chờ ngày nào đó đi không được, tìm một nơi nghỉ lại, trời đất bao la, có người ta yêu nhất làm bạn, nơi nào mà không ở được?
Lâm Nhiễm im lặng không lên tiếng, nhào vào lòng Cơ Vô Tà, sau một lúc lâu, mới rốt cuộc nghẹn ngào nói tốt.
Đây là ngày cuối cùng của mùa hè, ánh mặt trời sáng lạn phủ xuống mọi nơi, một con ong mật ngây thơ đụng vào thành chén mỏng xanh biếc, làm cho băng trong chén rung lên, kêu linh đinh một tiếng.
____________
Chú thích:
[1]: Nhật cẩu là một từ internet mới, ý chỉ bởi một việc nào đó xảy ra làm cho bản thân khó chịu cực kỳ .
Sau khi mang Lâm Nhiễm trở về Ma Giáo, chuyện đầu tiên Cơ Vô Tà làm là từ trên giá sách lấy ra một quyển ghi chép địa lý, cực kỳ hào hứng như học sinh mẫu giáo được dẫn đi chơi xuân nói với Lâm Nhiễm: Phu nhân đến xem xem, chúng ta đi nơi nào trước?
Lâm Nhiễm vốn còn lo rằng hắn sẽ hỏi mình câu kia “Ngươi cũng là” có ý gì, cẩn thận tới gần nhìn nhìn, nói: Ngươi đọc cho ta nghe?
Cơ Vô Tà gật đầu, ngón tay lướt qua từng chữ trên trang sách ố vàng, giọng nói đầy dịu dàng: Lá phong đỏ núi Quân Sơn, tháng sau chính là dịp ngắm nó tốt nhất, chúng ta có thể trước đi nơi này dạo chơi một thời gian, cách Quân Sơn hai trăm dặm có một thắng cảnh danh lam gọi là…
Lâm Nhiễm lắng nghe rất nghiêm túc, gật đầu liên tục, Cơ Vô Tà hơi nghiêng mặt liếc liếc hắn, đột nhiên cười như không cười hỏi một câu: Phu nhân nói câu “Ngươi cũng là” đấy có nghĩa gì, ý là phu nhân cũng cùng chủ nhân thân thể này trao đổi Nguyên Thần?
Lâm Nhiễm không dừng lại kịp, vẫn đang gật đầu.
Cơ Vô Tà: Quả nhiên.
Lâm Nhiễm vẻ mặt đau khổ: … Ngươi chuyển hướng có phải nhanh quá không?
Cơ Vô Tà nghiêm túc nói: Đầu óc vi phu xoay chuyển mau.
Lâm Nhiễm trong lòng bất an: Đúng là ta từ một nơi khác đến, theo như cách nói của các ngươi, là Nguyên Thần của ta nhập vào thân xác này…
Sau đó, Lâm Nhiễm dùng ngôn ngữ mà Cơ Vô Tà có thể hiểu được, miêu tả về thế giới của mình, Cơ Vô Tà cảm thấy thú vị, thỉnh thoảng đặt câu hỏi. Lâm Nhiễm cảm giác mình trở thành một quyển [mười vạn câu hỏi vì sao] sống, nói đến miệng khô lưỡi khô, nhưng thấy sắc mặt của Cơ Vô Tà cũng không khó chịu, Lâm Nhiễm dần dần yên lòng.
Lòng hiếu kỳ đã được thỏa mãn, Cơ Vô Tà vừa lòng đi đổ ly nước trà, nói: Phu nhân nói lâu như vậy, chắc cũng khát nước rồi.
Lâm Nhiễm ừ một tiếng, với tay cầm chén, nhưng ngón tay mới chạm vào thành ly, Cơ Vô Tà liền nhanh chóng nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Lâm Nhiễm đầy mặt chịu phục nhìn hắn: Ngươi đúng là thích trêu đùa ta.
Cơ Vô Tà khóe môi thoáng nhếch, kéo Lâm Nhiễm lại, cúi người hôn môi, một hồi lâu mới buông ra, nói một cách đương nhiên: Vi phu mớm cho ngươi.
Lâm Nhiễm hơi mím môi, nhỏ giọng nói: Chưa uống đủ.
Cơ Vô Tà cười nhẹ: Ta lại hỏi ngươi mấy câu, trả lời tốt lát nữa sẽ có này nọ cho ngươi uống.
Ánh mắt Lâm Nhiễm trừng lớn: Ngươi người này, rất bẩn.
Cơ Vô Tà lấy trán chạm trán, lại cười nói: Ngươi đang tưởng bậy bạ gì thế, nói ta nghe?
Lâm Nhiễm cuống quít vẫy tay: Đừng, ngươi hỏi trước.
46
Cơ Vô Tà: Ngày ấy dùng chiếu rách cuộn Từ Hoan lại, khiêng trên vai đuổi theo kiệu của ta khóc kêu muốn bán mình chôn cha, là ngươi sao?
Lâm Nhiễm dùng sức lắc đầu: Tất nhiên không phải.
Cơ Vô Tà thở ra một hơi: May quá, ta lúc ấy thầm nghĩ tương kế tựu kế giữ người của Lục Phiến Môn bên mình, trong lòng còn nghĩ hắn ngốc chết đi được, hơi có chút ghét bỏ, ai ngờ mấy ngày sau lại trở nên thú vị, thì ra là có chuyện như vậy.
Lâm Nhiễm da mặt dày: Cho nên nói sau này ngươi mới thích ta.
Cơ Vô Tà trêu: Ai nói ta thích ngươi?
Lâm Nhiễm trừng hắn: A, hóa ra ngươi không thích.
Cơ Vô Tà thâm tình chân thành nói: Thích.
Lâm Nhiễm rầm rì gác đầu lên vai Cơ Vô Tà, giả vờ không thèm để ý, vừa nghịch tóc hắn vừa hỏi một vấn đề mình cân cấn trong lòng bao lâu nay: Mười bảy vị tiểu thiếp ở hậu viện kia… là sao thế này?
Cơ Vô Tà: Phu nhân thực để ý?
Lâm Nhiễm: Không hề.
Cơ Vô Tà lạnh nhạt nói: Tối nay ánh trăng thật đẹp.
Lâm Nhiễm nhảy dựng lên, hung dữ lắc áo của hắn: Ngươi nói cho ta!
Cơ Vô Tà cười không dừng được: Đương nhiên không phải của ta, không thấy ta dành riêng một sân cho họ ở sao?
Lâm Nhiễm lãnh diễm nói: Ta tất nhiên biết, ta chỉ hỏi hỏi thôi.
Cơ Vô Tà lắc đầu: Vi phu đã phân phát cho họ đủ tiền đi đường, mỗi người ai về nhà nấy.
Lâm Nhiễm bình tĩnh: Thế thì tốt.
Cơ Vô Tà: Nếu ngươi vui vẻ, cứ cười ra đi.
Lâm Nhiễm không thể che giấu niềm vui trên khuôn mặt, cười tươi rực rỡ: Không cười, hắc hắc.
Cơ Vô Tà thở dài: Phu nhân thật sự là trong ngoài không đồng nhất… Đúng rồi, vi phu chưa hỏi xong.
Lâm Nhiễm: Cái gì?
Cơ vô tà: Phu nhân thấy hai cái tên Phương Thanh Trì cùng Cơ Vô Tà, cái nào dễ nghe hơn? Trả lời không tốt sẽ bị phạt.
Ngay lập tức trong lòng Lâm Nhiễm nhật cẩu (1) suy nghĩ trong chốc lát, nhanh trí đáp lại: Dù sao ta gọi ngươi là tướng công, cái nào dễ nghe cũng không quan trọng.
Cơ Vô Tà chọc chọc chóp mũi của hắn, khẽ cười: Phu nhân không thành thật.
Lâm Nhiễm ha ha cười gượng: Có đâu.
Cơ Vô Tà dừng một chút lại hỏi: Thế phu nhân cảm giác khuôn mặt của Phương Thanh Trì và Cơ Vô Tà cái nào đẹp hơn? Trả lời không tốt sẽ bị phạt nặng.
Lâm Nhiễm: …
Vì sao cứ thích hỏi những vấn đề sắc bén như thế, đang tìm cớ để ly hôn sao?
Cơ Vô Tà véo thắt lưng của hắn một cái, không nhẹ cũng không nặng: Phu nhân mau trả lời, không cho phép dùng mưu mẹo.
Lâm Nhiễm đầy mặt chịu thua: Đều đẹp cả.
Cơ Vô Tà nghiêm mặt: Không được.
Lâm Nhiễm kiên trì lắp ba lắp bắp nói: Khuôn mặt trước kia của ngươi dễ nhìn hơn một xíu… Thế nhưng hiện giờ càng hợp với khí chất của ngươi hơn.
Phương Thanh Trì tuy rằng đẹp mắt, thế nhưng trời sinh chính khí, kết hợp với loại tính cách tà mị nham hiểm gian gian này, cứ như tinh thần phân liệt, rất là đáng sợ.
Vừa dứt lời, Cơ Vô Tà đột nhiên nắm eo Lâm Nhiễm ôm vào lòng, đặt xuống giường, thuận thế áp lên.
Lâm Nhiễm giật mình, không nhẹ không nặng đẩy ngực Cơ Vô Tà một phen: Ngươi làm gì? Ta thấy câu trả lời của ta rất tốt, không cho phạt.
Cơ Vô Tà khóe môi nhướn lên: Đúng là rất tốt, tốt cũng phải phạt.
Lâm Nhiễm dùng ngón tay chạm nhẹ vào bờ môi của hắn, nhỏ giọng nói: Ngươi không phân rõ trái phải.
Cơ Vô Tà đúng lý hợp tình ừm một tiếng, rồi hôn nhẹ hai má hồng hồng của Lâm Nhiễm, cười nói: Nói lý gì chứ, vi phu nhưng là đại ma đầu.
47
Mấy ngày sau.
Lâm Nhiễm mang theo một tấm đệm mềm dày đặt trên bậc thang rồi mới chậm rãi ngồi xuống, trong tay cầm một chén nước ô mai ướp lạnh, vừa uống vừa xem Cơ Vô Tà chỉ huy thuộc hạ thu thập đồ vật, mấy chiếc xe ngựa đều bị nhét đầy. Cơ Vô Tà thấy Lâm Nhiễm liền tiến lại gần, thân mật vén luồng tóc dài không được buộc chặt của Lâm Nhiễm vào sau tai. Lâm Nhiễm nhìn hắn cười cười, nào ngờ thình lình nghe Cơ Vô Tà nói một câu: Ta đã cho người chuẩn bị mấy tấm đệm tơ tằm, phu nhân thích loại hoa văn nào, long phượng trình tường được không?
Nghe thế Lâm Nhiễm rất muốn cho mặt hắn một đống dấu chân: Đều mẹ nó tại ngươi! Còn dám nói!
Cơ Vô Tà vô tội: Vi phu quan tâm phu nhân đến nhường nào, ai nha, đau lòng chết đi được.
Lâm Nhiễm tức đến mức nghiến răng: Nếu không phải ngươi ba ngày không để ta xuống giường thì ta có thể đau đến mức này sao?
Âm lượng của Cơ Vô Tà tăng lên: Cũng không biết ai quấn vi phu không muốn xuống…
Lâm Nhiễm bật dậy che miệng hắn lại: Im mồm!
Cơ Vô Tà đắc ý, nhìn hắn cười.
Hai người nhìn nhau thật lâu sau, Lâm Nhiễm buông lỏng tay, nhẹ giọng hỏi: Chúng ta cứ thế mà đi?
Cơ Vô Tà thản nhiên nói: Đúng.
Lâm Nhiễm muốn nói lại thôi, do dự một lát vẫn lấy dũng khí hỏi ra: Ngươi không có cảm giác không cam lòng sao? Ngươi vốn dĩ là Võ Lâm minh chủ nghìn người kính ngưỡng, hiện tại lại…
Cơ Vô Tà buông mi cười, lắc đầu: Nếu không có phu nhân, sợ là ta sẽ có chút khó chịu, may mắn… Ta mang ngươi đi khắp mọi miền, thăm thiên sơn vạn thủy, chờ ngày nào đó đi không được, tìm một nơi nghỉ lại, trời đất bao la, có người ta yêu nhất làm bạn, nơi nào mà không ở được?
Lâm Nhiễm im lặng không lên tiếng, nhào vào lòng Cơ Vô Tà, sau một lúc lâu, mới rốt cuộc nghẹn ngào nói tốt.
Đây là ngày cuối cùng của mùa hè, ánh mặt trời sáng lạn phủ xuống mọi nơi, một con ong mật ngây thơ đụng vào thành chén mỏng xanh biếc, làm cho băng trong chén rung lên, kêu linh đinh một tiếng.
____________
Chú thích:
[1]: Nhật cẩu là một từ internet mới, ý chỉ bởi một việc nào đó xảy ra làm cho bản thân khó chịu cực kỳ .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook