Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc
-
Chương 121: Áo cổ đinh rốt cuộc thích ai?
Hoàng Mao lại hỏi: "Vậy ngài có cảm thấy trong lòng tựa hồ muốn làm gì đó, thế nhưng lại không biết nên làm gì không? Cứ như trong lòng muốn làm gì đó với đối phương nhưng lại không biết nên làm thế nào vậy?"
- ----tỷ như sờ sờ, hôn hôn, thế nhưng lại e ngại đối phương mà không biết nên làm thế nào.
Đương nhiên mấy thứ này Hoàng Mao không nói rõ, hắn tin tưởng Áo Cổ Đinh đại nhân hiểu được!
Gân xanh Áo Cổ Đinh nổi lên: "Không sai."
Hoàng Mao tiếp tục hỏi: "Cảm giác này có phải chỉ có duy nhất một mục tiêu đặc biệt thôi không?"
Áo Cổ Đinh mặt lạnh: "Ừm."
Hoàng Mao vốn định hỏi tiếp, khí lạnh của Áo Cổ Đinh tỏa ra càng lúc càng nồng đậm hơn, Hoàng Mao vội vàng nhấc tay: "Chỉ còn một vấn đề cuối cùng."
Áo Cổ Đinh trầm mặc: "Hỏi."
Hoàng Mao cúi đầu lắp ba lắp bắp: "Vậy, vậy ngài.... có muốn ăn người ta không?" Như vậy sẽ được hòa hợp cao nhất của linh hồn cùng thể xác.
Đương nhiên câu sau hắn không nói ra, bởi vì hắn tin tưởng Áo Cổ Đinh sẽ hiểu.
Áo Cổ Đinh hồi tưởng lại cây ớt tươi ngon mọng nước, tê cay nóng hừng hực không gì sánh bằng trên đầu lưỡi, còn có dòng nước tươi ngon bắn tung tóe, cổ họng khẽ nhúc nhích, đáy mắt lóe lên dục vọng: "Đương nhiên."
Nhìn dáng vẻ Áo Cổ Đinh, Hoàng Mao sao lại không rõ, hắn hoảng sợ đưa ra kết luận. Này rõ ràng là cảm giác của [cái phần dưới không thể miêu tả] của nam nhân a!
"Đại, đại nhân---- tôi biết ngài xảy ra chuyện gì rồi. Chính là tôi không dám nói." Hoàng Mao run sợ, sợ mình nói ra rồi thì có khả năng không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa.
À mà đúng rồi, trong vũ trụ mênh mông này chỉ có đám vẫn thạch, không có mặt trời.
Áo Cổ Đinh trầm mặc: "Nói."
Làm một vị tướng quân lại bị thuộc hạ hỏi những vấn đề ngây thơ cứ như chỉ có nữ sinh mới có, anh càng ngày càng không nhịn được.
Anh bắt đầu có chút hối hận tìm Hoàng Mao rồi phải trả lời những vấn đề tức cười này.
Hoàng Mao lắp bắp: "Ngài hình như đã thích người kia, phản ứng của ngài nói khi nãy đại biểu---- đã động tâm."
Chỉ ngẫm tới thôi, Hoàng Mao đã cảm thấy hoang đường!
Áo Cổ Đinh đại nhân trước giờ không có hứng thú với nữ nhân lẫn nam nhân cư nhiên lại có người mình thích.
Ngài cư nhiên có người mình thích.
Đáng sợ nhất là cả quá trình, hắn cư nhiên không hề phát hiện.
Đối với trinh sát chuyên điều tra manh mối như hắn, đây không thể nghi ngờ là một thất bại nặng nề.
Bất quá....
"Áo Cổ Đinh đại nhân, người ngài thích rốt cuộc... là ai vậy?"
Rốt cuộc người đó dùng biện pháp gì chinh phục được vị đại tướng quân khó chơi này?
Thật sự quá thần kỳ!
Hắn nhịn không được muốn quỳ bái người thần bái kia.
Ánh mắt Áo Cổ Đinh bình tĩnh, thế nhưng sâu trong tâm trí sớm đã loạn xì ngầu.
Ngón trỏ của anh vô thức cuộn lại, có chút mất bình tĩnh.
Này tuyệt đối là không có khả năng.
Áo Cổ Đinh lạnh lùng nghĩ, kiên quyết không thừa nhận là mình thích... một cây ớt.
Huống chi đối phương căn bản không phải nhân loại.
Đối với Ớt đại vương, anh chỉ là đồng bạn hợp tác, đương nhiên còn có quan hệ ăn và được ăn.
"Điều đó không có khả năng." Áo Cổ Đinh trầm giọng nói, bác bỏ phán đoán của Hoàng Mao.
Hoàng Mao chẳng những không sốt ruột, ngược lại ý tứ sâu xa nói: "Vậy.... ngài có thể chấp nhận người đó ở chung một chỗ với người khác không?"
Áo Cổ Đinh không chút nghĩ ngợi tỏa ra khí lạnh, sát ý tràn đầy: "Tôi xem ai dám."
Ớt đại vương mỹ vị đó chỉ có thể thuộc về anh.
Hoàng Mao lộ ra biểu tình hiểu rõ, tấm tắc hai tiếng: "Xem đi xem đi, ngài không muốn người đó ở chung với người khác mà, như vậy vẫn chưa thể nói rõ à?"
Gương mặt Áo Cổ Đinh nháy mắt trở nên âm trầm, anh mím môi, bắt đầu ý thức được Hoàng Mao có thể đã hiểu lầm gì đó.
Thế nhưng xuất phát từ tôn nghiêm cùng mặt mũi của cấp trên, anh rất khó giải thích rõ hiểu lầm này, chẳng lẽ muốn nói với Hoàng Mao, mình cư nhiên sinh ra tâm tư quyến luyến rất sâu với Ớt đại vương?
Cho nên, việc này phải giấu trong bụng, mang theo tới chết.
"Còn không đi?" Áo Cổ Đinh híp mắt.
Hoàng Mao không cam lòng, hắn thật sự quá hiếu kỳ.
Người thần bí kia rốt cuộc là ai?
Thế nhưng nhìn sắc mặt Áo Cổ Đinh, Hoàng Mao rốt cuộc một bước quay đầu ba lần rời đi.
Áo Cổ Đinh thu hồi tầm mắt, ánh mắt phức tạp chuyển sang nhìn chằm chằm vẫn thạch ngoài cửa sổ, thật lâu sau mới rời đi.
Kèm theo tiếng bước chân dần dần đi xa, ở một góc đột nhiên xuất hiện một mảnh lá xanh mướt, cuối cùng một gốc thực vật từ trong bóng tối đi ra, con ngươi đen láy tràn đầy kinh ngạc, còn có phức tạp cùng vui sướng.
Cậu vốn chỉ định ngủ một giấc ở đây thôi, nào ngờ đâu trong lúc nửa tỉnh nửa mơ lại nghe thấy tin tức kinh bạo như vậy.
Áo Cổ Đinh cư nhiên đã có người mình thích.
Chính là.... người kia có phải là cậu hay không?
Chỉ ngẫm nghĩ thôi đã cảm thấy toàn thân phát nhiệt, nóng tới hoảng sợ.
Thế nhưng Chu Bách Triết không phải cây ớt tự mình đa tình, để khẳng định suy đoán của mình, Chu Bách Triết nhanh chóng có chủ ý.
Vì vậy hôm nay, mọi người kinh ngạc phát hiện một chuyện quái lạ.
Đó chính là Ớt đại vương vẫn luôn kề cận Hoàng Mao, đi đâu cũng theo tới, cứ dùng đôi mắt nho nhỏ đen láy theo sát bóng lưng Hoàng Mao, nửa ngày cũng không dời mắt.
Hoàng Mao bị nhìn tới nổi sải, vội vàng nói: "Ớt đại vương, ngài đừng có nhìn tôi mãi như vậy."
Cứ cảm thấy sợ phát hoảng.
Chu Bách Triết nhanh chóng tiến tới, hắc hắc nói: "Không phải vì tôi mới phát hiện dung mạo cậu rất khá sao."
Hoàng Mao có cảm giác sét đánh ngang tai, có chút hoài nghi thẩm mỹ của cây ớt cùng nhân loại có khả năng không giống nhau.
Làm nhân loại, tướng mạo của hắn căn bản không được gọi là đẹp, cùng lắm chỉ có thể coi là không xấu mà thôi.
Áo Cổ Đinh vừa vặn đi ngang qua hơi dừng lại một chút, trên dưới nhìn lướt qua một vòng Hoàng Mao, biểu tình phức tạp rời đi.
Chu Bách Triết không nhìn ra ánh mắt Áo Cổ Đinh có ý tứ gì, chỉ có thể hỏi Hoàng Mao, kết quả lại Hoàng Mao lúng túng nói: "Không có ý gì."
Nói đùa, hắn có thể nói rõ chân tướng với Ớt đại vương sao?
Vị này rất sĩ diện, nếu như biết Áo Cổ Đinh đại nhân đang nghi vấn mắt thẩm mỹ của mình, Ớt đại vương phỏng chừng sẽ bùng nổ mất.
Vì thế có đôi khi lời nói dối thiện ý vẫn rất cần thiết.
Không được bao lâu, tự bản thân Chu Bách Triết cũng nhận ra, nhất thời xấu hổ, trời biết, cậu thật sự không cảm thấy dáng dấp Hoàng Mao dễ coi, chỉ là khen đại vậy thôi, nó không hề đại biểu cho tính chân thật của khiếu thẩm mỹ a.
Chu Bách Triết giật giật khóe miệng nhìn Hoàng Mao, không nhẫn tâm nói lời tổn thương, chỉ nhắm mắt nói: "Kỳ thực tôi cảm thấy thứ quan trọng của nam nhân không phải diện mạo bề ngoài mà là linh hồn."
Hoàng Mao rung động, thật không hổ là tổ tiên, có thể nói ra một câu sâu sắc như vậy!
Chu Bách Triết lại nói: "Mấy ngày này cậu phải luyện tập tốt vào."
Hoàng Mao nghe vậy thì có chút khẩn trương: "Làm, làm sao vậy?"
Chu Bách Triết trấn an: "Tôi cảm thấy cậu hoàn toàn có thể có cơ hội thăng tiến thêm một bước."
Hoàng Mao nghe vậy lập tức nói: "Ớt đại vương, ngay cả ngài cũng cảm thấy như vậy sao?
Chu Bách Triết cười híp mắt: "Không sai, cho nên tôi dự định sẽ cho cậu lá thăng cấp."
Hoàng Mao mừng rỡ không thôi, hiện giờ đang trên đường quay về, hắn liền không dám không biết xấu hổ mà đề nghị, cộng thêm một thân phận khác của Ớt đại vương cũng làm hắn câu nệ không thôi.
Hiện giờ Ớt đại vương nguyện ý chủ động cung cấp lá thăng cấp, Hoàng Mao quả thực không thể ngày đêm quỳ lạy cung phụng vị tổ tiên này, cám ơn ngài đã ban tặng cho mình cơ hội tốt như vậy.
Chỉ là...
Hoàng Mao chép chép miệng, cứ cảm thấy việc này ẩn chứa âm mưu.
Có câu nói, vô sự hiến ân cần---- nhất định là có vấn đề.
Về phần về sau thì hắn không nhớ lắm.
Quả nhiên tiếp sau đó, Hoàng Mao nghe Ớt đại vương nói.
"Chính là có điều kiện."
Hoàng Mao sớm đã chuẩn bị tâm lý, vội vàng gật đầu: "Ngài nói đi, chuyện gì tôi cũng bằng lòng."
Chu Bách Triết cười cười: "Vậy cậu phải nhớ kỹ, nếu cậu dám ở sau lưng tôi lén truyền truyện này ra thì cho dù là chân trời góc biển, tôi cũng truy sát cậu."
Hoàng Mao rùng mình, bắt đầu ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện gì, vì thế vội vàng gật đầu, trịnh trọng nói: "Ngài yên tâm, tôi nhất định giữ kín như bưng, vì tổ tiên, tôi nhất định sẽ không làm chuyện phản bội ngài."
Trước giờ Hoàng Mao vẫn luôn cà phất cà phơ, lúc này tỏ ra nghiêm túc như vậy quả thực làm Chu Bách Triết tin tưởng không ít, cậu thần thần bí bí nói: "Mấy ngày này, cậu làm bộ dính một chỗ với tôi."
"..." Hoàng Mao ngơ ngác.
Vì sao hắn hoàn toàn khôn g thể nào lý giải được lý do Ớt đại vương muốn làm như thế chứ?
Vốn tưởng việc quan trọng lắm, hóa ra chỉ là dính một chỗ....
Chờ đã?
Dính một chỗ?
Sắc mặt Hoàng Mao tái nhợt: "Ớt...ớt đại vương, tôi hỏi ngài một câu được không?"
Chu Bách Triết lắc lắc lá cây, Hoàng Mao này sao nhiều vấn đề như vậy chứ?
"Hỏi đi."
Hoàng Mao hít sâu, thận trọng hỏi: "Xu hướng tình dục của ngài có bình thường không vậy?"
Tỷ như không thích cây ớt đồng loại mà lại thích nhân loại.
Chu Bách Triết hơi khựng một chút, hiện giờ đã là thời đại tương lai, chẳng lẽ đầu năm nay vẫn còn kỳ thị đồng tính luyến ái?
Này cũng quá hố đi?
Thế nhưng vấn đề tính hướng này, Chu Bách Triết đương nhiên sẽ không giấu giếm: "Tính hướng của tôi là nam nhân."
Hoàng Mao há to mồm...
Nam, nam nhân!
Quả nhiên không ngoài dự đoán.
Ớt đại vương quả thực không thích cây ớt mà thích nhân loại, lại còn là nam.
Này quả thực là bí mật kinh thiên động địa, kích động tới muốn nổ tròng mắt.
Chuyện này hắn phải giấu kỹ lưỡng, không thể tùy tiện truyền ra, để tránh Ớt đại vương bị quấy nhiễu.
Chỉ ngẫm tới sự tình này thôi đã cảm thấy kinh sợ.
Một cây ớt cư nhiên lại thích nam nhân?
Chẳng lẽ ớt nữ nhìn không đẹp?
Làm một nhân loại, hắn quả thực không phân rõ dáng dấp của cây ớt, duy chỉ có Ớt đại vương có ngoại hình tuy là thực vật nhưng mổi chiếc lá, mỗi đường vân đều cực kỳ đặc biệt.
Nhờ đó Hoàng Mao mới có thể nhớ kỹ dáng dấp của Chu Bách Triết giữa vô vàn những cây ớt khác.
Hoàng Mao nuốt nước miếng: "Vậy... ngoại trừ dính chung một chỗ thì còn yêu cầu gì khác không?"
Chu Bách Triết khinh bỉ nhìn Hoàng Mao: "Không có."
Hoàng Mao thở dài một hơi.
Vì vậy mấy ngày nay mọi người phát hiện Hoàng Mao cùng Ớt đại vương tựa hồ rất thân thiết, mỗi ngày đều rúc trong góc, cũng không biết đang nói gì, đến bây giờ vẫn còn chưa ngừng.
Trên thực tế thì tình huống không phải như vậy.
Chu Bách Triết bảo Hoàng Mao kể cho mình nghe về tinh cầu A, thế nhưng trong mắt mọi người thì hai người đang thủ thỉ thù thì tâm tình với nhau.
Hoàng Mao nói hết những gì mình biết với Tống Triết, ngoại trừ chuyện của Áo Cổ Đinh.
Nghe những chuyện Hoàng Mao kể, Chu Bách Triết rất kinh ngạc, lá cây run run: "Thật sự ngày càng mong chờ ngày tới tinh cầu A."
Hoàng Mao lại nói: "Tôi nghe Áo Cổ Đinh nói, qua một ngày nữa chúng ta sẽ tới tinh cầu trung chuyển."
Chu Bách Triết hỏi: "Ồ? Nơi đó thế nào? Phồn hoa không?"
Hoàng Mao nói: "Lần trước lúc tới đó, căn bản không đi loanh quanh nên không rõ."
Tâm tư Chu Bách Triết linh hoạt, cậu thật sự tò mò không biết thế giới tương lai rốt cuộc trông thế nào, vì thế vội vàng chạy đi tìm Áo Cổ Đinh, ném Hoàng Mao ra sau đầu.
Hoàng Mao cũng không hề cảm thấy khổ sở vì bị vứt bỏ, ngược lại còn thở phào một hơi, cứ cảm thấy mấy ngày qua có luồng gió lạnh cứ thổi đập vào mặt nhưng không rõ là từ nơi nào phát ra.
Có lẽ hắn áp lực quá lớn nên xuất hiện ảo giác.
Áo Cổ Đinh nhàn nhạt nhìn Chu Bách Triết nói: "Chuyện gì?"
Chu Bách Triết bò lên bàn, mong đợi nói: "Lần này lúc tới tinh cầu trung chuyển, chúng ta ở lại đó một ngày được không, tôi chưa từng thấy qua dáng dấp ở thế giới tương lai."
Áo Cổ Đinh nhíu mày: "Được, thế nhưng cả quá trình em phải ở trong túi áo tôi."
Chu Bách Triết suy nghĩ một chút liền có chút không tình nguyện gật đầu.
Dù sao hình thái của cậu bây giờ đi ra ngoài quả thực có chút kinh người.
Nháy mắt đó, Chu Bách Triết khẩn cấp muốn biến thành hình người, bị hạn chế đủ điều như vây giờ thật sự quá hố ớt mà!
Áo Cổ Đinh lơ đãng hỏi: "Gần nhất em cùng Hoàng Mao có hơi quá thân cận."
Chu Bách Triết đơ người, không biết vì sao lại cảm thấy khẩn trương, vội nói: "À đúng rồi, tôi thấy cậu ta khá thú vị."
Áo Cổ Đinh gật đầu, nhíu mày: "Sau này bớt thân cận lại đi."
Chu Bách Triết sửng sốt, trong lòng không thể ức chế mà mừng như điên, thế nhưng lại làm bộ như bình tĩnh: "Vì sao?"
Áo Cổ Đinh nói: "Hoàng Mao có nhiều ý đồ xấu lắm, sẽ làm hư em."
"..." Chu Bách Triết.
Không biết vì sao Chu Bách Triết đột nhiên muốn mở đầu Áo Cổ Đinh ra xem xem bên trong chứa cái gì, là nước hay là bùn.
Đè nén kích động, Chu Bách Triết nói: "Tôi không dễ dàng bị làm hư như vậy đâu."
Áo Cổ Đinh nhíu mày, không khuyên ngăn nữa: "Vậy thì tốt rồi."
Anh nhớ ra Ớt đại vương có lời nói cử chỉ rất giống đứa bé to xác mới hơn hai mươi tuổi này kỳ thực là yêu tinh đanh đá chua ngoa đã sống hai nghìn năm rồi, sao có thể dễ dàng bị Hoàng Mao ảnh hưởng như vậy.
Trên thực tế, Chu Bách Triết thật sự đã bị Hoàng Mao dụ dỗ.
Cũng không biết Hoàng Mao từ đâu học được đủ mánh khóe, chỉ dựa vào chút đạo cụ đơn giản đã có thể chơi đùa rất vui, thú vị cực kỳ, là phương pháp giết thời gian rất tốt.
Chu Bách Triết sớm đã nhàm đến phát chán, về phần Áo Cổ Đinh thì cậu đã không còn muốn khảo nghiệm nữa, cứ thoải mái tới đâu thì tới.
Vì thế một người một ớt căn bản không cần nói gì đã hiểu ý lẫn nhau.
Thế là trò chơi của Hoàng Mao cùng Ớt đại vương nhanh chóng thịnh hành khắp toàn bộ phi thuyền, những người khác đều tham gia.
Chu Bách Triết cũng ra vài chủ ý tốt, tỷ như cờ năm quân, cờ tướng, còn có bài tú lơ khơ, may mà trong phi thuyền có không ít thiết bị tiên tiến, hoàn toàn đủ khả năng chế tạo ra những thứ đơn giản.
Nhìn thấy những thứ này, đáy mắt Chu Bách Triết lóe lên một tia hoài niệm.
Đối nhóm người Áo Cổ Đinh thì những thứ này cực kỳ xa lạ.
"Ớt đại vương, những thứ này là gì vậy?" Mọi người đều rất tò mò, hơn nữa thoạt nhìn cũng không có gì thú vị.
Thế nhưng e ngại Ớt đại vương nên mặc dù không muốn mọi người đều bu lại chơi, trong lòng chỉ thầm cầu khẩn mấy trò này ngàn vạn lần đừng có quá buồn chán, bằng không thì lúng túng lắm.
Chu Bách Triết đương nhiên nhìn thấu suy nghĩ của mọi người, cậu mỉm cười ý vị sâu xa.
Mấy người bây giờ thấy không hứng thú.
Thế nhưng rất nhanh thôi, mấy người sẽ biết mấy thứ này chơi vui thế nào.
Thế là.
Chu Bách Triết giới thiệu quy tắc cùng cách chơi của đả lôi tử, 144 cùng đấu địa chủ với mọi người. Mọi người nhanh chóng ghi nhớ.
Không thể không khen những người này thông minh, chỉ nói một lần liền hiểu rõ.
Vì thế bài tú lơ khơ oanh oanh liệt liệt trải qua hai ngàn năm một lần nữa chứng tỏ mị lực thần kỳ của mình.
Ban đầu tư tưởng của mọi người là, không phải chỉ là chơi bài thôi sao, có thể chơi vui gì chứ? Chỉ có thể so bài lớn nhỏ với nhau rồi đánh thôi, thoạt nhìn thật nhàm chán.
Xem ra lát nữa phải làm bộ rất vui vẻ rất hưng phấn rồi.
Ngẫm tới thôi cũng thực khổ sở.
Thẳng đến khi chơi xong một ván.
Tư tưởng của mọi người là: đệt, thứ này cư nhiên thú vị như vậy?
Mấy lá bài này thực sự thú vị, thật sự chơi rất vui.
Vì vậy mọi người đều rất phấn khởi, căn bản không cần giả vờ cũng đã rất hưng phấn, bắt đầu ván chơi thứ hai.
"Đôi A!"
"Heo!"
"Đệt, sao ngài ra heo sớm vậy?"
Mọi người bu lại chỉ trích Chu Bách Triết ra heo quá sớm.
Chu Bách Triết khinh bỉ: "Mấy người không hiểu được đâu, quan trọng nhất là khí thế!"
"..."
Không hổ là tổ tiên, lời lẽ hùng hồn làm người ta há hốc.
Kết quả ván này Chu Bách Triết thua.
Mọi người tiếp tục một vòng mới.
Tiếng ồn ào nhanh chóng thu hút Áo Cổ Đinh đang xme bản đồ tác chiến đi tới, anh thản nhiên nhìn đám người: "Đang chơi gì đấy?"
Mấy thứ này thoạt nhìn thực xa lạ.
Mọi người cả kinh, có chút lúng túng nói: "Bọn tôi đang chơi đánh bài."
"Hử?" Áo Cổ Đinh có chút hứng thú: "Nói cách chơi thử xem."
Mọi người vừa nghe lập tức thả lỏng, lộ ra vẻ mặt cười ác ý: "Đại nhân, trò chơi này không thể nói quy củ, phải tự mình quan sát rồi ngộ ra quy tắc."
Áo Cổ Đinh híp mắt, cười như không cười: "Thú vị vậy?"
Anh làm sao không nhìn ra những người này đang gạt mình, thế nhưng không khí trên phi thuyền thật sự rất ngột ngạt, tìm chút chuyện thả lỏng cũng không phải không thể.
Áo Cổ Đinh thản nhiên nói: "Bắt đầu đi."
Mọi người nhìn nhau một chút, đều nhìn thấy gian kế trong mắt đối phương.
Bọn họ kết phe cùng hố Áo Cổ Đinh một phen.
Ván thứ nhất, Áo Cổ Đinh thua triệt để.
Mọi người hoan hô.
Ván thứ hai, Áo Cổ Đinh thắng triệt để.
Mọi người há hốc.
Này... học cũng quá nhanh đi.
Ván thứ 3, vẫn là Áo Cổ Đinh thắng.
Liên tiếp mấy ván sau đó, mọi người rốt cuộc tin tưởng, thế giới này thật sự có thần bài vĩnh viễn không bao giờ thua.
Này quả thực là không khoa học.
Áo Cổ Đinh búng một lá bài, tâm tình tốt nói: "Ván nữa?"
Mọi người lắc đầu nguầy nguậy, có chơi nữa thì cũng là Áo Cổ Đinh đại nhân thắng, trò này căn bản không có cách nào chơi tiếp.
Chu Bách Triết thấy vậy thì lập tức bày những trò khác, sau khi giới thiệu quy tắc thì chơi thử ván đầu tiên, sau đó bắt đầu từ ván thứ hai... Áo Cổ Đinh một lần nữa toàn thắng.
Mọi người: "Ha hả, lại không muốn chơi nữa rồi."
Rõ ràng Áo Cổ Đinh không hề ăn gian nhưng cố tình lại chơi như đang ăn gian vậy, quả thực quá không khoa học.
Sau khi đã chơi bài xong.
Chu Bách Triết lập tức mang cờ trắng đen lên, sau khi nói rõ quy tắc thì bắt đầu đánh cờ.
Rất nhanh, mọi người một lần nữa phát hiện Áo Cổ Đinh quả nhiên giống như mở bàn tay vàng, ván nào cũng thắng, quả thực là người so với người lại làm người ta tức chết.
Thế nhưng Áo Cổ Đinh lại rất tán thưởng trò này: "Mặc dù chỉ là một trò chơi nhỏ nhưng lại cực kỳ khảo nghiệm đối chiến tố chất tâm lý, thứ này không tệ."
Chu Bách Triết lộ ra vẻ mặt thần bí: "Đừng gấp, còn trò khác lợi hại hơn nữa."
Vì vậy Chu Bách Triết mang cờ tướng lên.
Mọi người một lần nữa lĩnh ngộ được mị lực của cờ tướng, chơi tới quên cả trời đất. Ngay cả ánh mắt Áo Cổ Đinh cũng lấp lánh sáng, hiển nhiên nhìn ra nhiều thứ từ trò chơi đơn giản này.
Tỷ như.... kế hoạch tác chiến.
Này quả nhiên là thứ tốt.
Vì vậy, Áo Cổ Đinh bắt đầu ngày ngày tìm người chơi cờ tướng, sau đó lần nào cũng thắng làm người ta tuyệt vọng không thôi.
Này quả thực đặc biệt hỏng mất!
Kết quả sau khi xác nhận cấp bậc của những người kia thật sự không bằng mình, Áo Cổ Đinh rốt cuộc cũng cảm nhận được cảm giác tịch mịch của cao thủ.
Thế là anh tự nghiên cứu ra một trò chơi nhỏ.
Nếu ai cũng không đánh lại thì tự mình đánh với mình là được rồi.
Chu Bách Triết nháy mắt trầm mặc, sâu sắc cảm nhận được---- người với người, chênh lệch thật sự quá lớn!
Không thể so sánh, bằng không tâm sẽ rất đau đớn!
Cứ như vậy trải qua hai ngày, phi thuyền rốt cuộc dần dần tiến vào khu vực trạm trung chuyển, xung quanh có không ít phi thuyền dọ thám, nhìn thấy chiến hạm của Áo Cổ Đinh thì hệt như gặp đại địch, rất sợ hải tặc, sau khi yêu cầu được gửi tới trạm trung chuyển thì nhận được yêu cầu trò chuyện.
Áo Cổ Đinh đồng ý, trầm giọng nói: "Chúng tôi không có bất kỳ ý đồ công kích nào, chỉ đi ngang qua để tới tinh cầu A."
Phi thuyền phía trước lóe sáng vài cái, đối diện truyền tới âm thanh: "Xin ngài hãy tắt hệ thống chiến đấu, thả chậm tốc độ đáp xuống."
Sau khi tắt hệ thống chiến đấu, bên kia liền triệt để an tâm, nhanh chóng điều khiển phi thuyền nhường đường...
- ----tỷ như sờ sờ, hôn hôn, thế nhưng lại e ngại đối phương mà không biết nên làm thế nào.
Đương nhiên mấy thứ này Hoàng Mao không nói rõ, hắn tin tưởng Áo Cổ Đinh đại nhân hiểu được!
Gân xanh Áo Cổ Đinh nổi lên: "Không sai."
Hoàng Mao tiếp tục hỏi: "Cảm giác này có phải chỉ có duy nhất một mục tiêu đặc biệt thôi không?"
Áo Cổ Đinh mặt lạnh: "Ừm."
Hoàng Mao vốn định hỏi tiếp, khí lạnh của Áo Cổ Đinh tỏa ra càng lúc càng nồng đậm hơn, Hoàng Mao vội vàng nhấc tay: "Chỉ còn một vấn đề cuối cùng."
Áo Cổ Đinh trầm mặc: "Hỏi."
Hoàng Mao cúi đầu lắp ba lắp bắp: "Vậy, vậy ngài.... có muốn ăn người ta không?" Như vậy sẽ được hòa hợp cao nhất của linh hồn cùng thể xác.
Đương nhiên câu sau hắn không nói ra, bởi vì hắn tin tưởng Áo Cổ Đinh sẽ hiểu.
Áo Cổ Đinh hồi tưởng lại cây ớt tươi ngon mọng nước, tê cay nóng hừng hực không gì sánh bằng trên đầu lưỡi, còn có dòng nước tươi ngon bắn tung tóe, cổ họng khẽ nhúc nhích, đáy mắt lóe lên dục vọng: "Đương nhiên."
Nhìn dáng vẻ Áo Cổ Đinh, Hoàng Mao sao lại không rõ, hắn hoảng sợ đưa ra kết luận. Này rõ ràng là cảm giác của [cái phần dưới không thể miêu tả] của nam nhân a!
"Đại, đại nhân---- tôi biết ngài xảy ra chuyện gì rồi. Chính là tôi không dám nói." Hoàng Mao run sợ, sợ mình nói ra rồi thì có khả năng không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa.
À mà đúng rồi, trong vũ trụ mênh mông này chỉ có đám vẫn thạch, không có mặt trời.
Áo Cổ Đinh trầm mặc: "Nói."
Làm một vị tướng quân lại bị thuộc hạ hỏi những vấn đề ngây thơ cứ như chỉ có nữ sinh mới có, anh càng ngày càng không nhịn được.
Anh bắt đầu có chút hối hận tìm Hoàng Mao rồi phải trả lời những vấn đề tức cười này.
Hoàng Mao lắp bắp: "Ngài hình như đã thích người kia, phản ứng của ngài nói khi nãy đại biểu---- đã động tâm."
Chỉ ngẫm tới thôi, Hoàng Mao đã cảm thấy hoang đường!
Áo Cổ Đinh đại nhân trước giờ không có hứng thú với nữ nhân lẫn nam nhân cư nhiên lại có người mình thích.
Ngài cư nhiên có người mình thích.
Đáng sợ nhất là cả quá trình, hắn cư nhiên không hề phát hiện.
Đối với trinh sát chuyên điều tra manh mối như hắn, đây không thể nghi ngờ là một thất bại nặng nề.
Bất quá....
"Áo Cổ Đinh đại nhân, người ngài thích rốt cuộc... là ai vậy?"
Rốt cuộc người đó dùng biện pháp gì chinh phục được vị đại tướng quân khó chơi này?
Thật sự quá thần kỳ!
Hắn nhịn không được muốn quỳ bái người thần bái kia.
Ánh mắt Áo Cổ Đinh bình tĩnh, thế nhưng sâu trong tâm trí sớm đã loạn xì ngầu.
Ngón trỏ của anh vô thức cuộn lại, có chút mất bình tĩnh.
Này tuyệt đối là không có khả năng.
Áo Cổ Đinh lạnh lùng nghĩ, kiên quyết không thừa nhận là mình thích... một cây ớt.
Huống chi đối phương căn bản không phải nhân loại.
Đối với Ớt đại vương, anh chỉ là đồng bạn hợp tác, đương nhiên còn có quan hệ ăn và được ăn.
"Điều đó không có khả năng." Áo Cổ Đinh trầm giọng nói, bác bỏ phán đoán của Hoàng Mao.
Hoàng Mao chẳng những không sốt ruột, ngược lại ý tứ sâu xa nói: "Vậy.... ngài có thể chấp nhận người đó ở chung một chỗ với người khác không?"
Áo Cổ Đinh không chút nghĩ ngợi tỏa ra khí lạnh, sát ý tràn đầy: "Tôi xem ai dám."
Ớt đại vương mỹ vị đó chỉ có thể thuộc về anh.
Hoàng Mao lộ ra biểu tình hiểu rõ, tấm tắc hai tiếng: "Xem đi xem đi, ngài không muốn người đó ở chung với người khác mà, như vậy vẫn chưa thể nói rõ à?"
Gương mặt Áo Cổ Đinh nháy mắt trở nên âm trầm, anh mím môi, bắt đầu ý thức được Hoàng Mao có thể đã hiểu lầm gì đó.
Thế nhưng xuất phát từ tôn nghiêm cùng mặt mũi của cấp trên, anh rất khó giải thích rõ hiểu lầm này, chẳng lẽ muốn nói với Hoàng Mao, mình cư nhiên sinh ra tâm tư quyến luyến rất sâu với Ớt đại vương?
Cho nên, việc này phải giấu trong bụng, mang theo tới chết.
"Còn không đi?" Áo Cổ Đinh híp mắt.
Hoàng Mao không cam lòng, hắn thật sự quá hiếu kỳ.
Người thần bí kia rốt cuộc là ai?
Thế nhưng nhìn sắc mặt Áo Cổ Đinh, Hoàng Mao rốt cuộc một bước quay đầu ba lần rời đi.
Áo Cổ Đinh thu hồi tầm mắt, ánh mắt phức tạp chuyển sang nhìn chằm chằm vẫn thạch ngoài cửa sổ, thật lâu sau mới rời đi.
Kèm theo tiếng bước chân dần dần đi xa, ở một góc đột nhiên xuất hiện một mảnh lá xanh mướt, cuối cùng một gốc thực vật từ trong bóng tối đi ra, con ngươi đen láy tràn đầy kinh ngạc, còn có phức tạp cùng vui sướng.
Cậu vốn chỉ định ngủ một giấc ở đây thôi, nào ngờ đâu trong lúc nửa tỉnh nửa mơ lại nghe thấy tin tức kinh bạo như vậy.
Áo Cổ Đinh cư nhiên đã có người mình thích.
Chính là.... người kia có phải là cậu hay không?
Chỉ ngẫm nghĩ thôi đã cảm thấy toàn thân phát nhiệt, nóng tới hoảng sợ.
Thế nhưng Chu Bách Triết không phải cây ớt tự mình đa tình, để khẳng định suy đoán của mình, Chu Bách Triết nhanh chóng có chủ ý.
Vì vậy hôm nay, mọi người kinh ngạc phát hiện một chuyện quái lạ.
Đó chính là Ớt đại vương vẫn luôn kề cận Hoàng Mao, đi đâu cũng theo tới, cứ dùng đôi mắt nho nhỏ đen láy theo sát bóng lưng Hoàng Mao, nửa ngày cũng không dời mắt.
Hoàng Mao bị nhìn tới nổi sải, vội vàng nói: "Ớt đại vương, ngài đừng có nhìn tôi mãi như vậy."
Cứ cảm thấy sợ phát hoảng.
Chu Bách Triết nhanh chóng tiến tới, hắc hắc nói: "Không phải vì tôi mới phát hiện dung mạo cậu rất khá sao."
Hoàng Mao có cảm giác sét đánh ngang tai, có chút hoài nghi thẩm mỹ của cây ớt cùng nhân loại có khả năng không giống nhau.
Làm nhân loại, tướng mạo của hắn căn bản không được gọi là đẹp, cùng lắm chỉ có thể coi là không xấu mà thôi.
Áo Cổ Đinh vừa vặn đi ngang qua hơi dừng lại một chút, trên dưới nhìn lướt qua một vòng Hoàng Mao, biểu tình phức tạp rời đi.
Chu Bách Triết không nhìn ra ánh mắt Áo Cổ Đinh có ý tứ gì, chỉ có thể hỏi Hoàng Mao, kết quả lại Hoàng Mao lúng túng nói: "Không có ý gì."
Nói đùa, hắn có thể nói rõ chân tướng với Ớt đại vương sao?
Vị này rất sĩ diện, nếu như biết Áo Cổ Đinh đại nhân đang nghi vấn mắt thẩm mỹ của mình, Ớt đại vương phỏng chừng sẽ bùng nổ mất.
Vì thế có đôi khi lời nói dối thiện ý vẫn rất cần thiết.
Không được bao lâu, tự bản thân Chu Bách Triết cũng nhận ra, nhất thời xấu hổ, trời biết, cậu thật sự không cảm thấy dáng dấp Hoàng Mao dễ coi, chỉ là khen đại vậy thôi, nó không hề đại biểu cho tính chân thật của khiếu thẩm mỹ a.
Chu Bách Triết giật giật khóe miệng nhìn Hoàng Mao, không nhẫn tâm nói lời tổn thương, chỉ nhắm mắt nói: "Kỳ thực tôi cảm thấy thứ quan trọng của nam nhân không phải diện mạo bề ngoài mà là linh hồn."
Hoàng Mao rung động, thật không hổ là tổ tiên, có thể nói ra một câu sâu sắc như vậy!
Chu Bách Triết lại nói: "Mấy ngày này cậu phải luyện tập tốt vào."
Hoàng Mao nghe vậy thì có chút khẩn trương: "Làm, làm sao vậy?"
Chu Bách Triết trấn an: "Tôi cảm thấy cậu hoàn toàn có thể có cơ hội thăng tiến thêm một bước."
Hoàng Mao nghe vậy lập tức nói: "Ớt đại vương, ngay cả ngài cũng cảm thấy như vậy sao?
Chu Bách Triết cười híp mắt: "Không sai, cho nên tôi dự định sẽ cho cậu lá thăng cấp."
Hoàng Mao mừng rỡ không thôi, hiện giờ đang trên đường quay về, hắn liền không dám không biết xấu hổ mà đề nghị, cộng thêm một thân phận khác của Ớt đại vương cũng làm hắn câu nệ không thôi.
Hiện giờ Ớt đại vương nguyện ý chủ động cung cấp lá thăng cấp, Hoàng Mao quả thực không thể ngày đêm quỳ lạy cung phụng vị tổ tiên này, cám ơn ngài đã ban tặng cho mình cơ hội tốt như vậy.
Chỉ là...
Hoàng Mao chép chép miệng, cứ cảm thấy việc này ẩn chứa âm mưu.
Có câu nói, vô sự hiến ân cần---- nhất định là có vấn đề.
Về phần về sau thì hắn không nhớ lắm.
Quả nhiên tiếp sau đó, Hoàng Mao nghe Ớt đại vương nói.
"Chính là có điều kiện."
Hoàng Mao sớm đã chuẩn bị tâm lý, vội vàng gật đầu: "Ngài nói đi, chuyện gì tôi cũng bằng lòng."
Chu Bách Triết cười cười: "Vậy cậu phải nhớ kỹ, nếu cậu dám ở sau lưng tôi lén truyền truyện này ra thì cho dù là chân trời góc biển, tôi cũng truy sát cậu."
Hoàng Mao rùng mình, bắt đầu ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện gì, vì thế vội vàng gật đầu, trịnh trọng nói: "Ngài yên tâm, tôi nhất định giữ kín như bưng, vì tổ tiên, tôi nhất định sẽ không làm chuyện phản bội ngài."
Trước giờ Hoàng Mao vẫn luôn cà phất cà phơ, lúc này tỏ ra nghiêm túc như vậy quả thực làm Chu Bách Triết tin tưởng không ít, cậu thần thần bí bí nói: "Mấy ngày này, cậu làm bộ dính một chỗ với tôi."
"..." Hoàng Mao ngơ ngác.
Vì sao hắn hoàn toàn khôn g thể nào lý giải được lý do Ớt đại vương muốn làm như thế chứ?
Vốn tưởng việc quan trọng lắm, hóa ra chỉ là dính một chỗ....
Chờ đã?
Dính một chỗ?
Sắc mặt Hoàng Mao tái nhợt: "Ớt...ớt đại vương, tôi hỏi ngài một câu được không?"
Chu Bách Triết lắc lắc lá cây, Hoàng Mao này sao nhiều vấn đề như vậy chứ?
"Hỏi đi."
Hoàng Mao hít sâu, thận trọng hỏi: "Xu hướng tình dục của ngài có bình thường không vậy?"
Tỷ như không thích cây ớt đồng loại mà lại thích nhân loại.
Chu Bách Triết hơi khựng một chút, hiện giờ đã là thời đại tương lai, chẳng lẽ đầu năm nay vẫn còn kỳ thị đồng tính luyến ái?
Này cũng quá hố đi?
Thế nhưng vấn đề tính hướng này, Chu Bách Triết đương nhiên sẽ không giấu giếm: "Tính hướng của tôi là nam nhân."
Hoàng Mao há to mồm...
Nam, nam nhân!
Quả nhiên không ngoài dự đoán.
Ớt đại vương quả thực không thích cây ớt mà thích nhân loại, lại còn là nam.
Này quả thực là bí mật kinh thiên động địa, kích động tới muốn nổ tròng mắt.
Chuyện này hắn phải giấu kỹ lưỡng, không thể tùy tiện truyền ra, để tránh Ớt đại vương bị quấy nhiễu.
Chỉ ngẫm tới sự tình này thôi đã cảm thấy kinh sợ.
Một cây ớt cư nhiên lại thích nam nhân?
Chẳng lẽ ớt nữ nhìn không đẹp?
Làm một nhân loại, hắn quả thực không phân rõ dáng dấp của cây ớt, duy chỉ có Ớt đại vương có ngoại hình tuy là thực vật nhưng mổi chiếc lá, mỗi đường vân đều cực kỳ đặc biệt.
Nhờ đó Hoàng Mao mới có thể nhớ kỹ dáng dấp của Chu Bách Triết giữa vô vàn những cây ớt khác.
Hoàng Mao nuốt nước miếng: "Vậy... ngoại trừ dính chung một chỗ thì còn yêu cầu gì khác không?"
Chu Bách Triết khinh bỉ nhìn Hoàng Mao: "Không có."
Hoàng Mao thở dài một hơi.
Vì vậy mấy ngày nay mọi người phát hiện Hoàng Mao cùng Ớt đại vương tựa hồ rất thân thiết, mỗi ngày đều rúc trong góc, cũng không biết đang nói gì, đến bây giờ vẫn còn chưa ngừng.
Trên thực tế thì tình huống không phải như vậy.
Chu Bách Triết bảo Hoàng Mao kể cho mình nghe về tinh cầu A, thế nhưng trong mắt mọi người thì hai người đang thủ thỉ thù thì tâm tình với nhau.
Hoàng Mao nói hết những gì mình biết với Tống Triết, ngoại trừ chuyện của Áo Cổ Đinh.
Nghe những chuyện Hoàng Mao kể, Chu Bách Triết rất kinh ngạc, lá cây run run: "Thật sự ngày càng mong chờ ngày tới tinh cầu A."
Hoàng Mao lại nói: "Tôi nghe Áo Cổ Đinh nói, qua một ngày nữa chúng ta sẽ tới tinh cầu trung chuyển."
Chu Bách Triết hỏi: "Ồ? Nơi đó thế nào? Phồn hoa không?"
Hoàng Mao nói: "Lần trước lúc tới đó, căn bản không đi loanh quanh nên không rõ."
Tâm tư Chu Bách Triết linh hoạt, cậu thật sự tò mò không biết thế giới tương lai rốt cuộc trông thế nào, vì thế vội vàng chạy đi tìm Áo Cổ Đinh, ném Hoàng Mao ra sau đầu.
Hoàng Mao cũng không hề cảm thấy khổ sở vì bị vứt bỏ, ngược lại còn thở phào một hơi, cứ cảm thấy mấy ngày qua có luồng gió lạnh cứ thổi đập vào mặt nhưng không rõ là từ nơi nào phát ra.
Có lẽ hắn áp lực quá lớn nên xuất hiện ảo giác.
Áo Cổ Đinh nhàn nhạt nhìn Chu Bách Triết nói: "Chuyện gì?"
Chu Bách Triết bò lên bàn, mong đợi nói: "Lần này lúc tới tinh cầu trung chuyển, chúng ta ở lại đó một ngày được không, tôi chưa từng thấy qua dáng dấp ở thế giới tương lai."
Áo Cổ Đinh nhíu mày: "Được, thế nhưng cả quá trình em phải ở trong túi áo tôi."
Chu Bách Triết suy nghĩ một chút liền có chút không tình nguyện gật đầu.
Dù sao hình thái của cậu bây giờ đi ra ngoài quả thực có chút kinh người.
Nháy mắt đó, Chu Bách Triết khẩn cấp muốn biến thành hình người, bị hạn chế đủ điều như vây giờ thật sự quá hố ớt mà!
Áo Cổ Đinh lơ đãng hỏi: "Gần nhất em cùng Hoàng Mao có hơi quá thân cận."
Chu Bách Triết đơ người, không biết vì sao lại cảm thấy khẩn trương, vội nói: "À đúng rồi, tôi thấy cậu ta khá thú vị."
Áo Cổ Đinh gật đầu, nhíu mày: "Sau này bớt thân cận lại đi."
Chu Bách Triết sửng sốt, trong lòng không thể ức chế mà mừng như điên, thế nhưng lại làm bộ như bình tĩnh: "Vì sao?"
Áo Cổ Đinh nói: "Hoàng Mao có nhiều ý đồ xấu lắm, sẽ làm hư em."
"..." Chu Bách Triết.
Không biết vì sao Chu Bách Triết đột nhiên muốn mở đầu Áo Cổ Đinh ra xem xem bên trong chứa cái gì, là nước hay là bùn.
Đè nén kích động, Chu Bách Triết nói: "Tôi không dễ dàng bị làm hư như vậy đâu."
Áo Cổ Đinh nhíu mày, không khuyên ngăn nữa: "Vậy thì tốt rồi."
Anh nhớ ra Ớt đại vương có lời nói cử chỉ rất giống đứa bé to xác mới hơn hai mươi tuổi này kỳ thực là yêu tinh đanh đá chua ngoa đã sống hai nghìn năm rồi, sao có thể dễ dàng bị Hoàng Mao ảnh hưởng như vậy.
Trên thực tế, Chu Bách Triết thật sự đã bị Hoàng Mao dụ dỗ.
Cũng không biết Hoàng Mao từ đâu học được đủ mánh khóe, chỉ dựa vào chút đạo cụ đơn giản đã có thể chơi đùa rất vui, thú vị cực kỳ, là phương pháp giết thời gian rất tốt.
Chu Bách Triết sớm đã nhàm đến phát chán, về phần Áo Cổ Đinh thì cậu đã không còn muốn khảo nghiệm nữa, cứ thoải mái tới đâu thì tới.
Vì thế một người một ớt căn bản không cần nói gì đã hiểu ý lẫn nhau.
Thế là trò chơi của Hoàng Mao cùng Ớt đại vương nhanh chóng thịnh hành khắp toàn bộ phi thuyền, những người khác đều tham gia.
Chu Bách Triết cũng ra vài chủ ý tốt, tỷ như cờ năm quân, cờ tướng, còn có bài tú lơ khơ, may mà trong phi thuyền có không ít thiết bị tiên tiến, hoàn toàn đủ khả năng chế tạo ra những thứ đơn giản.
Nhìn thấy những thứ này, đáy mắt Chu Bách Triết lóe lên một tia hoài niệm.
Đối nhóm người Áo Cổ Đinh thì những thứ này cực kỳ xa lạ.
"Ớt đại vương, những thứ này là gì vậy?" Mọi người đều rất tò mò, hơn nữa thoạt nhìn cũng không có gì thú vị.
Thế nhưng e ngại Ớt đại vương nên mặc dù không muốn mọi người đều bu lại chơi, trong lòng chỉ thầm cầu khẩn mấy trò này ngàn vạn lần đừng có quá buồn chán, bằng không thì lúng túng lắm.
Chu Bách Triết đương nhiên nhìn thấu suy nghĩ của mọi người, cậu mỉm cười ý vị sâu xa.
Mấy người bây giờ thấy không hứng thú.
Thế nhưng rất nhanh thôi, mấy người sẽ biết mấy thứ này chơi vui thế nào.
Thế là.
Chu Bách Triết giới thiệu quy tắc cùng cách chơi của đả lôi tử, 144 cùng đấu địa chủ với mọi người. Mọi người nhanh chóng ghi nhớ.
Không thể không khen những người này thông minh, chỉ nói một lần liền hiểu rõ.
Vì thế bài tú lơ khơ oanh oanh liệt liệt trải qua hai ngàn năm một lần nữa chứng tỏ mị lực thần kỳ của mình.
Ban đầu tư tưởng của mọi người là, không phải chỉ là chơi bài thôi sao, có thể chơi vui gì chứ? Chỉ có thể so bài lớn nhỏ với nhau rồi đánh thôi, thoạt nhìn thật nhàm chán.
Xem ra lát nữa phải làm bộ rất vui vẻ rất hưng phấn rồi.
Ngẫm tới thôi cũng thực khổ sở.
Thẳng đến khi chơi xong một ván.
Tư tưởng của mọi người là: đệt, thứ này cư nhiên thú vị như vậy?
Mấy lá bài này thực sự thú vị, thật sự chơi rất vui.
Vì vậy mọi người đều rất phấn khởi, căn bản không cần giả vờ cũng đã rất hưng phấn, bắt đầu ván chơi thứ hai.
"Đôi A!"
"Heo!"
"Đệt, sao ngài ra heo sớm vậy?"
Mọi người bu lại chỉ trích Chu Bách Triết ra heo quá sớm.
Chu Bách Triết khinh bỉ: "Mấy người không hiểu được đâu, quan trọng nhất là khí thế!"
"..."
Không hổ là tổ tiên, lời lẽ hùng hồn làm người ta há hốc.
Kết quả ván này Chu Bách Triết thua.
Mọi người tiếp tục một vòng mới.
Tiếng ồn ào nhanh chóng thu hút Áo Cổ Đinh đang xme bản đồ tác chiến đi tới, anh thản nhiên nhìn đám người: "Đang chơi gì đấy?"
Mấy thứ này thoạt nhìn thực xa lạ.
Mọi người cả kinh, có chút lúng túng nói: "Bọn tôi đang chơi đánh bài."
"Hử?" Áo Cổ Đinh có chút hứng thú: "Nói cách chơi thử xem."
Mọi người vừa nghe lập tức thả lỏng, lộ ra vẻ mặt cười ác ý: "Đại nhân, trò chơi này không thể nói quy củ, phải tự mình quan sát rồi ngộ ra quy tắc."
Áo Cổ Đinh híp mắt, cười như không cười: "Thú vị vậy?"
Anh làm sao không nhìn ra những người này đang gạt mình, thế nhưng không khí trên phi thuyền thật sự rất ngột ngạt, tìm chút chuyện thả lỏng cũng không phải không thể.
Áo Cổ Đinh thản nhiên nói: "Bắt đầu đi."
Mọi người nhìn nhau một chút, đều nhìn thấy gian kế trong mắt đối phương.
Bọn họ kết phe cùng hố Áo Cổ Đinh một phen.
Ván thứ nhất, Áo Cổ Đinh thua triệt để.
Mọi người hoan hô.
Ván thứ hai, Áo Cổ Đinh thắng triệt để.
Mọi người há hốc.
Này... học cũng quá nhanh đi.
Ván thứ 3, vẫn là Áo Cổ Đinh thắng.
Liên tiếp mấy ván sau đó, mọi người rốt cuộc tin tưởng, thế giới này thật sự có thần bài vĩnh viễn không bao giờ thua.
Này quả thực là không khoa học.
Áo Cổ Đinh búng một lá bài, tâm tình tốt nói: "Ván nữa?"
Mọi người lắc đầu nguầy nguậy, có chơi nữa thì cũng là Áo Cổ Đinh đại nhân thắng, trò này căn bản không có cách nào chơi tiếp.
Chu Bách Triết thấy vậy thì lập tức bày những trò khác, sau khi giới thiệu quy tắc thì chơi thử ván đầu tiên, sau đó bắt đầu từ ván thứ hai... Áo Cổ Đinh một lần nữa toàn thắng.
Mọi người: "Ha hả, lại không muốn chơi nữa rồi."
Rõ ràng Áo Cổ Đinh không hề ăn gian nhưng cố tình lại chơi như đang ăn gian vậy, quả thực quá không khoa học.
Sau khi đã chơi bài xong.
Chu Bách Triết lập tức mang cờ trắng đen lên, sau khi nói rõ quy tắc thì bắt đầu đánh cờ.
Rất nhanh, mọi người một lần nữa phát hiện Áo Cổ Đinh quả nhiên giống như mở bàn tay vàng, ván nào cũng thắng, quả thực là người so với người lại làm người ta tức chết.
Thế nhưng Áo Cổ Đinh lại rất tán thưởng trò này: "Mặc dù chỉ là một trò chơi nhỏ nhưng lại cực kỳ khảo nghiệm đối chiến tố chất tâm lý, thứ này không tệ."
Chu Bách Triết lộ ra vẻ mặt thần bí: "Đừng gấp, còn trò khác lợi hại hơn nữa."
Vì vậy Chu Bách Triết mang cờ tướng lên.
Mọi người một lần nữa lĩnh ngộ được mị lực của cờ tướng, chơi tới quên cả trời đất. Ngay cả ánh mắt Áo Cổ Đinh cũng lấp lánh sáng, hiển nhiên nhìn ra nhiều thứ từ trò chơi đơn giản này.
Tỷ như.... kế hoạch tác chiến.
Này quả nhiên là thứ tốt.
Vì vậy, Áo Cổ Đinh bắt đầu ngày ngày tìm người chơi cờ tướng, sau đó lần nào cũng thắng làm người ta tuyệt vọng không thôi.
Này quả thực đặc biệt hỏng mất!
Kết quả sau khi xác nhận cấp bậc của những người kia thật sự không bằng mình, Áo Cổ Đinh rốt cuộc cũng cảm nhận được cảm giác tịch mịch của cao thủ.
Thế là anh tự nghiên cứu ra một trò chơi nhỏ.
Nếu ai cũng không đánh lại thì tự mình đánh với mình là được rồi.
Chu Bách Triết nháy mắt trầm mặc, sâu sắc cảm nhận được---- người với người, chênh lệch thật sự quá lớn!
Không thể so sánh, bằng không tâm sẽ rất đau đớn!
Cứ như vậy trải qua hai ngày, phi thuyền rốt cuộc dần dần tiến vào khu vực trạm trung chuyển, xung quanh có không ít phi thuyền dọ thám, nhìn thấy chiến hạm của Áo Cổ Đinh thì hệt như gặp đại địch, rất sợ hải tặc, sau khi yêu cầu được gửi tới trạm trung chuyển thì nhận được yêu cầu trò chuyện.
Áo Cổ Đinh đồng ý, trầm giọng nói: "Chúng tôi không có bất kỳ ý đồ công kích nào, chỉ đi ngang qua để tới tinh cầu A."
Phi thuyền phía trước lóe sáng vài cái, đối diện truyền tới âm thanh: "Xin ngài hãy tắt hệ thống chiến đấu, thả chậm tốc độ đáp xuống."
Sau khi tắt hệ thống chiến đấu, bên kia liền triệt để an tâm, nhanh chóng điều khiển phi thuyền nhường đường...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook