Mỗi Ngày Đều Bị Biến Thái Dụ Dỗ Làm Chuyện Xấu
-
Chương 1: Những kẻ dị hợm chưa chắc bên ngoài đã dị hợm
Phiền phức.
Phiền phức.
Phiền phức.
Đó là tất cả những gì mà cô có thể nghĩ khi phải đối diện với một đám thần kinh bất thường trước mắt.
“Xin chào ~” Cậu ta vẫy vẫy tay chào cô, hàm răng trắng lóe lóe lên.
“Chào.” Cô nghiêng đầu đáp nhẹ, sau đó tự nhiên đi qua như một cơn gió.
“Ể??? Lạnh lùng quá đi!” Vô cùng bất mãn, cậu ta quay người lại ôm chặt lấy lưng cô, hai tay rắn chắc tựa như một cái ghìm sắt gim chặt cô lại trong lòng cậu ta.
Nụ cười trong sáng tựa như thiên thần khúc khích bên tai, cô hơi nhăn mày nghiêng đầu tránh khỏi hơi thở mãnh liệt bên tai mình. Nụ cười thiên thần, nhưng khí tức lại chẳng khác nào của một ác ma.
Không, chính xác ra, tên điên Mục Du này chính là một ác ma.
“Tại sao tối hôm qua cậu lại về nhà muộn hơn bình thường 1 phút 34 giây vậy? Cậu bao giờ cũng trở về rất đúng giờ cơ mà!” Mục Du thì thầm bên tai cô, vòng tay thít chặt lại khiến đầu vai cô trở nên vô cùng đau nhức.
Đồ điên này!
Cô quay đầu lại đối diện với ánh mắt trong suốt kia, vô lực “ừ” một tiếng vô cùng bất đắc dĩ.
Đồ điên này là một tên bị bệnh “chứng cuồng kiểm soát“. Cậu ta hoàn toàn coi việc nắm giữ mọi hành động, sinh hoạt của cô làm lẽ sống, cưỡng bức kiểm soát sinh hoạt của cô.
Tại sao cô nhớ lúc nhỏ tên điên này đáng yêu đến thế cơ mà, chỉ hai năm cậu ta chuyển đi thôi, gặp lại đã thành cái dạng này...
Mục Du dường như rất thỏa mãn với câu trả lời của cô, vui vẻ dụi dụi đầu vào xương quai xanh tinh tế, một đầu tóc xù nâu xinh đẹp chà chà lên cổ cô.
“Uh! Đau!” Cô nhíu mày, bàn tay vỗ thẳng lên đầu tên này, giật tóc tên này cưỡng ép cậu ta ngẩng đầu lên.
Được rồi, vết răng thâm tím cả một vòng trên cổ cô!
“Bốp!”
Mục Du ôm đầu rưng rưng nhìn cô gái máu lạnh bỏ đi, nức nở tựa như một chú cún con đi theo phía sau, ở một nơi không ai thấy tự cho là đúng liếm liếm môi.
Ừ, người rất lạnh lẽo nhưng máu lại rất ngọt ngào ~
Thật muốn rút hết nó ra rồi cất trong bình từ từ nhấm nháp mà ~
Cô rùng mình một chập, quay đầu lại nhìn tên phía sau, vẫn nụ cười trong suốt đó, hơi hơi nhíu mày.
Quả nhiên, nhìn người đâu thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài.
Ác ma, không hẳn cứ phải nhe miệng máu ra đối diện với con mồi, hắn có thể giả trang một con cừu non tiếp cận con mồi, sau đó một cắn đớp sạch a!
Thật là phiền toái mà!
Phiền phức.
Phiền phức.
Đó là tất cả những gì mà cô có thể nghĩ khi phải đối diện với một đám thần kinh bất thường trước mắt.
“Xin chào ~” Cậu ta vẫy vẫy tay chào cô, hàm răng trắng lóe lóe lên.
“Chào.” Cô nghiêng đầu đáp nhẹ, sau đó tự nhiên đi qua như một cơn gió.
“Ể??? Lạnh lùng quá đi!” Vô cùng bất mãn, cậu ta quay người lại ôm chặt lấy lưng cô, hai tay rắn chắc tựa như một cái ghìm sắt gim chặt cô lại trong lòng cậu ta.
Nụ cười trong sáng tựa như thiên thần khúc khích bên tai, cô hơi nhăn mày nghiêng đầu tránh khỏi hơi thở mãnh liệt bên tai mình. Nụ cười thiên thần, nhưng khí tức lại chẳng khác nào của một ác ma.
Không, chính xác ra, tên điên Mục Du này chính là một ác ma.
“Tại sao tối hôm qua cậu lại về nhà muộn hơn bình thường 1 phút 34 giây vậy? Cậu bao giờ cũng trở về rất đúng giờ cơ mà!” Mục Du thì thầm bên tai cô, vòng tay thít chặt lại khiến đầu vai cô trở nên vô cùng đau nhức.
Đồ điên này!
Cô quay đầu lại đối diện với ánh mắt trong suốt kia, vô lực “ừ” một tiếng vô cùng bất đắc dĩ.
Đồ điên này là một tên bị bệnh “chứng cuồng kiểm soát“. Cậu ta hoàn toàn coi việc nắm giữ mọi hành động, sinh hoạt của cô làm lẽ sống, cưỡng bức kiểm soát sinh hoạt của cô.
Tại sao cô nhớ lúc nhỏ tên điên này đáng yêu đến thế cơ mà, chỉ hai năm cậu ta chuyển đi thôi, gặp lại đã thành cái dạng này...
Mục Du dường như rất thỏa mãn với câu trả lời của cô, vui vẻ dụi dụi đầu vào xương quai xanh tinh tế, một đầu tóc xù nâu xinh đẹp chà chà lên cổ cô.
“Uh! Đau!” Cô nhíu mày, bàn tay vỗ thẳng lên đầu tên này, giật tóc tên này cưỡng ép cậu ta ngẩng đầu lên.
Được rồi, vết răng thâm tím cả một vòng trên cổ cô!
“Bốp!”
Mục Du ôm đầu rưng rưng nhìn cô gái máu lạnh bỏ đi, nức nở tựa như một chú cún con đi theo phía sau, ở một nơi không ai thấy tự cho là đúng liếm liếm môi.
Ừ, người rất lạnh lẽo nhưng máu lại rất ngọt ngào ~
Thật muốn rút hết nó ra rồi cất trong bình từ từ nhấm nháp mà ~
Cô rùng mình một chập, quay đầu lại nhìn tên phía sau, vẫn nụ cười trong suốt đó, hơi hơi nhíu mày.
Quả nhiên, nhìn người đâu thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài.
Ác ma, không hẳn cứ phải nhe miệng máu ra đối diện với con mồi, hắn có thể giả trang một con cừu non tiếp cận con mồi, sau đó một cắn đớp sạch a!
Thật là phiền toái mà!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook