Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai
-
Chương 168: Hiện đại vườn trường văn [4]
◎ Người một nhà đường hồi não kỳ lạ ◎
Thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh, nếu như trừ đi biểu tình đờ ra của các bạn học sau tiết thể dục về lớp thì tốt hơn.
Nội tâm của các bạn học trong lớp thật là tan vỡ, chẳng lẽ đi học thể dục trời nắng quá sinh ra ảo giác? Bằng không sao lại thấy Lục Ung lúc nào cũng hờ hững giờ lại vây quanh Lý Nhiên?
Mà Lý Nhiên nghe nói luôn coi thường Lục Ung, bị Lục Ung chọc cho cười to, nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ coi thường Lục Ung.
Sau giờ ra chơi, giáo viên đến giảng bài thấy hai người ngồi cùng bàn đều hết hồn, đôi mắt không ngừng lởn vởn giữa hai người, cuối cùng hết sức bối rối bắt đầu giảng bài.
Thật ra, nội tâm giáo viên là tan vỡ, học sinh giỏi nhất lớp và học sinh kém nhất lớp ngồi chung, cuối cùng này là học sinh giỏi cảm hóa học sinh kém, hay là học sinh kém dạy hư học sinh giỏi?
Lục Ung và Thiệu Khiêm cũng mặc kệ người ngoài nghĩ gì, hai người này rất tôn kính giáo viên, ít nhất lúc đang đi học không nói chuyện riêng, đương nhiên, nếu như coi thường tay trái tay phải nắm chặt lấy nhau trong hộc bàn thì tốt hơn.
Sau khi giờ học buổi sáng kết thúc Lục Ung kéo Thiệu Khiêm đi liền, đúng kiểu một giây đồng hồ cũng không muốn dừng lại, bên này giáo viên mới vừa nói "Tan học, y đã kéo Thiệu Khiêm đi rồi. Làm giáo viên trên bục giảng đơ người.
Lục Ung kéo Thiệu Khiêm đi tới bên cạnh xe đạp cà tàng của mình: "Bảo bối anh chở em."
"Chiếc... xe này rất... cá tính." Thiệu Khiêm nhìn chiếc xe đẹp ném bên ngoài không cần khóa cũng không ai trộm miễn cưỡng nhả ra hai chữ "cá tính".
"Đúng không đúng không." Lục Ung nghe vậy mặt đầy hưng phấn: "Xe này là thiết kế đặc biệt đó, chạy nhanh, còn trang bị biến tốc nữa."
"Anh, anh thích là được." Thiệu Khiêm không biết làm sao đỡ trán, hắn có một dự cảm xấu, cứ cảm thấy gã này sẽ đánh vỡ nhận biết thường ngày của mình đối với y.
Mỗi một thế giới một tính cách là cái kiểu gì đây... Thật ra thì nghĩ lại cũng thấy không tệ? Mỗi một thế giới đều không trùng lặp, mỗi một thế giới đều thấy mới mẻ.
Ít nhất, hiện tại mình có thể nói là hoàn toàn đắm chìm rồi phải không?
"Bảo bối nào, chúng ta đi." Lục Ung leo lên xe, nghiêng đầu mặt đầy mong đợi nhìn Thiệu Khiêm: "Em yên tâm, tay lái anh cứng lắm."
Thiệu Khiêm trong ánh mắt đầy mong đợi của Lục Ung ngồi lên yên sau, hai tay nắm lưng áo sơ mi của Lục Ung: "Chạy không được thì anh lấy cái chết đền tội đi."
"Tuân lệnh, bệ hạ của anh." Lục Ung cười đầy rực rỡ đáp lời, sau đó đạp bàn đạp xông ra ngoài.
Thiệu Khiêm sợ hết hồn tay trái vội vàng ôm hông Lục Ung, khi nghe được tiếng cười của y mới biết mình bị y trêu chọc, lập tức tức giận đập lên lưng y.
Sau khi đập hai cái, Thiệu Khiêm phì cười, qua nhiều thế giới như vậy dường như hắn chưa từng được ai chở bằng xe đạp, ngồi yên xe đạp cũng không quá thoải mái, nhưng lại bất ngờ khiến người ta cảm thấy vui vẻ. Nhất là, người đạp xe còn là người yêu của mình.
Nhìn sống lưng không rộng lắm trước mặt Thiệu Khiêm không nhịn được chọt chọt, ở những thế giới trước người yêu mình dường như đều là người trưởng thành, cho tới giờ có vẻ hắn chưa từng thấy hình dáng thiếu niên của người yêu nhà mình.
Cho nên, lúc này nơi đây đối với hình dáng thiếu niên của người yêu, Thiệu Khiêm có ảo giác hắn quen biết người yêu từ nhỏ, cảm giác quen thuộc như sâu tận xương tủy, vẫn quấn quanh trong lòng làm sao cũng xua không đi.
Nghĩ tới đây nụ cười Thiệu Khiêm trên mặt giấu đi, trong lòng có chút khó chịu, cảm giác trống rỗng vì đã quên mất chuyện gì rất quan trọng đó lần nữa tấn công tới.
"Bảo bối, nếu em còn chọt lưng anh nữa, nói không chừng chúng ta sẽ lật xe mất." Giọng nói Lục Ung có vẻ mang chút khổ não: "Em biết không, đối với em anh cũng không có bao nhiêu lực kiềm chế đâu. Cho nên, nếu em muốn, về nhà anh cho thêm được không? Dù sao, bây giờ chúng ta đang đi xe đạp, không phải xe bốn bánh có thể nhún..."
Vừa rồi còn cảm thấy khó chịu Thiệu Khiêm nghe vậy thì trán hơi đau, vừa rồi hắn đang suy nghĩ nên ngón tay không tự chủ điểm nhẹ lên lưng Lục Ung, không ngờ cái gã trong đầu toàn phế liệu này trực tiếp nghĩ tới hướng đó.
Nhưng mà, người nào đó đạp xe đằng trước lại không thấy được biểu tình ghét bỏ của Thiệu Khiêm, y hì hục hì hục đạp xe, trong miệng còn lải nhải: "Cục cưng, em phải hiểu, thân thể chúng ta hiện tại còn chưa trưởng thành, cho dù em có muốn, nhất định cũng phải chờ đến khi chúng ta trưởng thành, bằng không không tốt cho trổ mã đâu. Dù sao, anh vẫn là rất hoài niệm chiều cao một mét chín của mình. Dĩ nhiên, bảo bối nhà anh không cần cao như vậy, cao quá giống y chang con gấu vậy, khó coi."
"Ha ha." Nếu không phải bây giờ đang trên xe đạp, Thiệu Khiêm rất muốn đạp một cái. Giờ hắn nên cảm ơn y tự bôi đen, hay là nên nổi nóng khi mỗi một thế giới mình đều không cao bằng hắn?
Lục Ung nghe hai chữ này lập tức câm miệng, y ho khan hai tiếng vội vàng đổi chủ đề: "Cục cưng, lúc đi học anh đã nhắn tin về nhà, kêu mẹ anh chuẩn bị món ăn em thích. Sao nào, có phải càng yêu anh hơn không? Dù sao bây giờ người vừa yêu vợ vừa nghe lời vợ như anh không có nhiều đâu."
Thiệu Khiêm trực tiếp ngậm miệng, cũng không trả lời. Hắn vẫn có một nghi vấn, người yêu nhà mình khi chuyển thế, có phải đã làm rơi da mặt ở thế giới trước, bằng không làm sao càng ngày càng không biết xấu hổ vậy?
Lục Ung rẽ đông rẽ tây trở về nhà, trực tiếp ném cái xe đạp cà tàng nghe nói đặc biệt thiết kế ở cửa, kéo Thiệu Khiêm đi vào biệt thự, khi sắp đi tới cửa sau thì cất tiếng tiếng gào: "Con về rồi."
Hai vợ chồng ngồi chờ ở bàn ăn trong biệt thự mặt bày vẻ thảm không nỡ nhìn, bộ dáng kia giống như không có thằng con trai này.
Thằng nhóc này của họ, lúc tiếp xúc với người ngoài mặt mày như cục đá đông vậy, sao về đến nhà, cứ như con khỉ vậy? Tính tình này rốt cuộc giống ai? Phải biết hai vợ chồng nhà họ Lục đều không có cái nết đó.
Lục Ung vội kéo Thiệu Khiêm rửa tay, sau đó dẫn người ra bàn ăn, trực tiếp đè người ngồi bên cạnh mình, cầm đũa gắp một miếng xương sườn vào chén Thiệu Khiêm, cười đầy vẻ nịnh hót: "Nào em yêu nếm thử xương sườn mẹ anh làm."
Vợ chồng nhà họ Lục gia trố mắt nhìn nhau, nhóc con nhà họ nhắn tin cho phu nhân nói dẫn người quan trong nhất đời này về nhà, Lục phu nhân vừa đọc tin này lập tức gọi điện cho Lục tiên sinh kêu ông quay lại, giọng điệu kia nghe vào biết bao hưng phấn biết bao phấn khích, nhóc con nhà ông lại có người thèm, đúng là hưng phấn còn hơn trúng số độc đắc nữa.
Con người ta lần đầu đến nhà, không thể để tụi nhỏ cảm thấy mình không coi trọng, cha mẹ nhất định phải có mặt mới được.
Kết quả, thằng cu Lục Ung như không thấy bọn họ vậy, ngồi xuống liền gắp thức ăn cho đứa bé kia ăn.
Bên này Lục phu nhân gấp quá muốn trực tiếp táng cho một cái, bây cũng giới thiệu con người ta cái đi chưa, bỏ mặc cha mẹ bây một xó như vậy là sao?
Gì? Bạn nói Lục Ung mang về một người con trai bọn họ hết cách?
Bọn họ cũng muốn phản đối lắm, nhưng thằng cu này từ khi đón về trở về đã nói với họ rằng mình thích coan troai, sau này cũng sẽ tìm một người coan troai sống hết đời.
Nghe vậy vợ chồng nhà họ Lục lúc ấy đều sợ ngây người, sau khi kịp phản ứng cũng không có ồn ào mắng to, mà là ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với Lục Ung, nói cho y về lý tưởng cuộc sống, nói về con đường tương lai.
Sau đó, một câu trời sinh đã chặn họng họ. Lục Ung nói thẳng không thể cứng với phụ nữ, sau này cưới con gái người ta về cũng là vợ chồng bất hòa, thay vì chờ sau này gây ra gia đình bất hòa, không bằng thuận theo ý trời.
Đối với giải thích của Lục Ung, trong đầu Lục tiên sinh là không tin. Ông cũng không tin, còn có người không cứng được với phụ nữ.
Vì vậy, mấy ngày sau Lục tiên sinh mặt đầy thần bí gõ cửa phòng Lục Ung, sau đó kéo hắn cùng nhau xem... phim con heo...
Cuối cùng, Lục Ung không gì, Lục tiên sinh thì tự bêu xấu.
Vậy mà ngày hôm sau trên bàn cơm Lục Ung còn thành thật "thảo luận" với Lục tiên sinh nội dung "phim", cùng với lo âu cho tình trạng của Lục tiên sinh.
Nghe nói, sau hôm đó, Lục tiên sinh đã bị Lục phu nhân cười công nghiệp mời tới thư phòng ngủ.
Bị hố một trận Lục tiên sinh tức nhe răng, vậy mà còn không dám không vâng lời phu nhân của mình, chỉ có thể yên lặng nuốt xuống búng máu, ăn cục tức này vào bụng.
Một năm sau đó, bọn họ cơ hồ phí hết tâm tư muốn bẻ thẳng con mình, lén bỏ đầy hentai, truyện.s.ex, phim se.x trong phòng y.
Sau đó còn muốn giới thiệu bạn gái cho y, trong lòng nghĩ nói không chừng có thể nhìn trúng thì sao.
Kết quả thì sao? Thằng cu này ăn mặc luộm thuộm mặt lạnh không để y con gái người ta, khiến cho mấy cô gái tự biên tự diễn kia rất là lúng túng, một lúc sau cũng chỉ dẫn đến không ai chịu xem mắt Lục gia công tử.
Hết cách vợ chồng Lục gia chỉ có thể dùng tình cảm lay đồng, dùng lý lẽ thuyết phục. Bọn họ tin tưởng, chỉ cần công phu sâu, có công mài sắt có ngày nên kim.
Suy nghĩ này, chỉ duy trì khi nhìn thấy Thiệu Khiêm...
Thằng cu nhà họ, đúng là mang về một người coan troai, nhìn bộ dạng cưng chiều nâng niu kia kìa, hận không thể đem hết những thứ tốt đẹp của thế giới này tới trước mặt hắn.
Nhìn vẻ mặt ân cần gắp thức ăn của Lục Ung, Lục phu nhân mềm lòng, dường như bà nhìn thấy dáng vẻ hồi trẻ của Lục tiên sinh trên người Lục Ung.
Nghĩ tới đây Lục phu nhân rất tự hào, nhìn đi, nhìn đi, con trai vẫn có chỗ giống vợ chồng bọn họ.
Lục tiên sinh cũng không giống Lục phu nhân đầu óc không biết quẹo cua đến nơi nào rồi, ông vẫn nháy với Lục Ung cùng với Lục phu nhân, các người không thấy con nhà người ta rất muốn chào hỏi nhưng là không biết mở miệng thế nào sao?
Cái thằng Lục Ung này cũng vậy, cũng không biết giới thiệu đàng hoàng. Chẳng lẽ còn sợ họ khi dễ em bé của bây sao?
Nhưng, nếu như bây giờ Lục Ung đã yêu đương với con người ta, chẳng lẽ không phải là yêu sớm? Cậu bé này trông còn chưa trưởng thành, thằng cu nhà ông có phải đang bắt cóc trẻ vị thành niên không?
Trong lòng Lục tiên sinh đã bắt đầu suy nghĩ, nếu là cha mẹ người ta trách tội, ông nên nói xin lỗi người ta thế nào đây. Bây giờ Lục tiên sinh hoàn toàn không nghĩ tới thằng cu nhà mình cũng là vị thành niên...
Thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh, nếu như trừ đi biểu tình đờ ra của các bạn học sau tiết thể dục về lớp thì tốt hơn.
Nội tâm của các bạn học trong lớp thật là tan vỡ, chẳng lẽ đi học thể dục trời nắng quá sinh ra ảo giác? Bằng không sao lại thấy Lục Ung lúc nào cũng hờ hững giờ lại vây quanh Lý Nhiên?
Mà Lý Nhiên nghe nói luôn coi thường Lục Ung, bị Lục Ung chọc cho cười to, nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ coi thường Lục Ung.
Sau giờ ra chơi, giáo viên đến giảng bài thấy hai người ngồi cùng bàn đều hết hồn, đôi mắt không ngừng lởn vởn giữa hai người, cuối cùng hết sức bối rối bắt đầu giảng bài.
Thật ra, nội tâm giáo viên là tan vỡ, học sinh giỏi nhất lớp và học sinh kém nhất lớp ngồi chung, cuối cùng này là học sinh giỏi cảm hóa học sinh kém, hay là học sinh kém dạy hư học sinh giỏi?
Lục Ung và Thiệu Khiêm cũng mặc kệ người ngoài nghĩ gì, hai người này rất tôn kính giáo viên, ít nhất lúc đang đi học không nói chuyện riêng, đương nhiên, nếu như coi thường tay trái tay phải nắm chặt lấy nhau trong hộc bàn thì tốt hơn.
Sau khi giờ học buổi sáng kết thúc Lục Ung kéo Thiệu Khiêm đi liền, đúng kiểu một giây đồng hồ cũng không muốn dừng lại, bên này giáo viên mới vừa nói "Tan học, y đã kéo Thiệu Khiêm đi rồi. Làm giáo viên trên bục giảng đơ người.
Lục Ung kéo Thiệu Khiêm đi tới bên cạnh xe đạp cà tàng của mình: "Bảo bối anh chở em."
"Chiếc... xe này rất... cá tính." Thiệu Khiêm nhìn chiếc xe đẹp ném bên ngoài không cần khóa cũng không ai trộm miễn cưỡng nhả ra hai chữ "cá tính".
"Đúng không đúng không." Lục Ung nghe vậy mặt đầy hưng phấn: "Xe này là thiết kế đặc biệt đó, chạy nhanh, còn trang bị biến tốc nữa."
"Anh, anh thích là được." Thiệu Khiêm không biết làm sao đỡ trán, hắn có một dự cảm xấu, cứ cảm thấy gã này sẽ đánh vỡ nhận biết thường ngày của mình đối với y.
Mỗi một thế giới một tính cách là cái kiểu gì đây... Thật ra thì nghĩ lại cũng thấy không tệ? Mỗi một thế giới đều không trùng lặp, mỗi một thế giới đều thấy mới mẻ.
Ít nhất, hiện tại mình có thể nói là hoàn toàn đắm chìm rồi phải không?
"Bảo bối nào, chúng ta đi." Lục Ung leo lên xe, nghiêng đầu mặt đầy mong đợi nhìn Thiệu Khiêm: "Em yên tâm, tay lái anh cứng lắm."
Thiệu Khiêm trong ánh mắt đầy mong đợi của Lục Ung ngồi lên yên sau, hai tay nắm lưng áo sơ mi của Lục Ung: "Chạy không được thì anh lấy cái chết đền tội đi."
"Tuân lệnh, bệ hạ của anh." Lục Ung cười đầy rực rỡ đáp lời, sau đó đạp bàn đạp xông ra ngoài.
Thiệu Khiêm sợ hết hồn tay trái vội vàng ôm hông Lục Ung, khi nghe được tiếng cười của y mới biết mình bị y trêu chọc, lập tức tức giận đập lên lưng y.
Sau khi đập hai cái, Thiệu Khiêm phì cười, qua nhiều thế giới như vậy dường như hắn chưa từng được ai chở bằng xe đạp, ngồi yên xe đạp cũng không quá thoải mái, nhưng lại bất ngờ khiến người ta cảm thấy vui vẻ. Nhất là, người đạp xe còn là người yêu của mình.
Nhìn sống lưng không rộng lắm trước mặt Thiệu Khiêm không nhịn được chọt chọt, ở những thế giới trước người yêu mình dường như đều là người trưởng thành, cho tới giờ có vẻ hắn chưa từng thấy hình dáng thiếu niên của người yêu nhà mình.
Cho nên, lúc này nơi đây đối với hình dáng thiếu niên của người yêu, Thiệu Khiêm có ảo giác hắn quen biết người yêu từ nhỏ, cảm giác quen thuộc như sâu tận xương tủy, vẫn quấn quanh trong lòng làm sao cũng xua không đi.
Nghĩ tới đây nụ cười Thiệu Khiêm trên mặt giấu đi, trong lòng có chút khó chịu, cảm giác trống rỗng vì đã quên mất chuyện gì rất quan trọng đó lần nữa tấn công tới.
"Bảo bối, nếu em còn chọt lưng anh nữa, nói không chừng chúng ta sẽ lật xe mất." Giọng nói Lục Ung có vẻ mang chút khổ não: "Em biết không, đối với em anh cũng không có bao nhiêu lực kiềm chế đâu. Cho nên, nếu em muốn, về nhà anh cho thêm được không? Dù sao, bây giờ chúng ta đang đi xe đạp, không phải xe bốn bánh có thể nhún..."
Vừa rồi còn cảm thấy khó chịu Thiệu Khiêm nghe vậy thì trán hơi đau, vừa rồi hắn đang suy nghĩ nên ngón tay không tự chủ điểm nhẹ lên lưng Lục Ung, không ngờ cái gã trong đầu toàn phế liệu này trực tiếp nghĩ tới hướng đó.
Nhưng mà, người nào đó đạp xe đằng trước lại không thấy được biểu tình ghét bỏ của Thiệu Khiêm, y hì hục hì hục đạp xe, trong miệng còn lải nhải: "Cục cưng, em phải hiểu, thân thể chúng ta hiện tại còn chưa trưởng thành, cho dù em có muốn, nhất định cũng phải chờ đến khi chúng ta trưởng thành, bằng không không tốt cho trổ mã đâu. Dù sao, anh vẫn là rất hoài niệm chiều cao một mét chín của mình. Dĩ nhiên, bảo bối nhà anh không cần cao như vậy, cao quá giống y chang con gấu vậy, khó coi."
"Ha ha." Nếu không phải bây giờ đang trên xe đạp, Thiệu Khiêm rất muốn đạp một cái. Giờ hắn nên cảm ơn y tự bôi đen, hay là nên nổi nóng khi mỗi một thế giới mình đều không cao bằng hắn?
Lục Ung nghe hai chữ này lập tức câm miệng, y ho khan hai tiếng vội vàng đổi chủ đề: "Cục cưng, lúc đi học anh đã nhắn tin về nhà, kêu mẹ anh chuẩn bị món ăn em thích. Sao nào, có phải càng yêu anh hơn không? Dù sao bây giờ người vừa yêu vợ vừa nghe lời vợ như anh không có nhiều đâu."
Thiệu Khiêm trực tiếp ngậm miệng, cũng không trả lời. Hắn vẫn có một nghi vấn, người yêu nhà mình khi chuyển thế, có phải đã làm rơi da mặt ở thế giới trước, bằng không làm sao càng ngày càng không biết xấu hổ vậy?
Lục Ung rẽ đông rẽ tây trở về nhà, trực tiếp ném cái xe đạp cà tàng nghe nói đặc biệt thiết kế ở cửa, kéo Thiệu Khiêm đi vào biệt thự, khi sắp đi tới cửa sau thì cất tiếng tiếng gào: "Con về rồi."
Hai vợ chồng ngồi chờ ở bàn ăn trong biệt thự mặt bày vẻ thảm không nỡ nhìn, bộ dáng kia giống như không có thằng con trai này.
Thằng nhóc này của họ, lúc tiếp xúc với người ngoài mặt mày như cục đá đông vậy, sao về đến nhà, cứ như con khỉ vậy? Tính tình này rốt cuộc giống ai? Phải biết hai vợ chồng nhà họ Lục đều không có cái nết đó.
Lục Ung vội kéo Thiệu Khiêm rửa tay, sau đó dẫn người ra bàn ăn, trực tiếp đè người ngồi bên cạnh mình, cầm đũa gắp một miếng xương sườn vào chén Thiệu Khiêm, cười đầy vẻ nịnh hót: "Nào em yêu nếm thử xương sườn mẹ anh làm."
Vợ chồng nhà họ Lục gia trố mắt nhìn nhau, nhóc con nhà họ nhắn tin cho phu nhân nói dẫn người quan trong nhất đời này về nhà, Lục phu nhân vừa đọc tin này lập tức gọi điện cho Lục tiên sinh kêu ông quay lại, giọng điệu kia nghe vào biết bao hưng phấn biết bao phấn khích, nhóc con nhà ông lại có người thèm, đúng là hưng phấn còn hơn trúng số độc đắc nữa.
Con người ta lần đầu đến nhà, không thể để tụi nhỏ cảm thấy mình không coi trọng, cha mẹ nhất định phải có mặt mới được.
Kết quả, thằng cu Lục Ung như không thấy bọn họ vậy, ngồi xuống liền gắp thức ăn cho đứa bé kia ăn.
Bên này Lục phu nhân gấp quá muốn trực tiếp táng cho một cái, bây cũng giới thiệu con người ta cái đi chưa, bỏ mặc cha mẹ bây một xó như vậy là sao?
Gì? Bạn nói Lục Ung mang về một người con trai bọn họ hết cách?
Bọn họ cũng muốn phản đối lắm, nhưng thằng cu này từ khi đón về trở về đã nói với họ rằng mình thích coan troai, sau này cũng sẽ tìm một người coan troai sống hết đời.
Nghe vậy vợ chồng nhà họ Lục lúc ấy đều sợ ngây người, sau khi kịp phản ứng cũng không có ồn ào mắng to, mà là ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với Lục Ung, nói cho y về lý tưởng cuộc sống, nói về con đường tương lai.
Sau đó, một câu trời sinh đã chặn họng họ. Lục Ung nói thẳng không thể cứng với phụ nữ, sau này cưới con gái người ta về cũng là vợ chồng bất hòa, thay vì chờ sau này gây ra gia đình bất hòa, không bằng thuận theo ý trời.
Đối với giải thích của Lục Ung, trong đầu Lục tiên sinh là không tin. Ông cũng không tin, còn có người không cứng được với phụ nữ.
Vì vậy, mấy ngày sau Lục tiên sinh mặt đầy thần bí gõ cửa phòng Lục Ung, sau đó kéo hắn cùng nhau xem... phim con heo...
Cuối cùng, Lục Ung không gì, Lục tiên sinh thì tự bêu xấu.
Vậy mà ngày hôm sau trên bàn cơm Lục Ung còn thành thật "thảo luận" với Lục tiên sinh nội dung "phim", cùng với lo âu cho tình trạng của Lục tiên sinh.
Nghe nói, sau hôm đó, Lục tiên sinh đã bị Lục phu nhân cười công nghiệp mời tới thư phòng ngủ.
Bị hố một trận Lục tiên sinh tức nhe răng, vậy mà còn không dám không vâng lời phu nhân của mình, chỉ có thể yên lặng nuốt xuống búng máu, ăn cục tức này vào bụng.
Một năm sau đó, bọn họ cơ hồ phí hết tâm tư muốn bẻ thẳng con mình, lén bỏ đầy hentai, truyện.s.ex, phim se.x trong phòng y.
Sau đó còn muốn giới thiệu bạn gái cho y, trong lòng nghĩ nói không chừng có thể nhìn trúng thì sao.
Kết quả thì sao? Thằng cu này ăn mặc luộm thuộm mặt lạnh không để y con gái người ta, khiến cho mấy cô gái tự biên tự diễn kia rất là lúng túng, một lúc sau cũng chỉ dẫn đến không ai chịu xem mắt Lục gia công tử.
Hết cách vợ chồng Lục gia chỉ có thể dùng tình cảm lay đồng, dùng lý lẽ thuyết phục. Bọn họ tin tưởng, chỉ cần công phu sâu, có công mài sắt có ngày nên kim.
Suy nghĩ này, chỉ duy trì khi nhìn thấy Thiệu Khiêm...
Thằng cu nhà họ, đúng là mang về một người coan troai, nhìn bộ dạng cưng chiều nâng niu kia kìa, hận không thể đem hết những thứ tốt đẹp của thế giới này tới trước mặt hắn.
Nhìn vẻ mặt ân cần gắp thức ăn của Lục Ung, Lục phu nhân mềm lòng, dường như bà nhìn thấy dáng vẻ hồi trẻ của Lục tiên sinh trên người Lục Ung.
Nghĩ tới đây Lục phu nhân rất tự hào, nhìn đi, nhìn đi, con trai vẫn có chỗ giống vợ chồng bọn họ.
Lục tiên sinh cũng không giống Lục phu nhân đầu óc không biết quẹo cua đến nơi nào rồi, ông vẫn nháy với Lục Ung cùng với Lục phu nhân, các người không thấy con nhà người ta rất muốn chào hỏi nhưng là không biết mở miệng thế nào sao?
Cái thằng Lục Ung này cũng vậy, cũng không biết giới thiệu đàng hoàng. Chẳng lẽ còn sợ họ khi dễ em bé của bây sao?
Nhưng, nếu như bây giờ Lục Ung đã yêu đương với con người ta, chẳng lẽ không phải là yêu sớm? Cậu bé này trông còn chưa trưởng thành, thằng cu nhà ông có phải đang bắt cóc trẻ vị thành niên không?
Trong lòng Lục tiên sinh đã bắt đầu suy nghĩ, nếu là cha mẹ người ta trách tội, ông nên nói xin lỗi người ta thế nào đây. Bây giờ Lục tiên sinh hoàn toàn không nghĩ tới thằng cu nhà mình cũng là vị thành niên...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook