Mộc Cũng Có Đào Hoa
-
Chương 8
Chuyển ngữ: Yunchan
"Chờ xíu, ta muốn đi giải quyết, đi giải quyết..."
Câu này quả nhiên đầy hiệu quả, đạo trưởng đại hồ tử tức tốc thu hồi bình hồ lô, nghi ngờ ra mặt: "Ngươi đang tính giở trò lừa bịp đó à?"
"Nào có nào có." Đào Mộc lắc đầu nguầy nguậy: "Ta thật tình muốn đi giải quyết... ờ, đi vệ sinh, lẽ ra nó không mãnh liệt cỡ này đâu, nhưng hồi nãy bị ngươi hù cho một cái nên không nhịn nổi nữa, ngươi, ngươi, nếu ngươi không tin thì có làm bẩn hồ lô của ngươi ta cũng kệ."
Đại hồ tử do dự một giây, có lẽ vì không đành bỏ cái bình hồ lô bảo bối của mình nên hắn bèn giải cấm thuật cho nàng: "Nếu ngươi dám chạy thì ta sẽ độ hóa cho ngươi ngay lập tức."
Đào Mộc gập người lại gật đầu tới tấp: "Dạ dạ dạ."
Vừa gật vừa mò ra sau lùm cỏ, đợi khuất tầm mắt hắn rồi thì duỗi năm ngón tay, hóa ra một cây quạt màu hồng đào từ cổ tay trái, nhẹ nhàng biến mất.
Cây quạt này là Ly Hằng đưa cho lúc nàng xuống núi, làm từ cánh của Côn Bằng vỗ cánh là bay xa ngàn dặm, còn quan tâm nhuộm màu lên cho nàng. Nàng vừa thấy nó đã rất thích rồi, Ly Hằng nói hắn còn đặt riêng cho nó một cái tên, gọi là Đào Yêu phiến. Đào Mộc thích cực kỳ, đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa, vô cùng xứng với thân phận đào tinh xinh đẹp như nàng.
Nhưng Ly Hằng lại lắc đầu đáp thành thực: "Ầy, ngươi đừng có hiểu lầm, cây quạt này không có sức tấn công gì đâu, nó chỉ giúp ngươi bỏ chạy được thôi, Đào Yêu phiến, chữ Đào ở đây nghĩa là đào tẩu, pháp lực của ngươi thấp tè, không cần thiết phải đánh nhau làm gì, chỉ có chạy là hợp thôi."
Đào Mộc nhớ hình như lúc đó mình đã thẳng chân đá hắn ra khỏi động, đá ra ngoài hay là vo thành viên rồi lăn ra ngoài nhỉ? Nàng đứng ở ngoài hang chuột mà đau đầu cố nhớ, tiếc là không nhớ ra gì hết, bèn lấy Đào Yêu phiến ra ngắm một lát, hôn chóc nó một cái rồi cất trở vào.
Có một câu thế này: Không xuống biển rộng mênh mông, thì khó lòng nhìn thấy dạ minh châu.
Đào Mộc cảm thấy tình cảnh của mình hiện tại có vẻ khá giống với đại dương mênh mông, nếu nàng muốn lấy viên dạ minh châu dưới đáy biển thì nhất định phải nín thở, ngậm miệng mà núp cho kỹ, lơ là một tí thì có nguy cơ chết chìm, đây chính là thử thách mà trời cao dành cho nàng.
Thế là nàng bèn dựng một cái chòi kế bên hang chuột trong một cái nghĩa địa ở trấn trên, vị trí này khá hợp để ẩn nấp, thi thoảng lại có hai ba cô hồn dã quỷ tới buôn chuyện với nàng, cũng không đến nỗi cô đơn lắm.
Ban ngày Đào Mộc nằm trong cái chòi hóng mát đọc thoại bản mà tiểu quỷ biếu cho, ban đêm thì rủ rê mấy hồn phách gần đó chơi bài kể chuyện nhà, qua ngày rất là phong phú.
Rồi đến ngày nọ, có một bằng hữu mới gia nhập nghĩa địa gần đây, vì để kết thân với cái tập thể nhỏ của nàng mà đã nhiệt tình tặng quà ra mắt. Tên quỷ này khi còn sống là một thái giám trong cung, từng hầu hạ năm sáu bảy tám phi tử, tài quan sát nịnh nọt lấy lòng là nhất hạng, lúc đến gặp Đào Mộc hắn cười phải kêu là sung sướng, miệng sắp toét lên tận mang tai.
"Hề hề, nghe nói tỷ tỷ thích đọc thoại bản, hôm nay ta vừa cướp... à, mua từ gà rừng yêu một quyển, đây chính là sách bán chạy nhất yêu giới hiện tại, có rất nhiều yêu không mua được, ta biết ít chữ nên đọc mà chẳng hiểu gì, bèn mang tới đây cho tỷ tỷ giải khuây."
Đào Mộc đang dồn hết tâm trí vào bài trên bàn, tối nay vận của nàng hơi đen, bây giờ khó lắm mới bốc được bài tốt, không thể xem thường, lời tiểu quỷ nói chỉ có vài chữ lọt vào tai, nàng cũng chỉ đáp đại một không ngẩng đầu lên: "Sách của Tùy Ý ta đã đọc hết rồi, ngươi lấy về đi, có lòng là được rồi."
Tiểu quỷ rầu rầu lấy sách về, liếc qua rồi lại đưa tới: "Tỷ tỷ, đây không phải sách của Tùy Ý đâu, sách của Tùy Ý đều bị ép bán đại hạ giá hết rồi, đây là do một tác giả mới nổi gần đây viết, tỷ nhìn một cái đi, bảo đảm không tệ đâu, viết còn hay hơn Tùy Ý rất nhiều."
Đào Mộc lia mắt qua, "Tru Yêu", nghe tên có vẻ hấp dẫn, nàng bèn đặt bài xuống, nhận lấy nó rồi lật lật qua vài trang, hỏi: "Tại sao sách của Tùy Ý lại bị ép bán đại hạ giá? Chẳng phải sách của cô ấy bán chạy lắm sao?"
"Nghe đâu vì các phi tử của yêu vương đọc xong Yêu Phi Truyện thì bắt đầu gây ra đủ loại cung tâm kế, làm Yêu Vương cung gà chó không yên, hại chết bốn Yêu Vương Tử. Còn Chiêu Diêu Bảng lại càng đáng sợ hơn, Yêu vương đọc nó xong thì nhìn ở đâu cũng thấy điêu dân muốn hại mình, nhìn ai cũng nghĩ người đó muốn đoạt vị, ngày nào cũng lo lắng bất an, mới mấy ngày ngắn ngủi mà đã già tới mấy trăm tuổi. Thế là trong cơn thịnh nộ đã cấm hết đầu sách này, ta còn nghe bằng hữu ở Yêu giới nói tác giả Tùy Ý lâu rồi không xuất hiện có lẽ đã bị chôn rồi."
Đào Mộc nghệt mặt ra, nàng vừa mới nếm được mùi đám đông săn đón, vậy mà vèo một cái đã bị rẻ rúng rồi? Tuy thế sự đổi dời, cải cách tân tiến là lẽ thường thôi, nhưng đổi kiểu này cũng quá nhanh rồi.
Đào Mộc chả còn lòng dạ đâu mà đánh bài tiếp, cất sách rồi chui về cái chòi của mình, soi trăng đọc thâu đêm.
Tới khi phương Đông ló ra vạt nắng đầu tiên thì nàng cũng đọc xong trang cuối, u buồn gập sách lại, cảm giác... hình như viết hay hơn mình thật.
Cốt truyện có cao trào lên xuống, lôi cuốn người đọc, hình tượng nhân vật sinh động, tình cảm tinh tế, mỗi dòng tả cảnh đều khiến người đọc như được đích thân trải nghiệm, không nhạt tí nào.
Nàng cảm thấy điệu này mình khó mà lật đổ được người này rồi, ngó qua tên tác giả, nhớ kỹ tên yêu đã thế chỗ mình, rồi thầm tổn thương trong lòng.
Nàng buồn bã ủ ê nguyên một ngày, mãi đến giờ Tuất thì con chim nhỏ nàng cài bên cạnh công tử mới bay về, báo tin là đạo sĩ đi rồi. Thế là thoắt cái mây tạnh trời quang, Đào Mộc lẹ tay thu dọn đồ đạc, hùng dũng hiên ngang trở về.
Màn đêm chập choạng, ánh trăng như nước, Đào Mộc mặc bộ đồ mát mẻ, lén la lén lút bám vào cửa quan sát hồi lâu, xác định đạo cô đi thật rồi thì mới rón rén leo tường vào. Mò mẫm chạy tới trước cửa phòng công tử, đang tính đẩy cửa vào thì đột nhiên bị ai đó kéo mạnh một phát, loạng choạng lui lại mấy bước. Tới khi thấy rõ người sau lưng thì cơn giận liền bốc lên tận đầu.
Thiếu niên đứng trong bóng tối, mặt mày u ám, thấy nàng muốn la thì vội bịt miệng nàng lại lôi xềnh xệch ra sau cột.
"Gan ngươi cũng lớn quá nhỉ, còn dám quay lại!" Thiếu niên thấp giọng: "Đạo cô kia đã bày trận trong phòng cha ta rồi, ngươi vừa vào sẽ bị bắt ngay."
Đào Mộc giật mình, té ra là giương đông kích tây!
Thiếu niên thấy nàng đã lọt tai thì chậm rãi thả tay xuống, mắt chạm phải bộ y phục mỏng tanh trên người nàng thì mặt ửng hồng, quay đầu đi.
"Đúng là bà nội nó chơi hèn." Đào Mộc buột miệng chửi thề: "May có ngươi nhắc nhở ta, không thì... ơ, mà, ngươi, ngươi sao ngươi biết ta là yêu?"
Thiếu niên tặng cho nàng ánh mắt như nhìn đồ đần, rồi lại quay đầu đi nơi khác: "Mấy ngày nay ngươi không quay lại, còn cần đoán sao?"
"Vậy, vậy cha ngươi cũng biết ta là yêu?"
Thiếu niên đanh mặt lại: "Ừ."
Đào Mộc muốn khóc nấc: "Y biết ta là yêu, chắc chắc sẽ không thích ta..." Dừng lại một lát rồi khóc tiếp: "Ơ, mà sao ngươi không sợ ta?"
Nét mặt thiếu niên thay đổi xoành xoạch: "Sợ, cho nên ngươi đi nhanh đi, đừng quay lại nữa."
Đào Mộc lấy làm lạ, sợ thì lẽ ra hắn phải để nàng bị bắt mới phải chứ? Còn giúp nàng làm gì? Nhưng nghĩ lại hắn đang trong thời kỳ nổi loạn, suy nghĩ lạ mới là bình thường, thế là nàng bèn trượng nghĩa vỗ vỗ vai hắn: "Nhóc ngoan, không uổng công dì thương nhóc, núi cao nước xa, bây giờ từ biệt, ngươi phải chăm sóc cho cha mình thật tốt, chưa biết ngày nào ta sẽ quay về..."
Thiếu niên hừ lạnh: "Nếu ngươi dám quay lại thì ta nhất định sẽ bảo đạo trưởng thu phục ngươi!"
Đầu óc cấu tạo kiểu gì thế này, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Đào Mộc rủa thầm một câu trong bụng rồi tính đi khỏi, nhưng vừa dợm một bước thì công tử đã mở cửa phòng ra đánh két.
Đào Mộc nhìn qua theo bản năng, bốn mắt nhìn nhau, trên mặt công tử thoáng qua kinh hoàng, thấy thiếu niên đứng sau lưng nàng thì mặt vụt biến sắc: "A Hạo, con không sao chứ?"
Đào Mộc thấy hơi đau lòng, bèn ngập ngừng nói: "Ta không làm các người bị thương đâu."
"Ngươi là yêu, nếu không có tâm hại người thì tại sao lại nương nhờ nhà ta?" Công tử nghiêm giọng hỏi, ngũ quang đôn hậu giờ lại có hơi dữ tợn.
Thiếu niên bước tới, nói khẽ với nàng: "Đi nhanh đi."
Đào Mộc không cam lòng chút nào, ngẫm lại đây có lẽ là lần cuối nàng nhìn thấy y, bèn bật thốt ra câu mà nàng ấp ủ bấy lâu: "Ta thích chàng, ta muốn sống vui vẻ với chàng."
Công tử đỏ gay mặt mũi, sau đó đanh mặt nói: "Không biết xấu hổ!"
Đào Mộc đảo mắt qua thiếu niên mặt lạnh ngay bên cạnh, quả nhiên là cha con, nói chuyện cũng giống nhau như đúc.
"Vậy rốt cuộc thì chàng có chấp nhận hay không?"
Công tử càng đanh mặt hơn: "Ta đã vào cửa Phật từ lâu, là đệ tử tục gia của Phật môn, hơn nữa người yêu khác biệt, dù cho ta không xuất gia thì cũng tuyệt đối không dây dưa với ngươi."
Đào Mộc rất khó chịu, bụng đau quặn lên, cảm giác cứ như mất công mất sức rượt theo một con thỏ, tưởng sắp vào tay thì phốc một cái, thỏ biến thành than... bay đi, ghét bị nàng đụng chạm.
Đào Mộc quay lưng bỏ đi, rồi chợt nghe thấy tiếng quát la của công tử vang lên sau lưng, nàng giật bắn mình, lật đật lôi ra Đào Yêu phiến.
Đến đây, kiếp sống chạy nạn của Đào Mộc đã chính thức bắt đầu.
"Chờ xíu, ta muốn đi giải quyết, đi giải quyết..."
Câu này quả nhiên đầy hiệu quả, đạo trưởng đại hồ tử tức tốc thu hồi bình hồ lô, nghi ngờ ra mặt: "Ngươi đang tính giở trò lừa bịp đó à?"
"Nào có nào có." Đào Mộc lắc đầu nguầy nguậy: "Ta thật tình muốn đi giải quyết... ờ, đi vệ sinh, lẽ ra nó không mãnh liệt cỡ này đâu, nhưng hồi nãy bị ngươi hù cho một cái nên không nhịn nổi nữa, ngươi, ngươi, nếu ngươi không tin thì có làm bẩn hồ lô của ngươi ta cũng kệ."
Đại hồ tử do dự một giây, có lẽ vì không đành bỏ cái bình hồ lô bảo bối của mình nên hắn bèn giải cấm thuật cho nàng: "Nếu ngươi dám chạy thì ta sẽ độ hóa cho ngươi ngay lập tức."
Đào Mộc gập người lại gật đầu tới tấp: "Dạ dạ dạ."
Vừa gật vừa mò ra sau lùm cỏ, đợi khuất tầm mắt hắn rồi thì duỗi năm ngón tay, hóa ra một cây quạt màu hồng đào từ cổ tay trái, nhẹ nhàng biến mất.
Cây quạt này là Ly Hằng đưa cho lúc nàng xuống núi, làm từ cánh của Côn Bằng vỗ cánh là bay xa ngàn dặm, còn quan tâm nhuộm màu lên cho nàng. Nàng vừa thấy nó đã rất thích rồi, Ly Hằng nói hắn còn đặt riêng cho nó một cái tên, gọi là Đào Yêu phiến. Đào Mộc thích cực kỳ, đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa, vô cùng xứng với thân phận đào tinh xinh đẹp như nàng.
Nhưng Ly Hằng lại lắc đầu đáp thành thực: "Ầy, ngươi đừng có hiểu lầm, cây quạt này không có sức tấn công gì đâu, nó chỉ giúp ngươi bỏ chạy được thôi, Đào Yêu phiến, chữ Đào ở đây nghĩa là đào tẩu, pháp lực của ngươi thấp tè, không cần thiết phải đánh nhau làm gì, chỉ có chạy là hợp thôi."
Đào Mộc nhớ hình như lúc đó mình đã thẳng chân đá hắn ra khỏi động, đá ra ngoài hay là vo thành viên rồi lăn ra ngoài nhỉ? Nàng đứng ở ngoài hang chuột mà đau đầu cố nhớ, tiếc là không nhớ ra gì hết, bèn lấy Đào Yêu phiến ra ngắm một lát, hôn chóc nó một cái rồi cất trở vào.
Có một câu thế này: Không xuống biển rộng mênh mông, thì khó lòng nhìn thấy dạ minh châu.
Đào Mộc cảm thấy tình cảnh của mình hiện tại có vẻ khá giống với đại dương mênh mông, nếu nàng muốn lấy viên dạ minh châu dưới đáy biển thì nhất định phải nín thở, ngậm miệng mà núp cho kỹ, lơ là một tí thì có nguy cơ chết chìm, đây chính là thử thách mà trời cao dành cho nàng.
Thế là nàng bèn dựng một cái chòi kế bên hang chuột trong một cái nghĩa địa ở trấn trên, vị trí này khá hợp để ẩn nấp, thi thoảng lại có hai ba cô hồn dã quỷ tới buôn chuyện với nàng, cũng không đến nỗi cô đơn lắm.
Ban ngày Đào Mộc nằm trong cái chòi hóng mát đọc thoại bản mà tiểu quỷ biếu cho, ban đêm thì rủ rê mấy hồn phách gần đó chơi bài kể chuyện nhà, qua ngày rất là phong phú.
Rồi đến ngày nọ, có một bằng hữu mới gia nhập nghĩa địa gần đây, vì để kết thân với cái tập thể nhỏ của nàng mà đã nhiệt tình tặng quà ra mắt. Tên quỷ này khi còn sống là một thái giám trong cung, từng hầu hạ năm sáu bảy tám phi tử, tài quan sát nịnh nọt lấy lòng là nhất hạng, lúc đến gặp Đào Mộc hắn cười phải kêu là sung sướng, miệng sắp toét lên tận mang tai.
"Hề hề, nghe nói tỷ tỷ thích đọc thoại bản, hôm nay ta vừa cướp... à, mua từ gà rừng yêu một quyển, đây chính là sách bán chạy nhất yêu giới hiện tại, có rất nhiều yêu không mua được, ta biết ít chữ nên đọc mà chẳng hiểu gì, bèn mang tới đây cho tỷ tỷ giải khuây."
Đào Mộc đang dồn hết tâm trí vào bài trên bàn, tối nay vận của nàng hơi đen, bây giờ khó lắm mới bốc được bài tốt, không thể xem thường, lời tiểu quỷ nói chỉ có vài chữ lọt vào tai, nàng cũng chỉ đáp đại một không ngẩng đầu lên: "Sách của Tùy Ý ta đã đọc hết rồi, ngươi lấy về đi, có lòng là được rồi."
Tiểu quỷ rầu rầu lấy sách về, liếc qua rồi lại đưa tới: "Tỷ tỷ, đây không phải sách của Tùy Ý đâu, sách của Tùy Ý đều bị ép bán đại hạ giá hết rồi, đây là do một tác giả mới nổi gần đây viết, tỷ nhìn một cái đi, bảo đảm không tệ đâu, viết còn hay hơn Tùy Ý rất nhiều."
Đào Mộc lia mắt qua, "Tru Yêu", nghe tên có vẻ hấp dẫn, nàng bèn đặt bài xuống, nhận lấy nó rồi lật lật qua vài trang, hỏi: "Tại sao sách của Tùy Ý lại bị ép bán đại hạ giá? Chẳng phải sách của cô ấy bán chạy lắm sao?"
"Nghe đâu vì các phi tử của yêu vương đọc xong Yêu Phi Truyện thì bắt đầu gây ra đủ loại cung tâm kế, làm Yêu Vương cung gà chó không yên, hại chết bốn Yêu Vương Tử. Còn Chiêu Diêu Bảng lại càng đáng sợ hơn, Yêu vương đọc nó xong thì nhìn ở đâu cũng thấy điêu dân muốn hại mình, nhìn ai cũng nghĩ người đó muốn đoạt vị, ngày nào cũng lo lắng bất an, mới mấy ngày ngắn ngủi mà đã già tới mấy trăm tuổi. Thế là trong cơn thịnh nộ đã cấm hết đầu sách này, ta còn nghe bằng hữu ở Yêu giới nói tác giả Tùy Ý lâu rồi không xuất hiện có lẽ đã bị chôn rồi."
Đào Mộc nghệt mặt ra, nàng vừa mới nếm được mùi đám đông săn đón, vậy mà vèo một cái đã bị rẻ rúng rồi? Tuy thế sự đổi dời, cải cách tân tiến là lẽ thường thôi, nhưng đổi kiểu này cũng quá nhanh rồi.
Đào Mộc chả còn lòng dạ đâu mà đánh bài tiếp, cất sách rồi chui về cái chòi của mình, soi trăng đọc thâu đêm.
Tới khi phương Đông ló ra vạt nắng đầu tiên thì nàng cũng đọc xong trang cuối, u buồn gập sách lại, cảm giác... hình như viết hay hơn mình thật.
Cốt truyện có cao trào lên xuống, lôi cuốn người đọc, hình tượng nhân vật sinh động, tình cảm tinh tế, mỗi dòng tả cảnh đều khiến người đọc như được đích thân trải nghiệm, không nhạt tí nào.
Nàng cảm thấy điệu này mình khó mà lật đổ được người này rồi, ngó qua tên tác giả, nhớ kỹ tên yêu đã thế chỗ mình, rồi thầm tổn thương trong lòng.
Nàng buồn bã ủ ê nguyên một ngày, mãi đến giờ Tuất thì con chim nhỏ nàng cài bên cạnh công tử mới bay về, báo tin là đạo sĩ đi rồi. Thế là thoắt cái mây tạnh trời quang, Đào Mộc lẹ tay thu dọn đồ đạc, hùng dũng hiên ngang trở về.
Màn đêm chập choạng, ánh trăng như nước, Đào Mộc mặc bộ đồ mát mẻ, lén la lén lút bám vào cửa quan sát hồi lâu, xác định đạo cô đi thật rồi thì mới rón rén leo tường vào. Mò mẫm chạy tới trước cửa phòng công tử, đang tính đẩy cửa vào thì đột nhiên bị ai đó kéo mạnh một phát, loạng choạng lui lại mấy bước. Tới khi thấy rõ người sau lưng thì cơn giận liền bốc lên tận đầu.
Thiếu niên đứng trong bóng tối, mặt mày u ám, thấy nàng muốn la thì vội bịt miệng nàng lại lôi xềnh xệch ra sau cột.
"Gan ngươi cũng lớn quá nhỉ, còn dám quay lại!" Thiếu niên thấp giọng: "Đạo cô kia đã bày trận trong phòng cha ta rồi, ngươi vừa vào sẽ bị bắt ngay."
Đào Mộc giật mình, té ra là giương đông kích tây!
Thiếu niên thấy nàng đã lọt tai thì chậm rãi thả tay xuống, mắt chạm phải bộ y phục mỏng tanh trên người nàng thì mặt ửng hồng, quay đầu đi.
"Đúng là bà nội nó chơi hèn." Đào Mộc buột miệng chửi thề: "May có ngươi nhắc nhở ta, không thì... ơ, mà, ngươi, ngươi sao ngươi biết ta là yêu?"
Thiếu niên tặng cho nàng ánh mắt như nhìn đồ đần, rồi lại quay đầu đi nơi khác: "Mấy ngày nay ngươi không quay lại, còn cần đoán sao?"
"Vậy, vậy cha ngươi cũng biết ta là yêu?"
Thiếu niên đanh mặt lại: "Ừ."
Đào Mộc muốn khóc nấc: "Y biết ta là yêu, chắc chắc sẽ không thích ta..." Dừng lại một lát rồi khóc tiếp: "Ơ, mà sao ngươi không sợ ta?"
Nét mặt thiếu niên thay đổi xoành xoạch: "Sợ, cho nên ngươi đi nhanh đi, đừng quay lại nữa."
Đào Mộc lấy làm lạ, sợ thì lẽ ra hắn phải để nàng bị bắt mới phải chứ? Còn giúp nàng làm gì? Nhưng nghĩ lại hắn đang trong thời kỳ nổi loạn, suy nghĩ lạ mới là bình thường, thế là nàng bèn trượng nghĩa vỗ vỗ vai hắn: "Nhóc ngoan, không uổng công dì thương nhóc, núi cao nước xa, bây giờ từ biệt, ngươi phải chăm sóc cho cha mình thật tốt, chưa biết ngày nào ta sẽ quay về..."
Thiếu niên hừ lạnh: "Nếu ngươi dám quay lại thì ta nhất định sẽ bảo đạo trưởng thu phục ngươi!"
Đầu óc cấu tạo kiểu gì thế này, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Đào Mộc rủa thầm một câu trong bụng rồi tính đi khỏi, nhưng vừa dợm một bước thì công tử đã mở cửa phòng ra đánh két.
Đào Mộc nhìn qua theo bản năng, bốn mắt nhìn nhau, trên mặt công tử thoáng qua kinh hoàng, thấy thiếu niên đứng sau lưng nàng thì mặt vụt biến sắc: "A Hạo, con không sao chứ?"
Đào Mộc thấy hơi đau lòng, bèn ngập ngừng nói: "Ta không làm các người bị thương đâu."
"Ngươi là yêu, nếu không có tâm hại người thì tại sao lại nương nhờ nhà ta?" Công tử nghiêm giọng hỏi, ngũ quang đôn hậu giờ lại có hơi dữ tợn.
Thiếu niên bước tới, nói khẽ với nàng: "Đi nhanh đi."
Đào Mộc không cam lòng chút nào, ngẫm lại đây có lẽ là lần cuối nàng nhìn thấy y, bèn bật thốt ra câu mà nàng ấp ủ bấy lâu: "Ta thích chàng, ta muốn sống vui vẻ với chàng."
Công tử đỏ gay mặt mũi, sau đó đanh mặt nói: "Không biết xấu hổ!"
Đào Mộc đảo mắt qua thiếu niên mặt lạnh ngay bên cạnh, quả nhiên là cha con, nói chuyện cũng giống nhau như đúc.
"Vậy rốt cuộc thì chàng có chấp nhận hay không?"
Công tử càng đanh mặt hơn: "Ta đã vào cửa Phật từ lâu, là đệ tử tục gia của Phật môn, hơn nữa người yêu khác biệt, dù cho ta không xuất gia thì cũng tuyệt đối không dây dưa với ngươi."
Đào Mộc rất khó chịu, bụng đau quặn lên, cảm giác cứ như mất công mất sức rượt theo một con thỏ, tưởng sắp vào tay thì phốc một cái, thỏ biến thành than... bay đi, ghét bị nàng đụng chạm.
Đào Mộc quay lưng bỏ đi, rồi chợt nghe thấy tiếng quát la của công tử vang lên sau lưng, nàng giật bắn mình, lật đật lôi ra Đào Yêu phiến.
Đến đây, kiếp sống chạy nạn của Đào Mộc đã chính thức bắt đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook