*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày ấy Phương Khởi Châu xuất viện, Vệ Tư Lý đã đem kết quả điều tra bày ra ở trước mặt hắn, "Tôi đã điều tra những người giám sát trên đảo hôm đó, từ lúc các cậu đến và rời đi vào hôm sau, đã có một quãng thời gian không có giám sát, có một tên chuyên nghiệp đã tiêu hủy chứng cứ, ngay cả robot lái xe ngắm cảnh cũng bị hỏng tạm thời. Hơn nữa bên ngoài vỏ thuyền còn bị thủng một lỗ lớn như vậy, có thể thấy lực tác động không hề yếu, thế mà không bị phát hiện, vậy nhất định là gây án vào nửa đêm. Xế chiều hôm đó, du thuyền của Phương Tuyết Ly và Quách Hàm đã đến, nhưng không được phép lên bờ, đến buổi tối tám giờ, Nhị gia gọi điện thoại đến mới được cho vào, thế nhưng chỉ có hai người bọn họ xuống thuyền, thực tế trên du thuyền còn còn một người khác, chính là thuyền trưởng. Thuyền trưởng ngủ trên du thuyền, chuyện này thật ra rất bình thường, nhưng hắn ta sẽ biết rất rõ cấu tạo của du thuyền, cho nên hắn đáng nghi ngờ nhất, ngoài ra, người giám sát còn bảo có hai người ra khỏi biệt thự sau nửa đêm, biến mất khoảng một tiếng, cũng vừa đúng lúc không có giám sát."


"Mà vấn đề đang được đặt ra là... Trong lúc lấy khẩu cung, hai người bọn họ đều nhất trí nói là đi ra ngoài giải quyết... Nhu cầu sinh lý." Vệ Tư Lý dừng lại, "Người thuyền trưởng kia không có động cơ gây án, quan hệ tài chính cũng rất sạch sẽ, nhưng trước kia người này có làm việc cho Phương Nghệ Nguy, chiếc du thuyền đó cũng là trước đây do Phương Nghệ Nguy sử dụng, thế nhưng nó mới vừa được thả ra, nhất định không dám phá phách, hơn nữa theo lý thuyết lịch trình đã được bảo mật, du thuyền cũng chỉ mới sắp xếp vào một ngày trước, Phương Nghệ Nguy muốn bày kế chặt chẽ như vậy thật sự rất khó khăn. Hiện tại mọi người đang bị Nhị gia giam giữ, nhưng còn... Nửa tháng trước, Ngụy Bội Bội đã từng đi hỏi chuyện tình hình du thuyền và hòn đảo này."


"Theo kết quả điều tra trước mắt, rất có thể là do Ngụy Bội Bội làm, thế nhưng không điều tra được cụ thể, lúc này dì hai vẫn ở Phương gia, mấy ngày nay không ra khỏi cửa. Nhị gia có lẽ đã tra được còn sớm hơn tôi, thế nhưng chưa hề thông báo gì cả..." Hắn muốn nói lại thôi, hơn nữa ý tứ còn rất rõ ràng: Phương Nghĩa Bác đang muốn bao che dì hai, cho nên cái lời hứa sẽ cho con trai mình một câu trả lời chắc như đinh đóng cột ấy có lẽ cũng bị quăng ra sau ót rồi.


"Tôi biết rồi." Phương Khởi Châu không có biểu tình nào thừa thãi, chỉ siết chặt bàn tay trên mặt bàn: "Tra thêm về cặp nam nữ ra ngoài lúc nửa đêm kia, với cả Ngụy Bội Bội."


Tuy rằng 80% kết quả điều tra đều hướng về Ngụy Bội Bội và Phương Nghệ Nguy, thế nhưng sự việc nhất định không đơn giản như thế, cho dù dì hai không quá thông minh, nhưng nhất định sẽ không dựng chuyện sơ sót như vậy.


Vệ Tư Lý gật đầu một cái, lại nghĩ tới một chuyện, "Đúng rồi, còn chuyện du thuyền của Phương Tuyết Ly bất ngờ đến cứu giúp cậu, tôi cũng đã điều tra, trước khi nhận được sóng vô tuyến thì cô ta có nhận một cuộc điện thoại, đó là của Từ Tinh gọi cho cô ta. Cậu bảo tôi đi thăm dò chuyện đứa bé chết yểu do Từ Tinh sinh trong bệnh viện vào hai mươi năm trước, có phải là..." Hắn đã gặp qua Quách Hàm, hơn nữa trong lúc điều tra có phát hiện, tướng mạo Từ Tinh lúc còn trẻ và tướng mạo hiện giờ của Quách Hàm rất là giống nhau, hay nói cách khác là... Rất giống Tiểu Hổ.


Hơn nữa những ngày gần đây người dì ba này còn xuất hiện rất thường xuyên, Vệ Tư Lý không thể không nghĩ tới một chuyện đáng kinh ngạc như vậy.


Phương Khởi Châu không tỏ rõ ý kiến: "Tìm thời gian, giúp tôi đặt hẹn với dì ba."


Chân tướng là gì, muốn biết phải hỏi thẳng người trong cuộc.


Kết thúc cuộc nói chuyện cùng Vệ Tư Lý, Phương Khởi Châu ra khỏi cao ốc 120 một mình, băng qua một cái quảng trường, mua một phần bánh trứng gà non cuộn kem trong cửa hàng ở tầng dưới. Nữ nhân viên cửa hàng kia không phải là lần đầu tiên nhìn thấy hắn, trứng gà mới vừa lấy ra, cô liền lỡ tay đặt mạnh trứng lên dĩa làm trứng vỡ nát, trong miệng liên tục xin lỗi, Phương Khởi Châu liếc nhìn bảo không sao. Tiểu Hổ còn mười lăm phút nữa mới tan học, đi sớm là muốn để cậu thấy mình, cho nên chẳng còn quan tâm mấy chuyện khác nữa.


Nữ nhân viên cửa hàng hỏi hắn: "Mấy người ăn ạ?"


"Hai người..." Phương Khởi Châu nhìn động tác của cô, vội ngăn cản nói: "Một cái muỗng là đủ rồi."


Bởi vì nữ nhân viên cửa hàng có tâm tư riêng, cho nên làm phần kem này vô cùng nhiều, bên trên còn phủ đầy dâu tây, việt quất và vụn sô cô la.


Tòa văn phòng này không cao, chỉ mới xây gần đây, tiền thuê cũng không ít, Phương Khởi Châu chọn tầng không cao lắm, chỉ ở tầng ba, diện tích chỗ này quá lớn, mấy lớp năng khiếu lại chiếm không tới một phần mười, nhưng bây giờ những nơi khác cũng đang biến thành lớp năng khiếu rồi, có lớp cắm hoa, còn có lớp trà đạo, chiếm nhiều nhất chính là phòng học nấu nướng của các bà nội trợ.


Mỗi tầng có một phòng trà dùng chung, có khá nhiều người ở đó, thế nhưng không ồn ào, có lẽ là do những người bạn nhỏ vẫn còn đang ở lớp.


Lớp dạy vẽ chỉ có một phòng học, chỉ nhận trẻ em mười tuổi trở xuống. Hiện tại đúng lúc là mùa khai giảng, Tiểu Hổ đảm nhiệm công việc trợ giảng, buổi sáng hay buổi chiều cuối tuần và những giờ sau tan trường của những ngày trong tuần đều có khóa dạy. Bây giờ đã sắp đến giờ tan học, Tiểu Hổ đã đến đây từ nửa tiếng trước, chuẩn bị hết tất cả dụng cụ vẽ tranh, mẫu vật, bình lọ... Cậu vô cùng nghiêm túc với công việc này, cho nên làm việc hết sức chăm chú.


Phương Khởi Châu bấm chuẩn thời gian, cách lúc bọn họ tan học chỉ còn mười phút nữa thôi.


Trợ giảng không cần dạy học sinh, cậu chỉ cần hỗ trợ khi giáo viên chính bận rộn, một giáo viên với mười hai đứa nhỏ, có vẽ những thứ đơn giản, có phác thảo nét tĩnh vật, còn có vẽ lên gốm. Tổng cộng khoảng chừng ba mươi học sinh, nói là học tập, không bằng nói là chơi đùa thì đúng hơn. Phương Khởi Châu đứng ở phía sau cửa nhìn một chút, cửa đóng rồi, nhưng chỗ hắn đứng rất dễ dàng nhìn qua cửa sổ thủy tinh bên trong. Trong phòng học phân khu, mỗi người đều đang làm chuyện của chính mình, đứa thì vùi đầu vẽ vời, đứa thì nặn gốm, giáo viên chỉ dạy cho từng đứa bé, nhưng Tiểu Hổ giống như tách biệt ra vậy, một mình ngồi trong góc, đứng trước giá tranh chuyên chú vẽ ra gì đó. Chuông tan học vừa vang lên, cậu liền bỏ bút xuống, giống như những đứa trẻ khác mà tuôn ra ngoài như ong vỡ tổ.


Phương Khởi Châu rất cao, hắn đứng ở phía sau cửa nhìn cậu vẫy tay, Tiểu Hổ liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy.


Nhìn từ xa, biểu cảm trên mặt Tiểu Hổ giống như đang tua chậm lại, niềm vui nhỏ bé dần dần lan tỏa từ khóe mắt đến khóe miệng, không tiếng động mà nhếch môi gọi hắn.


Đến gần rồi, Phương Khởi Châu cầm phần kem đã tan một chút đưa cho cậu, hỏi cậu ngày hôm nay như thế nào, Tiểu Hổ vẫn như ngày hôm qua mà nói rất tốt. Phương Khởi Châu kéo cậu đến một bên cầu thang, tất cả mọi người đều đã đi thang máy, cho nên nơi này không có một ai cả. Tiểu Hổ lót hai tấm giấy trên bậc thang, Phương Khởi Châu liền ngồi xuống không ghét bỏ chút nào.


"Ngày hôm nay có kết bạn mới không?"


Tiểu Hổ chỉ vừa đi làm ngày thứ hai, ngày hôm qua có mang theo một bức tranh mẫu, mấy người bạn nhỏ gọi cậu là thầy, khen cậu lợi hại, mà Tiểu Hổ thì ngại ngùng hơn cả những đứa học sinh chưa đến mười tuổi kia, nhỏ giọng nói vài tiếng cảm ơn. Ngày hôm nay lúc cậu vẽ, có một bạn nhỏ đứng bên cạnh nhìn cậu. Nghe chú Phương hỏi như vậy, Tiểu Hổ suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngày hôm nay có một bạn... Em ấy cho em ăn khoai tây chiên." Cậu dừng một chút, đem muỗng kem đưa vào trong miệng, nói tiếp: "Cho nên em đã cho em ấy kẹo... À, em cắn một nửa, rồi chia cho em ấy một nửa." Tuy rằng "người bạn nhỏ" kia đã bỏ chạy ngay lập tức sau khi nhận được nửa viên kẹo, mà Tiểu Hổ lại cho là chia sẻ đồ ăn vặt với nhau rồi thì có thể xưng là bạn bè.


Bởi vì phải giảm thiểu đồ ngọt, trong túi Tiểu Hổ thường chỉ có một viên kẹo. Phương Khởi Châu cảm thấy rất kinh ngạc, hắn đã từng phải cầu xin Tiểu Hổ cho nửa viên kẹo, thế mà hôm nay cậu lại tặng cho người lạ như vậy. Mà nghĩ đi nghĩ lại, đây cũng là chuyện bình thường, Tiểu Hổ rất có thiện ý đối với người khác, luôn nghĩ rằng phải báo đáp lại. Hắn còn nhớ lúc trước đến Quả Ớt Đỏ trả dây chuyền, Tiểu Hổ liền cho hắn vài viên, mà bây giờ trong túi cậu chỉ còn một viên, cho người khác nửa viên cũng hợp lí thôi.


Nhưng mà Phương Khởi Châu lại không vui lắm.


"Sau này không được đưa nửa viên kẹo cho người khác."


"Dạ..." Tiểu Hổ ngẩng đầu lên, bên mép cậu dính kem, Phương Khởi Châu liền dùng tay lau cho cậu, nói: "Chú không thích em làm vậy với những người khác."


Cậu rất mơ hồ, "Trong TV nói, cái này gọi là, cái này gọi là, bằng nhau... Bằng, chia ra." Cậu muốn thể hiện lại cái thứ gọi là "chia đều", lập tức xúc một muỗng kem lớn, đưa muỗng đến bên mép chú Phương, "Giống như... Như vậy."


Phương Khởi Châu há mồm nuốt kem vào, sờ đầu cậu một cái, "Đối với chú thì có thể như vậy, nhưng đối với người khác..." Hắn dừng một chút, dưới ánh mắt mơ hồ của Tiểu Hổ mà giải thích: "Đối với người khác thì em có thể hào phóng một chút, ví dụ như em có hai viên kẹo thì cho họ một viên."


Tiểu Hổ gật đầu mà không biết có hiểu hay không, "Nhưng mà... Em chỉ có một viên thôi."


"Vậy thì cho họ hết, hoặc là keo kiệt một chút, tự mình ăn luôn."


Tiểu Hổ không lên tiếng, hiển nhiên đối với tình huống bản thân chỉ có một viên kẹo mà lại phải tặng hết cho người khác thì đau đớn lắm, cậu suy nghĩ một chút, cuối cùng đưa hết phần kem cầm trên tay đến trước mặt chú Phương, "Em không thể... Hào phóng như vậy, chú ơi, nếu em có một viên kẹo, viên đó cho chú... Thì được..." Cậu gãi đầu, giọng nhỏ lại một chút, cảm thấy bản thân như vậy thật không tốt lắm, "Nhưng mà em, không muốn cho người khác."


Lời nói lộn xộn này Phương Khởi Châu đều nghe rất rõ ràng, "Ý em là, nếu em có một viên kẹo, em chấp nhận cho chú hết, nhưng mà không muốn cho người khác."


Tiểu Hổ vội vàng gật đầu nói: "Nửa viên, nửa viên thì được ạ."


Chủ đề lại quay ngược lại ban đầu, Phương Khởi Châu yêu thích việc cậu có thái độ với mình khác hẳn với những người xung quanh, nhưng mà hắn muốn dùng cách nào đó nói cho Tiểu Hổ biết, hắn không thích ăn đồ ngọt, chỉ thích hôn cậu, cùng cậu miệng đối miệng chia sẻ, cũng yêu thích cậu đút cho hắn, dùng ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn hắn ăn.


Phương Khởi Châu rất muốn nghe cậu tự mình nói ra, liền hỏi: "Đối với em, chú và những người bạn có thể chia sẻ đồ ăn vặt khác nhau chỗ nào?"


Tiểu Hổ suy nghĩ một chút mới nói: "Chú là một người bạn rất tốt..." Cậu khoa tay một chút, chú Phương rất tốt, dùng sức duỗi dài cánh tay cũng không miêu tả được, "Còn người khác, chỉ là... Bạn thôi."


"Chú chỉ là bạn tốt thôi sao?"


"Là bạn rất tốt rất tốt!" Cậu cường điệu.


Nhìn ánh mắt vô cùng nghiêm túc của Tiểu Hổ, Phương Khởi Châu cũng không đành lòng truy hỏi nữa, hắn biết vị trí của mình trong tim đứa nhỏ này vô cùng quan trọng, thế nhưng quan trọng đến mức nào đây, bạn rất tốt rất tốt? Phương Khởi Châu suy nghĩ một hồi, cảm thấy có lẽ bản thân Tiểu Hổ cũng không biết quan trọng thế nào.


Chỉ trong chốc lát, kem từ từ tan, thấm vào làm mềm nhũn bánh trứng gà non, Tiểu Hổ phát hiện kem nhiễu qua giấy gói, cậu liền vội vàng ngước cổ dùng miệng hứng lấy, một giọt kem dinh dính rơi vào trong miệng, khóe miệng, còn có một ít vô tình rơi xuống quần áo cậu.


Bởi vì sợ thuốc màu dính vào quần áo, lúc Tiểu Hổ vẽ luôn phải đeo tạp dề, lần này cũng vậy, cơ mà dù cố gắng tránh bẩn cỡ nào, rốt cuộc bây giờ vẫn bị bẩn.


Phương Khởi Châu vội vàng dùng giấy lau cổ cho cậu, tay thì cướp lấy phần kem đã chảy tan tác, sau đó lau tay cho cậu, "Thôi thôi, chảy hết rồi, đừng ăn nữa."


Hắn đi tới thùng rác ở góc hành lang rồi ném kem đi, Tiểu Hổ rầu rĩ nhìn hắn, miệng thì lên án hắn: "Chú lãng phí!"


"Chú không có lãng phí, nếu như em thích ăn nó thì chúng ta về nhà rồi ăn." Phương Khởi Châu nói xong liền cúi đầu, liếm một cái lên xương quai xanh nãy giờ vẫn chưa được lau kem.


✰✰✰


*Bánh trứng gà non cuộn kem


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương