Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc
-
Chương 109: Dạ dày lại bắt đầu đau, 18 số thay đổi
Khoáng thạch quỷ dị.
Áo Cổ Đinh nhíu mày, thực không hài lòng với dấu vết mình vừa tạo ra.
Quá nhỏ.
Nếu ý tưởng này của Áo Cổ Đinh bị nhóm thôn dân biết được thì nhất định sẽ liếc trắng mắt, nửa câu cũng không nói nên lời.
Nếu này là quá nhỏ thì bọn họ dồn hết sức sức bú sữa mẹ chặt chém cũng không rạch được chút vết tích nào coi là cái gì?
Áo Cổ Đinh âm trầm, trực tiếp ném kiếm kích quang qua một bên, hai tay dần dần ngưng tụ khí lạnh đáng sợ, cuối cùng hóa thành một thanh băng kiếm.
Áo Cổ Đinh híp mắt, dốc hết toàn lực ném ra ngoài.
Băng kiếm nhanh chóng bay vút tới, mọi người dùng mắt thường căn bản không thể nhìn rõ hình dáng của nó, chỉ có thể loáng thoáng thấy được quỹ tích nó bay tới.
Keng một tiếng.
Ngay lúc mọi người kinh hô vì sức lực mạnh mẽ của Áo Cổ Đinh thì một màn khiếp sợ xảy ra...
Vách núi kia bắt đầu chậm rãi khôi phục khép lại, cuối cùng lại bóng loáng hệt như lúc ban đầu, nếu không phải mới vừa nãy mọi người đã nhìn thấy rõ ràng thì chỉ sợ đã cho rằng mình thấy ảo giác.
"Cái này..." Mọi người cứng họng, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
***
Mọi người nhao nhao thảo luận, bức vách này càng xem lại càng thấy cổ quái, khoáng thạch có thể tự khép lại, quả thực chưa nghe thấy bao giờ.
"Đại nhân." Tóc gáy Hoàng Mao dựng đứng, vội vàng tiến tới bên cạnh Áo Cổ Đinh nhẹ giọng nói: "Nơi này có vấn đề gì sao?!"
Áo Cổ Đinh trầm tư nửa ngày mới nói: "Có lẽ là đặc tính của khoáng thạch hiếm."
Tính tình Hoàng Mao tuy không quá trầm ổn nhưng cũng không phải kẻ ngu dốt, rất nhanh liền hiểu được hàm ý của Áo Cổ Đinh trong câu nói này, kinh ngạc nói: "Đại nhân, cũng vì nguyên nhân này nên khối khoáng thạch hiếm trong hoàng cung mới như vậy?"
Phần sau Hoàng Mao không nói ra, thế nhưng biểu tình cực kỳ kinh ngạc làm mọi người ở đây cảm thấy hiếu kỳ, tâm cứ như bị móng mèo cào cào, thật ngứa.
Thế nhưng mọi người đều không tiện mở miệng hỏi, chỉ có thể đè nén lòng hiếu kỳ, mặt ủ mày ê nhìn chằm chằm số khoáng thạch trước mặt, âm thầm nghĩ biện pháp.
Nhất định có cách khác để tách đá, chỉ là bọn họ chưa nghĩ ra mà thôi.
Chu Bách Triết kéo Áo Cổ Đinh nói: "Hai người đừng có giả bộ bí hiểm nữa, mau nói nghe xem rốt cuộc là chuyện gì?"
Hoàng Mao có chút khó nói, chỉ có thể liếc mắt nhìn về phía Áo Cổ Đinh: "Đại nhân?"
Có liên quan tới bí mật khoáng thạch hiếm, thật sự có thể tùy ý nói cho người khác biết sao?
Áo Cổ Đinh nhíu mày: "Đặc tính của loại khoáng thạch này là có thể tự lành."
Chu Bách Triết kinh hãi: "Nếu sở hữu kiếm kích quang này thì không phải không còn sợ hư hại khi đang chiến đấu nữa sao?"
Nghe ra có vẻ rất trâu bò a.
Tin tưởng nếu có thể mang số khoáng thạch này ra ngoài thì khẳng định sẽ làm tất cả mọi người điên cuồng.
Áo Cổ Đinh gật đầu: "Có thể cũng bởi vì vậy nên hiện giờ khối khoáng thạch duy nhất kia vẫn chưa tiến hành luyện chế."
Chu Bách Triết hỏi: "Bởi vì bọn họ không có cách nào làm gì nó à?"
Áo Cổ Đinh bất đắc dĩ gật đầu.
Chu Bách Triết suýt chút nữa đã cười phá lên, chỉ nghĩ tới thôi cũng biết mấy người kia nghẹn khuất cỡ nào, vất vả lắm mới tìm được khoáng thạch trân quý, vốn tưởng có thể chế luyện được kiếm kích quang có lực sát thương rất mạnh.
Kết quả lúc hào hứng phấn khởi tiến hành chế luyện thì lại trợn tròn mắt, bởi vì khối khoáng thạch này không quản chế luyện thế nào, cuối cùng nó vẫn quay trở về hình dáng ban đầu.
Sau khi trải qua đủ loại phương pháp, người hoàng thất chỉ có thể lực bất tòng tâm đặt khối khoáng thạch kia vào viện bảo tàng, triệt để tích bụi.
Áo Cổ Đinh nhíu mày, nhìn cả động khoáng thạch chỉ có thể nhìn không thể động, lần đầu tiên lắc đầu.
Chu Bách Triết nghĩ một chút nói: "Bằng không thử lại lần nữa xem?"
Có thể là lần trước Áo Cổ Đinh sử dụng kỹ năng quá yếu nên mới không phá vỡ được.
Áo Cổ Đinh híp mắt, con ngươi lộ ra chút bất đắc dĩ.
Vừa rồi sử dụng bao nhiêu lực, bản thân anh biết rõ nhất.
Cho dù làm lại thì kết quả cũng như vậy.
Chu Bách Triết thấy Áo Cổ Đinh không nhúc nhích, chỉ đành nói: "Anh không muốn thử vậy để tôi thử xem tảng đá kia rốt cuộc cứng cỡ nào!"
Mọi người vốn đang bàn bạc, nghe thấy âm thanh của Chu Bách Triết thì lập tức nhìn qua, nhao nhao kinh ngạc không thôi.
Sức chiến đấu của Ớt đại vương căn bản không bằng Áo Cổ Đinh, hiện giờ ngay cả Áo Cổ Đinh đại nhân cũng thất bại...
Mọi người có chút trầm mặc, thầm nghĩ nếu thất bại thì mình nên làm thế nào an ủi Ớt đại vương, để trái tim mong manh dễ vỡ của ngài không bị tan nát.
Chỉ ngẫm thôi đã thấy đau đầu không thôi!
Đội trưởng đội săn nhất thời lúng túng, vội nói: "Ớt đại vương, chúng ta vẫn rời khỏi nơi này trước đi đã! Bằng không tới khi trời tối vẫn chưa về tới thôn mất."
Mọi người nghe vậy cũng dồn dập tán thành: "Đúng đúng đúng, vẫn nên rời đi thì hơn! Trời tối mà ở bên ngoài nguy hiểm lắm."
Chu Bách Triết nhất thời hắc tuyến, chỉ đám thôn dân nói: "Đừng tưởng tôi không biết mấy người đang nghĩ cái gì!"
Da mặt mọi người hiển nhiên rất mỏng, nghe vậy thì vội vàng cúi đầu, lúng ta lúng túng.
Biện pháp này là đội trưởng đội săn nói, không liên quan tới bọn họ a.
Đối mặt với hành vi vạch rõ quan hệ của thôn dân, khóe miệng đội trưởng đội săn giật giật, chỉ có thể nhắm mắt nói: "Thế nhưng ngay cả Áo Cổ Đinh đại nhân cũng không có cách nào, ngài vẫn đừng thử a!"
Lỡ như tức quá nội thương thì làm sao bây giờ, trở về trưởng thôn nhất định sẽ trách cứ ông.
Chu Bách Triết run lá cây, bình tĩnh đẩy gương mặt áp sát của đội trưởng đội săn nói: "Lấy cái mặt bự của ông ra đi."
Đội trưởng đội săn rụt cổ, dáng vẻ hết cách rồi, nhỏ giọng lầu bầu: "Tới lúc mất mặt thì chẳng phải người chịu khổ là bọn tôi sao..."
Chu Bách Triết run lá cây, bình tĩnh nói: "Ông mới nói gì đó? Nói lại lần nữa coi?"
Đội trưởng đội săn vội vàng lắc đầu: "Tôi không nói gì hết, nhất định là ngài nghe lầm rồi."
Chu Bách Triết nghẹn lời, không thèm để ý tới đội trưởng đội săn nữa, đi tới trước mặt vách hang tỉ mỉ nghiên cứu, thỉnh thoảng đưa tay chắp phía sau, hệt như một ông cụ đi qua đi lại.
Trong suốt quá trình, mọi người không dám thở mạnh, lẳng lặng làm quần chúng ăn dưa, trong lòng thầm lắc đầu, Ớt đại vương lần này tám phần mười phải mất mặt ớt rồi a!
Khẳng định là thất bại rồi!
Áo Cổ Đinh nhíu mày, không phủ nhận cười cười, có chút ý tứ chờ xem kịch vui.
Trong tư thế không được ai coi trọng, Chu Bách Triết xoa xoa hai cánh tay nhỏ gầy như cây bút máy, lại nhìn vách hang mà ngay cả Áo Cổ Đinh cũng không thể suy suyễn, có chút e dè.
Nếu lấy trứng chịu đá thì chết là chắc chắn a.
Thế nhưng Chu Bách Triết vẫn chưa từ bỏ ý định, vươn rễ cây cẩn thận từng li từng tí chọt chọt vách hang, cảm thụ độ cứng.
Ừm, thực cứng.
Vì thế... Chu Bách Triết quay đầu nói với Áo Cổ Đinh: "Mượn kiếm của anh dùng một chút được không?"
Áo Cổ Đinh không lên tiếng, trực tiếp đi qua lấy kiếm kích quang, cắm vào mặt đất cách chân Chu Bách Triết không tới 5 cm.
Chu Bách Triết suýt chút nữa sợ tới tè ra quần, chân run run, mới vừa nãy cứ tưởng cây kiếm kia sẽ đâm xuyên qua người mình. Hơn nữa tốc độ còn quá nhanh, cậu căn bản không kịp tránh né.
Hoàng Mao ngẩn người, có chút không thể tin được Áo Cổ Đinh luôn để kiếm không rời người dĩ nhiên thật sự đưa thanh kiếm kích quang mà dị năng giả coi trọng nhất cho người khác mượn, không đúng, là một cây ớt.
Chu Bách Triết không biết khiếp sợ trong lòng Hoàng Mao, trực tiếp vác kiếm kích quang huơ huơ vài cái, xác định trọng lượng thanh kiếm tuy hơi nặng một chút nhưng có thể miễn cưỡng sử dụng thì thở phào một hơi.
Nếu không cầm nổi thì thật sự quá mất mặt.
Ngay sau đó, Chu Bách Triết hít sâu một hơi, điều động năng lượng toàn thân tập trung tới thanh kiếm trong tay, đột nhiên một đạo ánh sáng đỏ lóe sáng chiếu rọi hang động, làm hang động tựa hồ trở thành hỏa sơn động, màu sắc rực rỡ nổi bật làm người ta nhịn không được phát nhiệt túa mồ hôi.
Áo Cổ Đinh cùng Hoàng Mao tự nhiên là lần đầu thấy cảnh này, không khỏi kinh ngạc.
"Áo, Áo Cổ Đinh đại nhân, cây ớt kia dĩ nhiên biết dùng kiếm kích quang?" Hoàng Mao lắp bắp nói, vẻ mặt khiếp sợ.
Nó làm sao cái gì cũng biết?
Nếu hiện tại ai nói với hắn cây ớt này chẳng những biết dùng kiếm kích quang mà còn có thể lên trời, phỏng chừng hắn cũng không nghi ngờ.
Không đúng, cây ớt này vốn đã có thể hóa ra một đôi cánh bay lên không rồi a.
Hoàng Mao mặt không biểu cảm, cảm thấy nội tâm mình là một mảnh bình yên.
Ánh mắt Áo Cổ Đinh không đổi, chỉ là lúc nhìn Chu Bách Triết sẽ lóe lên quang mang hàm xúc không rõ.
Còn nhóm thôn dân thì vẫn tiếp tục đóng vai trò quần chúng ăn dưa bởi vì bọn họ sớm đã biết chuyện này, thậm chí còn có chút khinh bỉ với phản ứng kinh ngạc của Hoàng Mao, không phải cây ớt biết sử dụng kiếm kích quang thôi sao, có gì đáng ngạc nhiên?
Hoàng Mao căn bản không muốn nói chuyện, cây ớt này, còn có nhóm thôn dân này, căn bản không thể suy luận theo tình huống bình thường.
Chu Bách Triết nhanh chóng giơ kiếm kích quang, định khí ngưng thần bổ tới...
Nhóm thôn dân thậm chí có chút không dám nhìn nữa, sợ chứng kiến màn mất mặt của Ớt đại vương.
Nếu như biết có màn này, bọn họ căn bản sẽ không ở lại đây.
Nhóm thôn dân hối hận không thôi.
Ánh sáng đỏ lóe sáng, căn bản không nhìn thấy rõ xung quanh, thế nhưng mọi người nghe thấy một tiếng keng tuy yếu ớt nhưng rất rõ ràng.
Mọi người rùng mình, tiêu rồi tiêu rồi, so với âm thanh vang dội thì âm thanh này thật sự quá nhỏ quá yếu, ngay cả đứa nhỏ tám tuổi cũng có thể gây ra âm thanh lớn hơn.
Đúng lúc này, ánh sáng rút đi.
Mọi người ôm tâm tình khẩn trương nhìn sang, sau đó biểu tình trở nên kinh hãi cùng cực, miệng há to đến mức cơ hồ có thể nhét vào một quả táo.
Điều này sao có thể?
Trên vách hang từng hoàn chỉnh lành lặn bất thình thình bị khoét một mảng, mà trên đất thì có thêm một khối khoáng thạch lăn lông lốc, rõ ràng tuyên bố chính mình vừa mới rụng xuống.
Mọi người nuốt nước miếng, đều tưởng mình nhìn nhầm.
Sao có cảm giác---- Ớt đại vương còn lợi hại hơn cả Áo Cổ Đinh đại nhân thế nhỉ?
Bởi vì Áo Cổ Đinh chỉ có thể rạch một lằn sâu trên vách, thế nhưng Ớt đại vương trực tiếp khoét một khối, tàn bạo làm mọi người há hốc, qua thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Nghĩ tới suy nghĩ của mình vừa nãy, mọi người đều cảm thấy mặt mình nóng hừng hực.
Cư nhiên sợ Ớt đại vương mất mặt vì thất bại, thậm chí còn nghĩ xem nên làm thế nào bảo vệ lòng tự trọng của Ớt đại vương.
Kết quả ở trước mặt khối đá kia, hết thảy liền trở thành một trò cười.
Thực lực của Ớt đại vương, cư nhiên lại bị mọi người khinh thường!
Hóa ra nó có một mặt không muốn để mọi người biết, nó có thể làm chuyện mà ngay cả Áo Cổ Đinh đại nhân cũng không có cách nào làm được.
Thậm chí có vài người lộ ra tâm tư sùng bái cuồng nhiệt trong ánh mắt.
Hoàng Mao bó tay toàn tập, thậm chí ngay cả trái tim cũng treo cao, trước đây hắn cho rằng cho dù Ớt đại vương có trâu bò cỡ nào cũng không thể vượt qua tướng quân.
Thế nhưng hiện giờ khối đá sáng lóng lánh kia đã chứng minh hắn ngây thơ khờ dại như thế nào.
Ớt đại vương trước giờ vẫn luôn mang tới kỳ tích quả nhiên lại một lần nữa tạo ra kỳ tích.
Hoàng Mao lặng lẽ liếc nhìn Áo Cổ Đinh rồi nhanh chóng dời tầm mắt đi, rất sợ nhìn thấy biểu tình âm trầm của tướng quân nhà mình.
Áo Cổ Đinh đại nhân xưa nay được mọi người công nhận là dị năng giả mạnh mẽ nhất, khi gặp phải một người còn lợi hại hơn mình, liệu ngài ấy có cảm thấy mất mặt không?
Thế nhưng Hoàng Mao đã nghĩ nhiều rồi, đối với Áo Cổ Đinh mà nói, chuyện này không hề làm anh có cảm giác mất mặt, ngược lại còn làm anh nhìn rõ được tầm quan trọng của Ớt đại vương.
Chu Bách Triết liếc nhìn viên khoáng thạch kia, cực kỳ kinh sợ.
Lẽ nào mình đã lợi hại như vậy sao? Làm đương sự mà sao bản ớt không hề hay biết chút nào thế?
Chu Bách Triết chìm vào hoài nghi, may mắn trời sinh cậu đã có thần kinh khá thô, loáng một cái đã ném chuyện này ra sau đầu, trực tiếp ôm khối khoáng thạch đặt dưới chân Áo Cổ Đinh, thở hổn hển nói: "Cho anh nè."
Nói xong lại vội vàng đưa kiếm kích quang qua, bổ sung: "Cám ơn anh vì đã cho tôi mượn kiếm."
Ánh mắt Áo Cổ Đinh âm trầm, tiếp nhận kiếm kích quang, trầm giọng nói: "Em xác định muốn cho tôi?"
Chu Bách Triết gật đầu, nơi này khoáng thạch nhiều như vậy, cho một khối hoàn toàn không phải chuyện to tát gì.
Ánh mắt Áo Cổ Đinh lại càng âm trầm hơn, không nói thêm gì, trực tiếp nhận lấy khối đá, sau khi tỉ mỉ nghiên cứu thì mày lại càng nhíu chặt hơn.
Chu Bách Triết vội hỏi: "Làm sao vậy?"
Áo Cổ Đinh nói: "Về làng trước rồi nói."
Chu Bách Triết gật đầu.
Vì thế, đoàn người một lần nữa theo đường cũ quay về, ra khỏi sơn động, rất nhanh đã kéo chiếc xe kéo chế tạo đơn giản mộc mạc đi về phía thôn làng.
Thi thể trùng vương biến dị cấp bảy thật sự quá khổng lồ, cho dù dưới xe có bánh gỗ nhưng năm người cùng kéo vẫn có chút cố sức, tốc độ hơi chậm một chút.
Đoạn đường này rất thuận lợi, không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, Chu Bách Triết ngồi trên vai Áo Cổ Đinh có chút buồn ngủ, rất nhanh ý thức đã chìm bóng tối.
Trong mộng cậu biến thành một cái cây, hơn nữa còn là một cây ớt chỉ thiên, trên đỉnh đầu bắt đầu chậm rãi kết ra một đóa hoa, héo tàn, cuối cùng lại sinh trưởng ra một quả ớt chỉ thiên có thể phát sáng, màu sắc cực kỳ xinh đẹp.
Sau đó quả ớt mà cậu khó khăn lắm mới mọc ra được bị một nhân loại ngắt đứt, chẹp chẹp ăn hết.
Sau đó nhân loại kia còn cười lạnh nói: "Tất cả quả ớt của em đều là của tôi!"
Chu Bách Triết liều mạng trốn, muốn trốn khỏi ma trảo của kẻ cuồng ăn ớt kia, thế nhưng không biết vì sao trên người nhân loại kia lại tỏa ra mùi vị cực kỳ dễ ngửi, làm hại đỉnh đầu cậu lại mọc ra quả ớt.
Quả ớt lại một lần nữa bị nhân loại kia ăn tươi, Chu Bách Triết tuyệt vọng cùng cực hét to: "Không được ăn tôi nữa!"
"Tỉnh lại đi."
Chu Bách Triết cảm giác lá cây của mình tựa hồ bị nhéo nhéo, cảnh trong mơ hệt như thủy triều rút đi, hết thảy cảnh tượng khủng bố biến mất, Chu Bách Triết mở mắt ra, một lần nữa gần gũi đối mặt với kẻ cuồng ăn ớt trong giấc mộng.
"Đừng có ăn tôi!" Chu Bách Triết đạp đạp chân, vô thức hô.
Thế nhưng lúc này cậu đang ở trên vai Áo Cổ Đinh, căn bản không có đường thối lui, đạp một cái cả cây ớt liền ngã ra sau, mắt thấy phải rơi xuống đất, Áo Cổ Đinh nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng chụp lấy, nhíu mày: "Em làm sao vậy?"
Lúc này Chu Bách Triết mới ý thức được khi nãy mình vừa mơ thấy ác mộng.
Áo Cổ Đinh đè thấp âm thanh, nhíu mày: "Hửm?"
Chu Bách Triết giật mình, vội vàng run run lá cây: "Tôi chỉ mơ thấy ác mộng thôi."
Ánh mắt Áo Cổ Đinh lóe lên một tia phức tạp.
Nhóm dị năng giả ở xung quanh cũng vì tiếng hô của Chu Bách Triết mà vây tới, tự nhiên cũng nghe thấy câu trả lời của cậu, biểu tình trở nên phức tạp cùng hổ thẹn.
Ớt đại vương rốt cuộc chịu đựng bao nhiêu thống khổ cùng áp lực a? Nếu không phải nghe thấy tiếng hô vô thức của Ớt đại vương, có lẽ mọi người sẽ không biết Ớt đại vương vẫn luôn vui vẻ vô lo hiển nhiên trong mơ lại sợ bị người ta ăn tươi.
Tâm tình chua xót hoặc hổ hẹn dâng trào làm mọi người không dễ chịu chút nào.
Nếu không phải vì giúp mọi người, Ớt đại vương cũng không cần phải hi sinh tới mức như vậy.
Mọi người đều nợ Ớt đại vương một câu nói, đó chính là, xin lỗi.
Chu Bách Triết ngẩn người, vội vàng nhìn xung quanh một chút, cứ cảm thấy lúc mình ngủ có xảy ra chuyện gì đó mà mình không biết.
Biểu tình tôi có lỗi với ngài của đám người kia là cái quỷ gì vậy?
Chu Bách Triết đen mặt, quay đầu đi không thèm để ý tới đám người kỳ quặc này.
Tâm tình của nhóm dị năng giả lúc này rất phức tạp, dọc theo đường đi vẫn luôn trầm mặc, bầu không khí ngột ngạt làm Chu Bách Triết có chút thở không nổi.
Đại khái là khoảng cách tới thôn ngày càng gần, trong lòng mọi người lại càng không dễ chịu.
Chu Bách Triết nhịn không được thở dài, cũng không lên tiếng.
Cứ vậy một đường trầm mặc đi tới trước, thẳng đến lúc nửa đêm, Áo Cổ Đinh hạ lệnh cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, nếu không ngủ không nghỉ thì thân thể sẽ không chống đỡ được, dù sao thì trước đó bọn họ đã trải qua một trận đại chiến, thể lực cùng dị năng sớm đã tiêu hao sạch sẽ.
Mọi người cũng sớm không chịu nổi, vội vàng dựng một gian nhà lá đơn giản, an bài thay đổi người canh giác mỗi ngày, những người còn lại thì ngủ.
Có lẽ vì quá mệt, đêm này không ai nói chuyện, vừa ngã lưng liền ngủ.
Đợi tới lúc hừng đông, mọi người nhanh chóng rửa mặt ở bờ sông, đơn giản ăn chút cá nướng, sau đó lại vội vàng lên đường.
Dọc theo đường đi vẫn trầm mặc không nói.
Áo Cổ Đinh đi ở phía sau cùng, gương mặt lạnh lùng làm Chu Bách Triết không khỏi thất thần, cậu nhớ tới giấc mộng hôm qua, tim nhịn không được đập rộn lên.
Áo Cổ Đinh cảm nhận được tầm mắt chăm chú của Chu Bách Triết, nhàn nhạt nói: "Nhìn đủ chưa?"
Chu Bách Triết vô thức nói: "Vẫn chưa đủ."
Áo Cổ Đinh nhịn không được cười khẽ, tiếng cười trầm thấp tựa hồ mang theo ma lực không ngừng trêu ghẹo tâm tình bình tĩnh của Chu Bách Triết, cả cây ớt có chút lúng túng không biết làm sao, cứ cảm thấy nếu mình là người thì phỏng chừng đã sớm đỏ mặt tới mang tai rồi.
May mắn cậu là một cây ớt, cho dù đỏ mặt cũng không ai nhìn ra.
Áo Cổ Đinh chỉ cười không nói gì, cũng không chế giễu.
Ngược lại mấy người đi ở phía trước nhịn không được ngoảnh đầu lại, nói khẽ với người bên cạnh: "Mau nhìn, Ớt đại vương hình như đang đỏ mặt, sao có cảm giác như con gái xấu hổ ấy." Người nọ giống như phát hiện được bát quái thần thần bí bí nói: "Ai yo, chẳng lẽ Ớt đại vương thích Áo Cổ Đinh đại nhân?!"
Âm thanh của người nọ tuy đã tận lực hạ thấp nhưng với tinh thần lực cường đại của Áo Cổ Đinh cùng Chu Bách Triết, hai người vẫn nghe thấy rất rõ.
Chu Bách Triết nhất thời giống như bị sét đánh, triệt để không còn mặt mũi gặp người.
Thì ra---- sau khi hóa thành cây ớt vẫn bị người ta nhìn ra mình đỏ mặt?
Cái này thực không khoa học, thôn dân kia rốt cuộc làm sao phát hiện được?
Áo Cổ Đinh bình tĩnh đi tới, tựa hồ không nghe thấy cuộc nói chuyện ở phía trước.
Chu Bách Triết nhìn mà muốn phun, giả vờ không nghe thấy cũng quá tệ đi?!
Chỉ là----- những người đó sao lại cho là mình thích Áo Cổ Đinh chứ?
Thấy thế nào cũng không hợp lý.
Chu Bách Triết nhịn không được quan sát Áo Cổ Đinh một chút, biểu tình đối phương lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt thâm trầm không thấy đáy, quanh thân tỏa ra khí thế cường đại, hết thảy đều tỏ rõ người này cường đại đến đáng sợ.
Đột nhiên, Áo Cổ Đinh rũ mi mắt, tựa cười mà không cười nói: "Làm sao, nhìn tới mê ly à?"
Bùm một tiếng, lý trí Chu Bách Triết hoàn toàn vỡ vụn, lá cây một lần nữa biến thành đỏ ửng.
Thôn dân đi phía trước lại dùng tay huých đồng bạn, gấp gáp nói: "Mau nhìn, toàn bộ lá cây của Ớt đại vương đều đỏ hết rồi! Tôi biết ngay là Ớt đại vương thích Áo Cổ Đinh đại nhân mà."
Giọng nói kia mang theo ý cảm khái cùng trăm phần trăm khẳng định.
Người bạn kia nghe vậy thì khó tin bĩu môi: "Đừng có nói nhảm, Ớt đại vương có thể làm ông cố tổ của Áo Cổ Đinh đại nhân luôn ấy, làm sao có thể thích một đứa cháu chút ét như Áo Cổ Đinh đại nhân chứ?"
Thôn dân kia nghe vậy thì cũng nhức đầu: "Nói cũng phải."
Gương mặt vốn bình tĩnh của Áo Cổ Đinh đột nhiên trầm hẳn đi, khóe miệng giật giật không ngừng.
Chu Bách Triết lay lắt trong gió, đột nhiên có cảm giác bi thương lan tràn trong lòng.
Rõ ràng là tuổi hừng hực sức sống, hơn nữa trong vòng giải trí miễn cưỡng cũng có thể coi là tiểu thịt tươi, ai ngờ đâu biến thành cây ớt thì trực tiếp già đi hai ngàn tuổi, bị mọi người xem là ông cố tổ...
Nỗi ấm ức này thực sự bi thảm, ngột ngạt tới mức làm người ta không chịu nổi.
Chu Bách Triết trầm mặt ngửa mặt lên trời, thật lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Trải qua chút nhạc đệm này, Chu Bách Triết triệt để không nhìn Áo Cổ Đinh, sợ bị gương mặt soái ca có giá trị nhan cực lỗi kia làm mình đỏ mặt tim đập rồi một lần nữa bị vị thôn dân thích bát quái kia ghim cho vài câu điếng người.
Từ sáng sớm đi tới trưa rồi mọi người một lần nữa dừng lại nghỉ ngơi, thuận tiện ăn một bữa cơm đơn giản, nửa tiếng sau một lần nữa lên đường, đến chạng vạng năm sáu giờ thì bắt đầu nhìn thấy kiến trúc cao lớn ở đầu thôn.
Mọi người đều biết, bọn họ cuối cùng cũng về tới.
Trước đó mọi người đều đã sức cùng lực kiệt, thế nhưng nhờ có ý niệm sớm quay trở lại thôn chống đỡ mới có thể cố gắng đến lúc này.
Đến khi thật sự về tới, mọi người nháy mắt xìu xuống, run chân ngồi bệch xuống đất thở phì phò.
Trưởng thôn sớm đã phái người gác ở cổng thôn, vị thôn dân này sớm đã phát hiện nhóm Áo Cổ Đinh, lập tức thổi kèn, lớn tiếng hô: "Trưởng thôn, tất cả mọi người đã quay về rồi."
Nháy mắt, mọi người chen chúc chạy ra...
Áo Cổ Đinh nhíu mày, thực không hài lòng với dấu vết mình vừa tạo ra.
Quá nhỏ.
Nếu ý tưởng này của Áo Cổ Đinh bị nhóm thôn dân biết được thì nhất định sẽ liếc trắng mắt, nửa câu cũng không nói nên lời.
Nếu này là quá nhỏ thì bọn họ dồn hết sức sức bú sữa mẹ chặt chém cũng không rạch được chút vết tích nào coi là cái gì?
Áo Cổ Đinh âm trầm, trực tiếp ném kiếm kích quang qua một bên, hai tay dần dần ngưng tụ khí lạnh đáng sợ, cuối cùng hóa thành một thanh băng kiếm.
Áo Cổ Đinh híp mắt, dốc hết toàn lực ném ra ngoài.
Băng kiếm nhanh chóng bay vút tới, mọi người dùng mắt thường căn bản không thể nhìn rõ hình dáng của nó, chỉ có thể loáng thoáng thấy được quỹ tích nó bay tới.
Keng một tiếng.
Ngay lúc mọi người kinh hô vì sức lực mạnh mẽ của Áo Cổ Đinh thì một màn khiếp sợ xảy ra...
Vách núi kia bắt đầu chậm rãi khôi phục khép lại, cuối cùng lại bóng loáng hệt như lúc ban đầu, nếu không phải mới vừa nãy mọi người đã nhìn thấy rõ ràng thì chỉ sợ đã cho rằng mình thấy ảo giác.
"Cái này..." Mọi người cứng họng, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
***
Mọi người nhao nhao thảo luận, bức vách này càng xem lại càng thấy cổ quái, khoáng thạch có thể tự khép lại, quả thực chưa nghe thấy bao giờ.
"Đại nhân." Tóc gáy Hoàng Mao dựng đứng, vội vàng tiến tới bên cạnh Áo Cổ Đinh nhẹ giọng nói: "Nơi này có vấn đề gì sao?!"
Áo Cổ Đinh trầm tư nửa ngày mới nói: "Có lẽ là đặc tính của khoáng thạch hiếm."
Tính tình Hoàng Mao tuy không quá trầm ổn nhưng cũng không phải kẻ ngu dốt, rất nhanh liền hiểu được hàm ý của Áo Cổ Đinh trong câu nói này, kinh ngạc nói: "Đại nhân, cũng vì nguyên nhân này nên khối khoáng thạch hiếm trong hoàng cung mới như vậy?"
Phần sau Hoàng Mao không nói ra, thế nhưng biểu tình cực kỳ kinh ngạc làm mọi người ở đây cảm thấy hiếu kỳ, tâm cứ như bị móng mèo cào cào, thật ngứa.
Thế nhưng mọi người đều không tiện mở miệng hỏi, chỉ có thể đè nén lòng hiếu kỳ, mặt ủ mày ê nhìn chằm chằm số khoáng thạch trước mặt, âm thầm nghĩ biện pháp.
Nhất định có cách khác để tách đá, chỉ là bọn họ chưa nghĩ ra mà thôi.
Chu Bách Triết kéo Áo Cổ Đinh nói: "Hai người đừng có giả bộ bí hiểm nữa, mau nói nghe xem rốt cuộc là chuyện gì?"
Hoàng Mao có chút khó nói, chỉ có thể liếc mắt nhìn về phía Áo Cổ Đinh: "Đại nhân?"
Có liên quan tới bí mật khoáng thạch hiếm, thật sự có thể tùy ý nói cho người khác biết sao?
Áo Cổ Đinh nhíu mày: "Đặc tính của loại khoáng thạch này là có thể tự lành."
Chu Bách Triết kinh hãi: "Nếu sở hữu kiếm kích quang này thì không phải không còn sợ hư hại khi đang chiến đấu nữa sao?"
Nghe ra có vẻ rất trâu bò a.
Tin tưởng nếu có thể mang số khoáng thạch này ra ngoài thì khẳng định sẽ làm tất cả mọi người điên cuồng.
Áo Cổ Đinh gật đầu: "Có thể cũng bởi vì vậy nên hiện giờ khối khoáng thạch duy nhất kia vẫn chưa tiến hành luyện chế."
Chu Bách Triết hỏi: "Bởi vì bọn họ không có cách nào làm gì nó à?"
Áo Cổ Đinh bất đắc dĩ gật đầu.
Chu Bách Triết suýt chút nữa đã cười phá lên, chỉ nghĩ tới thôi cũng biết mấy người kia nghẹn khuất cỡ nào, vất vả lắm mới tìm được khoáng thạch trân quý, vốn tưởng có thể chế luyện được kiếm kích quang có lực sát thương rất mạnh.
Kết quả lúc hào hứng phấn khởi tiến hành chế luyện thì lại trợn tròn mắt, bởi vì khối khoáng thạch này không quản chế luyện thế nào, cuối cùng nó vẫn quay trở về hình dáng ban đầu.
Sau khi trải qua đủ loại phương pháp, người hoàng thất chỉ có thể lực bất tòng tâm đặt khối khoáng thạch kia vào viện bảo tàng, triệt để tích bụi.
Áo Cổ Đinh nhíu mày, nhìn cả động khoáng thạch chỉ có thể nhìn không thể động, lần đầu tiên lắc đầu.
Chu Bách Triết nghĩ một chút nói: "Bằng không thử lại lần nữa xem?"
Có thể là lần trước Áo Cổ Đinh sử dụng kỹ năng quá yếu nên mới không phá vỡ được.
Áo Cổ Đinh híp mắt, con ngươi lộ ra chút bất đắc dĩ.
Vừa rồi sử dụng bao nhiêu lực, bản thân anh biết rõ nhất.
Cho dù làm lại thì kết quả cũng như vậy.
Chu Bách Triết thấy Áo Cổ Đinh không nhúc nhích, chỉ đành nói: "Anh không muốn thử vậy để tôi thử xem tảng đá kia rốt cuộc cứng cỡ nào!"
Mọi người vốn đang bàn bạc, nghe thấy âm thanh của Chu Bách Triết thì lập tức nhìn qua, nhao nhao kinh ngạc không thôi.
Sức chiến đấu của Ớt đại vương căn bản không bằng Áo Cổ Đinh, hiện giờ ngay cả Áo Cổ Đinh đại nhân cũng thất bại...
Mọi người có chút trầm mặc, thầm nghĩ nếu thất bại thì mình nên làm thế nào an ủi Ớt đại vương, để trái tim mong manh dễ vỡ của ngài không bị tan nát.
Chỉ ngẫm thôi đã thấy đau đầu không thôi!
Đội trưởng đội săn nhất thời lúng túng, vội nói: "Ớt đại vương, chúng ta vẫn rời khỏi nơi này trước đi đã! Bằng không tới khi trời tối vẫn chưa về tới thôn mất."
Mọi người nghe vậy cũng dồn dập tán thành: "Đúng đúng đúng, vẫn nên rời đi thì hơn! Trời tối mà ở bên ngoài nguy hiểm lắm."
Chu Bách Triết nhất thời hắc tuyến, chỉ đám thôn dân nói: "Đừng tưởng tôi không biết mấy người đang nghĩ cái gì!"
Da mặt mọi người hiển nhiên rất mỏng, nghe vậy thì vội vàng cúi đầu, lúng ta lúng túng.
Biện pháp này là đội trưởng đội săn nói, không liên quan tới bọn họ a.
Đối mặt với hành vi vạch rõ quan hệ của thôn dân, khóe miệng đội trưởng đội săn giật giật, chỉ có thể nhắm mắt nói: "Thế nhưng ngay cả Áo Cổ Đinh đại nhân cũng không có cách nào, ngài vẫn đừng thử a!"
Lỡ như tức quá nội thương thì làm sao bây giờ, trở về trưởng thôn nhất định sẽ trách cứ ông.
Chu Bách Triết run lá cây, bình tĩnh đẩy gương mặt áp sát của đội trưởng đội săn nói: "Lấy cái mặt bự của ông ra đi."
Đội trưởng đội săn rụt cổ, dáng vẻ hết cách rồi, nhỏ giọng lầu bầu: "Tới lúc mất mặt thì chẳng phải người chịu khổ là bọn tôi sao..."
Chu Bách Triết run lá cây, bình tĩnh nói: "Ông mới nói gì đó? Nói lại lần nữa coi?"
Đội trưởng đội săn vội vàng lắc đầu: "Tôi không nói gì hết, nhất định là ngài nghe lầm rồi."
Chu Bách Triết nghẹn lời, không thèm để ý tới đội trưởng đội săn nữa, đi tới trước mặt vách hang tỉ mỉ nghiên cứu, thỉnh thoảng đưa tay chắp phía sau, hệt như một ông cụ đi qua đi lại.
Trong suốt quá trình, mọi người không dám thở mạnh, lẳng lặng làm quần chúng ăn dưa, trong lòng thầm lắc đầu, Ớt đại vương lần này tám phần mười phải mất mặt ớt rồi a!
Khẳng định là thất bại rồi!
Áo Cổ Đinh nhíu mày, không phủ nhận cười cười, có chút ý tứ chờ xem kịch vui.
Trong tư thế không được ai coi trọng, Chu Bách Triết xoa xoa hai cánh tay nhỏ gầy như cây bút máy, lại nhìn vách hang mà ngay cả Áo Cổ Đinh cũng không thể suy suyễn, có chút e dè.
Nếu lấy trứng chịu đá thì chết là chắc chắn a.
Thế nhưng Chu Bách Triết vẫn chưa từ bỏ ý định, vươn rễ cây cẩn thận từng li từng tí chọt chọt vách hang, cảm thụ độ cứng.
Ừm, thực cứng.
Vì thế... Chu Bách Triết quay đầu nói với Áo Cổ Đinh: "Mượn kiếm của anh dùng một chút được không?"
Áo Cổ Đinh không lên tiếng, trực tiếp đi qua lấy kiếm kích quang, cắm vào mặt đất cách chân Chu Bách Triết không tới 5 cm.
Chu Bách Triết suýt chút nữa sợ tới tè ra quần, chân run run, mới vừa nãy cứ tưởng cây kiếm kia sẽ đâm xuyên qua người mình. Hơn nữa tốc độ còn quá nhanh, cậu căn bản không kịp tránh né.
Hoàng Mao ngẩn người, có chút không thể tin được Áo Cổ Đinh luôn để kiếm không rời người dĩ nhiên thật sự đưa thanh kiếm kích quang mà dị năng giả coi trọng nhất cho người khác mượn, không đúng, là một cây ớt.
Chu Bách Triết không biết khiếp sợ trong lòng Hoàng Mao, trực tiếp vác kiếm kích quang huơ huơ vài cái, xác định trọng lượng thanh kiếm tuy hơi nặng một chút nhưng có thể miễn cưỡng sử dụng thì thở phào một hơi.
Nếu không cầm nổi thì thật sự quá mất mặt.
Ngay sau đó, Chu Bách Triết hít sâu một hơi, điều động năng lượng toàn thân tập trung tới thanh kiếm trong tay, đột nhiên một đạo ánh sáng đỏ lóe sáng chiếu rọi hang động, làm hang động tựa hồ trở thành hỏa sơn động, màu sắc rực rỡ nổi bật làm người ta nhịn không được phát nhiệt túa mồ hôi.
Áo Cổ Đinh cùng Hoàng Mao tự nhiên là lần đầu thấy cảnh này, không khỏi kinh ngạc.
"Áo, Áo Cổ Đinh đại nhân, cây ớt kia dĩ nhiên biết dùng kiếm kích quang?" Hoàng Mao lắp bắp nói, vẻ mặt khiếp sợ.
Nó làm sao cái gì cũng biết?
Nếu hiện tại ai nói với hắn cây ớt này chẳng những biết dùng kiếm kích quang mà còn có thể lên trời, phỏng chừng hắn cũng không nghi ngờ.
Không đúng, cây ớt này vốn đã có thể hóa ra một đôi cánh bay lên không rồi a.
Hoàng Mao mặt không biểu cảm, cảm thấy nội tâm mình là một mảnh bình yên.
Ánh mắt Áo Cổ Đinh không đổi, chỉ là lúc nhìn Chu Bách Triết sẽ lóe lên quang mang hàm xúc không rõ.
Còn nhóm thôn dân thì vẫn tiếp tục đóng vai trò quần chúng ăn dưa bởi vì bọn họ sớm đã biết chuyện này, thậm chí còn có chút khinh bỉ với phản ứng kinh ngạc của Hoàng Mao, không phải cây ớt biết sử dụng kiếm kích quang thôi sao, có gì đáng ngạc nhiên?
Hoàng Mao căn bản không muốn nói chuyện, cây ớt này, còn có nhóm thôn dân này, căn bản không thể suy luận theo tình huống bình thường.
Chu Bách Triết nhanh chóng giơ kiếm kích quang, định khí ngưng thần bổ tới...
Nhóm thôn dân thậm chí có chút không dám nhìn nữa, sợ chứng kiến màn mất mặt của Ớt đại vương.
Nếu như biết có màn này, bọn họ căn bản sẽ không ở lại đây.
Nhóm thôn dân hối hận không thôi.
Ánh sáng đỏ lóe sáng, căn bản không nhìn thấy rõ xung quanh, thế nhưng mọi người nghe thấy một tiếng keng tuy yếu ớt nhưng rất rõ ràng.
Mọi người rùng mình, tiêu rồi tiêu rồi, so với âm thanh vang dội thì âm thanh này thật sự quá nhỏ quá yếu, ngay cả đứa nhỏ tám tuổi cũng có thể gây ra âm thanh lớn hơn.
Đúng lúc này, ánh sáng rút đi.
Mọi người ôm tâm tình khẩn trương nhìn sang, sau đó biểu tình trở nên kinh hãi cùng cực, miệng há to đến mức cơ hồ có thể nhét vào một quả táo.
Điều này sao có thể?
Trên vách hang từng hoàn chỉnh lành lặn bất thình thình bị khoét một mảng, mà trên đất thì có thêm một khối khoáng thạch lăn lông lốc, rõ ràng tuyên bố chính mình vừa mới rụng xuống.
Mọi người nuốt nước miếng, đều tưởng mình nhìn nhầm.
Sao có cảm giác---- Ớt đại vương còn lợi hại hơn cả Áo Cổ Đinh đại nhân thế nhỉ?
Bởi vì Áo Cổ Đinh chỉ có thể rạch một lằn sâu trên vách, thế nhưng Ớt đại vương trực tiếp khoét một khối, tàn bạo làm mọi người há hốc, qua thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Nghĩ tới suy nghĩ của mình vừa nãy, mọi người đều cảm thấy mặt mình nóng hừng hực.
Cư nhiên sợ Ớt đại vương mất mặt vì thất bại, thậm chí còn nghĩ xem nên làm thế nào bảo vệ lòng tự trọng của Ớt đại vương.
Kết quả ở trước mặt khối đá kia, hết thảy liền trở thành một trò cười.
Thực lực của Ớt đại vương, cư nhiên lại bị mọi người khinh thường!
Hóa ra nó có một mặt không muốn để mọi người biết, nó có thể làm chuyện mà ngay cả Áo Cổ Đinh đại nhân cũng không có cách nào làm được.
Thậm chí có vài người lộ ra tâm tư sùng bái cuồng nhiệt trong ánh mắt.
Hoàng Mao bó tay toàn tập, thậm chí ngay cả trái tim cũng treo cao, trước đây hắn cho rằng cho dù Ớt đại vương có trâu bò cỡ nào cũng không thể vượt qua tướng quân.
Thế nhưng hiện giờ khối đá sáng lóng lánh kia đã chứng minh hắn ngây thơ khờ dại như thế nào.
Ớt đại vương trước giờ vẫn luôn mang tới kỳ tích quả nhiên lại một lần nữa tạo ra kỳ tích.
Hoàng Mao lặng lẽ liếc nhìn Áo Cổ Đinh rồi nhanh chóng dời tầm mắt đi, rất sợ nhìn thấy biểu tình âm trầm của tướng quân nhà mình.
Áo Cổ Đinh đại nhân xưa nay được mọi người công nhận là dị năng giả mạnh mẽ nhất, khi gặp phải một người còn lợi hại hơn mình, liệu ngài ấy có cảm thấy mất mặt không?
Thế nhưng Hoàng Mao đã nghĩ nhiều rồi, đối với Áo Cổ Đinh mà nói, chuyện này không hề làm anh có cảm giác mất mặt, ngược lại còn làm anh nhìn rõ được tầm quan trọng của Ớt đại vương.
Chu Bách Triết liếc nhìn viên khoáng thạch kia, cực kỳ kinh sợ.
Lẽ nào mình đã lợi hại như vậy sao? Làm đương sự mà sao bản ớt không hề hay biết chút nào thế?
Chu Bách Triết chìm vào hoài nghi, may mắn trời sinh cậu đã có thần kinh khá thô, loáng một cái đã ném chuyện này ra sau đầu, trực tiếp ôm khối khoáng thạch đặt dưới chân Áo Cổ Đinh, thở hổn hển nói: "Cho anh nè."
Nói xong lại vội vàng đưa kiếm kích quang qua, bổ sung: "Cám ơn anh vì đã cho tôi mượn kiếm."
Ánh mắt Áo Cổ Đinh âm trầm, tiếp nhận kiếm kích quang, trầm giọng nói: "Em xác định muốn cho tôi?"
Chu Bách Triết gật đầu, nơi này khoáng thạch nhiều như vậy, cho một khối hoàn toàn không phải chuyện to tát gì.
Ánh mắt Áo Cổ Đinh lại càng âm trầm hơn, không nói thêm gì, trực tiếp nhận lấy khối đá, sau khi tỉ mỉ nghiên cứu thì mày lại càng nhíu chặt hơn.
Chu Bách Triết vội hỏi: "Làm sao vậy?"
Áo Cổ Đinh nói: "Về làng trước rồi nói."
Chu Bách Triết gật đầu.
Vì thế, đoàn người một lần nữa theo đường cũ quay về, ra khỏi sơn động, rất nhanh đã kéo chiếc xe kéo chế tạo đơn giản mộc mạc đi về phía thôn làng.
Thi thể trùng vương biến dị cấp bảy thật sự quá khổng lồ, cho dù dưới xe có bánh gỗ nhưng năm người cùng kéo vẫn có chút cố sức, tốc độ hơi chậm một chút.
Đoạn đường này rất thuận lợi, không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, Chu Bách Triết ngồi trên vai Áo Cổ Đinh có chút buồn ngủ, rất nhanh ý thức đã chìm bóng tối.
Trong mộng cậu biến thành một cái cây, hơn nữa còn là một cây ớt chỉ thiên, trên đỉnh đầu bắt đầu chậm rãi kết ra một đóa hoa, héo tàn, cuối cùng lại sinh trưởng ra một quả ớt chỉ thiên có thể phát sáng, màu sắc cực kỳ xinh đẹp.
Sau đó quả ớt mà cậu khó khăn lắm mới mọc ra được bị một nhân loại ngắt đứt, chẹp chẹp ăn hết.
Sau đó nhân loại kia còn cười lạnh nói: "Tất cả quả ớt của em đều là của tôi!"
Chu Bách Triết liều mạng trốn, muốn trốn khỏi ma trảo của kẻ cuồng ăn ớt kia, thế nhưng không biết vì sao trên người nhân loại kia lại tỏa ra mùi vị cực kỳ dễ ngửi, làm hại đỉnh đầu cậu lại mọc ra quả ớt.
Quả ớt lại một lần nữa bị nhân loại kia ăn tươi, Chu Bách Triết tuyệt vọng cùng cực hét to: "Không được ăn tôi nữa!"
"Tỉnh lại đi."
Chu Bách Triết cảm giác lá cây của mình tựa hồ bị nhéo nhéo, cảnh trong mơ hệt như thủy triều rút đi, hết thảy cảnh tượng khủng bố biến mất, Chu Bách Triết mở mắt ra, một lần nữa gần gũi đối mặt với kẻ cuồng ăn ớt trong giấc mộng.
"Đừng có ăn tôi!" Chu Bách Triết đạp đạp chân, vô thức hô.
Thế nhưng lúc này cậu đang ở trên vai Áo Cổ Đinh, căn bản không có đường thối lui, đạp một cái cả cây ớt liền ngã ra sau, mắt thấy phải rơi xuống đất, Áo Cổ Đinh nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng chụp lấy, nhíu mày: "Em làm sao vậy?"
Lúc này Chu Bách Triết mới ý thức được khi nãy mình vừa mơ thấy ác mộng.
Áo Cổ Đinh đè thấp âm thanh, nhíu mày: "Hửm?"
Chu Bách Triết giật mình, vội vàng run run lá cây: "Tôi chỉ mơ thấy ác mộng thôi."
Ánh mắt Áo Cổ Đinh lóe lên một tia phức tạp.
Nhóm dị năng giả ở xung quanh cũng vì tiếng hô của Chu Bách Triết mà vây tới, tự nhiên cũng nghe thấy câu trả lời của cậu, biểu tình trở nên phức tạp cùng hổ thẹn.
Ớt đại vương rốt cuộc chịu đựng bao nhiêu thống khổ cùng áp lực a? Nếu không phải nghe thấy tiếng hô vô thức của Ớt đại vương, có lẽ mọi người sẽ không biết Ớt đại vương vẫn luôn vui vẻ vô lo hiển nhiên trong mơ lại sợ bị người ta ăn tươi.
Tâm tình chua xót hoặc hổ hẹn dâng trào làm mọi người không dễ chịu chút nào.
Nếu không phải vì giúp mọi người, Ớt đại vương cũng không cần phải hi sinh tới mức như vậy.
Mọi người đều nợ Ớt đại vương một câu nói, đó chính là, xin lỗi.
Chu Bách Triết ngẩn người, vội vàng nhìn xung quanh một chút, cứ cảm thấy lúc mình ngủ có xảy ra chuyện gì đó mà mình không biết.
Biểu tình tôi có lỗi với ngài của đám người kia là cái quỷ gì vậy?
Chu Bách Triết đen mặt, quay đầu đi không thèm để ý tới đám người kỳ quặc này.
Tâm tình của nhóm dị năng giả lúc này rất phức tạp, dọc theo đường đi vẫn luôn trầm mặc, bầu không khí ngột ngạt làm Chu Bách Triết có chút thở không nổi.
Đại khái là khoảng cách tới thôn ngày càng gần, trong lòng mọi người lại càng không dễ chịu.
Chu Bách Triết nhịn không được thở dài, cũng không lên tiếng.
Cứ vậy một đường trầm mặc đi tới trước, thẳng đến lúc nửa đêm, Áo Cổ Đinh hạ lệnh cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, nếu không ngủ không nghỉ thì thân thể sẽ không chống đỡ được, dù sao thì trước đó bọn họ đã trải qua một trận đại chiến, thể lực cùng dị năng sớm đã tiêu hao sạch sẽ.
Mọi người cũng sớm không chịu nổi, vội vàng dựng một gian nhà lá đơn giản, an bài thay đổi người canh giác mỗi ngày, những người còn lại thì ngủ.
Có lẽ vì quá mệt, đêm này không ai nói chuyện, vừa ngã lưng liền ngủ.
Đợi tới lúc hừng đông, mọi người nhanh chóng rửa mặt ở bờ sông, đơn giản ăn chút cá nướng, sau đó lại vội vàng lên đường.
Dọc theo đường đi vẫn trầm mặc không nói.
Áo Cổ Đinh đi ở phía sau cùng, gương mặt lạnh lùng làm Chu Bách Triết không khỏi thất thần, cậu nhớ tới giấc mộng hôm qua, tim nhịn không được đập rộn lên.
Áo Cổ Đinh cảm nhận được tầm mắt chăm chú của Chu Bách Triết, nhàn nhạt nói: "Nhìn đủ chưa?"
Chu Bách Triết vô thức nói: "Vẫn chưa đủ."
Áo Cổ Đinh nhịn không được cười khẽ, tiếng cười trầm thấp tựa hồ mang theo ma lực không ngừng trêu ghẹo tâm tình bình tĩnh của Chu Bách Triết, cả cây ớt có chút lúng túng không biết làm sao, cứ cảm thấy nếu mình là người thì phỏng chừng đã sớm đỏ mặt tới mang tai rồi.
May mắn cậu là một cây ớt, cho dù đỏ mặt cũng không ai nhìn ra.
Áo Cổ Đinh chỉ cười không nói gì, cũng không chế giễu.
Ngược lại mấy người đi ở phía trước nhịn không được ngoảnh đầu lại, nói khẽ với người bên cạnh: "Mau nhìn, Ớt đại vương hình như đang đỏ mặt, sao có cảm giác như con gái xấu hổ ấy." Người nọ giống như phát hiện được bát quái thần thần bí bí nói: "Ai yo, chẳng lẽ Ớt đại vương thích Áo Cổ Đinh đại nhân?!"
Âm thanh của người nọ tuy đã tận lực hạ thấp nhưng với tinh thần lực cường đại của Áo Cổ Đinh cùng Chu Bách Triết, hai người vẫn nghe thấy rất rõ.
Chu Bách Triết nhất thời giống như bị sét đánh, triệt để không còn mặt mũi gặp người.
Thì ra---- sau khi hóa thành cây ớt vẫn bị người ta nhìn ra mình đỏ mặt?
Cái này thực không khoa học, thôn dân kia rốt cuộc làm sao phát hiện được?
Áo Cổ Đinh bình tĩnh đi tới, tựa hồ không nghe thấy cuộc nói chuyện ở phía trước.
Chu Bách Triết nhìn mà muốn phun, giả vờ không nghe thấy cũng quá tệ đi?!
Chỉ là----- những người đó sao lại cho là mình thích Áo Cổ Đinh chứ?
Thấy thế nào cũng không hợp lý.
Chu Bách Triết nhịn không được quan sát Áo Cổ Đinh một chút, biểu tình đối phương lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt thâm trầm không thấy đáy, quanh thân tỏa ra khí thế cường đại, hết thảy đều tỏ rõ người này cường đại đến đáng sợ.
Đột nhiên, Áo Cổ Đinh rũ mi mắt, tựa cười mà không cười nói: "Làm sao, nhìn tới mê ly à?"
Bùm một tiếng, lý trí Chu Bách Triết hoàn toàn vỡ vụn, lá cây một lần nữa biến thành đỏ ửng.
Thôn dân đi phía trước lại dùng tay huých đồng bạn, gấp gáp nói: "Mau nhìn, toàn bộ lá cây của Ớt đại vương đều đỏ hết rồi! Tôi biết ngay là Ớt đại vương thích Áo Cổ Đinh đại nhân mà."
Giọng nói kia mang theo ý cảm khái cùng trăm phần trăm khẳng định.
Người bạn kia nghe vậy thì khó tin bĩu môi: "Đừng có nói nhảm, Ớt đại vương có thể làm ông cố tổ của Áo Cổ Đinh đại nhân luôn ấy, làm sao có thể thích một đứa cháu chút ét như Áo Cổ Đinh đại nhân chứ?"
Thôn dân kia nghe vậy thì cũng nhức đầu: "Nói cũng phải."
Gương mặt vốn bình tĩnh của Áo Cổ Đinh đột nhiên trầm hẳn đi, khóe miệng giật giật không ngừng.
Chu Bách Triết lay lắt trong gió, đột nhiên có cảm giác bi thương lan tràn trong lòng.
Rõ ràng là tuổi hừng hực sức sống, hơn nữa trong vòng giải trí miễn cưỡng cũng có thể coi là tiểu thịt tươi, ai ngờ đâu biến thành cây ớt thì trực tiếp già đi hai ngàn tuổi, bị mọi người xem là ông cố tổ...
Nỗi ấm ức này thực sự bi thảm, ngột ngạt tới mức làm người ta không chịu nổi.
Chu Bách Triết trầm mặt ngửa mặt lên trời, thật lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Trải qua chút nhạc đệm này, Chu Bách Triết triệt để không nhìn Áo Cổ Đinh, sợ bị gương mặt soái ca có giá trị nhan cực lỗi kia làm mình đỏ mặt tim đập rồi một lần nữa bị vị thôn dân thích bát quái kia ghim cho vài câu điếng người.
Từ sáng sớm đi tới trưa rồi mọi người một lần nữa dừng lại nghỉ ngơi, thuận tiện ăn một bữa cơm đơn giản, nửa tiếng sau một lần nữa lên đường, đến chạng vạng năm sáu giờ thì bắt đầu nhìn thấy kiến trúc cao lớn ở đầu thôn.
Mọi người đều biết, bọn họ cuối cùng cũng về tới.
Trước đó mọi người đều đã sức cùng lực kiệt, thế nhưng nhờ có ý niệm sớm quay trở lại thôn chống đỡ mới có thể cố gắng đến lúc này.
Đến khi thật sự về tới, mọi người nháy mắt xìu xuống, run chân ngồi bệch xuống đất thở phì phò.
Trưởng thôn sớm đã phái người gác ở cổng thôn, vị thôn dân này sớm đã phát hiện nhóm Áo Cổ Đinh, lập tức thổi kèn, lớn tiếng hô: "Trưởng thôn, tất cả mọi người đã quay về rồi."
Nháy mắt, mọi người chen chúc chạy ra...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook