Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú
-
Quyển 1 - Chương 16: Không hiểu được bậc đế vương
Tôi thê lương quay đầu lại, Ngọc Bắc Trai chỉ còn là một điểm nhỏ
trong mắt, từng là nơi mà tôi dù nằm mơ cũng muốn đến, bây giờ lại không thể quay đầu. Tôi ngồi thẳng dậy, lấy tay lau nước mắt. Tố Huy nhìn
tôi, không trêu chọc tôi như thường ngày, trái lại còn thở dài một hơi
như ông già, ngâm: “Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu, nhất chủng tương tư,
lưỡng xử nhàn sầu, thử tình vô kế khả tiêu trừ, tài hạ mi đầu, khước
thượng tâm đầu.”
(Dịch thơ: Nguyễn Chí Viễn)
Hoa rụng tơi bời nước chảy mau
Một mối tương tư
Hai chốn ưu sầu
Cảnh tình không chỗ để tiêu trừ
Vừa nhíu mày chau
Lại quặn lòng đau
Hả? Tôi ngừng tay lau nước mắt, đây là bài Nhất tiễn mai của Lý Thanh Chiếu mà, tôi đã chép lại trong cuốn Hoa Tây thi tập quyển một, tại sao thằng nhóc này lại biết?
“Sao cậu lại biết bài Nhất tiễn mai này?”
“Sao vậy? Lần trước bọn hái hoa tặc tới náo loạn, gia không ra ngoài được, mỗi ngày tôi đều nghe thấy gia ngẩn ngơ đọc mấy lời này, nghe nhiều tới mức lỗ tai cũng mọc kén luôn rồi.”
“Tam gia biết được bài từ này từ đâu vậy?”
Tố Huy rốt cục cũng phát hiện mình nói hớ, cậu ta nhìn tôi, ấp úng hồi lâu. Nói thật, tôi cũng không lạ lùng việc Nguyên Phi Bạch từ Tống nhị ca mà biết được tình cảm giữa tôi và Nguyên Phi Giác, nhưng anh ta không chỉ biết thời gian địa điểm cụ thể tôi cùng Nguyên Phi Giác hẹn gặp mà ngay cả những bài từ trong tập thơ tôi tặng Nguyên Phi Giác cũng biết. Vậy nên, ngày đó Bích Oánh đem chiếc khăn có đề Thanh ngọc án của Phi Giác tới, bị Nguyên Phi Bạch nhìn thấy, rõ ràng tôi đã nói là mình làm chơi nhưng anh ta lại xanh mặt đem đi tiêu hủy, thì ra anh ta biết từ lâu…
Đồ khốn nạn, đáng chết, biến thái, tôi càng nghĩ lại càng cảm thấy mình giống Tôn Ngộ Không nằm trong lòng bàn tay anh ta, dù tôi làm gì, nghĩ gì anh ta cũng rõ hết, rồi lại giả bộ cái gì cũng không biết. Anh ta khẳng định lúc trước chỉ biết Phi Giác thích tôi, biết tôi giúp Tố Huy làm bài tập, vậy vì sao lại đoạt lấy tôi từ trong tay Phi Giác, ngày hôm qua anh ta đối với tôi như vậy thì tính là gì? Còn có Nguyên Phi Giác đã thay lòng đổi dạ kia, còn có chuyện xấu của Cẩm Tú và Nguyên Hầu gia bị lan truyền khắp nơi…
Tôi càng lúc càng bực bội, cuối cùng rút ra một kết luận, đàn ông của Nguyên gia đều là một đám khốn nạn tự cho mình là đúng, thích đùa giỡn người khác.
Tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới từ đằng sau, Tố Huy cảnh giác, hất mái che nắng lên nhìn một chút, tôi vẫn còn bận buồn rầu mắng chửi đám đàn ông Nguyên gia nên cũng chẳng thèm để ý.
“Mộc nha đầu…” Một giọng nói quen thuộc bỗng truyền tới, tôi chợt phấn chấn hẳn…
Là Phi Giác! Hắn tới, hắn tới rồi…
Toàn bộ phiền muộn trong lòng tôi như bị quét sạch, tôi nhoáng cái nhảy xuống xe ngựa khiến Tố Huy nóng nảy kêu: “Mộc nha đầu, đừng như vậy, ngẫm lại lời tôi nói với cô đi, nếu để Tam gia biết thì cô không xong đâu.”
Đáng tiếc, cậu ta nói gì tôi cũng chẳng nghe vào tai, chỉ thấy một thiếu niên anh tuấn xuất hiện từ trong khói bụi cuồn cuộn, toàn thân vận đồ đen, đang ngồi ngay ngắn trên một con ngựa đen cao lênh khênh, tóc đỏ rối tung tựa như thiên thần, chính là Nguyên Phi Giác mà tôi vẫn ngày nhớ đêm mong. Tôi kéo váy định chạy về phía đó…
Trong lúc tôi vui vẻ chạy chậm tới, hắn đứng cách tôi khoảng ba trăm thước, luôn miệng gọi Mộc nha đầu nhưng bỗng quay đầu sang phải, định đi về phía Tây lâm.
…
Tôi nôn đây, tức quá…
Hoa Mộc Cẩn ơi là Hoa Mộc Cẩn, đúng thời điểm mấu chốt mà ngươi lại quên mất rằng Nguyên Phi Giác là cái đồ mắt kém, đồng thời cũng vạn lần hối hận vì sao vừa nãy không gọi hắn nhiều hơn, tâm trạng thoáng cái như chìm xuống đáy biển, tôi không động đậy nữa mà tuyệt vọng té xuống đất, khóc đầy cay đắng…
Tố Huy thở dài một hơi, dìu tôi đứng dậy rồi kéo mạnh tôi vẫn còn nức nở về phía xe ngựa. Xe ngựa lại lọc cà lọc cọc trên đường về, tôi khóc thút thít, trong đầu lại hiện lên hai câu kia, tìm người giữa chốn trăm nghìn lượt, vừa quay đầu, chợt thấy người đứng ở nơi lác đác đèn hoa…
Không, tôi không tìm được Phi Giác mà Phi Giác cũng không tìm được tôi…
Tôi nhắm mắt, ngồi trong bóng tối mà im lặng rơi lệ. Một lát sau, xe dừng lại.
Tưởng đã trở về Tây Phong Uyển, tôi lười biếng cựa quậy, xốc mành đi ra.
Trước mắt là một chú ngựa đen nhánh cao lớn, trên lưng ngựa là một thiếu niên tóc đỏ, quần áo bị phá thủng lỗ chỗ, mặt đầy mồ hôi đang vạn phần vui mừng nhìn tôi: “Ta đuổi kịp nàng rồi, Mộc nha đầu.”
Tôi ngây ra tại chỗ, không thể tin mình còn có thể gặp lại hắn. Nguyên Phi Giác dùng một tay kéo tôi lên lưng ngựa chạy đi, Tố Huy đứng đằng sau hét theo: Mộc nha đầu, mau trở lại, nếu để Tam gia biết thì không xong đâu, sau đó lại chậm rãi biến thành: Mộc nha đầu, mau tới cứu tôi. Tôi quay đầu lại, thì ra đám người A Mễ Nhĩ đã vây quanh cậu ta từ lúc nào.
Cuối cùng Nguyên Phi Giác cũng dừng ngựa lại, chính là rừng hoa anh đào, tiếc là hoa đã rụng hết rồi…
Hắn thả tôi xuống đất rồi ôm tôi thật chặt: “Mộc nha đầu, Mộc nha đầu, ta nhớ nàng muốn chết, tên Tam què kia thật đáng ghét, hắn không cho ta gặp nàng.”
Nghe hắn thì thào bên tai, nước mắt tôi lại rơi xuống, trong lòng vừa mừng rỡ vừa chua xót khổ sở, hai tay vươn tới định ôm lấy hắn nhưng vừa nhớ tới Bích Oánh, lòng lại tê rần, thả tay xuống: “Không phải ngài còn có Bích Oánh sao, còn nhớ tôi làm gì?”
Hắn kéo tôi ra một chút, ngờ vực hỏi: “Oánh nha đầu? Oánh nha đầu thì sao? Chuyện hai ta liên quan gì tới nàng?”
Lại còn chối cãi? Nước mắt tôi rơi càng nhiều: “Không phải ngài đã thu Bích Oánh vào phòng rồi sao, bây giờ nàng đã trở nha đầu thông phòng cho ngài, còn giả vờ làm gì nữa? Nguyên Phi Giác, ngài có Bích Oánh chưa đủ, giờ còn muốn lừa gạt thêm tôi, ngài khinh người quá đáng, khinh người quá đáng rồi đó.”
Tôi giãy ra khỏi vòng ôm của hắn, vừa khóc rất oan ức. Tôi rất hiếm khóc lớn trước mặt người khác như vậy, càng đừng nói là trước mặt Nguyên Phi Giác, hắn có vẻ hoảng loạn mà nhìn tôi, sau đó cũng hiểu ra ý tôi, mặt thoắt đỏ bừng: “Ta, ta đâu có thu nàng ta vào phòng, nàng, nàng có bằng chứng gì?”
Tên hạ lưu này, loại chuyện này chẳng lẽ còn muốn tôi chụp được ảnh đem đến trước mặt sao, tôi chỉ vào mặt hắn, lòng thương tâm gần chết: “Ngài là cái đồ bỉ ổi, ngài làm ra chuyện này lại còn muốn tôi mang bằng chứng tới? Vết hôn trên cổ Bích Oánh không phải do ngài làm thì ai làm?”
Nguyên Phi Giác mở to mắt nhìn tôi, mặt đỏ tai tía nghẹn lời hồi lâu, ngay lúc tôi cho rằng hắn đang có tật giật mình mà nói không ra lời thì hắn cực kỳ nghiêm túc hỏi một câu: “Vết hôn là cái gì?”
Ngày hôm đó, tôi đang cầm khăn tay, khóc đến hoa rơi nước chảy, vừa nghe thế cũng thấy ngơ ngác, tên hạ lưu này, đã khai phòng rồi còn không biết vết hôn là gì thì không phải bất thường quá sao…
Bỗng một tiếng phì cười truyền tới, năm thiếu niên từ trên cây nhảy xuống. Nguyên Phi Giác vẻ mặt xấu hổ, đang định nổi giận thì A Mễ Nhĩ đã chạy tới, ghé vào tai hắn thì thầm một hồi, mặt hắn bỗng đỏ lên một cách đáng ngờ, hỏi: “Cái đó gọi là vết hôn sao?”
A Mễ Nhĩ nhịn cười, khóe miệng co quắp mà nghiêm nghị gật đầu, sau đó lại quay lại với bốn thiếu niên kia, chuồn ra xa ba bước, đứng nhìn chúng tôi. Nguyên Phi Giác nghĩ ngợi một lúc rồi lạnh lùng nói: “Cởi áo ra.”
Tôi lập tức ôm người, lui về phía sau ba bước, oán hận mắng: “Hạ lưu!”
Nguyên Phi Giác đỏ mặt liếc tôi một cái: “Ta không nói nàng, Mộc nha đầu.”
Hắn quay đầu, quát: “A Mễ Nhĩ, ngươi cởi áo ra cho ta.”
A Mễ Nhĩ chậm chạp bước qua, cười hỏi: “Chủ tử, người muốn ta cởi quần áo làm gì?”
“Bảo ngươi cởi thì cởi đi, nói nhiều như thế làm gì.”
“Thiếu gia, nhưng Mộc cô nương đây nổi danh háo sắc nha.” A Mễ Nhĩ nhìn tôi, dè dặt nói.
Ai nha! Thằng nhóc đáng chết!
“Ngươi nói bậy bạ gì đó? Thiết khoán ở đây, còn không mau cởi!” Nguyên Phi Giác nóng nảy móc ra một khối lệnh bài bằng sắt, trên mặt có khắc chữ Đột Quyết mà tôi nhìn không hiểu, A Mễ Nhĩ lập tức cởi sạch bong, mặt đỏ, hai tay ôm ngực, vào lúc Nguyên Phi Giác hét lệnh mới miễn cưỡng buông tay, để lộ ra thân hình không được rắn chắc lắm, đồng thời giận dữ lườm tôi một cái.
Nhìn cái gì chứ, ngươi cũng không phải cô gái, có cái gì mà không để lộ được, hơn nữa người ngươi toàn xương, còn điểm mấy vết đỏ, ư, vết đỏ?
Tôi thấy có chút không hợp lý bèn nhìn về phía Nguyên Phi Giác, mặt hắn không chút thay đổi, tay chỉa lên người A Mễ Nhĩ, giải thích: “Lão thất phu Hàn Tu Trúc kia nuôi Kim bất ly và Thất tinh hạc để tạo trận pháp bảo vệ, còn Ngọc Bắc Trai của ta là do mười ba người bọn A Mễ Nhĩ lập trận. Gần đây Quả Nhĩ Nhân đang thí nghiệm ong Ngọc châm mới. Loại ong Ngọc châm này không dễ đánh, lại hay đốt người, đốt xong ngứa ngáy vô cùng, nếu không có thuốc giải, không tới ba canh giờ sẽ bị độc chết, vì vậy mấy hôm trước mới định giết hết đám Ngọc châm, mọi người trong Ngọc Bắc Trai đều có mấy vết này trên người, trên người ta cũng có rất nhiều,” hắn ngừng nói, nhìn vào mắt tôi, hơi ngập ngừng: “Nàng có cần ta cởi quần áo ra cho xem không?”
Tôi xoắn hai bàn tay, cảm thấy hết sức xấu hổ, tôi thấp giọng đáp: “Không, không cần, là tôi trách oan huynh và Bích Oánh.”
Lén nhìn lại thì thấy Nguyên Phi Giác đang bình tĩnh nhìn tôi, đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn nghiêm túc như thế, thực sự tức giận rồi sao?
Một trận gió thổi qua, mọi người đều trầm mặc, A Mễ Nhĩ đang cởi trần rốt cục không nhịn được nữa, cố gắng trấn định hỏi: “Chủ tử, tôi có thể mặc áo vào được chưa?”
“Mặc vào đi, các ngươi đều lui ra!” Nguyên Phi Giác nghiêm mặt gật đầu, không để ý tới A Mễ Nhĩ mà đi về phía tôi, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, ngâm: “Tế ải mê không hiểu vị thu. Ky quán tàn đăng, vĩnh dạ bi thu. Ngô đồng diệp thượng tam canh vũ, biệt thị nhân gian nhất đoạn sầu. Thụy hựu bất thành mộng hựu hưu. Đa sầu đa bệnh, đương thậm phong lưu. Chân tình nhất điểm khổ oanh nhân, tài hạ mi tiêm, kháp thượng tâm đầu.”
Dịch nghĩa:
Trời tạnh khói mê, chưa biết thu.
Quán vắng đèn tàn,
Đêm dài thu buồn
Canh ba mưa gõ trên lá ngô đồng
Hay là một khúc sầu chốn nhân gian
Ngủ không thành mộng thì thôi.
Nhiều sầu nhiều bệnh, lắm phong lưu.
Một chút chân tình làm khổ người,
Vừa hạ mày thanh
Đã đau trong lòng. (*)
Tôi rơi nước mắt, trong lòng ngập tràn men say ngọt ngào, tôi nhìn về phía hắn, đáp: “Hồng ngẫu hương tàn ngọc điệm thu. Khinh giải la thường, độc thướng lan chu. Vân trung thuỳ ký cẩm thư lai? Nhạn tự hồi thì, nguyệt mãn tây lâu. Hoa tự phiêu linh thuỷ tự lưu. Nhất chủng tương tư, lưỡng xứ nhàn sầu. Thử tình vô kế khả tiêu trừ, tài hạ my đầu, hựu thượng tâm đầu.”
Dịch thơ (Nguyễn Chí Viễn)
Sen đỏ hương tàn ngọc điện thu
Nhẹ cởi xiêm là
Bước xuống lan châu
Trong mây ai gửi lá thư qua
Lúc nhạn bay về
Nguyệt rọi tây lâu
Hoa rụng tơi bời nước chảy mau
Một mối tương tư
Hai chốn ưu sầu
Cảnh tình không chỗ để tiêu trừ
Vừa nhíu mày chau
Lại quặn lòng đau
Nguyên Phi Giác lộ vẻ mừng rỡ, đôi mắt màu rượu lộ ra lấp lánh kích động: “Mộc nha đầu, nàng biết không, ta nhớ nàng đến khổ.”
Hai chúng tôi ôm nhau thật chặt, đúng lúc đó, một giọng nói già nua lạnh lẽo truyền đến: “Thiếu chủ, Thánh thiết khoán mà nữ hoàng ban là để điều binh trong phút sinh tử, ngài lại vì một đứa con gái mà dễ dàng đem ra, thực sự làm lão nô thấy thật vọng.”
Nguyên Phi Giác buông tôi ra: “Quả Nhĩ Nhân, ý ta đã quyết, chẳng phải trước đây lão cũng từng nói, Mộc nha đầu sớm muộn gì cũng là người của ta sao?”
Mặt Quả Nhĩ Nhân lạnh như sương giá vạn năm: “Thiếu chủ, bây giờ không còn giống lúc trước. Mộc cô nương đây đã là tâm phúc của Tây Phong Uyển, Tam gia đối với nàng sủng ái có dư. Chẳng lẽ thiếu chủ không biết, thiên hạ đồn rằng, Mộc cô nương vừa muốn một nhánh lông vũ, Đạp Tuyết công tử liền lệnh cho chúng môn khách, trong vòng một giờ ba khắc phải tìm ra lông vũ của những loài chim quý hiếm nhất thiên hạ, dâng trước mắt giai nhân chỉ để giai nhân cười một tiếng thôi sao?”
Mặt Nguyên Phi Giác chợt trầm xuống mà nhìn tôi, còn tôi thì vô cùng ngạc nhiên. Nguyên Phi Bạch kia thật sự vì cho tôi một nhánh lông vũ làm bút mà lệnh cho môn khách đi tìm ư, hơn nữa vì sao lại để cho người trong thiên hạ đều biết chuyện này, đây không phải là đặt tôi lên lửa nóng sao?
Nguyên Phi Giác cười lạnh: “Thế thì đã sao, những gì hắn có thể cho, ta cũng có thể làm cho Mộc nha đầu.”
Quả Nhĩ Nhân lạnh lùng nói: “Thiếu chủ là hoàng đế tương lai của Đột Quyết, chỉ cần lên ngôi thì muốn mỹ nữ dễ như trở bàn tay, cần gì phải mê muội một đứa con gái như vậy,” Lão nhìn tôi một chút, tựa như để tôi tự mình hiểu được, sau đó nói không chút kiêng kị: “Mộc cô nương tuy cũng dễ thương, đáng yêu, nhưng xét về tướng mạo, tính tình cùng phẩm hạnh thì làm sao so được với Bích Oánh trong viện chúng ta? Hơn nữa, bây giờ mắt thiếu gia không tốt, tâm trí cũng chưa hoàn toàn khôi phục, chờ ít lâu nữa, võ công đại thành thì sẽ không si dại nữa. Khi đó nhìn rõ được mỹ nhân trong thiên hạ, nếu thiếu gia không còn hứng thú với Mộc cô nương, vậy bảo Mộc cô nương phải làm thế nào?”
Cuối cùng tôi cũng biết được vấn đề về mắt và đầu óc của Nguyên Phi Giác, thì ra là do luyện võ công mà ra. Không hiểu là loại võ công nào mà có thể khiến hắn hy sinh ánh sáng và trí tuệ để khổ luyện như vậy?
Từng câu từng chữ trong lời Quả Nhĩ Nhân như đang nhắc nhở tôi, lão muốn Bích Oánh trở thành người bên gối Nguyên Phi Giác.
Đúng vậy, luận tướng mạo, Bích Oánh đẹp hơn tôi nhiều lắm.
Luận tính tình, Bích Oánh so với tôi dịu dàng hơn nhiều…
Luận phẩm hạnh, Bích Oánh vì cứu tôi mà không ngại tự sát…
Mà việc luyện võ của Nguyên Phi Giác là bí mật không được truyền ra trong Ngọc Bắc Trai, hôm nay đã nói ra rồi, chẳng phải là muốn tôi không ra khỏi khu vườn này sao? Lòng tôi xoắn xuýt những ý nghĩ như vậy, lòng bàn tay chậm rãi buông lỏng tay Nguyên Phi Giác.
Không ngờ Nguyên Phi Giác lại ôm chặt tay tôi lại, khẽ cười: “Mộc nha đầu, nàng muốn bỏ ta qua một bên sao?”
Tôi rơi lệ, làm sao hắn biết được tâm sự trong lòng tôi? Không phải hắn vừa mù vừa ngốc sao? Chỉ thấy đôi mắt kiên định của hắn chăm chú nhìn tôi mà nói: “Nàng phải nhớ cho rõ, Mộc nha đầu, đừng mơ tưởng quẳng ta qua một bên, cho dù chết, nàng cũng không được bỏ ta.”
Đôi mắt màu rượu cong cong vì cười, tựa như ánh mặt trời chiếu thẳng vào tôi, hắn nhẹ nhàng dùng tay kia lau đi nước mắt trên mặt tôi, kéo tôi đi về phía Quả Nhĩ Nhân, lẳng lặng nói: “Quả Nhĩ Nhân, lời của ông cũng có lý, vì luyện Vô Lệ kinh, hai mắt ta quả thật không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra đường nét của sự vật mà thôi, có lúc cũng không khống chế được hành động của mình, nhiều khi ngẫm lại cũng thấy thật buồn cười.”
Lòng tôi khẽ rung động, không ngờ cuốn Vô Lệ kinh khiến Nam Chiếu và U Minh giáo đều điên cuồng tìm kiếm lại nằm trong tay Nguyên Phi Giác, hơn nữa người ta còn sắp luyện thành rồi!
Nguyên Phi Giác cười tự giễu, chỉ nghe hắn nói tiếp: “Bậc làm vua, nếu có thể thấy thứ ham thích, thì nghĩ đến điều “biết đủ” để tự răn mình; muốn xây dựng cái gì, thì nghĩ đến điều “biết dừng” để yên dân; biết mình ở ngôi cao thế nguy, thì nghĩ đến khiêm tốn mà tự rèn mình; sợ mình tự mãn, thì nghĩ đến việc biển lớn có nguồn từ sông suối; thích săn bắn, thì nghĩ đến cái giới hạn chỉ bủa vây ba phía mà chừa ra một phía; lo mình lười nhác, thì nghĩ đến việc phải thận trọng từ đầu tới cuối; sợ bị che giấu, thì nghĩ đến việc thành tâm mà thu nạp kẻ dưới; sợ bị siểm nịnh, thì nghĩ đến việc tự làm mình ngay thẳng mà loại trừ kẻ gian tà; khi ban ơn, thì nghĩ không nên vì cao hứng mà thưởng sai; lúc phạt tội, thì nghĩ không được bởi giận dữ mà phạt quá. Cả thảy mười điều nghĩ ấy, cần phải nêu cao chín đức. Chọn người tài để bổ nhiệm, chọn ý hay mà đi theo, thì người có trí sẽ hết lòng tham mưu, người có sức sẽ dốc lòng hợp lực, người nhân đức sẽ lưu truyền đức tốt, người thành tín sẽ dốc sức trung trinh. Văn và võ cùng được trọng dụng, thì có thể rũ áo chắp tay mà thiên hạ thái bình. Sao phải lao tâm khổ tứ, làm thay chức phận kẻ dưới!?”
Hắn ngừng lại, nhìn Quả Nhĩ Nhân rồi nói tiếp: “Ông là danh thần của Đột Quyết, đã phò tá hai vị quân chủ, kiến thức rộng rãi, chẳng biết nghĩ sao về điều này?”
Quả Nhĩ Nhân nghe mà sửng sốt hồi lâu, lão ta kích động đáp rằng: “Thiếu chủ học rộng hiểu nhiều, nói ra khiến cựu thần cũng không thể sáng tỏ hết, nếu tiên vương có hùng khí ấy thì làm gì khiến đám loạn thần tặc tử đem quốc gia chia năm xẻ bảy, đến giờ vẫn chưa đoạt nổi Đông Đình. Thần vui mừng thay, Đột Quyết thật may mắn, mai sau thiếu chủ chắc chắn sẽ là một minh quân.”
Tôi ngây người, đây không phải là bài sớ “Mười điều nghĩ” càn gián vua Thái Tông của Ngụy Chinh mà tôi đã đọc cho hắn sao?
Trước đây rất lâu, khi tôi vẫn còn ở Đức Hinh cư cùng Bích Oánh, có một lần Nguyên Phi Giác lại đi lạc tới đó. Khi đó tôi đang giặt áo ở bờ sông, hắn liền cười hì hì cùng tôi ngồi ở bờ sông tán dóc, tôi không nhớ rõ mình đã nói gì khiến chủ đề xoay đến vấn đề thuyết làm vua. Hắn còn khoe khoang, nói cái gì mà muốn thống nhất hai phía đông tây của Đột Quyết, tiện đường chiếm lấy Đông Đình, sau đó còn muốn tiến quân xuống Nam Chiếu, để Nguyên Phi Bạch là gã chăn ngựa cho hắn, Hàn Tu Trúc quét rác cho hắn, vân vân. Lúc ấy, tôi chỉ cảm thấy người này thật là khoác lác, nhưng dù sao ba hoa cũng chẳng bị đánh thuế, miệng không kìm được hỏi lại: “Nếu Giác Tứ gia thật sự làm được những điều này, lúc thiên hạ ổn định rồi thì phải làm thế nào tiếp?”
Nguyên Phi Giác mười ba tuổi năm ấy bỗng sửng sốt: “Đương nhiên là không ngừng mở rộng lãnh thổ rồi!”
Đúng là đồ cuồng chiến tranh, tôi cười nói: “Trong nước chiến loạn không ngớt, dân chúng mệt mỏi, về lâu dài tất sẽ phản.”
Hắn nghiêng đầu, suy nghĩ một hồi: “Vậy, vậy thì củng cố sự nghiệp.”
Tôi tiếp tục làm khó hắn: “Làm sao để củng cố?”
Hắn đếm đầu ngón tay nửa buổi mới ấp úng bảo rằng sẽ giảm thuế, tôi nhất thời kiêu ngạo liền đọc ra “Mười điều nghĩ” can gián Thái Tông. Khi đó, hắn nghe xong mà nửa ngày cũng khép miệng lại được, tôi cười ha hả quay về phòng, lúc tôi quay đầu lại vẫn thấy hắn ngồi chỗ cũ, ngây ngẩn nhìn tôi. Thật không ngờ, không ngờ, Nguyên Phi Giác này mới chính là nhân vật đáng sợ nhất, đóng kịch giỏi nhất Tử Tê sơn trang này.
Tôi tưởng tượng ra mình đang dùng tượng đồng Oscar để đập cho hắn một trận…
Tôi tức giận trừng mắt nhìn Nguyên Phi Giác, mà hắn cười ngượng với tôi, sau đó quay đầu lại, nghiêm mặt nói: “Quả Nhĩ Nhân, ông sai rồi, ý kiến vừa rồi không phải do ta nói, mà chính là Mộc Cẩn mà ông cho là đức hanh, tướng mạo đều tầm thường, lòng dạ xảo trá trước mặt ông nói ra đấy.”
Quả Nhĩ Nhân hoài nghi nhìn về phía tôi, Nguyên Phi Giác lại nói tiếp: “Oánh nha đầu vì cứu nghĩa muội mà liều mình chịu chết, ta cũng vô cùng kính phục nên mới lấy lễ đối đãi, vậy thì Mộc nha đầu vì muốn chăm sóc Oánh nha đầu mà che giấu tài hoa, chốn ở Đức Hinh cư rách nát đó, vất vả lao đông tròn sáu năm, cao thượng vô cùng. Phi Giác cho rằng tất cả chỉ là ảo cảnh nhất thời mà thôi, người sống trên đời phải biết gì là đủ, huống chi Mộc nha đầu thông minh, khéo léo như vậy, lại là người lòng chứa vạn vật, đời này Phi Giác không lấy làm nuối tiếc.”
Hắn lẳng lặng đứng đó, tôi ngẩng đầu lên nhìn cũng vừa lúc hắn quay đầu lại, mỉm cười với tôi, ánh nắng chiếu lên mặt hắn, phản xạ thành một vầng sáng nhiều màu, lúc này tôi mới cảm giác được, thì ra chẳng biết từ bao giờ, hắn đã cao lớn như vậy, mà dáng hình lại tản mát ra một khí thế uy vũ, ngạo nhân, khiến người ta không tự chủ mà sinh lòng sùng kính, từ đó mà thuận theo.
Tôi nghĩ, đó chính là khí phách của đế vương.
(Dịch thơ: Nguyễn Chí Viễn)
Hoa rụng tơi bời nước chảy mau
Một mối tương tư
Hai chốn ưu sầu
Cảnh tình không chỗ để tiêu trừ
Vừa nhíu mày chau
Lại quặn lòng đau
Hả? Tôi ngừng tay lau nước mắt, đây là bài Nhất tiễn mai của Lý Thanh Chiếu mà, tôi đã chép lại trong cuốn Hoa Tây thi tập quyển một, tại sao thằng nhóc này lại biết?
“Sao cậu lại biết bài Nhất tiễn mai này?”
“Sao vậy? Lần trước bọn hái hoa tặc tới náo loạn, gia không ra ngoài được, mỗi ngày tôi đều nghe thấy gia ngẩn ngơ đọc mấy lời này, nghe nhiều tới mức lỗ tai cũng mọc kén luôn rồi.”
“Tam gia biết được bài từ này từ đâu vậy?”
Tố Huy rốt cục cũng phát hiện mình nói hớ, cậu ta nhìn tôi, ấp úng hồi lâu. Nói thật, tôi cũng không lạ lùng việc Nguyên Phi Bạch từ Tống nhị ca mà biết được tình cảm giữa tôi và Nguyên Phi Giác, nhưng anh ta không chỉ biết thời gian địa điểm cụ thể tôi cùng Nguyên Phi Giác hẹn gặp mà ngay cả những bài từ trong tập thơ tôi tặng Nguyên Phi Giác cũng biết. Vậy nên, ngày đó Bích Oánh đem chiếc khăn có đề Thanh ngọc án của Phi Giác tới, bị Nguyên Phi Bạch nhìn thấy, rõ ràng tôi đã nói là mình làm chơi nhưng anh ta lại xanh mặt đem đi tiêu hủy, thì ra anh ta biết từ lâu…
Đồ khốn nạn, đáng chết, biến thái, tôi càng nghĩ lại càng cảm thấy mình giống Tôn Ngộ Không nằm trong lòng bàn tay anh ta, dù tôi làm gì, nghĩ gì anh ta cũng rõ hết, rồi lại giả bộ cái gì cũng không biết. Anh ta khẳng định lúc trước chỉ biết Phi Giác thích tôi, biết tôi giúp Tố Huy làm bài tập, vậy vì sao lại đoạt lấy tôi từ trong tay Phi Giác, ngày hôm qua anh ta đối với tôi như vậy thì tính là gì? Còn có Nguyên Phi Giác đã thay lòng đổi dạ kia, còn có chuyện xấu của Cẩm Tú và Nguyên Hầu gia bị lan truyền khắp nơi…
Tôi càng lúc càng bực bội, cuối cùng rút ra một kết luận, đàn ông của Nguyên gia đều là một đám khốn nạn tự cho mình là đúng, thích đùa giỡn người khác.
Tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới từ đằng sau, Tố Huy cảnh giác, hất mái che nắng lên nhìn một chút, tôi vẫn còn bận buồn rầu mắng chửi đám đàn ông Nguyên gia nên cũng chẳng thèm để ý.
“Mộc nha đầu…” Một giọng nói quen thuộc bỗng truyền tới, tôi chợt phấn chấn hẳn…
Là Phi Giác! Hắn tới, hắn tới rồi…
Toàn bộ phiền muộn trong lòng tôi như bị quét sạch, tôi nhoáng cái nhảy xuống xe ngựa khiến Tố Huy nóng nảy kêu: “Mộc nha đầu, đừng như vậy, ngẫm lại lời tôi nói với cô đi, nếu để Tam gia biết thì cô không xong đâu.”
Đáng tiếc, cậu ta nói gì tôi cũng chẳng nghe vào tai, chỉ thấy một thiếu niên anh tuấn xuất hiện từ trong khói bụi cuồn cuộn, toàn thân vận đồ đen, đang ngồi ngay ngắn trên một con ngựa đen cao lênh khênh, tóc đỏ rối tung tựa như thiên thần, chính là Nguyên Phi Giác mà tôi vẫn ngày nhớ đêm mong. Tôi kéo váy định chạy về phía đó…
Trong lúc tôi vui vẻ chạy chậm tới, hắn đứng cách tôi khoảng ba trăm thước, luôn miệng gọi Mộc nha đầu nhưng bỗng quay đầu sang phải, định đi về phía Tây lâm.
…
Tôi nôn đây, tức quá…
Hoa Mộc Cẩn ơi là Hoa Mộc Cẩn, đúng thời điểm mấu chốt mà ngươi lại quên mất rằng Nguyên Phi Giác là cái đồ mắt kém, đồng thời cũng vạn lần hối hận vì sao vừa nãy không gọi hắn nhiều hơn, tâm trạng thoáng cái như chìm xuống đáy biển, tôi không động đậy nữa mà tuyệt vọng té xuống đất, khóc đầy cay đắng…
Tố Huy thở dài một hơi, dìu tôi đứng dậy rồi kéo mạnh tôi vẫn còn nức nở về phía xe ngựa. Xe ngựa lại lọc cà lọc cọc trên đường về, tôi khóc thút thít, trong đầu lại hiện lên hai câu kia, tìm người giữa chốn trăm nghìn lượt, vừa quay đầu, chợt thấy người đứng ở nơi lác đác đèn hoa…
Không, tôi không tìm được Phi Giác mà Phi Giác cũng không tìm được tôi…
Tôi nhắm mắt, ngồi trong bóng tối mà im lặng rơi lệ. Một lát sau, xe dừng lại.
Tưởng đã trở về Tây Phong Uyển, tôi lười biếng cựa quậy, xốc mành đi ra.
Trước mắt là một chú ngựa đen nhánh cao lớn, trên lưng ngựa là một thiếu niên tóc đỏ, quần áo bị phá thủng lỗ chỗ, mặt đầy mồ hôi đang vạn phần vui mừng nhìn tôi: “Ta đuổi kịp nàng rồi, Mộc nha đầu.”
Tôi ngây ra tại chỗ, không thể tin mình còn có thể gặp lại hắn. Nguyên Phi Giác dùng một tay kéo tôi lên lưng ngựa chạy đi, Tố Huy đứng đằng sau hét theo: Mộc nha đầu, mau trở lại, nếu để Tam gia biết thì không xong đâu, sau đó lại chậm rãi biến thành: Mộc nha đầu, mau tới cứu tôi. Tôi quay đầu lại, thì ra đám người A Mễ Nhĩ đã vây quanh cậu ta từ lúc nào.
Cuối cùng Nguyên Phi Giác cũng dừng ngựa lại, chính là rừng hoa anh đào, tiếc là hoa đã rụng hết rồi…
Hắn thả tôi xuống đất rồi ôm tôi thật chặt: “Mộc nha đầu, Mộc nha đầu, ta nhớ nàng muốn chết, tên Tam què kia thật đáng ghét, hắn không cho ta gặp nàng.”
Nghe hắn thì thào bên tai, nước mắt tôi lại rơi xuống, trong lòng vừa mừng rỡ vừa chua xót khổ sở, hai tay vươn tới định ôm lấy hắn nhưng vừa nhớ tới Bích Oánh, lòng lại tê rần, thả tay xuống: “Không phải ngài còn có Bích Oánh sao, còn nhớ tôi làm gì?”
Hắn kéo tôi ra một chút, ngờ vực hỏi: “Oánh nha đầu? Oánh nha đầu thì sao? Chuyện hai ta liên quan gì tới nàng?”
Lại còn chối cãi? Nước mắt tôi rơi càng nhiều: “Không phải ngài đã thu Bích Oánh vào phòng rồi sao, bây giờ nàng đã trở nha đầu thông phòng cho ngài, còn giả vờ làm gì nữa? Nguyên Phi Giác, ngài có Bích Oánh chưa đủ, giờ còn muốn lừa gạt thêm tôi, ngài khinh người quá đáng, khinh người quá đáng rồi đó.”
Tôi giãy ra khỏi vòng ôm của hắn, vừa khóc rất oan ức. Tôi rất hiếm khóc lớn trước mặt người khác như vậy, càng đừng nói là trước mặt Nguyên Phi Giác, hắn có vẻ hoảng loạn mà nhìn tôi, sau đó cũng hiểu ra ý tôi, mặt thoắt đỏ bừng: “Ta, ta đâu có thu nàng ta vào phòng, nàng, nàng có bằng chứng gì?”
Tên hạ lưu này, loại chuyện này chẳng lẽ còn muốn tôi chụp được ảnh đem đến trước mặt sao, tôi chỉ vào mặt hắn, lòng thương tâm gần chết: “Ngài là cái đồ bỉ ổi, ngài làm ra chuyện này lại còn muốn tôi mang bằng chứng tới? Vết hôn trên cổ Bích Oánh không phải do ngài làm thì ai làm?”
Nguyên Phi Giác mở to mắt nhìn tôi, mặt đỏ tai tía nghẹn lời hồi lâu, ngay lúc tôi cho rằng hắn đang có tật giật mình mà nói không ra lời thì hắn cực kỳ nghiêm túc hỏi một câu: “Vết hôn là cái gì?”
Ngày hôm đó, tôi đang cầm khăn tay, khóc đến hoa rơi nước chảy, vừa nghe thế cũng thấy ngơ ngác, tên hạ lưu này, đã khai phòng rồi còn không biết vết hôn là gì thì không phải bất thường quá sao…
Bỗng một tiếng phì cười truyền tới, năm thiếu niên từ trên cây nhảy xuống. Nguyên Phi Giác vẻ mặt xấu hổ, đang định nổi giận thì A Mễ Nhĩ đã chạy tới, ghé vào tai hắn thì thầm một hồi, mặt hắn bỗng đỏ lên một cách đáng ngờ, hỏi: “Cái đó gọi là vết hôn sao?”
A Mễ Nhĩ nhịn cười, khóe miệng co quắp mà nghiêm nghị gật đầu, sau đó lại quay lại với bốn thiếu niên kia, chuồn ra xa ba bước, đứng nhìn chúng tôi. Nguyên Phi Giác nghĩ ngợi một lúc rồi lạnh lùng nói: “Cởi áo ra.”
Tôi lập tức ôm người, lui về phía sau ba bước, oán hận mắng: “Hạ lưu!”
Nguyên Phi Giác đỏ mặt liếc tôi một cái: “Ta không nói nàng, Mộc nha đầu.”
Hắn quay đầu, quát: “A Mễ Nhĩ, ngươi cởi áo ra cho ta.”
A Mễ Nhĩ chậm chạp bước qua, cười hỏi: “Chủ tử, người muốn ta cởi quần áo làm gì?”
“Bảo ngươi cởi thì cởi đi, nói nhiều như thế làm gì.”
“Thiếu gia, nhưng Mộc cô nương đây nổi danh háo sắc nha.” A Mễ Nhĩ nhìn tôi, dè dặt nói.
Ai nha! Thằng nhóc đáng chết!
“Ngươi nói bậy bạ gì đó? Thiết khoán ở đây, còn không mau cởi!” Nguyên Phi Giác nóng nảy móc ra một khối lệnh bài bằng sắt, trên mặt có khắc chữ Đột Quyết mà tôi nhìn không hiểu, A Mễ Nhĩ lập tức cởi sạch bong, mặt đỏ, hai tay ôm ngực, vào lúc Nguyên Phi Giác hét lệnh mới miễn cưỡng buông tay, để lộ ra thân hình không được rắn chắc lắm, đồng thời giận dữ lườm tôi một cái.
Nhìn cái gì chứ, ngươi cũng không phải cô gái, có cái gì mà không để lộ được, hơn nữa người ngươi toàn xương, còn điểm mấy vết đỏ, ư, vết đỏ?
Tôi thấy có chút không hợp lý bèn nhìn về phía Nguyên Phi Giác, mặt hắn không chút thay đổi, tay chỉa lên người A Mễ Nhĩ, giải thích: “Lão thất phu Hàn Tu Trúc kia nuôi Kim bất ly và Thất tinh hạc để tạo trận pháp bảo vệ, còn Ngọc Bắc Trai của ta là do mười ba người bọn A Mễ Nhĩ lập trận. Gần đây Quả Nhĩ Nhân đang thí nghiệm ong Ngọc châm mới. Loại ong Ngọc châm này không dễ đánh, lại hay đốt người, đốt xong ngứa ngáy vô cùng, nếu không có thuốc giải, không tới ba canh giờ sẽ bị độc chết, vì vậy mấy hôm trước mới định giết hết đám Ngọc châm, mọi người trong Ngọc Bắc Trai đều có mấy vết này trên người, trên người ta cũng có rất nhiều,” hắn ngừng nói, nhìn vào mắt tôi, hơi ngập ngừng: “Nàng có cần ta cởi quần áo ra cho xem không?”
Tôi xoắn hai bàn tay, cảm thấy hết sức xấu hổ, tôi thấp giọng đáp: “Không, không cần, là tôi trách oan huynh và Bích Oánh.”
Lén nhìn lại thì thấy Nguyên Phi Giác đang bình tĩnh nhìn tôi, đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn nghiêm túc như thế, thực sự tức giận rồi sao?
Một trận gió thổi qua, mọi người đều trầm mặc, A Mễ Nhĩ đang cởi trần rốt cục không nhịn được nữa, cố gắng trấn định hỏi: “Chủ tử, tôi có thể mặc áo vào được chưa?”
“Mặc vào đi, các ngươi đều lui ra!” Nguyên Phi Giác nghiêm mặt gật đầu, không để ý tới A Mễ Nhĩ mà đi về phía tôi, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, ngâm: “Tế ải mê không hiểu vị thu. Ky quán tàn đăng, vĩnh dạ bi thu. Ngô đồng diệp thượng tam canh vũ, biệt thị nhân gian nhất đoạn sầu. Thụy hựu bất thành mộng hựu hưu. Đa sầu đa bệnh, đương thậm phong lưu. Chân tình nhất điểm khổ oanh nhân, tài hạ mi tiêm, kháp thượng tâm đầu.”
Dịch nghĩa:
Trời tạnh khói mê, chưa biết thu.
Quán vắng đèn tàn,
Đêm dài thu buồn
Canh ba mưa gõ trên lá ngô đồng
Hay là một khúc sầu chốn nhân gian
Ngủ không thành mộng thì thôi.
Nhiều sầu nhiều bệnh, lắm phong lưu.
Một chút chân tình làm khổ người,
Vừa hạ mày thanh
Đã đau trong lòng. (*)
Tôi rơi nước mắt, trong lòng ngập tràn men say ngọt ngào, tôi nhìn về phía hắn, đáp: “Hồng ngẫu hương tàn ngọc điệm thu. Khinh giải la thường, độc thướng lan chu. Vân trung thuỳ ký cẩm thư lai? Nhạn tự hồi thì, nguyệt mãn tây lâu. Hoa tự phiêu linh thuỷ tự lưu. Nhất chủng tương tư, lưỡng xứ nhàn sầu. Thử tình vô kế khả tiêu trừ, tài hạ my đầu, hựu thượng tâm đầu.”
Dịch thơ (Nguyễn Chí Viễn)
Sen đỏ hương tàn ngọc điện thu
Nhẹ cởi xiêm là
Bước xuống lan châu
Trong mây ai gửi lá thư qua
Lúc nhạn bay về
Nguyệt rọi tây lâu
Hoa rụng tơi bời nước chảy mau
Một mối tương tư
Hai chốn ưu sầu
Cảnh tình không chỗ để tiêu trừ
Vừa nhíu mày chau
Lại quặn lòng đau
Nguyên Phi Giác lộ vẻ mừng rỡ, đôi mắt màu rượu lộ ra lấp lánh kích động: “Mộc nha đầu, nàng biết không, ta nhớ nàng đến khổ.”
Hai chúng tôi ôm nhau thật chặt, đúng lúc đó, một giọng nói già nua lạnh lẽo truyền đến: “Thiếu chủ, Thánh thiết khoán mà nữ hoàng ban là để điều binh trong phút sinh tử, ngài lại vì một đứa con gái mà dễ dàng đem ra, thực sự làm lão nô thấy thật vọng.”
Nguyên Phi Giác buông tôi ra: “Quả Nhĩ Nhân, ý ta đã quyết, chẳng phải trước đây lão cũng từng nói, Mộc nha đầu sớm muộn gì cũng là người của ta sao?”
Mặt Quả Nhĩ Nhân lạnh như sương giá vạn năm: “Thiếu chủ, bây giờ không còn giống lúc trước. Mộc cô nương đây đã là tâm phúc của Tây Phong Uyển, Tam gia đối với nàng sủng ái có dư. Chẳng lẽ thiếu chủ không biết, thiên hạ đồn rằng, Mộc cô nương vừa muốn một nhánh lông vũ, Đạp Tuyết công tử liền lệnh cho chúng môn khách, trong vòng một giờ ba khắc phải tìm ra lông vũ của những loài chim quý hiếm nhất thiên hạ, dâng trước mắt giai nhân chỉ để giai nhân cười một tiếng thôi sao?”
Mặt Nguyên Phi Giác chợt trầm xuống mà nhìn tôi, còn tôi thì vô cùng ngạc nhiên. Nguyên Phi Bạch kia thật sự vì cho tôi một nhánh lông vũ làm bút mà lệnh cho môn khách đi tìm ư, hơn nữa vì sao lại để cho người trong thiên hạ đều biết chuyện này, đây không phải là đặt tôi lên lửa nóng sao?
Nguyên Phi Giác cười lạnh: “Thế thì đã sao, những gì hắn có thể cho, ta cũng có thể làm cho Mộc nha đầu.”
Quả Nhĩ Nhân lạnh lùng nói: “Thiếu chủ là hoàng đế tương lai của Đột Quyết, chỉ cần lên ngôi thì muốn mỹ nữ dễ như trở bàn tay, cần gì phải mê muội một đứa con gái như vậy,” Lão nhìn tôi một chút, tựa như để tôi tự mình hiểu được, sau đó nói không chút kiêng kị: “Mộc cô nương tuy cũng dễ thương, đáng yêu, nhưng xét về tướng mạo, tính tình cùng phẩm hạnh thì làm sao so được với Bích Oánh trong viện chúng ta? Hơn nữa, bây giờ mắt thiếu gia không tốt, tâm trí cũng chưa hoàn toàn khôi phục, chờ ít lâu nữa, võ công đại thành thì sẽ không si dại nữa. Khi đó nhìn rõ được mỹ nhân trong thiên hạ, nếu thiếu gia không còn hứng thú với Mộc cô nương, vậy bảo Mộc cô nương phải làm thế nào?”
Cuối cùng tôi cũng biết được vấn đề về mắt và đầu óc của Nguyên Phi Giác, thì ra là do luyện võ công mà ra. Không hiểu là loại võ công nào mà có thể khiến hắn hy sinh ánh sáng và trí tuệ để khổ luyện như vậy?
Từng câu từng chữ trong lời Quả Nhĩ Nhân như đang nhắc nhở tôi, lão muốn Bích Oánh trở thành người bên gối Nguyên Phi Giác.
Đúng vậy, luận tướng mạo, Bích Oánh đẹp hơn tôi nhiều lắm.
Luận tính tình, Bích Oánh so với tôi dịu dàng hơn nhiều…
Luận phẩm hạnh, Bích Oánh vì cứu tôi mà không ngại tự sát…
Mà việc luyện võ của Nguyên Phi Giác là bí mật không được truyền ra trong Ngọc Bắc Trai, hôm nay đã nói ra rồi, chẳng phải là muốn tôi không ra khỏi khu vườn này sao? Lòng tôi xoắn xuýt những ý nghĩ như vậy, lòng bàn tay chậm rãi buông lỏng tay Nguyên Phi Giác.
Không ngờ Nguyên Phi Giác lại ôm chặt tay tôi lại, khẽ cười: “Mộc nha đầu, nàng muốn bỏ ta qua một bên sao?”
Tôi rơi lệ, làm sao hắn biết được tâm sự trong lòng tôi? Không phải hắn vừa mù vừa ngốc sao? Chỉ thấy đôi mắt kiên định của hắn chăm chú nhìn tôi mà nói: “Nàng phải nhớ cho rõ, Mộc nha đầu, đừng mơ tưởng quẳng ta qua một bên, cho dù chết, nàng cũng không được bỏ ta.”
Đôi mắt màu rượu cong cong vì cười, tựa như ánh mặt trời chiếu thẳng vào tôi, hắn nhẹ nhàng dùng tay kia lau đi nước mắt trên mặt tôi, kéo tôi đi về phía Quả Nhĩ Nhân, lẳng lặng nói: “Quả Nhĩ Nhân, lời của ông cũng có lý, vì luyện Vô Lệ kinh, hai mắt ta quả thật không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra đường nét của sự vật mà thôi, có lúc cũng không khống chế được hành động của mình, nhiều khi ngẫm lại cũng thấy thật buồn cười.”
Lòng tôi khẽ rung động, không ngờ cuốn Vô Lệ kinh khiến Nam Chiếu và U Minh giáo đều điên cuồng tìm kiếm lại nằm trong tay Nguyên Phi Giác, hơn nữa người ta còn sắp luyện thành rồi!
Nguyên Phi Giác cười tự giễu, chỉ nghe hắn nói tiếp: “Bậc làm vua, nếu có thể thấy thứ ham thích, thì nghĩ đến điều “biết đủ” để tự răn mình; muốn xây dựng cái gì, thì nghĩ đến điều “biết dừng” để yên dân; biết mình ở ngôi cao thế nguy, thì nghĩ đến khiêm tốn mà tự rèn mình; sợ mình tự mãn, thì nghĩ đến việc biển lớn có nguồn từ sông suối; thích săn bắn, thì nghĩ đến cái giới hạn chỉ bủa vây ba phía mà chừa ra một phía; lo mình lười nhác, thì nghĩ đến việc phải thận trọng từ đầu tới cuối; sợ bị che giấu, thì nghĩ đến việc thành tâm mà thu nạp kẻ dưới; sợ bị siểm nịnh, thì nghĩ đến việc tự làm mình ngay thẳng mà loại trừ kẻ gian tà; khi ban ơn, thì nghĩ không nên vì cao hứng mà thưởng sai; lúc phạt tội, thì nghĩ không được bởi giận dữ mà phạt quá. Cả thảy mười điều nghĩ ấy, cần phải nêu cao chín đức. Chọn người tài để bổ nhiệm, chọn ý hay mà đi theo, thì người có trí sẽ hết lòng tham mưu, người có sức sẽ dốc lòng hợp lực, người nhân đức sẽ lưu truyền đức tốt, người thành tín sẽ dốc sức trung trinh. Văn và võ cùng được trọng dụng, thì có thể rũ áo chắp tay mà thiên hạ thái bình. Sao phải lao tâm khổ tứ, làm thay chức phận kẻ dưới!?”
Hắn ngừng lại, nhìn Quả Nhĩ Nhân rồi nói tiếp: “Ông là danh thần của Đột Quyết, đã phò tá hai vị quân chủ, kiến thức rộng rãi, chẳng biết nghĩ sao về điều này?”
Quả Nhĩ Nhân nghe mà sửng sốt hồi lâu, lão ta kích động đáp rằng: “Thiếu chủ học rộng hiểu nhiều, nói ra khiến cựu thần cũng không thể sáng tỏ hết, nếu tiên vương có hùng khí ấy thì làm gì khiến đám loạn thần tặc tử đem quốc gia chia năm xẻ bảy, đến giờ vẫn chưa đoạt nổi Đông Đình. Thần vui mừng thay, Đột Quyết thật may mắn, mai sau thiếu chủ chắc chắn sẽ là một minh quân.”
Tôi ngây người, đây không phải là bài sớ “Mười điều nghĩ” càn gián vua Thái Tông của Ngụy Chinh mà tôi đã đọc cho hắn sao?
Trước đây rất lâu, khi tôi vẫn còn ở Đức Hinh cư cùng Bích Oánh, có một lần Nguyên Phi Giác lại đi lạc tới đó. Khi đó tôi đang giặt áo ở bờ sông, hắn liền cười hì hì cùng tôi ngồi ở bờ sông tán dóc, tôi không nhớ rõ mình đã nói gì khiến chủ đề xoay đến vấn đề thuyết làm vua. Hắn còn khoe khoang, nói cái gì mà muốn thống nhất hai phía đông tây của Đột Quyết, tiện đường chiếm lấy Đông Đình, sau đó còn muốn tiến quân xuống Nam Chiếu, để Nguyên Phi Bạch là gã chăn ngựa cho hắn, Hàn Tu Trúc quét rác cho hắn, vân vân. Lúc ấy, tôi chỉ cảm thấy người này thật là khoác lác, nhưng dù sao ba hoa cũng chẳng bị đánh thuế, miệng không kìm được hỏi lại: “Nếu Giác Tứ gia thật sự làm được những điều này, lúc thiên hạ ổn định rồi thì phải làm thế nào tiếp?”
Nguyên Phi Giác mười ba tuổi năm ấy bỗng sửng sốt: “Đương nhiên là không ngừng mở rộng lãnh thổ rồi!”
Đúng là đồ cuồng chiến tranh, tôi cười nói: “Trong nước chiến loạn không ngớt, dân chúng mệt mỏi, về lâu dài tất sẽ phản.”
Hắn nghiêng đầu, suy nghĩ một hồi: “Vậy, vậy thì củng cố sự nghiệp.”
Tôi tiếp tục làm khó hắn: “Làm sao để củng cố?”
Hắn đếm đầu ngón tay nửa buổi mới ấp úng bảo rằng sẽ giảm thuế, tôi nhất thời kiêu ngạo liền đọc ra “Mười điều nghĩ” can gián Thái Tông. Khi đó, hắn nghe xong mà nửa ngày cũng khép miệng lại được, tôi cười ha hả quay về phòng, lúc tôi quay đầu lại vẫn thấy hắn ngồi chỗ cũ, ngây ngẩn nhìn tôi. Thật không ngờ, không ngờ, Nguyên Phi Giác này mới chính là nhân vật đáng sợ nhất, đóng kịch giỏi nhất Tử Tê sơn trang này.
Tôi tưởng tượng ra mình đang dùng tượng đồng Oscar để đập cho hắn một trận…
Tôi tức giận trừng mắt nhìn Nguyên Phi Giác, mà hắn cười ngượng với tôi, sau đó quay đầu lại, nghiêm mặt nói: “Quả Nhĩ Nhân, ông sai rồi, ý kiến vừa rồi không phải do ta nói, mà chính là Mộc Cẩn mà ông cho là đức hanh, tướng mạo đều tầm thường, lòng dạ xảo trá trước mặt ông nói ra đấy.”
Quả Nhĩ Nhân hoài nghi nhìn về phía tôi, Nguyên Phi Giác lại nói tiếp: “Oánh nha đầu vì cứu nghĩa muội mà liều mình chịu chết, ta cũng vô cùng kính phục nên mới lấy lễ đối đãi, vậy thì Mộc nha đầu vì muốn chăm sóc Oánh nha đầu mà che giấu tài hoa, chốn ở Đức Hinh cư rách nát đó, vất vả lao đông tròn sáu năm, cao thượng vô cùng. Phi Giác cho rằng tất cả chỉ là ảo cảnh nhất thời mà thôi, người sống trên đời phải biết gì là đủ, huống chi Mộc nha đầu thông minh, khéo léo như vậy, lại là người lòng chứa vạn vật, đời này Phi Giác không lấy làm nuối tiếc.”
Hắn lẳng lặng đứng đó, tôi ngẩng đầu lên nhìn cũng vừa lúc hắn quay đầu lại, mỉm cười với tôi, ánh nắng chiếu lên mặt hắn, phản xạ thành một vầng sáng nhiều màu, lúc này tôi mới cảm giác được, thì ra chẳng biết từ bao giờ, hắn đã cao lớn như vậy, mà dáng hình lại tản mát ra một khí thế uy vũ, ngạo nhân, khiến người ta không tự chủ mà sinh lòng sùng kính, từ đó mà thuận theo.
Tôi nghĩ, đó chính là khí phách của đế vương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook