Mục Thần nhìn Ngọc Dung Chi và Ngũ Sắc Hoa trên bàn, dần dần rơi vào trầm tư, hai loại thuốc này xuất hiện có hơi kỳ hoặc.

Cố Vân Quyết đột nhiên mở miệng, đánh gãy dòng suy nghĩ của Mục Thần, "Ba vị thuốc, còn thiếu một loại Băng Phách Châu cuối cùng. Ta đã điều tra trong sách, Băng Phách Châu đang ở trong tay Tuyết Nữ, sau này chúng ta cần phải đi một chuyến đến Tuyết thành."

Mục Thần đương nhiên biết Băng Phách Châu ở tại Tuyết thành, đời trước hắn đã tra rõ nơi có Băng Phách Châu, chỉ là chưa kịp đi lấy đã bị mọi người trong Tiên giới vây công. Băng Phách Châu có hình dạng gì, ở trong tay của người nào, hắn vẫn chưa biết được.

Tiểu đồ đệ đã lật xem bao nhiêu cuốn thư tịch mới tìm được manh mối vậy?

"Sư tôn cảm thấy chỗ nào không thích hợp à?" Cố Vân Quyết giống như vô ý hỏi, thấy sắc mặt Mục Thần đã hòa hoãn, rốt cục đứng lên, đi tới cầm hai cái hộp lên, oan ức níu lấy tay Mục Thần, "Chân đau."

Mục Thần đá một cước vào cẳng chân y, Cố Vân Quyết đứng không nhúc nhích, mặc hắn đá ra một dấu chân, lúc này Mục Thần mới bất mãn nói: "Biết đau thì sau này nói chuyện phải chú ý một chút, còn dám nói hưu nói vượn nữa thì ta cho ngươi quỳ gãy chân!"

Dựa vào tu vi bây giờ của Cố Vân Quyết, ý tứ đại khái của việc "quỳ gãy chân" chính là quỳ khoảng mười năm, uy hiếp này rất có sức ảnh hưởng.

Cố Vân Quyết nhanh chóng phối hợp lộ ra bộ dáng "ta rất sợ sệt", lúc này Mục Thần mới đẩy y ra, không yên lòng nói: "Chúng ta lấy được hai loại thuốc này bằng cách rất đơn giản, sư phụ có chút không yên lòng."

Ngũ Sắc Hoa được đổi lấy bằng mấy đóa dược thảo nhìn đẹp mắt, cái này không khác gì tặng không cả, còn Ngọc Dung Chi là nửa đường bị người ném vào trong tay, cũng là tặng không, Băng Phách Châu kia có khi nào lúc hắn đang bước đi thì rớt trúng đầu hắn hay không đây?

Nếu là vận may, vậy cũng quá tốt rồi.

Cất hai cây dược thảo này xong, Mục Thần mơ hồ có chút lo lắng, nếu không phải vận may, vậy chính là có người đang giúp mình, người kia là ai? Bụi cây Ngọc Dung Chi này có phải là bụi mà Vọng Thần các mua đi không?

Lão bản của Vọng Thần các rốt cuộc là ai? Trong đầu Mục Thần mơ hồ có một ý nghĩ, luôn cảm giác mình đã quên gì đó, lại có chút mơ màng không bắt được.

————

Đêm khuya, Cố Vân Quyết dỗ Mục Thần ngủ xong, một thân một mình đi đến Vọng Thần các, y xem hết một lượt tình báo mà Bạch Y đưa cho thì liền nhíu mày lại.

Bạch Y cẩn thận nói: "Tinh Vân tôn giả ở cách 800 dặm phía thành nam, dường như đang chờ đợi thứ gì."

Cố Vân Quyết nhíu mày, "Chờ?"

"Đúng, cũng gần như vậy."

Cố Vân Quyết mâu sắc chìm xuống, "Không nghe nói phụ cận có dị bảo gì xuất thế, mục đích của đối phương không ngoài luyện đan đại hội sắp diễn ra, thứ gã phải đợi chỉ có thể là sau khi luyện đan đại hội kết thúc, bắt Đan sư!"

Bạch Y hiểu rõ gật gật đầu, thoáng trầm tư một chút, thần sắc có chút nóng nảy, "Tinh Vân tôn giả tự mình ra tay, có thể thấy đối phương đã tìm được Đan sư vừa ý, theo tin tức đáng tin, Ma tôn vẫn luôn bế quan, người có thể gặp được ông ta chỉ có Tinh Vân tôn giả, điều này nói rõ thân thể của đối phương sắp không chịu nổi. Nhưng căn cơ của chúng ta ở Ma giới vẫn chưa vững chắc, ít nhất còn cần thời gian mười năm mới có thể chống lại những thế lực khác."

Cố Vân Quyết cụp mắt, ánh mắt mơ hồ lộ ra tính toán, Bạch Y không dám quấy nhiễu, đứng dậy đi rót một chén trà, tự mình bưng lên.

Cố Vân Quyết nhận lấy, khẽ nhấp một ngụm, đột nhiên nở nụ cười, không hề che giấu sát ý chảy ra nơi đáy mắt, mang theo vài phần hứng thú ác ý, y mở miệng chậm rãi nói: "Hiện nay thế lực bên trong Đan Thành hỗn tạp, chính là thời điểm tốt để lợi dụng, hoặc là không làm, hoặc là cứ chơi lớn một lần, mượn đao giết người, để tính mạng của gã lại."

Bạch Y kinh ngạc nói: "Các chủ, nghe đâu Tinh Vân tôn giả đã có tu vi hợp thể kỳ, trừ phi là mấy lão quái đã bế quan, bằng không đều không phải là đối thủ của gã."

Cố Vân Quyết khẽ mỉm cười, khí định thần nhàn nói: "Không sợ, Cố Vân Cẩm có người."

Bên trong lời này lộ ra từng tia từng tia hàn ý, dù là ai cũng nghe ra nguy hiểm trong đó. Nếu như Cố Vân Cẩm nghe lời, y không ngại mặc cho đối phương một mình nắm quyền. Nhưng theo y quan sát, huynh trưởng của y cũng không rộng lượng đến nỗi để mặc cho y tiếp tục phát triển, gã muốn biến y thành một búp bê sứ mặc cho người ta định đoạt, vậy thì Cố Vân Cẩm gã cũng nên chuẩn bị tâm lý chịu đau đớn do bị búp bê sứ cứa vào khiến da thịt chảy máu đi thôi.

Lúc gần đi, Cố Vân Quyết đột nhiên nhớ tới, "Cái tên phế vật đưa Ngọc Dung Chi đã bị xử lý chưa?"

Bạch Y nhanh chóng khom người nói: "Đã xử lý, là thuộc hạ làm việc không chu đáo, thỉnh Các chủ trừng phạt."

Cố Vân Quyết lạnh lùng nói: "Trước tiên giải quyết chuyện trước mắt lại nói, gần đây hắn đã có lòng cảnh giác, có thể sẽ ngầm điều tra, ngươi chú ý một chút, thứ gì cần giấu thì nên giấu đi."

Cố Vân Quyết nói xong, thân ảnh trong nháy mắt biến mất tại chỗ, Bạch Y ngẩng đầu suy nghĩ một chút, thứ gì cần giấu thì nên giấu? Y lập tức phản ứng lại, gọi hạ nhân tới phân phó nói: "Thay một chổ ở mới cho Trần Mặc! Trông coi chặt chẽ, đừng để cho người chạy!"

————

Cố Vân Cẩm bị mưu hại lúc này cũng đang tính toán, diệt trừ Tinh Vân tôn giả đương nhiên có thể khiến cho thế lực của gã càng thêm vững chắc, nhưng muốn diệt trừ cũng không phải dễ dàng. Tu vi của đối phương hiển nhiên không phải một bàn đồ ăn, mặc ngươi muốn bưng đi thì liền bưng đi.

"Chủ nhân, có người so với chúng ta càng sốt ruột hơn." Lão giả mặc áo đen xuất hiện ở phía sau Cố Vân Cẩm, thấp giọng nhắc nhở.

Nam nhân mặc hoa phục lạnh lùng nhếch miệng, không hề che giấu ác ý, "Xác thực, lúc này Tinh Vân tôn giả đi đến Đan Thành, chỉ có thể là chờ luyện đan đại hội kết thúc, bắt mấy Đan sư có thể sử dụng, ứng cử viên đứng đầu của lần luyện đan đại hội này, ngoại trừ Mục Thần thì còn có ai? Hắn chính là truyền nhân của Đan Dương Tử."

Lão giả mặc áo đen lúc này mới nói: "Dựa vào công lực của đối phương, rất có thể mục tiêu chính là Mục Thần. Dù sao Mục Thần đã là tu vi hóa thần kỳ, đồng thời thân phận không thấp, nếu chưa chuẩn bị đến mức không có sơ hở nào thì không ai dám động đến hắn." Nhìn sắc mặt Cố Vân Cẩm, lão giả đề nghị: "Thời điểm đó chúng ta lợi dụng Tinh Vân tôn giả làm hao mòn sức lực của Cố Vân Quyết, rồi sau đó quản thúc y."

"Không, " Mâu sắc của Cố Vân Cẩm hơi lộ ra huyết tinh, "Ta hối hận rồi, ta phải giết chết y."

Đối mặt với Cố Vân Quyết, gã càng ngày càng bất an, luôn cảm thấy giữ lại y tất là hậu hoạn, hiện tại không thừa dịp y đang giống như cánh chim không gió mà diệt trừ y, có thể sau này sẽ không còn cơ hội.

Ông lão mặc áo đen hơi thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nét mừng, "Xin nghe chủ nhân, thuộc hạ lập tức đi an bài."

————

Không biết mình cũng trở thành mục tiêu, Cố Vân Quyết trở lại nơi nghỉ chân, Mục Thần còn đang ngủ say. Bởi vì luyện đan hao phí lượng lớn tâm thần, buồn ngủ không phải một chốc liền có thể bù đắp lại. Ăn đan dược dù sao cũng là dựa vào ngoại vật, không tốt như tự thân khôi phục, cho nên ngủ là rất tất yếu.

Cái giường dưới thân Mục Thần giống như một cái vỏ sò màu trắng, dùng yêu thú Nguyên anh kỳ để luyện chế thành vũ khí phòng ngự cực phẩm, đã đến cấp bậc linh khí. Xung quanh khảm nạm vô số bảo thạch bảy màu, tản ra vầng sáng trắng ôn nhu, chiếu lên trên người Mục Thần đang ngủ say, hiện ra vẻ nhu hòa mà yên tĩnh.

Cảm giác có người đến, vỏ sò trong nháy mắt chụp lên, không để lại một chút khe hở, sát trận xung quanh nổi lên một trận hàn quang, vô thanh vô tức lộ ra sát cơ trí mạng.

Cố Vân Quyết đến gần, thu trận pháp, vỏ sò cảm ứng được khí tức của chủ nhân, lúc này mới mở vỏ ra lần nữa, Mục Thần vừa vặn trở mình, mặt hướng ra ngoài, ngủ còn rất sâu.

Ngồi ở bên giường, dùng ngón tay nhẹ nhàng miêu tả gương mặt của Mục Thần, ngón tay y lướt qua gò má hắn, dời xuống cái cổ trắng nõn nà, vẽ ra một đường cong gợn sóng. Cố Vân Quyết cười thầm, nhờ có luyện hồn ma công có thể dễ dàng khống chế thần hồn người khác, người này mới có thể ngoan ngoãn ngủ trước mặt y như vậy. Nếu hắn tỉnh, khẳng định sẽ mắng y khi sư diệt tổ, bắt y đi đến góc tường phạt quỳ.

Đầu ngón tay rơi vào ngực Mục Thần, Cố Vân Quyết dừng động tác lại, nhìn bộ dáng Mục Thần không hề phòng bị, khóe miệng y cong cong, vươn tay mở vạt áo của Mục Thần ra.

Ngón tay đang nhẹ nhàng lướt trên làn da nhẵn nhụi như sợ làm nó tổn thương, Cố Vân Quyết chợt ngừng động tác lại, cảm giác cuống họng mình có chút ngứa, y hít thở sâu một hơi, không thể không nhắc nhở chính mình phải nhịn xuống, còn chưa phải lúc!

Ánh mắt rơi vào nơi bờ ngực của Mục Thần, đóa hoa sen chín cánh kia chỉ còn lại một chút dấu ấn cuối cùng, chỉ cần y hấp thu đi là có thể khôi phục lại công lực hợp thể hậu kỳ của kiếp trước. Tuy rằng những năm gần đây Mục Thần vẫn luôn dùng linh dược ôn dưỡng thân thể của y, từ lâu đã luyện kinh mạch của y trở nên cao hơn người thường, thế nhưng hiện tại hấp thu vẫn có hơi sớm.

Tay chạm vào ngực Mục Thần, mâu sắc của Cố Vân Quyết dần sâu đậm, từ khi Tinh Vân tôn giả đi đến Tiên giới, y luôn có loại cảm giác không vững vàng, loại thần kinh nhạy cảm này từng làm cho y vô số lần dạo quanh giữa ranh giới sống và chết, lần này y lựa chọn cách lo trước khỏi hoạ.

————

Lúc Mục Thần tỉnh lại thì phát hiện đồ đệ đang ngồi ở bên cạnh mình tĩnh tọa, nhìn thấy dáng dấp lúc này của đối phương, Mục Thần sợ hết hồn, sắc mặt của Cố Vân Quyết rất đỏ, vạt áo trên người đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, mơ hồ lộ ra một tầng huyết sắc. Mục Thần vội vàng kéo cổ tay của Cố Vân Quyết bắt mạch, nhất thời kinh sợ đến biến đổi sắc mặt, linh mạch của y có dấu hiệu bị nứt.

Tên khốn này đến cùng đã lén hắn làm cái gì!

Mục Thần không kịp nghĩ nhiều, truyền linh lực tiến vào trong cơ thể Cố Vân Quyết, công pháp của hai thầy trò vốn có cùng mạch, linh lực cũng có thuộc tính tương đồng, hiệu quả trị liệu làm ít mà tác dụng nhiều. Linh lực thuận theo linh mạch của Cố Vân Quyết dạo qua một vòng, hơi hơi hòa hoãn thương thế của Cố Vân Quyết, Mục Thần lập tức lấy ra một cái thùng ngọc màu đen, đổ nước được lấy từ linh tuyền vào, ném vào đó mấy viên thuốc, đợi nước biến thành màu xanh lục, cảm nhận được bên trong có sinh khí không ngừng chuyển động, lúc này mới cởi quần áo của Cố Vân Quyết ra, ngâm người y vào trong nước.

Cố Vân Quyết nhíu nhíu mày, cơ nhục căng thẳng, Mục Thần liếc mắt nhìn y, lo lắng hỏi: "Đau?"

Lúc này Cố Vân Quyết mở mắt, khóe miệng hơi hé mở, "Không."

Mục Thần liếc mắt nhìn y, động tác trên tay vẫn liên tục, bắt đầu điều chế thuốc.

Dược khí tiến vào linh mạch như đao lăng trì, làm sao có khả năng không đau? Nhạc Minh Trạch cũng đã từng bị hắn ném vào trong nước thuốc này, khi đó đối phương lập tức vứt bỏ hình tượng chưởng môn, đau đớn kêu la loạn cả lên.

Tên tiểu hỗn đản này, còn rất giỏi chịu đựng.

Phượng hoàn đan, Tu tủy đan, Ngưng hoa đan, Tiếp cốt sinh cơ linh ngọc cao, tất cả đều là thần dược đỉnh cấp chữa trị kinh mạch, nếu như đem đi bán, một viên có thể bán được một ngàn linh thạch thượng phẩm, nhưng có tiền cũng chưa chắc mua được. Đặc biệt là loại Luyện Đan Sư có cấp bậc như Mục Thần, luyện chế một bình là có thể bán được giá trên trời, thiên kim khó cầu.

Hiện tại, Mục Thần không hề tiếc tiền mà rót hết vào trong một cái bát ngọc, hỗn hợp hòa lại cùng nhau trở thành một loại cao.

"Lập tức liền hết đau, nhịn thêm." Mục Thần lại lấy ra một cái thùng ngọc màu trắng, sau khi rót nước vào thì hòa cao dược vào đó, Mục Thần bĩu môi, cũng không tin một lần không trị hết cho y!

Rõ ràng là hỏa linh lực, nhưng y tiên hay y thuật của hắn cố tình đều tốt hơn hẳn so với đám người có linh lực thuộc tính "mộc" trong Y Cốc, y thuật này của Mục Thần cũng là do bị bức ép phải học mà thành. Đan Dương Tử đã từng không biết bị cái gì kích thích, mỗi lần nhắc đến Y Cốc thì đều tức giận đến mức vỗ bàn mắng, ai nói Luyện Đan Sư không thể có y thuật? Học y thuật cho giỏi thì không cần phải đi cầu xin cái đám tôn tử kia nữa!

Mục Thần ôm Cố Vân Quyết ra, chỉ đơn giản đụng chạm một cái cũng có thể đau đến thấu xương, nhưng khi thấy Cố Vân Quyết chỉ là nhíu nhíu mày, Mục Thần lo lắng hỏi: "Lẽ nào thật sự không đau?" Không đau là có vấn đề!

Cố Vân Quyết mở mắt ra, dựa vào trong lòng Mục Thần, cắn răng nói: "Đau!"

Mục Thần lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, "Lập tức sẽ hết đau, trị xong thì giải thích rõ ràng cho ta đến cùng là chuyện gì xảy ra?" Mục Thần đột nhiên nhớ tới, linh mạch của Cố Vân Quyết hình như mỗi một quãng thời gian đều sẽ xuất hiện tình huống như thế, giống như đột nhiên hấp thu ngoại lực mạnh mẽ làm cho linh mạch chống đỡ đến mức sắp vỡ mất. Lúc nhỏ hắn tưởng thân thể của đối phương có tố chất kém, hấp thu không được linh lực của linh thạch nên mới xuất hiện tình huống như thế, bây giờ nhìn lại hình như cũng không phải là như vậy.

Quá nhiều trùng hợp xuất hiện cùng nhau, vậy thì không phải là trùng hợp.

Mục Thần cụp mắt, che giấu tâm tình khác thường nơi đáy mắt, hắn không nghĩ, cũng không dám nghiên cứu sâu hơn.

Tâm tư trong đầu hỗn loạn, nhưng có một điều lại vô cùng rõ ràng, tất cả mọi thứ như tự động thông suốt, làm cho hắn muốn lừa mình dối người giả vờ không biết cũng chẳng được.

Cho tới nay hắn vẫn không nắm được manh mối kia, nhưng bởi vì linh mạch của Cố Vân Quyết bị thương cho nên mọi thứ bỗng nhiên rõ ràng, Mục Thần đột nhiên sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt tái nhợt.

Người biết được hắn thiếu loại dược thảo gì, chỉ có Cố Vân Quyết!

Một đời trước, lúc Cố Vân Quyết ở tuổi thiếu niên đã là người đứng đầu trong nội môn của Sùng Vân môn, hơn hai mươi tuổi liền trở thành nhân vật thủ lĩnh mới của Tiên giới, năm mươi tuổi đã lật đổ Tiên giới, lật tay thành mây, úp tay hóa mưa, bằng sức một người đã dằn vặt hai giới Tiên Ma đến long trời lở đất. Bao nhiêu người bị y lợi dụng, tự giết lẫn nhau, chỉ vì y vô cùng thấu triệt lòng người, tất cả mọi người thành quân cờ trong tay y.

Tâm cơ của Cố Vân Quyết, hắn đã biết.

Nhưng mà đời này, Cố Vân Quyết được hắn nuôi ở bên người từ nhỏ, không nhìn ra một tia dị thường, hắn đã buông lỏng cảnh giác với một đứa trẻ, thậm chí sắp quên những chuyện trước kia. Hắn hi vọng đồ đệ của mình vẫn là đứa trẻ khi còn bé ôm chân hắn ngọt ngào gọi sư tôn, là đứa trẻ non nớt cần hắn đút thức ăn, cần hắn mặc quần áo.

Một đời trước, Ngọc Dung Chi được lấy làm phần thưởng, dựa theo sự tiến triển của tình hình thì bây giờ thứ này căn bản sẽ không đến tay hắn, mà bây giờ, Ngọc Dung Chi bị Vọng Thần các mua đi, chớp mắt trong tay hắn liền xuất hiện một cây, loại dược thảo như Ngọc Dung Chi cũng không thấy nhiều, người giật dây Vọng Thần các rốt cuộc là ai?

Vọng Thần, chữ Thần này, có liên quan đến mình hay không?

Cái thế lực này phát triển nhanh như vậy, sau lưng khẳng định có người nâng đỡ, Ma tôn cho Cố Vân Quyết nằm vùng ở Tiên giới, không thể chỉ để sai khiến y hủy hoại một cái Hàng Ma Trụ, nếu có một thế lực lớn như Vọng Thần các kéo dài tới mỗi một môn phái và thành trấn chống đỡ... Mục Thần không dám nghĩ.

Một đời trước, không có Vọng Thần các.

Đời này, Ngọc Dung Chi tám phần mười xuất phát từ Vọng Thần các.

Ngũ Sắc Hoa, xuất phát từ Ma giới.

Cố Vân Quyết, cũng đến từ Ma giới.

Vọng Thần các, Cố Vân Quyết, Ma giới!

Quan hệ giữa ba điều này đã vô cùng sống động, Mục Thần cắn môi, trong lòng một trận quặn đau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương