Mơ Xanh Ngâm Đường
-
Chương 18
Lê Kiến Quốc là một phụ huynh không mấy khi gây áp lực cho con cái về mặt thành tích.
Ông năm nay đã gần 80 tuổi, đã từng trải qua rất nhiều thăng trầm trong cuộc đời, được chứng kiến cuộc sống mỗi ngày một đổi mới và tốt đẹp, đồng thời cũng từng trải qua chiến tranh và nạn đói, sự nghèo khó và hỗn loạn trong thời niên thiếu.
Trong quan niệm của ông, con cháu có thể tránh xa bệnh tật, không gặp tai họa, sống bình yên mạnh khỏe, đó đã là niềm hạnh phúc lớn nhất rồi.
Nếu có triển vọng, hãy làm một người có ích cho xã hội;
Nếu không có tiền đồ, hãy sống một cuộc đời bình thường, cũng chẳng có gì là không tốt cả.
Vậy nên, dù cho điểm số của Lê Tốc không cao và chỉ xếp dưới cùng của bảng thành tích, ông vẫn vui vẻ nấu một nồi chân giò heo lớn, nói là để nguội rồi sẽ ngon như món thịt đông.
Là món ông mới học được từ một bạn già khác, gọi là chân giò heo thủy tinh.
Lê Tốc ngửi thấy mùi thơm trong bếp, bèn hỏi ông ngoại: “Ông đã ăn tối chưa?”
“Ông đã ăn từ sớm rồi, còn nấu rất nhiều cơm, cứ nghĩ các cháu tan học sẽ về nhà, bảo Tiểu Duệ cùng qua đây ăn cơm. Ai ngờ mấy người các cháu còn rất tiêu sái, thi hỏng bét mà vẫn chạy ra nhà hàng ăn.”
“Vậy chứ cháu thi hỏng bét rồi, không phải ông cũng hầm thịt đó sao?”
Lê Kiến Quốc pha một tách trà, bật TV lên, lại bắt đầu làm theo bài tập dưỡng sinh: “Đi nhà hàng nào vậy? Ăn ngỗng hầm nồi sắt? Hay là một nồi lẩu nhỏ?”
“Tụ Bảo Cư.”
“Ái chà!”
Lê Tốc không muốn nói thêm nhiều, Lê Kiến Quốc liền đoán ra được là Cận Duệ mời khách, trong mấy đứa nhỏ này cũng chỉ có Cận Duệ là mời được.
Đoán chừng lúc người ta mời khách, hai đứa nhỏ này vẫn chưa xảy ra mâu thuẫn, cơm nước xong rồi mới ầm ĩ.
Ông ngoại cân nhắc tình hình rất chuẩn xác, dặn dò một câu, ‘Tiền của Tiểu Duệ kiếm được cũng không dễ dàng gì, không phải gió lớn tự thổi tới, đừng cứ để người ta mời khách mãi’.
Nói xong không nhắc đến Cận Duệ nữa, chuyển sang chủ đề khác.
“Hôm nay trong lúc nấu cơm ông ngoại có thả một món mới từ trong đống đồ mẹ cháu gửi về, gọi là gì ấy nhỉ, à, hạt quinoa ngũ sắc. Sau khi nấu xong, thứ hạt be bé ấy nở ra cái đuôi cuộn tròn, trông rất dễ thương.”
“Để cháu xem nào?”
Lê Tốc bước tới mở nồi cơm điện lên, nhìn thấy hạt gạo lạ hoắc nấu cùng với loại gạo dài phương Bắc, đuôi kéo dài giống như giá đỗ mini, nhìn thế nào cũng thấy rất thích.
Có lẽ là nhìn vật nhớ người, cô cảm thấy hạnh phúc khi nhìn vào những hạt gạo đó, bèn vui vẻ nói với ông ngoại: “Mẹ bận rộn như vậy mà vẫn mua những thứ chúng ta chưa từng ăn để đóng gói gửi về, thật sự quá chu đáo. Hạt quinoa? Là chữ ‘Lê’ nào nhỉ? Cháu phải tra thử xem.”
*Tên hạt Quinoa có tiếng Trung là 藜麦 (lê mạch), phiên âm /lí-mài/. Chữ Lê trong tên Lê Tốc cũng có phiên âm là /lí/.
Cô gái nhỏ cầm điện thoại di động, kiểm tra xong cực kỳ hưng phấn nói: “Là cùng chữ ‘Lê’ với chúng ta! Mẹ thật đáng yêu, chắc chắn là cố ý! Ông ngoại, ông có chụp ảnh gửi cho mẹ cháu chưa?”
“Ông gọi điện thoại rồi, mẹ cháu bảo kêu cháu bổ sung nhiều dinh dưỡng, học tập rất vất vả.”
“Sao cháu lại thấy mẹ và ông có cùng một lý do thoái thác vậy, ha ha ha…”
Lê Kiến Quốc đang kéo cánh tay thì động tác khẽ dừng lại, chuyển sang chủ đề khác: “Còn nhiều cơm như vậy, không biết ăn như thế nào đây.”
“Chiên cơm đi ông!”
Lê Tốc rất vui vẻ, cầm điện thoại chụp trong nồi cơm điện hai tấm: “Sáng mai chiên cơm ăn, không thể lãng phí được, mẹ đã mất công gửi từ xa về.”
Lê Kiến Quốc cười cô, nói cháu có thể thức dậy sáng sớm để ăn cơm chiên không?
“Có thể mà!”
“Vậy thì cháu phải dậy sớm một chút, cơm chiên không giống như ăn cháo, không thể ăn vội vàng, cơm khô, ăn vào dễ bị nghẹn.”
“Từ mai cháu sẽ sớm dậy.”
Nói thì nói như vậy, ngày hôm sau Lê Tốc dậy cũng coi là sớm, nhưng cô nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không thể ăn cơm chiên được.
Ăn xong rồi cô sẽ đến trường đúng giờ như mọi khi, lại phải đi cùng với Cận Duệ.
Mắt cá chân của cô đã đỡ hơn, cũng không cần thiết phải ngồi xe nữa.
Dù sao Cận Duệ cũng đã hiểu lầm cô, còn vu oan cho cô chuyện của dì Tiểu Vũ, cho nên không dễ dàng bỏ qua như vậy được.
Sau khi Lê Tốc thu dọn đồ đạc, cô nói với Lê Kiến Quốc không ăn sáng.
Lê Kiến Quốc biết cháu mình đang nghĩ gì, cố ý giễu cợt: “Vậy nếu Tiểu Duệ đến đợi cháu, ông nói với thằng nhóc đó là cháu tức giận bỏ đi trước rồi nhé? Có cần nói với người ta là cháu phải ăn bánh bao ở phía Tây thành phố, hay tào phớ ở phía Nam thành phố mới có thể nguôi giận không? Hình như còn một món điểm tâm gì đó ở trung tâm thành phố đúng không? Ôi ông đúng là già rồi, sao nhớ mãi cũng ra… “
Lê Tốc vừa buộc xong một bên dây giày: “Cháu chỉ là thuận miệng nói thôi.”
Còn có thể thật sự mong đợi Cận Duệ sẽ đi mua sao?
Cho dù là lúc bé, thời điểm Cận Duệ có tính cách tốt nhất cũng là do anh được nuôi dưỡng bằng sự giàu có, giống như tiểu thiếu gia vậy.
Bây giờ anh có thể kiếm tiền, lại càng đầy rẫy những tật xấu xa xỉ và kiêu ngạo:
Sợ lạnh không cho mở cửa sổ; lên lớp hay tan trường cũng không đi bộ một bước, phải bắt taxi; thi tốt phải ăn Tụ Bảo Cư để chúc mừng; áo khoác một tuần thay vài cái, cũng không thấy anh mặc cái gì trùng nhau.
Một người con trai như vậy, làm sao có thể sai anh đi mua đồ ở nhiều nơi thế chứ?
Ngay cả Triệu Hưng Vượng, ngoài miệng gọi cô là đại ca, nhưng sai cậu ta đến căng tin một chuyến mua giúp cô và Sở Nhất Hàm trà sữa cũng hết sức miễn cưỡng, cậu ta phải nhân cơ hội đòi cô một gói bim bim tôm mới chịu đi mua.
Chứ đừng nói là Cận Duệ.
Cận Duệ chắc chắn sẽ không sẵn lòng cho cô bậc thang này, vừa lúc cô cũng không muốn xuống!
Nếu nói mới trở về còn ngại ngùng thì được; nhưng nếu nghĩ oan cho cô nói xấu dì Tiểu Vũ, vậy thì không được.
Bạn thân nhiều năm như vậy mà một chút tín nhiệm cơ bản cũng không có.
Lê Tốc đi giày xong, phát hiện vẫn chưa cầm điện thoại, bèn nhảy một chân chạy vào trong nhà.
Trên sô pha có một chiếc điện thoại di động sáng lên, cô vô thức liếc mắt nhìn, hóa ra là chiếc máy cũ của ông ngoại.
Máy cũ có phông chữ lớn, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy nhật ký cuộc gọi trên màn hình.
Cô bật cười, xem ra tối hôm qua để làm được món giò heo thủy tinh mà ông đã hỏi ý kiến của người ta không ít, thời gian gọi điện những 15 phút!
Lê Tốc tìm được điện thoại di động của mình, đột nhiên trong đầu hiện lên một suy nghĩ:
Hình như không thấy bất kỳ nhật ký cuộc gọi với mẹ cô?
Không phải ông ngoại nói hôm qua vừa nói chuyện điện thoại với mẹ sao?
Có thể là cuộc gọi WeChat!
Thời gian gấp gáp nên Lê Tốc cũng không nghĩ được nhiều, cô cầm điện thoại di động vẫy tay với Lê Kiến Quốc rồi đi đến trường học.
Lên tới lớp 11 rồi, nhưng đây có thể là lần đầu tiên cô đến trường trung học số 3 sớm như vậy.
Suốt dọc đường cô không bắt gặp ai mặc đồng phục học sinh, đến khi bước đến cổng trường thì chỉ có lác đác một vài người, trông giống như đang học lớp 12.
Trong sân trường không có bóng người, hoàn toàn bất đồng với cảnh tượng học sinh chạy như điên khắp sân trường khi cô đến muộn.
Một chiếc taxi dừng cách đó không xa.
Tại sao lại có người giống như cái tên tiêu tiền như nước Cận Duệ thế nhỉ, đi học còn bắt taxi?
Đang nghĩ ngợi, cô liếc nhìn biển số xe, chiếc xe này rất quen mắt.
Người vừa bước xuống xe còn quen mắt hơn.
Cậu nam sinh có chiều cao vượt trội, mặc một chiếc áo khoác bông màu xám nhạt rộng rãi bên ngoài đồng phục học sinh, trên mũ trùm đầu có một vòng lông.
Quần áo này cũng chỉ có một mình anh mặc được, đổi cho Triệu Hưng Vượng mặc sẽ trông giống như một con gấu vậy.
Lê Tốc bĩu môi, không muốn thừa nhận rằng bất kể khi còn bé hay là hiện tại, Cận Duệ quả thật có ngoại hình rất nổi bật.
Trong đầu lóe lên một câu, nhân mô cẩu dạng*.
(*Hình dạng là con người nhưng hành vi giống chó.)
Xe taxi từ hướng khác chạy tới, chứng tỏ Cận Duệ không đợi cô, sáng sớm đã đi ra ngoài trước.
Đối mặt với Cận Duệ, Lê Tốc “hừ” một tiếng rồi bước vào sân trường trước anh nửa bước.
“Lê Tốc.”
Không nghe thấy, tôi bị điếc rồi!
Mắt cá chân của cô vẫn chưa thoải mái, đi bộ cũng không thể đi nhanh.
Khóe mắt liếc thấy người phía sau xách theo một cái túi giấy kraft rất lớn, hai tay đút trong túi áo bông, không nhanh không chậm đi theo sau lưng cô.
Đi được vài bước, người nọ gọi cô, “Lê Tốc.”
Lê Tốc giả câm điếc, một đường đi tới cửa lớp.
Lớp phó đời sống vẫn chưa đến, phòng học giáo viên vẫn đang đóng chặt, hành lang cũng im lìm.
Lê Tốc dựa vào cửa chờ đợi, Cận Duệ cũng đứng sang một bên không nói gì.
“Cận Duệ? Lê Tốc? Sao hai em đến sớm vậy?”
Hai người quay đầu lại, thấy thầy Cao chủ nhiệm lớp mặt đầy gió xuân từ bên ngoài tiến vào.
Thầy Cao cởi mũ và khăn quàng cổ ra, đi tới vỗ vai Cận Duệ: “Em làm bài kiểm tra rất tốt. So với kết quả học tập trước đây của em thì thế nào, tiến bộ hay thụt lùi? Em có hài lòng với điểm số này không?”
Cận Duệ nói, “Cũng tạm ạ.”
Thầy Cao vừa nói chuyện vừa lấy chìa khóa lớp học ra, mở cửa.
Thầy khen ngợi và nói chuyện với học sinh có thành tích học tập tốt, nhưng lại không quan tâm gì đến cô, Lê Tốc vào lớp, trở về chỗ ngồi của mình, loáng thoáng có thể nghe thấy thầy Cao cười với Cận Duệ, thảo luận chủ đề có thích ứng hay không.
Có thể là do thành tích tốt của cậu học sinh chuyển trường đã khiến thầy Cao vui vẻ, còn kéo người ở lại hành lang nói chuyện rất lâu.
Lê Tốc liếc mắt nhìn cánh cửa trước phòng học, lén lút lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho Sở Nhất Hàm, muốn nhờ chị em tốt của mình mang cho mình một phần ăn sáng.
Xem ra dù đồ ăn ở Tụ Bảo Cư có đắt tiền đến đâu thì cũng chỉ ăn no được một bữa, bây giờ cô sắp đói chết rồi, đến nỗi ngực dính cả vào lưng.
Tin nhắn còn chưa kịp gửi đi thì bên cạnh bàn học đã có bóng người, Lê Tốc vô thức đẩy điện thoại vào trong ngăn bàn, ngước mắt lên, phát hiện người đứng bên cạnh không phải là giáo viên, mà là Cận Duệ.
Cận Duệ đón ánh mặt trời, đồng tử trong suốt như một đôi hổ phách màu nâu.
Anh nhìn cô, không nói gì, chỉ duỗi tay ra và đặt túi giấy kraft trong tay lên bàn cô.
Trong túi hình như có mùi thơm của món ăn nào đó, rất quen thuộc, nhưng cô không thể nhớ ra đó là món gì.
Lê Tốc khó hiểu: “Làm gì vậy?”
Thiếu niên trước mặt hất cằm nói: “Mở ra xem thử đi.”
“Không xem, cầm đi.”
Lê Tốc đặt túi giấy lên ghế Cận Duệ, suy nghĩ mông lung, mua bữa sáng hối lộ cô mà cô có thể tha thứ sao?
Cô không phải loại người sẽ nói dì Tiểu Vũ không tốt!
Sau khi bị cô từ chối, Cận Duệ một chút nóng nảy cũng không có.
Anh cầm túi giấy lên, ngồi xuống, lấy đồ bên trong ra, một lần nữa đặt lên bàn của cô ——
Bánh bao nhân lạp xưởng ở phía Tây thành phố, đậu hủ sốt tương ở tiệm Dương Ký phía Nam thành phố, bánh sandwich cá tuyết và bánh xu kem mới ra lò ở cửa hàng bánh ngọt trung tâm thành phố.
Lê Tốc có chút ngớ ra.
Sững sờ một lát, cô quay đầu trừng mắt nhìn Cận Duệ: “Cậu nghe lén cuộc nói chuyện của tôi với ông ngoại?”
“Ở bên ngoài hút thuốc, vô tình nghe thấy.”
Động tác của Cận Duệ vẫn không ngừng, lại lấy ra mấy lốc Wahaha đặt trên bàn cô, xé ống hút, lần lượt cắm vào, “Cho cậu uống hết đấy, một hộp tôi cũng không uống.”
“Tôi không uống hết được!”
“Cả ngày lận mà, từ từ mà uống.”
Cận Duệ khẽ cười, nhưng ngay sau đó anh lại nghiêm túc thừa nhận sai lầm, “Năm đó nhận sai người là tôi không đúng, chuyển đi không chào hỏi cậu là tôi không đúng, thái độ lãnh đạm khi tôi trở về là tôi không đúng. Tất cả đều là tôi không đúng.”
Cậu thiếu niên ngồi dưới ánh nắng, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Yết hầu anh còn có vết gió đỏ mà cô giật, môi đỏ da trắng.
Sau khi nói xong mấy câu nghiêm túc này, anh cười khẽ một tiếng, hơi dừng lại, giống như suy nghĩ một chút mới nhớ tới muốn nói cái gì.
Sau đó Lê Tốc nghe thấy câu thoại mà ngày hôm qua cô tưởng tượng, thật sự được anh nói ra: “Tôi sai rồi, không dám tái phạm nữa. Lê Tốc, cậu cân nhắc làm hòa với tôi được không?”
Ông năm nay đã gần 80 tuổi, đã từng trải qua rất nhiều thăng trầm trong cuộc đời, được chứng kiến cuộc sống mỗi ngày một đổi mới và tốt đẹp, đồng thời cũng từng trải qua chiến tranh và nạn đói, sự nghèo khó và hỗn loạn trong thời niên thiếu.
Trong quan niệm của ông, con cháu có thể tránh xa bệnh tật, không gặp tai họa, sống bình yên mạnh khỏe, đó đã là niềm hạnh phúc lớn nhất rồi.
Nếu có triển vọng, hãy làm một người có ích cho xã hội;
Nếu không có tiền đồ, hãy sống một cuộc đời bình thường, cũng chẳng có gì là không tốt cả.
Vậy nên, dù cho điểm số của Lê Tốc không cao và chỉ xếp dưới cùng của bảng thành tích, ông vẫn vui vẻ nấu một nồi chân giò heo lớn, nói là để nguội rồi sẽ ngon như món thịt đông.
Là món ông mới học được từ một bạn già khác, gọi là chân giò heo thủy tinh.
Lê Tốc ngửi thấy mùi thơm trong bếp, bèn hỏi ông ngoại: “Ông đã ăn tối chưa?”
“Ông đã ăn từ sớm rồi, còn nấu rất nhiều cơm, cứ nghĩ các cháu tan học sẽ về nhà, bảo Tiểu Duệ cùng qua đây ăn cơm. Ai ngờ mấy người các cháu còn rất tiêu sái, thi hỏng bét mà vẫn chạy ra nhà hàng ăn.”
“Vậy chứ cháu thi hỏng bét rồi, không phải ông cũng hầm thịt đó sao?”
Lê Kiến Quốc pha một tách trà, bật TV lên, lại bắt đầu làm theo bài tập dưỡng sinh: “Đi nhà hàng nào vậy? Ăn ngỗng hầm nồi sắt? Hay là một nồi lẩu nhỏ?”
“Tụ Bảo Cư.”
“Ái chà!”
Lê Tốc không muốn nói thêm nhiều, Lê Kiến Quốc liền đoán ra được là Cận Duệ mời khách, trong mấy đứa nhỏ này cũng chỉ có Cận Duệ là mời được.
Đoán chừng lúc người ta mời khách, hai đứa nhỏ này vẫn chưa xảy ra mâu thuẫn, cơm nước xong rồi mới ầm ĩ.
Ông ngoại cân nhắc tình hình rất chuẩn xác, dặn dò một câu, ‘Tiền của Tiểu Duệ kiếm được cũng không dễ dàng gì, không phải gió lớn tự thổi tới, đừng cứ để người ta mời khách mãi’.
Nói xong không nhắc đến Cận Duệ nữa, chuyển sang chủ đề khác.
“Hôm nay trong lúc nấu cơm ông ngoại có thả một món mới từ trong đống đồ mẹ cháu gửi về, gọi là gì ấy nhỉ, à, hạt quinoa ngũ sắc. Sau khi nấu xong, thứ hạt be bé ấy nở ra cái đuôi cuộn tròn, trông rất dễ thương.”
“Để cháu xem nào?”
Lê Tốc bước tới mở nồi cơm điện lên, nhìn thấy hạt gạo lạ hoắc nấu cùng với loại gạo dài phương Bắc, đuôi kéo dài giống như giá đỗ mini, nhìn thế nào cũng thấy rất thích.
Có lẽ là nhìn vật nhớ người, cô cảm thấy hạnh phúc khi nhìn vào những hạt gạo đó, bèn vui vẻ nói với ông ngoại: “Mẹ bận rộn như vậy mà vẫn mua những thứ chúng ta chưa từng ăn để đóng gói gửi về, thật sự quá chu đáo. Hạt quinoa? Là chữ ‘Lê’ nào nhỉ? Cháu phải tra thử xem.”
*Tên hạt Quinoa có tiếng Trung là 藜麦 (lê mạch), phiên âm /lí-mài/. Chữ Lê trong tên Lê Tốc cũng có phiên âm là /lí/.
Cô gái nhỏ cầm điện thoại di động, kiểm tra xong cực kỳ hưng phấn nói: “Là cùng chữ ‘Lê’ với chúng ta! Mẹ thật đáng yêu, chắc chắn là cố ý! Ông ngoại, ông có chụp ảnh gửi cho mẹ cháu chưa?”
“Ông gọi điện thoại rồi, mẹ cháu bảo kêu cháu bổ sung nhiều dinh dưỡng, học tập rất vất vả.”
“Sao cháu lại thấy mẹ và ông có cùng một lý do thoái thác vậy, ha ha ha…”
Lê Kiến Quốc đang kéo cánh tay thì động tác khẽ dừng lại, chuyển sang chủ đề khác: “Còn nhiều cơm như vậy, không biết ăn như thế nào đây.”
“Chiên cơm đi ông!”
Lê Tốc rất vui vẻ, cầm điện thoại chụp trong nồi cơm điện hai tấm: “Sáng mai chiên cơm ăn, không thể lãng phí được, mẹ đã mất công gửi từ xa về.”
Lê Kiến Quốc cười cô, nói cháu có thể thức dậy sáng sớm để ăn cơm chiên không?
“Có thể mà!”
“Vậy thì cháu phải dậy sớm một chút, cơm chiên không giống như ăn cháo, không thể ăn vội vàng, cơm khô, ăn vào dễ bị nghẹn.”
“Từ mai cháu sẽ sớm dậy.”
Nói thì nói như vậy, ngày hôm sau Lê Tốc dậy cũng coi là sớm, nhưng cô nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không thể ăn cơm chiên được.
Ăn xong rồi cô sẽ đến trường đúng giờ như mọi khi, lại phải đi cùng với Cận Duệ.
Mắt cá chân của cô đã đỡ hơn, cũng không cần thiết phải ngồi xe nữa.
Dù sao Cận Duệ cũng đã hiểu lầm cô, còn vu oan cho cô chuyện của dì Tiểu Vũ, cho nên không dễ dàng bỏ qua như vậy được.
Sau khi Lê Tốc thu dọn đồ đạc, cô nói với Lê Kiến Quốc không ăn sáng.
Lê Kiến Quốc biết cháu mình đang nghĩ gì, cố ý giễu cợt: “Vậy nếu Tiểu Duệ đến đợi cháu, ông nói với thằng nhóc đó là cháu tức giận bỏ đi trước rồi nhé? Có cần nói với người ta là cháu phải ăn bánh bao ở phía Tây thành phố, hay tào phớ ở phía Nam thành phố mới có thể nguôi giận không? Hình như còn một món điểm tâm gì đó ở trung tâm thành phố đúng không? Ôi ông đúng là già rồi, sao nhớ mãi cũng ra… “
Lê Tốc vừa buộc xong một bên dây giày: “Cháu chỉ là thuận miệng nói thôi.”
Còn có thể thật sự mong đợi Cận Duệ sẽ đi mua sao?
Cho dù là lúc bé, thời điểm Cận Duệ có tính cách tốt nhất cũng là do anh được nuôi dưỡng bằng sự giàu có, giống như tiểu thiếu gia vậy.
Bây giờ anh có thể kiếm tiền, lại càng đầy rẫy những tật xấu xa xỉ và kiêu ngạo:
Sợ lạnh không cho mở cửa sổ; lên lớp hay tan trường cũng không đi bộ một bước, phải bắt taxi; thi tốt phải ăn Tụ Bảo Cư để chúc mừng; áo khoác một tuần thay vài cái, cũng không thấy anh mặc cái gì trùng nhau.
Một người con trai như vậy, làm sao có thể sai anh đi mua đồ ở nhiều nơi thế chứ?
Ngay cả Triệu Hưng Vượng, ngoài miệng gọi cô là đại ca, nhưng sai cậu ta đến căng tin một chuyến mua giúp cô và Sở Nhất Hàm trà sữa cũng hết sức miễn cưỡng, cậu ta phải nhân cơ hội đòi cô một gói bim bim tôm mới chịu đi mua.
Chứ đừng nói là Cận Duệ.
Cận Duệ chắc chắn sẽ không sẵn lòng cho cô bậc thang này, vừa lúc cô cũng không muốn xuống!
Nếu nói mới trở về còn ngại ngùng thì được; nhưng nếu nghĩ oan cho cô nói xấu dì Tiểu Vũ, vậy thì không được.
Bạn thân nhiều năm như vậy mà một chút tín nhiệm cơ bản cũng không có.
Lê Tốc đi giày xong, phát hiện vẫn chưa cầm điện thoại, bèn nhảy một chân chạy vào trong nhà.
Trên sô pha có một chiếc điện thoại di động sáng lên, cô vô thức liếc mắt nhìn, hóa ra là chiếc máy cũ của ông ngoại.
Máy cũ có phông chữ lớn, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy nhật ký cuộc gọi trên màn hình.
Cô bật cười, xem ra tối hôm qua để làm được món giò heo thủy tinh mà ông đã hỏi ý kiến của người ta không ít, thời gian gọi điện những 15 phút!
Lê Tốc tìm được điện thoại di động của mình, đột nhiên trong đầu hiện lên một suy nghĩ:
Hình như không thấy bất kỳ nhật ký cuộc gọi với mẹ cô?
Không phải ông ngoại nói hôm qua vừa nói chuyện điện thoại với mẹ sao?
Có thể là cuộc gọi WeChat!
Thời gian gấp gáp nên Lê Tốc cũng không nghĩ được nhiều, cô cầm điện thoại di động vẫy tay với Lê Kiến Quốc rồi đi đến trường học.
Lên tới lớp 11 rồi, nhưng đây có thể là lần đầu tiên cô đến trường trung học số 3 sớm như vậy.
Suốt dọc đường cô không bắt gặp ai mặc đồng phục học sinh, đến khi bước đến cổng trường thì chỉ có lác đác một vài người, trông giống như đang học lớp 12.
Trong sân trường không có bóng người, hoàn toàn bất đồng với cảnh tượng học sinh chạy như điên khắp sân trường khi cô đến muộn.
Một chiếc taxi dừng cách đó không xa.
Tại sao lại có người giống như cái tên tiêu tiền như nước Cận Duệ thế nhỉ, đi học còn bắt taxi?
Đang nghĩ ngợi, cô liếc nhìn biển số xe, chiếc xe này rất quen mắt.
Người vừa bước xuống xe còn quen mắt hơn.
Cậu nam sinh có chiều cao vượt trội, mặc một chiếc áo khoác bông màu xám nhạt rộng rãi bên ngoài đồng phục học sinh, trên mũ trùm đầu có một vòng lông.
Quần áo này cũng chỉ có một mình anh mặc được, đổi cho Triệu Hưng Vượng mặc sẽ trông giống như một con gấu vậy.
Lê Tốc bĩu môi, không muốn thừa nhận rằng bất kể khi còn bé hay là hiện tại, Cận Duệ quả thật có ngoại hình rất nổi bật.
Trong đầu lóe lên một câu, nhân mô cẩu dạng*.
(*Hình dạng là con người nhưng hành vi giống chó.)
Xe taxi từ hướng khác chạy tới, chứng tỏ Cận Duệ không đợi cô, sáng sớm đã đi ra ngoài trước.
Đối mặt với Cận Duệ, Lê Tốc “hừ” một tiếng rồi bước vào sân trường trước anh nửa bước.
“Lê Tốc.”
Không nghe thấy, tôi bị điếc rồi!
Mắt cá chân của cô vẫn chưa thoải mái, đi bộ cũng không thể đi nhanh.
Khóe mắt liếc thấy người phía sau xách theo một cái túi giấy kraft rất lớn, hai tay đút trong túi áo bông, không nhanh không chậm đi theo sau lưng cô.
Đi được vài bước, người nọ gọi cô, “Lê Tốc.”
Lê Tốc giả câm điếc, một đường đi tới cửa lớp.
Lớp phó đời sống vẫn chưa đến, phòng học giáo viên vẫn đang đóng chặt, hành lang cũng im lìm.
Lê Tốc dựa vào cửa chờ đợi, Cận Duệ cũng đứng sang một bên không nói gì.
“Cận Duệ? Lê Tốc? Sao hai em đến sớm vậy?”
Hai người quay đầu lại, thấy thầy Cao chủ nhiệm lớp mặt đầy gió xuân từ bên ngoài tiến vào.
Thầy Cao cởi mũ và khăn quàng cổ ra, đi tới vỗ vai Cận Duệ: “Em làm bài kiểm tra rất tốt. So với kết quả học tập trước đây của em thì thế nào, tiến bộ hay thụt lùi? Em có hài lòng với điểm số này không?”
Cận Duệ nói, “Cũng tạm ạ.”
Thầy Cao vừa nói chuyện vừa lấy chìa khóa lớp học ra, mở cửa.
Thầy khen ngợi và nói chuyện với học sinh có thành tích học tập tốt, nhưng lại không quan tâm gì đến cô, Lê Tốc vào lớp, trở về chỗ ngồi của mình, loáng thoáng có thể nghe thấy thầy Cao cười với Cận Duệ, thảo luận chủ đề có thích ứng hay không.
Có thể là do thành tích tốt của cậu học sinh chuyển trường đã khiến thầy Cao vui vẻ, còn kéo người ở lại hành lang nói chuyện rất lâu.
Lê Tốc liếc mắt nhìn cánh cửa trước phòng học, lén lút lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho Sở Nhất Hàm, muốn nhờ chị em tốt của mình mang cho mình một phần ăn sáng.
Xem ra dù đồ ăn ở Tụ Bảo Cư có đắt tiền đến đâu thì cũng chỉ ăn no được một bữa, bây giờ cô sắp đói chết rồi, đến nỗi ngực dính cả vào lưng.
Tin nhắn còn chưa kịp gửi đi thì bên cạnh bàn học đã có bóng người, Lê Tốc vô thức đẩy điện thoại vào trong ngăn bàn, ngước mắt lên, phát hiện người đứng bên cạnh không phải là giáo viên, mà là Cận Duệ.
Cận Duệ đón ánh mặt trời, đồng tử trong suốt như một đôi hổ phách màu nâu.
Anh nhìn cô, không nói gì, chỉ duỗi tay ra và đặt túi giấy kraft trong tay lên bàn cô.
Trong túi hình như có mùi thơm của món ăn nào đó, rất quen thuộc, nhưng cô không thể nhớ ra đó là món gì.
Lê Tốc khó hiểu: “Làm gì vậy?”
Thiếu niên trước mặt hất cằm nói: “Mở ra xem thử đi.”
“Không xem, cầm đi.”
Lê Tốc đặt túi giấy lên ghế Cận Duệ, suy nghĩ mông lung, mua bữa sáng hối lộ cô mà cô có thể tha thứ sao?
Cô không phải loại người sẽ nói dì Tiểu Vũ không tốt!
Sau khi bị cô từ chối, Cận Duệ một chút nóng nảy cũng không có.
Anh cầm túi giấy lên, ngồi xuống, lấy đồ bên trong ra, một lần nữa đặt lên bàn của cô ——
Bánh bao nhân lạp xưởng ở phía Tây thành phố, đậu hủ sốt tương ở tiệm Dương Ký phía Nam thành phố, bánh sandwich cá tuyết và bánh xu kem mới ra lò ở cửa hàng bánh ngọt trung tâm thành phố.
Lê Tốc có chút ngớ ra.
Sững sờ một lát, cô quay đầu trừng mắt nhìn Cận Duệ: “Cậu nghe lén cuộc nói chuyện của tôi với ông ngoại?”
“Ở bên ngoài hút thuốc, vô tình nghe thấy.”
Động tác của Cận Duệ vẫn không ngừng, lại lấy ra mấy lốc Wahaha đặt trên bàn cô, xé ống hút, lần lượt cắm vào, “Cho cậu uống hết đấy, một hộp tôi cũng không uống.”
“Tôi không uống hết được!”
“Cả ngày lận mà, từ từ mà uống.”
Cận Duệ khẽ cười, nhưng ngay sau đó anh lại nghiêm túc thừa nhận sai lầm, “Năm đó nhận sai người là tôi không đúng, chuyển đi không chào hỏi cậu là tôi không đúng, thái độ lãnh đạm khi tôi trở về là tôi không đúng. Tất cả đều là tôi không đúng.”
Cậu thiếu niên ngồi dưới ánh nắng, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Yết hầu anh còn có vết gió đỏ mà cô giật, môi đỏ da trắng.
Sau khi nói xong mấy câu nghiêm túc này, anh cười khẽ một tiếng, hơi dừng lại, giống như suy nghĩ một chút mới nhớ tới muốn nói cái gì.
Sau đó Lê Tốc nghe thấy câu thoại mà ngày hôm qua cô tưởng tượng, thật sự được anh nói ra: “Tôi sai rồi, không dám tái phạm nữa. Lê Tốc, cậu cân nhắc làm hòa với tôi được không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook