Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú
-
Quyển 3 - Chương 61: Khúc bi ca Ảnh trang bị hỏa thiêu (3)
“Ta là Nguyên Phi Bạch mà.” Hắn ngồi trên xe lăn bật cười khe khẽ, đôi mắt phượng giống y Nguyên Phi Bạch nhìn tôi nhưng lại tựa vực sâu thăm thẳm, không thể bước vào.
Tôi thở dài một hơi: “Bạch Tam gia chưa bao giờ gọi thẳng tên tục của phụ thân anh ta, nếu tiên sinh đã biết nhiều chuyện xưa như vậy, lại còn có bản chép tay của công chúa Bình Ninh, Mộc Cẩn đoán chắc trước kia ngài cũng là người của Tử Tê sơn trang,” tôi ngừng lại một chút, nhìn vào mắt hắn, “Nếu tôi đoán không lầm, ngài chính là người vẫn ở cùng Nguyên Thanh Vũ nhiều năm qua?”
Hắn nở nụ cười hài lòng: “Sao cô có thể khẳng định như vậy, tiểu thư Hoa Mộc Cẩn.”
Tôi đứng dậy, tay nắm chặt quyển sổ, bình tĩnh nói: “Nơi này trồng rất nhiều mai nhưng cả vườn đều thơm nồng một mùi hoa khác. Tôi đã tới sau vườn xem qua, quả nhiên có trồng hoa lạc tiên. Hoa lạc tiên là cây trồng xứ nóng, vậy trong vườn này nhất định phải có suối nước nóng, các điều kiện địa lý khác cũng giống Tây Phong uyển như đúc, bằng không nó không thể sống sót. Mà đã có điều kiện trồng hoa lạc tiên thì không thể là dân chúng bình thường, không hiểu quy luật sinh trưởng của nó sẽ không thể tùy tiện trồng được cây sống, vì vậy tôi lớn mật đoán rằng. ngài đi ra từ Ám cung của Tử Tê sơn trang, vậy nên ngài mới biết rõ cách trồng của từng thứ cây cỏ trong Tây Phong uyển đến vậy. Mà có hai lý do thực sự khiến ngài trồng loại hoa lạc tiên này, thứ nhất là vì hoài niệm Ám cung ở Tử Tê sơn trang.”
Hắn nhìn vào mắt tôi, cười ôn hòa: “Cô nói đúng, còn một nguyên nhân khác, cô có thể nói cho ta biết không?”
“Bởi vì ngài dùng người sống làm thí nghiệm, tôi không biết cụ thể ngài làm thế nào để biến những người này trở thành xác sống biết đi, nhưng tôi biết ngài không ngừng lừa các cao thủ võ lâm vào sơn trang này, giúp Nguyên Thanh Vũ hấp thu công lực của bọn họ. Ngài không kịp biến toàn bộ thi thể của họ thành hình nhân, cũng không thể xử lý hết ngay, vậy nên ngài mới dùng hương thơm ngào ngạt của loài hoa này nhằm che giấu mùi tanh hôi của xác chết!?”
Hắn ngồi đó ra sức vỗ tay: “Hay, rất hay, thảo nảo tiểu nghiệt chủng kia cưng chiều ngươi như vậy, quả nhiên không giống nữ tử thông thường.”
Tôi lại nói tiếp: “Lỗ tiên sinh vì bị kích thích nên đôi khi thần trí mơ hồ, vì vậy ông ấy mới tưởng đôi hình nhân vợ con bên cạnh ông là thật, sau đó nghiêm túc xây dựng Ám cung cho ngài.”
Hắn mỉm cười, đẩy xe lại gần chỗ tôi: “Ngươi nói đều đúng cả, vậy giờ ngươi thử đoán xem, ta sẽ làm gì ngươi đây?”
Thân người tôi không thể không run lên, tôi lùi về sau một bước, cố tự trấn tĩnh, nói: “Ngài và Nguyên gia tất nhiên là địch chứ không phải bạn, nếu tôi là ngài, nhất định sẽ lợi dụng tôi để dụ Nguyên Phi Bạch đến đây, sau đó giết tôi trước mặt Nguyên Phi Bạch, để anh ta phải chịu hết những đau đớn ông từng chịu.”
Tôi đặc biệt nhấn mạnh vào chỗ “trước mặt Nguyên Phi Bạch” để nhắc nhở hắn rằng bây giờ chưa thể giết tôi, mặt kệ ra sao, cứ trì hoãn trước đã, sau đó để Nguyên Phi Bạch tới giải quyết.
Hắn chống cằm, cười bảo: “Kế hoãn binh hay lắm, chẳng qua cũng khá được việc.”
Tôi mở miệng nói: “Rốt cuộc đây là nơi nào?”
“Nơi này là Mai Ảnh sơn trang, Mộc cô nương.” Hắn khẽ mỉm cười.
Tim rung lên một cái, “Mai Ảnh” ư?
Tôi trầm giọng hỏi: “Xin hỏi tên họ của tiên sinh, để tôi và Tam gia nhà tôi biết xem rốt cuộc mình đã rơi vào tay ai.”
Người nọ mỉm cười: “Đã bao năm rồi chưa có ai hỏi tên thật của ta,” hắn ngẩng đầu lên, cười nói: “Tư Mã Liên.” Sau đó hắn giơ tay lột lớp hóa trang trên mặt, để lộ ra gương mặt dữ tợn đầy sẹo do đao chém, còn cả mái tóc bạc trắng.
Tôi thì thào nhẩm lại tên của lão, lòng chợt kinh hoảng, nếu nhà Tư Mã đều là tôi tớ cho Nguyên gia thì vì sao gã Tư Mã này lại hận Nguyên gia đến vậy?
Tôi bật thốt: “Chẳng lẽ tiên sinh là Ám thần tiền nhiệm, là Tư Mã Liên đã dám giết chủ nhân trước kia của Ám cung Nguyên Thanh Phong?
Lão ngửa đầu cười sằng sặc, giọng cười khàn khàn thật đáng sợ, tràn ngập căm giận và phẫn uất, ánh mắt sắc nhọn như hai lưỡi dao: “Đúng vậy.”
Tư Mã Liên nhìn tôi một hồi, hình như đã quyết định điều gì. Lão vung tay lên, trong tay đã có thêm một cây sáo trúc. Lão đặt sao lên miệng thổi nhẹ một tiếng. Một cô bé chạy tới, trên mặt là nét cười vô cùng kỳ quái. Đằng sau quả nhiên là Lỗ Nguyên đang lảo đảo chạy theo, ông ta vẫn còn hớn hở hô: “A Nam, đừng chạy nhanh như thế!”
Ông vừa tới đây, nhìn thấy mọi thứ thì lập tức ngẩn người. Tư Mã Liên cười bảo tôi: “Ta nhớ cô nương vẫn còn một đồng bạn mà nhỉ.”
Tôi sững ra, chắc lão đang nói về Đoàn Nguyệt Dung.
“Cô nói xem, nếu Đạp Tuyết công tử kiêu ngạo nhất thiên hạ biết người phụ nữ của mình bị người ta đùa bỡn, hắn sẽ nghĩ thế nào đây?” Khóe miệng lão bắt đầu hiện lên ý cười tàn khốc, “Hoặc là, nếu hắn tận mắt nhìn thấy thiếp yêu của mình bị người ta cường bạo, hắn sẽ có nét mặt thế nào?”
Tiết trời không hề lạnh, nhất là khi trong vườn này còn có cả suối nước nóng, thậm chí đứng trong phòng còn thấy hơi oi bức, vậy mà người tôi lại toát mồ hôi lạnh. Lão ta muốn làm gì?
Lão thổi một khúc sáo ngắn, bức tranh của Tạ phu nhân được kéo lên, quả nhiên mọi thứ đều giống hệt Ám cung. Tôi không thể lui bước, đành chịu cho cái tên giống Tố Huy kia kéo vào. Cây đuốc quen thuộc sáng lên, chúng tôi vòng vèo một hồi, tới trước bức tường khắc đôi nam nữ đang nhảy múa và thổi sáo trên nền hoa lạc tiên. Nhìn nữ thần và thanh niên thổi sao, tâm tư của tôi không khỏi xoay chuyển, nữ thần này nhìn rất giống Tạ phu nhân, còn thanh niên kia thì rất tuấn tú nhưng có vẻ tôi không biết.
Cạnh tường có hai hình nhân đang quỳ, gương mặt đã thối rữa có vẻ còn găm cả đinh sắt. Tư Mã Liên thổi một khúc nhạc, không ngờ lại là Trường tương thủ, hai hình nhân kia lập tức mở mắt, di chuyển bánh răng thật lớn bên cạnh. Bức tường phát ra tiếng vang lớn, chậm rãi dịch lên cao.
Rõ ràng quy mô của Ám cung này không thể so được với cái bên dưới Tử Tê sơn trang, càng tiến sâu, hương hoa lạc tiên càng nồng, nhưng dù mùi hoa có đậm hơn nữa cũng không át được mùi máu tanh hôi ập vào mũi. “Tố Huy” đi tới mở một hàng rào sắt màu đen, chúng tôi bị ép tiến vào. Sau đó tôi hoàn toàn ngẩn ra luôn, trong này toàn là dụng cụ hành hình, một đám người ở trần bị xích lại, vài người vẫn còn sống. Mỗi huyệt đạo trên người bọn họ đều bị cắm đinh sắt nhỏ, bọn họ vặn vẹo trong đau đớn, máu tanh và vật bài tiết tràn ngập cả cả hang động.
Tôi không kìm được run rẩy, rốt cuộc tên ác ma này muốn làm gì?
Tư Mã Liên chỉ vào người duy nhất còn sống mà không mang dáng vẻ đen gầy rúm ró, cười hỏi: “Mộc cô nương có nhận ra người này không?”
Tôi tiến lên, người nọ vẫn còn chút hơi thở, quả thật rất quen mắt, không phải là người quen trong Tử Tê sơn trang chứ?
Tôi nhìn kỹ thêm lần nữa, không khỏi kêu á một tiếng, sợ hãi lùi lại ba bước, ngồi bệt xuống đất.
Người đó chẳng phải ai khác mà chính là Đoàn Nguyệt Dung!
Hai ngày không gặp, Đoàn Nguyệt Nhân hòa hoa phóng khoáng, dung nhan vốn như người trời giờ trở nên vô cùng tiều tụy, sắc mặt tái nhợt như quỷ, thân trần bị cắm đầy đinh bạc, những giọt máu cực kỳ nhỏ men theo chiếc đinh chảy vào một cái hố dưới đất.
Có lẽ do nghe thấy tiếng hô sợ hãi của tôi, cái người gầy khô kia chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt tím của y vẫn sáng ngời như trước. Y nhìn Tư Mã Liên, trên mặt xuất hiện nét cười trào phúng, trong mắt là sự căm hận sâu sắc nhưng vẫn kiêu ngạo không ai sánh bằng. Sau đó y hướng ánh mắt về phía tôi, hình như có vẻ rất kinh ngạc rồi lại có vẻ thấu hiểu, chỉ liếc tôi mà cười nhạt.
Tôi biết Đoàn Nguyệt Dung là ác giả ác báo, tất cả đều là hình phạt nghiêm khắc mà ông trời dành cho y, nhưng mà thế này thì quá tàn nhẫn rồi.
Tôi ngồi dưới đất, chân như nhũn ra. Lỗ Nguyên nhìn vào đôi mắt tím của Đoàn Nguyệt Dung, nét mặt kinh hãi, không biết là vì mối hận phá nhà diệt tộc hay là bị cảnh tượng địa ngục trần gian này dọa sợ, ông ta bắt đầu gào thét điên cuồng.
“Rốt cuộc vì sao ông lại làm ra chuyện tàn nhẫn thế này?” Tôi nhìn Tư Mã Liên, cố gắng thật lâu mới sắp xếp được một câu hoàn chỉnh.
“Bắt đầu từ đời Nguyên Thanh Phong, hoàng thất Hiên Viên đã cực kỳ yếu ớt. Nguyên Thanh Giang, tông chủ hiện nay của Nguyên thị chính là đời thứ mười, hiện giờ Nguyên thị đã ở lại Tây An hết chín đời, nhân tài đông đúc, binh hùng tướng mạnh, Đậu thị nổi loạn, giờ chính là thời cơ tốt nhất để quần hùng nổi dậy. Nguyên thị chiếm cứ Tây Bắc, Đậu thị chiếm được Ba Thục và kinh thành, muốn tiến công hai đầu, tiêu diệt Nguyên thị. Vùng Trung Nguyên lại có bọn giặc cỏ Đặng thị gây rối, thái thú Trương Chi Nghiêm trấn thủ Ngô Việt từ chối xuất binh. Nực cười thay đám thành chủ, thái thú, quan địa phương từ lớn đến nhỏ, trong tay có chút binh quyền mà đã bắt đầu xây mộng tóm thiên hạ, mặc long bào rồi.” Lão cười giễu cợt, gõ vào xe lăn, hình nhân “Tố Huy” đẩy lão tới gần Đoàn Nguyệt Dung, “Lẽ ra Tư Mã gia bọn ta đã sắp được giải thoát rồi, ta là đời thứ chín của nhà Tư Mã, ta trí tuệ hơn bất cứ Ám thần nào, ta thích chơi đùa các cơ quan, mặc dù không thể phục chế lại cặp cá chép ảo ảnh nhưng ta chỉ cần nghe Nguyên Thanh Phong thổi Trường tương thủ một lần là có thể nắm chắc âm luật mở khóa. Ngày đó ta kiêu ngạo phách lối, Tư Mã thị bọn ta nhân tài đông đảo, thiên tư thông minh, việc gì cứ phải giữ mãi lời thề ấy, chín đời liên tiếp phải đi làm nô bộc cho người. Hơn nữa Nguyên thị có đáng là gì, Nguyên Thanh Phong kia mềm lòng, hay nương tay, tuy theo giao hẹn là đời con cháu ta sẽ được tự do, nhưng cứ nghĩ tới việc phải ở lại Ám cung cả đời, ta lại không thể bình tĩnh nổi.
Trong mắt lão toát ra ý hận, lão thở dài một hơi: “Ta nhìn bức tường vẽ hai người nhảy múa thổi sáo kia mà lớn lên, thường nghĩ không biết bộ dáng của Hiên Viên công chúa có đẹp như bức vẽ kia không? Mỗi đời Ám thần bọn ta đều truyền lại tổ huấn, hầu hạ Nguyên thị chín đời, không được tự ý tiến vào cung Tử Lăng. Ta dần trưởng thành, khả năng điều khiển cơ quan và võ công cũng ngày một tăng cao. Ta nghĩ nếu ngày nào đó ra khỏi Ám cung, ta sẽ không còn cơ hội bước vào cung Tử Lăng nữa. Vì vậy mấy năm đó ta khổ tâm nghiên cứu, không cách nào kìm nổi lòng hiếu kỳ. Rồi một ngày ta cũng mở được cung Tử Lăng, tìm được bản viết tay của Tử Lễ, phát hiện ra những ân oán của bốn gia tộc lớn thời khai quốc cùng tất cả bí mật về Nguyên gia và Ám cung.”
Lão bắt đầu kích động, ánh mắt hưng phấn như bắt được vật báu, nụ cười cũng kỳ lạ: “Hiên Viên công chúa đẹp cỡ nào đây…”. Gương mặt đầy sẹo của lão ta hiện lên vẻ si mê, nói lẩm nhẩm: “Ta vốn không định đọc Vô Tiếu kinh, ta thề ta chỉ định nhìn liếc qua một lần thôi, nhưng lại không rời mắt ra được nữa. Đó là thứ võ công kỳ diệu cỡ nào chứ! Thảo nào một kẻ khôn khéo như Nguyên Lý Niên cũng không thể từ chối bản kinh này. Ta lén mang theo bản chép tay của Trưởng công chúa, ta quyết định không làm nô tài cho Nguyên gia nữa, ta giết Nguyên Thanh Phong, định dẫn tộc nhân chạy ra khỏi Ám cung, không ngờ lại thất bại.”
“Nguyên Thanh Giang.” Lão nghiến răng nghiến lợi gằn ra ba chữ, “Ta đã quá xem thường Nguyên Thanh Giang. Hắn thừa cơ lấy mạng ta để uy hiếp phụ thân. Vì vậy phụ thân ta bị ép thề lần hai, thành viên nhà Tư Mã phải ở lại Ám cung, mãi mãi hầu hạ Nguyên thị. Nguyên Thanh Giang kia còn sai người phế võ công của ta, ném ta vào hồ Mạc Sầu cho Kim Bất Ly ăn.”
“Ta được tộc nhân âm thầm trợ giúp nên vẫn còn sống. Ta một lòng muốn báo thù, ta biết muội muội Nguyên Thanh Vũ mà Nguyên Thanh Giang yêu thương nhất thích tên ngốc Minh Phong Dương nhưng lại có mối quan hệ không thể cho ai biết với Nguyên Thanh Giang.”
“Nguyên Thanh Giang! Hừ!” Lão nở nụ cười thật kỳ quái, “Ta vốn tưởng rằng một tên đàn ông như vậy sẽ chẳng biết sinh tình, không ngờ một kẻ kiệt xuất như vậy lại đi yêu một tiểu nha đầu dốt nát. Hẵn xóa đi giấc mơ tự do của ta và tộc nhân, thế nên ta phải hủy diệt tất cả những gì thuộc về hắn. Ta âm thầm đưa Vô Tiếu kinh cho Nguyên Thanh Vũ xem. Nữ nhân tham lam, không chịu thua kém kia quả nhiên mê đắm Vô Tiếu kinh, không ngờ ả ta còn giựt dây ta đi giết nữ nhân ngu ngốc mà Nguyên Thanh Giang yêu nhất.”
Lão bật cười ha hả: “Đôi huynh muội này cũng thật giống nhau, yêu đều nồng nhiệt như vậy, đều là không màng luân thường, ngoan độc đến thế.”
“Sau đó ta đã bỏ đi, ta vẫn còn nhớ, hôm đó trời rất đẹp, ta nhớ vô cùng rõ ràng,” đáy mắt hắn bỗng sáng lên khác lạ, hai gò má hơi hồng: “Nàng ngồi trong phòng thêu hoa, cực kỳ chuyên tâm, cần cổ lộ ra trắng nõn. Ta đi đến sau lưng nàng mà nàng vẫn không hay biết. Ta nhìn lướt qua, nàng đang thêu một hoa lạc tiên.”
Lão ta lại im lặng. Tim tôi giật thót một nhịp, chợt nở nụ cười. Lão quay đầu lại, cũng cười, “Mộc cô nương là người thứ hai tới đây, nhìn thấy những thứ này mà còn có thể cười.”
Tôi cười nói: “Vậy người đầu tiên chắc là vương gia Đoàn Nguyệt Dung rồi?”
Lão cúi đầu, cười đáp: “Quả nhiên là vợ chồng một đêm, ân tình trăm ngày, ngươi rất hiểu hắn nhỉ?”
Tôi phỉ nhổ trong lòng mấy lần, ai cùng y vợ chồng một đêm, ân tình trăm ngày chứ. Tôi cười nói: “Nếu trang chủ đã biết một đêm phu thê, ân tình trăm ngày thì sao lại đối xử với Tạ Mai Hương như vậy?”
Nụ cười của lão vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại vô cùng sắc bén, tựa như tôi vừa đâm một dao vào nơi sâu nhất trong tâm khảm lão.
Tôi thở dài một hơi: “Bạch Tam gia chưa bao giờ gọi thẳng tên tục của phụ thân anh ta, nếu tiên sinh đã biết nhiều chuyện xưa như vậy, lại còn có bản chép tay của công chúa Bình Ninh, Mộc Cẩn đoán chắc trước kia ngài cũng là người của Tử Tê sơn trang,” tôi ngừng lại một chút, nhìn vào mắt hắn, “Nếu tôi đoán không lầm, ngài chính là người vẫn ở cùng Nguyên Thanh Vũ nhiều năm qua?”
Hắn nở nụ cười hài lòng: “Sao cô có thể khẳng định như vậy, tiểu thư Hoa Mộc Cẩn.”
Tôi đứng dậy, tay nắm chặt quyển sổ, bình tĩnh nói: “Nơi này trồng rất nhiều mai nhưng cả vườn đều thơm nồng một mùi hoa khác. Tôi đã tới sau vườn xem qua, quả nhiên có trồng hoa lạc tiên. Hoa lạc tiên là cây trồng xứ nóng, vậy trong vườn này nhất định phải có suối nước nóng, các điều kiện địa lý khác cũng giống Tây Phong uyển như đúc, bằng không nó không thể sống sót. Mà đã có điều kiện trồng hoa lạc tiên thì không thể là dân chúng bình thường, không hiểu quy luật sinh trưởng của nó sẽ không thể tùy tiện trồng được cây sống, vì vậy tôi lớn mật đoán rằng. ngài đi ra từ Ám cung của Tử Tê sơn trang, vậy nên ngài mới biết rõ cách trồng của từng thứ cây cỏ trong Tây Phong uyển đến vậy. Mà có hai lý do thực sự khiến ngài trồng loại hoa lạc tiên này, thứ nhất là vì hoài niệm Ám cung ở Tử Tê sơn trang.”
Hắn nhìn vào mắt tôi, cười ôn hòa: “Cô nói đúng, còn một nguyên nhân khác, cô có thể nói cho ta biết không?”
“Bởi vì ngài dùng người sống làm thí nghiệm, tôi không biết cụ thể ngài làm thế nào để biến những người này trở thành xác sống biết đi, nhưng tôi biết ngài không ngừng lừa các cao thủ võ lâm vào sơn trang này, giúp Nguyên Thanh Vũ hấp thu công lực của bọn họ. Ngài không kịp biến toàn bộ thi thể của họ thành hình nhân, cũng không thể xử lý hết ngay, vậy nên ngài mới dùng hương thơm ngào ngạt của loài hoa này nhằm che giấu mùi tanh hôi của xác chết!?”
Hắn ngồi đó ra sức vỗ tay: “Hay, rất hay, thảo nảo tiểu nghiệt chủng kia cưng chiều ngươi như vậy, quả nhiên không giống nữ tử thông thường.”
Tôi lại nói tiếp: “Lỗ tiên sinh vì bị kích thích nên đôi khi thần trí mơ hồ, vì vậy ông ấy mới tưởng đôi hình nhân vợ con bên cạnh ông là thật, sau đó nghiêm túc xây dựng Ám cung cho ngài.”
Hắn mỉm cười, đẩy xe lại gần chỗ tôi: “Ngươi nói đều đúng cả, vậy giờ ngươi thử đoán xem, ta sẽ làm gì ngươi đây?”
Thân người tôi không thể không run lên, tôi lùi về sau một bước, cố tự trấn tĩnh, nói: “Ngài và Nguyên gia tất nhiên là địch chứ không phải bạn, nếu tôi là ngài, nhất định sẽ lợi dụng tôi để dụ Nguyên Phi Bạch đến đây, sau đó giết tôi trước mặt Nguyên Phi Bạch, để anh ta phải chịu hết những đau đớn ông từng chịu.”
Tôi đặc biệt nhấn mạnh vào chỗ “trước mặt Nguyên Phi Bạch” để nhắc nhở hắn rằng bây giờ chưa thể giết tôi, mặt kệ ra sao, cứ trì hoãn trước đã, sau đó để Nguyên Phi Bạch tới giải quyết.
Hắn chống cằm, cười bảo: “Kế hoãn binh hay lắm, chẳng qua cũng khá được việc.”
Tôi mở miệng nói: “Rốt cuộc đây là nơi nào?”
“Nơi này là Mai Ảnh sơn trang, Mộc cô nương.” Hắn khẽ mỉm cười.
Tim rung lên một cái, “Mai Ảnh” ư?
Tôi trầm giọng hỏi: “Xin hỏi tên họ của tiên sinh, để tôi và Tam gia nhà tôi biết xem rốt cuộc mình đã rơi vào tay ai.”
Người nọ mỉm cười: “Đã bao năm rồi chưa có ai hỏi tên thật của ta,” hắn ngẩng đầu lên, cười nói: “Tư Mã Liên.” Sau đó hắn giơ tay lột lớp hóa trang trên mặt, để lộ ra gương mặt dữ tợn đầy sẹo do đao chém, còn cả mái tóc bạc trắng.
Tôi thì thào nhẩm lại tên của lão, lòng chợt kinh hoảng, nếu nhà Tư Mã đều là tôi tớ cho Nguyên gia thì vì sao gã Tư Mã này lại hận Nguyên gia đến vậy?
Tôi bật thốt: “Chẳng lẽ tiên sinh là Ám thần tiền nhiệm, là Tư Mã Liên đã dám giết chủ nhân trước kia của Ám cung Nguyên Thanh Phong?
Lão ngửa đầu cười sằng sặc, giọng cười khàn khàn thật đáng sợ, tràn ngập căm giận và phẫn uất, ánh mắt sắc nhọn như hai lưỡi dao: “Đúng vậy.”
Tư Mã Liên nhìn tôi một hồi, hình như đã quyết định điều gì. Lão vung tay lên, trong tay đã có thêm một cây sáo trúc. Lão đặt sao lên miệng thổi nhẹ một tiếng. Một cô bé chạy tới, trên mặt là nét cười vô cùng kỳ quái. Đằng sau quả nhiên là Lỗ Nguyên đang lảo đảo chạy theo, ông ta vẫn còn hớn hở hô: “A Nam, đừng chạy nhanh như thế!”
Ông vừa tới đây, nhìn thấy mọi thứ thì lập tức ngẩn người. Tư Mã Liên cười bảo tôi: “Ta nhớ cô nương vẫn còn một đồng bạn mà nhỉ.”
Tôi sững ra, chắc lão đang nói về Đoàn Nguyệt Dung.
“Cô nói xem, nếu Đạp Tuyết công tử kiêu ngạo nhất thiên hạ biết người phụ nữ của mình bị người ta đùa bỡn, hắn sẽ nghĩ thế nào đây?” Khóe miệng lão bắt đầu hiện lên ý cười tàn khốc, “Hoặc là, nếu hắn tận mắt nhìn thấy thiếp yêu của mình bị người ta cường bạo, hắn sẽ có nét mặt thế nào?”
Tiết trời không hề lạnh, nhất là khi trong vườn này còn có cả suối nước nóng, thậm chí đứng trong phòng còn thấy hơi oi bức, vậy mà người tôi lại toát mồ hôi lạnh. Lão ta muốn làm gì?
Lão thổi một khúc sáo ngắn, bức tranh của Tạ phu nhân được kéo lên, quả nhiên mọi thứ đều giống hệt Ám cung. Tôi không thể lui bước, đành chịu cho cái tên giống Tố Huy kia kéo vào. Cây đuốc quen thuộc sáng lên, chúng tôi vòng vèo một hồi, tới trước bức tường khắc đôi nam nữ đang nhảy múa và thổi sáo trên nền hoa lạc tiên. Nhìn nữ thần và thanh niên thổi sao, tâm tư của tôi không khỏi xoay chuyển, nữ thần này nhìn rất giống Tạ phu nhân, còn thanh niên kia thì rất tuấn tú nhưng có vẻ tôi không biết.
Cạnh tường có hai hình nhân đang quỳ, gương mặt đã thối rữa có vẻ còn găm cả đinh sắt. Tư Mã Liên thổi một khúc nhạc, không ngờ lại là Trường tương thủ, hai hình nhân kia lập tức mở mắt, di chuyển bánh răng thật lớn bên cạnh. Bức tường phát ra tiếng vang lớn, chậm rãi dịch lên cao.
Rõ ràng quy mô của Ám cung này không thể so được với cái bên dưới Tử Tê sơn trang, càng tiến sâu, hương hoa lạc tiên càng nồng, nhưng dù mùi hoa có đậm hơn nữa cũng không át được mùi máu tanh hôi ập vào mũi. “Tố Huy” đi tới mở một hàng rào sắt màu đen, chúng tôi bị ép tiến vào. Sau đó tôi hoàn toàn ngẩn ra luôn, trong này toàn là dụng cụ hành hình, một đám người ở trần bị xích lại, vài người vẫn còn sống. Mỗi huyệt đạo trên người bọn họ đều bị cắm đinh sắt nhỏ, bọn họ vặn vẹo trong đau đớn, máu tanh và vật bài tiết tràn ngập cả cả hang động.
Tôi không kìm được run rẩy, rốt cuộc tên ác ma này muốn làm gì?
Tư Mã Liên chỉ vào người duy nhất còn sống mà không mang dáng vẻ đen gầy rúm ró, cười hỏi: “Mộc cô nương có nhận ra người này không?”
Tôi tiến lên, người nọ vẫn còn chút hơi thở, quả thật rất quen mắt, không phải là người quen trong Tử Tê sơn trang chứ?
Tôi nhìn kỹ thêm lần nữa, không khỏi kêu á một tiếng, sợ hãi lùi lại ba bước, ngồi bệt xuống đất.
Người đó chẳng phải ai khác mà chính là Đoàn Nguyệt Dung!
Hai ngày không gặp, Đoàn Nguyệt Nhân hòa hoa phóng khoáng, dung nhan vốn như người trời giờ trở nên vô cùng tiều tụy, sắc mặt tái nhợt như quỷ, thân trần bị cắm đầy đinh bạc, những giọt máu cực kỳ nhỏ men theo chiếc đinh chảy vào một cái hố dưới đất.
Có lẽ do nghe thấy tiếng hô sợ hãi của tôi, cái người gầy khô kia chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt tím của y vẫn sáng ngời như trước. Y nhìn Tư Mã Liên, trên mặt xuất hiện nét cười trào phúng, trong mắt là sự căm hận sâu sắc nhưng vẫn kiêu ngạo không ai sánh bằng. Sau đó y hướng ánh mắt về phía tôi, hình như có vẻ rất kinh ngạc rồi lại có vẻ thấu hiểu, chỉ liếc tôi mà cười nhạt.
Tôi biết Đoàn Nguyệt Dung là ác giả ác báo, tất cả đều là hình phạt nghiêm khắc mà ông trời dành cho y, nhưng mà thế này thì quá tàn nhẫn rồi.
Tôi ngồi dưới đất, chân như nhũn ra. Lỗ Nguyên nhìn vào đôi mắt tím của Đoàn Nguyệt Dung, nét mặt kinh hãi, không biết là vì mối hận phá nhà diệt tộc hay là bị cảnh tượng địa ngục trần gian này dọa sợ, ông ta bắt đầu gào thét điên cuồng.
“Rốt cuộc vì sao ông lại làm ra chuyện tàn nhẫn thế này?” Tôi nhìn Tư Mã Liên, cố gắng thật lâu mới sắp xếp được một câu hoàn chỉnh.
“Bắt đầu từ đời Nguyên Thanh Phong, hoàng thất Hiên Viên đã cực kỳ yếu ớt. Nguyên Thanh Giang, tông chủ hiện nay của Nguyên thị chính là đời thứ mười, hiện giờ Nguyên thị đã ở lại Tây An hết chín đời, nhân tài đông đúc, binh hùng tướng mạnh, Đậu thị nổi loạn, giờ chính là thời cơ tốt nhất để quần hùng nổi dậy. Nguyên thị chiếm cứ Tây Bắc, Đậu thị chiếm được Ba Thục và kinh thành, muốn tiến công hai đầu, tiêu diệt Nguyên thị. Vùng Trung Nguyên lại có bọn giặc cỏ Đặng thị gây rối, thái thú Trương Chi Nghiêm trấn thủ Ngô Việt từ chối xuất binh. Nực cười thay đám thành chủ, thái thú, quan địa phương từ lớn đến nhỏ, trong tay có chút binh quyền mà đã bắt đầu xây mộng tóm thiên hạ, mặc long bào rồi.” Lão cười giễu cợt, gõ vào xe lăn, hình nhân “Tố Huy” đẩy lão tới gần Đoàn Nguyệt Dung, “Lẽ ra Tư Mã gia bọn ta đã sắp được giải thoát rồi, ta là đời thứ chín của nhà Tư Mã, ta trí tuệ hơn bất cứ Ám thần nào, ta thích chơi đùa các cơ quan, mặc dù không thể phục chế lại cặp cá chép ảo ảnh nhưng ta chỉ cần nghe Nguyên Thanh Phong thổi Trường tương thủ một lần là có thể nắm chắc âm luật mở khóa. Ngày đó ta kiêu ngạo phách lối, Tư Mã thị bọn ta nhân tài đông đảo, thiên tư thông minh, việc gì cứ phải giữ mãi lời thề ấy, chín đời liên tiếp phải đi làm nô bộc cho người. Hơn nữa Nguyên thị có đáng là gì, Nguyên Thanh Phong kia mềm lòng, hay nương tay, tuy theo giao hẹn là đời con cháu ta sẽ được tự do, nhưng cứ nghĩ tới việc phải ở lại Ám cung cả đời, ta lại không thể bình tĩnh nổi.
Trong mắt lão toát ra ý hận, lão thở dài một hơi: “Ta nhìn bức tường vẽ hai người nhảy múa thổi sáo kia mà lớn lên, thường nghĩ không biết bộ dáng của Hiên Viên công chúa có đẹp như bức vẽ kia không? Mỗi đời Ám thần bọn ta đều truyền lại tổ huấn, hầu hạ Nguyên thị chín đời, không được tự ý tiến vào cung Tử Lăng. Ta dần trưởng thành, khả năng điều khiển cơ quan và võ công cũng ngày một tăng cao. Ta nghĩ nếu ngày nào đó ra khỏi Ám cung, ta sẽ không còn cơ hội bước vào cung Tử Lăng nữa. Vì vậy mấy năm đó ta khổ tâm nghiên cứu, không cách nào kìm nổi lòng hiếu kỳ. Rồi một ngày ta cũng mở được cung Tử Lăng, tìm được bản viết tay của Tử Lễ, phát hiện ra những ân oán của bốn gia tộc lớn thời khai quốc cùng tất cả bí mật về Nguyên gia và Ám cung.”
Lão bắt đầu kích động, ánh mắt hưng phấn như bắt được vật báu, nụ cười cũng kỳ lạ: “Hiên Viên công chúa đẹp cỡ nào đây…”. Gương mặt đầy sẹo của lão ta hiện lên vẻ si mê, nói lẩm nhẩm: “Ta vốn không định đọc Vô Tiếu kinh, ta thề ta chỉ định nhìn liếc qua một lần thôi, nhưng lại không rời mắt ra được nữa. Đó là thứ võ công kỳ diệu cỡ nào chứ! Thảo nào một kẻ khôn khéo như Nguyên Lý Niên cũng không thể từ chối bản kinh này. Ta lén mang theo bản chép tay của Trưởng công chúa, ta quyết định không làm nô tài cho Nguyên gia nữa, ta giết Nguyên Thanh Phong, định dẫn tộc nhân chạy ra khỏi Ám cung, không ngờ lại thất bại.”
“Nguyên Thanh Giang.” Lão nghiến răng nghiến lợi gằn ra ba chữ, “Ta đã quá xem thường Nguyên Thanh Giang. Hắn thừa cơ lấy mạng ta để uy hiếp phụ thân. Vì vậy phụ thân ta bị ép thề lần hai, thành viên nhà Tư Mã phải ở lại Ám cung, mãi mãi hầu hạ Nguyên thị. Nguyên Thanh Giang kia còn sai người phế võ công của ta, ném ta vào hồ Mạc Sầu cho Kim Bất Ly ăn.”
“Ta được tộc nhân âm thầm trợ giúp nên vẫn còn sống. Ta một lòng muốn báo thù, ta biết muội muội Nguyên Thanh Vũ mà Nguyên Thanh Giang yêu thương nhất thích tên ngốc Minh Phong Dương nhưng lại có mối quan hệ không thể cho ai biết với Nguyên Thanh Giang.”
“Nguyên Thanh Giang! Hừ!” Lão nở nụ cười thật kỳ quái, “Ta vốn tưởng rằng một tên đàn ông như vậy sẽ chẳng biết sinh tình, không ngờ một kẻ kiệt xuất như vậy lại đi yêu một tiểu nha đầu dốt nát. Hẵn xóa đi giấc mơ tự do của ta và tộc nhân, thế nên ta phải hủy diệt tất cả những gì thuộc về hắn. Ta âm thầm đưa Vô Tiếu kinh cho Nguyên Thanh Vũ xem. Nữ nhân tham lam, không chịu thua kém kia quả nhiên mê đắm Vô Tiếu kinh, không ngờ ả ta còn giựt dây ta đi giết nữ nhân ngu ngốc mà Nguyên Thanh Giang yêu nhất.”
Lão bật cười ha hả: “Đôi huynh muội này cũng thật giống nhau, yêu đều nồng nhiệt như vậy, đều là không màng luân thường, ngoan độc đến thế.”
“Sau đó ta đã bỏ đi, ta vẫn còn nhớ, hôm đó trời rất đẹp, ta nhớ vô cùng rõ ràng,” đáy mắt hắn bỗng sáng lên khác lạ, hai gò má hơi hồng: “Nàng ngồi trong phòng thêu hoa, cực kỳ chuyên tâm, cần cổ lộ ra trắng nõn. Ta đi đến sau lưng nàng mà nàng vẫn không hay biết. Ta nhìn lướt qua, nàng đang thêu một hoa lạc tiên.”
Lão ta lại im lặng. Tim tôi giật thót một nhịp, chợt nở nụ cười. Lão quay đầu lại, cũng cười, “Mộc cô nương là người thứ hai tới đây, nhìn thấy những thứ này mà còn có thể cười.”
Tôi cười nói: “Vậy người đầu tiên chắc là vương gia Đoàn Nguyệt Dung rồi?”
Lão cúi đầu, cười đáp: “Quả nhiên là vợ chồng một đêm, ân tình trăm ngày, ngươi rất hiểu hắn nhỉ?”
Tôi phỉ nhổ trong lòng mấy lần, ai cùng y vợ chồng một đêm, ân tình trăm ngày chứ. Tôi cười nói: “Nếu trang chủ đã biết một đêm phu thê, ân tình trăm ngày thì sao lại đối xử với Tạ Mai Hương như vậy?”
Nụ cười của lão vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại vô cùng sắc bén, tựa như tôi vừa đâm một dao vào nơi sâu nhất trong tâm khảm lão.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook