Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú
-
Quyển 1 - Chương 20: Thất tịch trường tương thủ (1)
Khi Tống Minh Lỗi đưa tôi trở lại Tây Phong Uyển, tôi đã sớm bất
tỉnh. Mấy ngày liên tiếp, tôi sốt cao không giảm, lúc mê lúc tỉnh, trong mộng luôn có vô số ác ma, lệ quỷ gặm cắn Cẩm Tú, còn nàng thì khóc lớn, vươn tay về phía tôi. Tôi bị chúng quỷ vây quanh, không thể chạy qua
cứu, ngực tôi đau đớn tựa như đang bị ai đó bẻ xương sườn vậy, tôi không ngừng khóc hô tên Cẩm Tú. Khuôn mặt lo lắng kinh hoảng của Nguyên Phi
Bạch thỉnh thoảng lại hiện ra trước mắt.
Tôi có rất nhiều giấc mộng cổ quái, có lúc mơ thấy Tống Minh Lỗi quỳ trên mặt đất, khóe miệng ứa máu, Nguyên Phi Bạch vẻ mặt tức giận đang ngồi trước mặt huynh ấy, anh ta lạnh lùng hỏi: “Các người rốt cuộc đã nói cái gì với nàng? Chẳng lẽ muốn giày vò nàng đến chết ư?”
Mà Tống Minh Lỗi lại kiêu ngạo xoa vết máu trên khóe miệng, cười lạnh đáp: “Tam gia nói sai rồi, người thật sự đang giày vò nàng ấy chính là ngài! Ngài đã quên ngày trước đã hứa với Tiểu ngũ nghĩa bọn ta thế nào sao?”
Có lúc lại mơ thấy Cẩm Tú đứng bên giường tôi, mặt đẫm lệ, đau đớn nhìn tôi, đứng sau nàng là tên mang mặt nạ trắng muốn giết tôi. Tôi muốn nhắc nhở nàng nhưng lại không thể phát ra âm thanh, chỉ nghe người đeo mặt nạ trắng kia lạnh lùng nói: “Nàng ta sắp chết rồi, thế này cô đã hài lòng chưa?”
Sau đó tôi lại chìm sâu vào hôn mê.
…..
Mấy ngày sau, cuối cùng ý thức cũng khôi phục lại trong tiếng đàn du dương mà bi ai, giọng nói của Tố Huy và Tạ Tam nương truyền tới bên tai.
“Mẹ, liệu Mộc nha đầu có chết không?” Giọng nói của Tố Huy có chút đắng chát.
“Ranh con, đừng nói lung tung, để Tam gia nghe thấy lại khiến ngài tức giận.” Giọng điệu Tam nương có chút đau thương: “Đáng thương quá, mới có mười lăm tuổi thôi mà.”
“Nhưng Triệu tiên sinh đã nói, nếu hôm nay Mộc nha đầu vẫn chưa tỉnh lại thì về sau cô ấy cũng không thể tỉnh lại nữa.” Nói xong, Tố Huy bắt đầu nức nở: “Mẹ, Mộc nha đầu là người tốt, mẹ có cách nào làm cô ấy đừng chết không?”
“Đứa nhỏ ngốc, ngay cả Triệu tiên sinh cũng đã nói như vậy, mẹ thì có cách gì? Mẹ cũng thích Mộc nha đầu, từ lúc Mộc nha đầu tới chỗ chúng ta, Tam gia vui vẻ hơn trước rất nhiều, mẹ cũng muốn nàng sống lại… Ai, có lẽ con về bẩm với Tam gia, bảo ngài đừng đàn nữa, hỏi có nên mặc quần áo cho Mộc cô nương trước, chuẩn bị tiễn nàng đi.” Tạ Tam nương vừa dứt lời cũng không nhịn được mà nghẹn ngào.
Tố Huy khóc lớn, sau đó theo tiếng đẩy cửa, tiếng khóc của cậu ta cũng nhỏ dần. Tôi gắng sức mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong phòng, không có một bóng người. Xem ra Tố Huy tới chỗ Nguyên Phi Bạch báo tin tôi đã chết còn Tạ Tam nương nhất định đang đi chuẩn bị áo liệm cho tôi rồi.
Tôi cố gắng ngồi dậy, nhưng vết thương cũ ở xương sườn nhói đau khiến tôi toát cả mồ hôi lạnh, nhớ lại lời Tố Huy nói vừa rồi thì chợt nghĩ, Triệu Mạnh Lâm quả nhiên là Diệu thủ y thánh, tôi không được lười tập võ, không được ăn cay và không thể để tâm trạng kích động! Triệu tiên sinh nói nếu hôm nay tôi không tỉnh thì sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại nữa? Vậy thì bây giờ tôi đã có hi vọng sống lại hay chỉ là hồi quang phản chiếu(1) mà thôi? Cười lạnh một tiếng, cho dù là hồi quang phản chiếu, tôi cũng phải giết Liễu Ngôn Sinh trước đã. Tôi cắn răng xoay người lăn xuống giường rồi nặng nề ngã ra đất, mặt lấm tấm mồ hôi. Tôi tựa vào ghế đứng lên, cầm lấy thanh Thù tình đặt trên bàn trang điểm, bước ra ngoài.
Bên ngoài bỗng dưng nổi sấm sét, trời đổ mưa lớn, có thể thấy ngay cả ông trời cũng không đồng ý cho tôi báo thù, thế nhưng vừa nghĩ tới khuôn mặt đẫm lệ đầy đau khổ tuyệt vọng của Cẩm Tú, tôi lại điên cuồng đi về phía Tử viên. Đáng tiếc vừa mới đi được mấy bước, tiếng kêu sợ hãi của Tố Huy đã truyền tới từ đằng sau: “Tam gia, Mộc nha đầu, Mộc nha đầu, nàng, nàng,…”
Tôi không để ý tới tiếng hô của cậu ta, chỉ một lòng tiến về phía trước, tôi thật hận khinh công của mình quá tồi. Bỗng có bóng người nhoáng lên, Vi Hổ đã chắn trước mặt, hắn quỳ một chân xuống giữa trời mưa, run run nói: “Mộc cô nương bị thương chưa lành, xin cô nương phải ngàn vạn lần trân trọng thân thể, mau mau trở về đi.”
Tôi im lặng đi qua hắn, tập tễnh bước về phía trước, không đề ý tới hắn đi theo sau che dù giúp tôi, lo lắng hô gì đó. Tôi bước từng bước thật gian nan, trong lòng chỉ có một ý niệm, phải giết Liễu Ngôn Sinh, báo thù cho Cẩm Tú.
Một bóng áo trắng quen thuộc bỗng lướt tới, tôi ngẩng đầu, đúng là Nguyên Phi Bạch đang chống gậy đứng đó. Cả người anh ta đã bị xối ướt hết, mấy ngày không gặp, dung nhan tuyệt trần tiều tụy vô cùng, nước mặt ngưng tụ thành giọt dưới chiếc cằm đầy râu nhỏ, tựa như những viên thủy tinh đang rơi xuống. Anh ta nhìn tôi, ánh mắt mừng rỡ lại có chút đau xót: “Nàng,… cuối cùng nàng cũng chịu tỉnh, bây giờ nàng muốn đi đâu?”
Tôi muốn tránh qua để đi tiếp nhưng trong giây phút đó, dường như toàn bộ sức lực đều đã dùng hết, tay buông nhẹ, Thù tình rơi xuống đất, tôi ngã mạnh vào trong lòng Nguyên Phi Bạch, rồi khiến anh ta cũng bị đè xuống đất. Vi Hổ vẫn che ô ở trên đầu, Nguyên Phi Bạch ôm tôi thật chặt, run giọng hỏi: “Rốt cuộc nàng muốn đi đâu, Mộc Cẩn?”
Tôi nhìn chiếc ô trên đỉnh đầu bỗng nhớ tới tình cảnh hôm đó, Kiều Vạn cũng che ô cho Cẩm Tú rời khỏi Quán Đào cư, quay đầu nhìn lại, tôi mới phát hiện, mình mới chỉ đi được hơn mười mét mà thôi.
Cẩm Tú, Cẩm Tú, muội muội đáng thương của tỷ, chỉ trách tỷ tỷ của muội vô dụng biết mấy, lúc khỏe khoắn đã chẳng bảo vệ được muội, bây giờ bệnh thế này, tỷ làm sao bảo vệ được muội đây!
Tôi ôm chầm lấy Nguyên Phi Bạch, tuyệt vọng khóc lớn, sau đó rất vô dụng mà mất đi tri giác.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Triệu Mạnh Lâm tới bắt mạch, nói là tĩnh dưỡng vài ngày là ổn, còn có mấy câu trước đây vẫn hay nói, phải cường kiện thân thể, tu thân dưỡng tính, nhât thiết không được ăn đồ cay, không được nổi giận.
Lần bệnh này của tôi khiến Tây Phong Uyển loạn đến mức gà bay chó sủa. Tôi vẫn thầm tính toán trong lòng, làm sao để báo thù cho Cẩm Tú, biểu hiện là dù ai nói gì, tôi vẫn ngơ ngơ ngác ngác không để ý, ngay cả Tống Minh Lỗi và Bích Oánh tới thăm tôi, tôi cũng chẳng để ý đến, bọn họ đành trở về, nét mặt đầy đau xót. Nghe nói Cẩm Tú vẫn ở lại Tây An nhưng không chịu xuất hiện.
Nguyên Phi Bạch thấy tôi không muốn trả lời thì cũng không ép, chỉ một mực ngồi canh bên cạnh tôi, một tấc cũng không rời, đích thân đút cơm đút thuốc, thỉnh thoảng còn đánh đàn cho tôi giải sầu.
Tới một ngày, cuối cùng tôi cũng có thế xuống giường. Tôi thức dậy thật sớm, đi tới sân luyện võ, một lát sau mới thấy Tố Huy đẩy Nguyên Phi Bạch tới, đi theo sau là Hàn Tu Trúc. Tố Huy vừa thấy tôi đã la hoảng: “Mộc nha… Mộc cô nương hôm nay tới sớm nhất, thật đáng ngạc nhiên!”
Nguyên Phi Bạch nhìn tôi một hồi, trong mắt có một tia thấu hiểu, sau đó mỉm cười: “Xem ra tâm ý Mộc Cẩn đã quyết!”
Tôi cũng cười rồi cúi người thi lễ với Nguyên Phi Bạch và Hàn Tu Trúc: “Trước đây là do Mộc Cẩn bướng bỉnh, không hiểu chuyện, mong Tam gia và Hàn tiên sinh thông cảm cho. Từ hôm nay trở đi, xin Tam gia và Hàn tiên sinh nghiêm khắc dạy bảo võ công cho Mộc Cẩn.”
Đây là lần đầu tiên tôi luyện võ nghiêm túc như thế, bởi vì đã nghĩ thông một số đạo lý, muốn bảo vệ người thân thì bước đầu tiên là phải làm chính mình mạnh mẽ hơn. Rất có thể tôi chỉ sống không được quá ba mươi, cho nên trước khi về suối vàng, tôi phải làm tốt mọi chuyện cho muội muội.
Bởi hiểu được người của mình luôn là địch nhân lợi hại nhất, tôi yêu cầu Trương Đức Mậu giúp mình điều tra người của Liễu Ngôn Sinh.
Tôi bắt đầu mượn các loại sách vở từ Nguyên Phi Bạch, binh thư là nhiều nhất, lúc rảnh rỗi lại chạy tới thư viện của anh ta, có lúc tôi còn rất khiêm tốn xin anh ta và Hàn Tu Trúc chỉ bảo cho. Tố Huy bảo tôi dường như đã biến thành một người khác, nụ cười bình tĩnh khác thường, hệt như mặt Phật tổ vậy, còn ánh mắt Hàn Tu Trúc nhìn tôi thì ngày một thâm trầm, chỉ có Nguyên Phi Bạch vẫn đối xử với tôi như thường, luôn kiên trì giải đáp những vấn đề tôi đưa ra. Bây giờ thời gian quý giá, tôi không che giấu tài học của mình nữa, lúc thảo luận vấn đề với anh ta thì nghe một hiểu mười. Có lần chúng tôi còn thắp đèn nói chuyện tới lúc gà gáy, hưng phấn vẫn không giảm. Anh ta không hổ danh là tài tử thiên hạ, đối với tình hình chính trị đương thời còn có những nhận xét vượt qua cả người xưa, thậm chí là có cái nhìn rất hiện đại. Có thể nói, Nguyên Phi Bạch là người duy nhất sau Tống Minh Lỗi có thể đàm luận với tôi sâu như vậy, mà ánh mắt anh ta nhìn tôi cũng ngày càng dịu dàng, thích thú, đối với sinh hoạt hằng ngày của tôi cũng hết sức quan tâm, thăm hỏi ân cần. Đáng tiếc tôi đã không còn sức đi tìm hiểu xem anh ta đối với tôi như vậy là thật hay giả, là ngưỡng mộ hay là bảo vệ người yêu bí mật, bởi vì trong lòng tôi chỉ có một tâm nguyện là giết Liễu Ngôn Sinh, báo thù cho Cẩm Tú.
Nguyên Phi Bạch bắt đầu sai Vi Hổ dạy tôi cưỡi ngựa bắn cung. Khi học cưỡi ngựa, tôi bị ngã vài lần, Nguyên Phi Bạch liền bảo Vi Hổ dạy chậm lại, qua hai ngày mới học được. Còn về xạ kỹ, tôi rất có năng khiếu, chỉ học một canh giờ đã hiểu được nội dung chính, hơn nữa còn bắn rất chuẩn, chỉ là công lực còn hơi kém, ngay cả Vi Hổ cũng tấm tắc ngạc nhiên. Trong lúc nghỉ ngơi, tôi ngồi nghiên cứu cung tên, trong lòng chợt động bèn hỏi Vi Hổ: “Vi tráng sĩ, ở Đông Đình có người nào có thể bắn liên tiếp mười phát tên hay thậm chí là một trăm phát chưa?”
Vi Hổ trầm mặc một hồi mới trả lời: “Thưa cô nương, tiểu nhân ở trong Phiêu Kỵ doanh đã gặp qua mấy cung nô giỏi nhất, chỉ có thế bắn liên tiếp mười phát mà thôi, những kỳ nhân dị sĩ trong giang hồ tuy có ám khí bắn liên tiếp nhưng hơn mười phát, hay thậm chí là mấy trăm phát thì chưa nghe nói bao giờ.”
Tôi nghĩ tới Tuyệt đại song kiêu(2) của Cổ Long, nhất thời hưng phấn liền hỏi: “Ngài đã từng nghe nói về Bạo vũ lê hoa châm chưa?”
Hắn mở to hai mắt nhìn tôi. Mấy ngày tiếp theo, giữa ngày hè, tôi và Vi Hổ đầu đầy mồ hôi trốn trong làm đồ gỗ của hắn, cùng nhau nghiên cứ ra một loại vũ khí có thể đồng thời bắn ra hơn mười phát tên. Vi Hổ vô cùng say mê, Nguyên Phi Bạch còn tìm cho chúng tôi một thợ khéo tên là Lỗ Nguyên. Ông ta còn kiệm lời hơn cả Vi Hổ, trên mặt có một vết bỏng nặng, tự nhận mình là đời sau của Lỗ Ban(3). Mùng một tháng bảy, chúng tôi chế tạo thành công một loại cung nỏ có thể bắn ra đồng thời một trăm mũi tên, cần có hai người cùng thao tác, một người đỡ, một người bắn, tầm bắn trong khoảng bốn trăm mét, đối với thời đại này có thể nói là vô cùng uy lực.
Tôi còn đang lo lắng xem nên lấy tên là Thần châu hay lấy tên Cẩm Tú, hay gì đó thì tiếng cười khàn khàn mà cực đáng sợ của Lỗ Nguyên bỗng truyền tới, tôi quay đầu lại, thấy trong mắt ông ta tràn đầy hưng phấn, khuôn mặt bị bỏng kia chìm trong ánh trăng, phảng phất như một ác quỷ đang nhe răng. Tôi thầm sợ hãi, lùi lại một bước, nhưng khi nhìn lại thì thấy nụ cười của Vi Hổ còn đang sợ hơn. Tôi bắt đầu hoài nghi những người làm công tác kỹ thuật ở thời đại này đều như vậy.
Nghĩ tới mô hình đã làm xong sơ bộ, tôi yên lòng. Cố nén khiếp sợ, tôi tiếp tục nói bước tiếp theo cho Lỗ Nguyên, xin ông ta thu nhỏ cung nỏ lại làm sao để đeo được ở cổ tay, tốt nhất là chế tạo thành hình dạng trang sức đeo tay thường thấy nhưng nhất thiết phải là ám khí tuyết thế, bên trong bôi thêm chút độc. Không ngờ Lỗ Nguyên lại nghiêm túc nhìn tôi từ trên xuống dưới mấy lượt, sau đó nắm lấy hai vai tôi, lớn tiếng quát: “Cô còn nhỏ tuổi mà đã thông minh thế, tại sao lòng dạ lại ác độc như vậy?”
Nhìn khuôn mặt như ma quỷ trước mặt, tôi rất sợ hãi, vai bị nắm chặt như sắp gẫy ra. Vi Hổ vội vàng tiến tới kéo Lỗ Nguyên lại, nhắc nhở gì đo. Ông ta nhìn tôi đầy thắc mắc, tôi sửa lại vạt áo, cố gắng trấn định đáp: “Chờ Lỗ tiên sinh chế tạo xong, tôi sẽ nói cho ngài biết công dụng của nó.”
Ngày hôm sau, Trương Đức Mậu theo lệ đưa đồ dùng hằng ngày tới. Nhân lúc kiểm tra đồ, tôi lén đem bản vẽ cách chế tạo vòng tay bắn tên mới nhất nhét vào sổ sách rồi đưa cho ông ta. Ánh mắt Trương Đức Mậu chợt lóe, sau đó liền mỉm cười nhận lấy.
Chớp mắt đã tới lễ Thất tịch(4). Ở cổ đại lễ khất xảo(5) là một ngày rất quan trọng với con gái, bởi trong đêm này, các cô gái sẽ tế bái Song Tinh(6), cầu cho mình được hoạt bát, khéo léo, cùng với người trong lòng tương thân tương ái, hạnh phúc suốt đời.
Tú thát dao phi thủ thứ khai, hoa vi bình chướng ngọc vi thai. Thanh khê tiểu nữ lam kiều muội, hữu ước hội tiêu khất xảo lai.(7)
Khi Tạ Tam nương cực kỳ hưng phấn tìm thấy tôi, tôi đang đứng trong phòng làm mộc của Vi Hổ, đầu tóc thì rối bù, mặt đầy bùn đất, bên tai cắm đầy bút chì, trước mặt là một đống bản vẽ cùng vài thiết bị lắp đặt. Tạ Tam nương ngạc nhiên vô cùng, sau đó bất chấp tất cả, lôi tôi – còn đang trầm tư suy nghĩ làm sao kết hợp hỏa dược và châu nỏ – về uyển. Bà nghiêm túc dạy dỗ tôi một trận, bảo cô nương đã mười lăm tuổi rồi, về sau còn phải hầu hạ Tam gia, sao có thể coi nhẹ dung nhan như vậy. Tôi cúi đầu nghe mà thấy da đầu tê dại, không ngờ đúng lúc đó, Nguyên Phi Bạch cùng Tống Minh Lỗi đã lâu không gặp đi qua vườn mai, vừa nhìn thấy tôi như vậy liền kinh sợ một lúc lâu. Ánh mắt Tống Minh Lỗi lóe lên một tia đau lòng, còn Nguyên Phi Bạch lại thở dài một hơi, vẫy tay bảo tôi ngồi xuống bên cạnh anh ta, sau đó nâng mặt tôi lên, dùng tay áo nhẹ nhàng lau, nói khẽ: “Đừng trách Tam nương nhiều chuyện, ta đây làm thiếu gia nhìn nàng thế này cũng thấy không nỡ, nghe lời ta, đừng nghịch mấy thứ đấy nữa, nàng muốn làm gì để ta giúp là được.”
Tôi nhìn vết bẩn trên tay áo trắng của anh ta, trong lòng hơi run rẩy, anh ta vẫn luôn thanh cao, ưa sạch sẽ, không thích thân cận với người khác, hôm nay lại để xiêm y bị bẩn vì tôi, tại sao vậy?
Tôi ngẩng đầu lên đối mặt với đôi mắt phượng mênh mông ấy, trong lòng như có ngàn vạn lời muốn hỏi nhưng lại không thể cất thành tiếng. Tôi quay mặt đi, vẻ mặt Tống Minh Lỗi hơi lành lạnh, ánh mắt nhìn tôi đầy chua xót.
Đêm thất tịch, Tạ Tam nương đổ thùng nước giúp tôi tắm rửa, gội đầu, sau đó thay cho tôi chiếc váy lụa hoa màu tím nhạt đẹp nhất, chải búi tóc Triêu Nguyệt, trên tóc còn cài mấy bông lan trắng, mày được tô vẽ, mặt thoa phấn, môi điểm son, trên trán có in một đóa hoa phấn, sau đó lại dùng nước hoa phượng tiên tô móng tay.
Qua một hồi trang điểm, ngay cả Tố Huy cũng phải khen ngợi, thì ra Mộc nha đầu cũng có thể xinh đẹp như vậy. Tống Minh Lỗi ngồi trong góc, dịu dàng nhìn tôi mà Nguyên Phi Bạch lại nhìn tôi thật chăm chú, hồi lâu không nói gì.
-*-*-*-*-*-*-
(1) hồi quang phản chiếu: Ý thức tạm thời phục hồi trước khi chết.
(2) Tuyệt đại song kiêu: tiểu thuyết kiếm hiệp của Cổ Long, có hai nhân vật chính là Tiểu Ngư Nhi và Hoa Vô Khuyết.
(3) Lỗ Ban: sinh ra ở nước Lỗ. Tên thật là Công Du Ban, cũng còn gọi là Công Du Tử. Tên cách điệu là Ban Ban, nhưng ông được nhắc thường nhất là Lỗ Ban. Ông là một kỹ sư xây dựng nổi tiếng và thợ thủ công trong lịch sử Trung Quốc và từng một lần làm quan trong bộ xây dựng.
(4) Thất tịch: theo văn hóa phương Đông, nhất là các nước Đông Á và Đông Nam Á, là ngày lễ tình yêu được tổ chức vào ngày 7 tháng 7 Âm lịch. Lịch sử về ngày này gắn bó với câu chuyện về Ngưu Lang Chức Nữ hoặc vợ chồng Ngâu với nhiều dị bản. Đây là ngày hội truyền thống ở Trung Quốc để các cô gái trẻ trưng bày các vật dụng nghệ thuật tự tạo trong ngày này và để cầu mong lấy được ông chồng tốt.
(5) Lễ khất xảo – Lễ hội thể hiện tài năng: tối ngày 7-7 âm lịch, theo tục cũ, người phụ nữ bày hoa quả ở sân, cầu khấn sao cho Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay may vá.
(6) Song Tinh: chỉ hai ngôi sao Ngưu Lang và Chức Nữ.
(7) Trích “Dương thành Thất tịch trúc chi từ” của Uông Đà.
Tạm hiểu: Cửa thêu cánh ngọc lần lượt mở ra, hoa làm tấm chắn, ngọc làm bàn. Thanh khê tiểu nữ, Lam kiều muội, có hẹn vào đêm hội Khất xảo.
Tôi có rất nhiều giấc mộng cổ quái, có lúc mơ thấy Tống Minh Lỗi quỳ trên mặt đất, khóe miệng ứa máu, Nguyên Phi Bạch vẻ mặt tức giận đang ngồi trước mặt huynh ấy, anh ta lạnh lùng hỏi: “Các người rốt cuộc đã nói cái gì với nàng? Chẳng lẽ muốn giày vò nàng đến chết ư?”
Mà Tống Minh Lỗi lại kiêu ngạo xoa vết máu trên khóe miệng, cười lạnh đáp: “Tam gia nói sai rồi, người thật sự đang giày vò nàng ấy chính là ngài! Ngài đã quên ngày trước đã hứa với Tiểu ngũ nghĩa bọn ta thế nào sao?”
Có lúc lại mơ thấy Cẩm Tú đứng bên giường tôi, mặt đẫm lệ, đau đớn nhìn tôi, đứng sau nàng là tên mang mặt nạ trắng muốn giết tôi. Tôi muốn nhắc nhở nàng nhưng lại không thể phát ra âm thanh, chỉ nghe người đeo mặt nạ trắng kia lạnh lùng nói: “Nàng ta sắp chết rồi, thế này cô đã hài lòng chưa?”
Sau đó tôi lại chìm sâu vào hôn mê.
…..
Mấy ngày sau, cuối cùng ý thức cũng khôi phục lại trong tiếng đàn du dương mà bi ai, giọng nói của Tố Huy và Tạ Tam nương truyền tới bên tai.
“Mẹ, liệu Mộc nha đầu có chết không?” Giọng nói của Tố Huy có chút đắng chát.
“Ranh con, đừng nói lung tung, để Tam gia nghe thấy lại khiến ngài tức giận.” Giọng điệu Tam nương có chút đau thương: “Đáng thương quá, mới có mười lăm tuổi thôi mà.”
“Nhưng Triệu tiên sinh đã nói, nếu hôm nay Mộc nha đầu vẫn chưa tỉnh lại thì về sau cô ấy cũng không thể tỉnh lại nữa.” Nói xong, Tố Huy bắt đầu nức nở: “Mẹ, Mộc nha đầu là người tốt, mẹ có cách nào làm cô ấy đừng chết không?”
“Đứa nhỏ ngốc, ngay cả Triệu tiên sinh cũng đã nói như vậy, mẹ thì có cách gì? Mẹ cũng thích Mộc nha đầu, từ lúc Mộc nha đầu tới chỗ chúng ta, Tam gia vui vẻ hơn trước rất nhiều, mẹ cũng muốn nàng sống lại… Ai, có lẽ con về bẩm với Tam gia, bảo ngài đừng đàn nữa, hỏi có nên mặc quần áo cho Mộc cô nương trước, chuẩn bị tiễn nàng đi.” Tạ Tam nương vừa dứt lời cũng không nhịn được mà nghẹn ngào.
Tố Huy khóc lớn, sau đó theo tiếng đẩy cửa, tiếng khóc của cậu ta cũng nhỏ dần. Tôi gắng sức mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong phòng, không có một bóng người. Xem ra Tố Huy tới chỗ Nguyên Phi Bạch báo tin tôi đã chết còn Tạ Tam nương nhất định đang đi chuẩn bị áo liệm cho tôi rồi.
Tôi cố gắng ngồi dậy, nhưng vết thương cũ ở xương sườn nhói đau khiến tôi toát cả mồ hôi lạnh, nhớ lại lời Tố Huy nói vừa rồi thì chợt nghĩ, Triệu Mạnh Lâm quả nhiên là Diệu thủ y thánh, tôi không được lười tập võ, không được ăn cay và không thể để tâm trạng kích động! Triệu tiên sinh nói nếu hôm nay tôi không tỉnh thì sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại nữa? Vậy thì bây giờ tôi đã có hi vọng sống lại hay chỉ là hồi quang phản chiếu(1) mà thôi? Cười lạnh một tiếng, cho dù là hồi quang phản chiếu, tôi cũng phải giết Liễu Ngôn Sinh trước đã. Tôi cắn răng xoay người lăn xuống giường rồi nặng nề ngã ra đất, mặt lấm tấm mồ hôi. Tôi tựa vào ghế đứng lên, cầm lấy thanh Thù tình đặt trên bàn trang điểm, bước ra ngoài.
Bên ngoài bỗng dưng nổi sấm sét, trời đổ mưa lớn, có thể thấy ngay cả ông trời cũng không đồng ý cho tôi báo thù, thế nhưng vừa nghĩ tới khuôn mặt đẫm lệ đầy đau khổ tuyệt vọng của Cẩm Tú, tôi lại điên cuồng đi về phía Tử viên. Đáng tiếc vừa mới đi được mấy bước, tiếng kêu sợ hãi của Tố Huy đã truyền tới từ đằng sau: “Tam gia, Mộc nha đầu, Mộc nha đầu, nàng, nàng,…”
Tôi không để ý tới tiếng hô của cậu ta, chỉ một lòng tiến về phía trước, tôi thật hận khinh công của mình quá tồi. Bỗng có bóng người nhoáng lên, Vi Hổ đã chắn trước mặt, hắn quỳ một chân xuống giữa trời mưa, run run nói: “Mộc cô nương bị thương chưa lành, xin cô nương phải ngàn vạn lần trân trọng thân thể, mau mau trở về đi.”
Tôi im lặng đi qua hắn, tập tễnh bước về phía trước, không đề ý tới hắn đi theo sau che dù giúp tôi, lo lắng hô gì đó. Tôi bước từng bước thật gian nan, trong lòng chỉ có một ý niệm, phải giết Liễu Ngôn Sinh, báo thù cho Cẩm Tú.
Một bóng áo trắng quen thuộc bỗng lướt tới, tôi ngẩng đầu, đúng là Nguyên Phi Bạch đang chống gậy đứng đó. Cả người anh ta đã bị xối ướt hết, mấy ngày không gặp, dung nhan tuyệt trần tiều tụy vô cùng, nước mặt ngưng tụ thành giọt dưới chiếc cằm đầy râu nhỏ, tựa như những viên thủy tinh đang rơi xuống. Anh ta nhìn tôi, ánh mắt mừng rỡ lại có chút đau xót: “Nàng,… cuối cùng nàng cũng chịu tỉnh, bây giờ nàng muốn đi đâu?”
Tôi muốn tránh qua để đi tiếp nhưng trong giây phút đó, dường như toàn bộ sức lực đều đã dùng hết, tay buông nhẹ, Thù tình rơi xuống đất, tôi ngã mạnh vào trong lòng Nguyên Phi Bạch, rồi khiến anh ta cũng bị đè xuống đất. Vi Hổ vẫn che ô ở trên đầu, Nguyên Phi Bạch ôm tôi thật chặt, run giọng hỏi: “Rốt cuộc nàng muốn đi đâu, Mộc Cẩn?”
Tôi nhìn chiếc ô trên đỉnh đầu bỗng nhớ tới tình cảnh hôm đó, Kiều Vạn cũng che ô cho Cẩm Tú rời khỏi Quán Đào cư, quay đầu nhìn lại, tôi mới phát hiện, mình mới chỉ đi được hơn mười mét mà thôi.
Cẩm Tú, Cẩm Tú, muội muội đáng thương của tỷ, chỉ trách tỷ tỷ của muội vô dụng biết mấy, lúc khỏe khoắn đã chẳng bảo vệ được muội, bây giờ bệnh thế này, tỷ làm sao bảo vệ được muội đây!
Tôi ôm chầm lấy Nguyên Phi Bạch, tuyệt vọng khóc lớn, sau đó rất vô dụng mà mất đi tri giác.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Triệu Mạnh Lâm tới bắt mạch, nói là tĩnh dưỡng vài ngày là ổn, còn có mấy câu trước đây vẫn hay nói, phải cường kiện thân thể, tu thân dưỡng tính, nhât thiết không được ăn đồ cay, không được nổi giận.
Lần bệnh này của tôi khiến Tây Phong Uyển loạn đến mức gà bay chó sủa. Tôi vẫn thầm tính toán trong lòng, làm sao để báo thù cho Cẩm Tú, biểu hiện là dù ai nói gì, tôi vẫn ngơ ngơ ngác ngác không để ý, ngay cả Tống Minh Lỗi và Bích Oánh tới thăm tôi, tôi cũng chẳng để ý đến, bọn họ đành trở về, nét mặt đầy đau xót. Nghe nói Cẩm Tú vẫn ở lại Tây An nhưng không chịu xuất hiện.
Nguyên Phi Bạch thấy tôi không muốn trả lời thì cũng không ép, chỉ một mực ngồi canh bên cạnh tôi, một tấc cũng không rời, đích thân đút cơm đút thuốc, thỉnh thoảng còn đánh đàn cho tôi giải sầu.
Tới một ngày, cuối cùng tôi cũng có thế xuống giường. Tôi thức dậy thật sớm, đi tới sân luyện võ, một lát sau mới thấy Tố Huy đẩy Nguyên Phi Bạch tới, đi theo sau là Hàn Tu Trúc. Tố Huy vừa thấy tôi đã la hoảng: “Mộc nha… Mộc cô nương hôm nay tới sớm nhất, thật đáng ngạc nhiên!”
Nguyên Phi Bạch nhìn tôi một hồi, trong mắt có một tia thấu hiểu, sau đó mỉm cười: “Xem ra tâm ý Mộc Cẩn đã quyết!”
Tôi cũng cười rồi cúi người thi lễ với Nguyên Phi Bạch và Hàn Tu Trúc: “Trước đây là do Mộc Cẩn bướng bỉnh, không hiểu chuyện, mong Tam gia và Hàn tiên sinh thông cảm cho. Từ hôm nay trở đi, xin Tam gia và Hàn tiên sinh nghiêm khắc dạy bảo võ công cho Mộc Cẩn.”
Đây là lần đầu tiên tôi luyện võ nghiêm túc như thế, bởi vì đã nghĩ thông một số đạo lý, muốn bảo vệ người thân thì bước đầu tiên là phải làm chính mình mạnh mẽ hơn. Rất có thể tôi chỉ sống không được quá ba mươi, cho nên trước khi về suối vàng, tôi phải làm tốt mọi chuyện cho muội muội.
Bởi hiểu được người của mình luôn là địch nhân lợi hại nhất, tôi yêu cầu Trương Đức Mậu giúp mình điều tra người của Liễu Ngôn Sinh.
Tôi bắt đầu mượn các loại sách vở từ Nguyên Phi Bạch, binh thư là nhiều nhất, lúc rảnh rỗi lại chạy tới thư viện của anh ta, có lúc tôi còn rất khiêm tốn xin anh ta và Hàn Tu Trúc chỉ bảo cho. Tố Huy bảo tôi dường như đã biến thành một người khác, nụ cười bình tĩnh khác thường, hệt như mặt Phật tổ vậy, còn ánh mắt Hàn Tu Trúc nhìn tôi thì ngày một thâm trầm, chỉ có Nguyên Phi Bạch vẫn đối xử với tôi như thường, luôn kiên trì giải đáp những vấn đề tôi đưa ra. Bây giờ thời gian quý giá, tôi không che giấu tài học của mình nữa, lúc thảo luận vấn đề với anh ta thì nghe một hiểu mười. Có lần chúng tôi còn thắp đèn nói chuyện tới lúc gà gáy, hưng phấn vẫn không giảm. Anh ta không hổ danh là tài tử thiên hạ, đối với tình hình chính trị đương thời còn có những nhận xét vượt qua cả người xưa, thậm chí là có cái nhìn rất hiện đại. Có thể nói, Nguyên Phi Bạch là người duy nhất sau Tống Minh Lỗi có thể đàm luận với tôi sâu như vậy, mà ánh mắt anh ta nhìn tôi cũng ngày càng dịu dàng, thích thú, đối với sinh hoạt hằng ngày của tôi cũng hết sức quan tâm, thăm hỏi ân cần. Đáng tiếc tôi đã không còn sức đi tìm hiểu xem anh ta đối với tôi như vậy là thật hay giả, là ngưỡng mộ hay là bảo vệ người yêu bí mật, bởi vì trong lòng tôi chỉ có một tâm nguyện là giết Liễu Ngôn Sinh, báo thù cho Cẩm Tú.
Nguyên Phi Bạch bắt đầu sai Vi Hổ dạy tôi cưỡi ngựa bắn cung. Khi học cưỡi ngựa, tôi bị ngã vài lần, Nguyên Phi Bạch liền bảo Vi Hổ dạy chậm lại, qua hai ngày mới học được. Còn về xạ kỹ, tôi rất có năng khiếu, chỉ học một canh giờ đã hiểu được nội dung chính, hơn nữa còn bắn rất chuẩn, chỉ là công lực còn hơi kém, ngay cả Vi Hổ cũng tấm tắc ngạc nhiên. Trong lúc nghỉ ngơi, tôi ngồi nghiên cứu cung tên, trong lòng chợt động bèn hỏi Vi Hổ: “Vi tráng sĩ, ở Đông Đình có người nào có thể bắn liên tiếp mười phát tên hay thậm chí là một trăm phát chưa?”
Vi Hổ trầm mặc một hồi mới trả lời: “Thưa cô nương, tiểu nhân ở trong Phiêu Kỵ doanh đã gặp qua mấy cung nô giỏi nhất, chỉ có thế bắn liên tiếp mười phát mà thôi, những kỳ nhân dị sĩ trong giang hồ tuy có ám khí bắn liên tiếp nhưng hơn mười phát, hay thậm chí là mấy trăm phát thì chưa nghe nói bao giờ.”
Tôi nghĩ tới Tuyệt đại song kiêu(2) của Cổ Long, nhất thời hưng phấn liền hỏi: “Ngài đã từng nghe nói về Bạo vũ lê hoa châm chưa?”
Hắn mở to hai mắt nhìn tôi. Mấy ngày tiếp theo, giữa ngày hè, tôi và Vi Hổ đầu đầy mồ hôi trốn trong làm đồ gỗ của hắn, cùng nhau nghiên cứ ra một loại vũ khí có thể đồng thời bắn ra hơn mười phát tên. Vi Hổ vô cùng say mê, Nguyên Phi Bạch còn tìm cho chúng tôi một thợ khéo tên là Lỗ Nguyên. Ông ta còn kiệm lời hơn cả Vi Hổ, trên mặt có một vết bỏng nặng, tự nhận mình là đời sau của Lỗ Ban(3). Mùng một tháng bảy, chúng tôi chế tạo thành công một loại cung nỏ có thể bắn ra đồng thời một trăm mũi tên, cần có hai người cùng thao tác, một người đỡ, một người bắn, tầm bắn trong khoảng bốn trăm mét, đối với thời đại này có thể nói là vô cùng uy lực.
Tôi còn đang lo lắng xem nên lấy tên là Thần châu hay lấy tên Cẩm Tú, hay gì đó thì tiếng cười khàn khàn mà cực đáng sợ của Lỗ Nguyên bỗng truyền tới, tôi quay đầu lại, thấy trong mắt ông ta tràn đầy hưng phấn, khuôn mặt bị bỏng kia chìm trong ánh trăng, phảng phất như một ác quỷ đang nhe răng. Tôi thầm sợ hãi, lùi lại một bước, nhưng khi nhìn lại thì thấy nụ cười của Vi Hổ còn đang sợ hơn. Tôi bắt đầu hoài nghi những người làm công tác kỹ thuật ở thời đại này đều như vậy.
Nghĩ tới mô hình đã làm xong sơ bộ, tôi yên lòng. Cố nén khiếp sợ, tôi tiếp tục nói bước tiếp theo cho Lỗ Nguyên, xin ông ta thu nhỏ cung nỏ lại làm sao để đeo được ở cổ tay, tốt nhất là chế tạo thành hình dạng trang sức đeo tay thường thấy nhưng nhất thiết phải là ám khí tuyết thế, bên trong bôi thêm chút độc. Không ngờ Lỗ Nguyên lại nghiêm túc nhìn tôi từ trên xuống dưới mấy lượt, sau đó nắm lấy hai vai tôi, lớn tiếng quát: “Cô còn nhỏ tuổi mà đã thông minh thế, tại sao lòng dạ lại ác độc như vậy?”
Nhìn khuôn mặt như ma quỷ trước mặt, tôi rất sợ hãi, vai bị nắm chặt như sắp gẫy ra. Vi Hổ vội vàng tiến tới kéo Lỗ Nguyên lại, nhắc nhở gì đo. Ông ta nhìn tôi đầy thắc mắc, tôi sửa lại vạt áo, cố gắng trấn định đáp: “Chờ Lỗ tiên sinh chế tạo xong, tôi sẽ nói cho ngài biết công dụng của nó.”
Ngày hôm sau, Trương Đức Mậu theo lệ đưa đồ dùng hằng ngày tới. Nhân lúc kiểm tra đồ, tôi lén đem bản vẽ cách chế tạo vòng tay bắn tên mới nhất nhét vào sổ sách rồi đưa cho ông ta. Ánh mắt Trương Đức Mậu chợt lóe, sau đó liền mỉm cười nhận lấy.
Chớp mắt đã tới lễ Thất tịch(4). Ở cổ đại lễ khất xảo(5) là một ngày rất quan trọng với con gái, bởi trong đêm này, các cô gái sẽ tế bái Song Tinh(6), cầu cho mình được hoạt bát, khéo léo, cùng với người trong lòng tương thân tương ái, hạnh phúc suốt đời.
Tú thát dao phi thủ thứ khai, hoa vi bình chướng ngọc vi thai. Thanh khê tiểu nữ lam kiều muội, hữu ước hội tiêu khất xảo lai.(7)
Khi Tạ Tam nương cực kỳ hưng phấn tìm thấy tôi, tôi đang đứng trong phòng làm mộc của Vi Hổ, đầu tóc thì rối bù, mặt đầy bùn đất, bên tai cắm đầy bút chì, trước mặt là một đống bản vẽ cùng vài thiết bị lắp đặt. Tạ Tam nương ngạc nhiên vô cùng, sau đó bất chấp tất cả, lôi tôi – còn đang trầm tư suy nghĩ làm sao kết hợp hỏa dược và châu nỏ – về uyển. Bà nghiêm túc dạy dỗ tôi một trận, bảo cô nương đã mười lăm tuổi rồi, về sau còn phải hầu hạ Tam gia, sao có thể coi nhẹ dung nhan như vậy. Tôi cúi đầu nghe mà thấy da đầu tê dại, không ngờ đúng lúc đó, Nguyên Phi Bạch cùng Tống Minh Lỗi đã lâu không gặp đi qua vườn mai, vừa nhìn thấy tôi như vậy liền kinh sợ một lúc lâu. Ánh mắt Tống Minh Lỗi lóe lên một tia đau lòng, còn Nguyên Phi Bạch lại thở dài một hơi, vẫy tay bảo tôi ngồi xuống bên cạnh anh ta, sau đó nâng mặt tôi lên, dùng tay áo nhẹ nhàng lau, nói khẽ: “Đừng trách Tam nương nhiều chuyện, ta đây làm thiếu gia nhìn nàng thế này cũng thấy không nỡ, nghe lời ta, đừng nghịch mấy thứ đấy nữa, nàng muốn làm gì để ta giúp là được.”
Tôi nhìn vết bẩn trên tay áo trắng của anh ta, trong lòng hơi run rẩy, anh ta vẫn luôn thanh cao, ưa sạch sẽ, không thích thân cận với người khác, hôm nay lại để xiêm y bị bẩn vì tôi, tại sao vậy?
Tôi ngẩng đầu lên đối mặt với đôi mắt phượng mênh mông ấy, trong lòng như có ngàn vạn lời muốn hỏi nhưng lại không thể cất thành tiếng. Tôi quay mặt đi, vẻ mặt Tống Minh Lỗi hơi lành lạnh, ánh mắt nhìn tôi đầy chua xót.
Đêm thất tịch, Tạ Tam nương đổ thùng nước giúp tôi tắm rửa, gội đầu, sau đó thay cho tôi chiếc váy lụa hoa màu tím nhạt đẹp nhất, chải búi tóc Triêu Nguyệt, trên tóc còn cài mấy bông lan trắng, mày được tô vẽ, mặt thoa phấn, môi điểm son, trên trán có in một đóa hoa phấn, sau đó lại dùng nước hoa phượng tiên tô móng tay.
Qua một hồi trang điểm, ngay cả Tố Huy cũng phải khen ngợi, thì ra Mộc nha đầu cũng có thể xinh đẹp như vậy. Tống Minh Lỗi ngồi trong góc, dịu dàng nhìn tôi mà Nguyên Phi Bạch lại nhìn tôi thật chăm chú, hồi lâu không nói gì.
-*-*-*-*-*-*-
(1) hồi quang phản chiếu: Ý thức tạm thời phục hồi trước khi chết.
(2) Tuyệt đại song kiêu: tiểu thuyết kiếm hiệp của Cổ Long, có hai nhân vật chính là Tiểu Ngư Nhi và Hoa Vô Khuyết.
(3) Lỗ Ban: sinh ra ở nước Lỗ. Tên thật là Công Du Ban, cũng còn gọi là Công Du Tử. Tên cách điệu là Ban Ban, nhưng ông được nhắc thường nhất là Lỗ Ban. Ông là một kỹ sư xây dựng nổi tiếng và thợ thủ công trong lịch sử Trung Quốc và từng một lần làm quan trong bộ xây dựng.
(4) Thất tịch: theo văn hóa phương Đông, nhất là các nước Đông Á và Đông Nam Á, là ngày lễ tình yêu được tổ chức vào ngày 7 tháng 7 Âm lịch. Lịch sử về ngày này gắn bó với câu chuyện về Ngưu Lang Chức Nữ hoặc vợ chồng Ngâu với nhiều dị bản. Đây là ngày hội truyền thống ở Trung Quốc để các cô gái trẻ trưng bày các vật dụng nghệ thuật tự tạo trong ngày này và để cầu mong lấy được ông chồng tốt.
(5) Lễ khất xảo – Lễ hội thể hiện tài năng: tối ngày 7-7 âm lịch, theo tục cũ, người phụ nữ bày hoa quả ở sân, cầu khấn sao cho Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay may vá.
(6) Song Tinh: chỉ hai ngôi sao Ngưu Lang và Chức Nữ.
(7) Trích “Dương thành Thất tịch trúc chi từ” của Uông Đà.
Tạm hiểu: Cửa thêu cánh ngọc lần lượt mở ra, hoa làm tấm chắn, ngọc làm bàn. Thanh khê tiểu nữ, Lam kiều muội, có hẹn vào đêm hội Khất xảo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook