Mơ Ước Đã Lâu
-
83: Phiên Ngoại 3 Bởi Vì Mẹ Là Vợ Của Mama
Hai người quyết định nhận nuôi một bé gái.
Thoáng một cái đã bốn năm trôi qua, năm nay Kiều Tây ba mươi tuổi, tuy rằng trong mấy năm này dáng vẻ của cô không thay đổi gì nhiều, nhưng suy nghĩ lại chuyển biến rất lớn, trước đó khi còn trẻ, càng có khuynh hướng tùy ý hưởng thụ cuộc sống, không cách nào gánh được trách nhiệm con cái, hiện tại tuổi càng lúc càng lớn, vẫn đang hưởng thụ cuộc sống đồng thời cũng trưởng thành hơn rất nhiều.
Đây là quyết định của cả hai sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng, ban đầu bận tâm về các vấn đề như giáo dục của những người có cùng quan hệ huyết thống, sau đó đã phủ định điều này, đến cuối cùng khi cân nhắc lại, vẫn là quyết định nhận nuôi.
Hai người không có dự định sẽ tự mình sinh, thứ nhất là tổn thương thân thể, thứ hai là từ trong tận đáy lòng vẫn không tiếp nhận được, nó rất đau đớn và có rất nhiều vấn đề vụn vặt khác sẽ gặp phải.
Nhưng quyết định thì là thế, khi thực hiện thì vẫn tương đối khó khăn, quá trình nhận nuôi đặc biệt phiền phức, cần phải trải qua một loạt thẩm tra và phê chuẩn, quy trình rất rườm rà, chính sách nhận nuôi của Nhà nước vẫn luôn nghiêm cẩn, để nhận được con nuôi rất không dễ dàng gì, cũng may điều kiện kinh tế của hai cô khá tốt, về công việc, Phó Bắc đang công tác ở Giang Đại và đã có nhiều cống hiến nổi trội trong lĩnh vực của mình chính là ưu thế lớn nhất, nên quá trình nhận nuôi cũng không có vấn đề lớn, vào dịp này, Kiều Tây và Phó Bắc đã chuẩn bị hết mọi thứ cho việc nhận con nuôi, sắp xếp phòng trẻ em, mua thêm đồ dùng cho trẻ nhỏ.
Đứa bé được nhận nuôi mới hơn hai tuổi, đang chập chững biết đi, nói năng cũng chưa lưu loát, là cô nhi, gầy như que củi, đặc biệt nhút nhát, lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Tây và Phó Bắc, bé sợ đến mức trốn thẳng ra sau cửa, tưởng như đang có chuyện gì xảy ra.
Viện trưởng phải dỗ một hồi lâu bé mới bằng lòng đi ra ngoài, nhưng vẫn rất sợ hãi, cũng không dám liếc mắt nhìn hai người.
Khi ở một mình Viện trưởng mới nói cho hai người biết, bé mới chỉ được đưa đến đây vào năm trước, khi mới đến cả người gầy trơ xương, bây giờ thì đã mập hơn một chút.
Điều kiện ở viện phúc lợi cũng có hạn, chỉ có thể chăm sóc đứa nhỏ được đến như vậy, đã là không tệ rồi.
Kiều Tây và Phó Bắc liếc nhìn nhau, vẫn tương đối xúc động, cô thử bước đến dỗ dành cô bé, cô bé kháng cự hai lần, sau đó vẫn để tùy ý cô, ngoan ngoãn nằm trong lòng cô.
Sau khi hoàn tất các thủ tục, cô bé được mang đi, sau đó còn phải xử lý chuyện hộ khẩu.
Bởi vì tư liệu nộp lên cho quá trình thẩm tra là của Phó Bắc, lấy danh nghĩa của cô để nhận nuôi, cho nên nghiêm túc mà nói Phó Bắc mới là người giám hộ của đứa trẻ.
Đứa trẻ cùng họ với Kiều Tây, tên là Kiều An, tên là do Phó Bắc đặt, vốn là muốn để đứa nhỏ này cùng họ với cô ấy, nhưng cô ấy nhất quyết muốn lấy họ của Kiều Tây.
Kiều Kiến Lương vô cùng vừa lòng với việc này, trên mặt đều cười như hoa nở, ông nội Phó thì không quá vui, nhưng cũng không nói gì.
Bé Kiều An không quá quen với cuộc sống mới, vẫn luôn yên lặng, thích chui vào một góc, sợ hãi nhìn các cô.
Kiều Tây rất hòa nhã thân thiện, vẫn thường xuyên dỗ dành bé, mà tính tình Phó Bắc vẫn là thế, nhất là khi làm việc ở nhà, vẻ mặt trông rất nghiêm túc, thế cho nên bé Kiều An không quá thân thiết với cô.
Sau một thời gian nhận về nhà nuôi dưỡng, cô bé cũng dần dần béo lên, da dẻ từ xanh xao vàng vọt trở nên trắng trẻo nõn nà, như bánh bao nhỏ rất đáng yêu, mắt tròn xoe sáng ngời rất có thần, ngoan ngoãn dễ thương, bé thích ở cạnh Kiều Tây, mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ chạy theo sau, Kiều Tây đi một bước bé cũng theo sát đến.
Bánh bao nhỏ không thích nói chuyện, thường xuyên bám chặt vào chân Kiều Tây, sau đó đưa tay ra, ngọt ngào ngây ngô nói: "Ôm..."
Phản ứng ban đầu của bé lớn đến thế, nên Kiều Tây còn tưởng rằng phải mất một thời gian rất dài bé mới thích ứng được với hoàn cảnh, kết quả lại thân thiết với cô nhanh đến vậy.
Dù sao cũng không còn là một đứa nhỏ không hiểu chuyện, ai đối tốt với bé thì bé sẽ thân thiết với người đó.
Kiều Tây bế cô bé lên, giúp chỉnh lại tóc, nhẹ nhàng hỏi: "Có phải đói bụng rồi không?"
Bé Kiều An không trả lời, hai cánh tay vòng lấy cổ Kiều Tây, vùi mặt vào cổ cô, ngoan ngoãn nằm yên.
Trên sofa phòng khách, Phó Bắc còn đang giải quyết công việc bỗng dừng tay lại, không chút dấu vết mà liếc nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy cô bé đang nhìn về bên này, một lớn một nhỏ bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều không mở miệng, bé Kiều An ôm chặt Kiều Tây, mắt cũng không chớp nhìn về phía bên kia.
Phó Bắc rũ mắt xuống, tiếp tục công việc.
Nuôi dạy một đứa trẻ không phải là điều dễ dàng, chỉ về phương diện ăn uống thôi cũng đủ để tất bật rồi, trước khi quyết định nhận nuôi hai người đã chuẩn bị tốt tâm lý về việc đứa bé sẽ khóc lóc và giày vò ra sao, nhưng nào ngờ bé Kiều An lại ngoan ngoãn đến thế, chẳng những chưa bao giờ làm ầm ĩ, đến ăn cơm cũng rất ngoan, muốn đi vệ sinh sẽ tìm người lớn, đến hơn chín giờ tối đã tự biết về phòng đi ngủ rồi.
Tất cả đều là do bên Viện phúc lợi dạy, những đứa trẻ ở bên đó rất nhiều, không thể chăm lo hết được, nên những việc như ăn cơm đều sẽ được dạy vào ngày đầu tiên các bé đến, như thế cũng giảm được rất nhiều rắc rối.
Buổi tối, Kiều Tây và Phó Bắc trò chuyện về vấn đề trưởng thành của đứa nhỏ, cô vẫn tương đối có trách nhiệm, rất quan tâm đến bé, gần đây phí không ít tâm tư và tinh lực lên cô bé, thậm chí cô còn chưa quan tâm nhiều đến Phó Bắc.
Bề ngoài thì Phó Bắc không có phản ứng gì, đặt chuyện đang làm xuống, hỏi: "Đã ngủ rồi sao?"
Kiều Tây gật gật đầu, "Vừa mới ngủ, hôm nay chạy ra ngoài chơi một chuyến, hẳn là rất mệt."
Kéo người đến bên giường ngồi xuống, Phó Bắc nói: "Ngày mai để chị chăm."
"Công việc của chị làm xong rồi sao?"
"Cũng gần rồi, chỉ còn một chút để làm sau."
Kiều Tây cười cười, đồng ý, vừa lúc ngày mai trong tiệm có khách, cô không chú ý đến vẻ mặt của Phó Bắc, cho rằng đối phương đang quan tâm đến mình, không nhìn ra là đang ghen.
Hôm sau Phó Bắc làm như không có chuyện gì, hơn mười một giờ thì dẫn bé đến tiệm cùng ăn cơm, hơn ba giờ chiều lại đến một lần nữa, hơn năm giờ thì ở lại tiệm chờ người.
Kiều Tây còn chưa hết bận, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Hai người về trước đi, em còn phải làm nửa tiếng nữa, muộn một chút sẽ về."
Phó Bắc không đi, một tay ôm đứa nhỏ.
Bé Kiều An lại muốn đến bên cạnh Kiều Tây, nên vặn vẹo người, muốn đi xuống, kết quả Phó Bắc lại không cho, đè người lại.
Cô bé nâng tay vỗ vỗ vai cô, nói nhỏ: "Muốn đi xuống."
Vì gần đây chuyện bên trường học tương đối nhiều, Phó Bắc không có thời gian chăm lo cho bé, nên bé không mấy thân thiết với cô, đến bây giờ vẫn còn tương đối xa lạ, bình thường muốn làm gì cũng sẽ không nhờ cô làm giúp, chỉ nhờ một mình Kiều Tây.
Phó Bắc vẫn không cho như trước, chỉ thấp giọng nói: "Không thể qua đó, mẹ phải làm việc, không rảnh."
Kiều Tây ngẩng đầu nhìn, thấy bé nhìn chằm chằm vào mình không chớp mắt, cười cười, nói dỗ dành: "Làm xong sẽ lại chơi với con, được không?"
Bé hơi mím môi lại, nhưng vẫn nghe lời, không còn nhích đến nhích lui nữa.
Phó Bắc ôm bé đứng ở phía sau, nói với Kiều Tây: "Chị dẫn con ra ngoài đi dạo."
Để lại không gian cho Kiều Tây làm việc, không bị quấy rầy.
Kiều Tây còn đang bận, ừ một tiếng, lại vội vùi đầu làm việc.
Phó Bắc dẫn đứa nhỏ ra ngoài dạo hai vòng, tùy tiện nhìn ngắm, bé Kiều An ở Viện phúc lợi cũng được một thời gian dài, vẫn luôn chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, đến bây giờ còn tương đối sợ người lạ.
Dáng người Phó Bắc cao lại có diện mạo xuất chúng, còn ôm một bé con trắng nõn mềm mại, lẫn trong đám đông đặc biệt bắt mắt, người qua đường vẫn luôn lén quan sát hai người, còn có người muốn trêu chọc cô bé ở một khoảng cách nhất định, cô bé có chút căng thẳng, liên tục trốn trong lòng Phó Bắc.
Cảm nhận được khối mềm mại trong lòng, Phó Bắc khẽ rũ mắt.
Bé Kiều An ôm chặt lấy cô giống như bình thường vẫn ôm lấy Kiều Tây, rất nhút nhát mà nhẹ nhàng gọi: "Mama..."
Những kiểu xưng hô này đều là Kiều Tây dạy, ngày thường hiếm khi gọi như thế.
Phó Bắc ngẩn ra, môi nhanh chóng mím lại thành một đường, cũng không suy nghĩ gì, một lúc sau, đưa tay lên ôm bé vào trong lòng.
Hôm nay trên phố đặc biệt đông người, nơi nơi đều nhộn nhịp náo nhiệt.
Chờ khi Kiều Tây xong việc, ra khỏi tiệm, không thấy bóng dáng hai người đâu, đang muốn gọi cho Phó Bắc, trong lúc vô tình thoáng nhìn dưới ngọn đèn đường cách đó không xa, Phó Bắc đang ngồi trên đất cho bé Kiều An uống nước, đút xong, còn chu đáo mà lau miệng cho bé.
Kỳ thực từ khi đón bé Kiều An về nhà cho đến nay, cuộc sống của hai người vẫn có thay đổi khá lớn, trong suy nghĩ, Kiều Tây cho rằng bản thân sẽ không thích ứng được, kết quả người không thích ứng được lại là Phó Bắc, dù sao đứa nhỏ đã chiếm lấy không ít tinh lực của Kiều Tây.
Kiều Tây nghĩ hôm nào phải tìm thời gian nói chuyện với người này một chút, bây giờ xem ra không còn cần thiết nữa rồi.
Bé Kiều An vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Kiều Tây đứng trước cửa tiệm, lập tức bỏ Phó Bắc qua một bên chập chững loạng choạng chạy qua, đưa tay ra và kêu lên: "Mẹ!"
Kiều Tây liếc nhìn Phó Bắc trước, rồi mới khom người ôm bé lên.
Đến đêm, dỗ bé con ngủ xong, vợ vợ son hai người mới an ủi nhau trong phòng tắm, Kiều Tây dựa đến hôn lên khóe môi Phó Bắc, hỏi: "Mấy ngày nay sao thế, cảm giác chị không được vui lắm."
Phó Bắc thuận tay vặn tắt nước, ôm chặt cô, phủ nhận: "Không có."
"Rõ ràng là có, cũng không cười lên chút nào." Kiều Tây nói, bám vào đầu vai người này, hơi giương cằm lên, trượt ra một đường cong quyến rũ.
Vào lúc này Phó Bắc vẫn lựa chọn không trả lời, dùng hành động thay cho lời nói, chặn lại đôi môi đỏ mọng ấy.
Kiều Tây sao lại còn không hiểu, đã sớm nhìn ra được.
Nuôi một đứa trẻ có lợi cũng có hại, có thêm một người thêm một phần sức sống, chắc chắn trong nhà càng thêm ấm áp, rốt cuộc cuộc sống chỉ có hai người vẫn có chút vắng vẻ, nhưng cùng lúc đó, cũng chứa nhiều phiền nhiễu, có khi còn có thể làm hai người xa cách, cho nên cách xử lý vấn đề rất quan trọng.
Đêm nay hai người ngủ tương đối muộn, Kiều Tây không dám làm ra tiếng động quá lớn, sợ đánh thức đứa bé cách vách, Phó Bắc lại không buông tha cô, lăn qua lăn lại đến hơn hai giờ sáng, khiến cho đến sáng hôm sau Kiều Tây cũng chưa thể tỉnh giấc.
Chờ khi thức giấc đã vào đúng giữa trưa, trên giường chỉ còn lại mình cô.
Bên ngoài, người nào đó đang nấu ăn trong bếp, bánh bao nhỏ nghe lời ngồi trên sofa xem hoạt hình.
Vừa nghe được tiếng mở cửa, cô bé lập tức tỉnh táo tinh thần, xoay người gọi: "Mẹ, mẹ dậy rồi."
Mặt trời lên cao mới chịu thức giấc, nhớ đến chuyện tối hôm qua, Kiều Tây có hơi ngại ngùng, kiềm lại nét mặt, cô đi đến ngồi xuống bên cạnh, nhìn qua hướng phòng bếp trước, rồi mới chỉnh lại cổ áo cho bé Kiều An, đột nhiên nhớ đến có thể bé còn chưa ăn sáng, vội hỏi: "Có đói bụng không?"
"Không đói bụng, ăn rồi ạ." Bé lắc đầu, tiếng nói vẫn chưa được rõ ràng, giọng rất ngọt ngào, "Mama làm chơm ăn."
Vừa nói vừa chen đến bên cạnh Kiều Tây, có lẽ là muốn ôm.
Kiều Tây thuận thế ôm lấy bé, cười cười, "Ngoan- -"
Bé không giống như ngày thường ngồi trực tiếp lên đùi Kiều Tây, mà là đứng dựa vào lòng cô, còn dùng gương mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào cổ cô, hành vi có chút lạ, Kiều Tây đang hoài nghi, chợt nghe tiếng cô bé nói: "Mama nói mẹ không thoải mái, muốn ngủ lâu thêm một chút, không thoải mái là bị bệnh sao ạ?"
Đây là cái cớ Phó Bắc dùng để ứng phó với bé lúc ban sáng, vì không muốn quấy rầy Kiều Tây, không ngờ cô bé rất quan tâm điều này, cho là thật, cô bé từng bị bệnh, có lẽ hiểu không thoải mái có nghĩa là gì, cả buổi sáng đều lo lắng cho Kiều Tây.
Kiều Tây vừa nghe đã biết là chuyện gì, thoáng chốc có chút xấu hổ, mặt không khỏi nóng lên, không được tự nhiên mà nghiêng nghiêng đầu, ra vẻ đứng đắn đáp lời: "Ừm, có chút xíu không thoải mái."
Đứa bé hơn hai tuổi chưa hiểu chuyện, sẽ không phân rõ được thật giả, càng không biết một chút là bao nhiêu, chỉ biết là bị bệnh sẽ đau sẽ khó chịu, cô bé càng cọ cọ mạnh hơn, có lẽ là có chút đau lòng, muốn biểu đạt cảm xúc của mình.
Lừa một đứa bé một vố lớn như vậy, Kiều Tây vẫn không được tự nhiên, lúng túng nhìn về phía phòng bếp.
Trùng hợp lúc này Phó Bắc mang đồ ăn đi ra ngoài, bởi vì đang nấu ăn, để thuận tiện nên người này đã vén tay áo lên, lộ ra cánh tay, mà trên cánh tay có vài vết cào mờ ám, hơi phiếm hồng, đây chỉ là ở nơi có thể thấy được, còn lại đều đã bị quần áo che kín.
Tối hôm qua hai người làm hơi mạnh.
truyện đam mỹ
Kiều Tây đang muốn nói một tiếng, trùng hợp thoáng nhìn vết đỏ trên cánh tay, nhất thời nghẹn lời, cổ họng như bị chặn lại, mấp máy môi, nuốt lại những lời muốn nói.
Ngược lại là Phó Bắc, dọn xong chén đũa, nhìn cô nói: "Đến ăn cơm đi."
Hai bên tai Kiều Tây đang nóng lên, còn chưa kịp lên tiếng trả lời, bánh bao nhỏ trong lòng đã lên tiếng trước: "Đến ngay!"
Bình thường Kiều Tây vẫn hay đáp lại như vậy, mỗi lần Phó Bắc tìm cô, cô đều nói Đến ngay, dần dà cô bé cũng học theo, nhất là hai ngày này sau khi mối quan hệ của bé và Phó Bắc đột nhiên tăng mạnh.
Nói xong, bé còn đang do dự, nâng cánh tay muốn Phó Bắc ôm, Phó Bắc vờ như không thấy, không ôm.
Sao Kiều Tây có thể không rõ chút cong cong quẹo quẹo của người này được, trực tiếp ôm cô bé lên đặt vào ghế trẻ em, cả nhà bắt đầu ăn cơm.
Phó Bắc múc hai chén canh, đưa cho Kiều Tây trước, rồi mới đến bé Kiều An.
Cô bé cầm chén lên bắt đầu ăn canh, cuối cùng còn lấy giấy ăn đưa lên mặt, làm như rửa mặt mà lau xuống thẳng một đường, xem như là đang lau miệng.
Kiều Tây không nhịn được mà khẽ cười ra tiếng, vừa quay đầu, phát hiện Phó Bắc đang nhìn vào mình, lập tức ngưng cười.
Trẻ em rất giỏi trong việc bắt chước học theo, nhất là các hành vi của người lớn.
Có đôi khi Phó Bắc sẽ hôn Kiều Tây, nhưng lo lắng đứa nhỏ vẫn còn ở đây, nên sẽ không quá thân mật, nào ngờ vẫn bị cô bé Kiều An kia học theo.
Gần đây bé rất thích hôn Kiều Tây, bất chợt nhìn thấy sẽ hôn một cái lên mặt, trẻ con đều rất ngây thơ, khi hôn còn có thể phát ra tiếng chụt.
Kiều Tây không nghĩ nhiều, cho đến một lần không cẩn thận nghe thấy Phó Bắc mang dáng vẻ nghiêm trang Giáo dục cô bé.
"Sau này không được tùy tiện hôn mẹ con."
Vì sao ạ?"
"Bởi vì mẹ là vợ của mama.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook