Mộc Lan Vô Huynh Trưởng
19: Thôi Lâm Xui Xẻo


Edit: Mều
Beta: Thiên Sơn Đồng Lão
Nơi gọi là chùa Cầu Nguyện, thay vì nói chùa thờ Phật không bằng nói là ngôi miếu đổ nát còn hơn.

Tuy huyện Ngu Thành không tới mười nghìn hộ dân nhưng cũng có rất nhiều chùa chiền, thế nhưng phần lớn đều bị Thác Bạt Đảo “ép tăng hoàn tục”, các tăng lữ bỏ chạy sạch sành sanh nên đã vô cùng suy tàn.

Chùa Cầu Nguyện này vốn ở nơi hẻo lánh, nhang đèn cũng không thịnh vượng, chờ “lệnh cấm tăng” của Thứ sử Bản Châu được hạ xuống thì mấy hòa thượng đều bỏ chạy, nơi thờ Phật này vốn đã không hưng thịnh lập tức trở thành chùa hoang, nơi đây trở thành ổ ẩn náu của các hiệp khách, ăn mày và đủ loại dân chạy nạn.

Mà bây giờ, nơi đây đang bị một nhóm người Hồ Lư Thủy chiếm cứ, những người không phận sự trong chùa Cầu Nguyện trước kia cũng chạy sạch bách giống như chủ nhân lúc trước của ngôi chùa này.
Trong thiện phòng rách nát ở hậu viện có một công tử giàu có bị trói, nhìn sơ qua tuy không cung cấp rượu ngon cơm ngọt nhưng cũng không bị ngược đãi như trong tưởng tượng.
Mấy ngày ở đây, Thôi Lâm đã nghĩ đến rất nhiều cách để bỏ trốn nhưng kết quả đều bị tự mình bác bỏ.
Rõ ràng những kẻ này tới đây vì hắn, sau khi trói hắn lại thì lập tức chạy đến nơi này, vừa truyền tin cho Thôi thị ở Bình Thành và Huyện nha nơi đây, vừa chờ người nào đó ở chỗ này.
Điều hắn để ý là rốt cuộc bọn chúng đang chờ cái gì.
Đám người Hồ Lư Thủy bắt hắn ở ngoại ô Ngu Thành cũng không nhiều, khoảng hơn năm mươi tên.

Thế nhưng hơn năm mươi tên này đều là kỵ binh, hộ vệ của hắn đối đầu với bọn chúng lập tức rơi xuống thế hạ phong, huống chi bọn chúng bắt được hắn thì nhanh chóng bỏ chạy, hai chân không đuổi kịp bốn chân nên chỉ có thể hít bụi.

Rõ ràng là hắn cải trang đơn giản đến Ngu Thành nhưng vẫn bị những tên này bắt đi như cũ, hiển nhiên bọn họ đã bị nhìn chằm chằm ngay từ lúc ở Bình Thành rồi.

Vô tâm khó phòng hữu tâm, bây giờ hắn gặp hạn không nhẹ.
“Các ngươi bắt ta cũng vô dụng thôi, người cả Bắc Ngụy đều biết tính cách tổ phụ ta.

Các ngươi lấy ta để uy hiếp, cùng lắm ông ấy để cho ta tự sát tuẫn tiết, nhất định sẽ không bao giờ lấy Thích Nguyên Già và Đàm Duyên đổi với ta đâu.”
Thôi Lâm dùng tiếng Tiên Ti lưu loát nói chuyện với tên thủ lĩnh trẻ của đám người kia, hắn biết tên thủ lĩnh tóc xoăn dài thắt bím này biết nói tiếng Tiên Ti, đồng bọn bên cạnh hắn ta cũng vậy.
Cái Ngô không nói một lời mà dùng tiểu đao vót tượng gỗ, mấy ngày nay, hắn đều tự mình trông coi Thôi Lâm, ngoại trừ đi vệ sinh ra thì chưa từng rời Thôi Lâm nửa bước.
Bên ngoài chùa Cầu Nguyện có quan binh đứng đối diện người Hồ Lư Thủy trong chùa nhưng huyện binh mà Ngu Thành có thể điều động chỉ có mấy trăm người, chỉ bao vây thôi, nếu hiếu thắng tấn công vào sợ sẽ ném chuột vỡ bình.

Cái Ngô này không nôn nóng chút nào, dường như người bắt đầu nôn nóng lại là Thôi Lâm.

“Chưa từng thấy ai vội vã tìm chết như ngươi.

Nếu ngươi vô dụng, bọn ta sẽ giết ngươi.” Một thiếu niên bên cạnh Cái Ngô nói đầy tàn nhẫn, “Ngươi muốn moi tim hay khoét não? Bọn ta đều thỏa mãn ngươi.”
“Cho dù ngươi moi tim hay khoét não thì tổ phụ ta và Bệ hạ cũng sẽ không làm theo mong muốn của các ngươi.

Ta đây chỉ là một tên tép riu…”
“Không phải ngươi sắp cưới Công chúa à, sao lại xem là tép riu!”
“Bạch Mã!” Cái Ngô dùng tiếng Hung Nô quát bảo thiếu niên kia ngừng lại, “Người Hán này đang dụ đệ, đừng nói nữa.”
Bạch Mã kinh hãi, trừng Thôi Lâm một cái, tiến lên vài bước muốn vung cho hắn một bạt tai.

“Bạch Mã!” Một đại hán mặt đen bên cạnh Cái Ngô kéo tay thiếu niên kia lại, tiếp tục dùng tiếng Hung Nô khuyên bảo hắn, “Do chính đệ không cẩn thận, hắn ta đang ép đệ tức giận, đệ không để ý tới hắn ta là được.”
Tên mặt đen đè tay thiếu niên xuống, tìm kiếm xung quanh phòng một lúc rồi xách một cái quần hòa thượng rách rưới đầy tro bụi ra, xé một khúc ống quần nhét vào trong miệng Thôi Lâm.
Mấy ngày trước, người Hán này luôn rất an phận, hôm nay quan binh bắt đầu bao vây chùa, hắn ta lập tức trở nên không thành thật.
Trong miệng Thôi Lâm bị nhét một thứ vừa thối vừa đầy tro bụi, vô số tro bụi chui tọt vào trong cổ họng.

Hắn muốn ho khan kịch liệt, trong dạ dày cũng không nhịn được từng trận buồn nôn cuồn cuộn, bất đắc dĩ miệng bị chặn lại nên chỉ có thể vừa nôn khan vừa ho khùng khục.

Đối với những con cháu nhà quyền quý chưa từng ăn khổ mà nói, bị đối xử như vậy còn nhục nhã hơn so với hành hạ xác thịt.

Tên thiếu niên gọi là Bạch Mã nhìn thấy hắn bị đối xử như vậy lập tức vui vẻ nở nụ cười, cũng không tiếp tục muốn tiến lên đánh hắn mấy bạt tai nữa.

Thôi Lâm khuất nhục trừng Cái Ngô, hắn biết người khó dây dưa nhất chính lên tên người Hồ không cách nào bắt chuyện này.
Trừ tổ phụ mình ra, trong Kinh thành, người biết được tin tức Thôi Lâm hắn sắp cưới Công chúa cũng không nhiều.

Mấy tên người Hồ Lư Thủy tìm đúng hắn làm mục tiêu, xem ra là nhìn trúng điểm này, từ những thông tin này có thể suy đoán kẻ giật dây sau lưng đám người Hồ Lư Thủy là quan lớn quyền quý địa vị không thấp trong Kinh thành.
Suy đoán này hợp lý, bởi vì Bình Thành có không ít quý tộc Tiên Ti hết lòng tin theo Phật giáo, vì việc Bệ hạ chèn ép Phật giáo khiến rất nhiều quý tộc Tiên Ti gần như phải lấy cái chết để can gián, giờ mua chuộc người Hồ Lư Thủy làm ra vài thủ đoạn bức bách tổ phụ của hắn nhượng bộ, thuận tiện cho tổ phụ một bài học, đúng là phù hợp với thủ đoạn của đám người này.
Huống chi người Hồ Lư Thủy cũng luôn tin Phật, cho rằng “Sát sinh thành Phật”(1), bán mạng vì tín ngưỡng và tiền tài, ăn nhịp với người giật dây cũng là bình thường.
(1) Phật dùng từ bi độ hóa thương sinh, cứu giúp khổ hải bách tính, hành thiện tích đức chính là Phật nhưng không hẳn tất cả đều như vậy.


Giới Phật, thân ngụ phật môn Phật Đà, lấy chém giết sát sinh thành Phật, chém càng nhiều giết càng nhiều thực lực càng mạnh.
Mấy ngày nay, Thôi Lâm đều rất an phận là bởi hắn không biết những tên Hồ Lư Thủy này bắt hắn vì tiền tài hay vì gì khác.

Hôm nay, quan binh kêu gọi đầu hàng ở bên ngoài, hắn đã biết mục đích của bọn chúng nên trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Chỉ cần hắn có tác dụng thì không cần lo lắng cho cái mạng này.

Chỉ có điều nếu muốn bàn điều kiện với vị Bệ hạ kia, ban ngày ban mặt mà bắt hắn làm thẻ đánh bạc là không thể được, có lẽ bọn chúng đang đợi ai đó hoặc là chuyện gì, đây mới là điểm mấu chốt.

Nghĩ thông suốt điều này, hắn ngứa miệng không nhịn được, nhất định phải dụ tên kia nói ra mới được.
Nhưng hắn không ngờ tên mặt đen phía sau gã thủ lĩnh lại thất đức đến vậy, vì sợ hắn nói chuyện mà lại dùng loại đồ dơ bẩn này chặn miệng hắn.
Phi phi phi, sợ là phải ba tháng hắn cũng không thể ăn thịt!
Người hiểu rõ Cái Ngô đều biết, nếu hắn ta lấy cọc gỗ ra bắt đầu làm tượng gỗ, vậy trong lòng nhất định có chuyện gì đó.

Người Hồ Lư Thủy đều rất khó khống chế tính tình của mình, chuyện này đại khái có liên quan đến thói quen uống rượu và giết chóc của bọn họ.

Cái Ngô trẻ tuổi này rõ ràng là người khác biệt trong đám, cũng làm cho hắn ta trở thành thủ lĩnh mà rất nhiều người Hồ Lư Thủy tin phục.
Không phải vì hắn ta không biết nổi giận mà do hắn có phương pháp phát tiết và bình phục tâm tình của riêng mình.
Làm tượng gỗ chính là một trong số đó.
Thủ hạ Bạch Mã của Cái Ngô vẫn còn trẻ, so với những người khác, cậu còn không biết giấu chuyện hơn.

Cái Ngô khắc tượng gỗ không thấy rõ khuôn mặt nam nữ này đã hai ba ngày, trái tim Bạch Mã cũng treo cao chừng ấy ngày, giờ lại bị Thôi Lâm làm cho loạn hơn, lập tức không nhịn được dùng tiếng Hung Nô hỏi:
“Cái Ngô đại ca, rốt cuộc là huynh cất giấu chuyện gì trong lòng vậy? Từ sáng đến tối đều khắc cọc gỗ, làm cho lòng chúng ta cũng bị đè nén rồi đây này!”
Bạch Mã vừa nói, mấy tên võ sĩ trong phòng đều nhìn lại.
Cái Ngô bỏ dao găm xuống, trừng Bạch Mã một cái.

Nhưng Bạch Mã vừa nói hết câu lập tức dùng hai tay che mắt, vừa lè lưỡi vừa cười đùa nói: “Ta biết huynh muốn trừng ta, ta không thấy được, huynh cứ trừng thoải mái đi! Khà khà khà khà….”

Cái Ngô bị Bạch Mã vô lại làm cho không có cách nào chuyên tâm khắc cọc gỗ, hắn cất tượng gỗ vào trong ngực, “Ta đang để bụng chuyện đêm đó.

Đao bị gãy chính là điềm xấu, mà ta lại đang gặp địch thủ hiếm thấy ở Ngu Thành, trong nhất thời, suy nghĩ hơi bị mất tập trung.”
Bạch Mã bĩu môi, buổi tối hôm ấy cậu ta cũng ở đó, chẳng qua cậu ta phụ trách uy hiếp hai tên hiệp khách mở khóa.
Trận đấu nọ cậu ta cũng nhìn thấy nhưng trong mắt cậu ta, dường như nữ nhân kỳ quái kia lợi dụng vũ khí lợi hại của mình làm hỏng binh khí thủ lĩnh, bọn họ còn có chuyện lớn phải làm, không thể gây thêm rắc rối nên đành nhượng bộ.

Thực ra lúc đó Cái Ngô không chịu nhân cơ hội đến trộm tài sản của Hoa Mộc Lan, chỉ là bọn họ hơn năm mươi người chạy đến Ngu Thành, nếu phòng thủ trong ngôi miếu đổ nát này trong khoản thời gian dài cũng phải chuẩn bị tích trữ thêm chút gạo và mì, chỉ dựa vào tiền hoa hồng khách hàng đưa cho thì không đủ, cho nên khi đó, dưới sự khuyến khích cực lực của Bạch Mã, Cái Ngô mới đồng ý đi thử một phen.
Người Hán nói “một đồng nghẹn chết anh hùng”, tuy hiện nay không cần thứ đồ chơi như “tiền” này nhưng họ sắp bị bức chết thì đúng là sự thật.
“Huynh nói những người đất Ngụy này cũng thực sự kỳ quái, phụ nữ thì mạnh mẽ không ngờ, đàn ông lại cứ như con gà, nhấc lên đã bắt lại được…” Bạch Mã khinh thường nhìn Thôi Lâm bị trói như con gà bệnh, “Nếu người chúng ta phải bắt là Hoa Mộc Lan, hôm nay sẽ không đơn giản như vậy.”
“Lúc ta gần bằng tuổi đệ bây giờ đã từng thấy mặt Hoa Mộc Lan một lần ở đằng xa.

Khi đó Đại tướng Hách Phong của nước Lương thuê thúc thúc ta, ta cũng đi theo thúc ấy, đánh thuê giúp quân Lương chống lại đại quân Bắc Ngụy…” Cái Ngô nhớ tới chuyện cũ mấy năm trước, “Lần đó, ta tận mắt nhìn thấy Hoa Mộc Lan bắn một mũi tên từ khoảng cách rất xa…”
“Cứ như vậy, vèo…”
Hắn giơ tay lên, làm một tư thế bắn tên.
Giọng nói của Cái Ngô nghiêm nghị đến mức tất cả võ sĩ trong phòng đều nín thở.
“Sau đó, cả đầu Hách Phong nổ tung, máu đỏ não trắng phun đầy cả người con ngựa.”
“Khi ấy Hách Phong đang chạy trốn về phía cổng thành, quân đánh thuê của chúng ta che chở cho hắn lui về phía đó.

Lực bắn của mũi tên tới từ sau lưng hắn rất lớn, còn chưa kịp hô thành tiếng đã chết rồi.

Sọ người cứng rắn cỡ nào chứ, người nọ lại ra oai bắn một mũi tên cách xa như thế, tình cảnh đó sao không làm mọi người kinh hồn khiếp vía được?”
“Hách Phong chết trận, sĩ khí đại bại, thúc thúc ta thấy người thuê đã chết nên dẫn chúng ta bỏ chạy bằng đường cạnh sườn.

Thế nhưng ta lại chưa từng quên gương mặt của vị Đại tướng Tiên Ti ‘Hoa Mộc Lan’ kia.”
Cái Ngô này rất ít khi nhiều lời giống như bây giờ, chính vì thế, mọi người trong phòng đều cảm nhận được sự căng thẳng và thận trọng của hắn.
“Buổi tối ngày hôm ấy, ta muốn mượn trận đấu với người nọ để tiêu trừ khúc mắt từ trước đến nay nhưng ta phát hiện khúc mắc của ta chẳng những không biến mất mà ngược lại càng rối loạn hơn.” Cái Ngô nói ra điều này là muốn nhắc nhở những đồng bọn của hắn đừng gặp tài nảy lòng tham, đừng đánh chủ ý vào đồ của Hoa Mộc Lan.
“Người nọ tỷ võ với ta, chẳng qua chỉ tuỳ tiện ra một chiêu cũng đã đập vỡ loan đao của ta, mọi người nghĩ đi, nếu người nọ dùng toàn lực thì có thể tay không bóp nát đầu đối thủ hay không?”
Tiếng hít vào của bọn Hồ Lư Thủy không ngừng vang lên.
Phàm là người Hồ, bất kể là người Đê, người Khương, người Yết hay Hung Nô, Đột Quyết thì phần lớn đều có truyền thuyết “Thiên thần hạ phàm”.

Trong truyền thuyết, vị thần hạ phàm này hoặc là giếc chóc hoặc là anh hùng cứu thế, đều có sức lực cực lớn, tướng mạo dũng mãnh kỳ lạ.
Mặc dù đa số người Hồ Lư Thủy tín ngưỡng Phật giáo nhưng đó là do bọn họ giết chóc quá nhiều, tin Phật cùng lắm chỉ động viên tinh thần bọn họ, mà tín ngưỡng nguyên thủy nhất của bọn họ chính là phải có địa vị quan trọng.
Thôi Lâm dùng tay bị cột phía sau ra sức bấm lưng mình, để bản thân không biểu hiện ra vẻ mặt gì khác thường.

Từ nhỏ hắn có tổ phụ dốc lòng dạy dỗ nên tinh thông các loại ngôn ngữ như Hung Nô, Đột Quyết, Tiên Ti, Sắc Lặc và các tộc Khương, Yết.

Mấy tên này cho rằng hắn là người Hán, nhiều nhất chỉ hiểu tiếng Tiên Ti nên trắng trợn nói chuyện bằng tiếng Hung Nô trước mặt hắn mà không kiêng dè gì, lại không ngờ hắn nghe hiểu được!
Tên thủ lĩnh Cái Ngô trước đó đã từng giao thủ với Hoa Mộc Lan, hơn nữa đã bị đánh bại.
Nữ nhân nhìn lạnh lùng lãnh đạm kia lại lợi hại như vậy sao?!
“Cho dù thế…” Bạch Mã có chút không phục, “Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, sao nữ nhân kia lại tìm đến cửa đánh chúng ta…”
“Cái Ngô ở đâu!”
Vài tiếng hô to cao vút vang lên, là huyện binh Ngu Thành ở ngoài chùa đang gọi.
“Đã xảy ra chuyện gì?!” Bạch Mã ngồi không yên, nhảy dựng lên chạy ra ngoài xem.
Lúc bọn họ bắt Thôi Lâm cũng không báo tên húy, người nơi này hẳn không biết tên của thủ lĩnh mới đúng.
“Là hai tên hiệp khách.” Tên mặt đen phía sau Cái Ngô lập tức đã nghĩ ra nguyên nhân, nghiến răng nghiến lợi nói một cách đầy hối hận:
“Đáng chết! Nên giết bọn chúng mới phải!”
****
Ở ngoài cổng chùa Cầu Nguyện, Hạ Mục Lan mặc một thân trang phục đi săn cùng Du Huyện lệnh và binh tào Lương Quận, cả ba đi xuyên qua khu vực được bao vây bởi binh lính Ngu Thành.
Khi cô lẳng lặng đi xuyên qua những binh sĩ này, bầu không khí bỗng chốc yên tĩnh mà trang nghiêm hơn.
Người Tiên Ti với vóc người cao gầy, khuôn mặt nghiêm trang này có một thoại khí thế bất động như núi thật kỳ lạ.

Hạ Mục Lan một tay đè Bàn Thạch lại, một mình đi đến trước mặt mấy tên kỵ binh người Hồ Lư Thủy, cách xa một trượng, hỏi:
“Thủ lĩnh Cái Ngô của các ngươi đâu?”
“Cái Ngô ở đâu?! Cái Ngô ở đâu?!”
Mấy tên Hồ Lư Thủy này đều hiểu ngôn ngữ Tiên Ti, nghe thấy tiếng hô to của Hạ Mục Lan và binh sĩ phía sau cô, bọn chúng đều có chút luống cuống, rối rít nhìn nhau.

Trông cảnh tượng này hơi có cảm giác đáng thương.

Hạ Mục Lan tăng âm lượng lên.
“Nói cho Cái Ngô, Hoa Mộc Lan đến rồi.”
HẾT CHƯƠNG 19
Vở kịch nhỏ:
Cái Ngô: … Thực ra, ta cũng là fan não tàn.
Tướng quân Tương Du Hách: Ta là tên có não bị tàn đó.
Não của Hách Tướng quân: Ta là fan đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương