Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú
-
Quyển 2 - Chương 23: Trăng sáng tự bao giờ? (1)
Giữa lúc toàn bộ Đông Đình hoàng triều vẫn tĩnh lặng trong không khí ngọt ngào của đêm Thất tịch, mùng mười tháng bảy năm Vĩnh Nghiệp thứ hai, bố chính sứ(1) phủ Chiết Giang báo lên, ba phủ Hàng Châu, Gia Hưng, Thiệu Hưng có biển động, hàng vạn gian nhà bị phá hủy, hàng vạn người bị nhấn chìm, cảnh vật hết sức tiêu điều.
Ngay sau đó, ngày mười bảy tháng bảy, bố chính sứ Hà Nam lại cấp báo, Hà Nam xảy ra nạn châu chấu cực kỳ nghiêm trọng.
Ruộng đất mênh mông của Trung Nguyên, đâu đâu cũng xuất hiện những đàn châu chấu lớn. Châu chấu bay đến đâu là nơi đó đen nghịt một mảng, ngay cả ánh nắng rực rỡ cũng bị át đi.
Hoa màu ở những nơi châu chấu đến ắt sẽ bị gặm hết sạch, cả rễ cành cũng chẳng còn. Vài nơi nghiêm trọng hơn, đàn châu chấu còn tấn công cả người, ăn cả xác chết.
Thời đại này chưa có tri thức khoa học để nghiệm chứng, đa phần mọi người đều cho rằng nạn châu chấu xuất hiện là do ông trời muốn trừng trị loài người nên mới giáng tai họa xuống. Dân chúng khắp nơi đi thắp hương cầu thần cho qua kiếp nạn, nhưng dường như lần này thần linh không còn phù hộ cho Đông Đình, hoa màu bị châu chấu phá hoại càng lúc càng nghiêm trọng, khu vực bị nạn cũng dần mở rộng tới phủ Hồ Bắc của Đông Đình cùng phủ Quý Dương của Nam Chiếu, quan lại địa phương không ngừng báo nguy lên triều đình.
Mà triều đình vừa phải xoay sở tình hình ở biên giới vừa phải cứu tế cho phủ Hà Nam và Chiết Giang, thuế khóa ngày càng nặng nề, quan địa phương thì sa đọa, thường kiếm tiền bỏ túi riêng, không chịu phát chẩn cứu dân. Tề Bá Thiên lãnh đạo dân chúng Hà Nam đứng dậy khởi nghĩa, mặc dù chỉ sau một tháng khởi nghĩa đã bị dập tắt nhưng nó vẫn gây chấn động mạnh Đông Đình hoàng triều, chậm rãi mở ra màn dạo đầu cho khúc loạn thế.
Tôi nhớ lại phương pháp trị châu chấu của danh tướng thời Đường Diêu Sùng, góp ý với Nguyên Phi Bạch, muốn những người hâm mộ anh ta thuyết phục người trong thiên hạ, châu chấu kia chẳng qua chỉ là một loại côn trùng có hại, không phải không có cách trị, chỉ cần quan dân các nơi đồng tâm hiệp lực trừ châu chấu, nạn châu chấu này nhất định có thể tiêu diệt, đồng thời cũng là một cái cớ tốt để đả kích Đậu thị.
Trước ánh mắt nửa tin nửa ngờ của Nguyên Phi Bạch, tôi bảo Tố huy đi bắt hơn mười con cào cào rồi tắt đèn đi. Trong bóng tối đen đặc, tôi từ từ châm một ngọn lửa, quả nhiên côn trùng có tính hướng sáng, mấy con cào cào kia lập tức bò về phía ánh sáng sau đó bị ngọn lửa thiêu chết. Mọi người trong Tây Phong Uyển thấy thế đều hết sức ngạc nhiên.
Vì vậy, Nguyên Phi Bạch tiếp thu đề xuất của tôi, cho bồ câu đưa thư gửi phương pháp diệt châu chấu của tôi cho Nguyên Hầu gia đồng thời hạ lệnh cho đám môn khách, mượn nạn châu chấu, chỉ ra tai họa trời giáng này là để cảnh báo trong triều đình có yêu nghiệt Đậu thị làm loạn. Vậy nên đối với Đậu thị vốn luôn người hiếp đáp dân chúng, người trong thiên hạ lại càng căm thù đến tận xương tủy.
Ngày hai tám tháng bảy, Hi Tông triệu gấp các trọng thần vào cung bàn bạc cách trị thiên tai. Đậu Thái hoàng Thái hậu vẫn buông rèm chấp chính như trước. Trên triều, danh thần của Đông Đình – Lục Bang Đôn đề nghị giảm một nửa bổng lộc của quan lại cùng hậu cung để giúp bá tánh vượt qua cửa ải khó khăn này. Nguyên Thanh Giang dẫn đầu Nguyên thị tỏ ý tán thành rồi đưa ra phương pháp diệt châu chấu mà tôi đề nghị, ra sức thuyết phục Thái hậu, Hi Tông và chúng quan. Nhân dịp đó, Nguyên thị liền lập giấy bảo đảm, nếu trong vòng một tháng không diệt được nạn châu chấu, cả nhà Nguyên thị sẽ bị tịch thu tài sản cùng chém đầu.
Ngày ba mươi tháng bảy, Nguyên thị hạ lệnh, muốn dân chúng mỗi buổi tối đều đốt một đống lửa giữa ruộng, chờ châu chấu thấy ánh lửa mà bay xuống thì tập trung giết chết, đồng thời đào một hố to cạnh ruộng, vừa đánh vừa thiêu. Phương pháp của tôi dần có hiệu quả, tin tức diệt châu chấu thành công không ngừng bay tới. Trong vòng mười ngày, chỉ riêng Biện Châu đã đập chết mười lăm vạn gánh châu chấu, tình hình thiên tai dần dịu xuống. Sau đó, tờ giấy đảm bảo kia khiến Đậu thị thất bại thảm hại, Nguyên thị trở thành anh hùng của cả nước, Hi Tông lại càng coi trọng Nguyên thị, việc Nguyên Phi Yên tiến cung được đề lên lần nữa.
Đại thắng diệt châu chấu lần này, tôi chính là đại anh hùng đứng sau màn, Nguyên Phi Bạch vốn luôn ít để lộ tâm trạng cũng vui không kiềm được, vui vẻ nắm tay tôi thật lâu không thả: “Hoa Mộc Cẩn, Hoa Mộc Cẩn, rốt cuộc nàng là loại nữ tử thế nào!”
Tôi bị anh ta dọa cho một trận, có thể thấy đánh thắng trận này quan trọng cỡ nào đối với Nguyên thị và Phi Bạch, tay tôi bị anh ta nắm đau muốn chết, miệng lại còn phải khiêm tốn bảo Tam gia khen nhầm rồi, mất nửa buổi mới lôi tay ra được.
Từ đó, Hàn Tu Trúc thân thiết với tôi hơn hẳn, ánh mắt lại càng sâu khó lường. Tạ Tố Huy sùng bái kêu tôi là Mộc cô nương, cũng không dám gọi tôi là Mộc nha đầu nữa.
Tống Minh Lỗi và Bích Oánh cười bảo tứ muội đúng là thần nhân, Cẩm Tú chỉ cười không nói gì, chờ lúc chỉ còn hai chúng tôi, nàng mới nhảy vào lòng tôi, hôn lên má tôi một cái, nói rằng: “Mộc Cẩn tốt của muội, tỷ làm vậy đúng lắm, bây giờ không thể làm tiểu tử Tống Minh Lỗi kia được lợi nữa, dù sao cũng phải góp ít sức cho hai tỷ muội chúng ta chứ.” Lúc đó tôi mới biết Cẩm Tú đã viết thư gửi tướng quân, trong thư cực lực tán dương Hoa Mộc Cẩn tôi, lâu rồi nàng mới niềm nở với tôi như thế, nhìn nét mặt tươi cười như hoa của nàng, tôi có chút mừng rỡ được yêu mà sợ.
Nhưng chúng tôi, ai cũng không ngờ tới, phương pháp diệt châu chấu của tôi không những cứu được bách tính Đông Đình, cứu Nguyên gia, mà còn gián tiếp cứu được một anh bạn nước ngoài. Đó là con trai duy nhất của Dự Cương thân vương ở Nam Chiếu, cũng chính là người nhỏ tuổi nhất trong Tứ đại công tử – Tử Nguyệt công tử.
Dự Cương thân vương là em ruột của quốc vương Nam Chiếu Quang Nghĩa vương, tính thích nữ sắc, mỹ nữ trong nhà nhiều vô kể. Tuy ông ta có rất nhiều con gái nhưng lại không có con trai, khi về già ông nạp một người Hồ mắt tím làm thiếp, tới năm mươi tuổi mới sinh được một đứa con trai. Đứa bé kia ra đời vào đêm trăng tròn, có một đôi mắt tím trời sinh giống mẫu thân, dung mạo xinh đẹp(2) nên lấy tên là Đoàn Nguyệt Dung, nhũ danh là Tử Nguyệt. Cậu ta cũng là một thần đồng giống Nguyên Phi Bạch nhưng tính tình từ nhỏ đã lạnh lẽo, tàn độc, buồn vui thất thường, sùng vũ lực, thích giết chóc. Dự Cương thân vương chỉ sinh được một đứa con trai nên yêu thương vô cùng, không biết ông ta cưng chiều đứa con mắt tím này đến độ nào?
Nghe đồn rằng, có một lần, ông ta hạ triều về nhà nhìn thấy con trai bảo bối cùng một nữ nhân loan phượng đảo điên, người xưa vốn trưởng thành sớm, chứ đừng nói là con cháu nhà giàu, dòng dõi quý tộc, vương hầu, theo lý ấy thì cũng chẳng có gì. Thế nhưng hỏng ở chỗ là nữ nhân kia không phải ai xa lạ mà chính là vị thập thất phu nhân Lục Thủy mà ông ta sủng ái nhất. Đứa con trai mới mười hai tuổi của ông ta – Đoàn Nguyệt Dung, giữa ban ngày ban mặt không những biến ông thành con rùa xanh(3) mà còn mang thêm cái nhãn loạn luân. Vậy mà ông ta cũng chỉ tùy tiện khuyên bảo Đoàn Nguyệt Dung vài câu: “Sao lại dám chòng ghẹo mẹ kế, làm loạn cương thường như thế”, về sau lại còn dùng một ngàn lượng vàng mua mỹ nữ nổi tiếng Nam Chiếu – Dương Lục Thủy về làm thị thiếp cho Đoàn Nguyệt Dung!
Tại đại hội tuyển người tài của Nam Chiếu, một mình Đoàn Nguyệt Dung đoạt được quán quân cả văn lẫn võ, khi đó cậu ta mới có mười ba tuổi. Ngay cả Quang Nghĩa vương cũng hết sức yêu thương, thường triệu vào cùng bầu bạn. Một vị cao tăng đắc đạo từng khẳng định, đây chính là quý nhân xuống trần, có điều lệ khí quá nặng, phải tu tập kinh Phật, lễ nghi từ nhỏ, tiêu trừ lệ khí, làm phúc cho dân.
Song, Dự Cương thân vương sao bỏ được đứa con trai duy nhất để đưa nó đến miếu, vẫn cứ nuông chiều như hòn ngọc quý trên tay. Mãi tới khi nạn châu chấu gây nguy hiểm cho Nam Chiếu, chúng quan Nam Chiếu mới thống nhất cách nhìn, cho rằng Tử Nguyệt công tử là yêu quái giáng thế, chỉ có chém đầu mới cứu được Nam Chiếu khỏi kiếp nạn này. Qua mấy ngày quyết liệt đấu tranh tư tưởng, chính vào lúc Quang Nghĩa vương không thèm để ý tới Dự Cương thân vương ngã trên đại điện mà khóc, chuẩn bị xuống chỉ sai binh thắt cổ Đoàn Nguyệt Dung thì nhóm mật thám ở Tử viên của Dự Cương thân vương kịp thời đem phương pháp diệt châu chấu truyền tới. Sau đó, nạn châu chấu của Nam Chiếu được giải trừ, bấy giờ Đoàn Nguyệt Dung đang chuẩn bị chạy trốn mới yên lòng. Thế nhưng chấn động lớn như thế đã làm lung lay lòng trung thành của hai cha cong Dự Cương thân vương đối với Quang Nghĩa vương. Dự Cương thân vương bắt đầu âm thầm tích trữ lương thảo, chuẩn bị binh mã.
Mấy cái này đều là do Nguyên Phi Bạch đồng ý với thỉnh cầu của tôi, cho mật thám tại Nam Chiếu truyền tin báo về. Tôi xem bản giới thiệu về Đoàn Nguyệt Dung liền trầm tư một lúc lâu. Quả nhiên ngày sinh tháng đẻ của cậu ta giống hệt của tôi và Cẩm Tú. Tôi không khỏi nghi hoặc, cuối cùng ai mới là Tử Phù thật đây, thậm chí tôi bắt đầu hoài nghi, có khi nạn châu chấu kia thực sự là do ông trời muốn cảnh báo có yêu nghiệt giáng thế!
Ngày mười lăm tháng tám, đêm Trung thu, tôi giúp Nguyên Phi Bạch mặc áo hỉ, chuẩn bị tới Tử viên nghe hí khúc. Tôi quỳ trên đất chỉnh lại một góc áo bào, trong lòng lại thầm tính toán: nghe nói Phi Giác đã trở về, chờ Nguyên Phi Bạch tới Tử viên, tôi phải lặng lẽ đi gặp Phi Giác mới được.
Giọng nói của Nguyên Phi Bạch bỗng truyền xuống: “Mộc Cẩn, nàng đã lập công lớn trong việc diệt châu chấu lần này, nàng có muốn quà gì không?”
Ặc?! Quà á? Tôi ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp kia đang cúi xuống nhìn tôi, không biết có phải tôi nhầm không, ánh mắt của anh ta mơ hồ lộ ra một tia mong đợi, anh ta đang chờ mong điều gì?
Tôi dìu anh ta ngồi xuống ghế quý phi, vừa xỏ giầy cho anh ta vừa cười đáp: “Tam gia, quân tử không được nói giỡn, Mộc Cẩn muốn cái gì, Tam gia nhất định sẽ ban cho cái đó sao?”
Anh ta nhìn tôi, cười nhạt: “Nàng khỏi cần vọng tưởng tới chỗ Tứ mao tử kia.”
Tứ mao tử?! Tôi ngây ra một lúc mới hiểu được anh ta đang nói tới Nguyên Phi Giác.
Đáng ghét! Tên xấu xa này!
Nụ cười của tôi thoáng cứng đờ, anh ta lại nghiêm túc bổ thêm một câu: “Hôm nay ta tới Tử viên để tiếp đón Tịnh Hạ vương gia cùng Tiểu vương gia, vốn là thế giao(4) với Hầu gia. Ta đã tăng thêm hộ vệ, canh giữ trong vườn. Nàng đừng mong lừa được bọn họ đưa nàng tới Ngọc Bắc Trai, Hầu gia cùng phò mã, công chúa đều trở về, nhất định sẽ gọi Phi Giác tới Tử viên tiếp đón!”
Tôi nghiến răng nghiến lợi trong lòng, Nguyên Phi Bạch đáng ghét, sau đó lại nẩy ra ý đùa, cười hì hì: “Tốt thôi, tôi muốn ánh trăng trên trời đó, Tam gia cho được sao?”
“Nha đầu nàng chẳng nghiêm túc gì cả, dù bản lĩnh của ta có lớn nữa cũng không hái được trăng. Hay là muốn cái khác đi.” Anh ta cười nói.
Tôi suy nghĩ một lúc, Nguyên phu nhân và Liễu Ngôn Sinh làm hại Nguyên Phi Bạch phải ngồi xe lăn nhiều năm như thế, mà mẫu thân của anh ta cũng chết bệnh trong một đêm, đợi đến lúc anh ta hoàn thành đế nghiệp, việc đầu tiên e rằng sẽ là chém đầu hai người kia! Đến lúc đó, tôi và Cẩm Tú cũng báo xong thù lớn, tôi nên đi đâu bây giờ? Chợt nhớ tới hôm tết Vu Phi Yến có nói sẽ cùng tôi ngao du thiên hạ, sống tiêu dao hết đời, tôi bèn cười nhẹ: “Vậy khi Tam gia lên ngôi, xin thả tự do cho Mộc Cẩn!”
Rõ ràng Nguyên Phi Bạch không ngờ tôi sẽ yêu cầu như thế, hơi sững lại, sau đó lạnh lùng đáp: “Thả tự do cho nàng? Để nàng đến bên Tứ mao tử đúng không? Nàng đừng quên một ngày nào đó nó sẽ quay về Tây Vực, chờ ta hoàn thành đại nghiệp, nó cũng thê thiếp thành đàn rồi, làm sao còn nhớ tới nha đầu xấu xí như nàng nữa…” Lời vừa ra khỏi miệng, hình như anh ta cũng có chút hối hận, chỉ đành ngồi đó nhìn tôi, không nói gì nữa.
Lòng tôi thật đau xót nhưng ngoài mặt vẫn cười hì hì: “Không cần Tam gia nhắc nhở, Mộc Cẩn tự biết thân phận mình thấp kém, tấm thân bồ liễu, thực sự chẳng xứng với Tứ gia.” Tôi đi giầy giúp anh ta xong liền đứng dậy, sờ sờ gáy, thành thật nói: “Tam gia, nói thật là Mộc Cẩn không thích chuyện đấu đá nhà đế vương, cũng không phù hợp với cuộc sống như vậy. Nguyện vọng lớn nhất đời của Mộc Cẩn là được bồng bềnh sông nước, ngao du thiên hạ, sống tự do thoải mái đến hết đời. Như Tam gia đã nói, đến khi Tam gia và Tứ gia hoàn thành đại nghiệp, hẳn đều thê thiếp thành đàn rồi, còn cần nha đầu xấu xí như tôi làm gì? Vậy nên xin Tam gia hãy thả Mộc Cẩn đi, đương nhiên điều kiện tiên quyết là… là mạng nhỏ của Mộc Cẩn vẫn chưa đi tong.”
Tôi cứ cười hì hì, nói xong không ngờ cũng thấy trong lòng có chút cay đắng, chờ bọn họ hoàn thành đại nghiệp, chẳng biết con quỷ đoản mệnh tôi đây đã ở chỗ nào rồi? Nhưng Nguyên Phi Bạch thoắt một cái túm tôi vào trong lòng, ôm thật chặt: “Nàng đừng nói bậy, ta nhất định sẽ bảo Triệu Mạnh Lâm nghĩ cách chữa trị cho nàng.”
Bộ đồ vừa mới mặc xong đã bị anh ta vò nhăn, thế mà anh ta vẫn không thả tôi ra, nắm chặt lấy cánh tay tôi, hung hăng hôn lên môi. Tiếng kêu sợ hãi của tôi bị chìm trong nụ hôn nồng nhiệt lẫn cố chấp ấy, trong đầu tôi thoáng hiện lên dáng vẻ tươi cười mà sầu thảm của Cẩm Tú, tay liền dùng sức giãy ra: “Tam gia, quần áo bị nhăn hết rồi, ngài cởi ra để tôi… đi lấy bộ khác về thay.”
“Ta chỉ muốn bộ này,” hiếm khi thấy anh ta tùy hứng thế này, mắt phượng nhìn tôi dữ dằn: “Hoa Mộc Cẩn, nàng nghe đây, cho dù nàng chỉ sống tới ba mươi tuổi, thì cũng phải ở cạnh ta. Nàng đừng vọng tưởng rằng Nguyên Phi Giác hay Tống Minh Lỗi sẽ cướp được nàng từ ta!”
Tôi rời khỏi cái ôm của anh ta, miệng thở hổn hển, căm giận xoa xoa môi, TMD, chảy cả máu rồi. Lòng thầm mắng con mèo Ba Tư hay cắn người này, nghe anh ta nói vậy lại buồn cười, người này đúng là kiểu thấy gió thì bảo là mưa, tâm lý tuyệt đối là biến thái rồi.
“Được rồi! Được rồi! Không có vấn đề gì, Tam thiếu gia của tôi ơi!” Tôi thầm lắc đầu trong lòng, thằng nhóc xấu xa, anh xem tôi là món đồ chơi sao? Anh nói không buông, tôi không tin chân tôi không tự đi được! Tôi chỉnh lại nét mặt: “Hôm nay là Trung thu, chúng ta không nói về vấn đề kia nữa, chờ ngài giành được đế nghiệp, nếu vẫn còn nhớ tới tôi… thì hãy nói tiếp.”
Tôi không để ý tới vẻ tức giận của Nguyên Phi Bạch, đi qua dìu anh đứng dậy, chỉnh lại áo khoác, may mà không bị nhăn quá. Tôi đang định gọi Tố Huy vào thì lại bị anh ta ôm chầm lấy, tôi không tránh được, chỉ đành nhẹ nhàng mỉm cười nhìn anh ta.
Cơn giận của Nguyên Phi Bạch cũng dần tiêu tan, chỉ lẳng lặng nhìn tôi, sau đó lại chậm rãi đỡ lấy mặt tôi rồi hôn lên. Lần này anh ta không dùng sức, dịu dịu dàng dàng hôn lên vết máu trên miệng tôi.
Đang lúc ý loạn tình mê, bạn học Tố Huy đứng ngoài cửa bỗng hô lớn: “Tam gia, người của Tử viên vừa tới giục, nói là Tịnh Hạ vương, tiểu vương gia, Thanh Đại gia, Trưởng công chúa và lão gia đã về tới ngoài thành Tây An. Phu nhân mời Tam gia mau tới cửa Đông nghênh đón.”
Nguyên Phi Bạch chậm rãi thả tôi ra, khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường thấy, mắt phượng như hồ sâu không đáy. Anh ta đỡ bàn trà từ từ đi ra ngoài. Triệu Mạnh Lâm đúng là thần y chân chính, ông ta nói qua năm nay chân của Nguyên Phi Bạch nhất định sẽ có khởi sắc, quả nhiên, bây giờ anh ta không cần dùng tới gậy nữa.
Trước khi lên xe ngựa, Nguyên Phi Bạch chăm chú nhìn tôi một cái, nói: “Ta đi rồi sẽ về, nếu nàng buồn có thế tìm Tam nương trò chuyện, đừng quên lời ta dặn đó.”
“Biết rồi! Tam gia! Ngài phải cố gắng nhiều hơn, thể hiện thật tốt trước mặt Hầu gia, đánh bại Thanh Đại gia nữa!” Tôi giơ cao nắm đấm, cười vui vẻ với anh ta. Rốt cuộc Nguyên Phi Bạch cũng thôi chau mày, nở một nụ cười rạng rỡ điên đảo cả đời tôi, sau đó liền bước lên xe.
Tôi tiễn Nguyên Phi Bạch, Hàn Tu Trúc, Tố Huy và cả Vi Hổ xong, nhân lúc Tạ Tam nương quay người đi đun nước, tôi liền lặng lẽ chạy tới vườn mai, định lén chuồn ra ngoài. Đáng tiếc còn chưa ra khỏi cửa hoa, hai hộ vệ mà tôi không quen mặt đã hiện ra trước mắt, dọa tôi ngã cả ra đất. Bọn họ quỳ một gối xuống, thưa rằng: “Tam gia có lệnh, trước khi Tam gia quay lại, Mộc cô nương không được ra khỏi vườn, xin cô nương trở về nghỉ ngơi, Tam gia sẽ về sớm thôi.”
Trước đây không phải không có hộ vệ sao, mấy người này ở đâu ra vậy? Tôi đứng dậy phủi áo, trừng mắt nhìn họ: “Ta muốn gặp Cẩm Tú cũng không được sao?”
“Xin Mộc cô nương thứ tội, Tam gia đã căn dặn, thứ cho bọn tiểu nhân không thể tuân theo.” Hai hộ vệ kia cực kỳ lễ độ mà cúi đầu lạnh nhạt đáp.
Tôi đang định xông ra thì tiếng Tạ Tam nương gọi truyền tới: “Cô nương muốn đi đâu? Còn không mau quay về giúp ta làm điểm tâm.” Tôi oán hận nhìn hai tên hộ vệ mặt lạnh kia, giậm chân một cái, giận dữ quay về.
-*-*-*-*-*-*-
(1)bố chính sứ: chức quan sau tuần phủ hay tổng đốc, chuyên coi việc thuế khóa, tài chính.
(2)nguyên văn là 花容月貌 – Hoa dung nguyệt mạo.
(3) con rùa xanh: cách gọi giễu người có vợ ngoại tình.
(4) Thế giao: quan hệ thân thiết nhiều đời.
Ngay sau đó, ngày mười bảy tháng bảy, bố chính sứ Hà Nam lại cấp báo, Hà Nam xảy ra nạn châu chấu cực kỳ nghiêm trọng.
Ruộng đất mênh mông của Trung Nguyên, đâu đâu cũng xuất hiện những đàn châu chấu lớn. Châu chấu bay đến đâu là nơi đó đen nghịt một mảng, ngay cả ánh nắng rực rỡ cũng bị át đi.
Hoa màu ở những nơi châu chấu đến ắt sẽ bị gặm hết sạch, cả rễ cành cũng chẳng còn. Vài nơi nghiêm trọng hơn, đàn châu chấu còn tấn công cả người, ăn cả xác chết.
Thời đại này chưa có tri thức khoa học để nghiệm chứng, đa phần mọi người đều cho rằng nạn châu chấu xuất hiện là do ông trời muốn trừng trị loài người nên mới giáng tai họa xuống. Dân chúng khắp nơi đi thắp hương cầu thần cho qua kiếp nạn, nhưng dường như lần này thần linh không còn phù hộ cho Đông Đình, hoa màu bị châu chấu phá hoại càng lúc càng nghiêm trọng, khu vực bị nạn cũng dần mở rộng tới phủ Hồ Bắc của Đông Đình cùng phủ Quý Dương của Nam Chiếu, quan lại địa phương không ngừng báo nguy lên triều đình.
Mà triều đình vừa phải xoay sở tình hình ở biên giới vừa phải cứu tế cho phủ Hà Nam và Chiết Giang, thuế khóa ngày càng nặng nề, quan địa phương thì sa đọa, thường kiếm tiền bỏ túi riêng, không chịu phát chẩn cứu dân. Tề Bá Thiên lãnh đạo dân chúng Hà Nam đứng dậy khởi nghĩa, mặc dù chỉ sau một tháng khởi nghĩa đã bị dập tắt nhưng nó vẫn gây chấn động mạnh Đông Đình hoàng triều, chậm rãi mở ra màn dạo đầu cho khúc loạn thế.
Tôi nhớ lại phương pháp trị châu chấu của danh tướng thời Đường Diêu Sùng, góp ý với Nguyên Phi Bạch, muốn những người hâm mộ anh ta thuyết phục người trong thiên hạ, châu chấu kia chẳng qua chỉ là một loại côn trùng có hại, không phải không có cách trị, chỉ cần quan dân các nơi đồng tâm hiệp lực trừ châu chấu, nạn châu chấu này nhất định có thể tiêu diệt, đồng thời cũng là một cái cớ tốt để đả kích Đậu thị.
Trước ánh mắt nửa tin nửa ngờ của Nguyên Phi Bạch, tôi bảo Tố huy đi bắt hơn mười con cào cào rồi tắt đèn đi. Trong bóng tối đen đặc, tôi từ từ châm một ngọn lửa, quả nhiên côn trùng có tính hướng sáng, mấy con cào cào kia lập tức bò về phía ánh sáng sau đó bị ngọn lửa thiêu chết. Mọi người trong Tây Phong Uyển thấy thế đều hết sức ngạc nhiên.
Vì vậy, Nguyên Phi Bạch tiếp thu đề xuất của tôi, cho bồ câu đưa thư gửi phương pháp diệt châu chấu của tôi cho Nguyên Hầu gia đồng thời hạ lệnh cho đám môn khách, mượn nạn châu chấu, chỉ ra tai họa trời giáng này là để cảnh báo trong triều đình có yêu nghiệt Đậu thị làm loạn. Vậy nên đối với Đậu thị vốn luôn người hiếp đáp dân chúng, người trong thiên hạ lại càng căm thù đến tận xương tủy.
Ngày hai tám tháng bảy, Hi Tông triệu gấp các trọng thần vào cung bàn bạc cách trị thiên tai. Đậu Thái hoàng Thái hậu vẫn buông rèm chấp chính như trước. Trên triều, danh thần của Đông Đình – Lục Bang Đôn đề nghị giảm một nửa bổng lộc của quan lại cùng hậu cung để giúp bá tánh vượt qua cửa ải khó khăn này. Nguyên Thanh Giang dẫn đầu Nguyên thị tỏ ý tán thành rồi đưa ra phương pháp diệt châu chấu mà tôi đề nghị, ra sức thuyết phục Thái hậu, Hi Tông và chúng quan. Nhân dịp đó, Nguyên thị liền lập giấy bảo đảm, nếu trong vòng một tháng không diệt được nạn châu chấu, cả nhà Nguyên thị sẽ bị tịch thu tài sản cùng chém đầu.
Ngày ba mươi tháng bảy, Nguyên thị hạ lệnh, muốn dân chúng mỗi buổi tối đều đốt một đống lửa giữa ruộng, chờ châu chấu thấy ánh lửa mà bay xuống thì tập trung giết chết, đồng thời đào một hố to cạnh ruộng, vừa đánh vừa thiêu. Phương pháp của tôi dần có hiệu quả, tin tức diệt châu chấu thành công không ngừng bay tới. Trong vòng mười ngày, chỉ riêng Biện Châu đã đập chết mười lăm vạn gánh châu chấu, tình hình thiên tai dần dịu xuống. Sau đó, tờ giấy đảm bảo kia khiến Đậu thị thất bại thảm hại, Nguyên thị trở thành anh hùng của cả nước, Hi Tông lại càng coi trọng Nguyên thị, việc Nguyên Phi Yên tiến cung được đề lên lần nữa.
Đại thắng diệt châu chấu lần này, tôi chính là đại anh hùng đứng sau màn, Nguyên Phi Bạch vốn luôn ít để lộ tâm trạng cũng vui không kiềm được, vui vẻ nắm tay tôi thật lâu không thả: “Hoa Mộc Cẩn, Hoa Mộc Cẩn, rốt cuộc nàng là loại nữ tử thế nào!”
Tôi bị anh ta dọa cho một trận, có thể thấy đánh thắng trận này quan trọng cỡ nào đối với Nguyên thị và Phi Bạch, tay tôi bị anh ta nắm đau muốn chết, miệng lại còn phải khiêm tốn bảo Tam gia khen nhầm rồi, mất nửa buổi mới lôi tay ra được.
Từ đó, Hàn Tu Trúc thân thiết với tôi hơn hẳn, ánh mắt lại càng sâu khó lường. Tạ Tố Huy sùng bái kêu tôi là Mộc cô nương, cũng không dám gọi tôi là Mộc nha đầu nữa.
Tống Minh Lỗi và Bích Oánh cười bảo tứ muội đúng là thần nhân, Cẩm Tú chỉ cười không nói gì, chờ lúc chỉ còn hai chúng tôi, nàng mới nhảy vào lòng tôi, hôn lên má tôi một cái, nói rằng: “Mộc Cẩn tốt của muội, tỷ làm vậy đúng lắm, bây giờ không thể làm tiểu tử Tống Minh Lỗi kia được lợi nữa, dù sao cũng phải góp ít sức cho hai tỷ muội chúng ta chứ.” Lúc đó tôi mới biết Cẩm Tú đã viết thư gửi tướng quân, trong thư cực lực tán dương Hoa Mộc Cẩn tôi, lâu rồi nàng mới niềm nở với tôi như thế, nhìn nét mặt tươi cười như hoa của nàng, tôi có chút mừng rỡ được yêu mà sợ.
Nhưng chúng tôi, ai cũng không ngờ tới, phương pháp diệt châu chấu của tôi không những cứu được bách tính Đông Đình, cứu Nguyên gia, mà còn gián tiếp cứu được một anh bạn nước ngoài. Đó là con trai duy nhất của Dự Cương thân vương ở Nam Chiếu, cũng chính là người nhỏ tuổi nhất trong Tứ đại công tử – Tử Nguyệt công tử.
Dự Cương thân vương là em ruột của quốc vương Nam Chiếu Quang Nghĩa vương, tính thích nữ sắc, mỹ nữ trong nhà nhiều vô kể. Tuy ông ta có rất nhiều con gái nhưng lại không có con trai, khi về già ông nạp một người Hồ mắt tím làm thiếp, tới năm mươi tuổi mới sinh được một đứa con trai. Đứa bé kia ra đời vào đêm trăng tròn, có một đôi mắt tím trời sinh giống mẫu thân, dung mạo xinh đẹp(2) nên lấy tên là Đoàn Nguyệt Dung, nhũ danh là Tử Nguyệt. Cậu ta cũng là một thần đồng giống Nguyên Phi Bạch nhưng tính tình từ nhỏ đã lạnh lẽo, tàn độc, buồn vui thất thường, sùng vũ lực, thích giết chóc. Dự Cương thân vương chỉ sinh được một đứa con trai nên yêu thương vô cùng, không biết ông ta cưng chiều đứa con mắt tím này đến độ nào?
Nghe đồn rằng, có một lần, ông ta hạ triều về nhà nhìn thấy con trai bảo bối cùng một nữ nhân loan phượng đảo điên, người xưa vốn trưởng thành sớm, chứ đừng nói là con cháu nhà giàu, dòng dõi quý tộc, vương hầu, theo lý ấy thì cũng chẳng có gì. Thế nhưng hỏng ở chỗ là nữ nhân kia không phải ai xa lạ mà chính là vị thập thất phu nhân Lục Thủy mà ông ta sủng ái nhất. Đứa con trai mới mười hai tuổi của ông ta – Đoàn Nguyệt Dung, giữa ban ngày ban mặt không những biến ông thành con rùa xanh(3) mà còn mang thêm cái nhãn loạn luân. Vậy mà ông ta cũng chỉ tùy tiện khuyên bảo Đoàn Nguyệt Dung vài câu: “Sao lại dám chòng ghẹo mẹ kế, làm loạn cương thường như thế”, về sau lại còn dùng một ngàn lượng vàng mua mỹ nữ nổi tiếng Nam Chiếu – Dương Lục Thủy về làm thị thiếp cho Đoàn Nguyệt Dung!
Tại đại hội tuyển người tài của Nam Chiếu, một mình Đoàn Nguyệt Dung đoạt được quán quân cả văn lẫn võ, khi đó cậu ta mới có mười ba tuổi. Ngay cả Quang Nghĩa vương cũng hết sức yêu thương, thường triệu vào cùng bầu bạn. Một vị cao tăng đắc đạo từng khẳng định, đây chính là quý nhân xuống trần, có điều lệ khí quá nặng, phải tu tập kinh Phật, lễ nghi từ nhỏ, tiêu trừ lệ khí, làm phúc cho dân.
Song, Dự Cương thân vương sao bỏ được đứa con trai duy nhất để đưa nó đến miếu, vẫn cứ nuông chiều như hòn ngọc quý trên tay. Mãi tới khi nạn châu chấu gây nguy hiểm cho Nam Chiếu, chúng quan Nam Chiếu mới thống nhất cách nhìn, cho rằng Tử Nguyệt công tử là yêu quái giáng thế, chỉ có chém đầu mới cứu được Nam Chiếu khỏi kiếp nạn này. Qua mấy ngày quyết liệt đấu tranh tư tưởng, chính vào lúc Quang Nghĩa vương không thèm để ý tới Dự Cương thân vương ngã trên đại điện mà khóc, chuẩn bị xuống chỉ sai binh thắt cổ Đoàn Nguyệt Dung thì nhóm mật thám ở Tử viên của Dự Cương thân vương kịp thời đem phương pháp diệt châu chấu truyền tới. Sau đó, nạn châu chấu của Nam Chiếu được giải trừ, bấy giờ Đoàn Nguyệt Dung đang chuẩn bị chạy trốn mới yên lòng. Thế nhưng chấn động lớn như thế đã làm lung lay lòng trung thành của hai cha cong Dự Cương thân vương đối với Quang Nghĩa vương. Dự Cương thân vương bắt đầu âm thầm tích trữ lương thảo, chuẩn bị binh mã.
Mấy cái này đều là do Nguyên Phi Bạch đồng ý với thỉnh cầu của tôi, cho mật thám tại Nam Chiếu truyền tin báo về. Tôi xem bản giới thiệu về Đoàn Nguyệt Dung liền trầm tư một lúc lâu. Quả nhiên ngày sinh tháng đẻ của cậu ta giống hệt của tôi và Cẩm Tú. Tôi không khỏi nghi hoặc, cuối cùng ai mới là Tử Phù thật đây, thậm chí tôi bắt đầu hoài nghi, có khi nạn châu chấu kia thực sự là do ông trời muốn cảnh báo có yêu nghiệt giáng thế!
Ngày mười lăm tháng tám, đêm Trung thu, tôi giúp Nguyên Phi Bạch mặc áo hỉ, chuẩn bị tới Tử viên nghe hí khúc. Tôi quỳ trên đất chỉnh lại một góc áo bào, trong lòng lại thầm tính toán: nghe nói Phi Giác đã trở về, chờ Nguyên Phi Bạch tới Tử viên, tôi phải lặng lẽ đi gặp Phi Giác mới được.
Giọng nói của Nguyên Phi Bạch bỗng truyền xuống: “Mộc Cẩn, nàng đã lập công lớn trong việc diệt châu chấu lần này, nàng có muốn quà gì không?”
Ặc?! Quà á? Tôi ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp kia đang cúi xuống nhìn tôi, không biết có phải tôi nhầm không, ánh mắt của anh ta mơ hồ lộ ra một tia mong đợi, anh ta đang chờ mong điều gì?
Tôi dìu anh ta ngồi xuống ghế quý phi, vừa xỏ giầy cho anh ta vừa cười đáp: “Tam gia, quân tử không được nói giỡn, Mộc Cẩn muốn cái gì, Tam gia nhất định sẽ ban cho cái đó sao?”
Anh ta nhìn tôi, cười nhạt: “Nàng khỏi cần vọng tưởng tới chỗ Tứ mao tử kia.”
Tứ mao tử?! Tôi ngây ra một lúc mới hiểu được anh ta đang nói tới Nguyên Phi Giác.
Đáng ghét! Tên xấu xa này!
Nụ cười của tôi thoáng cứng đờ, anh ta lại nghiêm túc bổ thêm một câu: “Hôm nay ta tới Tử viên để tiếp đón Tịnh Hạ vương gia cùng Tiểu vương gia, vốn là thế giao(4) với Hầu gia. Ta đã tăng thêm hộ vệ, canh giữ trong vườn. Nàng đừng mong lừa được bọn họ đưa nàng tới Ngọc Bắc Trai, Hầu gia cùng phò mã, công chúa đều trở về, nhất định sẽ gọi Phi Giác tới Tử viên tiếp đón!”
Tôi nghiến răng nghiến lợi trong lòng, Nguyên Phi Bạch đáng ghét, sau đó lại nẩy ra ý đùa, cười hì hì: “Tốt thôi, tôi muốn ánh trăng trên trời đó, Tam gia cho được sao?”
“Nha đầu nàng chẳng nghiêm túc gì cả, dù bản lĩnh của ta có lớn nữa cũng không hái được trăng. Hay là muốn cái khác đi.” Anh ta cười nói.
Tôi suy nghĩ một lúc, Nguyên phu nhân và Liễu Ngôn Sinh làm hại Nguyên Phi Bạch phải ngồi xe lăn nhiều năm như thế, mà mẫu thân của anh ta cũng chết bệnh trong một đêm, đợi đến lúc anh ta hoàn thành đế nghiệp, việc đầu tiên e rằng sẽ là chém đầu hai người kia! Đến lúc đó, tôi và Cẩm Tú cũng báo xong thù lớn, tôi nên đi đâu bây giờ? Chợt nhớ tới hôm tết Vu Phi Yến có nói sẽ cùng tôi ngao du thiên hạ, sống tiêu dao hết đời, tôi bèn cười nhẹ: “Vậy khi Tam gia lên ngôi, xin thả tự do cho Mộc Cẩn!”
Rõ ràng Nguyên Phi Bạch không ngờ tôi sẽ yêu cầu như thế, hơi sững lại, sau đó lạnh lùng đáp: “Thả tự do cho nàng? Để nàng đến bên Tứ mao tử đúng không? Nàng đừng quên một ngày nào đó nó sẽ quay về Tây Vực, chờ ta hoàn thành đại nghiệp, nó cũng thê thiếp thành đàn rồi, làm sao còn nhớ tới nha đầu xấu xí như nàng nữa…” Lời vừa ra khỏi miệng, hình như anh ta cũng có chút hối hận, chỉ đành ngồi đó nhìn tôi, không nói gì nữa.
Lòng tôi thật đau xót nhưng ngoài mặt vẫn cười hì hì: “Không cần Tam gia nhắc nhở, Mộc Cẩn tự biết thân phận mình thấp kém, tấm thân bồ liễu, thực sự chẳng xứng với Tứ gia.” Tôi đi giầy giúp anh ta xong liền đứng dậy, sờ sờ gáy, thành thật nói: “Tam gia, nói thật là Mộc Cẩn không thích chuyện đấu đá nhà đế vương, cũng không phù hợp với cuộc sống như vậy. Nguyện vọng lớn nhất đời của Mộc Cẩn là được bồng bềnh sông nước, ngao du thiên hạ, sống tự do thoải mái đến hết đời. Như Tam gia đã nói, đến khi Tam gia và Tứ gia hoàn thành đại nghiệp, hẳn đều thê thiếp thành đàn rồi, còn cần nha đầu xấu xí như tôi làm gì? Vậy nên xin Tam gia hãy thả Mộc Cẩn đi, đương nhiên điều kiện tiên quyết là… là mạng nhỏ của Mộc Cẩn vẫn chưa đi tong.”
Tôi cứ cười hì hì, nói xong không ngờ cũng thấy trong lòng có chút cay đắng, chờ bọn họ hoàn thành đại nghiệp, chẳng biết con quỷ đoản mệnh tôi đây đã ở chỗ nào rồi? Nhưng Nguyên Phi Bạch thoắt một cái túm tôi vào trong lòng, ôm thật chặt: “Nàng đừng nói bậy, ta nhất định sẽ bảo Triệu Mạnh Lâm nghĩ cách chữa trị cho nàng.”
Bộ đồ vừa mới mặc xong đã bị anh ta vò nhăn, thế mà anh ta vẫn không thả tôi ra, nắm chặt lấy cánh tay tôi, hung hăng hôn lên môi. Tiếng kêu sợ hãi của tôi bị chìm trong nụ hôn nồng nhiệt lẫn cố chấp ấy, trong đầu tôi thoáng hiện lên dáng vẻ tươi cười mà sầu thảm của Cẩm Tú, tay liền dùng sức giãy ra: “Tam gia, quần áo bị nhăn hết rồi, ngài cởi ra để tôi… đi lấy bộ khác về thay.”
“Ta chỉ muốn bộ này,” hiếm khi thấy anh ta tùy hứng thế này, mắt phượng nhìn tôi dữ dằn: “Hoa Mộc Cẩn, nàng nghe đây, cho dù nàng chỉ sống tới ba mươi tuổi, thì cũng phải ở cạnh ta. Nàng đừng vọng tưởng rằng Nguyên Phi Giác hay Tống Minh Lỗi sẽ cướp được nàng từ ta!”
Tôi rời khỏi cái ôm của anh ta, miệng thở hổn hển, căm giận xoa xoa môi, TMD, chảy cả máu rồi. Lòng thầm mắng con mèo Ba Tư hay cắn người này, nghe anh ta nói vậy lại buồn cười, người này đúng là kiểu thấy gió thì bảo là mưa, tâm lý tuyệt đối là biến thái rồi.
“Được rồi! Được rồi! Không có vấn đề gì, Tam thiếu gia của tôi ơi!” Tôi thầm lắc đầu trong lòng, thằng nhóc xấu xa, anh xem tôi là món đồ chơi sao? Anh nói không buông, tôi không tin chân tôi không tự đi được! Tôi chỉnh lại nét mặt: “Hôm nay là Trung thu, chúng ta không nói về vấn đề kia nữa, chờ ngài giành được đế nghiệp, nếu vẫn còn nhớ tới tôi… thì hãy nói tiếp.”
Tôi không để ý tới vẻ tức giận của Nguyên Phi Bạch, đi qua dìu anh đứng dậy, chỉnh lại áo khoác, may mà không bị nhăn quá. Tôi đang định gọi Tố Huy vào thì lại bị anh ta ôm chầm lấy, tôi không tránh được, chỉ đành nhẹ nhàng mỉm cười nhìn anh ta.
Cơn giận của Nguyên Phi Bạch cũng dần tiêu tan, chỉ lẳng lặng nhìn tôi, sau đó lại chậm rãi đỡ lấy mặt tôi rồi hôn lên. Lần này anh ta không dùng sức, dịu dịu dàng dàng hôn lên vết máu trên miệng tôi.
Đang lúc ý loạn tình mê, bạn học Tố Huy đứng ngoài cửa bỗng hô lớn: “Tam gia, người của Tử viên vừa tới giục, nói là Tịnh Hạ vương, tiểu vương gia, Thanh Đại gia, Trưởng công chúa và lão gia đã về tới ngoài thành Tây An. Phu nhân mời Tam gia mau tới cửa Đông nghênh đón.”
Nguyên Phi Bạch chậm rãi thả tôi ra, khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường thấy, mắt phượng như hồ sâu không đáy. Anh ta đỡ bàn trà từ từ đi ra ngoài. Triệu Mạnh Lâm đúng là thần y chân chính, ông ta nói qua năm nay chân của Nguyên Phi Bạch nhất định sẽ có khởi sắc, quả nhiên, bây giờ anh ta không cần dùng tới gậy nữa.
Trước khi lên xe ngựa, Nguyên Phi Bạch chăm chú nhìn tôi một cái, nói: “Ta đi rồi sẽ về, nếu nàng buồn có thế tìm Tam nương trò chuyện, đừng quên lời ta dặn đó.”
“Biết rồi! Tam gia! Ngài phải cố gắng nhiều hơn, thể hiện thật tốt trước mặt Hầu gia, đánh bại Thanh Đại gia nữa!” Tôi giơ cao nắm đấm, cười vui vẻ với anh ta. Rốt cuộc Nguyên Phi Bạch cũng thôi chau mày, nở một nụ cười rạng rỡ điên đảo cả đời tôi, sau đó liền bước lên xe.
Tôi tiễn Nguyên Phi Bạch, Hàn Tu Trúc, Tố Huy và cả Vi Hổ xong, nhân lúc Tạ Tam nương quay người đi đun nước, tôi liền lặng lẽ chạy tới vườn mai, định lén chuồn ra ngoài. Đáng tiếc còn chưa ra khỏi cửa hoa, hai hộ vệ mà tôi không quen mặt đã hiện ra trước mắt, dọa tôi ngã cả ra đất. Bọn họ quỳ một gối xuống, thưa rằng: “Tam gia có lệnh, trước khi Tam gia quay lại, Mộc cô nương không được ra khỏi vườn, xin cô nương trở về nghỉ ngơi, Tam gia sẽ về sớm thôi.”
Trước đây không phải không có hộ vệ sao, mấy người này ở đâu ra vậy? Tôi đứng dậy phủi áo, trừng mắt nhìn họ: “Ta muốn gặp Cẩm Tú cũng không được sao?”
“Xin Mộc cô nương thứ tội, Tam gia đã căn dặn, thứ cho bọn tiểu nhân không thể tuân theo.” Hai hộ vệ kia cực kỳ lễ độ mà cúi đầu lạnh nhạt đáp.
Tôi đang định xông ra thì tiếng Tạ Tam nương gọi truyền tới: “Cô nương muốn đi đâu? Còn không mau quay về giúp ta làm điểm tâm.” Tôi oán hận nhìn hai tên hộ vệ mặt lạnh kia, giậm chân một cái, giận dữ quay về.
-*-*-*-*-*-*-
(1)bố chính sứ: chức quan sau tuần phủ hay tổng đốc, chuyên coi việc thuế khóa, tài chính.
(2)nguyên văn là 花容月貌 – Hoa dung nguyệt mạo.
(3) con rùa xanh: cách gọi giễu người có vợ ngoại tình.
(4) Thế giao: quan hệ thân thiết nhiều đời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook