Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú
-
Quyển 2 - Chương 25: Trăng sáng tự bao giờ? (3)
Ý cười trên mặt tôi dần cứng lại, nhìn Tề Phóng và Tề Bá Thiên vẫn còn đang ù ù cạc cạc. Gió thu thổi tới, một con quạ đen kêu quang quác bay qua đỉnh đầu chúng tôi, ba người cứ đứng nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Người nọ chậm rãi vòng ra phía trước, dưới ánh trăng, một thiếu niên mặc y phục dạ hành xuất hiện trước mắt tôi, khuôn mặt tuấn tú nhưng chứa đầy sát khí. Không ngờ đó lại chính là người thiếu niên bán thơ tên Tề Trọng Thư ở chợ đêm hôm ấy, thảo nào nhìn quen thế. Trong đầu tôi bỗng nhảy ra hình ảnh một cậu bé hay khóc nhè, miệng bật thốt: “Cậu, cậu là Tề Phóng, tôi là Hoa Mộc Cẩn đây, là Hoa Mộc Cẩn hồi trước cùng bị bán cho Trần đại nương ấy. Cậu còn nhớ không, khi ấy chúng ta còn cùng ngồi xe bò…”
Tay Tề Phóng hơi run, thanh kiếm khua một vòng hoàn hảo, thành công ngăn chặn bài diễn thuyết kích động nhận ra bạn cũ của tôi. Cậu ta lười biếng đáp: “Vậy thì đã sao, muội muội của cô giờ là tình nhân của Nguyên Thanh Giang – Hoa Cẩm Tú, Diêu Bích Oánh là nha hoàn ở Ngọc Bắc Trai, còn hai tên tiểu tử Tống Minh Lỗi và Vu Phi Yến đều làm quan tứ phẩm rồi, lần trước ở chợ đêm, ta đã gặp hết rồi.”
Lòng tôi chợt lạnh, sáu năm không gặp, một đứa nhóc vẫn thích dán lên người tôi và Cẩm Tú để khóc đã trở nên lạnh lùng như vậy. Cậu ta lành lạnh nhìn tôi nói tiếp: “Bây giờ năm người các cô ở Nguyên thị đã nổi danh cả rồi, ta và ca ca lại nghèo túng thê thảm, lưu lạc giang hồ, bị quan phủ đuổi giết, làm sao xứng để quen biết Hoa tiểu thư đây.”
Cậu ta nghiêng đầu nhìn vị ca ca đang lúng ta lúng túng kia, nói: “Đại ca, huynh có biết vị tiểu thư này là ai không? Cô ta chính là Hoa Mộc Cẩn, là người bị bà buôn người bán đi cùng với đệ, nay đã là sủng thiếp của Đạp Tuyết công tử.”
Tôi nhìn cậu ta, cười nhạt: “Sủng thiếp thì không dám nhận, nhưng đúng là Tiểu ngũ nghĩa chúng tôi đang phục vụ dưới trướng Tam thiếu gia của Nguyên gia thật, còn Hầu gia Nguyên Thanh Giang là anh hùng đương thời, con mắt tinh đời. Với tài năng của Tiểu Phóng và Tề đại ca, nếu có thể về dưới trướng Nguyên thị, mượn thế lực của Nguyên gia, không chỉ giải được nỗi oan cho Tề đại ca, báo được thù lớn, mà còn có thể phú quý hiển hách, dù sao vẫn tốt hơn phiêu bạt giang hồ, trốn chạy cả đời. Tiểu Phóng, theo tôi trở về đi,”, nói xong, tôi không nhịn được muốn kéo tay cậu ta. Kiếm của cậu ta khua nhẹ khiến tay tôi rách một miếng, vết thương cũng không sâu nhưng đủ khiến tôi lập tức ngậm miệng.
“Đúng là giỏi khoa môi múa mép. Ta vốn tưởng tư sắc của cô chỉ có bậc này, chẳng qua là dựa vào Hoa Cẩm Tú mới có thể ở bên cạnh Nguyên Phi Bạch, nhưng xem ra cũng có chút tài ăn nói.” Cậu ta hừ lạnh một tiếng, khinh khỉnh nhìn tôi. Thấy vậy, tôi có hơi chán nản.
“Cô nghĩ ta cũng hiền lành, dễ tin người như đại ca sao? Quý tộc như mấy người làm gì có ai là trong sạch, miệng thì toàn nói nhân nghĩa lễ trí tín gì đó, nhưng giữa ban ngày ban mặt lại hà hiếp dân lành, giết người cướp của, không việc ác nào không làm, đến lúc chết lại sợ mình làm quá nhiều chuyện xấu, e sẽ bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục nên mời nhà sư về tụng kinh siêu độ. Đúng là nực cười, cô cho rằng ta và ca ca phản lại Đông Đình hoàng triều chỉ vì vinh hoa phú quý? Hừ…” Cậu ta cười lạnh, “Ba hoa một hồi chẳng qua là muốn gạt ta và đại ca, có khi thành một đống xương khô lúc nào chẳng biết, giúp Nguyên gia giành giang sơn ư! Ta thà chết đứng còn hơn sống quỳ, bọn ta phải giết sạch đám quý tộc, bồi thường cho sự đau khổ của người nghèo. Hôm nay bắt đầu từ cô đi.” Cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói thế, dưới ánh trăng khuôn mặt tuấn tú hơi méo mó.
Không bị mê hoặc bởi vinh hoa phú quý, tôi phải thừa nhận, tính cảnh giác của bạn học Tề Phóng rất cao, đáng tiếc dùng biện pháp hung bạo để chống hung bạo làm sao có thể giải quyết gốc rễ của vấn đề?
Lại còn muốn giết sạch tầng lớp quý tộc nữa, đúng là suy nghĩ lúc giận dữ của bọn trẻ con, thảo nào Nguyên Phi Bạch và Tống Minh Lỗi còn chế giễu bọn họ là đám giặc cỏ ngu ngốc, chẳng đủ để gây họa. Tuy rằng bọn họ tự xưng là thay trời hành đạo nhưng chỉ tụ tập đám dân chạy loạn ở Biện Châu, chiếm núi xưng vương, giết ít quý tộc, cướp của người giàu chia người nghèo. Họ chưa có cương lĩnh đúng đắn cùng cách tiến quân cụ, lại không có kế hoạch quân sự. Hơn nữa tụ họp cùng một chỗ như vậy đa phần là loại người lưu manh, muốn mượn gió bẻ măng, bọn chúng giết người cướp của, lại bất mãn với việc Tề Bá Thiên và Tề Phóng đem quá nhiều tiền tài chia cho dân nghèo, chỉ muốn giữ cho mình, dẫn tới nội loạn. Vậy nên không tới một tháng, khởi nghĩa đã bị quan phủ dập tắt.
Tôi thầm than một tiếng, ung dung nói tiếp: “Tiểu Phóng, tôi vô cùng kính phục tính tình cứng cỏi của cậu và đại ca, chẳng sợ quyền thế, nhưng mà có vài việc cậu nghĩ sai rồi. Mặc dù tôi đang là người dưới trướng Nguyên Tam gia nhưng không phải là quý tộc, tôi và cậu, cả Tiểu ngũ nghĩa và đại ca cậu, cùng hàng nghìn hàng vạn dân chúng nghèo khổ đều giống nhau, bởi thiên tai nhân họa, triều đình mục nát mà nhà nát cửa tan, không có cách nào sống yên thân. Hồi bé, khi cùng ngồi trên xe bò của Trần đại nương, cậu vẫn nói cậu nhớ cha mẹ, nhớ đại ca, cậu không hiểu vì sao họ muốn bán mình đi…”
“Câm miệng, chết đến nơi rồi còn muốn ba hoa ư?” Cậu ta lớn tiếng quát, thanh kiếm sắc nhọc cứa rách cả da tôi, một dòng chất lỏng lành lạnh chảy xuống dọc theo cổ. Tôi cười nhẹ, nhìn thẳng vào đôi mắt phẫn nộ của cậu ta: “Tiểu Phóng, tôi rất vui vì được gặp lại cậu, tiếc là bản tính của cậu đã thay đổi rồi, trong lòng cậu đang bắt đầu có một con quỷ, cái gọi là thay trời hành đạo, giết hết quý tộc trong thiên hạ thực ra là vì cậu đã quen thói giết người rồi. Cậu thừa biết tôi vô tội nhưng đã giết quá nhiều người nên không còn lòng cảm thông thực sự nữa. Nếu cậu quyết tâm giết tôi thì lương tâm cậu cũng sẽ bị giết chóc che mờ đi. Cậu cho rằng giết hết quý tộc trong thiên hạ thực sự có ích sao? Hôm nay cậu giết được một quý tộc, ngày mai sẽ lại gặp phải ngàn vạn quý tộc khác sinh ra dựa vào việc bóc lột dân chúng, làm sao có thể giết hết được? Cho dù có giết hết thật, kẻ trên không làm gương người dưới ắt lệch lạc, Hiên Viên vô đạo, Đậu thị ngang ngược nhưng bách tính vẫn sống trong thiên hạ đó. Nếu đại loạn đã là không thể tránh khỏi thì kế sách duy nhất thực sự có thể thay đổi thời buổi hỗn loạn này, là sớm ngày lật đổ Hiên Viên thị hủ bại, xây dựng lại một chính quyền mới trong sạch hơn, loại trừ tập tục cũ, cho dân chúng được bình an qua ngày và Tề Trọng Thư, Tề Bá Thiên sẽ có cuộc sống vui vẻ, không còn đau khổ nữa.” Tôi thầm nói trong lòng, còn một điều quan trọng nhất nữa là không phải nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt, tuyệt vọng của Cẩm Tú nữa.
Cậu ta đứng đó, ánh mắt dần chuyên tâm hơn, mà trong mắt Tề Bá Thiên đã dấy lên một tia hi vọng.
Tôi mềm mỏng nói tiếp: “Tiểu Phóng, tôi không phủ nhận, tôi trợ giúp Nguyên Tam gia là vì muốn Tiểu ngũ nghĩa chúng tôi có thể sống yên thân, có chút lòng riêng, thế nhưng điểm quan trọng nhất đấy là, tôi cho rằng Nguyên Thanh Giang và Nguyên Phi Bạch là hai anh hùng đương thời có thể lật đổ thời kỳ đen tối này, cứu dân chúng ra khỏi vũng lầy. Cậu ngẫm lại xem, ta chỉ là phận nữ lưu mà cũng có thể được Tam gia tán thưởng, vậy thì tài hoa của Tiểu Phóng và Tề đại ca sao có thể lọt khỏi mắt Nguyên Tam gia? Xưa nay, cứ mỗi năm trăm năm lại có minh chủ xuất hiện, tôi không muốn nói tới “chim khôn lựa cây mà đậu” gì đó, chỉ là bậc đại trượng phu có cái nên làm, có việc không nên làm, nếu đã phản lại thói đời đáng hận này,” tôi thấy thanh kiếm trong tay cậu ta dần dần hạ xuống, ánh mắt có chút mê mang, bèn dứt khoát tiến thêm một bước, cậu ta lại càng hoảng sợ, lùi về sau rồi lại nâng kiếm lên, căng thẳng nhìn tôi. Tôi nhìn cậu ta chăm chú, tăng thêm âm lượng, kiên quyết nói: “Thì hãy thay đổi vận mệnh một cách triệt để đi, tách rời hoàn toàn cuộc sống hiện tại, để những người đã từng làm hại cậu, cười nhạo cậu nhìn thấy cậu tạo dựng sự nghiệp như thế nào, giúp đỡ người vô tội, rạng danh thiên hạ, dù sao vẫn hơn phải lưu lạc chân trời, trở thành trộm cướp. Tiểu Phóng, cậu là người thông minh, chẳng lẽ không hiểu nỗi khổ tâm của tôi sao?”
Đêm nay, cuối cùng tôi cũng hiểu được tại sao hồi đó Quả Nhĩ Nhân và Hàn Tu Trúc lại phê bình tôi thế này: nhanh trí xảo trá, lòng dạ thâm sâu, khẩu phật tâm xà.
Tôi tuôn một tràng văng cả nước bọt, khiến cậu ta không thể không để ý. Tôi thấy ánh mắt cậu ta có một tia kinh ngạc, tia sát ý chậm rãi lung lay rồi sự hi vọng, mong mỏi một cuộc sống bình từ từ nảy ra. Tôi thầm vui mừng không thôi, nhìn cậu ta tỏ ý cổ vũ: “Tiểu Phóng, xưa nay đời người lên xuống không ngừng, có anh hùng là trong sạch hoàn toàn đâu?” Tôi lấy ra từ ngực áo một chiếc thẻ gỗ, chính là tín vật của Tiểu ngũ nghĩa, rồi đưa qua: “Tiểu Phóng, tôi tuyệt đối không ép buộc cậu. Cậu hãy ngẫm lại cho kỹ, đây là tín vật của Tiểu ngũ nghĩa chúng tôi, nếu ngày nào đó nghĩ kỹ rồi hãy cầm nó tới tìm Tiểu ngũ nghĩa. Nếu cậu nghĩ đây là sự sỉ nhục thì hãy cầm nó tới Tây Vực nương tựa đại ca Vu Phi Yến của tôi rồi tòng quân, lập công trạng, trừ bỏ giặc Thát. Bao giờ trở lại chúng ta sẽ nâng cốc chúc mừng.”
Tôi giơ thẻ gỗ ra trước mặt, thản nhiên nhìn cậu ta, không nói thêm nữa. Ba người chúng tôi im lặng đứng giữa những làn gió thu.
Thiếu niên dưới ánh trăng bình tĩnh nhìn tôi, có suy tư, có do dự, có tự đấu tranh, cuối cùng mũi kiếm kia cực kỳ thong thả rời khỏi cổ họng tôi, thả xuống, sau đó cậu ta cẩn thận nhận lấy thẻ gỗ trong tay tôi, rồi lại lui về một bước.
Tôi thở phào một hơi, cười nói: “Tiểu Phóng, cảm ơn cậu, vì đã tin tôi.”
Cậu ta nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, đột nhiên nhấc kiếm nhắm về phía tôi, tôi không khỏi sửng sốt: “Cô đúng là vẫn biết ăn nói như hồi còn bé, có điều, ta sao tin cô được. Cô muốn lấy lại thanh chủy thủ này, có thật là không định đối phó với đại ca của ta không?”
Ôi! Đúng là đồ đa nghi, không hiểu được lòng người tốt, tôi đây làm ơn mắc oán mà, tôi thầm chế nhạo trong lòng, sau đó lại suy nghĩ, không phải hồi đó Tề Phóng bị bán cho một thư sinh nhìn rất nhã nhặn sao? Rốt cuộc cậu ta đã trải qua nỗi đau thế nào mà lại trở nên đa nghi như thế?
Tôi mỉm cười, chậm rãi giơ tay lên giống như bà phù thủy đang biểu diễn, bình thản hướng lòng bàn tay về phía cậu, rồi lật lật tay, ý tứ là cậu xem đi, trên tay tôi chẳng có gì. Cậu ta nghi hoặc nhìn hành động của tôi, tay nắm chặt kiếm sắc. Tề Bá Thiên cũng ngơ ngác nhìn tôi. Tôi hơi nhíu mày, sau đó duỗi thẳng cánh tay về phía bên phải, mặt thì vẫn cười khẽ nhưng lại khẽ đánh vào cổ tay phải, năm mũi tên nhỏ rời dây cung bay ra…
Tôi đợi một hồi lâu…
Tại sao không có động tĩnh gì? Rõ ràng tôi đã cảm thấy có cái gì bắn ra rồi mà!
Ý cười trên mặt tôi dần cứng lại, nhìn Tề Phóng và Tề Bá Thiên vẫn còn đang ù ù cạc cạc. Gió thu thổi tới, một con quạ đen kêu quang quác bay qua đỉnh đầu chúng tôi, ba người cứ đứng nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Tôi thầm mắng, Trương Đức Mậu, ông không làm được thì cũng đừng gạt tôi chứ, bây giờ làm tôi mất mặt thế này đây…
Nét mặt Tề Phóng có chút châm biếm, đang định mở miệng thì một tiếng răng rắc nhỏ truyền tới từ bên phải, sau đó là tiếng nổ. Một gốc cây lớn, phải cỡ hai người ôm từ từ đổ xuống, chúng tôi đều phải lùi về mấy bước…
Huynh đệ họ Tề kinh hãi nhìn tôi, đúng lúc tôi đã thu hồi lại vẻ sửng sốt. Tôi ho khan mấy tiếng, cố gắng ung dung cười nói: “Bây giờ cậu đã tin chưa? Nếu tôi muốn hại đại ca cậu thì đã có trăm nghìn cơ hội để giết anh ta, cần gì phải dùng tới thanh Thù tình này?” Lòng tôi vừa kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ, thì ra Trương Đức Mậu đã bỏ thêm thuốc nổ vào, có điều, ông cũng phải nói cho tôi biết chứ! May mà, may mà có Tề Phóng khiến tôi có cơ hội dùng thử trước.”
Tề Phóng lặng lẽ nhìn tôi một lúc, ánh mắt cực kỳ phức tạp…
Cuối cùng, cậu ta lại giơ kiếm lên lần nữa. Tôi kêu khổ trong lòng, sao tên tiểu tử này lại gay gắt quá bậy, cứ muốn giết tôi!
Song, cậu ta không hề chém kiếm về phía tôi mà ngược lại còn giơ bảo kiếm lên cao quá đầu, thẳng tắp quỳ xuống trước mặt tôi: “Hoa Mộc Cẩn quả nhiên là cao nhân đời nay. Trước đây huynh đệ tôi đã đắc tội với tiểu thư, vậy mà tiểu thư vẫn đối đãi thật tình, tìm lối ra cho hai chúng tôi. Vậy mà tôi còn nghi kị, bất kính với tiểu thư, đúng là không bằng loài chó lợn. Nay xấu hổ không chịu nổi, xin tiểu thư hãy dùng kiếm này để giết tiểu nhân đi.”
Tế Bá Thiên thoáng sửng sốt, sau đó kích động nhìn tôi, rồi lại luống cuống quỳ xuống bên cạnh đệ đệ của anh ta, hướng về phía tôi lạy một cái thật vang, trán cũng bị sưng thành một cục. Tôi hoàn toàn ngây ra luôn, hồi lâu mới phục hồi được tinh thần, bước qua gốc cây đang chắn giữa chúng tôi, chân có hơi nhũn ra, giẫm lên mấy cành cây bị gẫy ra. Tôi khập khiễng bước tới trước mặt họ, định dùng hai tay dìu cậu ta đứng dậy, nhưng vừa nhìn thanh kiếm lóng lánh ánh bạc kia thì không kìm được tự nuốt một ngụm nước bọt, thu hai tay lại, một tay để ở sau lưng, một tay tao nhã nhấc lên, cẩn thận nói: “Tiểu Phóng đừng như vậy, thân nam nhi dưới chân có hoàng kim, mau đứng lên đi.”
Tề Phóng ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng, hai mắt cậu ta lấp lánh nhìn tôi: “Nếu tiểu thư vẫn còn thương xót cho cái mạng hèn của hai chúng tôi thì xin hãy thu nhận huynh đệ tiểu nhân. Hôm nay dưới ánh trăng, tôi xin thề, huynh đệ Tề thị từ nay về sau nguyện vì tiểu thư làm công chó ngựa, nếu phản lời thề, sẽ bị loạn tiễn xuyên tim, quỷ thần cùng diệt. Xin lấy gió mát cùng kiếm nhuốm máu để làm chứng.”
Tôi vừa định mở miệng thì cậu ta đã dứt khoát dùng bảo kiếm xoẹt một phát qua lòng bàn tay, máu tươi chảy không ngừng. Trong lúc tôi còn đang kinh hãi thì cậu ta đã cầm lấy tay của anh trai cắt một vết thật sâu.
Đêm đó ngọc hoa đổi màu, vì muốn gặp Nguyên Phi Giác, tôi đã tương kế tựu kế trốn khỏi Tây Phong Uyển nhưng tuyệt đối không thể đoán được mình sẽ đối mặt với tình cảnh như vậy. Tình hình bây giờ, nếu nói không được, với tính tình đa nghi của cậu ta, nhỡ đâu nổi cáu, lại muốn giết tôi, sợ rằng Hộ Cẩm cũng không được việc. Tôi đành gắng cười, đưa tay nâng hai người đứng dậy: “Tôi chỉ là đàn bà con gái yếu ớt, tuyệt đối không thể làm nhục Tiểu Phóng và Tề đại ca. Tôi nhất định sẽ hết lòng tiến cử hai người với Nguyên Tam gia, để Tam gia trọng dụng hai vị. Như vậy hai vị cũng có thể đường đường chính chính quay về quê cũ, bắt đầu lại cuộc sống của mình.”
Thế mà Tề Phóng lại hừ lạnh một tiếng: “Tiểu thư coi ta là hạng tiểu nhân trơ trái chỉ thấy lợi trước mắt ấy sao? Hầu hạ Nguyên Phi Bạch? Hai huynh đệ chúng tôi không có hứng thú, nhất định tiểu thư cảm thấy rất kỳ lạ bởi thằng nhóc thích khóc nhè năm ấy lại trở nên đáng sợ như vậy, đúng không?”
Tôi hơi hé miệng, đang định nói thì cậu ta đã nói tiếp: “Năm tôi lên sáu, một thầy bói mù đã nói, tôi sẽ khắc tất cả những người xung quanh, cha mẹ tôi vô cùng tin tưởng lời ấy, bèn bán tôi cho một tú tài họ Trương. Trương tú tài tự xưng là người đọc sách, mấy lần thi rớt liền uất ức không chịu nổi, trở thành một tên mặt người dạ thú thích hành hạ trẻ con lúc nửa đêm,” Cậu ta kéo cổ áo xuống để lộ ra vai trái, chỉ thấy làn da tái nhợt tràn đầy những vệt sẹo bỏng, vết thương do đao kiếm khiến người ta phải giật mình, không còn chỗ nào được nguyên vẹn. Tôi phẫn nộ không thôi, năm ấy khi Tề Phóng bị bán cho Trương tú tài vẫn còn nhỏ hơn tôi và Cẩm Tú nữa! Nước mắt không kìm được mà rơi xuống, cậu ta nhìn tôi có chút thê lương, nói tiếp: “Nam Chiếu đánh tới phủ Giang Lăng, giết chết cả nhà họ Trương. Tôi bị bắt làm nô lệ cho quý tộc Nam Chiếu, cuộc sống sau đó còn không bằng loài chó lợn. Về sau tôi mất hơn nửa cái mạng mới về được Biện Châu, rồi thiếu chút nữa lại bị cha đẻ đánh chết ở từ đường. Người của thôn Tề gia kiên quyết nói tôi sẽ đưa tới tai nạn, nếu không có đại ca cứu giúp thì tôi đã chết trong tay cha mẹ ruột rồi.”
Sắc mặt cậu ta bỗng nghiêm lại, tiếp túc giơ cao thanh kiếm: “Về sau gặp được sư phụ là Kim Cốc chân nhân. Người từng coi số cho tôi, bảo rằng cha mẹ vứt bỏ, giết người cướp của, trở thành giặc cướp, bỏ mạng thiên nhai, trừ khi gặp được một vị quý nhân như hoa. Sư phụ nói có yêu quái giáng thế, thiên tượng đại loạn. Chỉ có vị quý nhân nguyệt hoa tiên ngọc kia, nhân ái trí dũng, nhất định sẽ bình định được thời loạn, thay đổi thiên hạ. Cũng chỉ người này mới có thể thay đổi vận mệnh của tôi, phú quý danh lợi cũng chỉ là mây bay, có cái gọi là kẻ sĩ dám chết vì người tri kỷ, nếu tiểu thư thấy hai chúng tôi không thể đứng dậy nổi thì xin hãy giết tôi đi.”
Tôi còn đang ngẫm nghĩ, thấy cái lý do này sao mà gượng ép và quái dị thế, người mà sư phụ cậu ta nói tới chắc là Hoa Cẩm Tú chứ không phải Hoa Mộc Cẩn đâu, với tư sắc tầm thường của tôi thì sao có thể gọi là quý nhân như hoa được, nhân ái trí dũng, lại còn thay đổi thiên? Bình định thời loạn??
Không ngờ cậu ta lại thực sự muốn cắt cổ, tôi vội vàng tiến tới ôm chặt lấy cậu ta, sợ tới mức cả người đổ mồ hôi. Suy nghĩ của người cổ đại đúng là cực đoan kinh khủng. Vì vậy tôi không thể làm gì khác hơn là thu nhận hai tên thủ lĩnh khởi nghĩa nông dân làm thuộc hạ.
Song, tôi nghĩ thế nào cũng không hiểu, khi ấy điều tôi không thể yên lòng là một Tề Phóng có vẻ xảo quyệt đa đoan như vậy lại vì mấy câu nói của sư phụ mà lập lời thề dưới trăng, từ đó về sau đi theo tôi suốt đời, cùng vinh cùng nhục.
Có điều dù từ chối thế nào, Tề Phóng cũng không chịu gọi thẳng tên tôi nữa. Vì vậy khi chúng tôi gặp lại vào đêm hôm ấy là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cậu ta gọi tên tôi.
Tôi còn nhớ Tống Minh Lỗi từng bảo ở phía đông thành Tây An có một căn nhà riêng của Tiểu ngũ nghĩa, nếu có việc khẩn cấp thì mang thẻ gỗ tới căn nhà đó tìm bà chủ họ Lý. Tôi từng hoài nghi rằng bà ta cũng là do Trương Đức Mậu dịch dung ra. Vì vậy tôi bảo bọn họ trốn tới đó trước ít ngày.
Trăng đã lên cao, tôi cầm lại Thù tình, tiễn huynh đệ Tề thị xong, bèn đặt mông ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, vừa vỗ vỗ lồng ngực đang đập bình bịch vừa lau mồ hôi lạnh trên mặt. Sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi lại cảm thấy mình đúng là đại nạn mà không chết liền cười ngây ngốc mấy cái. Sau đó tôi dùng khinh công tệ hại của mình vọt về phía Ngọc Bắc Trai.
Người nọ chậm rãi vòng ra phía trước, dưới ánh trăng, một thiếu niên mặc y phục dạ hành xuất hiện trước mắt tôi, khuôn mặt tuấn tú nhưng chứa đầy sát khí. Không ngờ đó lại chính là người thiếu niên bán thơ tên Tề Trọng Thư ở chợ đêm hôm ấy, thảo nào nhìn quen thế. Trong đầu tôi bỗng nhảy ra hình ảnh một cậu bé hay khóc nhè, miệng bật thốt: “Cậu, cậu là Tề Phóng, tôi là Hoa Mộc Cẩn đây, là Hoa Mộc Cẩn hồi trước cùng bị bán cho Trần đại nương ấy. Cậu còn nhớ không, khi ấy chúng ta còn cùng ngồi xe bò…”
Tay Tề Phóng hơi run, thanh kiếm khua một vòng hoàn hảo, thành công ngăn chặn bài diễn thuyết kích động nhận ra bạn cũ của tôi. Cậu ta lười biếng đáp: “Vậy thì đã sao, muội muội của cô giờ là tình nhân của Nguyên Thanh Giang – Hoa Cẩm Tú, Diêu Bích Oánh là nha hoàn ở Ngọc Bắc Trai, còn hai tên tiểu tử Tống Minh Lỗi và Vu Phi Yến đều làm quan tứ phẩm rồi, lần trước ở chợ đêm, ta đã gặp hết rồi.”
Lòng tôi chợt lạnh, sáu năm không gặp, một đứa nhóc vẫn thích dán lên người tôi và Cẩm Tú để khóc đã trở nên lạnh lùng như vậy. Cậu ta lành lạnh nhìn tôi nói tiếp: “Bây giờ năm người các cô ở Nguyên thị đã nổi danh cả rồi, ta và ca ca lại nghèo túng thê thảm, lưu lạc giang hồ, bị quan phủ đuổi giết, làm sao xứng để quen biết Hoa tiểu thư đây.”
Cậu ta nghiêng đầu nhìn vị ca ca đang lúng ta lúng túng kia, nói: “Đại ca, huynh có biết vị tiểu thư này là ai không? Cô ta chính là Hoa Mộc Cẩn, là người bị bà buôn người bán đi cùng với đệ, nay đã là sủng thiếp của Đạp Tuyết công tử.”
Tôi nhìn cậu ta, cười nhạt: “Sủng thiếp thì không dám nhận, nhưng đúng là Tiểu ngũ nghĩa chúng tôi đang phục vụ dưới trướng Tam thiếu gia của Nguyên gia thật, còn Hầu gia Nguyên Thanh Giang là anh hùng đương thời, con mắt tinh đời. Với tài năng của Tiểu Phóng và Tề đại ca, nếu có thể về dưới trướng Nguyên thị, mượn thế lực của Nguyên gia, không chỉ giải được nỗi oan cho Tề đại ca, báo được thù lớn, mà còn có thể phú quý hiển hách, dù sao vẫn tốt hơn phiêu bạt giang hồ, trốn chạy cả đời. Tiểu Phóng, theo tôi trở về đi,”, nói xong, tôi không nhịn được muốn kéo tay cậu ta. Kiếm của cậu ta khua nhẹ khiến tay tôi rách một miếng, vết thương cũng không sâu nhưng đủ khiến tôi lập tức ngậm miệng.
“Đúng là giỏi khoa môi múa mép. Ta vốn tưởng tư sắc của cô chỉ có bậc này, chẳng qua là dựa vào Hoa Cẩm Tú mới có thể ở bên cạnh Nguyên Phi Bạch, nhưng xem ra cũng có chút tài ăn nói.” Cậu ta hừ lạnh một tiếng, khinh khỉnh nhìn tôi. Thấy vậy, tôi có hơi chán nản.
“Cô nghĩ ta cũng hiền lành, dễ tin người như đại ca sao? Quý tộc như mấy người làm gì có ai là trong sạch, miệng thì toàn nói nhân nghĩa lễ trí tín gì đó, nhưng giữa ban ngày ban mặt lại hà hiếp dân lành, giết người cướp của, không việc ác nào không làm, đến lúc chết lại sợ mình làm quá nhiều chuyện xấu, e sẽ bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục nên mời nhà sư về tụng kinh siêu độ. Đúng là nực cười, cô cho rằng ta và ca ca phản lại Đông Đình hoàng triều chỉ vì vinh hoa phú quý? Hừ…” Cậu ta cười lạnh, “Ba hoa một hồi chẳng qua là muốn gạt ta và đại ca, có khi thành một đống xương khô lúc nào chẳng biết, giúp Nguyên gia giành giang sơn ư! Ta thà chết đứng còn hơn sống quỳ, bọn ta phải giết sạch đám quý tộc, bồi thường cho sự đau khổ của người nghèo. Hôm nay bắt đầu từ cô đi.” Cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói thế, dưới ánh trăng khuôn mặt tuấn tú hơi méo mó.
Không bị mê hoặc bởi vinh hoa phú quý, tôi phải thừa nhận, tính cảnh giác của bạn học Tề Phóng rất cao, đáng tiếc dùng biện pháp hung bạo để chống hung bạo làm sao có thể giải quyết gốc rễ của vấn đề?
Lại còn muốn giết sạch tầng lớp quý tộc nữa, đúng là suy nghĩ lúc giận dữ của bọn trẻ con, thảo nào Nguyên Phi Bạch và Tống Minh Lỗi còn chế giễu bọn họ là đám giặc cỏ ngu ngốc, chẳng đủ để gây họa. Tuy rằng bọn họ tự xưng là thay trời hành đạo nhưng chỉ tụ tập đám dân chạy loạn ở Biện Châu, chiếm núi xưng vương, giết ít quý tộc, cướp của người giàu chia người nghèo. Họ chưa có cương lĩnh đúng đắn cùng cách tiến quân cụ, lại không có kế hoạch quân sự. Hơn nữa tụ họp cùng một chỗ như vậy đa phần là loại người lưu manh, muốn mượn gió bẻ măng, bọn chúng giết người cướp của, lại bất mãn với việc Tề Bá Thiên và Tề Phóng đem quá nhiều tiền tài chia cho dân nghèo, chỉ muốn giữ cho mình, dẫn tới nội loạn. Vậy nên không tới một tháng, khởi nghĩa đã bị quan phủ dập tắt.
Tôi thầm than một tiếng, ung dung nói tiếp: “Tiểu Phóng, tôi vô cùng kính phục tính tình cứng cỏi của cậu và đại ca, chẳng sợ quyền thế, nhưng mà có vài việc cậu nghĩ sai rồi. Mặc dù tôi đang là người dưới trướng Nguyên Tam gia nhưng không phải là quý tộc, tôi và cậu, cả Tiểu ngũ nghĩa và đại ca cậu, cùng hàng nghìn hàng vạn dân chúng nghèo khổ đều giống nhau, bởi thiên tai nhân họa, triều đình mục nát mà nhà nát cửa tan, không có cách nào sống yên thân. Hồi bé, khi cùng ngồi trên xe bò của Trần đại nương, cậu vẫn nói cậu nhớ cha mẹ, nhớ đại ca, cậu không hiểu vì sao họ muốn bán mình đi…”
“Câm miệng, chết đến nơi rồi còn muốn ba hoa ư?” Cậu ta lớn tiếng quát, thanh kiếm sắc nhọc cứa rách cả da tôi, một dòng chất lỏng lành lạnh chảy xuống dọc theo cổ. Tôi cười nhẹ, nhìn thẳng vào đôi mắt phẫn nộ của cậu ta: “Tiểu Phóng, tôi rất vui vì được gặp lại cậu, tiếc là bản tính của cậu đã thay đổi rồi, trong lòng cậu đang bắt đầu có một con quỷ, cái gọi là thay trời hành đạo, giết hết quý tộc trong thiên hạ thực ra là vì cậu đã quen thói giết người rồi. Cậu thừa biết tôi vô tội nhưng đã giết quá nhiều người nên không còn lòng cảm thông thực sự nữa. Nếu cậu quyết tâm giết tôi thì lương tâm cậu cũng sẽ bị giết chóc che mờ đi. Cậu cho rằng giết hết quý tộc trong thiên hạ thực sự có ích sao? Hôm nay cậu giết được một quý tộc, ngày mai sẽ lại gặp phải ngàn vạn quý tộc khác sinh ra dựa vào việc bóc lột dân chúng, làm sao có thể giết hết được? Cho dù có giết hết thật, kẻ trên không làm gương người dưới ắt lệch lạc, Hiên Viên vô đạo, Đậu thị ngang ngược nhưng bách tính vẫn sống trong thiên hạ đó. Nếu đại loạn đã là không thể tránh khỏi thì kế sách duy nhất thực sự có thể thay đổi thời buổi hỗn loạn này, là sớm ngày lật đổ Hiên Viên thị hủ bại, xây dựng lại một chính quyền mới trong sạch hơn, loại trừ tập tục cũ, cho dân chúng được bình an qua ngày và Tề Trọng Thư, Tề Bá Thiên sẽ có cuộc sống vui vẻ, không còn đau khổ nữa.” Tôi thầm nói trong lòng, còn một điều quan trọng nhất nữa là không phải nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt, tuyệt vọng của Cẩm Tú nữa.
Cậu ta đứng đó, ánh mắt dần chuyên tâm hơn, mà trong mắt Tề Bá Thiên đã dấy lên một tia hi vọng.
Tôi mềm mỏng nói tiếp: “Tiểu Phóng, tôi không phủ nhận, tôi trợ giúp Nguyên Tam gia là vì muốn Tiểu ngũ nghĩa chúng tôi có thể sống yên thân, có chút lòng riêng, thế nhưng điểm quan trọng nhất đấy là, tôi cho rằng Nguyên Thanh Giang và Nguyên Phi Bạch là hai anh hùng đương thời có thể lật đổ thời kỳ đen tối này, cứu dân chúng ra khỏi vũng lầy. Cậu ngẫm lại xem, ta chỉ là phận nữ lưu mà cũng có thể được Tam gia tán thưởng, vậy thì tài hoa của Tiểu Phóng và Tề đại ca sao có thể lọt khỏi mắt Nguyên Tam gia? Xưa nay, cứ mỗi năm trăm năm lại có minh chủ xuất hiện, tôi không muốn nói tới “chim khôn lựa cây mà đậu” gì đó, chỉ là bậc đại trượng phu có cái nên làm, có việc không nên làm, nếu đã phản lại thói đời đáng hận này,” tôi thấy thanh kiếm trong tay cậu ta dần dần hạ xuống, ánh mắt có chút mê mang, bèn dứt khoát tiến thêm một bước, cậu ta lại càng hoảng sợ, lùi về sau rồi lại nâng kiếm lên, căng thẳng nhìn tôi. Tôi nhìn cậu ta chăm chú, tăng thêm âm lượng, kiên quyết nói: “Thì hãy thay đổi vận mệnh một cách triệt để đi, tách rời hoàn toàn cuộc sống hiện tại, để những người đã từng làm hại cậu, cười nhạo cậu nhìn thấy cậu tạo dựng sự nghiệp như thế nào, giúp đỡ người vô tội, rạng danh thiên hạ, dù sao vẫn hơn phải lưu lạc chân trời, trở thành trộm cướp. Tiểu Phóng, cậu là người thông minh, chẳng lẽ không hiểu nỗi khổ tâm của tôi sao?”
Đêm nay, cuối cùng tôi cũng hiểu được tại sao hồi đó Quả Nhĩ Nhân và Hàn Tu Trúc lại phê bình tôi thế này: nhanh trí xảo trá, lòng dạ thâm sâu, khẩu phật tâm xà.
Tôi tuôn một tràng văng cả nước bọt, khiến cậu ta không thể không để ý. Tôi thấy ánh mắt cậu ta có một tia kinh ngạc, tia sát ý chậm rãi lung lay rồi sự hi vọng, mong mỏi một cuộc sống bình từ từ nảy ra. Tôi thầm vui mừng không thôi, nhìn cậu ta tỏ ý cổ vũ: “Tiểu Phóng, xưa nay đời người lên xuống không ngừng, có anh hùng là trong sạch hoàn toàn đâu?” Tôi lấy ra từ ngực áo một chiếc thẻ gỗ, chính là tín vật của Tiểu ngũ nghĩa, rồi đưa qua: “Tiểu Phóng, tôi tuyệt đối không ép buộc cậu. Cậu hãy ngẫm lại cho kỹ, đây là tín vật của Tiểu ngũ nghĩa chúng tôi, nếu ngày nào đó nghĩ kỹ rồi hãy cầm nó tới tìm Tiểu ngũ nghĩa. Nếu cậu nghĩ đây là sự sỉ nhục thì hãy cầm nó tới Tây Vực nương tựa đại ca Vu Phi Yến của tôi rồi tòng quân, lập công trạng, trừ bỏ giặc Thát. Bao giờ trở lại chúng ta sẽ nâng cốc chúc mừng.”
Tôi giơ thẻ gỗ ra trước mặt, thản nhiên nhìn cậu ta, không nói thêm nữa. Ba người chúng tôi im lặng đứng giữa những làn gió thu.
Thiếu niên dưới ánh trăng bình tĩnh nhìn tôi, có suy tư, có do dự, có tự đấu tranh, cuối cùng mũi kiếm kia cực kỳ thong thả rời khỏi cổ họng tôi, thả xuống, sau đó cậu ta cẩn thận nhận lấy thẻ gỗ trong tay tôi, rồi lại lui về một bước.
Tôi thở phào một hơi, cười nói: “Tiểu Phóng, cảm ơn cậu, vì đã tin tôi.”
Cậu ta nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, đột nhiên nhấc kiếm nhắm về phía tôi, tôi không khỏi sửng sốt: “Cô đúng là vẫn biết ăn nói như hồi còn bé, có điều, ta sao tin cô được. Cô muốn lấy lại thanh chủy thủ này, có thật là không định đối phó với đại ca của ta không?”
Ôi! Đúng là đồ đa nghi, không hiểu được lòng người tốt, tôi đây làm ơn mắc oán mà, tôi thầm chế nhạo trong lòng, sau đó lại suy nghĩ, không phải hồi đó Tề Phóng bị bán cho một thư sinh nhìn rất nhã nhặn sao? Rốt cuộc cậu ta đã trải qua nỗi đau thế nào mà lại trở nên đa nghi như thế?
Tôi mỉm cười, chậm rãi giơ tay lên giống như bà phù thủy đang biểu diễn, bình thản hướng lòng bàn tay về phía cậu, rồi lật lật tay, ý tứ là cậu xem đi, trên tay tôi chẳng có gì. Cậu ta nghi hoặc nhìn hành động của tôi, tay nắm chặt kiếm sắc. Tề Bá Thiên cũng ngơ ngác nhìn tôi. Tôi hơi nhíu mày, sau đó duỗi thẳng cánh tay về phía bên phải, mặt thì vẫn cười khẽ nhưng lại khẽ đánh vào cổ tay phải, năm mũi tên nhỏ rời dây cung bay ra…
Tôi đợi một hồi lâu…
Tại sao không có động tĩnh gì? Rõ ràng tôi đã cảm thấy có cái gì bắn ra rồi mà!
Ý cười trên mặt tôi dần cứng lại, nhìn Tề Phóng và Tề Bá Thiên vẫn còn đang ù ù cạc cạc. Gió thu thổi tới, một con quạ đen kêu quang quác bay qua đỉnh đầu chúng tôi, ba người cứ đứng nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Tôi thầm mắng, Trương Đức Mậu, ông không làm được thì cũng đừng gạt tôi chứ, bây giờ làm tôi mất mặt thế này đây…
Nét mặt Tề Phóng có chút châm biếm, đang định mở miệng thì một tiếng răng rắc nhỏ truyền tới từ bên phải, sau đó là tiếng nổ. Một gốc cây lớn, phải cỡ hai người ôm từ từ đổ xuống, chúng tôi đều phải lùi về mấy bước…
Huynh đệ họ Tề kinh hãi nhìn tôi, đúng lúc tôi đã thu hồi lại vẻ sửng sốt. Tôi ho khan mấy tiếng, cố gắng ung dung cười nói: “Bây giờ cậu đã tin chưa? Nếu tôi muốn hại đại ca cậu thì đã có trăm nghìn cơ hội để giết anh ta, cần gì phải dùng tới thanh Thù tình này?” Lòng tôi vừa kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ, thì ra Trương Đức Mậu đã bỏ thêm thuốc nổ vào, có điều, ông cũng phải nói cho tôi biết chứ! May mà, may mà có Tề Phóng khiến tôi có cơ hội dùng thử trước.”
Tề Phóng lặng lẽ nhìn tôi một lúc, ánh mắt cực kỳ phức tạp…
Cuối cùng, cậu ta lại giơ kiếm lên lần nữa. Tôi kêu khổ trong lòng, sao tên tiểu tử này lại gay gắt quá bậy, cứ muốn giết tôi!
Song, cậu ta không hề chém kiếm về phía tôi mà ngược lại còn giơ bảo kiếm lên cao quá đầu, thẳng tắp quỳ xuống trước mặt tôi: “Hoa Mộc Cẩn quả nhiên là cao nhân đời nay. Trước đây huynh đệ tôi đã đắc tội với tiểu thư, vậy mà tiểu thư vẫn đối đãi thật tình, tìm lối ra cho hai chúng tôi. Vậy mà tôi còn nghi kị, bất kính với tiểu thư, đúng là không bằng loài chó lợn. Nay xấu hổ không chịu nổi, xin tiểu thư hãy dùng kiếm này để giết tiểu nhân đi.”
Tế Bá Thiên thoáng sửng sốt, sau đó kích động nhìn tôi, rồi lại luống cuống quỳ xuống bên cạnh đệ đệ của anh ta, hướng về phía tôi lạy một cái thật vang, trán cũng bị sưng thành một cục. Tôi hoàn toàn ngây ra luôn, hồi lâu mới phục hồi được tinh thần, bước qua gốc cây đang chắn giữa chúng tôi, chân có hơi nhũn ra, giẫm lên mấy cành cây bị gẫy ra. Tôi khập khiễng bước tới trước mặt họ, định dùng hai tay dìu cậu ta đứng dậy, nhưng vừa nhìn thanh kiếm lóng lánh ánh bạc kia thì không kìm được tự nuốt một ngụm nước bọt, thu hai tay lại, một tay để ở sau lưng, một tay tao nhã nhấc lên, cẩn thận nói: “Tiểu Phóng đừng như vậy, thân nam nhi dưới chân có hoàng kim, mau đứng lên đi.”
Tề Phóng ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng, hai mắt cậu ta lấp lánh nhìn tôi: “Nếu tiểu thư vẫn còn thương xót cho cái mạng hèn của hai chúng tôi thì xin hãy thu nhận huynh đệ tiểu nhân. Hôm nay dưới ánh trăng, tôi xin thề, huynh đệ Tề thị từ nay về sau nguyện vì tiểu thư làm công chó ngựa, nếu phản lời thề, sẽ bị loạn tiễn xuyên tim, quỷ thần cùng diệt. Xin lấy gió mát cùng kiếm nhuốm máu để làm chứng.”
Tôi vừa định mở miệng thì cậu ta đã dứt khoát dùng bảo kiếm xoẹt một phát qua lòng bàn tay, máu tươi chảy không ngừng. Trong lúc tôi còn đang kinh hãi thì cậu ta đã cầm lấy tay của anh trai cắt một vết thật sâu.
Đêm đó ngọc hoa đổi màu, vì muốn gặp Nguyên Phi Giác, tôi đã tương kế tựu kế trốn khỏi Tây Phong Uyển nhưng tuyệt đối không thể đoán được mình sẽ đối mặt với tình cảnh như vậy. Tình hình bây giờ, nếu nói không được, với tính tình đa nghi của cậu ta, nhỡ đâu nổi cáu, lại muốn giết tôi, sợ rằng Hộ Cẩm cũng không được việc. Tôi đành gắng cười, đưa tay nâng hai người đứng dậy: “Tôi chỉ là đàn bà con gái yếu ớt, tuyệt đối không thể làm nhục Tiểu Phóng và Tề đại ca. Tôi nhất định sẽ hết lòng tiến cử hai người với Nguyên Tam gia, để Tam gia trọng dụng hai vị. Như vậy hai vị cũng có thể đường đường chính chính quay về quê cũ, bắt đầu lại cuộc sống của mình.”
Thế mà Tề Phóng lại hừ lạnh một tiếng: “Tiểu thư coi ta là hạng tiểu nhân trơ trái chỉ thấy lợi trước mắt ấy sao? Hầu hạ Nguyên Phi Bạch? Hai huynh đệ chúng tôi không có hứng thú, nhất định tiểu thư cảm thấy rất kỳ lạ bởi thằng nhóc thích khóc nhè năm ấy lại trở nên đáng sợ như vậy, đúng không?”
Tôi hơi hé miệng, đang định nói thì cậu ta đã nói tiếp: “Năm tôi lên sáu, một thầy bói mù đã nói, tôi sẽ khắc tất cả những người xung quanh, cha mẹ tôi vô cùng tin tưởng lời ấy, bèn bán tôi cho một tú tài họ Trương. Trương tú tài tự xưng là người đọc sách, mấy lần thi rớt liền uất ức không chịu nổi, trở thành một tên mặt người dạ thú thích hành hạ trẻ con lúc nửa đêm,” Cậu ta kéo cổ áo xuống để lộ ra vai trái, chỉ thấy làn da tái nhợt tràn đầy những vệt sẹo bỏng, vết thương do đao kiếm khiến người ta phải giật mình, không còn chỗ nào được nguyên vẹn. Tôi phẫn nộ không thôi, năm ấy khi Tề Phóng bị bán cho Trương tú tài vẫn còn nhỏ hơn tôi và Cẩm Tú nữa! Nước mắt không kìm được mà rơi xuống, cậu ta nhìn tôi có chút thê lương, nói tiếp: “Nam Chiếu đánh tới phủ Giang Lăng, giết chết cả nhà họ Trương. Tôi bị bắt làm nô lệ cho quý tộc Nam Chiếu, cuộc sống sau đó còn không bằng loài chó lợn. Về sau tôi mất hơn nửa cái mạng mới về được Biện Châu, rồi thiếu chút nữa lại bị cha đẻ đánh chết ở từ đường. Người của thôn Tề gia kiên quyết nói tôi sẽ đưa tới tai nạn, nếu không có đại ca cứu giúp thì tôi đã chết trong tay cha mẹ ruột rồi.”
Sắc mặt cậu ta bỗng nghiêm lại, tiếp túc giơ cao thanh kiếm: “Về sau gặp được sư phụ là Kim Cốc chân nhân. Người từng coi số cho tôi, bảo rằng cha mẹ vứt bỏ, giết người cướp của, trở thành giặc cướp, bỏ mạng thiên nhai, trừ khi gặp được một vị quý nhân như hoa. Sư phụ nói có yêu quái giáng thế, thiên tượng đại loạn. Chỉ có vị quý nhân nguyệt hoa tiên ngọc kia, nhân ái trí dũng, nhất định sẽ bình định được thời loạn, thay đổi thiên hạ. Cũng chỉ người này mới có thể thay đổi vận mệnh của tôi, phú quý danh lợi cũng chỉ là mây bay, có cái gọi là kẻ sĩ dám chết vì người tri kỷ, nếu tiểu thư thấy hai chúng tôi không thể đứng dậy nổi thì xin hãy giết tôi đi.”
Tôi còn đang ngẫm nghĩ, thấy cái lý do này sao mà gượng ép và quái dị thế, người mà sư phụ cậu ta nói tới chắc là Hoa Cẩm Tú chứ không phải Hoa Mộc Cẩn đâu, với tư sắc tầm thường của tôi thì sao có thể gọi là quý nhân như hoa được, nhân ái trí dũng, lại còn thay đổi thiên? Bình định thời loạn??
Không ngờ cậu ta lại thực sự muốn cắt cổ, tôi vội vàng tiến tới ôm chặt lấy cậu ta, sợ tới mức cả người đổ mồ hôi. Suy nghĩ của người cổ đại đúng là cực đoan kinh khủng. Vì vậy tôi không thể làm gì khác hơn là thu nhận hai tên thủ lĩnh khởi nghĩa nông dân làm thuộc hạ.
Song, tôi nghĩ thế nào cũng không hiểu, khi ấy điều tôi không thể yên lòng là một Tề Phóng có vẻ xảo quyệt đa đoan như vậy lại vì mấy câu nói của sư phụ mà lập lời thề dưới trăng, từ đó về sau đi theo tôi suốt đời, cùng vinh cùng nhục.
Có điều dù từ chối thế nào, Tề Phóng cũng không chịu gọi thẳng tên tôi nữa. Vì vậy khi chúng tôi gặp lại vào đêm hôm ấy là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cậu ta gọi tên tôi.
Tôi còn nhớ Tống Minh Lỗi từng bảo ở phía đông thành Tây An có một căn nhà riêng của Tiểu ngũ nghĩa, nếu có việc khẩn cấp thì mang thẻ gỗ tới căn nhà đó tìm bà chủ họ Lý. Tôi từng hoài nghi rằng bà ta cũng là do Trương Đức Mậu dịch dung ra. Vì vậy tôi bảo bọn họ trốn tới đó trước ít ngày.
Trăng đã lên cao, tôi cầm lại Thù tình, tiễn huynh đệ Tề thị xong, bèn đặt mông ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, vừa vỗ vỗ lồng ngực đang đập bình bịch vừa lau mồ hôi lạnh trên mặt. Sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi lại cảm thấy mình đúng là đại nạn mà không chết liền cười ngây ngốc mấy cái. Sau đó tôi dùng khinh công tệ hại của mình vọt về phía Ngọc Bắc Trai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook