Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai
-
Chương 180: Cổ đại tu chân văn [4]
◎ Hai người trò chuyện ◎
Lăng Mặc nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi phiền muộn nói: "Năm đó ta rất cuồng ngạo chọc không ít người đuổi giết, nên mới vấp chân một cái, sau đó rơi xuống sơn động. Nhớ là cái hang động tàn đó tối thui thùi lùi, không thể vận dụng linh lực, sau khi đi vào thì cửa ra cũng biến mất."
Nói tới đây Lăng Mặc lại nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Mặc dù nơi đó không thể vận dụng linh lực, ta lạ có thể cảm nhận rõ ràng có vật gì đang kêu gọi ta. Ta bèn lần mò đi vào trong, kỳ quái chính là trong sơn động không có gặp bất kỳ nguy hiểm nào. Khi ta đi tới cuối sơn động, thì thấy trong một đầm nước nhỏ có vật gì đang sáng lên, sau khi đến gần mới phát hiện là một miếng ngọc bích thiên nhiên."
Thiệu Khiêm nghe vậy lại nhức đầu, thế chẳng phải là hoàn toàn không có bất kỳ đầu mối gì? Tiểu thế giới này đến tột cùng là cái quần què gì? Giờ hoàn toàn không có đầu mối nào thì biết làm sao đây?
"Tử Du, Côn Luân bích này có gì không ổn hả?" Lăng Mặc thấy Thiệu Khiêm cau mày nhìn chằm chằm Côn Luân bích thì vội vàng nói: "Nếu như nó có vấn đề, ta lập tức phá hủy nó."
"Ngọc bích này thì không có vấn đề. Ngày mai chúng ta lập tức ra ngoài rèn luyện." Thiệu Khiêm xoa huyệt thái dương để bớt đau đầu: "Phương hướng đại khái chắc ngươi nhớ chứ?"
"Nhớ, hình như ở ngay phụ cận núi Ngọc Hư." Lăng Mặc nói cũng không quá chắc chắn. Cái câu còn trẻ cuồng ngạo y nói hồi nãy đã là nhẹ rồi, lúc còn trẻ y chính là hỗn thế ma vương, đắc tội hết tất cả môn phái có mặt mũi thời ấy.
Những hành động khi đó của y, đã khiến hơn phân nửa tu chân giới đuổi giết. Cũng chính là vì né tránh đuổi giết, lúc đến phụ cận núi Ngọc Hư nhảy núi tẩu thoát thân mới rơi xuống sơn động tàn đó.
Năm đó y thấy ngọc này bích cũng tưởng là bảo bối tốt. Dẫu sao, trong đầm nước nhỏ kia đều là linh nhũ, trông trong suốt lấp lánh rất đẹp.
Đầu tiên là y lấy ngọc bích ra, rồi sau đó lấy bình ngọc định mang đi linh nhũ luôn. Ai ngờ, ngọc bích vừa rời đầm nước, linh nhũ trong đầm nước nhỏ chớp mắt biến thành nước. Ban đầu y còn cố ý bỏ ngọc bích vào lại đầm nước để kiếm chứng, ai ngờ đầm nước lại cũng không biến trở về linh nhũ nữa. Nghĩ chắc là linh nhũ trong đầm nước có liên quan đến miếng ngọc bích này.
"Vậy thì đi phụ cận núi Ngọc Hư điều tra." Thiệu Khiêm trả ngọc bích cho Lăng Mặc: "Côn Luân bích này của ngươi là pháp khí phòng ngự hay là pháp khí công kích?"
"Chắc là vừa công vừa thủ." Lăng Mặc suy nghĩ chốc lát nói: "Hồi nãy chặn đường em chính là kết giới của ngọc bích này. Ngọc bích này cũng có thể biến ảo thành lưỡi đao, chẳng qua là ta rất ít khi dùng đến."
Đối với vũ khí hỗ trợ, Lăng Mặc vẫn chú trọng thực lực bản thân hơn. Đối với hắn mà nói có Côn Luân bích thuê hoa trên gấm rồi, không có y cũng chẳng để ý.
"Nhắc tới cũng kỳ, năm đó lúc lấy được Côn Luân bích, cũng thoáng cảm giác ta phải làm luyện chế nó thành pháp khí bản mạng, hơn nữa nhất định phải tự mình luyện chế pháp khí này, tương lai ta sẽ cần dùng tới Côn Luân bích." Lăng Mặc nghĩ năm đó vì luyện chế Côn Luân bích đã khổ không ít nên lòng hơi chua xót: "Ban đầu ta cũng không biết luyện khí cùng trận pháp, chỉ vì luyện chế một miếng ngọc bích, còn phải học trộm khắp nơi, vì thế ta còn bị các đạo đuổi giết thật lâu."
"Sao lại không giết chết ngươi vậy." Thiệu Khiêm nghe vậy không nhịn được liếc xéo. Ngươi còn ủy khuất, các đại môn phái người ta bị ngươi trộm chẳng lẽ không ủy khuất? Pháp môn nhà ai mà không giấu giếm không truyền ra ngoài? Ngươi lại hay rồi, chạy đi trộm chưa tính, còn trách người ta đuổi giết ngươi!
"Sau đó ta có bồi thường tương ứng rồi." Lăng Mặc năm đó cũng xông pha không ít bí cảnh. Pháp môn luyện khí gì đó, trận pháp bùa chú thất truyền đã lâu không hề ít tí nào. Những pháp môn này chẳng phải y còn khắc lại một phần bồi thường cho những môn phái kia rồi sao? Vậy cũng chấm dứt nhân quả mình ăn trộm rồi.
Thiệu Khiêm không đưa ra đánh giá về việc này, bây giờ hắn cũng lấy lại sức rồi, từ giường đá hàn ngọc đứng dậy sửa sang lại áo quần: "Chúng ta lúc nào lên đường?"
Lăng Mặc vốn còn hứng thú bừng bừng cân nhắc dọc đường đi nên bồi dưỡng tình cảm thế nào, làm sao để Tử Du mau chóng tiếp nhận y, làm sao mau chóng kết làm đạo lữ đây này. Kết quả bị Thiệu Khiêm hỏi như vậy, trong đầu y không hiểu sao lại đột nhiên nhảy số, Tử Du có suy nghĩ trước tiên lừa y ra ngoài, sau đó thừa dịp mình không chú ý rồi lén chạy đi?
Nghĩ tới đây, trong lòng Lăng Mặc thấy thật chua chát. Trời mới biết mấy ngàn năm qua y cũng chưa từng động lòng phàm, dù là trước kia lúc chiến nhất trên căn bản cũng làm nhiều nói ít. Theo ấn tượng của người khác dành cho y đó chính là, đây chính là một kẻ lầm lì, mặc dù không phải là kiểu tính tình lạnh lùng, nhưng cũng không phải dễ ở chung.
Hôm nay thì sao? Ngay khi nhìn thấy Ân Tử Du, Lăng Mặc quả thật cảm thấy dường như mình vừa chân chính sống lại vậy. Biết suy nghĩ làm sao để tốt với một người, biết suy nghĩ hắn có thể mở lòng hay không, có khổ sở hay không, cũng bắt đầu trở nên lo được lo mất.
Nếu trước kia có người nói với mình rằng sau này y sẽ biến thành như vậy, y tuyệt đối sẽ chế giễu người đó. Bây giờ, y quả thật đã biến thành người như hiện tại.
Thiệu Khiêm tuy nói cuống cuồng muốn biết chân tướng, nhưng cũng đang nhìn Lăng Mặc. Thấy mặt y thay đổi liên tục không khỏi hỏi: "Sao vậy? Có gì khó xử?"
"Ngươi..." Lăng Mặc nhìn Thiệu Khiêm muốn nói lại thôi. Dáng vẻ rén như bé gái khiến Thiệu Khiêm ngứa cả tay.
"Có gì thì nói, cứ nhăn nhăn nhó nhó chẳng giống đàn ông gì hết." Gân xanh trên trán Thiệu Khiêm nhảy tưng tưng. Hắn cảm thấy mình mệt tim với người yêu quá đi, thử nói xem cứ sang thế giới mới là đổi tính cách, đúng là khiến người bận tâm.
Bây giờ hắn thật sự vô cùng hy vọng có thể biết chân tướng, vậy thì nói không chừng người yêu mình có thể nhớ lại tất cả, đến lúc đó chắc không còn ỏng ẹo như bây giờ nữa.
Lăng Mặc nghe câu này còn được, bị đạo lữ tương lai hoài nghi không phải đàn ông mà có thể nhịn? Vậy tuyệt đối không thể nhịn!
Người này căn bản không muốn những thứ khác, bỗng ôm chầm đè người trên giường hàn ngọc, trong đầu cũng không muốn những thứ khác, trực tiếp dập mạnh lên môi Thiệu Khiêm.
Thiệu Khiêm cảm thấy môi dưới của mình tuyệt đối đã bị trầy, rát đến phát đau, hắn đập lên đầu Lăng Mặc ngăn cản y nổi điên: "Đang yên đang lành ngươi nổi điên cái gì?"
"Em nói ta không giống đàn ông." Lăng Mặc đần mặt, ánh mắt đầy sự tủi thân: "Ta chỉ là muốn chứng minh bản thân."
"..." Thiệu Khiêm cảm thấy mình với người yêu ít giao tiếp, thiếu thấu hiểu, thiếu ăn ý. Hắn thậm chí sâu sắc hoài nghi, qua vô s tiểu thế giới đã khiến não của người yêu sinh ra biến dị, không thể trao đổi bình thường được.
"Ta chỉ muốn nói với ngươi, có gì cứ việc nói thẳng, đừng có nhăn nhăn nhó nhó, trông... trông ngứa mắt." Thiệu Khiêm vốn muốn nói nhìn mắc ghét. Nhưng tạm thời nghĩ đến người yêu mình ở tiểu thế giới này rất có thể là một thanh niên nhạy cảm, vẫn nên đổi từ khác thì hay hơn.
Lăng Mặc im lặng không lên tiếng bò dậy từ trên người Thiệu Khiêm, ngồi xếp bằng trên giường đá hàn ngọc, cúi đầu không nói chuyện nữa.
Thiệu Khiêm thấy Lăng Mặc ngồi bên cạnh tản ra mùi "tủi thân" thì dở khóc dở cười: "Ngươi nói cho ta, ngươi bao lớn rồi?"
"Quên rồi." Lăng Mặc lầm lì nói. Rồi sau đó đột nhiên nghĩ chẳng lẽ Tử Du chê mình lớn tuổi?
Nghĩ tới đây, Lăng Mặc nhất thời nóng nảy: "Ta không lớn hơn em bao nhiêu đâu."
"..." Thiệu Khiêm hít sâu một hơi, miễn cưỡng để mình bày ra biểu tình cười vui. Nhưng cuối cùng cũng không thể thành công, mà gân xanh trên trán càng nhảy càng vui. Cuối cùng, Thiệu Khiêm cũng không nỡ, trực tiếp gõ mạnh lên đầu Lăng Mặc: "Đừng có suy nghĩ tào lao, ta trông giống cái loại người quan tâm tuổi tác của ngươi sao?"
Em giống. Lăng Mặc không tiếng động tố cáo.
Thiệu Khiêm cảm thấy hết nói nổi rồi, hắn xoa xoa gân xanh nhảy sung sướng, hít sâu một hơi để mình bình tĩnh lại: "Ngươi có cái gì không yên tâm? Sợ ta chạy? Ta không phải đối thủ của ngươi, ngươi rốt cuộc sợ cái gì?"
Câu nói này của Thiệu Khiêm đã thức tỉnh người trong mộng, ánh mắt Lăng Mặc bỗng sáng bừng. Tử Du nói đúng nha, với tu vi kỳ Độ Kiếp của mình, Tử Du muốn đi đâu cũng phải nhìn xem mình có đồng ý hay không mà?
Nhắc tới cũng kỳ, trước kia Lăng Mặc cũng không phải loại người thích để ý mấy chuyện không đâu, nhưng mà sau khi gặp Thiệu Khiêm, thì cứ sợ này sợ kia, luôn lo lắng người này sẽ bỏ chạy lúc mình không để ý, đến mức khiến y từ khi gặp Thiệu Khiêm vẫn luôn lo lắng đề phòng không yên tâm.
Với những biểu hiện này của Lăng Mặc, Thiệu Khiêm thật sự càng ngày càng hoài nghi. Bây giờ mặc dùng người yêu mất trí nhớ, nhưng hắn luôn cảm thấy một loạt biểu hiện của người này có thể gọi là chột dạ.
Chính là cái loại chột dạ che giấu chuyện gì quan trọng, sợ bị bại lộ. Loại chột dạ này tồn tại trong tiềm thức, dù y mất trí nhớ, cũng sẽ gắt gao che giấu tất cả chân tướng.
Nhưng mà, Thiệu Khiêm mong muốn chính là những thứ bị người yêu che giấu này, hắn muốn biết ký ức bị biến mất của mình là gì, muốn biết cái bị người yêu cố sức che giấu là gì. Càng muốn biết, thân phận chân chính của người yêu là gì.
Môi Lăng Mặc mở khép nhiều lần, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý: "Ta dặn dò lại vãn bối trong môn phái đã, rồi chúng ta lên đường đi núi Ngọc Hư."
Thiệu Khiêm gật đầu đồng ý: "Ta còn chưa gặp những vãn bối của ngươi, không bằng cùng đi?"
Lăng Mặc ngăn chận kích động dưới đáy lòng dè đặt gật đầu: "Theo lý thuyết phải là bọn hắn hành lễ với em mới đúng, nhưng chúng ta đều phải ra ngoài du lịch, gặp bọn hắn một chút cũng không có gì."
Thiệu Khiêm nhìn lỗ tai hồng hồng của người yêu không khỏi bật cười. Sau đó, hắn lại có chút cảm khái, hắn cứ cảm thấy dù những chuyện mình trải qua có chút quan hệ với người yêu, nhưng chưa chắc có thể nhẫn tâm chân chính oán hận hoặc là giết y.
Nhiều thế giới như vậy nhiều sớm chiều sống chung nắm tay làm bạn, từ tình tình yêu yêu ban đầu, đến sau này là không cách nào cách xóa bỏ cũng khắc ghi trong trí nhớ, xem sự bầu bạn thành thói quen, có hận ý nhiều hơn đi nữa cũng đều bị mài mòn hết rồi.
"Ngươi..." Thiệu Khiêm vốn muốn gọi tên người yêu, nhưng đột nhiên nghĩ người yêu còn chưa nói tên cho hắn biết, chuyện này đúng là hơi lúng túng: "Tên gì?"
"..." Lăng Mặc nghe vậy nhất thời đơ ra, trong lòng yên lặng đánh mình một trận, Tử Du cũng đã tỉnh lại từ này giờ rồi, y lại còn chưa giới thiệu tên mình?
Thật là không nên.
"Ta tên Lăng Mặc, Lăng của lăng vân tráng chí, Mặc của văn phòng tứ bảo." Lăng Mặc xuống giường đá hàn ngọc, thu hồi kết giới động phủ cùng Thiệu Khiêm đi ra ngoài.
*lăng vân tráng trí: lý tưởng rộng lớn
*văn phòng tứ bảo: bút mực giấy nghiên; mặc = mực
Sau khi ra khỏi động phủ, Lăng Mặc thử dò xét đưa ra một ngón tay út khều tay trái của Thiệu Khiêm, thấy hắn không có phản đối, bèn âm thầm dùng ngón tay út móc ngón tay út của Thiệu Khiêm, sau khi được như ý còn kéo ngón tay út của Thiệu Khiêm lắc qua lắc lại.
Thiệu Khiêm rất khinh thường hành động ngây thơ này, trực tiếp thoải mái trở tay cầm móng vuốt của Lăng Mặc.
Sau đó, hắn liền thấy lỗ tai vốn chỉ hơi đỏ, nhanh chóng lan tràn ra, cuối cùng cả gương mặt của Lăng Mặc cũng đỏ bừng, mang ngại ngùng trên mặt, đôi mặt thì lại lén liếc qua phía Thiệu Khiêm.
Lăng Mặc nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi phiền muộn nói: "Năm đó ta rất cuồng ngạo chọc không ít người đuổi giết, nên mới vấp chân một cái, sau đó rơi xuống sơn động. Nhớ là cái hang động tàn đó tối thui thùi lùi, không thể vận dụng linh lực, sau khi đi vào thì cửa ra cũng biến mất."
Nói tới đây Lăng Mặc lại nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Mặc dù nơi đó không thể vận dụng linh lực, ta lạ có thể cảm nhận rõ ràng có vật gì đang kêu gọi ta. Ta bèn lần mò đi vào trong, kỳ quái chính là trong sơn động không có gặp bất kỳ nguy hiểm nào. Khi ta đi tới cuối sơn động, thì thấy trong một đầm nước nhỏ có vật gì đang sáng lên, sau khi đến gần mới phát hiện là một miếng ngọc bích thiên nhiên."
Thiệu Khiêm nghe vậy lại nhức đầu, thế chẳng phải là hoàn toàn không có bất kỳ đầu mối gì? Tiểu thế giới này đến tột cùng là cái quần què gì? Giờ hoàn toàn không có đầu mối nào thì biết làm sao đây?
"Tử Du, Côn Luân bích này có gì không ổn hả?" Lăng Mặc thấy Thiệu Khiêm cau mày nhìn chằm chằm Côn Luân bích thì vội vàng nói: "Nếu như nó có vấn đề, ta lập tức phá hủy nó."
"Ngọc bích này thì không có vấn đề. Ngày mai chúng ta lập tức ra ngoài rèn luyện." Thiệu Khiêm xoa huyệt thái dương để bớt đau đầu: "Phương hướng đại khái chắc ngươi nhớ chứ?"
"Nhớ, hình như ở ngay phụ cận núi Ngọc Hư." Lăng Mặc nói cũng không quá chắc chắn. Cái câu còn trẻ cuồng ngạo y nói hồi nãy đã là nhẹ rồi, lúc còn trẻ y chính là hỗn thế ma vương, đắc tội hết tất cả môn phái có mặt mũi thời ấy.
Những hành động khi đó của y, đã khiến hơn phân nửa tu chân giới đuổi giết. Cũng chính là vì né tránh đuổi giết, lúc đến phụ cận núi Ngọc Hư nhảy núi tẩu thoát thân mới rơi xuống sơn động tàn đó.
Năm đó y thấy ngọc này bích cũng tưởng là bảo bối tốt. Dẫu sao, trong đầm nước nhỏ kia đều là linh nhũ, trông trong suốt lấp lánh rất đẹp.
Đầu tiên là y lấy ngọc bích ra, rồi sau đó lấy bình ngọc định mang đi linh nhũ luôn. Ai ngờ, ngọc bích vừa rời đầm nước, linh nhũ trong đầm nước nhỏ chớp mắt biến thành nước. Ban đầu y còn cố ý bỏ ngọc bích vào lại đầm nước để kiếm chứng, ai ngờ đầm nước lại cũng không biến trở về linh nhũ nữa. Nghĩ chắc là linh nhũ trong đầm nước có liên quan đến miếng ngọc bích này.
"Vậy thì đi phụ cận núi Ngọc Hư điều tra." Thiệu Khiêm trả ngọc bích cho Lăng Mặc: "Côn Luân bích này của ngươi là pháp khí phòng ngự hay là pháp khí công kích?"
"Chắc là vừa công vừa thủ." Lăng Mặc suy nghĩ chốc lát nói: "Hồi nãy chặn đường em chính là kết giới của ngọc bích này. Ngọc bích này cũng có thể biến ảo thành lưỡi đao, chẳng qua là ta rất ít khi dùng đến."
Đối với vũ khí hỗ trợ, Lăng Mặc vẫn chú trọng thực lực bản thân hơn. Đối với hắn mà nói có Côn Luân bích thuê hoa trên gấm rồi, không có y cũng chẳng để ý.
"Nhắc tới cũng kỳ, năm đó lúc lấy được Côn Luân bích, cũng thoáng cảm giác ta phải làm luyện chế nó thành pháp khí bản mạng, hơn nữa nhất định phải tự mình luyện chế pháp khí này, tương lai ta sẽ cần dùng tới Côn Luân bích." Lăng Mặc nghĩ năm đó vì luyện chế Côn Luân bích đã khổ không ít nên lòng hơi chua xót: "Ban đầu ta cũng không biết luyện khí cùng trận pháp, chỉ vì luyện chế một miếng ngọc bích, còn phải học trộm khắp nơi, vì thế ta còn bị các đạo đuổi giết thật lâu."
"Sao lại không giết chết ngươi vậy." Thiệu Khiêm nghe vậy không nhịn được liếc xéo. Ngươi còn ủy khuất, các đại môn phái người ta bị ngươi trộm chẳng lẽ không ủy khuất? Pháp môn nhà ai mà không giấu giếm không truyền ra ngoài? Ngươi lại hay rồi, chạy đi trộm chưa tính, còn trách người ta đuổi giết ngươi!
"Sau đó ta có bồi thường tương ứng rồi." Lăng Mặc năm đó cũng xông pha không ít bí cảnh. Pháp môn luyện khí gì đó, trận pháp bùa chú thất truyền đã lâu không hề ít tí nào. Những pháp môn này chẳng phải y còn khắc lại một phần bồi thường cho những môn phái kia rồi sao? Vậy cũng chấm dứt nhân quả mình ăn trộm rồi.
Thiệu Khiêm không đưa ra đánh giá về việc này, bây giờ hắn cũng lấy lại sức rồi, từ giường đá hàn ngọc đứng dậy sửa sang lại áo quần: "Chúng ta lúc nào lên đường?"
Lăng Mặc vốn còn hứng thú bừng bừng cân nhắc dọc đường đi nên bồi dưỡng tình cảm thế nào, làm sao để Tử Du mau chóng tiếp nhận y, làm sao mau chóng kết làm đạo lữ đây này. Kết quả bị Thiệu Khiêm hỏi như vậy, trong đầu y không hiểu sao lại đột nhiên nhảy số, Tử Du có suy nghĩ trước tiên lừa y ra ngoài, sau đó thừa dịp mình không chú ý rồi lén chạy đi?
Nghĩ tới đây, trong lòng Lăng Mặc thấy thật chua chát. Trời mới biết mấy ngàn năm qua y cũng chưa từng động lòng phàm, dù là trước kia lúc chiến nhất trên căn bản cũng làm nhiều nói ít. Theo ấn tượng của người khác dành cho y đó chính là, đây chính là một kẻ lầm lì, mặc dù không phải là kiểu tính tình lạnh lùng, nhưng cũng không phải dễ ở chung.
Hôm nay thì sao? Ngay khi nhìn thấy Ân Tử Du, Lăng Mặc quả thật cảm thấy dường như mình vừa chân chính sống lại vậy. Biết suy nghĩ làm sao để tốt với một người, biết suy nghĩ hắn có thể mở lòng hay không, có khổ sở hay không, cũng bắt đầu trở nên lo được lo mất.
Nếu trước kia có người nói với mình rằng sau này y sẽ biến thành như vậy, y tuyệt đối sẽ chế giễu người đó. Bây giờ, y quả thật đã biến thành người như hiện tại.
Thiệu Khiêm tuy nói cuống cuồng muốn biết chân tướng, nhưng cũng đang nhìn Lăng Mặc. Thấy mặt y thay đổi liên tục không khỏi hỏi: "Sao vậy? Có gì khó xử?"
"Ngươi..." Lăng Mặc nhìn Thiệu Khiêm muốn nói lại thôi. Dáng vẻ rén như bé gái khiến Thiệu Khiêm ngứa cả tay.
"Có gì thì nói, cứ nhăn nhăn nhó nhó chẳng giống đàn ông gì hết." Gân xanh trên trán Thiệu Khiêm nhảy tưng tưng. Hắn cảm thấy mình mệt tim với người yêu quá đi, thử nói xem cứ sang thế giới mới là đổi tính cách, đúng là khiến người bận tâm.
Bây giờ hắn thật sự vô cùng hy vọng có thể biết chân tướng, vậy thì nói không chừng người yêu mình có thể nhớ lại tất cả, đến lúc đó chắc không còn ỏng ẹo như bây giờ nữa.
Lăng Mặc nghe câu này còn được, bị đạo lữ tương lai hoài nghi không phải đàn ông mà có thể nhịn? Vậy tuyệt đối không thể nhịn!
Người này căn bản không muốn những thứ khác, bỗng ôm chầm đè người trên giường hàn ngọc, trong đầu cũng không muốn những thứ khác, trực tiếp dập mạnh lên môi Thiệu Khiêm.
Thiệu Khiêm cảm thấy môi dưới của mình tuyệt đối đã bị trầy, rát đến phát đau, hắn đập lên đầu Lăng Mặc ngăn cản y nổi điên: "Đang yên đang lành ngươi nổi điên cái gì?"
"Em nói ta không giống đàn ông." Lăng Mặc đần mặt, ánh mắt đầy sự tủi thân: "Ta chỉ là muốn chứng minh bản thân."
"..." Thiệu Khiêm cảm thấy mình với người yêu ít giao tiếp, thiếu thấu hiểu, thiếu ăn ý. Hắn thậm chí sâu sắc hoài nghi, qua vô s tiểu thế giới đã khiến não của người yêu sinh ra biến dị, không thể trao đổi bình thường được.
"Ta chỉ muốn nói với ngươi, có gì cứ việc nói thẳng, đừng có nhăn nhăn nhó nhó, trông... trông ngứa mắt." Thiệu Khiêm vốn muốn nói nhìn mắc ghét. Nhưng tạm thời nghĩ đến người yêu mình ở tiểu thế giới này rất có thể là một thanh niên nhạy cảm, vẫn nên đổi từ khác thì hay hơn.
Lăng Mặc im lặng không lên tiếng bò dậy từ trên người Thiệu Khiêm, ngồi xếp bằng trên giường đá hàn ngọc, cúi đầu không nói chuyện nữa.
Thiệu Khiêm thấy Lăng Mặc ngồi bên cạnh tản ra mùi "tủi thân" thì dở khóc dở cười: "Ngươi nói cho ta, ngươi bao lớn rồi?"
"Quên rồi." Lăng Mặc lầm lì nói. Rồi sau đó đột nhiên nghĩ chẳng lẽ Tử Du chê mình lớn tuổi?
Nghĩ tới đây, Lăng Mặc nhất thời nóng nảy: "Ta không lớn hơn em bao nhiêu đâu."
"..." Thiệu Khiêm hít sâu một hơi, miễn cưỡng để mình bày ra biểu tình cười vui. Nhưng cuối cùng cũng không thể thành công, mà gân xanh trên trán càng nhảy càng vui. Cuối cùng, Thiệu Khiêm cũng không nỡ, trực tiếp gõ mạnh lên đầu Lăng Mặc: "Đừng có suy nghĩ tào lao, ta trông giống cái loại người quan tâm tuổi tác của ngươi sao?"
Em giống. Lăng Mặc không tiếng động tố cáo.
Thiệu Khiêm cảm thấy hết nói nổi rồi, hắn xoa xoa gân xanh nhảy sung sướng, hít sâu một hơi để mình bình tĩnh lại: "Ngươi có cái gì không yên tâm? Sợ ta chạy? Ta không phải đối thủ của ngươi, ngươi rốt cuộc sợ cái gì?"
Câu nói này của Thiệu Khiêm đã thức tỉnh người trong mộng, ánh mắt Lăng Mặc bỗng sáng bừng. Tử Du nói đúng nha, với tu vi kỳ Độ Kiếp của mình, Tử Du muốn đi đâu cũng phải nhìn xem mình có đồng ý hay không mà?
Nhắc tới cũng kỳ, trước kia Lăng Mặc cũng không phải loại người thích để ý mấy chuyện không đâu, nhưng mà sau khi gặp Thiệu Khiêm, thì cứ sợ này sợ kia, luôn lo lắng người này sẽ bỏ chạy lúc mình không để ý, đến mức khiến y từ khi gặp Thiệu Khiêm vẫn luôn lo lắng đề phòng không yên tâm.
Với những biểu hiện này của Lăng Mặc, Thiệu Khiêm thật sự càng ngày càng hoài nghi. Bây giờ mặc dùng người yêu mất trí nhớ, nhưng hắn luôn cảm thấy một loạt biểu hiện của người này có thể gọi là chột dạ.
Chính là cái loại chột dạ che giấu chuyện gì quan trọng, sợ bị bại lộ. Loại chột dạ này tồn tại trong tiềm thức, dù y mất trí nhớ, cũng sẽ gắt gao che giấu tất cả chân tướng.
Nhưng mà, Thiệu Khiêm mong muốn chính là những thứ bị người yêu che giấu này, hắn muốn biết ký ức bị biến mất của mình là gì, muốn biết cái bị người yêu cố sức che giấu là gì. Càng muốn biết, thân phận chân chính của người yêu là gì.
Môi Lăng Mặc mở khép nhiều lần, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý: "Ta dặn dò lại vãn bối trong môn phái đã, rồi chúng ta lên đường đi núi Ngọc Hư."
Thiệu Khiêm gật đầu đồng ý: "Ta còn chưa gặp những vãn bối của ngươi, không bằng cùng đi?"
Lăng Mặc ngăn chận kích động dưới đáy lòng dè đặt gật đầu: "Theo lý thuyết phải là bọn hắn hành lễ với em mới đúng, nhưng chúng ta đều phải ra ngoài du lịch, gặp bọn hắn một chút cũng không có gì."
Thiệu Khiêm nhìn lỗ tai hồng hồng của người yêu không khỏi bật cười. Sau đó, hắn lại có chút cảm khái, hắn cứ cảm thấy dù những chuyện mình trải qua có chút quan hệ với người yêu, nhưng chưa chắc có thể nhẫn tâm chân chính oán hận hoặc là giết y.
Nhiều thế giới như vậy nhiều sớm chiều sống chung nắm tay làm bạn, từ tình tình yêu yêu ban đầu, đến sau này là không cách nào cách xóa bỏ cũng khắc ghi trong trí nhớ, xem sự bầu bạn thành thói quen, có hận ý nhiều hơn đi nữa cũng đều bị mài mòn hết rồi.
"Ngươi..." Thiệu Khiêm vốn muốn gọi tên người yêu, nhưng đột nhiên nghĩ người yêu còn chưa nói tên cho hắn biết, chuyện này đúng là hơi lúng túng: "Tên gì?"
"..." Lăng Mặc nghe vậy nhất thời đơ ra, trong lòng yên lặng đánh mình một trận, Tử Du cũng đã tỉnh lại từ này giờ rồi, y lại còn chưa giới thiệu tên mình?
Thật là không nên.
"Ta tên Lăng Mặc, Lăng của lăng vân tráng chí, Mặc của văn phòng tứ bảo." Lăng Mặc xuống giường đá hàn ngọc, thu hồi kết giới động phủ cùng Thiệu Khiêm đi ra ngoài.
*lăng vân tráng trí: lý tưởng rộng lớn
*văn phòng tứ bảo: bút mực giấy nghiên; mặc = mực
Sau khi ra khỏi động phủ, Lăng Mặc thử dò xét đưa ra một ngón tay út khều tay trái của Thiệu Khiêm, thấy hắn không có phản đối, bèn âm thầm dùng ngón tay út móc ngón tay út của Thiệu Khiêm, sau khi được như ý còn kéo ngón tay út của Thiệu Khiêm lắc qua lắc lại.
Thiệu Khiêm rất khinh thường hành động ngây thơ này, trực tiếp thoải mái trở tay cầm móng vuốt của Lăng Mặc.
Sau đó, hắn liền thấy lỗ tai vốn chỉ hơi đỏ, nhanh chóng lan tràn ra, cuối cùng cả gương mặt của Lăng Mặc cũng đỏ bừng, mang ngại ngùng trên mặt, đôi mặt thì lại lén liếc qua phía Thiệu Khiêm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook