Chuyển ngữ: Yunchan

Sân khấu được dựng ở trên mảnh đất trống ở phía Đông miếu Hoa Thần, lúc bọn Đào Mộc tới nơi thì trên đài đang diễn vở kịch Hoa Đình tương hội, dưới đài ngồi đầy cả người, đông nghìn nghịt, chỉ nghe thấy tiếng vỗ tay reo hò vang lên không ngớt, theo đó là tiếng cười nói rôm rả.

Tư Phi Phi xinh đẹp xuất trần, đoan trang nhã nhặn, Đào Mộc xinh xắn động lòng người, địa linh nhân kiệt, Ngưu Quỳnh phong thần tuấn lãng, thần thái sáng láng. Ba người đi tới làm thu hút bao nhiêu ánh nhìn, họ vừa vào sân thì đã có người nhường chỗ cho.

Đào Mộc rất thức thời, vừa cảm ơn rối rít vừa hối lộ hạt dưa, thế là lại xin được một cái ghế nhỏ, nàng nhường cho Tư Phi Phi ngồi, còn mình thì ngồi xổm bên cạnh, dẫn tới lòng thương hại của một tốp tiểu tử, thế rồi bao nhiêu là ghế bay tới, Đào Mộc nhận hai cái, chia cho Ngưu Quỳnh một cái.

Dưới ánh mắt oán giận bất mãn của các tiểu tử, Ngưu Quỳnh nhàn nhã ung dung ngồi vào ghế.

Hồn Tư Phi Phi không ở đây, vả lại còn ăn mặc theo lối phụ nhân, người tiếp cận thấy không ổn đều tản đi cả, trái lại Đào Mộc thì lại suôn sẻ mọi bề, như cá gặp nước, nghe diễn kịch đến là sung sướng, không hề ý thức được có người đang biến sắc.

Mãi tới khi một vị nhân huynh bên cạnh ném qua ánh mắt phong lưu quyến rũ, thiếu nữ sa ngã như Đào Mộc mới bị nện cho một đòn cảnh tỉnh, chợt thấy xấu hổ tới đỏ chín mặt, nàng là người đã có "Gia thất", đâu thể nào buông thả như trước đây được!

Cơn tỉnh ngộ này tới thì chậm mà đi thì thần tốc, chủ yếu là do không ngăn nổi đòn tấn công của ánh mắt quyến rũ kia, lúc tâm trí bắt đầu dao động, có tật giật mình nhìn về phía "Gia thất" của mình thì mới phát hiện: "Ơ, Ngưu ca của ta đâu?"

À, nhớ rồi, lúc nãy nàng nói ở đằng sau không nhìn rõ nên đã đổi chỗ với người trước mặt, đổi mãi đổi mãi cuối cùng đổi lên tận hàng đầu, Ngưu ca của nàng không giỏi giao thiệp nên còn đang cắm rễ ở hàng cuối.

Đào Mộc rướn cổ nhìn ra sau, vượt qua muôn trùng trở ngại, liếc một cái đã ngó thấy hình dáng to lớn của Ngưu ca.

Cái nhìn này đã giúp nàng ghìm cương trước vách đá cheo leo, lúc quay lại với nhân huynh thì mới thấy tuy vị này vẻ ngoài khá được, nhưng còn kém quá xa với Ngưu ca, khí chất thì không thể so bì, nghĩ rồi lòng kiên định lại, tiếp tục cắn hạt dưa coi kịch.

Vị nhân huynh nọ thấy nàng rõ ràng đã sắp dao động, vậy mà quay ngoắc một cái đã bất động như núi, hắn khó hiểu trong lòng, đúng lúc bên cạnh lại có một cô nương xinh đẹp ngồi xuống, thế là hắn bèn chuyển mục tiêu.

Đào Mộc tranh thủ lia sang bên một cái, mắt nheo lại, bắt cá hai tay? Kèm đồ dự bị? Lúc này Đào Mộc mới thấy lúc nãy mình không bị cám dỗ quả là anh minh thần võ, trung trinh tiết liệt!

Thế nhưng cô gái trinh liệt như nàng hiển nhiên không nhiều lắm, vị nhân huynh vừa đổi mục tiêu, chưa bắn phá được bao lâu thì đã có hồi đáp, vừa dẻo mồm vừa tuấn tú, thế là đã bắt gọn được trái tim thiếu nữ, hai người kéo nhau rời khỏi sân khấu, đi ra mảnh đất hoang phía sau.

Đến bước này thì Đào Mộc cũng chả còn hứng thú với vở diễn trên đài nữa, hứng thú của nàng chuyển qua màn vụng trộm vừa bùng phát, hai chân đã rục rịch bám theo.

Đất hoang trong thôn trang chỉ có mỗi nơi này, Đào Mộc cong lưng núp ở chỗ gần hai người kia một trượng, cắn hạt dưa hứng gió, nhìn người ta tán tỉnh nhau mà bình luận khen chê, cực kỳ có tính tự giác. Nhưng đợi lâu thật lâu mà hai người nọ vẫn chưa đi vào chủ đề, nàng bắt đầu mất kiên nhẫn, tru tréo trong lòng, tán tỉnh không thì được ích lợi gì, tiến lên đi, mau lên mau lên!

Có lẽ nhờ trận cổ vũ nhiệt tình của Đào Mộc mà vị nhân huynh kia cuối cùng cũng lấy hết can đảm đưa tay đặt ngang eo của cô nương kia. Cô nương rụt rè e thẹn, muốn nghênh còn cự, tiếp thêm can đảm cho nhân huynh. Thế là hắn vận sức, kéo cô nương vào trong ngực mình, cúi người hôn, Đào Mộc nhìn mà xúc động dâng trào, chặc lưỡi khen ngợi, đột nhiên đúng lúc này bên cạnh bỗng vang lên tiếng người: "Ngươi ở đây làm gì?"

Đào Mộc giật bắn mình, ngẩng đầu lên thì thấy Ngưu Quỳnh với Tư Phi Phi đang nhìn mình chằm chằm, lật đật đứng dậy đáp bừa: "Ta lạc đường, lạc đường."

Tư Phi Phi thở phào: "Tìm được là tốt rồi, Tiểu Mộc, nơi này tốt xấu lẫn lộn, muội đừng chạy lung tung."

"Dạ." Đào Mộc ngoan ngoãn đáp, liếc qua khóe mắt thì thấy đôi uyên ương bị họ chen ngang đã dừng lại, lòng lấy làm tiếc nuối, vừa thấy tiếc thì vị nhân huynh kia đã buông cô nương ra bước về phía này.

Ơ hay, không lẽ muốn giữ họ lại xem cuộc vui?

Đào Mộc thầm khó hiểu, rồi chợt nghe hắn kêu: "Tư Phi Phi!"

Giật mình, hóa ra là người quen.

"Tư Phi Phi! Muội là Tư Phi Phi!" Vị nhân huynh kia khó tin ra mặt, kêu lớn.

Đào Mộc thấy dù quen biết cũng không cần kích động tới nỗi này, nói sao thì trên tay hắn còn có một vị, nên nghĩ tới cảm giác của người ta đã chứ.

Nhìn qua Tư Phi Phi, khi mới nghe thấy tiếng thứ nhất thì có vẻ hoảng hốt, nhưng sau đó đã dửng dưng, thậm chí là có vẻ lãnh đạm: "Ngươi nhận lầm người rồi."

Nhân huynh không gọi nữa nhưng vẫn nhìn Tư Phi Phi chằm chằm, ánh mắt đảo vòng.

Tư Phi Phi quay lưng bỏ đi trước hết, Đào Mộc ôm theo đầy nghi vấn nối gót theo sau, rụt rè hỏi dò một câu, Tư Phi Phi bèn thuận miệng đáp: "Trước đây từng đụng chạm, không muốn lại sinh thêm rắc rối."

Đào Mộc thông suốt, hành động này của nàng coi như đã ngầm thừa nhận rồi.

Biến cố nhỏ này đã ảnh hưởng tới tâm trạng xem hí kịch của ba người nên ai cũng nhất trí ra về, Ngưu Quỳnh đi trước vẹt ra một con đường để cả ba nhanh chóng xuống núi.

*

Mọi người về sớm hơn dự kiến khiến Ngôn Thiêm lấy làm khó hiểu, Tư Phi Phi lấy lý do đông người, y nghe rồi cũng không hỏi nhiều nữa. Trong khi đó Đào Mộc thì vẫn hào hứng bừng bừng, kể những chuyện lý thú mình nhìn thấy cho y nghe, chọc cho y cười tới nỗi ho sặc sụa, làm Tư Phi Phi phải nhanh chóng đẩy y vào phòng nghỉ.

Đào Mộc tự thấy hối lỗi, nói với Ngưu Quỳnh: "Có phải ta không nên chọc y cười không?"

Ngưu Quỳnh hừ một tiếng, không trả lời mà quay lưng bỏ đi.

Đầu óc Đào Mộc lơ mơ, ý gì đây?

Với thái độ thay đổi kỳ cục của Ngưu Quỳnh, Đào Mộc suy tư suốt cả buổi chiều, rốt cuộc đoán rằng vì mình chạy nhảy lung tung khiến người khác không bớt lo, vì dẫu sao lúc ở sân khấu hắn vẫn còn bình thường mà.

Tiếc là nàng đã quên, lúc đó trừ ngó hắn một cái trước khi sắp sa ngã ra thì thời gian còn lại nàng chưa từng liếc hắn lấy một lần, làm sao biết thái độ của hắn sinh biến.

Đào Mộc cảm thấy khiến người ta bận tâm là điều không nên, phải đi an ủi, khéo sao Tư Phi Phi làm rất nhiều bánh hoa cao, nàng bèn chọn mỗi loại một ít rồi bê tới phòng Ngưu Quỳnh, ôm lòng thành khẩn gõ cửa phòng hắn.

"Vào đi."

Đào Mộc dè dặt đẩy cửa ra, thấy hắn đang ngồi cạnh bàn loay hoay với bình hồ lô, bèn bê bánh hoa cao đặt lên bàn: "Hì hì, Ngưu ca."

Tay Ngưu Quỳnh khựng lại, run lên một cái khó thể nhận ra, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: "Chuyện gì?"

Đào Mộc ngồi xuống bên cạnh hắn: "Nghiên cứu hồ lô sao? Cá yêu ở trong sao?"

"Có chuyện thì nói."

Đào Mộc nịnh nọt đẩy bánh hoa cao qua: "Cho ngươi nè."

"Ta không thích ăn ngọt." Ngưu Quỳnh từ chối chẳng chút nể tình: "Mang đi."

Cơn tức của Đào Mộc xộc thẳng lên đan điền, nhưng nàng lấy lại bình tĩnh rất nhanh, vì nghĩ hắn đang lo lắng nên không muốn ăn gì. Khi gặp trường hợp này thì tiểu thư trong thoại bản thường làm sao nhỉ? À, phải rồi, tự đút!

Đào Mộc gắp một miếng bánh hoa hồng lên, chân thành tha thiết đưa tới bên miệng hắn: "Ngoan, há miệng ra nào."

Ngưu Quỳnh đặt hồ lô xuống đánh cạch: "Ta nói không thích ăn, ngươi còn ép?"

Mỹ nhân đã đích thân phục vụ mà còn dám từ chối! Còn tức giận mà từ chối!

Lần này Đào Mộc nổi điên thật, chơi gì thì chơi nhưng đã giẫm lên mặt mũi thì không chơi nữa, nàng lập tức bỏ bánh hoa cao xuống, mắng: "Đại hồ tử, cho ngươi ít màu là muốn mở phường nhuộm à, tưởng ta sợ ngươi thật à, bà đây không hầu nữa!"

Ngưu Quỳnh cũng giận dữ ra mặt, nhưng vẫn cố dằn xuống: "Ngươi tới đây để gây gỗ với ta đó à?!"

Đào Mộc độp lại theo bản năng: "Ai thèm gây với ngươi, đáng ra ta thấy hôm nay ra ngoài làm cho người ta không bớt lo nên mới tới dỗ ngươi một chút, nào ngờ ngươi lại tỏ thái độ với ta! Thật là đi một chuyến toi công."

"Hừ, ngươi còn biết mình khiến người khác không bớt lo." Ngưu Quỳnh nổi giận: "Một cô nương nhà lành mà lại nói nói cười cười với người ngoài, để nam nhân vây quanh còn không biết kiểm điểm, còn ra thể thống gì!"

Đào Mộc bị mấy câu liên tiếp của hắn nã cho chết đứng, khi nhận ra nguyên nhân chủ yếu nằm ở đây thì thấy mình quá oan ức, rõ ràng nàng trung trinh cự tuyệt, còn phát huy sở trường lấy được chỗ ngồi cho hắn, hắn không cảm động thì thôi còn trách nàng không biết kiểm điểm.

Đào Mộc vừa tủi vừa ức, dồn nén một hồi thì đột nhiên đầu óc sáng ra, đây đây đây là, Đại hồ tử này, lẽ nào, lẽ nào đang ăn giấm?

Suy đoán này khiến cơn ấm ức của Đào Mộc hóa ra tò mò, xách ghế tới ngồi xuống cạnh hắn, quan sát đắn đo hồi lâu mới hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

Nghe nàng phát biểu xong gương mặt vốn đang nổi giận phừng phừng bỗng dưng đỏ bừng, Ngưu Quỳnh nhảy chồm lên, lắp bắp phân bua: "Dĩ nhiên không có, ta, ta mắc gì lại ăn giấm chua của ngươi."

Câu trả lời quá đạt tiêu chuẩn, Đào Mộc ngó hắn mà vừa ngạc nhiên vừa đắc ý, Đại Hồ Tử ăn giấm chua thật này! Trời đất ơi, ta có mị lực thật này!

Ngưu Quỳnh bị ánh mắt nóng bỏng của nàng nhìn chòng chọc tới nỗi khó chịu khắp người, hắn vốn đã chột dạ nên càng không dám nhìn nàng, tầm mắt cứ đảo tới đảo lui trên xà nhà.

Đào Mộc hả hê một hồi rồi lại thấy vui mừng, kiểu vui mừng cứ như mật lên men, phồng căng lên khó lòng dằn nén, dĩ nhiên nàng cũng chẳng có ý định dằn nén làm gì, thế là nhanh chân chạy ào tới ôm chầm lấy Ngưu Quỳnh, cạ cạ má lên ngực hắn, còn nhảy lên hí hửng: "Hóa ra ngươi là đạo sĩ như vầy, ta thích."

Ngưu Quỳnh bị một loạt diễn biến làm cho phát ngốc, còn chưa kịp lấy hồn về thì nhuyễn ngọc ôn hương đã dính chặt vào mình, hắn chỉ thấy người mình nóng rần lên, lồng ngực đập lên dồn dập, tay chân chẳng biết đặt ở đâu.

Hắn không biết thì tự nhiên sẽ có người dạy, Đào Mộc thấy hắn cứ đứng trơ ra không động đậy thì nhấc tay hắn lên đặt vào hông mình, giọng nửa phàn nàn nửa dạy dỗ: "Ngươi căng thẳng làm gì, trên người ta có rận đâu, ôm một cái cũng đâu mất miếng thịt nào."

Ngưu Quỳnh thừ ra rất lâu, tới khi cảm nhận được đầu ngón tay truyền tới cảm giác khác thường thì mới nuốt nước bọt, lắp bắp đáp: "Ta, không căng thẳng, chẳng qua là, không quen."

"Vậy sau này ôm nhiều cho quen." Đào Mộc vỗ vỗ lưng hắn trấn an: "Đừng lo đừng lo, để ta giữ nhịp cho, ngươi cứ thả lỏng mà hưởng thụ là được rồi."

Im ru lâu thật lâu.

Đào Mộc muốn ngẩng đầu hỏi thử suy nghĩ của hắn, nhưng đột nhiên cảm thấy bên hông thít chặt lại, cơ thể bị ép sát tới gần hắn hơn, trán đụng vào cằm hắn, miếng thịt thừa bên dưới cứ như đốt lửa, thiêu nàng tới nỗi thần hồn điên đảo, tim đập vang như sấm.

Cái này có thể gọi là học một biết mười không nhở, Đào Mộc mừng thầm trong lòng, không tệ không tệ, trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương