Ảnh vệ Trương Tam mặt không thay đổi mà cự tuyệt: “Không được, lão gia đã dặn rồi, hôm nay trước khi thiếu gia làm xong bài tập thì không được đi.”

Tiểu thiếu gia cầu xin: “Chỉ một canh giờ thôi, nhanh lắm.”

Ảnh vệ nói ý sâu xa: “Một canh giờ không ít đâu, đủ chép được mười thiên cổ văn đấy.”

Đôi mắt tiểu thiếu gia hơi chuyển động, lắc lắc tay áo ảnh vệ, chớp chớp mắt, giọng mềm nhũn: “Vậy nửa canh giờ nha, cho ta ra ngoài đi mà thị vệ ca ca ~”

Ỷ vào việc mình có gương mặt đáng yêu nên thường tiểu thiếu gia muốn cái gì sẽ dựa vào bán manh.

Đôi mắt ảnh vệ hơi cong lên, nhìn chăm chú vào tiểu thiếu gia đang bán manh một lúc. Mắt thấy đã chiếm đủ tiện nghi, cũng không chịu châm chước, còn học ngữ khí mềm mại làm nũng của tiểu thiếu gia đáp: “Thị vệ ca ca hổng cho đâu ~”

Tiểu thiếu gia trong nháy mắt trở mặt: “Vậy ta thu hồi câu vừa mới nói kia.”

Ảnh vệ mặt dày: “Nhưng mà thị vệ ca ca của ngươi đã nghe thấy gòi nha~”

Tiểu thiếu gia: “….”

Tên ảnh vệ này so với những thị vệ đến canh chừng mình lúc trước thì công phu rõ ràng cao hơn rất nhiều. Tiểu thiếu gia hết cách, tức đến nhảy dựng!

Ảnh vệ buồn cười, ngữ điệu khôi phục như thường, hỏi: “Thiếu gia ra ngoài làm gì?”

Tiểu thiếu gia ngẩng đầu lên, khoanh tay lại khinh thường nói: “Có nói ngươi cũng không hiểu đâu.”

Ảnh vệ: “Nghe lão gia nói, suốt ngày ngươi lông bông bên ngoài với lũ lưu manh du côn kia, ngươi đi ra ngoài tìm bọn nó hả?”

Giá trị tức giận của tiểu thiếu gia tăng vọt: “Gì mà lưu manh du côn chứ? Không hiểu thì đừng có mà nói lung tung, họ đều là đại anh hùng!”

Ảnh vệ không cho là đúng mà nở nụ cười: “Đại anh hùng?”

Tiểu thiếu gia mãnh liệt gật đầu, nói những cái tên của bọn lưu manh kia ra, hòng làm ảnh vệ sợ hãi.

Tiểu thiếu gia: “Sao, sợ chưa? Hãi chưa?”

Ảnh vệ im lặng trong chốc lát, cười nhạo nói: “Thứ lộn xộn gì thế, nghe cũng chưa từng nghe qua.”

Tiểu thiếu gia vừa tức vừa hờn: “Tất nhiên là ngươi chưa nghe qua rồi, ngươi cũng không phải là người trong phạm vi giang hồ của người ta. Ngươi chỉ là một tên thị vệ nho nhỏ, ngươi biết gì là giang hồ sao? Ngươi biết cái gì là khoái y ân cừu sao? Xía!”

Vẻ mặt ảnh vệ hơi quái lạ, dường như đang nhịn cười: “Ừ.”

Tiểu thiếu gia không nhìn thấy mặt hắn, thấy hắn cúi thấp đầu ngoan ngoãn gia dạy dỗ thì càng đắc ý hơn, y như một chú gà trống con kiêu ngạo ngẩng cổ nói: “Còn nữa, họ đều là huynh đệ thân thiết với Diệp đại hiệp, có người còn đã kết nghĩa với Diệp đại hiệp cơ….”

Ảnh vệ ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Cái gì? Diệp đại hiệp nào?”

Tiểu thiếu gia cười lạnh: “A, cuối cùng cũng coi như là biết lợi hại. Còn có thể là Diệp đại hiệp nào nữa? Trên đời này chỉ có một người xứng với danh xưng diệp đại hiệp này.”

Ảnh vệ: “…..”

Vẻ mặt tiểu thiếu gia đầy sự si mê: “Diệp đại hiệp là anh hùng cái thế, bọn họ có quan hệ thân thiết với Diệp đại hiệp, tất nhiên cũng là anh hùng.”

Ảnh vệ: “….”

Tiểu thiếu gia: “Không chút khuyết điểm.”

Vẻ kinh ngạc trên mặt ảnh vệ đã biến mất, hắn đánh giá tiểu thiếu gia trong chốc lát, dùng một loại ngữ khí khá khó đoán hỏi: “Thiếu gia thích vị Diệp đại hiệp kia.”

Tiểu thiếu gia bị hắn hỏi đến mặt đỏ bừng, vội vàng sửa lại: “Ta đây là sùng kính Diệp đại hiệp.”

Khoé môi ảnh vệ nhếch lên: “Ồ.”

Im lặng trong chốc lát, tiểu thiếu gia lại nói: “Tât nhiên, ta cũng… yêu thích Diệp đại hiệp.”

Câu nói này của cậu vừa nhẹ lại nhanh, giống như chỉ nói cho chính mình nghe.

Có điều nhĩ lực của ảnh vệ rất tốt, nghe được rõ rõ ràng ràng, đứng ở đó không nhịn được cười.

Tiểu thiếu gia thấy hắn cười đến không có ý tốt, giống như vừa tỉnh mộng mà lau mặt, căm tức lầm bầm: “Ta nói với một thị vệ như ngươi làm gì chứ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương