Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc
Chương 50: Cây ớt muốn mọc cánh

Tinh hạch thu hoạch được từ chiến trường chất đống ở quảng trường, còn tinh hạch của trùng biến dị cấp sáu thì đặt trên bàn đá, mọi người không dám thở mạnh, thậm chí ngay cả chút lòng tham cũng không nổi dậy nổi.

Trước mặt thực lực cường đại, nhóm thôn dân nơm nớp lo sợ, chỉ hi vọng có thể sống sót là tốt rồi, còn tinh hạch thì phải có mạng mới dùng được.

Áo Cổ Đinh hoàn toàn không nghĩ ngợi chút nào, trực tiếp giao tinh hạch cấp sáu cho Chu Bách Triết: "Cho em."

Chu Bách Triết ôm tinh hạch, toàn bộ lá cây cũng run run, lắp ba lắp bắp nói: "Cho tôi thật à?"

Quyết định này cũng làm nhóm thôn dân giật mình, phải biết đây chính là tinh hạch cấp sáu chứ không phải tinh hạch cấp thấp có đầy đường... cứ vậy dễ dàng cho đi sao?

Cũng khó trách thôn dân khiếp sợ, ngay cả Chu Bách Triết không rành giá cả ở thời tương lai này cũng hiểu được tinh hạch cấp sáu cực kỳ trân quý, thật sự là quá quý giá, cậu căn bản không dám nhận.

Mặc dù cậu thật sự rất muốn.

"Cái này, tôi không nhận được." Chu Bách Triết nhịn đau đẩy tinh hạch ra ngoài.

Trước đó, vì muốn sinh tồn, vì không để thôn dân bị giết, cậu mới trộm tinh hạch để gia tăng sức mạnh.

Thế nhưng lúc này không phải lúc nguy cơ sinh tử...

Áo Cổ Đinh nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Thứ này vô dụng với tôi." Anh dừng một chút rồi nói tiếp: "Em có thể dùng ớt của mình để trao đổi."

"..." Chu Bách Triết hắc tuyến, người này quả nhiên dính tiếng sét ái tình với ớt của mình.

Anh đây mới không phải người vì tinh hạch mà bán mình đâu...

"Đồng ý!"

Chu Bách Triết ôm tinh hạch cấp sáu, vui sướng bỏ quên thân mình.

Bất quá hiện giờ tinh thần lực chưa khôi phục, Chu Bách Triết liền nói: "Ớt thì phải chờ tới mai mới đưa cho anh được."

Áo Cổ Đinh cũng không gấp, khẽ gật đầu.

"Không tốt rồi trưởng thôn!" Một thôn dân gấp gáp chạy tới: "Nhóm người bị thương sắp không qua khỏi rồi."

Trưởng thôn biến sắc: "Bác sĩ Từ đâu?"

Vẻ mặt thôn dân nọ như đưa đám: "Chính là bác sĩ Từ nói vậy."

Trưởng thôn không để ý tới mấy thứ khác, lập tức cùng thôn dân rời đi, xem xem tình huống của những người kia rốt cuộc thế nào.

Không ít thôn dân cũng đi theo, sắc mặt lo âu, dù sao cũng là người trong thôn, mọi người sống chung lâu như vậy, ít nhiều cũng có cảm tình.

Chu Bách Triết thấy vậy cũng nói với Áo Cổ Đinh: "Chúng ta cũng qua đó xem thử đi?"

Áo Cổ Đinh nhàn nhạt nói: "Những người đó, sống không nổi."

Chu Bách Triết cả kinh, thực muốn hỏi đối phương làm sao biết.

Áo Cổ Đinh tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Chu Bách Triết, giải thích: "Thương thế quá nghiêm trọng, cho dù là khoang dinh dưỡng cũng không cứu được."

Lời anh nói rất chắc chắn, xuất phát từ sự tự tin về phán đoán của bản thân, Chu Bách Triết lập tức tin tưởng, nhất thời lộ ra biểu tình không đành lòng, có chút không dám tưởng tượng nếu trưởng thôn biết điều này thì sẽ đau khổ thế nào.

Tuy nói vậy nhưng Áo Cổ Đinh vẫn dẫn Chu Bách Triết qua, đứng trong góc chờ đợi tin tức.

"Cũng không biết khoang dinh dưỡng có thể cứu sống bọn họ không nữa." Thôn dân nào đó lo lắng nói.

Mọi người rối rít lắc đầu, không dám khẳng định kết quả.

Chu Bách Triết có chút bất ngờ, văn minh khoa học kĩ thuật của thôn này khá tương tự thế kỷ hai mươi mốt, thật không ngờ vẫn có khoang thuyền dinh dưỡng cao cấp tồn tại.

"Chúng ta qua đó xem một chút đi." Chu Bách Triết kéo áo Áo Cổ Đinh đề nghị.

Cậu muốn xem xem khoang dinh dưỡng có dáng dấp thế nào, có chứa đầy dịch lỏng rồi người ta chỉ cần nằm vào là có thể khôi phục thần kỳ như trong phim hay không.

Áo Cổ Đinh không lên tiếng, biểu tình lạnh lùng. Nhìn dáng vẻ đối phương, Chu Bách Triết không khỏi có chút mất mác, Áo Cổ Đinh tám phần là cự tuyệt.

Thế nhưng giây tiếp theo, cậu cảm giác có chút chấn động, ngẩng đầu thì phát hiện Áo Cổ Đinh thật sự dẫn mình tới xem khoang dinh dưỡng.

Chu Bách Triết không thể nói rõ là cảm giác là gì, thế nhưng đối với nam nhân cường đại mặt lạnh này, cậu có cái nhìn mới.

Thật ra thì, anh là người không tê.

Khí thế của Áo Cổ Đinh vừa được phát thẻ người tốt thực kinh người, không chút e sợ nhàn nhạt đi tới, khí lạnh tỏa ra làm mọi người sợ hãi lùi về sau, cứ hệt như kéo dài thêm một dây sẽ bị khí lạnh kia ăn mòn.

Chu Bách Triết nhìn mà hâm mộ, quả nhiên có người trời sinh đã là nhân vật chính, xem đãi ngộ đi, ai tin được cậu mới là người có bàn tay vàng cơ chứ.

Có buff hiệu quả ngang ngửa tủ đông, Áo Cổ Đinh nhanh chóng tiến tới trước khoang dinh dưỡng, Chu Bách Triết nhịn không được nghiêng người tới trước đánh giá vật này.

Khoang dinh dưỡng rất lớn, thoạt nhìn có chút giống quan tài, điểm bất đồng là chất liệu bán trong suốt, có thể nhìn thấy tình huống bên trong.

Người bên trong cởi sạch quần áo, chỉ chừa lại mỗi quần lót, dùng mắt thường có thể nhìn thấy cơ thể trải rộng vết thương của người nọ, nhìn mà đau lòng.

Khoang dinh dưỡng chậm rãi truyền vào chất lỏng màu xanh sền sệt, lúc chất lỏng dần dần thấm vào thân thể thì những vết thương ngoài da kia cũng chậm rãi khép lại, nếu không phải tinh thần Chu Bách Triết rất nhạy bén thì có lẽ cũng không phát hiện chút khác biệt này.

Bất quá thứ này đúng là thần kỳ, cao cấp hơn trình độ chữa trị ở thế ở hai mươi mốt rất nhiều.

Chẳng qua không được bao lâu thì khoang dinh dưỡng đột nhiên lóe sáng màu sảng, còn có tiếng tít tít chói tai làm người ta lo âu.

Mọi người nhịn không được run lên, mặc dù không biết là chuyện gì nhưng Chu Bách Triết mơ hồ nhận ra rất có thể là chuyện xấu.

Nháy mắt, xung quanh tựa hồ tràn ngập áp suất thấp, bầu không khí thật nặng nề.

Không ít người nghiêm mặt, mà thân nhân của người bị thương thì bụm miệng, thấp giọng bật khóc, nước mắt không ngừng trào ra.

Chu Bách Triết mơ hồ nhận ra, nhỏ giọng nói với Áo Cổ Đinh: "Chuyện gì vậy, vết thương của người này không phải vẫn đang được trị liệu sao?"

Ánh mắt Áo Cổ Đinh có chút âm trầm: "Chẳng qua chỉ chữa trị được vết thương ngoài da mà thôi, tổn thương ngũ tạng lục phủ, còn có não bộ, thì không có cách nào trị liệu."

Cho nên... người này bị thương quá nghiêm trọng, cho dù là khoang dinh dưỡng thần kỳ cũng không có cách nào chữa khỏi.

Tâm tình Chu Bách Triết có chút nặng nề.

Trưởng thôn vội vàng trấn an mọi người, cuối cùng bảo người chuyển người trong kkhoang ra ngoài, đổi người kế tiếp tiến hành chữa trị.

Thế nhưng trong sáu người chỉ có một người thuận lợi chữa khỏi, sắc mặt hơi ảm đạm, có chút yếu ớt, nghỉ ngơi bổ dung dinh dưỡng, tin tưởng qua vài ngày sẽ khỏe lại.

Năm người kia thì chỉ còn một hơi tàn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, tựa hồ ngay giây tiếp theo sẽ rời đi, trên người bọn họ có rất nhiều vết thương đáng sợ, thậm chí còn gãy chân, mất tay, cũng may có khoang dinh dưỡng cầm máu, thế nhưng cũng chỉ giúp bọn họ trì hoãn thêm nửa giờ mà thôi.

Thời gian đến thì bọn họ vẫn sẽ chết vì thương tích quá nặng.

Không khí tuyệt vọng lan tràn, sáu người nằm trên giường, ngay cả khí lực ngồi dậy cũng không có, bên giường vây quanh không ít thân nhân, đáy mắt tràn đầy không nỡ cùng tuyệt vọng.

Ai cũng không muốn chết, thế nhưng lúc này còn cách nào nữa đâu.

Mùi vị chờ đợi tử vong hệt như một con dao chậm rãi cứa vào trái tim, vô cùng đau đớn, tinh thần cũng dần dần vụn vỡ, trở nên điên cuồng.

Cuối cùng, có người bị thương không thể chịu nổi cảm giác chờ đợi tử vong này, gào khóc muốn mọi người giết mình đi, để mình sớm giải thoát.

Mọi người có chút không đành lòng, rối rít lắc đầu, người bị thương liều mạng giãy dụa, thân nhân lại càng bi thương hơn, khóc lóc khuyên can, thế nhưng lại càng làm đối phương giãy dụa lợi hại hơn.

Tâm tình tuyệt vọng giống như vi rút, dễ dàng lây lan.

Khi một người xuất hiện ý niệm muốn tự sát, những người còn lại cũng bị cảm nhiễm, ưu tư cũng càng bi quan hơn.

Chu Bách Triết có chút chịu không nổi, tâm tình quá nặng nề, thẳng đến khi nhìn thấy trong góc, một người bị thương an tĩnh ôm vợ, còn có đứa con, ông không như những người khác, không điên cuồng, không gào khóc, cũng không tuyệt vọng... ông yên lặng ngồi đó, mỉm cười, tựa hồ đang dặn dò gì đó, người nữ kiên cường không khóc, không ngừng gật đầu đáp lại người nam.

Duy chỉ có đứa bé kia, dáng vẻ tái nhợt gầy yếu nhìn càng đáng thương hơn.

Chu Bách Triết kinh hoảng, có chút không thể tin nổi, một nhà kia tựa hồ có chút quen mắt, bất quá cách quá xa nên cậu không chắc lắm, vì muốn kiểm tra, cậu vội vàng nhảy xuống khỏi người Áo Cổ Đinh nói: "Tôi đi một chuyến."

Dứt lời, Chu Bách Triết liền chạy đi, khi khoảng cách với người nọ ngày càng gần, cậu có thể khẳng định người nọ chính là... A Ngưu.

A Ngưu dặn dò xong hết thảy mới nắm chặt tay người nữ, máu tươi dính vào tay áo người nữ, thế nhưng hai người vẫn chăm chú nhìn nhau, tựa hồ muốn khắc hình bóng đối phương vào tim mình.

Bởi vì rất nhanh, bọn họ sẽ vĩnh viễn cách biệt, không thể gặp nhau nữa, không thể cùng nhau bạc đầu giai lão, nhìn con mình lấy vợ sinh con, sau đó nắm tay nhau ngắm nhìn ráng chiều.

Thời khắc này hai người vẫn thâm tình nhìn nhau, khóe miệng khẽ mỉm cười, chỉ là rất nhanh người nữ đã ứa lệ, muốn ngừng cũng không được, người nam vẫn giống như trước, luống cuống lau nước mắt người nữ: "Đừng khóc, em khóc anh liền không biết phải làm sao."

Mũi người nữ chua xót, cơ hồ nức nở nói: "Vậy anh đừng chết, em sẽ không khóc."

Người nam sửng sốt, ánh sáng đáy mắt lại càng ảm đạm hơn: "Là anh có lỗi với em, không còn cách nào chăm sóc em được nữa."

Người nữ lại càng không chịu nổi, gào khóc nhào vào lòng người nam, hai người ôm chặt nhau, cảm thụ phút giây ấm áp cuối cùng.

Chu Bách Triết kinh ngạc nhìn hình ảnh này, cắn răng, vội vàng mở cửa hàng, cậu không tin hệ thống cửa hàng tổng hợp trâu bò như vậy mà không có món hàng nào cứu người.

Sau một trận lục lọi, ánh mắt Chu Bách Triết dừng lại, tựa hồ có chút khó tin, không ngờ thật sự có!

Bất quá, thứ này thấy thế nào cũng thực... hố ớt.

[Cánh Thiên Sứ] vật phẩm trang bị, có thể hóa thân thành thiên sứ có đôi cánh trắng noãn xinh đẹp, tỏa ra ánh sáng thiên sứ.

Sử dụng kỹ năng có thể chữa trị các loại vết thương, tiêu trừ năng lượng hắc ám tiêu cực, bởi vì nó mang đến ánh sáng hi vọng.

Chú ý: mỗi giây sẽ căn cứ theo độ nặng nhẹ của vết thương mà tiêu hao tích phân, thấp nhất cần một trăm điểm.

Xin cẩn thận sử dụng, tranh thủ từng giây.

Này rốt cuộc là thứ đồ chơi gì a?

Hiện giờ mình chỉ là một cây ớt, nếu mọc ra cánh thiên sứ thì sẽ biến thành dạng gì?

Nghĩ tới hình ảnh đó, Chu Bách Triết không lạnh mà run, càng hố người hơn là thứ này cần một ngàn năm trăm điểm tích phân mới đổi được, hơn nữa lúc sử dụng còn tính theo giây, mỗi giây thấp nhất sẽ tiêu hao một trăm tích phân.

Đúng là giựt tiền mà!

Thật quá đáng!

Ngay lúc này, Tiểu Tây dè dặt tiến tới, biểu tình mang theo khát vọng yếu ớt: "Ớt đại vương.... ngài có cách nào cứu cha Tiểu Tây không?" Vừa nói, bé vừa cắn môi, tựa hồ làm ra quyết định: "Cho dù ngài muốn Tiểu Tây chết, cũng được."

Nhìn con ngươi trong veo sạch sẽ của Tiểu Tây, trái tim Chu Bách Triết tựa hồ bị siết chặt. Chỉ là một đứa bé mà thôi, còn nhỏ như vậy đã gặp phải quá nhiều gian khổ, thế nhưng trước sau vẫn hiểu chuyện, không hề oán trách thế giới này quá bất công.

Nhìn nhóm người vây quanh người sắp chết, Chu Bách Triết run sợ một hồi, cuối cùng hét lớn: "Im miệng hết cho bản đại vương!"

Nháy mắt đó, tất cả mọi người giống như ngừng lại, ánh mắt kinh hoảng, không biết vì sao Ớt đại vương tự dưng lại nổi giận.

Trưởng thôn vội vàng chạy tới, không biết làm sao, định quỳ xuống xin Ớt đại vương bớt giận.

Chu Bách Triết lạnh lùng giơ lá cây ngăn cản hành động của trưởng thôn, sau đó đảo mắt nhìn mọi người, gằn từng chữ: "Hôm nay, có tôi ở đây, ai cũng không chết được!"

Mẹ, không phải chỉ cần một ngàn năm trăm tích phân đổi [Cánh Thiên Sứ] thôi sao!

Mẹ, không phải mỗi giây tiêu hao một trăm tích phân thôi sao!

Ông quất hết!

...*...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương