Mộc Cũng Có Đào Hoa
-
Chương 19
Chuyển ngữ: Yunchan
Giọng nói kia rất dịu dàng còn mang theo tiếng thở dốc, nhìn xuyên qua màn xe bay lên phần phật Đào Mộc có thể nhìn thấy sắc mặt ảm đạm của Tư Phi Phi, Tư Phi Phi đang gồng mình kéo chiếc xe ngựa từ đằng sau, bàn tay chảy máu đầm đìa.
Đào Mộc run bắn lên muốn xuống giúp Tư Phi Phi, nhưng vừa động một chút đã nghe Tư Phi Phi thở gấp nói: "Đừng cử động, Tiểu Mộc đừng động, đừng cử động."
Trên vách đá gió thổi lồng lộng, lá và cành khô quật vào cơ thể, Tư Phi Phi cắn chặt môi, tóc bay lên theo gió, mắt nhòe đi.
"Nhảy lên cái cây kia, thấy không?" Tư Phi Phi cố nặn ra từng câu từng chữ: "Nhảy qua đó thì không sao nữa, đừng sợ."
Đào Mộc nhìn về hướng cái cây nàng chỉ, nó ở cách đó không xa, chỉ cần nhảy qua đó thì Tư Phi Phi có thể thả tay ra, nghĩ rồi Đào Mộc không chút do dự, tung người nhảy qua.
Vừa bắt được thân cây thì đã nghe thấy tiếng bể nát vang lên liên tiếp, có thứ gì đó lăn sàn sạt dọc theo vách đá, theo sau là tiếng thở dốc.
Đầu Đào Mộc ong lên một tiếng, quay phắt đầu qua, Tư Phi Phi đã bị cỗ xe ngựa bể tan cuốn rơi xuống vách đá, chỉ để lại cho nàng một nụ cười đôn hậu.
Mỏng manh nhưng không yếu đuối, kiên cường nhưng không trơ cứng, đây là cảm nhận chân thật nhất của Đào Mộc đối với Tư Phi Phi. Khi nhìn thấy cô gái dù chết cũng không sợ hãi đó, không hiểu sao hốc mắt Đào Mộc lại nóng lên, nàng chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ hy sinh tính mạng để cứu mạng con người, nàng là yêu chứ không phải Bồ Tát, vậy mà giờ đây nàng lại dũng cảm quên mình lao đầu xuống vực, trong tích tắc đó nàng cảm thấy mình thật là vĩ đại!
Gió rít bên tai sượt qua má đến phát đau, Đào Mộc nín thở, cố hết sức bắt lấy Tư Phi Phi, vạt áo nàng dính máu trông hệt như hoa mai nở rộ.
Tốc độ rơi ngày một nhanh hơn, khung cảnh chung quanh dần mở rộng, Đào Mộc nhắm mắt lật mình qua để Phi Phi ở bên trên, trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng, có lẽ cái cây già ba trăm năm như mình không dễ té chết đâu.
Nhưng điều khiến nàng khó lòng ngờ tới là khi chỉ còn cách mặt đất ba trượng thì hai người bỗng đứng khựng lại. Hạt châu mà Ngưu Quỳnh đeo vào cổ tay nàng vụt sáng, bên dưới người như có một tầng mây trắng nâng đỡ, đưa hai người đáp xuống nhẹ nhàng.
Hạt châu này lại cứu nàng!
Đào Mộc mừng hết lớn, ôm lấy nó hôn lấy hôn để, cười tí tởn hồi lâu mới đi xem Tư Phi Phi đang hôn mê.
Chỗ này đâu đâu cũng toàn cây là cây, chẳng khác gì với bên trên vách núi, Đào Mộc tìm một cái hang đá cho Tư Phi Phi nằm dựa vào, xử lý vài vết thương đơn giản rồi tìm ít nước đút cho Tư Phi Phi uống, làm xong nàng cũng đã mệt lả, thấy Tư Phi Phi không có vấn đề gì thì cũng dựa vào hang đá đánh một giấc ngon lành.
Sau khi tỉnh lại thì đầu óc có hơi choáng váng, khi nhận ra chỉ còn lại một mình thì Đào Mộc lại thấy lạnh toát cả người, đang tính ra ngoài tìm thì đã thấy Tư Phi Phi cầm vài quả dại đi về hướng này.
Đào Mộc thở hắt ra một hơi, rồi giở giọng than phiền: "Phi Phi tỷ, chỗ này có thể có dã thú, tỷ đừng chạy lung tung."
"Tỷ đi tìm ít thức ăn." Tư Phi Phi cười hiền lành: "Không phải vì sợ Tiểu Mộc chết đói sao."
"Cũng phải." Đào Mộc cười hì hì: "Đúng lúc muội đang đói bụng."
Hai người chia quả dại ra ăn rồi nghỉ ngơi chốc lát, sau đó mới bắt tay vào tìm đường ra.
Tư Phi Phi nói khi mình tỉnh lại thì đã thấy con ngựa lồng lên hoảng loạn, làm sao cũng không khống chế được, khi cả cỗ xe sắp lao xuống vực thì khó khăn lắm nàng mới cắt đứt được dây cương rồi nhảy ra sau xe, đang muốn kéo Đào Mộc ra thì y phục bị quấn vào, mọi chuyện sau đó thì như Đào Mộc đã biết.
Ngưu Quỳnh chẳng biết đã đi đâu mất rồi, không lẽ đi tính sổ với cá yêu. Đào Mộc nhủ thầm, càng nghĩ càng thấy có lý, nếu không tại sao lâu như vậy cũng chẳng thấy bóng dáng đâu chứ, chậc, mới nhìn được mắt một tí thì người đã biến mất tiêu rồi, Đào Mộc ngỡ ngàng nhận ra lòng mình bỗng dưng ê ẩm kỳ lạ.
Cảm giác này làm phiền nàng suốt mấy ngày khiến tinh thần sa sút, cũng chẳng còn lòng dạ để tìm đường ra, Tư Phi Phi bèn khuyên nhủ nàng: "Ngưu đạo trưởng pháp lực cao cường, nhất định không xảy ra chuyện gì đâu."
Đào Mộc thắc mắc: "Tại sao tỷ không lo cho Ngôn công tử?"
Tư Phi Phi hơi nghiêng đầu qua: "Có Ngưu đạo trưởng ở đây thì tỷ có gì không yên lòng được chứ."
Đào Mộc thấy suy nghĩ này của Tư Phi Phi cũng khá đúng, thế là không nghĩ nhiều về nó nữa, nàng bỗng nhớ ra một chuyện khác, cá yêu không thể nào vừa đối phó với Ngưu Quỳnh vừa rảnh tay đối phó với hai người họ được, bảo đảm là có đồng bọn, mà đồng bọn này... nàng sực nghĩ tới Ly Hằng.
Tìm một con chim nhỏ làm người đưa tin, chưa đầy một ngày Ly Hằng đã xuất hiện ở cửa hang.
Lúc ấy trời đã tối, Đào Mộc đang ngủ lim dim thì nghe bên ngoài vọng vào tiếng kêu quen thuộc, nàng vội ngồi nhổm dậy lặng lẽ đi ra ngoài, có lẽ do mấy hôm nay không được nghỉ ngơi thoải mái nên trông nàng có hơi tiều tụy, Ly Hằng vừa trông thấy nàng đã kêu lên: "Sao nhìn ngươi già quá vậy?"
Đào Mộc sờ gò má khô hóp: "Gió núi lớn quá, tài nguyên lại có hạn nên không tiện dưỡng da."
Ly Hằng ra vẻ thần bí, moi từ tay áo ra một chiếc bình ngọc: "Bài thuốc bí truyền về dưỡng nhan của Bạch thỏ tinh đây, uống vào rồi bảo đảm ngươi sẽ tỏa hào quang, giữ mãi tuổi thanh xuân, không cần chín lượng cũng chưa tới chín văn, đang đại hạ giá, chỉ cần ngươi giới thiệu với bạn bè là có ngay một bình."
Đào Mộc: "Giới thiệu ai?"
Ly Hằng: "Bạn bè."
"Bạn ta chỉ có mỗi ngươi thôi."
Ly Hằng nở ra nụ cười vinh hạnh rồi nhét cái bình vào trong túi nàng: "Sao ngươi lại chạy tới cái chỗ khỉ ho cò gáy này tu luyện thế hả?"
"Trải nghiệm cuộc sống mà." Đào Mộc tìm một tảng đá lớn ngồi lên: "Gần đây ngươi đang bận gì à?"
"Làm ăn thôi." Ly Hằng ngồi xuống cạnh nàng: "Khai thác khách hàng tiềm năng, xung phong đi đầu, phấn đấu lên tiền tuyến."
"Bạch thỏ tinh chia cho ngươi bao nhiêu?"
"Cái này là bí mật làm ăn, không trả lời được."
Đào Mộc bĩu môi: "Ta còn tưởng ngươi bận gì tới nỗi không có thời gian đi gặp ta, không ngờ lại tới nhanh như vậy."
"À, tại mấy hôm nay ta đang ở gần đây thôi."
"Làm gì?"
"Ban đầu là tới để gian diếu... à ước hẹn với một muội tử, nhưng lại vô tình đụng phải người quen cũ, chính là cá yêu đó. Hắn đang bị một đạo sĩ đuổi giết nên bảo ta giúp hắn thoát thân, ta bèn lùa xe ngựa của gã đạo sĩ đó xuống vách đá, không ngờ hắn lại là một cao tăng đắc đạo, coi vật ngoài thân như rác rưởi, chả thèm liếc cái nào đã phóng ngay về phía cá yêu, làm ta phải phục sát đất..."
Bốp!
Đào Mộc tung chân đạp cho hắn một cú.
Ly Hằng xoa xoa mông vừa ấm ức vừa khó hiểu: "Ta làm gì sai?"
"Ngươi không thấy đạo sĩ đó quen sao hả?"
Ly Hằng nghĩ kỹ lại rồi kêu lên tấm tắc: "Ngươi nói ta mới thấy đúng, hình như đã gặp ở đâu đó rồi, nè, chắc hắn không phải gã gì, gì đó chứ..."
"Ngưu Quỳnh."
"A! Ngưu Quỳnh, tình lang của ngươi." Ly Hằng vỗ hai tay vào nhau đánh bốp: "Mặt của hắn làm ở đâu vậy? Hiệu quả không tệ đâu."
Đào Mộc lại đạp thêm một phát: "Nếu không phải tại ngươi thì ta đâu rơi xuống cái nơi quỷ quái này, ngươi đưa ta ra khỏi đây mau lên, mau lên."
"Ta nghĩ giờ phút này ngươi nên bình tĩnh ngồi chờ Ngưu lão đạo tới cứu thì hơn." Ly Hằng phân tích hợp tình hợp lý: "Mỹ nhân gặp nạn chẳng phải đều có anh hùng giẫm lên mây bảy màu hiên ngang lẫm liệt tới cứu à? Ngươi cứ âm thầm lặng lẽ bỏ đi theo ta thế này thì còn ra cái thể loại gì nữa chớ."
"Hắn không thèm lo cho ta thì ta còn chờ hắn làm gì!" Đào Mộc hết nhịn nổi gào lên: "Ta mặc xác, ngươi đưa ta đi mau, ta muốn ra ngoài tìm hắn tính sổ."
"Ôi cha, lá gan của ngươi to ghê." Ly Hằng giật bắn lui lại một bước: "Ta không làm đồng lõa đâu đó."
"Có đi hay không!" Đào Mộc rống to.
Trong hang vọng ra giọng của Tư Phi Phi: "Tiểu Mộc, muội đang nói chuyện với ai thế?"
Ly Hằng đưa tay lên miệng suỵt một tiếng rồi vỗ vỗ vai Đào Mộc đầy trịnh trọng, nói bằng khẩu hình: "Bạn tốt à, bảo trọng."
Sau đó, biến.
Không sợ đối thủ như thần chỉ sợ đồng đội như heo, Đào Mộc cảm thấy Ly Hằng còn vượt qua cảnh giới của đồng đội heo.
Cứ thế nàng ôm lòng căm phẫn bất bình chờ thêm hai ngày, rốt cuộc cũng có người tới cứu.
Nhưng lại là cá yêu.
Dĩ nhiên Đào Mộc không tin gã ta chút nào, trừng mắt nhìn hắn đầy hoài nghi. Thế mà hắn còn thản nhiên mỉm cười hiền hòa: "Phi Phi, nàng chịu khổ rồi, ta đến đón nàng về nhà đây."
Đào Mộc: "Ta nhổ."
Sắc mặt Tư Phi Phi hơi tái: "Phu quân, Ngưu đạo trưởng đâu?"
"Đi thôi, lát nữa trời sẽ tối mất." Cá yêu không đáp mà chỉ bước tới nắm lấy tay Tư Phi Phi, Đào Mộc đứng chắn bên cạnh, nói: "Ngươi, ngươi còn muốn cướp... người!"
Đào Mộc còn chưa nói hết câu thì đã bị hất bay, ngực nóng rát, miệng phun máu, Tư Phi Phi chỉ kịp kêu lên một tiếng hoảng hốt: "Tiểu Mộc!" sau đó đã bị cá yêu ôm lấy, hóa thành một luồng sáng biến mất.
Bà nó quá là xui!
Đào Mộc chỉ muốn chửi thề một câu như vậy, người mềm rũ ra chẳng còn tí sức lực nào, gian nan lắm mới chui ra được từ trong đống đất đá thì phát hiện thêm một người mới tới.
Là Ngưu Quỳnh.
Hắn lao vào hang đá với khí thế hung hăng, mới mở miệng ra đã hỏi ngay: "Cá yêu đâu?"
Đào Mộc lau máu trên mép: "Chạy rồi."
"Hừ, lại trễ một bước." Hắn thở dài một tiếng rồi cất bước toan xông ra ngoài: "Hồn phách của Ngôn Thiêm bị gã ném tới hồ Nhạc Di, chúng ta phải đi tìm nhanh lên."
Đào Mộc đứng yên không động đậy, hắn đi được vài bước thì ngoái đầu lại: "Đi!"
"Ta phải cứu Phi Phi tỷ, tỷ ấy bị cá yêu bắt đi." Đào Mộc nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi đi hồ Nhạc Di một mình đi."
"Ngươi không biết hắn chạy đi đâu thì cứu kiểu gì, chúng ta đi tìm hồn phách trước, sau đó..."
"Không." Đào Mộc cắt phăng: "Phi Phi tỷ đang gặp nguy hiểm."
"Ngôn Thiêm cũng rất nguy hiểm."
"Ta không quen hắn, ta thậm chí còn chưa từng gặp hắn." Đào Mộc lắc đầu bướng bỉnh: "Ai tốt với ta thì ta sẽ tốt với người đó, còn người ngoài ta không quan tâm."
Nói rồi mặc kệ hắn, Đào Mộc bước nhanh ra cửa hang nhắm về hướng cá yêu biến mất, nàng bị thương không thể đi nhanh nên chưa đầy mấy bước đã bị Ngưu Quỳnh đuổi kịp.
"Ta theo ngươi."
Đào Mộc quẹt miệng không lên tiếng, chỉ cắm đầu đi mãi, hắn nhìn nàng hồi lâu rồi đột nhiên đưa tay ra bế nàng lên: "Ngươi đi thế này thì biết tới bao giờ, ta ngự kiếm đưa ngươi đi."
Bảo kiếm trắng bạc kêu ong lên một tiếng thay cho câu trả lời, Đào Mộc ngả nghiêng đứng sau lưng hắn, tâm trạng bỗng kích động một cách kỳ lạ, nàng vòng tay ôm lấy eo hắn theo bản năng, cảm thấy người hắn cứng lại làm nàng phải phì cười.
Hai người bay vượt qua mây mù hồi lâu thì dừng lại trên một ngọn núi hoang.
Đào Mộc cảm ứng thử thì nhận ra khí tức của Tư Phi Phi ở gần đó, Ngưu Quỳnh lấy la bàn của hắn ra loay hoay một lát rồi chỉ về một hướng, họ đi lần theo hướng đó, rốt cuộc cũng tìm được hai người nọ bên cạnh một cây đại thụ rợp trời.
Tư Phi Phi ngồi dựa vào thân cây, mắt nhắm nghiền, nét mặt đau đớn như đang cực lực chống chọi với thứ gì. Cá yêu thì ghé vào tai nàng thì thầm, quanh thân hiện lên ánh sáng lục âm u tăm tối.
Giọng nói kia rất dịu dàng còn mang theo tiếng thở dốc, nhìn xuyên qua màn xe bay lên phần phật Đào Mộc có thể nhìn thấy sắc mặt ảm đạm của Tư Phi Phi, Tư Phi Phi đang gồng mình kéo chiếc xe ngựa từ đằng sau, bàn tay chảy máu đầm đìa.
Đào Mộc run bắn lên muốn xuống giúp Tư Phi Phi, nhưng vừa động một chút đã nghe Tư Phi Phi thở gấp nói: "Đừng cử động, Tiểu Mộc đừng động, đừng cử động."
Trên vách đá gió thổi lồng lộng, lá và cành khô quật vào cơ thể, Tư Phi Phi cắn chặt môi, tóc bay lên theo gió, mắt nhòe đi.
"Nhảy lên cái cây kia, thấy không?" Tư Phi Phi cố nặn ra từng câu từng chữ: "Nhảy qua đó thì không sao nữa, đừng sợ."
Đào Mộc nhìn về hướng cái cây nàng chỉ, nó ở cách đó không xa, chỉ cần nhảy qua đó thì Tư Phi Phi có thể thả tay ra, nghĩ rồi Đào Mộc không chút do dự, tung người nhảy qua.
Vừa bắt được thân cây thì đã nghe thấy tiếng bể nát vang lên liên tiếp, có thứ gì đó lăn sàn sạt dọc theo vách đá, theo sau là tiếng thở dốc.
Đầu Đào Mộc ong lên một tiếng, quay phắt đầu qua, Tư Phi Phi đã bị cỗ xe ngựa bể tan cuốn rơi xuống vách đá, chỉ để lại cho nàng một nụ cười đôn hậu.
Mỏng manh nhưng không yếu đuối, kiên cường nhưng không trơ cứng, đây là cảm nhận chân thật nhất của Đào Mộc đối với Tư Phi Phi. Khi nhìn thấy cô gái dù chết cũng không sợ hãi đó, không hiểu sao hốc mắt Đào Mộc lại nóng lên, nàng chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ hy sinh tính mạng để cứu mạng con người, nàng là yêu chứ không phải Bồ Tát, vậy mà giờ đây nàng lại dũng cảm quên mình lao đầu xuống vực, trong tích tắc đó nàng cảm thấy mình thật là vĩ đại!
Gió rít bên tai sượt qua má đến phát đau, Đào Mộc nín thở, cố hết sức bắt lấy Tư Phi Phi, vạt áo nàng dính máu trông hệt như hoa mai nở rộ.
Tốc độ rơi ngày một nhanh hơn, khung cảnh chung quanh dần mở rộng, Đào Mộc nhắm mắt lật mình qua để Phi Phi ở bên trên, trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng, có lẽ cái cây già ba trăm năm như mình không dễ té chết đâu.
Nhưng điều khiến nàng khó lòng ngờ tới là khi chỉ còn cách mặt đất ba trượng thì hai người bỗng đứng khựng lại. Hạt châu mà Ngưu Quỳnh đeo vào cổ tay nàng vụt sáng, bên dưới người như có một tầng mây trắng nâng đỡ, đưa hai người đáp xuống nhẹ nhàng.
Hạt châu này lại cứu nàng!
Đào Mộc mừng hết lớn, ôm lấy nó hôn lấy hôn để, cười tí tởn hồi lâu mới đi xem Tư Phi Phi đang hôn mê.
Chỗ này đâu đâu cũng toàn cây là cây, chẳng khác gì với bên trên vách núi, Đào Mộc tìm một cái hang đá cho Tư Phi Phi nằm dựa vào, xử lý vài vết thương đơn giản rồi tìm ít nước đút cho Tư Phi Phi uống, làm xong nàng cũng đã mệt lả, thấy Tư Phi Phi không có vấn đề gì thì cũng dựa vào hang đá đánh một giấc ngon lành.
Sau khi tỉnh lại thì đầu óc có hơi choáng váng, khi nhận ra chỉ còn lại một mình thì Đào Mộc lại thấy lạnh toát cả người, đang tính ra ngoài tìm thì đã thấy Tư Phi Phi cầm vài quả dại đi về hướng này.
Đào Mộc thở hắt ra một hơi, rồi giở giọng than phiền: "Phi Phi tỷ, chỗ này có thể có dã thú, tỷ đừng chạy lung tung."
"Tỷ đi tìm ít thức ăn." Tư Phi Phi cười hiền lành: "Không phải vì sợ Tiểu Mộc chết đói sao."
"Cũng phải." Đào Mộc cười hì hì: "Đúng lúc muội đang đói bụng."
Hai người chia quả dại ra ăn rồi nghỉ ngơi chốc lát, sau đó mới bắt tay vào tìm đường ra.
Tư Phi Phi nói khi mình tỉnh lại thì đã thấy con ngựa lồng lên hoảng loạn, làm sao cũng không khống chế được, khi cả cỗ xe sắp lao xuống vực thì khó khăn lắm nàng mới cắt đứt được dây cương rồi nhảy ra sau xe, đang muốn kéo Đào Mộc ra thì y phục bị quấn vào, mọi chuyện sau đó thì như Đào Mộc đã biết.
Ngưu Quỳnh chẳng biết đã đi đâu mất rồi, không lẽ đi tính sổ với cá yêu. Đào Mộc nhủ thầm, càng nghĩ càng thấy có lý, nếu không tại sao lâu như vậy cũng chẳng thấy bóng dáng đâu chứ, chậc, mới nhìn được mắt một tí thì người đã biến mất tiêu rồi, Đào Mộc ngỡ ngàng nhận ra lòng mình bỗng dưng ê ẩm kỳ lạ.
Cảm giác này làm phiền nàng suốt mấy ngày khiến tinh thần sa sút, cũng chẳng còn lòng dạ để tìm đường ra, Tư Phi Phi bèn khuyên nhủ nàng: "Ngưu đạo trưởng pháp lực cao cường, nhất định không xảy ra chuyện gì đâu."
Đào Mộc thắc mắc: "Tại sao tỷ không lo cho Ngôn công tử?"
Tư Phi Phi hơi nghiêng đầu qua: "Có Ngưu đạo trưởng ở đây thì tỷ có gì không yên lòng được chứ."
Đào Mộc thấy suy nghĩ này của Tư Phi Phi cũng khá đúng, thế là không nghĩ nhiều về nó nữa, nàng bỗng nhớ ra một chuyện khác, cá yêu không thể nào vừa đối phó với Ngưu Quỳnh vừa rảnh tay đối phó với hai người họ được, bảo đảm là có đồng bọn, mà đồng bọn này... nàng sực nghĩ tới Ly Hằng.
Tìm một con chim nhỏ làm người đưa tin, chưa đầy một ngày Ly Hằng đã xuất hiện ở cửa hang.
Lúc ấy trời đã tối, Đào Mộc đang ngủ lim dim thì nghe bên ngoài vọng vào tiếng kêu quen thuộc, nàng vội ngồi nhổm dậy lặng lẽ đi ra ngoài, có lẽ do mấy hôm nay không được nghỉ ngơi thoải mái nên trông nàng có hơi tiều tụy, Ly Hằng vừa trông thấy nàng đã kêu lên: "Sao nhìn ngươi già quá vậy?"
Đào Mộc sờ gò má khô hóp: "Gió núi lớn quá, tài nguyên lại có hạn nên không tiện dưỡng da."
Ly Hằng ra vẻ thần bí, moi từ tay áo ra một chiếc bình ngọc: "Bài thuốc bí truyền về dưỡng nhan của Bạch thỏ tinh đây, uống vào rồi bảo đảm ngươi sẽ tỏa hào quang, giữ mãi tuổi thanh xuân, không cần chín lượng cũng chưa tới chín văn, đang đại hạ giá, chỉ cần ngươi giới thiệu với bạn bè là có ngay một bình."
Đào Mộc: "Giới thiệu ai?"
Ly Hằng: "Bạn bè."
"Bạn ta chỉ có mỗi ngươi thôi."
Ly Hằng nở ra nụ cười vinh hạnh rồi nhét cái bình vào trong túi nàng: "Sao ngươi lại chạy tới cái chỗ khỉ ho cò gáy này tu luyện thế hả?"
"Trải nghiệm cuộc sống mà." Đào Mộc tìm một tảng đá lớn ngồi lên: "Gần đây ngươi đang bận gì à?"
"Làm ăn thôi." Ly Hằng ngồi xuống cạnh nàng: "Khai thác khách hàng tiềm năng, xung phong đi đầu, phấn đấu lên tiền tuyến."
"Bạch thỏ tinh chia cho ngươi bao nhiêu?"
"Cái này là bí mật làm ăn, không trả lời được."
Đào Mộc bĩu môi: "Ta còn tưởng ngươi bận gì tới nỗi không có thời gian đi gặp ta, không ngờ lại tới nhanh như vậy."
"À, tại mấy hôm nay ta đang ở gần đây thôi."
"Làm gì?"
"Ban đầu là tới để gian diếu... à ước hẹn với một muội tử, nhưng lại vô tình đụng phải người quen cũ, chính là cá yêu đó. Hắn đang bị một đạo sĩ đuổi giết nên bảo ta giúp hắn thoát thân, ta bèn lùa xe ngựa của gã đạo sĩ đó xuống vách đá, không ngờ hắn lại là một cao tăng đắc đạo, coi vật ngoài thân như rác rưởi, chả thèm liếc cái nào đã phóng ngay về phía cá yêu, làm ta phải phục sát đất..."
Bốp!
Đào Mộc tung chân đạp cho hắn một cú.
Ly Hằng xoa xoa mông vừa ấm ức vừa khó hiểu: "Ta làm gì sai?"
"Ngươi không thấy đạo sĩ đó quen sao hả?"
Ly Hằng nghĩ kỹ lại rồi kêu lên tấm tắc: "Ngươi nói ta mới thấy đúng, hình như đã gặp ở đâu đó rồi, nè, chắc hắn không phải gã gì, gì đó chứ..."
"Ngưu Quỳnh."
"A! Ngưu Quỳnh, tình lang của ngươi." Ly Hằng vỗ hai tay vào nhau đánh bốp: "Mặt của hắn làm ở đâu vậy? Hiệu quả không tệ đâu."
Đào Mộc lại đạp thêm một phát: "Nếu không phải tại ngươi thì ta đâu rơi xuống cái nơi quỷ quái này, ngươi đưa ta ra khỏi đây mau lên, mau lên."
"Ta nghĩ giờ phút này ngươi nên bình tĩnh ngồi chờ Ngưu lão đạo tới cứu thì hơn." Ly Hằng phân tích hợp tình hợp lý: "Mỹ nhân gặp nạn chẳng phải đều có anh hùng giẫm lên mây bảy màu hiên ngang lẫm liệt tới cứu à? Ngươi cứ âm thầm lặng lẽ bỏ đi theo ta thế này thì còn ra cái thể loại gì nữa chớ."
"Hắn không thèm lo cho ta thì ta còn chờ hắn làm gì!" Đào Mộc hết nhịn nổi gào lên: "Ta mặc xác, ngươi đưa ta đi mau, ta muốn ra ngoài tìm hắn tính sổ."
"Ôi cha, lá gan của ngươi to ghê." Ly Hằng giật bắn lui lại một bước: "Ta không làm đồng lõa đâu đó."
"Có đi hay không!" Đào Mộc rống to.
Trong hang vọng ra giọng của Tư Phi Phi: "Tiểu Mộc, muội đang nói chuyện với ai thế?"
Ly Hằng đưa tay lên miệng suỵt một tiếng rồi vỗ vỗ vai Đào Mộc đầy trịnh trọng, nói bằng khẩu hình: "Bạn tốt à, bảo trọng."
Sau đó, biến.
Không sợ đối thủ như thần chỉ sợ đồng đội như heo, Đào Mộc cảm thấy Ly Hằng còn vượt qua cảnh giới của đồng đội heo.
Cứ thế nàng ôm lòng căm phẫn bất bình chờ thêm hai ngày, rốt cuộc cũng có người tới cứu.
Nhưng lại là cá yêu.
Dĩ nhiên Đào Mộc không tin gã ta chút nào, trừng mắt nhìn hắn đầy hoài nghi. Thế mà hắn còn thản nhiên mỉm cười hiền hòa: "Phi Phi, nàng chịu khổ rồi, ta đến đón nàng về nhà đây."
Đào Mộc: "Ta nhổ."
Sắc mặt Tư Phi Phi hơi tái: "Phu quân, Ngưu đạo trưởng đâu?"
"Đi thôi, lát nữa trời sẽ tối mất." Cá yêu không đáp mà chỉ bước tới nắm lấy tay Tư Phi Phi, Đào Mộc đứng chắn bên cạnh, nói: "Ngươi, ngươi còn muốn cướp... người!"
Đào Mộc còn chưa nói hết câu thì đã bị hất bay, ngực nóng rát, miệng phun máu, Tư Phi Phi chỉ kịp kêu lên một tiếng hoảng hốt: "Tiểu Mộc!" sau đó đã bị cá yêu ôm lấy, hóa thành một luồng sáng biến mất.
Bà nó quá là xui!
Đào Mộc chỉ muốn chửi thề một câu như vậy, người mềm rũ ra chẳng còn tí sức lực nào, gian nan lắm mới chui ra được từ trong đống đất đá thì phát hiện thêm một người mới tới.
Là Ngưu Quỳnh.
Hắn lao vào hang đá với khí thế hung hăng, mới mở miệng ra đã hỏi ngay: "Cá yêu đâu?"
Đào Mộc lau máu trên mép: "Chạy rồi."
"Hừ, lại trễ một bước." Hắn thở dài một tiếng rồi cất bước toan xông ra ngoài: "Hồn phách của Ngôn Thiêm bị gã ném tới hồ Nhạc Di, chúng ta phải đi tìm nhanh lên."
Đào Mộc đứng yên không động đậy, hắn đi được vài bước thì ngoái đầu lại: "Đi!"
"Ta phải cứu Phi Phi tỷ, tỷ ấy bị cá yêu bắt đi." Đào Mộc nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi đi hồ Nhạc Di một mình đi."
"Ngươi không biết hắn chạy đi đâu thì cứu kiểu gì, chúng ta đi tìm hồn phách trước, sau đó..."
"Không." Đào Mộc cắt phăng: "Phi Phi tỷ đang gặp nguy hiểm."
"Ngôn Thiêm cũng rất nguy hiểm."
"Ta không quen hắn, ta thậm chí còn chưa từng gặp hắn." Đào Mộc lắc đầu bướng bỉnh: "Ai tốt với ta thì ta sẽ tốt với người đó, còn người ngoài ta không quan tâm."
Nói rồi mặc kệ hắn, Đào Mộc bước nhanh ra cửa hang nhắm về hướng cá yêu biến mất, nàng bị thương không thể đi nhanh nên chưa đầy mấy bước đã bị Ngưu Quỳnh đuổi kịp.
"Ta theo ngươi."
Đào Mộc quẹt miệng không lên tiếng, chỉ cắm đầu đi mãi, hắn nhìn nàng hồi lâu rồi đột nhiên đưa tay ra bế nàng lên: "Ngươi đi thế này thì biết tới bao giờ, ta ngự kiếm đưa ngươi đi."
Bảo kiếm trắng bạc kêu ong lên một tiếng thay cho câu trả lời, Đào Mộc ngả nghiêng đứng sau lưng hắn, tâm trạng bỗng kích động một cách kỳ lạ, nàng vòng tay ôm lấy eo hắn theo bản năng, cảm thấy người hắn cứng lại làm nàng phải phì cười.
Hai người bay vượt qua mây mù hồi lâu thì dừng lại trên một ngọn núi hoang.
Đào Mộc cảm ứng thử thì nhận ra khí tức của Tư Phi Phi ở gần đó, Ngưu Quỳnh lấy la bàn của hắn ra loay hoay một lát rồi chỉ về một hướng, họ đi lần theo hướng đó, rốt cuộc cũng tìm được hai người nọ bên cạnh một cây đại thụ rợp trời.
Tư Phi Phi ngồi dựa vào thân cây, mắt nhắm nghiền, nét mặt đau đớn như đang cực lực chống chọi với thứ gì. Cá yêu thì ghé vào tai nàng thì thầm, quanh thân hiện lên ánh sáng lục âm u tăm tối.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook