Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai
-
Chương 172: Hiện đại vườn trường văn [8]
◎ Tìm được "Hắc Ưng" ◎
Ba ngày thoáng cái là qua, ba ngày nay Thiệu Khiêm vẫn ở nhà Lục Ung, mà mấy ngày hắn "mất tích", người nhà họ Lý ngay cả một cú điện thoại một tin nhắn cũng không có, có thể thấy bình thường người nhà họ Lý khinh thường Lý Nhiên đến mức nào.
Ngày thứ ba Thiệu Khiêm và Lục Ung đeo balo đến thành phố T trước, đáng lí theo lẽ thường thì phải có người đến đón mới đúng, nhưng ai kêu Thiệu Khiêm và Lục Ung "đắc tội" người ta trong điện thoại chứ?
Cho nên, cấp trên cho biết, trụ sở huấn luyện của Hắc Ưng nằm ngay ngọn núi nọ ở thành phố T, cho họ ba ngày tìm được trụ sở huấn luyện của Hắc Ưng, nếu không thì hủy bỏ tư cách tiến vào Hắc Ưng của họ.
Hơn nữa, còn sẽ bị giám thị cả đời, bởi vì bọn họ vị trí của Hắc Ưng.
Thiệu Khiêm và Lục Ung hoàn toàn không cần lo lắng những chuyện này, thậm chí họ sau khi xuất hiện ở sân bay, đã biết sau lưng có hai người theo dõi, không cần suy nghĩ, nhất định là do Hắc Ưng sai sử.
Hắc Ưng nói cho ba ngày, Thiệu Khiêm và Lục Ung cũng không cuống cuồng, trực tiếp tìm những khu nghỉ dưỡng nổi tiếng thành phố T, ăn chơi sung sướng hai ngày.
Thật khiến hai người theo dõi họ rất là buồn rầu, hai đứa trẻ này rốt cuộc có nghiêm túc tìm Hắc Ưng không vậy?
Lão đại còn nói, nếu thấy hai đứa trẻ tìm cực quá, thì chỉ dẫn chút xíu, để tụi nhỏ bớ đi quanh đường quanh co. Nhưng... nhìn tình hình hiện tại, hai đứa trẻ này có đang nghiêm túc tìm chưa? Sao mà họ cảm thấy, hai đứa trẻ này đang nghiêm túc hưởng thụ ăn chơi vậy nhỉ?
Hưởng thụ ăn chơi cũng được đi, còn nhân tiện không cần tiền rắc cơm chó nữa chứ, bảo là đi bộ thì cứ đi bộ bình thường thôi, hai người hết nắm tay tới đút đồ ăn cho nhau có mệt không vậy?
Đối với quân đội mà nói, tỉ lệ thấy đồng tính luyến ái lớn hơn một chút. Trong Hắc Ưng cũng đã có hai đôi công khai hẹn hò rồi.
Dù sao, họ luôn sống trong nhiệm vụ nguy hiểm, quả thật không dám tùy tiện tìm một cô gái bình thường yêu đương kết hôn gì. Nói khó nghe, cho dù sau này họ giải ngũ, cũng sống dưới sự giám sát của GJ, cho dù là sau này muốn kết hôn, trong lòng chôn giấu một bí mật, có thế nào cũng sẽ cảm thấy rất có lỗi với con gái người ta.
Cho nên, trong Hắc Ưng có hai đôi dứt khoát công khai yêu nhau, theo lời bọn họ nói, nếu mình đều là bàn tay máu sa ngã, cũng đừng gieo họa con gái người ta, dứt khoát kết thành đôi sống với nhau cho yên bình.
1
Dĩ nhiên, với Lục Ung và Thiệu Khiêm vẫn khiến hai binh ca theo dõi họ hai bối rối quá chừng, dù sao, nhìn hai người này vẫn còn hơi nhỏ tuổi, nghe nói mới chừng mười mấy tuổi, độ tuổi mới lên cấp ba thôi đó, cái này... gọi là yêu sớm nhỉ?
Biết có người theo dõi Thiệu Khiêm và Lục Ung hoàn toàn không có bất kỳ áp lực gì dẫn hai binh ca dùng hai ngày dạo khắp thành phố T, vào ngày thứ ba trong quy định mua vé lên núi Vân Vụ, cước trình của hai người không chậm, một ngọn núi cao một ngàn năm trăm mét như vậy, bị hai người dùng ba tiếng leo lên đỉnh.
Hai binh ca theo sau họ thật sự đã bị thể thực biế.n thái của hai thằng quỷ con này dọa sợ ngây người, ngày thường huấn luyện họ cũng không thấy quá mệt, cũng chỉ có hơi thở gấp mà thôi.
Nhưng, hai thằng quỷ nhỏ này nghe nói trước giờ chưa từng huấn luyện, vậy làm sao có thể chỉ hơi thở gấp một xíu thôi chứ? Thể... thể lực này quả thực còn biế.n thái hơn người huấn luyện cường độ cao như họ đó! Chẳng lẽ đây chính là lợi thế của tuổi trẻ?
Thiệu Khiêm dùng đuôi mắt thấy hai binh ca cách đó không xa đang rót nước thì thầm cười, hắn thọc Lục Ung nhỏ giọng nói: "Có phải hơi quá đáng rồi không?"
"Không đâu." Lục Ung vặn mở chai nước cho Thiệu Khiêm, lúc hắn nhận chai nước còn gặm lên mặt hắn một cái, sau đó nở nụ cười như ý nói: "Chúng ta cũng là do thấy họ ngày thường huấn luyện cực quá, mới tăng thêm cho họ chút thú vui thôi mà? Em xem, mấy ngày nay đi chung với chúng ta, không phải họ cũng rất vui vẻ?"
Thiệu Khiêm nghĩ tới biểu hiện của hai binh ca trong ba ngày đi theo họ, lập tức thừa nhận lời nói của Lục Ung: "Anh nói đúng, anh nhất định là tấm gương giúp người làm niềm vui."
"Bảo bối moah moah." Lục Ung dĩ nhiên là nghe ra được Thiệu có nhạo báng mình. Nhưng Lục Ung là ai? Độ da mặt dày này có ai mà so sanh được? Hắn trực tiếp dùng cái đầu ướt nhẹp dụi vào ngực Thiệu Khiêm, sau đó ngẩng đầu gặm cằm Thiệu Khiêm một cái.
"Mặt đầy mồ hôi." Thiệu Khiêm có hơi ghét bỏ đẩy mặt bự của Lục Ung ra, dù sao leo lên cao như vậy, nếu một chút mồ hôi đều không chảy vậy thì không nói được rồi? Cho nên, trên mặt Thiệu Khiêm và Lục Ung toàn là mồ hôi. Lục Ung cũng không chê, trực tiếp gặm lên cằm Thiệu Khiêm.
"Mồ hôi của em cũng thơm nữa." Bây giờ da mặt của Lục Ung không phải cái kiểu người bình thường có thể so sánh nữa rồi, lúc nói lời này còn mặt chẳng đổi sắc đâu.
Thiệu Khiêm liếc xéo cũng lười để ý Lục Ung, hắn trực tiếp lấy ra bút điện trong balo, mở nguồn, sau đó lại cắm một vật thể hình cái chén vào ổ USB của máy tính.
"Lý Nhiên đang làm gì?" Một binh ca thấy hành động của Thiệu Khiêm rất là khó hiểu, trông cái đó có hơi giống máy thu tín hiệu, chẳng lẽ hai thằng quỷ con này còn định lướt web trên núi?
"Tôi đâu biết..." Binh ca còn lại mặt đầy phiền muộn: "Ông nói xem, có phải hai đứa này chỉ thuần túy muốn tới thành phố T chơi không? Căn bản không phải đến tìm trại huấn luyện?"
Bằng không, sao một chút gấp gáp cũng không có vậy? Như bây giờ nè, thật vất vả đến gần trại huấn luyện rồi, hai thằng quỷ con này lại còn định lên mạng trên núi? Có phải còn muốn thuận tiện đánh một ván game luôn hay không?
Thiệu Khiêm đúng là chạy trên núi lên mạng, hắn lợi dụng máy thu tín hiệu kết nối mạng vệ tinh, lại khuếch tán chức năng truyền dẫn tín hiệu của máy thu tín hiệu, cái loại chức năng tương tự với sóng âm của dơi dò được chướng ngại vật phía trước.
Thiệu Khiêm mắt không chớp nhìn chằm chằm máy vi tính, tay trái không ngừng gõ trên bàn phím, rồi sau đó xoay hai vòng ở tại chỗ.
Sau một lát, Thiệu Khiêm cất máy tiếp thu, kèm theo máy vi tính vào balo: "Ta đi thôi, tìm được rồi."
"Uki." Lục Ung gật đầu, sau đó cầm lấy balo trong tay Thiệu Khiêm, tự đeo hai balo đi tới bậc thang đá hướng đông.
Hai binh ca trố mắt nhìn nhau, lúc này mới lên núi lại muốn đi xuống rồi? Là thấy không lên mạng được, cho nên định xuống núi lên mạng chơi game? Cho nên, vậy là định từ bỏ hả, không tìm trụ sở huấn luyện nữa hả?
Trong lòng hai binh ca dâng lên chút thất vọng, tại sao không cố gắng tìm thêm chứ?
"Chúng ta... cần đi theo không?" Binh cao hơi cao mặt bối rối: "Bằng không hai ta nhắc nhở một xíu? Nếu trực tiếp để hai thằng nhóc này trở về, nói không chừng hai ta cũng sẽ bị lão đại mắng."
"Không phải là không chừng sẽ bị mắng, mà là nhất định sẽ bị mắng." Binh ca lùn hơn than thở, anh nhìn hướng Thiệu Khiêm và Lục Ung rời đi lắc đầu một cái: "Được rồi, chúng ta cứ đi theo đi, chờ tìm thời cơ thích hợp nhắc nhở, nếu còn không thông cũng thôi vậy, ta cũng đã tận lực."
"Đúng đó." Binh ca hơi cao gật đầu, hai người lại đuổi theo hướng Thiệu Khiêm và Lục Ung rời đi.
"Đi theo kìa." Lục Ung cười híp mắt nói: "Hơn nữa còn muốn nhắc nhở tụi mình một chút nữa."
"Để bọn họ đi theo là được." Thiệu Khiêm cầm điện thoại trong tay, ánh mắt thì nhìn phong cảnh chung quanh: "Hắc Ưng cũng biết chọn chỗ quá, trong núi Vân Vụ nhiều khí ẩm, hình thành mây mù ngay giữa sườn núi, muốn giấu một trụ sở huấn luyện cũng không dễ phát hiện."
"Bằng không sao được gọi là lưỡi dao sắc của quốc gia? Nếu như ngay cả một trụ sở huấn luyện cũng có thể bị người bình thường tìm được, đó mới là vô dụng." Lục Ung nhún vai nói.
Thiệu Khiêm nghe vậy cười khẽ, cũng không nói gì thêm.
Binh ca theo sau họ binh ca, còn đang nghĩ nên dùng biện pháp gì mới có thể thần không biết quỷ không hay đưa chỉ dẫn, kết quả là thấy hai thằng quỷ con kia tự dưng nhảy qua hàng rào phòng vệ, thế nào đi vào rừng rậm chưa khai thác.
Lúc này, hai binh ca đơ luôn, hai thằng quỷ con này chẳng lẽ còn muốn trải nghiệm thám hiểm nói đến là đến? Nghĩ tới đây, trong lòng hai binh ca cũng có chút tức giận, đối với hoàn cảnh mình không rành, dù là tò mò cũng phải cân nhắc khả năng của mình. Đừng để đến lúc đó cái gọi là "thám hiểm" còn chưa xong, trái lại tự đẩy mình vào hiểm cảnh tăng thêm phiền toái cho JD cho chính phủ.
"Đứng lại." Binh ca hơi cao nhảy qua hàng rào phòng vệ quát to một tiếng: "Đằng trước là khu vực chưa khai phá, không thể tùy tiện đi vào."
"Ủa, tôi còn nghĩ hai vị tới lúc nào mới không nhịn được muốn đứng ra." Thiệu Khiêm cười tủm tỉm nói: "Đi theo chúng tôi ba ngày, có phải mệt lắm không."
Biểu cảm trên mặt hai binh ca cứng đờ, làm sao họ cũng không nghĩ tới, mình đã bị người khác phát hiện?
Binh ca hơi lùn mặt lộ nụ cười: "Người bạn nhỏ cậu nói gì vậy chúng tôi không hiểu? Chúng tôi cũng là thấy các cậu tự tiện nhảy qua hàng rào phòng vệ, sợ các cậu gặp nguy hiểm gì, nên mới nhắc nhở các cậu đừng đi sai đường."
"Đường có sai hay không, hai vị binh ca không biết hỏ?" Lục Ung mặt đầy vô tội nhìn hai binh ca biểu tình cứng ngắc: "Chẳng lẽ qua khỏi nơi này, không phải con đường gần nhất?"
Lục Ung thốt ra lời này, biểu cảm trên mặt hai binh ca lập tức cứng đờ, bọn họ cố nén xung động muốn lấy máy phát tín hiệu trong túi ra, trong đầu liều mạng suy tính rốt cuộc đây có phải hành động thăm dò của thằng quỷ con này không.
"Binh ca gì trời?" Binh ca hơi cao ra vẻ nghi hoặc: "Hai anh em tôi tới đây du lịch."
Thiệu Khiêm nghe vậy không nhịn được bật cười, hắn thật sự rất muốn lấy gương ra để hai vị binh ca này nhìn biểu cảm trên mặt mình, biểu cảm "Đậu má bị phát hiện rồi", thật sự khôi hài quá thể.
Vậy thì có thể thấy, hai binh ca này ngày thường tuyệt đối không xử lý công việc nguy hiểm gì, bằng không cái gì cũng thể hiện lên mặt thế này, bị địch bắt nói không chừng người ta chỉ cần trực tiếp tìm chuyên gia biểu cảm là có thể biết mục đích của bọn họ.
"Nếu là như vậy, vậy hai vị đây đừng nói gì nữa." Thiệu Khiêm giơ cao điện thoại với hai người: "Chúng tôi đi đường chúng tôi, các anh đi đường các anh."
Nếu bảo bối nhà mình đã nói như vậy, Lục Ung đương nhiên là xoay người đi theo Thiệu Khiêm, dáng điệu hí hửng kia, khiến hai binh ca nhìn mà đờ ra.
Hai binh ca nhìn nhau, cắn răng theo sau hai người Thiệu Khiêm, bọn họ phải nhìn xem, hai thằng quỷ con này rốt cuộc có phải như tụi nó nói, đã tìm được trụ sở huấn luyện.
Đương nhiên, đi theo Thiệu Khiêm và Lục Ung, đồng thời hai vị binh ca cũng báo cáo tình huống hiện tại cho lão đại căn cứ, để cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.
Mặc dù, Thiệu Khiêm tìm được đường đi gần nhất, nhưng dù sao cũng núi thẳm chưa từng khai hoang, cũng không dễ đi như vậy. Đoạn đường này đi gần ba tiếng.
Nếu như ban đầu hai binh ca không tin Thiệu Khiêm tìm được căn cứ, vậy thì bây giờ không thể bắt bọn họ không tin. Bởi vì, bọn họ đã đi tới khu vực quen thuộc nhất, thậm chí vị trí bọn họ đang đứng, còn có một ám hiệu khó phân biệt.
Thiệu Khiêm lấy điện thoại ra, dựa theo hướng dẫn phía trên đi về trước mấy bước, sau đó nhìn màn hình điện thoại di thần kỳ chia ra năm tuyến đường, qua hai giây đổi mới thành mười tuyến, ngay sau đó hai mươi tuyến, ba mươi tuyến... Chỉ chốc lát sau, cả màn hình điện thoại đều bị tuyến đường ngang dọc bao trùm, hoàn toàn không thấy được vị trí cụ thể nữa.
"Thú vị đó." Thiệu Khiêm cảm thấy hứng thú, hắn trực tiếp bỏ điện thoại vào trong túi, kêu Lục Ung lấy máy tính ra, sau khi thoát trạng thái chờ, bắt đầu đánh máy đùng đùng.
Trong căn cứ cách đó không xa, một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm ánh mắt sáng bừng nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, đôi tay nhanh chóng đánh máy, đến cuối cùng tốc độ tay gần như chỉ để lại bóng mờ.
Thiệu Khiêm thấy thông tin bị chặn mà máy tính thông báo trên mặt nở nụ cười thú vị, không nghĩ tới nha, trong Hắc Ưng còn có một cao thủ máy tính như vậy, bây giờ hắn đã trong trạng thái bị phản theo dõi, nếu như không phải hắn phản ứng nhanh, không chừng thật để cho người này theo vệ tinh bò vào máy tính hắn rồi. Nhưng, cũng chỉ đến đây thôi.
Người đàn ông trung niên thấy phản theo dõi của mình bị cắt đứt, không những không nổi nóng, mà ánh mắt lại càng ngày càng sáng, hắn mở chương trình nhỏ vận hành trên màn hình máy tính bên phải, trực tiếp ấn lệnh xác nhận, chỉ thấy vốn chỉ là chương trình có rất nhiều ký tự, trực tiếp biến thành một lá chắn phòng vệ, như đang phòng vệ toàn bộ chương trình máy tính.
Người đàn ông toét miệng cười, hắn chỉ màn hình máy tính đắc ý nói với người đàn ông phía sau: "Tôi nói với anh này sếp à, lá chắn phòng vệ này của tôi, tuyệt đối là đẳng cấp thế giới, với chương trình lá chắ phòng vệ này, cả thế giới người có thể phá được tuyệt đối không vượt quá ba..."
"Ồ, nhưng tôi thấy lá chắn phòng vệ của anh hình như vỡ rồi." Người bị người đàn ông xưng là sếp nhàn nhạt nói: "Hơn nữa, vừa nãy tôi còn thấy hình như có cái gì trong máy tay anh bị nổ."
"???" Đàn ông trung niên nghe vậy lập tức quay đầu, thì thấy trên màn hình máy tính đen thui, có một đứa trẻ trụi mông ôm bụng chỉ mặt mình ha ha cười to...
Người đàn ông trung niên cảm thấy, tôn nghiêm của mình dường như bị chà đạp...
Thiệu Khiêm tìm được hướng đi chính xác thì hài lòng khép máy tính lại, hắn giao máy tính giao cho Lục Ung: "Cục vàng, chúng ta đi."
"Muah, bảo bối giỏi nhất." Đến bây giờ Lục Ung đều không quên tranh thủ cho mình chút phúc lợi ăn một chút đậu hủ.
Binh ca vẫn đi theo sau Thiệu Khiêm và Lục Ung bày tỏ, chỗ nào cũng skinship gì đó, thật là quá đủ rồi, làm như không ai tìm được đối tượng vậy, chờ bọn họ trở về, cũng tìm một đối tượng mỗi ngày hun hít.
Thiệu Khiêm tìm được hướng đi chính xác không sai, nhưng họ chưa đi bao xa, đã bị một đám người vây quanh, nhìn một vòng họng súng đen ngòm kia, Thiệu Khiêm không nhịn được huýt sáo, sau đó nói: "Ồ quao, đừng kích động. Chúng tôi là tới báo danh."
Lục Ung nhìn họng súng đen thui rất là không hài lòng, nhưng thấy bảo bối nhà mình cũng giơ hai tay lên rồi, y trực tiếp đeo hai cái balo lên vai, bất đắc dĩ giơ tay lên, bị nhiều súng chỉa vào như vậy, thật khiến người ta không vui.
Ba ngày thoáng cái là qua, ba ngày nay Thiệu Khiêm vẫn ở nhà Lục Ung, mà mấy ngày hắn "mất tích", người nhà họ Lý ngay cả một cú điện thoại một tin nhắn cũng không có, có thể thấy bình thường người nhà họ Lý khinh thường Lý Nhiên đến mức nào.
Ngày thứ ba Thiệu Khiêm và Lục Ung đeo balo đến thành phố T trước, đáng lí theo lẽ thường thì phải có người đến đón mới đúng, nhưng ai kêu Thiệu Khiêm và Lục Ung "đắc tội" người ta trong điện thoại chứ?
Cho nên, cấp trên cho biết, trụ sở huấn luyện của Hắc Ưng nằm ngay ngọn núi nọ ở thành phố T, cho họ ba ngày tìm được trụ sở huấn luyện của Hắc Ưng, nếu không thì hủy bỏ tư cách tiến vào Hắc Ưng của họ.
Hơn nữa, còn sẽ bị giám thị cả đời, bởi vì bọn họ vị trí của Hắc Ưng.
Thiệu Khiêm và Lục Ung hoàn toàn không cần lo lắng những chuyện này, thậm chí họ sau khi xuất hiện ở sân bay, đã biết sau lưng có hai người theo dõi, không cần suy nghĩ, nhất định là do Hắc Ưng sai sử.
Hắc Ưng nói cho ba ngày, Thiệu Khiêm và Lục Ung cũng không cuống cuồng, trực tiếp tìm những khu nghỉ dưỡng nổi tiếng thành phố T, ăn chơi sung sướng hai ngày.
Thật khiến hai người theo dõi họ rất là buồn rầu, hai đứa trẻ này rốt cuộc có nghiêm túc tìm Hắc Ưng không vậy?
Lão đại còn nói, nếu thấy hai đứa trẻ tìm cực quá, thì chỉ dẫn chút xíu, để tụi nhỏ bớ đi quanh đường quanh co. Nhưng... nhìn tình hình hiện tại, hai đứa trẻ này có đang nghiêm túc tìm chưa? Sao mà họ cảm thấy, hai đứa trẻ này đang nghiêm túc hưởng thụ ăn chơi vậy nhỉ?
Hưởng thụ ăn chơi cũng được đi, còn nhân tiện không cần tiền rắc cơm chó nữa chứ, bảo là đi bộ thì cứ đi bộ bình thường thôi, hai người hết nắm tay tới đút đồ ăn cho nhau có mệt không vậy?
Đối với quân đội mà nói, tỉ lệ thấy đồng tính luyến ái lớn hơn một chút. Trong Hắc Ưng cũng đã có hai đôi công khai hẹn hò rồi.
Dù sao, họ luôn sống trong nhiệm vụ nguy hiểm, quả thật không dám tùy tiện tìm một cô gái bình thường yêu đương kết hôn gì. Nói khó nghe, cho dù sau này họ giải ngũ, cũng sống dưới sự giám sát của GJ, cho dù là sau này muốn kết hôn, trong lòng chôn giấu một bí mật, có thế nào cũng sẽ cảm thấy rất có lỗi với con gái người ta.
Cho nên, trong Hắc Ưng có hai đôi dứt khoát công khai yêu nhau, theo lời bọn họ nói, nếu mình đều là bàn tay máu sa ngã, cũng đừng gieo họa con gái người ta, dứt khoát kết thành đôi sống với nhau cho yên bình.
1
Dĩ nhiên, với Lục Ung và Thiệu Khiêm vẫn khiến hai binh ca theo dõi họ hai bối rối quá chừng, dù sao, nhìn hai người này vẫn còn hơi nhỏ tuổi, nghe nói mới chừng mười mấy tuổi, độ tuổi mới lên cấp ba thôi đó, cái này... gọi là yêu sớm nhỉ?
Biết có người theo dõi Thiệu Khiêm và Lục Ung hoàn toàn không có bất kỳ áp lực gì dẫn hai binh ca dùng hai ngày dạo khắp thành phố T, vào ngày thứ ba trong quy định mua vé lên núi Vân Vụ, cước trình của hai người không chậm, một ngọn núi cao một ngàn năm trăm mét như vậy, bị hai người dùng ba tiếng leo lên đỉnh.
Hai binh ca theo sau họ thật sự đã bị thể thực biế.n thái của hai thằng quỷ con này dọa sợ ngây người, ngày thường huấn luyện họ cũng không thấy quá mệt, cũng chỉ có hơi thở gấp mà thôi.
Nhưng, hai thằng quỷ nhỏ này nghe nói trước giờ chưa từng huấn luyện, vậy làm sao có thể chỉ hơi thở gấp một xíu thôi chứ? Thể... thể lực này quả thực còn biế.n thái hơn người huấn luyện cường độ cao như họ đó! Chẳng lẽ đây chính là lợi thế của tuổi trẻ?
Thiệu Khiêm dùng đuôi mắt thấy hai binh ca cách đó không xa đang rót nước thì thầm cười, hắn thọc Lục Ung nhỏ giọng nói: "Có phải hơi quá đáng rồi không?"
"Không đâu." Lục Ung vặn mở chai nước cho Thiệu Khiêm, lúc hắn nhận chai nước còn gặm lên mặt hắn một cái, sau đó nở nụ cười như ý nói: "Chúng ta cũng là do thấy họ ngày thường huấn luyện cực quá, mới tăng thêm cho họ chút thú vui thôi mà? Em xem, mấy ngày nay đi chung với chúng ta, không phải họ cũng rất vui vẻ?"
Thiệu Khiêm nghĩ tới biểu hiện của hai binh ca trong ba ngày đi theo họ, lập tức thừa nhận lời nói của Lục Ung: "Anh nói đúng, anh nhất định là tấm gương giúp người làm niềm vui."
"Bảo bối moah moah." Lục Ung dĩ nhiên là nghe ra được Thiệu có nhạo báng mình. Nhưng Lục Ung là ai? Độ da mặt dày này có ai mà so sanh được? Hắn trực tiếp dùng cái đầu ướt nhẹp dụi vào ngực Thiệu Khiêm, sau đó ngẩng đầu gặm cằm Thiệu Khiêm một cái.
"Mặt đầy mồ hôi." Thiệu Khiêm có hơi ghét bỏ đẩy mặt bự của Lục Ung ra, dù sao leo lên cao như vậy, nếu một chút mồ hôi đều không chảy vậy thì không nói được rồi? Cho nên, trên mặt Thiệu Khiêm và Lục Ung toàn là mồ hôi. Lục Ung cũng không chê, trực tiếp gặm lên cằm Thiệu Khiêm.
"Mồ hôi của em cũng thơm nữa." Bây giờ da mặt của Lục Ung không phải cái kiểu người bình thường có thể so sánh nữa rồi, lúc nói lời này còn mặt chẳng đổi sắc đâu.
Thiệu Khiêm liếc xéo cũng lười để ý Lục Ung, hắn trực tiếp lấy ra bút điện trong balo, mở nguồn, sau đó lại cắm một vật thể hình cái chén vào ổ USB của máy tính.
"Lý Nhiên đang làm gì?" Một binh ca thấy hành động của Thiệu Khiêm rất là khó hiểu, trông cái đó có hơi giống máy thu tín hiệu, chẳng lẽ hai thằng quỷ con này còn định lướt web trên núi?
"Tôi đâu biết..." Binh ca còn lại mặt đầy phiền muộn: "Ông nói xem, có phải hai đứa này chỉ thuần túy muốn tới thành phố T chơi không? Căn bản không phải đến tìm trại huấn luyện?"
Bằng không, sao một chút gấp gáp cũng không có vậy? Như bây giờ nè, thật vất vả đến gần trại huấn luyện rồi, hai thằng quỷ con này lại còn định lên mạng trên núi? Có phải còn muốn thuận tiện đánh một ván game luôn hay không?
Thiệu Khiêm đúng là chạy trên núi lên mạng, hắn lợi dụng máy thu tín hiệu kết nối mạng vệ tinh, lại khuếch tán chức năng truyền dẫn tín hiệu của máy thu tín hiệu, cái loại chức năng tương tự với sóng âm của dơi dò được chướng ngại vật phía trước.
Thiệu Khiêm mắt không chớp nhìn chằm chằm máy vi tính, tay trái không ngừng gõ trên bàn phím, rồi sau đó xoay hai vòng ở tại chỗ.
Sau một lát, Thiệu Khiêm cất máy tiếp thu, kèm theo máy vi tính vào balo: "Ta đi thôi, tìm được rồi."
"Uki." Lục Ung gật đầu, sau đó cầm lấy balo trong tay Thiệu Khiêm, tự đeo hai balo đi tới bậc thang đá hướng đông.
Hai binh ca trố mắt nhìn nhau, lúc này mới lên núi lại muốn đi xuống rồi? Là thấy không lên mạng được, cho nên định xuống núi lên mạng chơi game? Cho nên, vậy là định từ bỏ hả, không tìm trụ sở huấn luyện nữa hả?
Trong lòng hai binh ca dâng lên chút thất vọng, tại sao không cố gắng tìm thêm chứ?
"Chúng ta... cần đi theo không?" Binh cao hơi cao mặt bối rối: "Bằng không hai ta nhắc nhở một xíu? Nếu trực tiếp để hai thằng nhóc này trở về, nói không chừng hai ta cũng sẽ bị lão đại mắng."
"Không phải là không chừng sẽ bị mắng, mà là nhất định sẽ bị mắng." Binh ca lùn hơn than thở, anh nhìn hướng Thiệu Khiêm và Lục Ung rời đi lắc đầu một cái: "Được rồi, chúng ta cứ đi theo đi, chờ tìm thời cơ thích hợp nhắc nhở, nếu còn không thông cũng thôi vậy, ta cũng đã tận lực."
"Đúng đó." Binh ca hơi cao gật đầu, hai người lại đuổi theo hướng Thiệu Khiêm và Lục Ung rời đi.
"Đi theo kìa." Lục Ung cười híp mắt nói: "Hơn nữa còn muốn nhắc nhở tụi mình một chút nữa."
"Để bọn họ đi theo là được." Thiệu Khiêm cầm điện thoại trong tay, ánh mắt thì nhìn phong cảnh chung quanh: "Hắc Ưng cũng biết chọn chỗ quá, trong núi Vân Vụ nhiều khí ẩm, hình thành mây mù ngay giữa sườn núi, muốn giấu một trụ sở huấn luyện cũng không dễ phát hiện."
"Bằng không sao được gọi là lưỡi dao sắc của quốc gia? Nếu như ngay cả một trụ sở huấn luyện cũng có thể bị người bình thường tìm được, đó mới là vô dụng." Lục Ung nhún vai nói.
Thiệu Khiêm nghe vậy cười khẽ, cũng không nói gì thêm.
Binh ca theo sau họ binh ca, còn đang nghĩ nên dùng biện pháp gì mới có thể thần không biết quỷ không hay đưa chỉ dẫn, kết quả là thấy hai thằng quỷ con kia tự dưng nhảy qua hàng rào phòng vệ, thế nào đi vào rừng rậm chưa khai thác.
Lúc này, hai binh ca đơ luôn, hai thằng quỷ con này chẳng lẽ còn muốn trải nghiệm thám hiểm nói đến là đến? Nghĩ tới đây, trong lòng hai binh ca cũng có chút tức giận, đối với hoàn cảnh mình không rành, dù là tò mò cũng phải cân nhắc khả năng của mình. Đừng để đến lúc đó cái gọi là "thám hiểm" còn chưa xong, trái lại tự đẩy mình vào hiểm cảnh tăng thêm phiền toái cho JD cho chính phủ.
"Đứng lại." Binh ca hơi cao nhảy qua hàng rào phòng vệ quát to một tiếng: "Đằng trước là khu vực chưa khai phá, không thể tùy tiện đi vào."
"Ủa, tôi còn nghĩ hai vị tới lúc nào mới không nhịn được muốn đứng ra." Thiệu Khiêm cười tủm tỉm nói: "Đi theo chúng tôi ba ngày, có phải mệt lắm không."
Biểu cảm trên mặt hai binh ca cứng đờ, làm sao họ cũng không nghĩ tới, mình đã bị người khác phát hiện?
Binh ca hơi lùn mặt lộ nụ cười: "Người bạn nhỏ cậu nói gì vậy chúng tôi không hiểu? Chúng tôi cũng là thấy các cậu tự tiện nhảy qua hàng rào phòng vệ, sợ các cậu gặp nguy hiểm gì, nên mới nhắc nhở các cậu đừng đi sai đường."
"Đường có sai hay không, hai vị binh ca không biết hỏ?" Lục Ung mặt đầy vô tội nhìn hai binh ca biểu tình cứng ngắc: "Chẳng lẽ qua khỏi nơi này, không phải con đường gần nhất?"
Lục Ung thốt ra lời này, biểu cảm trên mặt hai binh ca lập tức cứng đờ, bọn họ cố nén xung động muốn lấy máy phát tín hiệu trong túi ra, trong đầu liều mạng suy tính rốt cuộc đây có phải hành động thăm dò của thằng quỷ con này không.
"Binh ca gì trời?" Binh ca hơi cao ra vẻ nghi hoặc: "Hai anh em tôi tới đây du lịch."
Thiệu Khiêm nghe vậy không nhịn được bật cười, hắn thật sự rất muốn lấy gương ra để hai vị binh ca này nhìn biểu cảm trên mặt mình, biểu cảm "Đậu má bị phát hiện rồi", thật sự khôi hài quá thể.
Vậy thì có thể thấy, hai binh ca này ngày thường tuyệt đối không xử lý công việc nguy hiểm gì, bằng không cái gì cũng thể hiện lên mặt thế này, bị địch bắt nói không chừng người ta chỉ cần trực tiếp tìm chuyên gia biểu cảm là có thể biết mục đích của bọn họ.
"Nếu là như vậy, vậy hai vị đây đừng nói gì nữa." Thiệu Khiêm giơ cao điện thoại với hai người: "Chúng tôi đi đường chúng tôi, các anh đi đường các anh."
Nếu bảo bối nhà mình đã nói như vậy, Lục Ung đương nhiên là xoay người đi theo Thiệu Khiêm, dáng điệu hí hửng kia, khiến hai binh ca nhìn mà đờ ra.
Hai binh ca nhìn nhau, cắn răng theo sau hai người Thiệu Khiêm, bọn họ phải nhìn xem, hai thằng quỷ con này rốt cuộc có phải như tụi nó nói, đã tìm được trụ sở huấn luyện.
Đương nhiên, đi theo Thiệu Khiêm và Lục Ung, đồng thời hai vị binh ca cũng báo cáo tình huống hiện tại cho lão đại căn cứ, để cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.
Mặc dù, Thiệu Khiêm tìm được đường đi gần nhất, nhưng dù sao cũng núi thẳm chưa từng khai hoang, cũng không dễ đi như vậy. Đoạn đường này đi gần ba tiếng.
Nếu như ban đầu hai binh ca không tin Thiệu Khiêm tìm được căn cứ, vậy thì bây giờ không thể bắt bọn họ không tin. Bởi vì, bọn họ đã đi tới khu vực quen thuộc nhất, thậm chí vị trí bọn họ đang đứng, còn có một ám hiệu khó phân biệt.
Thiệu Khiêm lấy điện thoại ra, dựa theo hướng dẫn phía trên đi về trước mấy bước, sau đó nhìn màn hình điện thoại di thần kỳ chia ra năm tuyến đường, qua hai giây đổi mới thành mười tuyến, ngay sau đó hai mươi tuyến, ba mươi tuyến... Chỉ chốc lát sau, cả màn hình điện thoại đều bị tuyến đường ngang dọc bao trùm, hoàn toàn không thấy được vị trí cụ thể nữa.
"Thú vị đó." Thiệu Khiêm cảm thấy hứng thú, hắn trực tiếp bỏ điện thoại vào trong túi, kêu Lục Ung lấy máy tính ra, sau khi thoát trạng thái chờ, bắt đầu đánh máy đùng đùng.
Trong căn cứ cách đó không xa, một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm ánh mắt sáng bừng nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, đôi tay nhanh chóng đánh máy, đến cuối cùng tốc độ tay gần như chỉ để lại bóng mờ.
Thiệu Khiêm thấy thông tin bị chặn mà máy tính thông báo trên mặt nở nụ cười thú vị, không nghĩ tới nha, trong Hắc Ưng còn có một cao thủ máy tính như vậy, bây giờ hắn đã trong trạng thái bị phản theo dõi, nếu như không phải hắn phản ứng nhanh, không chừng thật để cho người này theo vệ tinh bò vào máy tính hắn rồi. Nhưng, cũng chỉ đến đây thôi.
Người đàn ông trung niên thấy phản theo dõi của mình bị cắt đứt, không những không nổi nóng, mà ánh mắt lại càng ngày càng sáng, hắn mở chương trình nhỏ vận hành trên màn hình máy tính bên phải, trực tiếp ấn lệnh xác nhận, chỉ thấy vốn chỉ là chương trình có rất nhiều ký tự, trực tiếp biến thành một lá chắn phòng vệ, như đang phòng vệ toàn bộ chương trình máy tính.
Người đàn ông toét miệng cười, hắn chỉ màn hình máy tính đắc ý nói với người đàn ông phía sau: "Tôi nói với anh này sếp à, lá chắn phòng vệ này của tôi, tuyệt đối là đẳng cấp thế giới, với chương trình lá chắ phòng vệ này, cả thế giới người có thể phá được tuyệt đối không vượt quá ba..."
"Ồ, nhưng tôi thấy lá chắn phòng vệ của anh hình như vỡ rồi." Người bị người đàn ông xưng là sếp nhàn nhạt nói: "Hơn nữa, vừa nãy tôi còn thấy hình như có cái gì trong máy tay anh bị nổ."
"???" Đàn ông trung niên nghe vậy lập tức quay đầu, thì thấy trên màn hình máy tính đen thui, có một đứa trẻ trụi mông ôm bụng chỉ mặt mình ha ha cười to...
Người đàn ông trung niên cảm thấy, tôn nghiêm của mình dường như bị chà đạp...
Thiệu Khiêm tìm được hướng đi chính xác thì hài lòng khép máy tính lại, hắn giao máy tính giao cho Lục Ung: "Cục vàng, chúng ta đi."
"Muah, bảo bối giỏi nhất." Đến bây giờ Lục Ung đều không quên tranh thủ cho mình chút phúc lợi ăn một chút đậu hủ.
Binh ca vẫn đi theo sau Thiệu Khiêm và Lục Ung bày tỏ, chỗ nào cũng skinship gì đó, thật là quá đủ rồi, làm như không ai tìm được đối tượng vậy, chờ bọn họ trở về, cũng tìm một đối tượng mỗi ngày hun hít.
Thiệu Khiêm tìm được hướng đi chính xác không sai, nhưng họ chưa đi bao xa, đã bị một đám người vây quanh, nhìn một vòng họng súng đen ngòm kia, Thiệu Khiêm không nhịn được huýt sáo, sau đó nói: "Ồ quao, đừng kích động. Chúng tôi là tới báo danh."
Lục Ung nhìn họng súng đen thui rất là không hài lòng, nhưng thấy bảo bối nhà mình cũng giơ hai tay lên rồi, y trực tiếp đeo hai cái balo lên vai, bất đắc dĩ giơ tay lên, bị nhiều súng chỉa vào như vậy, thật khiến người ta không vui.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook