Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc
-
Chương 38: Nguy cơ sinh tử
Trưởng thôn ngày càng tò mò với lai lịch của Ớt đại vương hơn, cây ớt này từ một hạt giống sinh trưởng thành cây ớt, toàn bộ quá trình đều ở trong ruộng rau nhà A Ngưu, nếu vậy thì vì sao Ớt đại vương lại biết được những sản phẩm khoa học kỹ thuật siêu cao kia?
Này quả thực là không thể tin được.
Vì ngại Áo Cổ Đinh nên trưởng thôn chỉ đành tạm thời nhẫn nhịn hiếu kỳ, chờ đến khi không có ai mới hỏi lại Ớt đại vương.
Chu Bách Triết vẫn vui vẻ như cũ, cành lá vẫy rào rạt.
Nam nhân thờ ơ xoa quả ớt nhỏ trên đỉnh đầu Chu Bách Triết, cảm giác vừa mềm mại lại có chút cứng rắn, nhất là vẻ ngoài xanh mướt ướt át nhìn thế nào cũng đặc biệt ngon miệng.
Thế nhưng cần thận ngửi một cái thì phát hiện những quả ớt này căn bản không tản ra vị cay.
Chu Bách Triết bị sờ tới run rẩy, cảm thấy nhột tới không chịu được, vội vàng tránh ra khỏi tay đối phương, run run quả ớt, muốn vứt bỏ cảm xúc ấm áp kia.
Trưởng thôn căn bản không có lòng dạ chú ý tới những chuyện này, chỉ lo lắng hỏi: "Áo Cổ Đinh tiên sinh, tinh cầu này thật sự có trùng vương biến dị cấp bảy sao?"
Con ngươi hẹp dài của Áo Cổ Đinh rất sắc bén, lạnh lùng chăm chú nhìn trưởng thôn: "Con trùng biến dị cấp bảy này rất có thể đã sắp thăng lên cấp tám."
Cấp tám...
Cái này, sao có thể chứ.
Chỉ cấp năm thôi đã đủ làm người ta không thể tưởng tượng được, nếu như cấp tám... thật sự đáng sợ cỡ nào a.
"Không thể nào... tinh cầu này sao lại có thể có trùng vương cao cấp tồn tại được chứ..." Một vài thôn dân lẩm bẩm thì thầm, biểu tình mờ mịt lại sợ hãi.
"Lời người này nói mà các người cũng tin à?"
Ngay lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên làm không ít thôn dân nhìn qua, biểu tình vốn mờ mịt sợ hãi lại tăng thêm chút ngạc nhiên.
Bởi vì người tới chính là vị trưởng lão kia.
Trưởng lão tới làm gì?
Giống như thấy được ánh mắt nghi hoặc của thôn dân, trưởng lão vẫn luôn có lòng tự ái rất mạnh nhất thời không nén được phẫn nộ, mặt lạnh tiến tới, không chút khách khí ngồi xuống ghế, hừ lạnh: "Trưởng thôn, ngài thật sự tin tưởng lời người này sao?"
Trưởng thôn lạnh mặt, lập tức mắng: "Nói chuyện chú ý một chút." Nói xong ông quay qua cười xòa với Áo Cổ Đinh, thành thật xin lỗi: "Thật xin lỗi, để ngài chê cười rồi."
Trưởng thôn khom người, gương mặt già nua tràn đầy khổ sở cùng xấu hổ.
Khí tức Áo Cổ Đinh vẫn vững vàng, cứ hệt như không hề để chuyện này trong lòng, tiếp tục nói: "Về chuyện trùng biến dị cấp bảy..."
Còn chưa kịp nói, trưởng lão đã vỗ bàn mắng: "Nói xằng nói bậy mê hoặc người khác!"
Ánh mắt Áo Cổ Đinh hơi trầm xuống, khí thế đột nhiên trở nên lạnh lùng như băng tuyết, nhanh chóng làm nhiệt độ xung quanh giảm mạnh đột ngột, không ít người bắt đầu bị cóng tới run lẩy bẩy, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Nghiêm trọng nhất chính là trưởng lão, trên người ông dính đầy sương lạnh, lông mày cũng đọng sương trắng như được nhuộm màu.
Khí thế của Áo Cổ Đinh trọng điểm chính là nhắm vào trưởng lão, mà nhóm thôn dân chẳng qua chỉ bị vạ lây thôi.
Thế nhưng thôn dân vẫn thực sợ hãi nam nhân thần bí khó lường, trưởng thôn run lập cập, răng run rẩy va vào nhau cạch cạch: "Áo Cổ Đinh tiên, tiên sinh, xin ngài bớt giận."
Áo Cổ Đinh lạnh lùng chăm chú nhìn trưởng lão, cảnh cáo nói: "Đây là cảnh cáo, nếu còn có lần thứ hai..." Dứt lời, anh tựa tiếu phi tiếu nhìn đối phương.
Trưởng lão run bắn, giống như gặp phải sự tồn tại đáng sợ nhất thế gian, ngay cả xương cốt cũng nhịn không được run rẩy, sợ hãi lan tràn khắp toàn thân, chân thật cảm nhận được mùi vị tử vong.
Người này, thật sự sẽ giết mình.
Trưởng lão không dám phách lối như trước nữa, vội vàng quỳ rạp xuống đất run lẩy bẩy, khẩn cầu nói: "Tôi, tôi sai rồi, cầu xin ngài bỏ qua cho tôi, ngàn vạn lần đừng chấp nhặt kẻ tiểu nhân này."
Áo Cổ Đinh lóe lên chút chán ghét, làm thống lĩnh quân đội anh ghét nhất chính là loại dị năng giả không có cốt khí này.
Với lại, so đo với kẻ nhược trí thế này, căn bản không đáng.
Áo Cổ Đinh thu lại khí thế, lạnh nhạt nói: "Lần sau không được tái phạm."
Trưởng lão vội vàng cảm động rớt nước mắt dập đầu, mặt mũi đầy nước mắt nước mũi, chật vật không thôi: "Tôi thề, không bao giờ... tái phạm nữa."
Chu Bách Triết run run sương lạnh trên người, thực thiếu đánh tổng kết: "Không tìm đường chết thì đâu có chết, lúc đầu đối tốt với ông thì ông khinh rẻ, giờ sợ chưa?"
"Vâng vâng, là lỗi của tôi." Trưởng lão vẫn cúi người gật đầu, hoàn toàn không còn chút phách lối.
Thấy vậy, Chu Bách Triết cũng ngạc nhiên không thôi.
Cậu không ngờ trưởng lão lại không phát giận, chính là không biết chỉ giả vờ im hơi lặng tiếng hay hoảng sợ thật sự.
Đáy mắt trưởng lão hoàn toàn không còn chút hận ý nào, chỉ tràn đầy sợ hãi, tay run run, không có cách nào thoát ra khỏi ánh mắt băng lãnh của nam nhân khi nãy.
Đó là ánh mắt khủng khiếp nhất mà ông từng thấy trong đời, cho dù là trùng biến dị cấp năm cũng không thể mang tới cảm giác này, sợ hãi tới tận xương tủy.
Trùng biến dị cấp năm mang tới cảm giác sợ hãi vì chênh lệch cấp bậc, không có tâm tư phản kháng.
Thế nhưng nam nhân khủng khiếp này mang tới cảm giác sợ hãi tới khó nói nên lời.
Nghĩ tới đây, trưởng lão lại càng sợ hãi hơn, chỉ mong người này ngàn vạn lần đừng tới tìm mình, ông không bao giờ... muốn có liên quan gì với người này nữa, chỉ hận không thể cách càng xa càng tốt.
Trưởng lão thay đổi như vậy quả thực làm thôn dân thầm vui sướng không thôi, chỉ cảm thấy là báo ứng, căn bản không có ai đồng tình với thảm cảnh của ông.
Chu Bách Triết nhìn chằm chằm băng sương dần dần tan trên người trưởng lão, đột nhiên có xúc động muốn rục rịch.
Chiêu này của Áo Cổ Đinh quả thực làm thôn dân mở rộng tầm mắt, đối với lời nói của anh lại tăng thêm vài phần tín nhiệm, có lẽ tinh cầu này thật sự có trùng vương cấp bảy.
Chính là không biết con trùng vương kia rốt cuộc ẩn núp ở nơi nào, có mục đích gì, nhóm thôn dân càng nghĩ lại càng bất an, rối rít tập trung chú ý lên người Áo Cổ Đinh, muốn nói lại thôi.
Trưởng thôn lập tức nhìn ra ý nghĩ của mọi người, liền hỏi giúp: "Vậy, không biết ngài có biện pháp gì hay không?"
Nam nhân trầm giọng nói: "Mau chóng rời khỏi nơi này, tìm những người khác cùng nhau giết chết trùng vương."
Trưởng thôn đứng dậy nói: "Quá tốt rồi, không tới một ngày nữa bạn tôi sẽ lái phi thuyền tới đây."
Ánh mắt nam nhân trầm xuống, không biết nghĩ tới gì đó, cuối cùng chỉ nói: "Vậy thì chờ tới mai xem thế nào."
Trưởng thôn gật đầu, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài.
Ngay lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
"Không xong rồi trưởng thôn, trùng triều lại tới rồi."
Mọi người kinh ngạc, vội vàng nhìn theo hướng phát ra âm thanh, trong lòng giật thót.
Người nọ vừa la to vừa từ xa xa chạy tới, cả người đầy máu me, cánh tay cũng bị cắn cụt, rõ ràng là bị trùng cắn.
Bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt người nọ tái nhợt, càng chạy lại càng đuối sức, thế nhưng vẫn kiên trì cố mang tin tức này về thôn càng sớm càng tốt để thôn kịp chuẩn bị.
Mặc dù cuối cùng vẫn phải chết.
Trước mắt người nọ tối sầm, nhịn không được ngã xuống đất, thôn dân vội vàng chạy tới kiểm tra một phen, cuối cùng tuyệt vọng lắc đầu, người này không thể cứu được.
Người nọ nắm chặt tay thôn dân, thoi thóp nói: "Ớt, Ớt đại vương đâu?"
Sáng nay lúc ông ra ngoài thôn thì Ớt đại vương vẫn chưa quay về, hiện giờ trùng triều đã sắp tới, nếu không có Ớt đại vương...
Thôn dân bị nắm chặt tay vội nói: "Ông nhìn bên kia kìa, Ớt đại vương ở đó."
Trước khi chết, người nọ đột nhiên bùng phát sức lực, ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy bên kia Ớt đại vương đang chạy tới.
Đột nhiên, sắc mặt tuyệt vọng lo lắng của ông dần dần thả lỏng: "Tốt quá rồi, thôn được cứu rồi, tôi, tôi cũng an tâm." Dứt lời, người nọ mỉm cười tắt thở.
Hiển nhiên, ông cho rằng chỉ cần có Ớt đại vương ở thì thôn làng sẽ tránh được tai ương diệt thôn.
Mọi người cũng nghĩ vậy, đối với lần trùng triều này mặc dù vẫn còn rất sợ hãi nhưng có Ớt đại vương ở đây, thôn dân cũng dần dần bình tĩnh lại.
Có Ớt đại vương ở, trùng triều nhất định sẽ không mang tới tổn thất quá lớn, giống như hai lần trước vậy, toàn bộ trùng tới đây đều bị cay chết!
Chu Bách Triết dần dần thả chậm bước chân, hệt như đạp lên bông vải vậy, có cảm giác mặt đất không phải thật, cậu hoảng hốt tiến tới trước mặt người thợ săn đã chết, không thể nói rõ cảm giác trong lòng.
Đối với thôn làng này, tình cảm của cậu rất phức tạp, nói ghét thì không hẳn là ghét, có nhiều lúc thôn dân ở đây vẫn rất đáng yêu, nói thích thì cũng không hẳn, bởi vì thôn dân vẫn có tật xấu tham lam cùng tự đại.
Theo lý mà nói, cậu đã giúp thôn dân rất nhiều lần, lần nào cũng là tai ương suýt chút nữa diệt thôn, thế nhưng toàn bộ đều được cậu giải quyết, nhưng càng như vậy thì thôn dân dần dần cảm thấy mình hỗ trợ là chuyện đương nhiên.
Trên thế giới này không có ai nhất định phải trợ giúp người khác, cho dù người đó là người yếu. Giúp đỡ là tình cảm chứ không phải bổn phận, những người như trưởng lão kia quả thực rất tổn thương trái tim cậu.
Cậu không ngờ mình thật lòng đối đãi với thôn dân nhưng lại có người xem mình là quái vật, thậm chí hoài nghi mình ôm mục đích xấu.
Nói đơn giản thì chính là phiên bản nông dân cùng rắn thời hiện đại.
Thế nhưng trong thôn vẫn có những người đáng giá để cậu cứu giúp, tỷ như một nhà A Ngưu, tỷ như trưởng thôn có chút tâm cơ nhưng kỳ thực rất đáng yêu.
Chẳng biết tại sao, Chu Bách Triết đột nhiên nghĩ tới một câu nói từng nghe qua trong bộ phim nào đó, năng lực càng lớn thì trách nhiệm cũng càng lớn.
Ngay lúc Chu Bách Triết đắm chìm trong suy nghĩ linh tinh của mình, trưởng thôn theo bản năng liếc nhìn Áo Cổ Đinh, cắn răng quỳ xuống, khẩn cầu: "Áo Cổ Đinh tiên sinh... tôi, tôi có một yêu cầu quá đáng."
Nhóm thôn dân hơi sửng sốt, trong lòng đột nhiên lóe lên một ý niệm.
Chẳng lẽ?
Áo Cổ Đinh không chú ý tới trưởng thôn mà thực nghiêm túc nhìn chằm chằm phương xa, tựa như đang cảm thụ gì đó, dần dần từ xa xa truyền tới tiếng gầm gừ rung trời lở đất cơ hồ muốn xé rách màng nhĩ làm người ta kinh sợ.
Có thôn dân cắn môi cố áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, thế nhưng không được bao lâu thì môi đã rướm máu, hiển nhiên đã thất bại, người này không áp chế được sợ hãi, quỵ xuống đất vãi nước tiểu bốc ra mùi khai.
"Kia, rốt cuộc là thứ gì?" Nhóm thôn dân tuyệt vọng nghĩ.
Đó là âm thanh khủng khiếp nhất mà bọn họ từng nghe trong đời.
Nghe thấy âm thanh này, khí thế quanh người Áo Cổ Đinh lại càng lãnh liệt hơn, lạnh lùng nói: "Đó là tiếng kêu của trùng biến dị cấp năm."
Cái gì?
Cấp năm?
..*..
Này quả thực là không thể tin được.
Vì ngại Áo Cổ Đinh nên trưởng thôn chỉ đành tạm thời nhẫn nhịn hiếu kỳ, chờ đến khi không có ai mới hỏi lại Ớt đại vương.
Chu Bách Triết vẫn vui vẻ như cũ, cành lá vẫy rào rạt.
Nam nhân thờ ơ xoa quả ớt nhỏ trên đỉnh đầu Chu Bách Triết, cảm giác vừa mềm mại lại có chút cứng rắn, nhất là vẻ ngoài xanh mướt ướt át nhìn thế nào cũng đặc biệt ngon miệng.
Thế nhưng cần thận ngửi một cái thì phát hiện những quả ớt này căn bản không tản ra vị cay.
Chu Bách Triết bị sờ tới run rẩy, cảm thấy nhột tới không chịu được, vội vàng tránh ra khỏi tay đối phương, run run quả ớt, muốn vứt bỏ cảm xúc ấm áp kia.
Trưởng thôn căn bản không có lòng dạ chú ý tới những chuyện này, chỉ lo lắng hỏi: "Áo Cổ Đinh tiên sinh, tinh cầu này thật sự có trùng vương biến dị cấp bảy sao?"
Con ngươi hẹp dài của Áo Cổ Đinh rất sắc bén, lạnh lùng chăm chú nhìn trưởng thôn: "Con trùng biến dị cấp bảy này rất có thể đã sắp thăng lên cấp tám."
Cấp tám...
Cái này, sao có thể chứ.
Chỉ cấp năm thôi đã đủ làm người ta không thể tưởng tượng được, nếu như cấp tám... thật sự đáng sợ cỡ nào a.
"Không thể nào... tinh cầu này sao lại có thể có trùng vương cao cấp tồn tại được chứ..." Một vài thôn dân lẩm bẩm thì thầm, biểu tình mờ mịt lại sợ hãi.
"Lời người này nói mà các người cũng tin à?"
Ngay lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên làm không ít thôn dân nhìn qua, biểu tình vốn mờ mịt sợ hãi lại tăng thêm chút ngạc nhiên.
Bởi vì người tới chính là vị trưởng lão kia.
Trưởng lão tới làm gì?
Giống như thấy được ánh mắt nghi hoặc của thôn dân, trưởng lão vẫn luôn có lòng tự ái rất mạnh nhất thời không nén được phẫn nộ, mặt lạnh tiến tới, không chút khách khí ngồi xuống ghế, hừ lạnh: "Trưởng thôn, ngài thật sự tin tưởng lời người này sao?"
Trưởng thôn lạnh mặt, lập tức mắng: "Nói chuyện chú ý một chút." Nói xong ông quay qua cười xòa với Áo Cổ Đinh, thành thật xin lỗi: "Thật xin lỗi, để ngài chê cười rồi."
Trưởng thôn khom người, gương mặt già nua tràn đầy khổ sở cùng xấu hổ.
Khí tức Áo Cổ Đinh vẫn vững vàng, cứ hệt như không hề để chuyện này trong lòng, tiếp tục nói: "Về chuyện trùng biến dị cấp bảy..."
Còn chưa kịp nói, trưởng lão đã vỗ bàn mắng: "Nói xằng nói bậy mê hoặc người khác!"
Ánh mắt Áo Cổ Đinh hơi trầm xuống, khí thế đột nhiên trở nên lạnh lùng như băng tuyết, nhanh chóng làm nhiệt độ xung quanh giảm mạnh đột ngột, không ít người bắt đầu bị cóng tới run lẩy bẩy, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Nghiêm trọng nhất chính là trưởng lão, trên người ông dính đầy sương lạnh, lông mày cũng đọng sương trắng như được nhuộm màu.
Khí thế của Áo Cổ Đinh trọng điểm chính là nhắm vào trưởng lão, mà nhóm thôn dân chẳng qua chỉ bị vạ lây thôi.
Thế nhưng thôn dân vẫn thực sợ hãi nam nhân thần bí khó lường, trưởng thôn run lập cập, răng run rẩy va vào nhau cạch cạch: "Áo Cổ Đinh tiên, tiên sinh, xin ngài bớt giận."
Áo Cổ Đinh lạnh lùng chăm chú nhìn trưởng lão, cảnh cáo nói: "Đây là cảnh cáo, nếu còn có lần thứ hai..." Dứt lời, anh tựa tiếu phi tiếu nhìn đối phương.
Trưởng lão run bắn, giống như gặp phải sự tồn tại đáng sợ nhất thế gian, ngay cả xương cốt cũng nhịn không được run rẩy, sợ hãi lan tràn khắp toàn thân, chân thật cảm nhận được mùi vị tử vong.
Người này, thật sự sẽ giết mình.
Trưởng lão không dám phách lối như trước nữa, vội vàng quỳ rạp xuống đất run lẩy bẩy, khẩn cầu nói: "Tôi, tôi sai rồi, cầu xin ngài bỏ qua cho tôi, ngàn vạn lần đừng chấp nhặt kẻ tiểu nhân này."
Áo Cổ Đinh lóe lên chút chán ghét, làm thống lĩnh quân đội anh ghét nhất chính là loại dị năng giả không có cốt khí này.
Với lại, so đo với kẻ nhược trí thế này, căn bản không đáng.
Áo Cổ Đinh thu lại khí thế, lạnh nhạt nói: "Lần sau không được tái phạm."
Trưởng lão vội vàng cảm động rớt nước mắt dập đầu, mặt mũi đầy nước mắt nước mũi, chật vật không thôi: "Tôi thề, không bao giờ... tái phạm nữa."
Chu Bách Triết run run sương lạnh trên người, thực thiếu đánh tổng kết: "Không tìm đường chết thì đâu có chết, lúc đầu đối tốt với ông thì ông khinh rẻ, giờ sợ chưa?"
"Vâng vâng, là lỗi của tôi." Trưởng lão vẫn cúi người gật đầu, hoàn toàn không còn chút phách lối.
Thấy vậy, Chu Bách Triết cũng ngạc nhiên không thôi.
Cậu không ngờ trưởng lão lại không phát giận, chính là không biết chỉ giả vờ im hơi lặng tiếng hay hoảng sợ thật sự.
Đáy mắt trưởng lão hoàn toàn không còn chút hận ý nào, chỉ tràn đầy sợ hãi, tay run run, không có cách nào thoát ra khỏi ánh mắt băng lãnh của nam nhân khi nãy.
Đó là ánh mắt khủng khiếp nhất mà ông từng thấy trong đời, cho dù là trùng biến dị cấp năm cũng không thể mang tới cảm giác này, sợ hãi tới tận xương tủy.
Trùng biến dị cấp năm mang tới cảm giác sợ hãi vì chênh lệch cấp bậc, không có tâm tư phản kháng.
Thế nhưng nam nhân khủng khiếp này mang tới cảm giác sợ hãi tới khó nói nên lời.
Nghĩ tới đây, trưởng lão lại càng sợ hãi hơn, chỉ mong người này ngàn vạn lần đừng tới tìm mình, ông không bao giờ... muốn có liên quan gì với người này nữa, chỉ hận không thể cách càng xa càng tốt.
Trưởng lão thay đổi như vậy quả thực làm thôn dân thầm vui sướng không thôi, chỉ cảm thấy là báo ứng, căn bản không có ai đồng tình với thảm cảnh của ông.
Chu Bách Triết nhìn chằm chằm băng sương dần dần tan trên người trưởng lão, đột nhiên có xúc động muốn rục rịch.
Chiêu này của Áo Cổ Đinh quả thực làm thôn dân mở rộng tầm mắt, đối với lời nói của anh lại tăng thêm vài phần tín nhiệm, có lẽ tinh cầu này thật sự có trùng vương cấp bảy.
Chính là không biết con trùng vương kia rốt cuộc ẩn núp ở nơi nào, có mục đích gì, nhóm thôn dân càng nghĩ lại càng bất an, rối rít tập trung chú ý lên người Áo Cổ Đinh, muốn nói lại thôi.
Trưởng thôn lập tức nhìn ra ý nghĩ của mọi người, liền hỏi giúp: "Vậy, không biết ngài có biện pháp gì hay không?"
Nam nhân trầm giọng nói: "Mau chóng rời khỏi nơi này, tìm những người khác cùng nhau giết chết trùng vương."
Trưởng thôn đứng dậy nói: "Quá tốt rồi, không tới một ngày nữa bạn tôi sẽ lái phi thuyền tới đây."
Ánh mắt nam nhân trầm xuống, không biết nghĩ tới gì đó, cuối cùng chỉ nói: "Vậy thì chờ tới mai xem thế nào."
Trưởng thôn gật đầu, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài.
Ngay lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
"Không xong rồi trưởng thôn, trùng triều lại tới rồi."
Mọi người kinh ngạc, vội vàng nhìn theo hướng phát ra âm thanh, trong lòng giật thót.
Người nọ vừa la to vừa từ xa xa chạy tới, cả người đầy máu me, cánh tay cũng bị cắn cụt, rõ ràng là bị trùng cắn.
Bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt người nọ tái nhợt, càng chạy lại càng đuối sức, thế nhưng vẫn kiên trì cố mang tin tức này về thôn càng sớm càng tốt để thôn kịp chuẩn bị.
Mặc dù cuối cùng vẫn phải chết.
Trước mắt người nọ tối sầm, nhịn không được ngã xuống đất, thôn dân vội vàng chạy tới kiểm tra một phen, cuối cùng tuyệt vọng lắc đầu, người này không thể cứu được.
Người nọ nắm chặt tay thôn dân, thoi thóp nói: "Ớt, Ớt đại vương đâu?"
Sáng nay lúc ông ra ngoài thôn thì Ớt đại vương vẫn chưa quay về, hiện giờ trùng triều đã sắp tới, nếu không có Ớt đại vương...
Thôn dân bị nắm chặt tay vội nói: "Ông nhìn bên kia kìa, Ớt đại vương ở đó."
Trước khi chết, người nọ đột nhiên bùng phát sức lực, ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy bên kia Ớt đại vương đang chạy tới.
Đột nhiên, sắc mặt tuyệt vọng lo lắng của ông dần dần thả lỏng: "Tốt quá rồi, thôn được cứu rồi, tôi, tôi cũng an tâm." Dứt lời, người nọ mỉm cười tắt thở.
Hiển nhiên, ông cho rằng chỉ cần có Ớt đại vương ở thì thôn làng sẽ tránh được tai ương diệt thôn.
Mọi người cũng nghĩ vậy, đối với lần trùng triều này mặc dù vẫn còn rất sợ hãi nhưng có Ớt đại vương ở đây, thôn dân cũng dần dần bình tĩnh lại.
Có Ớt đại vương ở, trùng triều nhất định sẽ không mang tới tổn thất quá lớn, giống như hai lần trước vậy, toàn bộ trùng tới đây đều bị cay chết!
Chu Bách Triết dần dần thả chậm bước chân, hệt như đạp lên bông vải vậy, có cảm giác mặt đất không phải thật, cậu hoảng hốt tiến tới trước mặt người thợ săn đã chết, không thể nói rõ cảm giác trong lòng.
Đối với thôn làng này, tình cảm của cậu rất phức tạp, nói ghét thì không hẳn là ghét, có nhiều lúc thôn dân ở đây vẫn rất đáng yêu, nói thích thì cũng không hẳn, bởi vì thôn dân vẫn có tật xấu tham lam cùng tự đại.
Theo lý mà nói, cậu đã giúp thôn dân rất nhiều lần, lần nào cũng là tai ương suýt chút nữa diệt thôn, thế nhưng toàn bộ đều được cậu giải quyết, nhưng càng như vậy thì thôn dân dần dần cảm thấy mình hỗ trợ là chuyện đương nhiên.
Trên thế giới này không có ai nhất định phải trợ giúp người khác, cho dù người đó là người yếu. Giúp đỡ là tình cảm chứ không phải bổn phận, những người như trưởng lão kia quả thực rất tổn thương trái tim cậu.
Cậu không ngờ mình thật lòng đối đãi với thôn dân nhưng lại có người xem mình là quái vật, thậm chí hoài nghi mình ôm mục đích xấu.
Nói đơn giản thì chính là phiên bản nông dân cùng rắn thời hiện đại.
Thế nhưng trong thôn vẫn có những người đáng giá để cậu cứu giúp, tỷ như một nhà A Ngưu, tỷ như trưởng thôn có chút tâm cơ nhưng kỳ thực rất đáng yêu.
Chẳng biết tại sao, Chu Bách Triết đột nhiên nghĩ tới một câu nói từng nghe qua trong bộ phim nào đó, năng lực càng lớn thì trách nhiệm cũng càng lớn.
Ngay lúc Chu Bách Triết đắm chìm trong suy nghĩ linh tinh của mình, trưởng thôn theo bản năng liếc nhìn Áo Cổ Đinh, cắn răng quỳ xuống, khẩn cầu: "Áo Cổ Đinh tiên sinh... tôi, tôi có một yêu cầu quá đáng."
Nhóm thôn dân hơi sửng sốt, trong lòng đột nhiên lóe lên một ý niệm.
Chẳng lẽ?
Áo Cổ Đinh không chú ý tới trưởng thôn mà thực nghiêm túc nhìn chằm chằm phương xa, tựa như đang cảm thụ gì đó, dần dần từ xa xa truyền tới tiếng gầm gừ rung trời lở đất cơ hồ muốn xé rách màng nhĩ làm người ta kinh sợ.
Có thôn dân cắn môi cố áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, thế nhưng không được bao lâu thì môi đã rướm máu, hiển nhiên đã thất bại, người này không áp chế được sợ hãi, quỵ xuống đất vãi nước tiểu bốc ra mùi khai.
"Kia, rốt cuộc là thứ gì?" Nhóm thôn dân tuyệt vọng nghĩ.
Đó là âm thanh khủng khiếp nhất mà bọn họ từng nghe trong đời.
Nghe thấy âm thanh này, khí thế quanh người Áo Cổ Đinh lại càng lãnh liệt hơn, lạnh lùng nói: "Đó là tiếng kêu của trùng biến dị cấp năm."
Cái gì?
Cấp năm?
..*..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook