Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai
-
Chương 183: Cổ đại tu chân văn [7]
◎ Bị chặn đường ◎
Hai người Thiệu Khiêm ngồi lên linh chu tốc độ tất nhiên sẽ nhanh hơn đi bộ gấp mấy lần, cho nên, chờ những người của tu chân giới truyền tin cho tông môn, thì đã làm mất tin tức của hai người.
"Tử Nghiêu, Ân thị các ngươi nói thế nào cũng truyền thừa hơn hai ngàn năm, hôm nay tuy suy bại, không có trưởng bối dạy dỗ, nhưng chuyện tu luyện chủ yếu vẫn là nhìn căn cốt." Ông lão nói chuyện nhấp một ngụm trà nói tiếp: "Căn cốt ngươi thượng cấp, lại còn là đơn hỏa linh căn vạn dặm chọn một, tư chất thượng đẳng như vậy trong một tông môn đều là thiên chi kiêu tử. Ngươi có thể tới Vân Thành Tông chúng ta quả thực khiến vi sư rất là kinh hỉ. Dẫu sao, nhiều năm qua như vậy, chúng ta cũng cho là người của Ân gia đã... Haiz, thiên đạo vô tình, thiên đạo vô tình mà."
"Có lẽ là Ân gia của đồ nhi đã chọc giận thiên cơ giờ mới rơi vào kết quả như thế này, đồ nhi năm đó cũng từng muốn tu luyện công pháp Ân gia, nhưng tán tu dù sao cũng là tán tu, tự tìm tòi đâu thể tu luyện tốt." Ân Tử Nghiêu mặt đầy khổ sở: "Năm đó cha mẹ Tử Nghiêu cũng từng kêu đồ nhi bái nhập tông môn, nhưng đồ nhi khi đó tâm cao khí ngạo, tự nhận là có thể dựa vào công pháp Ân gia, dựa vào sự cố gắng của mình leo lên thang trời, để bảo vệ tôn vinh của Ân gia. Sau đó đồ nhi chịu không ít khổ, một là tu luyện không người chỉ giáo, hai là Ân Tử Du thân là hậu nhân dòng chính của Ân gia tự nhận là cao hơn đồ nhi một bậc, đã khoa tay múa chân với đồ nhi..."
Ân Tử Nghiêu nói tới đây lại mặt đầy tức giận: "Sau đó thậm chí ỷ vào thân phận dòng chính của mình cướp đoạt tài nguyên của đồ nhi, đồ nhi bất đắc dĩ lắm mới đi tìm nơi nương tựa, cũng may mắn được sư tôn thu nhận, nếu không đồ nhi chỉ sợ..."
"Đồ nhi bị ủy khuất, vi sư tất nhiên lấy lại công đạo cho ngươi." Mặt Huyền Vân Tử cũng đầy vẻ giận dữ: "Ân Tử Du nhìn một cái là biết hạng người gian tà, cũng không nhìn xem Ân gia chỉ còn hai người các ngươi, hắn còn chiếm đoạt đồ của Ân gia không buông, thậm chí cướp đoạt tài nguyên của ngươi, thật là không biết điều."
"Sư tôn nói chí phải. Đồ nhi năm đó cũng từng khuyên hắn lấy bí bảo Ân gia giao ra, cùng hắn tham khảo bí ẩn trong đó. Ai ngờ Ân Tử Du không đồng ý thì thôi, còn lên tiếng nhục mạ, nói đồ nhi cùng lắm chỉ là chi thứ mà cũng dám vọng tưởng bí bảo trong tộc. Hắn... hắn quả thực không xem đồ nhi là tộc nhân." Lúc nói chuyện mặt Ân Tử Nghiêu đầy vẻ bực tức, nhìn bộ dáng kia nếu Ân Tử Du ở bên cạnh hắn, chỉ sợ sẽ đi lên cho hắn hai chưởng.
Huyền Vân Tử như bị cảm xúc của hắn ảnh hưởng, mặt cũng đầy vẻ tức giận: "Ân Tử Du cùng lắm chỉ là kim thủy linh căn, bàn về tư chất vốn cũng không bằng ngươi, lại còn chiếm đoạt bí bảo không buông, đúng là quá ngu xuẩn."
Ngay sau đó Huyền Vân Tử đổi chủ đề: "Đồ nhi thật chưa thấy bí bảo Ân thị? Phải biết, nếu như chúng ta ép Ân Tử Du thật, hắn lấy bí bảo giả lừa bịp chúng ta..."
"Đối với bí bảo Ân gia đồ nhi cũng có nghe cha mẹ nói tới, bảo là bí bảo Ân thị có hình vòng tròn, bên trên khắc trận pháp tầng tầng, nếu có thể nhận chủ, sẽ dò được một đường thiên cơ." Câu nói này của Ân Tử Nghiêu làm cho lòng người rất dao động, tu chân giới đã hơn hai ngàn năm không có người phi thăng, nếu như quả thật có thể dò được một đường thiên cơ...
"Vậy... hậu nhân Ân gia cũng là người có kinh tài tuyệt diễm, sao không thể có người để nó nhận chủ?" Huyền Vân Tử vẻ mặt buồn thiu: "Người Ân gia cũng không thể dò ra bí ẩn, người ngoài như chúng ta..."
"Sư tôn nói gì vậy? Sao ngài có thể xem là người ngoài?" Ân Tử Nghiêu nghe vậy lập tức quỳ sụp xuống đất: "Cái gọi là một ngày làm thầy suốt đời làm cha, ngài chính là người thân nhất của Tử Nghiêu, sao có thể là người ngoài được? Nếu như Tử Nghiêu thật sự xem ngài là người ngoài, sao lại nói chuyện bí bảo cho ngài biết?"
Huyền Vân Tử nghe vậy mặt vô ùng xúc động, lão đứng dậy đi hai ba bước tới dìu Ân Tử Nghiêu đứng dậy, tay phải vỗ vỗ mu bàn tay của Ân Tử Nghiêu cảm khái nói: "Lão đạo ta cả đời không người thân không con cái, khi sắp già rồi lại có một đứa con ruột. Được, được lắm, xem ra thiên đạo đối xử ta không tệ. Ha ha ha ha."
p"Đây rõ ràng là phúc của hài nhi." Ân Tử Nghiêu mặt đầy cảm động: "Hài nhi vốn cho là đời này đều không còn người thân nữa, không nghĩ tới bái nhập môn hạ của sư tôn, đây chính là phúc của hài nhi, là may mắn của hài nhi."
"Con ngoan, con ngoan." Huyền Vân Tử hốc mắt ửng đỏ, lão như là sợ Ân Tử Nghiêu thấy nên xoay người, tay phải nâng lên như là lau hốc mắt, tay trái lắc lắc với Ân Tử Nghiêu, trong thanh âm đã mang chút nghẹn ngào: "Con ngoan, con trở về nghỉ ngơi trước đi."
"Dạ, hài nhi cáo lui." Ân Tử Nghiêu cũng đỏ mắt, hắn tựa hồ đang cố nén ưu tư khom người lui ra đại điện.
Bên này hắn vừa lui ra đại điện, Huyền Vân Tử đã ngẩng đầu lên, nào có vẻ cảm động rơi lệ?
"Sư tôn." Sau điện có người đi ra, người đó mặc toàn thân đen trong rất hũ nút: "Quả là một kẻ biết diễn."
"Coi trọng hắn." Huyền Vân Tử lạnh lùng nói: "Hừ, có chút thông minh, đã lừa người khác xoay vòng vòng. Còn nhỏ tuổi mà tâm cơ không ít."
"Ngài yên tâm. Ta nhất định chăm thật kỹ "sư đệ"." Hai chữ sư đệ của người đàn ông áo đen giống như là như đang ngậm chặt trong miệng rồi phun ra vậy.
"Đi đi." Huyền Vân Tử nói xong liền rời đại điện.
Mà bên này sau khi Ân Tử Nghiêu trở về động phủ cũng đổi sắc mặt, lão già này sợ rằng đã có hoài nghi, xem ra hắn cần phải chuẩn bị trước mới được.
Ân Tử Nghiêu bỏ một ít đan bỏ vào nhẫn trữ vật, rồi đem giường đá huyền thạch có lợi nhất cho tu hành cùng với bồ đề tĩnh tâm Huyền Vân Tử ban thưởng đặt trong động phủ, hắn mới vừa thu dọn xong nhẫn trữ vật, đã có người tới cửa động phủ truyền lời.
"Ân sư huynh, chưởng môn lệnh tiểu nhân đến đưa tin, nói là đã tìm được tung tích của Ân Tử Du, kêu ngài đi cùng."
"Biết rồi." Sau khi Ân Tử Nghiêu ra khỏi động phủ thì khởi động kết giới, rồi theo đệ tử kia tập họp ở sườn núi.
Đợi Ân Tử Nghiêu đến rồi, Huyền Vân Tử tự mình dẫn trưởng lão đệ tử Vân Thành Tông đi vây bắt.
Cùng lúc đó, những môn phái khác cũng đưa ra quyết định giống vậy. Một bí bảo Ân thị có thể dò thiên cơ, có thể nói đã khiến cho cả tu chân giới dốc toàn sức lực.
Cho nên, Thiệu Khiêm và Lăng Mặc được thảnh thơi không bao lâu, lại bị đuổi giết, lần này bọn họ cũng sắp tới núi Ngọc Hư rồi.
"Ồ, các vị điều động binh lực như vậy là ý gì?" Thiệu Khiêm vẫn là bộ dáng lười biếng tựa lên người Lăng Mặc: "Thật là làm cho tiểu tử sợ hãi, với tu vi này của tiểu tử, cũng làm phiền chưởng môn các đại môn phátự mình tới?"
"Ân công tử người mang thiên cơ, bọn ta dĩ nhiên phải cẩn thận trước khi tới." Huyền Vân Tử vẫn cười híp mắt, chẳng qua đôi mắt kia vẫn dán chặt lên người Lăng Mặc, chẳng biết tại sao, lão cứ cảm thấy người này có chút quen mắt?
"Người mang thiên cơ? Ta một không phải phụ nữ, hai không có năng lực sinh con, làm sao có thể người, mang, thiên, cơ?" Thiệu Khiêm mặt đầy châm chọc quét qua Ân Tử Nghiêu đứng sau lưng Huyền Vân Tử: "Mà các vị kìa, không có bản lĩnh phi thăng thì phải biết điều đợi, mắc gì nhất quyết phải tự tìm cái chết?"
Câu này kéo thù hận rất đỉnh, ít nhất sắc mặt mọi người ở đây đều tức giận.
Ngay tại lúc này, lại là mấy đường cực quang từ xa phóng tới, chỉ trong nháy con mắt, lại là mấy chiếc linh chu đậu cách Vân Thành Tông không xa.
"Lão Vân đầu, ngươi tới rất nhanh." Trên linh chu cách Vân Thành Tông không xa có một người cười lạnh nói: "Chuyện gì tốt cũng để Vân Thành Tông các ngươi chiếm, xem Bồ Thiên Tông chúng ta không tồn tại?"
"Trương đạo hữu nói vậy không đúng rồi, Huyền Vân Tử chưởng môn đâu có xem Bồ Thiên Tông của ngươi không tồn tại, rõ ràng là cho rằng tu chân giới này chỉ có mình Vân Thành Tông của hắn thôi." Trên linh chu bên trái Vân Thành Tông một người cười tủm tỉm nói: "Tiểu hữu bên kia, ngươi thấy ta nói đúng không?"
Thiệu Khiêm chẳng qua chỉ nhìn người nói chuyện mà không trả lời, lúc này đôi mắt của hắn nhìn thẳng Tử Nghiêu bên kia.
"Ha ha, tiểu tử này đúng là đủ cuồng." Trương Ngạo nhìn Thiệu Khiêm rất là coi thường: "Cũng không nghĩ xem ở trước mặt chúng ta mình có vốn để cuồng hay không."
"Cùng một câu nói ta tặng cho ngươi." Thiệu Khiêm đáp lời ha ha cười nhạt, rồi sau đó đột nhiên xoay người giương mắt nhìn Lăng Mặc: "Chủ nhân, bọn họ ức hiếp người."
"..." Lăng Mặc bị thay đổi bất ngờ Thiệu Khiêm làm đơ ra một lúc, sau đó lỗ tai đều đỏ ửng.
Bảo, bảo bối đạo lữ đột nhiên kêu chủ nhân, có phải đang cầu hoan với y không. Nhưng nhưng nhưng... Bây giờ còn đang bên ngoài, có phải y nên trước tiên giải quyết những người đó rồi... rồi dừng linh chu cùng đạo lữ cực kỳ âu yếm?
Làm sao đây? Lúc trước y tìm công pháp song tu còn chưa kịp xem, việc này việc này việc này nên làm sao bây giờ?
"Ân Tử Du, quả thật ta không nghĩ tới ngươi lại... lại..." Ân Tử Nghiêu mặt đầy đau lòng ôm đầu: "Người Ân gia ta kiên cường kiêu ngạo nay đâu rồi?"
"Còn kiên cường kiêu ngạo, ngươi mà có kiêu ngạo ngươi có thể chạy tới Vân Thành Tông? Ngươi mà có kiêu ngạo làm sao không thấy ngươi dựng lại Ân gia?" Thiệu Khiêm trở tay bóp eo Lăng Mặc, lúc này phát ngốc cái gì?
Lăng Mặc bị Thiệu Khiêm nhéo một cái mới giật mình, lời Ân Tử Nghiêu nói đương nhiên y có nghe thấy, nhất thời mất hứng, yêu đương với y thì làm sao mà không kiêu ngạo vậy? Hơn nữa, có y ở đây, xem ai dám động vào đạo lữ của y?
Thiệu Khiêm nhìn Lăng Mặc híp mắt cũng biết gã này muốn đánh rồi, hắn vội vàng kéo cánh tay Lăng Mặc nháy mắt với y, hắn còn chơi chưa đủ đâu, sao có thể để y ra tay được?
"Bảo bối, đừng sợ, ta bảo vệ em." Lăng Mặc tuy mới gặp người yêu không lâu, nhưng bất ngờ đọc hiểu ám chỉ của hắn, chỉ đành phải không biết làm sao nâng cánh tay ôm vai Thiệu Khiêm, để hắn dựa lên người mình càng thoải mái hơn.
Mọi người tại chỗ quả thật đã bị cặp đôi không biết lễ nghĩa liêm sỉ này vấy bẩn ánh mắt. Quả thực còn mặt dày hơn người Hợp Hoan Tông.
"Vậy ngươi lại không thể để ta bị thương." Thiệu Khiêm nói xong thì chui vào ngực Lăng Mặc: "Đám người đối diện không thông minh lắm, nói không chừng sẽ còn ỷ đông hiếp yếu, nếu ngươi linh lực không tốt, cũng không nên liên lụy ta."
"Bảo bối ngươi yên tâm, ta nhất định không để en bị thương, em là bảo bối tâm can của ta mà." Lăng Mặc nói rất thành thật, sợ mình không đủ ghê tởm đám người đối diện vậy.
Đám người Huyền Vân Tử bị câu không thông minh lắm của Thiệu Khiêm chọc tức xanh cả mặt, trong đám người này ai không phải kẻ mạnh số một số hai tu chân giới, có bao giờ bị người chà đạp như vậy? Hai, hai tên tiểu bối này đúng là không biết sống chết.
Lời tác giả:
Ân Tử Nghiêu mặt cảm động: Sư tôn ngài chính là cha mẹ sống lại của ta!
Huyền Vân Tử đỏ hốc mắt: Con trai, mau dậy đi, mau dậy đi.
Thiệu Khiêm: Ha ha, tu chân giới thiếu các ngươi một giải Oscar
Hai người Thiệu Khiêm ngồi lên linh chu tốc độ tất nhiên sẽ nhanh hơn đi bộ gấp mấy lần, cho nên, chờ những người của tu chân giới truyền tin cho tông môn, thì đã làm mất tin tức của hai người.
"Tử Nghiêu, Ân thị các ngươi nói thế nào cũng truyền thừa hơn hai ngàn năm, hôm nay tuy suy bại, không có trưởng bối dạy dỗ, nhưng chuyện tu luyện chủ yếu vẫn là nhìn căn cốt." Ông lão nói chuyện nhấp một ngụm trà nói tiếp: "Căn cốt ngươi thượng cấp, lại còn là đơn hỏa linh căn vạn dặm chọn một, tư chất thượng đẳng như vậy trong một tông môn đều là thiên chi kiêu tử. Ngươi có thể tới Vân Thành Tông chúng ta quả thực khiến vi sư rất là kinh hỉ. Dẫu sao, nhiều năm qua như vậy, chúng ta cũng cho là người của Ân gia đã... Haiz, thiên đạo vô tình, thiên đạo vô tình mà."
"Có lẽ là Ân gia của đồ nhi đã chọc giận thiên cơ giờ mới rơi vào kết quả như thế này, đồ nhi năm đó cũng từng muốn tu luyện công pháp Ân gia, nhưng tán tu dù sao cũng là tán tu, tự tìm tòi đâu thể tu luyện tốt." Ân Tử Nghiêu mặt đầy khổ sở: "Năm đó cha mẹ Tử Nghiêu cũng từng kêu đồ nhi bái nhập tông môn, nhưng đồ nhi khi đó tâm cao khí ngạo, tự nhận là có thể dựa vào công pháp Ân gia, dựa vào sự cố gắng của mình leo lên thang trời, để bảo vệ tôn vinh của Ân gia. Sau đó đồ nhi chịu không ít khổ, một là tu luyện không người chỉ giáo, hai là Ân Tử Du thân là hậu nhân dòng chính của Ân gia tự nhận là cao hơn đồ nhi một bậc, đã khoa tay múa chân với đồ nhi..."
Ân Tử Nghiêu nói tới đây lại mặt đầy tức giận: "Sau đó thậm chí ỷ vào thân phận dòng chính của mình cướp đoạt tài nguyên của đồ nhi, đồ nhi bất đắc dĩ lắm mới đi tìm nơi nương tựa, cũng may mắn được sư tôn thu nhận, nếu không đồ nhi chỉ sợ..."
"Đồ nhi bị ủy khuất, vi sư tất nhiên lấy lại công đạo cho ngươi." Mặt Huyền Vân Tử cũng đầy vẻ giận dữ: "Ân Tử Du nhìn một cái là biết hạng người gian tà, cũng không nhìn xem Ân gia chỉ còn hai người các ngươi, hắn còn chiếm đoạt đồ của Ân gia không buông, thậm chí cướp đoạt tài nguyên của ngươi, thật là không biết điều."
"Sư tôn nói chí phải. Đồ nhi năm đó cũng từng khuyên hắn lấy bí bảo Ân gia giao ra, cùng hắn tham khảo bí ẩn trong đó. Ai ngờ Ân Tử Du không đồng ý thì thôi, còn lên tiếng nhục mạ, nói đồ nhi cùng lắm chỉ là chi thứ mà cũng dám vọng tưởng bí bảo trong tộc. Hắn... hắn quả thực không xem đồ nhi là tộc nhân." Lúc nói chuyện mặt Ân Tử Nghiêu đầy vẻ bực tức, nhìn bộ dáng kia nếu Ân Tử Du ở bên cạnh hắn, chỉ sợ sẽ đi lên cho hắn hai chưởng.
Huyền Vân Tử như bị cảm xúc của hắn ảnh hưởng, mặt cũng đầy vẻ tức giận: "Ân Tử Du cùng lắm chỉ là kim thủy linh căn, bàn về tư chất vốn cũng không bằng ngươi, lại còn chiếm đoạt bí bảo không buông, đúng là quá ngu xuẩn."
Ngay sau đó Huyền Vân Tử đổi chủ đề: "Đồ nhi thật chưa thấy bí bảo Ân thị? Phải biết, nếu như chúng ta ép Ân Tử Du thật, hắn lấy bí bảo giả lừa bịp chúng ta..."
"Đối với bí bảo Ân gia đồ nhi cũng có nghe cha mẹ nói tới, bảo là bí bảo Ân thị có hình vòng tròn, bên trên khắc trận pháp tầng tầng, nếu có thể nhận chủ, sẽ dò được một đường thiên cơ." Câu nói này của Ân Tử Nghiêu làm cho lòng người rất dao động, tu chân giới đã hơn hai ngàn năm không có người phi thăng, nếu như quả thật có thể dò được một đường thiên cơ...
"Vậy... hậu nhân Ân gia cũng là người có kinh tài tuyệt diễm, sao không thể có người để nó nhận chủ?" Huyền Vân Tử vẻ mặt buồn thiu: "Người Ân gia cũng không thể dò ra bí ẩn, người ngoài như chúng ta..."
"Sư tôn nói gì vậy? Sao ngài có thể xem là người ngoài?" Ân Tử Nghiêu nghe vậy lập tức quỳ sụp xuống đất: "Cái gọi là một ngày làm thầy suốt đời làm cha, ngài chính là người thân nhất của Tử Nghiêu, sao có thể là người ngoài được? Nếu như Tử Nghiêu thật sự xem ngài là người ngoài, sao lại nói chuyện bí bảo cho ngài biết?"
Huyền Vân Tử nghe vậy mặt vô ùng xúc động, lão đứng dậy đi hai ba bước tới dìu Ân Tử Nghiêu đứng dậy, tay phải vỗ vỗ mu bàn tay của Ân Tử Nghiêu cảm khái nói: "Lão đạo ta cả đời không người thân không con cái, khi sắp già rồi lại có một đứa con ruột. Được, được lắm, xem ra thiên đạo đối xử ta không tệ. Ha ha ha ha."
p"Đây rõ ràng là phúc của hài nhi." Ân Tử Nghiêu mặt đầy cảm động: "Hài nhi vốn cho là đời này đều không còn người thân nữa, không nghĩ tới bái nhập môn hạ của sư tôn, đây chính là phúc của hài nhi, là may mắn của hài nhi."
"Con ngoan, con ngoan." Huyền Vân Tử hốc mắt ửng đỏ, lão như là sợ Ân Tử Nghiêu thấy nên xoay người, tay phải nâng lên như là lau hốc mắt, tay trái lắc lắc với Ân Tử Nghiêu, trong thanh âm đã mang chút nghẹn ngào: "Con ngoan, con trở về nghỉ ngơi trước đi."
"Dạ, hài nhi cáo lui." Ân Tử Nghiêu cũng đỏ mắt, hắn tựa hồ đang cố nén ưu tư khom người lui ra đại điện.
Bên này hắn vừa lui ra đại điện, Huyền Vân Tử đã ngẩng đầu lên, nào có vẻ cảm động rơi lệ?
"Sư tôn." Sau điện có người đi ra, người đó mặc toàn thân đen trong rất hũ nút: "Quả là một kẻ biết diễn."
"Coi trọng hắn." Huyền Vân Tử lạnh lùng nói: "Hừ, có chút thông minh, đã lừa người khác xoay vòng vòng. Còn nhỏ tuổi mà tâm cơ không ít."
"Ngài yên tâm. Ta nhất định chăm thật kỹ "sư đệ"." Hai chữ sư đệ của người đàn ông áo đen giống như là như đang ngậm chặt trong miệng rồi phun ra vậy.
"Đi đi." Huyền Vân Tử nói xong liền rời đại điện.
Mà bên này sau khi Ân Tử Nghiêu trở về động phủ cũng đổi sắc mặt, lão già này sợ rằng đã có hoài nghi, xem ra hắn cần phải chuẩn bị trước mới được.
Ân Tử Nghiêu bỏ một ít đan bỏ vào nhẫn trữ vật, rồi đem giường đá huyền thạch có lợi nhất cho tu hành cùng với bồ đề tĩnh tâm Huyền Vân Tử ban thưởng đặt trong động phủ, hắn mới vừa thu dọn xong nhẫn trữ vật, đã có người tới cửa động phủ truyền lời.
"Ân sư huynh, chưởng môn lệnh tiểu nhân đến đưa tin, nói là đã tìm được tung tích của Ân Tử Du, kêu ngài đi cùng."
"Biết rồi." Sau khi Ân Tử Nghiêu ra khỏi động phủ thì khởi động kết giới, rồi theo đệ tử kia tập họp ở sườn núi.
Đợi Ân Tử Nghiêu đến rồi, Huyền Vân Tử tự mình dẫn trưởng lão đệ tử Vân Thành Tông đi vây bắt.
Cùng lúc đó, những môn phái khác cũng đưa ra quyết định giống vậy. Một bí bảo Ân thị có thể dò thiên cơ, có thể nói đã khiến cho cả tu chân giới dốc toàn sức lực.
Cho nên, Thiệu Khiêm và Lăng Mặc được thảnh thơi không bao lâu, lại bị đuổi giết, lần này bọn họ cũng sắp tới núi Ngọc Hư rồi.
"Ồ, các vị điều động binh lực như vậy là ý gì?" Thiệu Khiêm vẫn là bộ dáng lười biếng tựa lên người Lăng Mặc: "Thật là làm cho tiểu tử sợ hãi, với tu vi này của tiểu tử, cũng làm phiền chưởng môn các đại môn phátự mình tới?"
"Ân công tử người mang thiên cơ, bọn ta dĩ nhiên phải cẩn thận trước khi tới." Huyền Vân Tử vẫn cười híp mắt, chẳng qua đôi mắt kia vẫn dán chặt lên người Lăng Mặc, chẳng biết tại sao, lão cứ cảm thấy người này có chút quen mắt?
"Người mang thiên cơ? Ta một không phải phụ nữ, hai không có năng lực sinh con, làm sao có thể người, mang, thiên, cơ?" Thiệu Khiêm mặt đầy châm chọc quét qua Ân Tử Nghiêu đứng sau lưng Huyền Vân Tử: "Mà các vị kìa, không có bản lĩnh phi thăng thì phải biết điều đợi, mắc gì nhất quyết phải tự tìm cái chết?"
Câu này kéo thù hận rất đỉnh, ít nhất sắc mặt mọi người ở đây đều tức giận.
Ngay tại lúc này, lại là mấy đường cực quang từ xa phóng tới, chỉ trong nháy con mắt, lại là mấy chiếc linh chu đậu cách Vân Thành Tông không xa.
"Lão Vân đầu, ngươi tới rất nhanh." Trên linh chu cách Vân Thành Tông không xa có một người cười lạnh nói: "Chuyện gì tốt cũng để Vân Thành Tông các ngươi chiếm, xem Bồ Thiên Tông chúng ta không tồn tại?"
"Trương đạo hữu nói vậy không đúng rồi, Huyền Vân Tử chưởng môn đâu có xem Bồ Thiên Tông của ngươi không tồn tại, rõ ràng là cho rằng tu chân giới này chỉ có mình Vân Thành Tông của hắn thôi." Trên linh chu bên trái Vân Thành Tông một người cười tủm tỉm nói: "Tiểu hữu bên kia, ngươi thấy ta nói đúng không?"
Thiệu Khiêm chẳng qua chỉ nhìn người nói chuyện mà không trả lời, lúc này đôi mắt của hắn nhìn thẳng Tử Nghiêu bên kia.
"Ha ha, tiểu tử này đúng là đủ cuồng." Trương Ngạo nhìn Thiệu Khiêm rất là coi thường: "Cũng không nghĩ xem ở trước mặt chúng ta mình có vốn để cuồng hay không."
"Cùng một câu nói ta tặng cho ngươi." Thiệu Khiêm đáp lời ha ha cười nhạt, rồi sau đó đột nhiên xoay người giương mắt nhìn Lăng Mặc: "Chủ nhân, bọn họ ức hiếp người."
"..." Lăng Mặc bị thay đổi bất ngờ Thiệu Khiêm làm đơ ra một lúc, sau đó lỗ tai đều đỏ ửng.
Bảo, bảo bối đạo lữ đột nhiên kêu chủ nhân, có phải đang cầu hoan với y không. Nhưng nhưng nhưng... Bây giờ còn đang bên ngoài, có phải y nên trước tiên giải quyết những người đó rồi... rồi dừng linh chu cùng đạo lữ cực kỳ âu yếm?
Làm sao đây? Lúc trước y tìm công pháp song tu còn chưa kịp xem, việc này việc này việc này nên làm sao bây giờ?
"Ân Tử Du, quả thật ta không nghĩ tới ngươi lại... lại..." Ân Tử Nghiêu mặt đầy đau lòng ôm đầu: "Người Ân gia ta kiên cường kiêu ngạo nay đâu rồi?"
"Còn kiên cường kiêu ngạo, ngươi mà có kiêu ngạo ngươi có thể chạy tới Vân Thành Tông? Ngươi mà có kiêu ngạo làm sao không thấy ngươi dựng lại Ân gia?" Thiệu Khiêm trở tay bóp eo Lăng Mặc, lúc này phát ngốc cái gì?
Lăng Mặc bị Thiệu Khiêm nhéo một cái mới giật mình, lời Ân Tử Nghiêu nói đương nhiên y có nghe thấy, nhất thời mất hứng, yêu đương với y thì làm sao mà không kiêu ngạo vậy? Hơn nữa, có y ở đây, xem ai dám động vào đạo lữ của y?
Thiệu Khiêm nhìn Lăng Mặc híp mắt cũng biết gã này muốn đánh rồi, hắn vội vàng kéo cánh tay Lăng Mặc nháy mắt với y, hắn còn chơi chưa đủ đâu, sao có thể để y ra tay được?
"Bảo bối, đừng sợ, ta bảo vệ em." Lăng Mặc tuy mới gặp người yêu không lâu, nhưng bất ngờ đọc hiểu ám chỉ của hắn, chỉ đành phải không biết làm sao nâng cánh tay ôm vai Thiệu Khiêm, để hắn dựa lên người mình càng thoải mái hơn.
Mọi người tại chỗ quả thật đã bị cặp đôi không biết lễ nghĩa liêm sỉ này vấy bẩn ánh mắt. Quả thực còn mặt dày hơn người Hợp Hoan Tông.
"Vậy ngươi lại không thể để ta bị thương." Thiệu Khiêm nói xong thì chui vào ngực Lăng Mặc: "Đám người đối diện không thông minh lắm, nói không chừng sẽ còn ỷ đông hiếp yếu, nếu ngươi linh lực không tốt, cũng không nên liên lụy ta."
"Bảo bối ngươi yên tâm, ta nhất định không để en bị thương, em là bảo bối tâm can của ta mà." Lăng Mặc nói rất thành thật, sợ mình không đủ ghê tởm đám người đối diện vậy.
Đám người Huyền Vân Tử bị câu không thông minh lắm của Thiệu Khiêm chọc tức xanh cả mặt, trong đám người này ai không phải kẻ mạnh số một số hai tu chân giới, có bao giờ bị người chà đạp như vậy? Hai, hai tên tiểu bối này đúng là không biết sống chết.
Lời tác giả:
Ân Tử Nghiêu mặt cảm động: Sư tôn ngài chính là cha mẹ sống lại của ta!
Huyền Vân Tử đỏ hốc mắt: Con trai, mau dậy đi, mau dậy đi.
Thiệu Khiêm: Ha ha, tu chân giới thiếu các ngươi một giải Oscar
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook