Mỗi Lần Ghi Bàn Đều Vì Em
-
Chương 50
Editor: Thảo Bông
__________
Thế hệ tài năng mới của La Masia vừa mới lên đội một đã nhanh chóng nhận được sự chú ý và theo đuổi của giới truyền thông. Mặc dù Carlos chưa ghi được bàn thắng nào trên sân đấu chính thức, nhưng khuôn mặt của cậu cũng đủ khiến fan nữ điên cuồng.
Một người quản lý bóng đá chuyên nghiệp giàu kinh nghiệm từng ngỏ ý giúp cậu sắp xếp công việc, tránh để những việc lộn xộn bên ngoài ảnh hưởng đến sự nghiệp.
Tuy nhiên Carlos không đồng ý.
Về vấn đề người đại diện, trong lòng cậu sớm đã tính toán, người đó sẽ là Thẩm Kha.
Thẩm Kha vẫn đang học luật tại đại học, nhờ có đầu óc cùng với tư duy nhạy bén và tài ăn nói đã giúp anh có được một chân thực tập trong công ty. Carlos đã ngỏ ý mời anh làm người đại diện, sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Thẩm Kha đã nhận lời.
Nhưng điều đó cũng có nghĩa trách nhiệm và nghĩa vụ của anh càng lớn hơn.
Carlos là một viên ngọc quý hiếm, Thẩm Kha biết rõ điều này. Trước đây anh giúp Carlos bởi vì cậu còn nhỏ, lại là bạn bè của anh. Nhưng để trở thành người quản lý chuyên nghiệp, Thẩm Kha không chắc bản thân có làm được không.
Mặc dù Thẩm Kha cũng là một fan cuồng nhiệt, nhưng đối với giới thị trường chuyển nhượng phức tạp, Thẩm Kha lại không hề am hiểu. Hơn nữa, Carlos vừa mới được lên đội một, chỉ cần một quyết định sai đã có khả năng chôn vùi cả sự nghiệp của cậu.
Chức quản lí này, nếu làm tốt thì có thể hô mưa gọi gió, tiền hô hậu ủng [*], đi đến nơi nào cũng được người ta tôn kính. Nhưng làm không tốt thì không chỉ anh, mà cả cầu thủ trong tay anh cũng sẽ không thể vực dậy nổi.
[*] Tiền hô hậu ủng: Phía trước (tiền) đề xướng, hô hào (hô), phía sau (hậu) hưởng ứng, ủng hộ (ủng). Chỉ việc người đề xướng được nhất tề ủng hộ, hoặc (nghĩa cũ) mô tả cảnh vua quan đi có quân lính theo sau hộ tống.
Nhưng những điều Carlos nói đã cho Thẩm Kha một viên thuốc an thần.
“Em không có nhiều bạn bè, cũng không muốn người khác can thiệp vào sự nghiệp và cuộc sống cá nhân, nhưng em tin tưởng anh.” Ánh mắt của thằng nhóc tóc vàng mắt xanh rất kiên định, Thẩm Kha nhận ra đứa trẻ ngoại quốc theo anh học tiếng Trung đã lớn, còn cao hơn cả anh rồi. Anh nghe thấy Carlos nói bằng tiếng Trung:
“Thẩm Kha, em nhất định sẽ trở thành một cầu thủ có giá trị nhất. Em chấp nhận giao tất cả phía sau cho anh.”
Anh sinh viên Hoa kiều còn chưa tốt nghiệp này cứ thế mà bước vào giới bóng đá. Theo lời kể của anh, khi anh đang là một thanh niên trẻ tuổi nhiệt huyết, do không phòng bị nên đã bị Carlos lừa vào tròng, cuối cùng đi vào con đường không lối về.
Hiện giờ anh chưa biết tương lai mình sẽ trở thành một quản lí nổi tiếng. Tuy chỉ quản lí một cầu thủ, nhưng cầu thủ này có thể giúp anh kiếm được núi tiền.
Hiện giờ Thẩm Kha đang thức trắng đêm hăng hái chiến đấu ở văn phòng. Trước khi trở thành người quản lí anh phải có được chứng chỉ hành nghề của luật sư quốc tế.
Sau khi kì tập huấn kết thúc, mùa giải mới bắt đầu.
Ngay sau khi La Liga [*] bắt đầu không lâu, Carlos chuẩn bị đón sinh nhật tuổi mười bảy. Oleguer, Thẩm Kha và các đồng đội đều tới chúc mừng ngày sinh nhật có ý nghĩa quan trọng này. Bánh kem ăn rất ngon, nhưng cậu bé tóc vàng lại vui đùa khá miễn cưỡng.
[*] La Liga: Giải bóng đá vô địch quốc gia Tây Ban Nha.
Vì búp bê Tây Dương tóc đen của cậu không tới được, trái tim cậu nghẹn khuất lại.
Mấy ngày trước, Bella gọi điện thoại cho cậu nói rằng nghỉ hè cô phải đi xem một buổi hòa nhạc, cảm nhận không khí của nhạc cung đình. Cô xin lỗi vì không tới được, sợ anh không vui, cô còn nói sẽ gửi cho anh một món quà.
Trời mới biết từ khi nhận được cuộc điện thoại này cậu bé tóc vàng liền cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, cả người đều rơi vào trạng thái uể oải. Khi ngồi trên ghế dự bị, trái tim cậu vẫn thấy lạnh lẽo.
Carlos muốn vứt chuyện thi đấu sang một bên, bay thẳng sang Mỹ, nói với Bella rằng ”Không sao, em không tới Barcelona, anh có thể tới chỗ em. Anh có thể cùng em đi nghe hòa nhạc.”
Nhưng Carlos biết, cậu không thể tùy hứng như vậy. Cậu vừa mới được huấn luyện viên cất nhắc, được ngồi trên ghế dự bị đã là quá tốt với cậu. Cậu không thể nhất thời xúc động mà không màng đến đồng đội.
Vì vậy nên cuối cùng cậu đành phải ngồi ăn bánh kem cùng một đống đàn ông. Bởi vì ngày mai còn phải thi đấu nên huấn luyện viên miễn cưỡng cho mọi người về nghỉ sớm, đảm bảo cơ thể và tinh thần ở trạng thái tốt nhất.
Các đồng đội vừa mới mở bia, dưới ánh mắt sắc như dao của huấn luyện viên đành nhịn đau buông xuống.
Carlos nhìn đồng đội mất hình tượng, ung dung cầm ba lô chào tạm biệt, rồi cùng Thẩm Kha và Oleguer đẩy cửa đi mất.
Phải nói rằng Carlos là một thanh niên tốt, không hút thuốc, không uống rượu, càng không dính vào ma túy; buổi sáng thức dậy đúng giờ, buối tối không đi hộp đêm. Tuy trên mang mác “virgin” [*] có chút xấu hổ, nhưng thằng nhóc tóc vàng luôn làm mặt lạnh khiến các đồng đội không thể đùa cợt.
[*] Virgin: Còn trinh (Trai tân)
Thật sự họ rất bội phục người đồng đội trẻ tuổi này.
Dưới áp lực và cạnh tranh quyết liệt của giới bóng đá, cậu có thể “thanh tâm quả dục” huấn luyện, không đi tìm kiếm sự kích thích để phát tiết và giảm gánh nặng trong lòng.
Thẩm Kha lái BMW đưa Carlos và Oleguer về.
Gia cảnh của Thẩm Kha không tồi, gia đình buôn bán hàng xuất nhập khẩu. Khi vào đại học anh liền được thưởng một chiếc xe. Tuy không thể lái xe đến trường, nhưng nghỉ hè có thể đem ra đi cho đỡ thèm.
Ngày mai Oleguer sẽ phải lên máy bay trở về. Anh vừa mới được chọn vào Chelsea nên không thể qua loa, cẩu thả được. Cũng may năm nay Premier League [*] năm thi đấu muộn nên anh còn có thể trốn đi thăm người thân trong thời gian nghỉ này.
[*] Premier League: Giải Bóng đá Ngoại hạng Anh
Đến cửa nhà Oleguer, anh bảo Carlos đợi một chút, rồi chạy lên lầu lấy một cái rương xuống.
“Mở ra xem đi.” Oleguer khoanh tay trước ngực, nhướng mày, “Bảo đảm em sẽ thích. Anh cố ý bây giờ mới đưa đấy.”
Carlos đảo mắt nhìn anh, giờ mới đưa chỉ sợ là thứ này có thể làm tổn hại hình tượng uy mãnh của anh ta. Chàng trai tóc vàng đem cái rương bỏ vào cốp xe.
Oleguer giậm chân: “Sao không nhìn xem anh tặng cái gì?”
Thẩm Kha cảm thấy có chút khôi hài: “Cần gì mở ra xem, chắc chắn là kẹo que. Cậu nghiện kẹo que đã hai mươi năm, người thận yếu không nên ăn nhiều đường.”
Đóng cốp xe lại, Carlos vòng đến chỗ ngồi: “Ăn ít đường thôi, lần này phải đi khám răng, lần sau không biết đi đến khoa nào khám bệnh đâu.”
“Khoa tiết liệu, trị thân hư.” Thẩm Kha nhấn chân ga, bỏ lại Oleguer vừa đuổi theo đuôi xe vừa mắng:
“Hai ngươi mới bị thận hư! Bạn bè với nhau thế đấy!” Nhìn qua kính chiếu hậu, Oleguer đang ra sức dậm chân, tức giận vò rối bù kiểu tóc mới.
Thẩm Kha cười suốt, cũng may không ảnh hưởng đến việc lái xe, đưa Carlos an toàn về.
Chàng trai tóc vàng kéo một cái rương kẹo que cùng một ba lô quà tặng, trở về chung cư.
Thang máy lên tới nơi, Carlos thở dài, móc chìa khóa chuẩn bị mở cửa.
Ngoài hành lang sáng đèn, Carlos thì không mở được cửa, nhiều lần không cắm được chìa khóa vào ổ.
Tâm trạng chợt trở nên nóng nảy, nhà rất lớn, trang hoàng rất đẹp, nhưng cậu không muốn trở về nơi chỉ có một mình.
Cậu nhớ Bella.
Cậu đang cúi đầu thì chợt có một đôi bàn tay nhỏ cầm lấy tay cậu, giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai, “Dùng chìa khóa tủ thay đồ làm sao mở được cửa?”
Cả người Carlos cứng đờ, chìa khóa trong tay rơi xuống. Tô Thanh Gia nhanh tay đỡ được, không để chìa rơi xuống đất.
Cô chìa tay, đưa đúng chìa cho cậu: “Này, còn không mau mở cửa.”
Chàng trai tóc vàng cảm thấy mơ hồ, cậu chớp chớp mắt, một hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Bella?”
Tô Thanh Gia gật đầu, “Sao vậy? Không nhận ra em?”
Không kiềm chế được sự kích động trong lòng, Carlos liền ôm mỹ nhân tóc đen vào trong ngực, hít sâu vài hơi, nói: “Sao anh lại không nhận ra em? Em luôn ở trong lòng anh.”
Bị giọng nói trầm thấp cùng lời âu yếm động lòng người trêu chọc, Tô Thanh Gia cũng ôm lại, chìa khóa trong tay kêu leng keng: “Ăn nói thật dễ nghe, đúng là miệng lưỡi trơn tru.”
Carlos vội giữ lấy hai vai của Tô Thanh Gia, chân thành tha thiết nhìn cô: “Không phải, anh không có, mỗi lời anh nói đều là thật lòng.”
“Được rồi, được rồi, em biết anh nói thật lòng. Bạn trai à, chúng ta không thể cứ đứng ngoài cửa mãi được,” Tô Thanh Gia giơ chìa khóa lên trước mắt cậu, “Không định mời em vào nhà ngồi sao?”
Ba chữ “bạn trai” [*] có uy lực quá lớn, chàng trai tóc vàng quên luôn việc nhận chìa khóa, dùng sức vò đầu, má lúm dồng tiền cười ngọt ngào, “Ngồi, ngồi đi, đi vào ngồi, ha ha.”
Chàng trai tóc vàng ra sức vuốt tai phải, Tô Thanh Gia cảm thấy vuốt nhanh hơn chút nữa có thể quạt cho cô luôn, “Nhưng anh phải mở cửa đi đã.” Cô vỗ trán thở dài.
“À ừ, đúng rồi, Bella, anh mở cửa.” Cuối cùng Carlos cũng phản ứng lại, không đến ba giây cửa liền mở.
Đèn ở cửa sáng lên, chàng trai tóc vàng đưa cho Tô Thanh Gia một đôi dép lê.
Đây là lần đầu tiên Tô Thanh Gia đến nhà mới của Carlos, nhưng chàng trai tóc vàng đã chuẩn bị dép lê từ trước, nó có màu xanh da trời, là một cặp với đôi màu xanh sẫm của cậu. Dép nam mặt trên thêu lão hổ, dép nữ thêu con thỏ. Tô Thanh Gia cởi giầy, xỏ chân vào dép, rất thoải mái, kích cỡ rất chuẩn.
“Rất đẹp, cảm ơn anh.” Tô Thanh Gia mỉm cười, má lúm đồng tiền khiến Carlos lại sững sờ.
“Không…… Không cần cảm ơn.”
Tô Thanh Gia đi dép lê đánh giá một vòng căn hộ. Căn hộ trang hoàng theo phong cách Địa Trung Hải, đơn giản lại sáng sủa. Giấy dán tường sọc xanh trắng, nhìn qua rất dễ chịu. Trên tường treo mấy bức tranh trang trí. Bên ngoài phòng khách là một ban công lớn, rèm cửa sổ sát đất bị gió đêm thổi bung như gợn sóng.
Carlos thấy cảnh này giống như vợ ở nhà nhàn nhã đi tới đi lui, trong lòng liền thấy ấm áp. Cậu không muốn nếm thử kẹo que nữa, nhưng giây tiếp theo, đột nhiện nhớ ra cái gì, chàng trai tóc vàng chạy đến kéo Tô Thanh Gia ngồi xuống ghế, “Bella, em ngồi đi. Anh đi lấy sữa và bánh kem cho em.”
Tô Thanh Gia thích uống các sản phẩm từ sữa, sữa bò hay sữa chua đều thích, nên tủ lạnh nhà Carlos có nhiều.
“Được, cảm ơn anh.” Tô Thanh Gia cũng không ngượng ngùng nữa, lập tức ngồi xuống ghế sô pha.
Trên sô pha có hai cái ôm gối, cũng là hình con thỏ và hình lão hổ, cô chọc chọc hai cái gối ôm, rồi ôm lấy cái hình lão hổ, nắn nghịch hai cái tai.
Bên này, Carlos vội từ hành lang vào phòng vệ sinh và phòng ngủ, dọn dẹp hết những đồ vật không nên bị nhìn thấy, sau đó nhìn quanh một chút, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cuối cùng mới bưng sữa bò và bánh kem tới.
Kỳ thật đồ tình nhân mà cậu mua không chỉ có mỗi dép lê. Hãy tha thứ cho tâm lý của kẻ si ngốc này, cậu đã mua cả khăn mặt, bàn chải đánh răng, mỹ phẩm dưỡng da, trong phòng ngủ còn có áo ngủ tình nhân.
Tất cả cậu đều mua theo số đo của Bella.
Thật ra cậu không biết khi nào Bella mới tới thăm nhà, nhưng khi đi dạo siêu thị, cậu không kiểm chế được mà đi về phía quầy bán đồ tình nhân, sau đó không hề ý thức là cái gì mình mua cũng là đồ tình nhân.
Đến phòng khách, nhìn Tô Thanh Gia đang ôm lão hổ, Carlos hơi ngẩn ra, hình như có một thứ còn chưa được cất đi.
Làm sao bây giờ, nếu Bella nhìn thấy thì cậu phải làm sao bây giờ, cầu ai đó giúp đỡ!
__________
Thế hệ tài năng mới của La Masia vừa mới lên đội một đã nhanh chóng nhận được sự chú ý và theo đuổi của giới truyền thông. Mặc dù Carlos chưa ghi được bàn thắng nào trên sân đấu chính thức, nhưng khuôn mặt của cậu cũng đủ khiến fan nữ điên cuồng.
Một người quản lý bóng đá chuyên nghiệp giàu kinh nghiệm từng ngỏ ý giúp cậu sắp xếp công việc, tránh để những việc lộn xộn bên ngoài ảnh hưởng đến sự nghiệp.
Tuy nhiên Carlos không đồng ý.
Về vấn đề người đại diện, trong lòng cậu sớm đã tính toán, người đó sẽ là Thẩm Kha.
Thẩm Kha vẫn đang học luật tại đại học, nhờ có đầu óc cùng với tư duy nhạy bén và tài ăn nói đã giúp anh có được một chân thực tập trong công ty. Carlos đã ngỏ ý mời anh làm người đại diện, sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Thẩm Kha đã nhận lời.
Nhưng điều đó cũng có nghĩa trách nhiệm và nghĩa vụ của anh càng lớn hơn.
Carlos là một viên ngọc quý hiếm, Thẩm Kha biết rõ điều này. Trước đây anh giúp Carlos bởi vì cậu còn nhỏ, lại là bạn bè của anh. Nhưng để trở thành người quản lý chuyên nghiệp, Thẩm Kha không chắc bản thân có làm được không.
Mặc dù Thẩm Kha cũng là một fan cuồng nhiệt, nhưng đối với giới thị trường chuyển nhượng phức tạp, Thẩm Kha lại không hề am hiểu. Hơn nữa, Carlos vừa mới được lên đội một, chỉ cần một quyết định sai đã có khả năng chôn vùi cả sự nghiệp của cậu.
Chức quản lí này, nếu làm tốt thì có thể hô mưa gọi gió, tiền hô hậu ủng [*], đi đến nơi nào cũng được người ta tôn kính. Nhưng làm không tốt thì không chỉ anh, mà cả cầu thủ trong tay anh cũng sẽ không thể vực dậy nổi.
[*] Tiền hô hậu ủng: Phía trước (tiền) đề xướng, hô hào (hô), phía sau (hậu) hưởng ứng, ủng hộ (ủng). Chỉ việc người đề xướng được nhất tề ủng hộ, hoặc (nghĩa cũ) mô tả cảnh vua quan đi có quân lính theo sau hộ tống.
Nhưng những điều Carlos nói đã cho Thẩm Kha một viên thuốc an thần.
“Em không có nhiều bạn bè, cũng không muốn người khác can thiệp vào sự nghiệp và cuộc sống cá nhân, nhưng em tin tưởng anh.” Ánh mắt của thằng nhóc tóc vàng mắt xanh rất kiên định, Thẩm Kha nhận ra đứa trẻ ngoại quốc theo anh học tiếng Trung đã lớn, còn cao hơn cả anh rồi. Anh nghe thấy Carlos nói bằng tiếng Trung:
“Thẩm Kha, em nhất định sẽ trở thành một cầu thủ có giá trị nhất. Em chấp nhận giao tất cả phía sau cho anh.”
Anh sinh viên Hoa kiều còn chưa tốt nghiệp này cứ thế mà bước vào giới bóng đá. Theo lời kể của anh, khi anh đang là một thanh niên trẻ tuổi nhiệt huyết, do không phòng bị nên đã bị Carlos lừa vào tròng, cuối cùng đi vào con đường không lối về.
Hiện giờ anh chưa biết tương lai mình sẽ trở thành một quản lí nổi tiếng. Tuy chỉ quản lí một cầu thủ, nhưng cầu thủ này có thể giúp anh kiếm được núi tiền.
Hiện giờ Thẩm Kha đang thức trắng đêm hăng hái chiến đấu ở văn phòng. Trước khi trở thành người quản lí anh phải có được chứng chỉ hành nghề của luật sư quốc tế.
Sau khi kì tập huấn kết thúc, mùa giải mới bắt đầu.
Ngay sau khi La Liga [*] bắt đầu không lâu, Carlos chuẩn bị đón sinh nhật tuổi mười bảy. Oleguer, Thẩm Kha và các đồng đội đều tới chúc mừng ngày sinh nhật có ý nghĩa quan trọng này. Bánh kem ăn rất ngon, nhưng cậu bé tóc vàng lại vui đùa khá miễn cưỡng.
[*] La Liga: Giải bóng đá vô địch quốc gia Tây Ban Nha.
Vì búp bê Tây Dương tóc đen của cậu không tới được, trái tim cậu nghẹn khuất lại.
Mấy ngày trước, Bella gọi điện thoại cho cậu nói rằng nghỉ hè cô phải đi xem một buổi hòa nhạc, cảm nhận không khí của nhạc cung đình. Cô xin lỗi vì không tới được, sợ anh không vui, cô còn nói sẽ gửi cho anh một món quà.
Trời mới biết từ khi nhận được cuộc điện thoại này cậu bé tóc vàng liền cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, cả người đều rơi vào trạng thái uể oải. Khi ngồi trên ghế dự bị, trái tim cậu vẫn thấy lạnh lẽo.
Carlos muốn vứt chuyện thi đấu sang một bên, bay thẳng sang Mỹ, nói với Bella rằng ”Không sao, em không tới Barcelona, anh có thể tới chỗ em. Anh có thể cùng em đi nghe hòa nhạc.”
Nhưng Carlos biết, cậu không thể tùy hứng như vậy. Cậu vừa mới được huấn luyện viên cất nhắc, được ngồi trên ghế dự bị đã là quá tốt với cậu. Cậu không thể nhất thời xúc động mà không màng đến đồng đội.
Vì vậy nên cuối cùng cậu đành phải ngồi ăn bánh kem cùng một đống đàn ông. Bởi vì ngày mai còn phải thi đấu nên huấn luyện viên miễn cưỡng cho mọi người về nghỉ sớm, đảm bảo cơ thể và tinh thần ở trạng thái tốt nhất.
Các đồng đội vừa mới mở bia, dưới ánh mắt sắc như dao của huấn luyện viên đành nhịn đau buông xuống.
Carlos nhìn đồng đội mất hình tượng, ung dung cầm ba lô chào tạm biệt, rồi cùng Thẩm Kha và Oleguer đẩy cửa đi mất.
Phải nói rằng Carlos là một thanh niên tốt, không hút thuốc, không uống rượu, càng không dính vào ma túy; buổi sáng thức dậy đúng giờ, buối tối không đi hộp đêm. Tuy trên mang mác “virgin” [*] có chút xấu hổ, nhưng thằng nhóc tóc vàng luôn làm mặt lạnh khiến các đồng đội không thể đùa cợt.
[*] Virgin: Còn trinh (Trai tân)
Thật sự họ rất bội phục người đồng đội trẻ tuổi này.
Dưới áp lực và cạnh tranh quyết liệt của giới bóng đá, cậu có thể “thanh tâm quả dục” huấn luyện, không đi tìm kiếm sự kích thích để phát tiết và giảm gánh nặng trong lòng.
Thẩm Kha lái BMW đưa Carlos và Oleguer về.
Gia cảnh của Thẩm Kha không tồi, gia đình buôn bán hàng xuất nhập khẩu. Khi vào đại học anh liền được thưởng một chiếc xe. Tuy không thể lái xe đến trường, nhưng nghỉ hè có thể đem ra đi cho đỡ thèm.
Ngày mai Oleguer sẽ phải lên máy bay trở về. Anh vừa mới được chọn vào Chelsea nên không thể qua loa, cẩu thả được. Cũng may năm nay Premier League [*] năm thi đấu muộn nên anh còn có thể trốn đi thăm người thân trong thời gian nghỉ này.
[*] Premier League: Giải Bóng đá Ngoại hạng Anh
Đến cửa nhà Oleguer, anh bảo Carlos đợi một chút, rồi chạy lên lầu lấy một cái rương xuống.
“Mở ra xem đi.” Oleguer khoanh tay trước ngực, nhướng mày, “Bảo đảm em sẽ thích. Anh cố ý bây giờ mới đưa đấy.”
Carlos đảo mắt nhìn anh, giờ mới đưa chỉ sợ là thứ này có thể làm tổn hại hình tượng uy mãnh của anh ta. Chàng trai tóc vàng đem cái rương bỏ vào cốp xe.
Oleguer giậm chân: “Sao không nhìn xem anh tặng cái gì?”
Thẩm Kha cảm thấy có chút khôi hài: “Cần gì mở ra xem, chắc chắn là kẹo que. Cậu nghiện kẹo que đã hai mươi năm, người thận yếu không nên ăn nhiều đường.”
Đóng cốp xe lại, Carlos vòng đến chỗ ngồi: “Ăn ít đường thôi, lần này phải đi khám răng, lần sau không biết đi đến khoa nào khám bệnh đâu.”
“Khoa tiết liệu, trị thân hư.” Thẩm Kha nhấn chân ga, bỏ lại Oleguer vừa đuổi theo đuôi xe vừa mắng:
“Hai ngươi mới bị thận hư! Bạn bè với nhau thế đấy!” Nhìn qua kính chiếu hậu, Oleguer đang ra sức dậm chân, tức giận vò rối bù kiểu tóc mới.
Thẩm Kha cười suốt, cũng may không ảnh hưởng đến việc lái xe, đưa Carlos an toàn về.
Chàng trai tóc vàng kéo một cái rương kẹo que cùng một ba lô quà tặng, trở về chung cư.
Thang máy lên tới nơi, Carlos thở dài, móc chìa khóa chuẩn bị mở cửa.
Ngoài hành lang sáng đèn, Carlos thì không mở được cửa, nhiều lần không cắm được chìa khóa vào ổ.
Tâm trạng chợt trở nên nóng nảy, nhà rất lớn, trang hoàng rất đẹp, nhưng cậu không muốn trở về nơi chỉ có một mình.
Cậu nhớ Bella.
Cậu đang cúi đầu thì chợt có một đôi bàn tay nhỏ cầm lấy tay cậu, giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai, “Dùng chìa khóa tủ thay đồ làm sao mở được cửa?”
Cả người Carlos cứng đờ, chìa khóa trong tay rơi xuống. Tô Thanh Gia nhanh tay đỡ được, không để chìa rơi xuống đất.
Cô chìa tay, đưa đúng chìa cho cậu: “Này, còn không mau mở cửa.”
Chàng trai tóc vàng cảm thấy mơ hồ, cậu chớp chớp mắt, một hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Bella?”
Tô Thanh Gia gật đầu, “Sao vậy? Không nhận ra em?”
Không kiềm chế được sự kích động trong lòng, Carlos liền ôm mỹ nhân tóc đen vào trong ngực, hít sâu vài hơi, nói: “Sao anh lại không nhận ra em? Em luôn ở trong lòng anh.”
Bị giọng nói trầm thấp cùng lời âu yếm động lòng người trêu chọc, Tô Thanh Gia cũng ôm lại, chìa khóa trong tay kêu leng keng: “Ăn nói thật dễ nghe, đúng là miệng lưỡi trơn tru.”
Carlos vội giữ lấy hai vai của Tô Thanh Gia, chân thành tha thiết nhìn cô: “Không phải, anh không có, mỗi lời anh nói đều là thật lòng.”
“Được rồi, được rồi, em biết anh nói thật lòng. Bạn trai à, chúng ta không thể cứ đứng ngoài cửa mãi được,” Tô Thanh Gia giơ chìa khóa lên trước mắt cậu, “Không định mời em vào nhà ngồi sao?”
Ba chữ “bạn trai” [*] có uy lực quá lớn, chàng trai tóc vàng quên luôn việc nhận chìa khóa, dùng sức vò đầu, má lúm dồng tiền cười ngọt ngào, “Ngồi, ngồi đi, đi vào ngồi, ha ha.”
Chàng trai tóc vàng ra sức vuốt tai phải, Tô Thanh Gia cảm thấy vuốt nhanh hơn chút nữa có thể quạt cho cô luôn, “Nhưng anh phải mở cửa đi đã.” Cô vỗ trán thở dài.
“À ừ, đúng rồi, Bella, anh mở cửa.” Cuối cùng Carlos cũng phản ứng lại, không đến ba giây cửa liền mở.
Đèn ở cửa sáng lên, chàng trai tóc vàng đưa cho Tô Thanh Gia một đôi dép lê.
Đây là lần đầu tiên Tô Thanh Gia đến nhà mới của Carlos, nhưng chàng trai tóc vàng đã chuẩn bị dép lê từ trước, nó có màu xanh da trời, là một cặp với đôi màu xanh sẫm của cậu. Dép nam mặt trên thêu lão hổ, dép nữ thêu con thỏ. Tô Thanh Gia cởi giầy, xỏ chân vào dép, rất thoải mái, kích cỡ rất chuẩn.
“Rất đẹp, cảm ơn anh.” Tô Thanh Gia mỉm cười, má lúm đồng tiền khiến Carlos lại sững sờ.
“Không…… Không cần cảm ơn.”
Tô Thanh Gia đi dép lê đánh giá một vòng căn hộ. Căn hộ trang hoàng theo phong cách Địa Trung Hải, đơn giản lại sáng sủa. Giấy dán tường sọc xanh trắng, nhìn qua rất dễ chịu. Trên tường treo mấy bức tranh trang trí. Bên ngoài phòng khách là một ban công lớn, rèm cửa sổ sát đất bị gió đêm thổi bung như gợn sóng.
Carlos thấy cảnh này giống như vợ ở nhà nhàn nhã đi tới đi lui, trong lòng liền thấy ấm áp. Cậu không muốn nếm thử kẹo que nữa, nhưng giây tiếp theo, đột nhiện nhớ ra cái gì, chàng trai tóc vàng chạy đến kéo Tô Thanh Gia ngồi xuống ghế, “Bella, em ngồi đi. Anh đi lấy sữa và bánh kem cho em.”
Tô Thanh Gia thích uống các sản phẩm từ sữa, sữa bò hay sữa chua đều thích, nên tủ lạnh nhà Carlos có nhiều.
“Được, cảm ơn anh.” Tô Thanh Gia cũng không ngượng ngùng nữa, lập tức ngồi xuống ghế sô pha.
Trên sô pha có hai cái ôm gối, cũng là hình con thỏ và hình lão hổ, cô chọc chọc hai cái gối ôm, rồi ôm lấy cái hình lão hổ, nắn nghịch hai cái tai.
Bên này, Carlos vội từ hành lang vào phòng vệ sinh và phòng ngủ, dọn dẹp hết những đồ vật không nên bị nhìn thấy, sau đó nhìn quanh một chút, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cuối cùng mới bưng sữa bò và bánh kem tới.
Kỳ thật đồ tình nhân mà cậu mua không chỉ có mỗi dép lê. Hãy tha thứ cho tâm lý của kẻ si ngốc này, cậu đã mua cả khăn mặt, bàn chải đánh răng, mỹ phẩm dưỡng da, trong phòng ngủ còn có áo ngủ tình nhân.
Tất cả cậu đều mua theo số đo của Bella.
Thật ra cậu không biết khi nào Bella mới tới thăm nhà, nhưng khi đi dạo siêu thị, cậu không kiểm chế được mà đi về phía quầy bán đồ tình nhân, sau đó không hề ý thức là cái gì mình mua cũng là đồ tình nhân.
Đến phòng khách, nhìn Tô Thanh Gia đang ôm lão hổ, Carlos hơi ngẩn ra, hình như có một thứ còn chưa được cất đi.
Làm sao bây giờ, nếu Bella nhìn thấy thì cậu phải làm sao bây giờ, cầu ai đó giúp đỡ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook