Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn
-
Chương 82: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện (1)
Đạm Vân Sơn kéo dài mấy vạn dặm, núi non trùng điệp, cây rừng tốt tươi, phong cảnh như họa lại ẩn giấu sát cơ trong đấy. Đến gần trung tâm Đạm Vân Sơn là phạm vi lãnh địa của đám Yêu thú cấp 8, nếu chẳng may có người đụng đến, vậy kết quả cũng chỉ có chết.
Có rất ít người dám tới trung tâm Đạm Vân Sơn. Truyền thuyết rằng nơi đó có Yêu tiên tọa trấn, hiện giờ đại năng đứng đầu Tu Chân giới muốn đi vào cũng phải đưa lễ xin gặp, nếu mà tự tiện xông vào, xương cốt không còn.
Nhưng khu vực bên ngoài Đạm Vân Sơn nơi có nhiều yêu thú cấp thấp sinh sống lại là nơi rèn luyện chủ yếu của các đệ tử tông môn. Thậm chí vài môn phái cạnh Đạm Vân Sơn còn đánh dấu khu vực gần tông môn để xây dựng hậu hoa viên trồng thảo dược thiên nhiên và sân luyện tập của đệ tử.
Bên ngoài Đạm Vân Sơn náo nhiệt khác hoàn toàn không khí bên trong. Tính từ bên ngoài đi vào, sâu hơn là nơi quần cư của Yêu thú cấp 4, càng gần trung tâm, đẳng cấp của Yêu thú càng cao. Cũng có tu sĩ cấp cao ỷ vào tu vi của mình rèn luyện ở khu vực này với mong muốn tìm kiếm vận may. Dù sao nguy hiểm đi kèm với may mắn, khu giảm xóc của Đạm Vân Sơn tài nguyên phong phú, có thật nhiều kỳ hoa dị thảo vạn năm khó gặp sinh trưởng ở đây, đạt được hay không phải xem năng lực và vận may của người đó.
Khu vực này linh khí nồng đậm, có Thượng Cổ Long mạch tọa trấn, trước kia từng có rất nhiều đại năng khổ tu ở đây, để lại không ít các di tích động phủ. Cứ như vậy, người đến tìm vận may ngày càng nhiều.
Nhưng không có vài phần thực lực thì không tồn tại ở đây lâu được. Chưa nói tới đám Yêu thú cấp cao trực chờ đầy đấy, tính riêng tu sĩ mà thôi, ở nơi này ít người lui tới, gặp nhau rồi giết người đoạt bảo chẳng trách được ai.
Tu chân vốn là nghịch thiên mà đi, tu sĩ cấp cao ở thực lực tiến vào khu vực giảm xóc ở Đạm Vân Sơn, trong tay ai không dính mạng người chứ? Rèn luyện ở đây nếu không có vài phần bản lĩnh thật sự, rất có thể giây trước cầm bảo vật, giây sau đã thành đồ trong túi người khác, tiện đó tặng luôn cái mạng mình đi. Loại chuyện này ngày nào cũng xảy ra...
Ở di tích động phủ một vị đại năng thượng cổ ở Đạm Vân Sơn, một tu sĩ áo xanh mặt mũi bình thường đang yên lặng giằng co với đám tu sĩ khác.
Tu Chân giả lấy linh khí nuôi dưỡng cơ thể, lúc tiến giai cơ thể sẽ bài xuất lượng lớn tạp chất. Phần lớn tu sĩ có tu vi càng cao, ngoại hình và khí chất càng xuất chúng. Bởi vậy từ trước tới nay trong đám tu sĩ đều có một đống trai xinh gái đẹp, còn người có tướng mạo bình phàm như tu sĩ áo xanh lại khá đặc thù trong Tu Chân giới. Chính vì như thế, thật ra một đám tu sĩ giằng co với hắn đều biết đó là ai.
Tướng mạo bình phàm không nổi bật, thích mặc áo xanh, chính là tu sĩ Nguyên Anh kỳ Huyền Giám chân nhân của Diệu Linh Tông. Đừng thấy vị Huyền Giám chân nhân này có tướng mạo tầm thường mà lầm, thực tế hắn là thiên tài số một số hai trên đại lục này, chưa đến trăm tuổi đã có tu vi Kim Đan trung kỳ. Tốc độ tu luyện này có thể nói là trước nay chưa ai bằng.
Nhưng hai chữ "Thiên tài" còn khuya mới đủ miêu tả Huyền Giám chân nhân. Từ xưa tới nay, tu sĩ Thiên Linh Căn các kiểu đều không vượt qua tốc độ tu luyện của hắn.
Huyền Giám chân nhân là thượng phẩm Lôi Linh căn, dù loại linh căn này khan hiếm nhưng không phải không có. Trong một nhóm người giằng co với hắn thì còn một người cùng linh căn với hắn, Chính là Phù Diêu tiên tử của Sùng Hoa Phái.
Vị Phù Diêu tiên tử này cũng rất nổi danh, hiện giờ nàng là thiên tài nổi danh nhất trong Sùng Hoa Phái, tốc độ tu luyện không chậm chút nào, năm năm mươi tuổi đã thành công Trúc Cơ, giờ đã là tu vi Trúc Cơ tầng ba. Tốc độ tu luyện này cũng là số một số hai trong đám nữ tu sĩ.
Nhưng Phù Diêu tiên tử không chỉ nổi danh bởi tu vi của nàng, quan trọng hơn là mỹ mạo của nàng. Nàng là đệ nhất mỹ nữ được toàn Tu Chân Giới công nhận, là đóa mẫu đơn bá đạo diễm lệ bậc nhất. Nàng có một đôi mắt sáng như nước không không giận tự nghiêm, trên người không tồn tại vẻ đẹp mềm mại đáng yêu nào. Nhan sắc nàng chứa đầy tính xâm lược, giống như mặt trời chói chang có thể thiêu trụi đám hoa cỏ bên cạnh.
Hiện nay, Lục Phù Diêu đang cầm Pháp khí bản mạng trên tay, được bảo vệ giữa đám nam tu, cả đám giằng co với Huyền Giám chân nhân.
Huyền Giám chân nhân vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt từ từ đảo qua đám người đối diện, khi thấy nhan sắc diễm lệ của Lục Phù Diêu cũng không dao động mảy may.
Đám người này... Huyền Giám chân nhân cười lạnh. Hắn rèn luyện một mình ở Đạm Vân Sơn, vốn tình cờ gặp đám người này. Bên đối phương chủ động mời hắn cùng tham gia tìm kiếm di tích động phủ của đại năng thượng cổ. Hắn tới để rèn luyện, đi chỗ nào cũng không quan trọng nên thuận miệng đồng ý. Nhưng vừa tới cửa lối vào di tích, đám người này vô tình phát động cơ quan đẩy hắn vào khốn trận.
Lúc hắn giãy dụa trong khốn trận không một ai trong đám người này tiến vào trợ giúp, ngược lại khoanh tay nhìn định chiếm hời khiến hắn suýt toi đời trong khốn trận. May mà vận khí hắn không tệ, đánh bậy đánh bạ phát động cơ quan ngầm, không những không chết còn tiến vào động phủ trước bọn chúng.
Chuyện đã đến nước này, đương nhiên hắn sẽ không có loại ý thức gì mà bạn đồng hành các kiểu, bảo vật trong động phủ bị hắn dọn sạch.
Khiến hắn vui mừng đó là, trong động phủ này có cất giữ Tiên phủ tùy thân của đại năng, đây chính là cơ duyên chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Luyện hóa Tiên phủ này khiến hắn tốn không ít sức lực, cuối cùng còn chịu phản phệ. Cũng may tuy bị thương nặng nhưng cơ bản đã khế ước được với Tiên phủ, chỉ còn thiếu việc khắc lạc ấn thần hồn lên trên luyện hóa bước cuối cùng là xong.
Nhưng trước mắt hắn không có cơ hội luyện hóa hoàn toàn Tiên phủ này. Đám người kia đã tìm được lối vào động phủ, còn kêu gào bảo hắn giao đồ ra. Thật sự là buồn cười! Đầu tiên là chơi hắn một vố, giờ còn muốn đoạt cơ duyên của hắn, trên đời làm gì có nhiều chuyện tốt như vậy!
"Huyền Giám chân nhân, động phủ vốn là chúng ta thu được tin tức, mời ngươi đồng hành là có ý tốt, nhưng ngươi làm ra chuyện độc chiếm thế này thì không tốt lắm đâu." Một tu sĩ khá dễ nhìn phía đối diện nói.
Tu sĩ này là Phong chủ Lăng Vũ Phong của Thanh Vân Tông, tu vi cao hơn Huyền Giám chân nhân hai tiểu cảnh giới. Gã ngưỡng mộ Lục Phù Diêu đã lâu, lần này mạo hiểm dò xét động phủ cũng vì tìm cho người trong lòng một Pháp khí phòng ngự vừa ý, mắt thấy bị Huyền Giám ăn trọn, sao gã cam tâm được.
Huyền Giám chân nhân cười lạnh một tiếng, cũng không đáp lời. Hắn từ tốn lấy Linh kiếm bản mạng của mình ra, bổ sung linh lực chắn ngang trước ngực. Ánh tím rực sáng trên Linh kiếm, sáng chói rực rỡ đâm thẳng vào mắt đối phương.
Nực cười! Nhiều người thì sao! Cảnh giới cao thì sao!Tiêu Đồng Phong hắn trước giờ chưa bị ai uy hiếp! Chưa nói hắn là kiếm tu, đánh vượt cấp không hẳn là không thể.
"Huyền Giám chân nhân, dù ngươi là thiên tài số một số hai hiện nay nhưng đường về sau còn dài, không đáng dừng ở đây." Tu sĩ áo đen thấy Tiêu Đồng Phong lấy Linh kiếm bản mạng ra, liền biết là hắn muốn liều mạng thì không khỏi lo sợ trong lòng. Tiêu Đồng Phong thực lực bất phàm, nếu cứng đối cứng thật, bên mình dù thắng cũng tổn thất không nhỏ.
"Giờ ngươi nói lời này hơi trễ rồi, không phải ta may mắn thì đã chết trong khốn trận từ lâu!" Tiêu Đồng Phong cười lạnh một tiếng, dựng thẳng trường kiếm, cắn nát ngón giữa tay trái vung máu vẽ bùa trong hư không. Tức thời, ánh tím trên Linh kiếm càng sáng hơn, hóa thành trăm tiểu kiếm lơ lửng có quy luật quanh Tiêu Đồng Phong.
Kiếm trận! Đám người tu sĩ áo đen thấy thế kinh hãi, vội vã cầm Pháp khí mạnh nhất của mình tới nghênh chiến. Việc đã đến nước này, chỉ có thể liều mạng mà thôi!!!
Có rất ít người dám tới trung tâm Đạm Vân Sơn. Truyền thuyết rằng nơi đó có Yêu tiên tọa trấn, hiện giờ đại năng đứng đầu Tu Chân giới muốn đi vào cũng phải đưa lễ xin gặp, nếu mà tự tiện xông vào, xương cốt không còn.
Nhưng khu vực bên ngoài Đạm Vân Sơn nơi có nhiều yêu thú cấp thấp sinh sống lại là nơi rèn luyện chủ yếu của các đệ tử tông môn. Thậm chí vài môn phái cạnh Đạm Vân Sơn còn đánh dấu khu vực gần tông môn để xây dựng hậu hoa viên trồng thảo dược thiên nhiên và sân luyện tập của đệ tử.
Bên ngoài Đạm Vân Sơn náo nhiệt khác hoàn toàn không khí bên trong. Tính từ bên ngoài đi vào, sâu hơn là nơi quần cư của Yêu thú cấp 4, càng gần trung tâm, đẳng cấp của Yêu thú càng cao. Cũng có tu sĩ cấp cao ỷ vào tu vi của mình rèn luyện ở khu vực này với mong muốn tìm kiếm vận may. Dù sao nguy hiểm đi kèm với may mắn, khu giảm xóc của Đạm Vân Sơn tài nguyên phong phú, có thật nhiều kỳ hoa dị thảo vạn năm khó gặp sinh trưởng ở đây, đạt được hay không phải xem năng lực và vận may của người đó.
Khu vực này linh khí nồng đậm, có Thượng Cổ Long mạch tọa trấn, trước kia từng có rất nhiều đại năng khổ tu ở đây, để lại không ít các di tích động phủ. Cứ như vậy, người đến tìm vận may ngày càng nhiều.
Nhưng không có vài phần thực lực thì không tồn tại ở đây lâu được. Chưa nói tới đám Yêu thú cấp cao trực chờ đầy đấy, tính riêng tu sĩ mà thôi, ở nơi này ít người lui tới, gặp nhau rồi giết người đoạt bảo chẳng trách được ai.
Tu chân vốn là nghịch thiên mà đi, tu sĩ cấp cao ở thực lực tiến vào khu vực giảm xóc ở Đạm Vân Sơn, trong tay ai không dính mạng người chứ? Rèn luyện ở đây nếu không có vài phần bản lĩnh thật sự, rất có thể giây trước cầm bảo vật, giây sau đã thành đồ trong túi người khác, tiện đó tặng luôn cái mạng mình đi. Loại chuyện này ngày nào cũng xảy ra...
Ở di tích động phủ một vị đại năng thượng cổ ở Đạm Vân Sơn, một tu sĩ áo xanh mặt mũi bình thường đang yên lặng giằng co với đám tu sĩ khác.
Tu Chân giả lấy linh khí nuôi dưỡng cơ thể, lúc tiến giai cơ thể sẽ bài xuất lượng lớn tạp chất. Phần lớn tu sĩ có tu vi càng cao, ngoại hình và khí chất càng xuất chúng. Bởi vậy từ trước tới nay trong đám tu sĩ đều có một đống trai xinh gái đẹp, còn người có tướng mạo bình phàm như tu sĩ áo xanh lại khá đặc thù trong Tu Chân giới. Chính vì như thế, thật ra một đám tu sĩ giằng co với hắn đều biết đó là ai.
Tướng mạo bình phàm không nổi bật, thích mặc áo xanh, chính là tu sĩ Nguyên Anh kỳ Huyền Giám chân nhân của Diệu Linh Tông. Đừng thấy vị Huyền Giám chân nhân này có tướng mạo tầm thường mà lầm, thực tế hắn là thiên tài số một số hai trên đại lục này, chưa đến trăm tuổi đã có tu vi Kim Đan trung kỳ. Tốc độ tu luyện này có thể nói là trước nay chưa ai bằng.
Nhưng hai chữ "Thiên tài" còn khuya mới đủ miêu tả Huyền Giám chân nhân. Từ xưa tới nay, tu sĩ Thiên Linh Căn các kiểu đều không vượt qua tốc độ tu luyện của hắn.
Huyền Giám chân nhân là thượng phẩm Lôi Linh căn, dù loại linh căn này khan hiếm nhưng không phải không có. Trong một nhóm người giằng co với hắn thì còn một người cùng linh căn với hắn, Chính là Phù Diêu tiên tử của Sùng Hoa Phái.
Vị Phù Diêu tiên tử này cũng rất nổi danh, hiện giờ nàng là thiên tài nổi danh nhất trong Sùng Hoa Phái, tốc độ tu luyện không chậm chút nào, năm năm mươi tuổi đã thành công Trúc Cơ, giờ đã là tu vi Trúc Cơ tầng ba. Tốc độ tu luyện này cũng là số một số hai trong đám nữ tu sĩ.
Nhưng Phù Diêu tiên tử không chỉ nổi danh bởi tu vi của nàng, quan trọng hơn là mỹ mạo của nàng. Nàng là đệ nhất mỹ nữ được toàn Tu Chân Giới công nhận, là đóa mẫu đơn bá đạo diễm lệ bậc nhất. Nàng có một đôi mắt sáng như nước không không giận tự nghiêm, trên người không tồn tại vẻ đẹp mềm mại đáng yêu nào. Nhan sắc nàng chứa đầy tính xâm lược, giống như mặt trời chói chang có thể thiêu trụi đám hoa cỏ bên cạnh.
Hiện nay, Lục Phù Diêu đang cầm Pháp khí bản mạng trên tay, được bảo vệ giữa đám nam tu, cả đám giằng co với Huyền Giám chân nhân.
Huyền Giám chân nhân vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt từ từ đảo qua đám người đối diện, khi thấy nhan sắc diễm lệ của Lục Phù Diêu cũng không dao động mảy may.
Đám người này... Huyền Giám chân nhân cười lạnh. Hắn rèn luyện một mình ở Đạm Vân Sơn, vốn tình cờ gặp đám người này. Bên đối phương chủ động mời hắn cùng tham gia tìm kiếm di tích động phủ của đại năng thượng cổ. Hắn tới để rèn luyện, đi chỗ nào cũng không quan trọng nên thuận miệng đồng ý. Nhưng vừa tới cửa lối vào di tích, đám người này vô tình phát động cơ quan đẩy hắn vào khốn trận.
Lúc hắn giãy dụa trong khốn trận không một ai trong đám người này tiến vào trợ giúp, ngược lại khoanh tay nhìn định chiếm hời khiến hắn suýt toi đời trong khốn trận. May mà vận khí hắn không tệ, đánh bậy đánh bạ phát động cơ quan ngầm, không những không chết còn tiến vào động phủ trước bọn chúng.
Chuyện đã đến nước này, đương nhiên hắn sẽ không có loại ý thức gì mà bạn đồng hành các kiểu, bảo vật trong động phủ bị hắn dọn sạch.
Khiến hắn vui mừng đó là, trong động phủ này có cất giữ Tiên phủ tùy thân của đại năng, đây chính là cơ duyên chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Luyện hóa Tiên phủ này khiến hắn tốn không ít sức lực, cuối cùng còn chịu phản phệ. Cũng may tuy bị thương nặng nhưng cơ bản đã khế ước được với Tiên phủ, chỉ còn thiếu việc khắc lạc ấn thần hồn lên trên luyện hóa bước cuối cùng là xong.
Nhưng trước mắt hắn không có cơ hội luyện hóa hoàn toàn Tiên phủ này. Đám người kia đã tìm được lối vào động phủ, còn kêu gào bảo hắn giao đồ ra. Thật sự là buồn cười! Đầu tiên là chơi hắn một vố, giờ còn muốn đoạt cơ duyên của hắn, trên đời làm gì có nhiều chuyện tốt như vậy!
"Huyền Giám chân nhân, động phủ vốn là chúng ta thu được tin tức, mời ngươi đồng hành là có ý tốt, nhưng ngươi làm ra chuyện độc chiếm thế này thì không tốt lắm đâu." Một tu sĩ khá dễ nhìn phía đối diện nói.
Tu sĩ này là Phong chủ Lăng Vũ Phong của Thanh Vân Tông, tu vi cao hơn Huyền Giám chân nhân hai tiểu cảnh giới. Gã ngưỡng mộ Lục Phù Diêu đã lâu, lần này mạo hiểm dò xét động phủ cũng vì tìm cho người trong lòng một Pháp khí phòng ngự vừa ý, mắt thấy bị Huyền Giám ăn trọn, sao gã cam tâm được.
Huyền Giám chân nhân cười lạnh một tiếng, cũng không đáp lời. Hắn từ tốn lấy Linh kiếm bản mạng của mình ra, bổ sung linh lực chắn ngang trước ngực. Ánh tím rực sáng trên Linh kiếm, sáng chói rực rỡ đâm thẳng vào mắt đối phương.
Nực cười! Nhiều người thì sao! Cảnh giới cao thì sao!Tiêu Đồng Phong hắn trước giờ chưa bị ai uy hiếp! Chưa nói hắn là kiếm tu, đánh vượt cấp không hẳn là không thể.
"Huyền Giám chân nhân, dù ngươi là thiên tài số một số hai hiện nay nhưng đường về sau còn dài, không đáng dừng ở đây." Tu sĩ áo đen thấy Tiêu Đồng Phong lấy Linh kiếm bản mạng ra, liền biết là hắn muốn liều mạng thì không khỏi lo sợ trong lòng. Tiêu Đồng Phong thực lực bất phàm, nếu cứng đối cứng thật, bên mình dù thắng cũng tổn thất không nhỏ.
"Giờ ngươi nói lời này hơi trễ rồi, không phải ta may mắn thì đã chết trong khốn trận từ lâu!" Tiêu Đồng Phong cười lạnh một tiếng, dựng thẳng trường kiếm, cắn nát ngón giữa tay trái vung máu vẽ bùa trong hư không. Tức thời, ánh tím trên Linh kiếm càng sáng hơn, hóa thành trăm tiểu kiếm lơ lửng có quy luật quanh Tiêu Đồng Phong.
Kiếm trận! Đám người tu sĩ áo đen thấy thế kinh hãi, vội vã cầm Pháp khí mạnh nhất của mình tới nghênh chiến. Việc đã đến nước này, chỉ có thể liều mạng mà thôi!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook