Mơ Ước Đã Lâu
73: Mê Hoặc


Ban đêm trên núi gió không ngừng thổi, nhất là ở biệt thự, gió nhẹ dìu dịu thổi không ngừng, trong thời tiết nóng bức phiền muộn lại thổi đến đặc biệt sảng khoái, thổi đến lòng người cũng lăn tăn.
Cả một ngày phơi dưới ánh mặt trời, nước trong hồ đến bây giờ vẫn còn lưu lại chút hơi ấm, hơi ấm cũng dao động theo từng đợt nước lưu chuyển, lấp lánh trong trẻo dưới ánh trăng bạc.
Kiều Tây không kịp phòng bị, bị Phó Bắc ôm vào lòng, cô theo bản năng khẽ thở ra một tiếng, muốn tránh thoát, không ngờ lại bị đối phương kiềm chặt eo mông.
"Phó Bắc!" Cô khẽ gọi, trong giọng nói không có một chút ý trách cứ nào, ngược lại có chút ngượng ngùng như có như không, người này ôm cô lên khỏi mặt nước, mặt kề sát mặt.
Tư thể này không khỏi quá mức thân mật, vốn đã mặc ít vải, dường như ở giữa không có trở ngại nào, đều có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương, cùng với mỗi động tác phập phồng.
Cái gì hai người đều đã cùng làm, đến trên cơ thể đối phương nơi nào có nốt ruồi đều biết rất rõ ràng, chỉ bơi chút mà thôi, kỳ thực không cần phải gò bó như vậy, nhưng Kiều Tây vẫn nhịn không được nhớ đến cái đêm kia, Phó Bắc ở trong hồ này không chút kiêng dè gì, cơ thể trưởng thành ướt đẫm, còn có ngón tay thon dài đọng nước, cùng với đốm lửa trên điếu thuốc lúc sáng lúc tối, khói trắng quanh quẩn không tan...!Lần đó là khi rạng sáng, thời tiết tháng năm tháng sáu, trong không khí vẫn còn mang theo chút hơi nước ẩm ướt, mà lúc này lại là nửa đêm, không khí khô ráo oi bức.
Điều không thay đổi chính là xung quanh vẫn trống vắng yên tĩnh như trước, nơi này cũng chỉ có hai người.
Như là không nghe được tiếng gọi của cô, Phó Bắc đỡ cô đến bên cạnh thành hồ, quấn lấy người trong vòng tay mình, thừa lúc cô còn chưa kịp phản ứng, đến gần khẽ hôn lên môi cô.
Kiều Tây bị hành động đột ngột ập đến biến thành không biết làm sao, môi đỏ khẽ mấp máy, đẩy nhẹ người này một chút, "Chị làm gì vậy, thật là..."
Phó Bắc vươn nửa người ra khỏi nước, tóc ướt dính vào một bên cổ, dòng nước chảy qua da thịt như ngọc, lại chảy xuống trong hồ.

Bởi vì có ý thức luyện tập thể thao trong thời gian dài, thân hình cô còn hấp dẫn hơn cả thời sinh viên năm đó, căng đầy thon gầy mà lại cực kỳ hấp dẫn, hai mảnh bikini đơn bạc không che được hai khuôn ngực, đi xuống là vùng eo với đường vân cơ bụng*, mông căng tròn, eo mông càng thêm hoàn mỹ hơn, đường cong đầy hấp dẫn, giống một quả mọng căng đầy nước.
(*马甲线 – Vest line, chỉ vùng bụng không có mỡ thừa và có đường vân cơ.

Bụng chủ yếu bao gồm hai phần, cơ trực tràng và cơ xiên ngoài, một đường hình thành từ cơ trực tràng và cơ ngoài.

Vì sự kết hợp của các đường cơ và cơ bụng trông giống như một chiếc áo gilê nên nó được gọi là đường áo gilê.)
Cô áp sát vào trước Kiều Tây, dùng đôi tay ướŧ áŧ vuốt ve chiếc cổ trắng nõn và mềm mại của Kiều Tây, mắt dài nhấc lên, nhìn thẳng vào cô, môi đỏ nhạt khẽ mở, "Mặc kệ thôi, chỉ muốn ngắm em."
Bị nhốt chặt không thể thoát ra, Kiều Tây chỉ có thể nhìn và nghe, khoảng cách của đối phương thật sự quá gần, hơi thở mỏng manh nhẹ nhàng xẹt qua cánh môi và chóp mũi cô, dường như đang mê hoặc.
Dưới trời đất này, chỉ có cô và cô ấy, ngăn cách với bên ngoài, sẽ không bị quấy rầy.
Kiều Tây khẽ rũ mắt xuống, lập tức cảm giác được đối phương càng kề sát hơn.

Phó Bắc nâng cằm cô lên, dựa đến muốn hôn, cùng lúc đó tay cũng buông ra.
Một luồng nhiệt nóng căng đầy trong lòng Kiều Tây, cảm giác thỏa mãn không hiểu sao đã được lấp đầy, nhưng khi đối phương sắp hôn lên môi mình, đột nhiên cô bỗng né tránh, thoát khỏi vòng vây của đối phương, bơi đến nơi cách đó không xa, không cho hôn một cách dễ dàng như vậy.
"Em muốn bơi." Cô nói một cách khô khan.
Phó Bắc buồn cười, lau mặt, lập tức hỏi: "Sao lại muốn trốn?"
Kiều Tây quay đầu nhìn nơi khác, phủ nhận: "Không có trốn."
Vừa rồi ở trên sofa, đối phương nói muốn ra bơi, thật ra muốn làm gì, cô đều biết rõ, nên mới đồng ý, trước mắt cũng không muốn cho người này đạt được một cách dễ dàng, trong lòng khó nén cảm giác nôn nóng, nhưng lai khắc chế lại, bơi trong hồ non nửa vòng, mới miễn cưỡng tỉnh táo lại.
Cô thích người ở đối diện kia, cảnh tượng hiện tại, cùng với tiếp xúc gần gũi, đâu thể nào không có cảm giác, nếu là người khác thì cũng vậy thôi, hòn đá cứng đến mấy cũng có thể tan thành một vũng nước xuân ướŧ áŧ.
Phó Bắc chống bên cạnh hồ không đi đến, cách một khoảng mà ngắm nhìn cô.
Kiều Tây không muốn cho người này ngắm, cô nín thở lặn xuống nước.
Nhưng không thể nín thở được lâu, mười mấy giây sau lại trồi lên mặt nước, nhanh chóng hít thở lấy hai hơi.
Phó Bắc lẳng lặng đứng tại chỗ, một lát sau, cũng lặn xuống nước, bơi thẳng đến chỗ Kiều Tây.
Kiều Tây lại bị ôm một lần nữa, lúc này cô không giãy dụa, khóe miệng nhếch lên, cười cười.
Phó Bắc rất thích hôn cô, không ngừng cướp lấy hơi thở của cô, Kiều Tây lập tức bám vào vai người này, lên lên xuống xuống ở trong nước, thân thể dán sát vào nhau, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương.
Hôn xong, lại tách ra, lại tự bơi hai vòng trong hồ, rất ăn ý.
Kiều Tây tinh lực tràn đầy, dù sao bị trói buộc ở công ty lâu như vậy, khó có khi được ra ngoài thư giãn một lần, để thả lỏng toàn thân, từ bên này bơi đến bên kia của hồ, bơi qua bơi lại, lần trước đến nơi này, chưa có cơ hội bơi, lần này xem như bổ sung lại.
Cho đến khi đã bơi mệt, cô trồi lên mặt nước, vuốt nước xuống, cánh tay bám lấy thành bờ tiết kiệm sức.
Lại quay đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào Phó Bắc đã ngồi ở bờ đối diện bên kia, đốt một điếu thuốc, vừa hút vừa nhìn bên này, khóe môi ẩn hiện ý cười khó hiểu, trong đôi mắt đen như mực nhiễm lên hai phần thâm tình, bộc rõ cảm xúc.
Cô ngậm điếu thuốc thon nhỏ, đầu lưỡi linh hoạt nhẹ nhàng cuốn lấy, khẽ hút một hơi, tay thấm nước gạt đi tàn thuốc, chậm rãi phun ra làn khói thuốc, cả quá trình cố ý làm rất chậm, ánh mắt vẫn luôn không rời khỏi Kiều Tây.
Môi đỏ nhạt đóng đóng mở mở, khói thuốc tản đi rất nhanh, những giọt nước đọng trên người vẫn thường chảy xuống, men theo đường cong thắt lưng chảy thẳng xuống đùi, chảy thành một vũng nước đọng nơi thành hồ.
Kiều Tây bị sự ngắm nhìn không chút che giấu này làm cho rất không tự nhiên, không quen như vậy, nên tránh đi, không cùng đối diện.
Mà khi Phó Bắc lên tiếng gọi tên cô, cô vẫn khẽ ừ một tiếng.

Phó Bắc dụi tắt điếu thuốc, dịu dàng nói: "Đến đây."
Tính tình Kiều Tây ngạo kiều, nếu là bình thường, chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, nhưng giờ phút này, vẫn đi đến.
"Làm gì?" Cô hỏi, nằm sấp ở bên cạnh, giương mắt nhìn đối phương.
Mà hành động kế tiếp của Phó Bắc, làm lòng cô rung động, cả người đều như bị buộc chặt lại, Phó Bắc làm giống như chuyện năm đó, xuống nước, từ phía sau ôm lấy cô, cũng đặt cằm lên cổ cô.
Sau lưng có cảm giác mềm mại ấm áp, làm Kiều Tây tê cứng lại, yết hầu càng thêm thắt lại, trong thân thể như bùng lên một ngọn lửa, điên cuồng thiêu đốt cắn nuốt.
Phó Bắc hôn lên viền tai cô, thành kính lại nhu tình, lại mang theo vài phần che chở đến cực kỳ cẩn thận, giống như cô vô cùng trân quý, như chỉ cần vân vê một chút cũng sẽ vỡ mất.
Kiều Tây chịu không nổi, sợ ngứa, lập tức rụt rụt cổ, đáng tiếc tránh không được, hơi nóng ấm áp phía sau thời thời khắc khắc nhắc nhở cô sự tồn tại của đối phương, không thể nào bỏ qua.
Mắt dài của Phó Bắc nửa khép hờ, lại nâng lên, môi mỏng cọ sát trên mặt cô, cúi đầu hỏi: "Khi nào thì bắt đầu thích chị?"
Những năm đó cô chứng kiến Kiều Tây lớn lên, lúc trước là một cô nữ sinh nhỏ không giấu nổi tâm tư, che giấu một cách vụng về, nhưng vẫn bại lộ hoàn toàn, hành động còn trực tiếp hơn cả lời nói.

Lúc ấy cô ấy còn nhỏ, Phó Bắc không thể nào đều đáp lại hết, vẫn luôn cố gắng xem nhẹ điều đó, nhiều lần cố gắng trói chặt những nhớ nhung muốn lao ra khỏi ngục giam, cô chưa từng có bất kỳ tiếp xúc nào với cô ấy, nhưng những tâm tư và hành động nhỏ của Kiều Tây, cô đều biết rõ.
Rất nhiều cô gái mười mấy tuổi có mối tình đầu là rất bình thường, chỉ là không ngờ rằng Kiều Tây sẽ thích mình, Phó Bắc cảm giác mấy năm ấy rất khắc chế, không tốt cho cô ấy, không biết từ khi nào cô bắt đầu có những tâm tư giống như thế với cô ấy.
Kiều Tây thấy lạ, không chịu trả lời, nghẹn thật lâu mới cứng ngắt hỏi lại: "Chị thích em không?"
Phó Bắc vùi trong cổ cô, khẽ nói: "Em nói xem?"
"Em không biết." Kiều Tây ra vẻ không nhớ, cố gắng bỏ qua cảm giác ấm áp sau lưng, nhưng đối phương càng dán vào chặt hơn, dường như ép sát cô vào thành hồ, cảm nhận được đối phương càng lúc càng thể hiện rõ ham muốn chiếm hữu của mình, cô nắm chặt tay, nhưng vẫn không chống lại được sự tấn công dịu dàng này, cô chấp nhận bại trận, buông tha cho sự chống cự, đến tai cũng không khỏi nóng lên, khẽ cắn môi, nói: "Em cũng không phải chị, nào biết suy nghĩ của chị."
Rõ là đang giả ngốc mà cố ý nói như vậy.
Mấy năm nay Phó Bắc đối với cô không giống với những người khác, cho phép cô làm càn, cho phép cô xông vào cuộc sống của mình, chấp nhận mọi thay đổi, vẫn luôn chỉ đối đãi đặc biệt với một mình cô, nếu điều này cũng không xem là thích, thì những cảm xúc khác còn ảm đạm mờ tối hơn rồi.
Biết được cô đây là đang cố ý, Phó Bắc trừng phạt mà cắn cô một chút, Kiều Tây khẽ hít vào một hơi.
....
Gió vẫn còn thổi không ngơi nghỉ, nước trong hồ khẽ lay động, nổi lên từng đợt sóng lăn tăn, ánh trăng sáng trên bầu trời dập dờn trong hồ nước, phập phồng theo sóng nước mà trở nên mờ ảo.
Trở vào lại biệt thực thì đã gần rạng sáng, ánh đèn sáng chiếu rọi cả phòng khách lớn, cả người hai người dính đầy nước cũng chưa lau khô, đã ngã vào nhau trên sofa an ủi hồi lâu.

Phó Bắc vẫn luôn muốn hôn môi Kiều Tây, dường như không biết chán là gì, một đường hôn xuống dưới, môi Kiều Tây hết sức hồng nhuận, giống như được tô son đầy diễm lệ, đuôi mắt cô như nhiễm lên một chút đỏ nhàn nhạt, con ngươi cũng nhanh chóng mất đi tiêu cự, trong mắt nổi lên một tầng hơi nước say mê.
Sau khi kết thúc nụ hôn, thu dọn xong, hai người tạm ngủ trên sofa rộng rãi một đêm.
Ba ngày nghỉ ngơi này trôi qua vô cùng vui sướng và hài hòa, càng thân mật hơn khi còn ở tiểu khu, nơi này chân chính là thế giới của hai người, mở mắt nhắm mắt đều có đối phương bầu bạn bên cạnh, không có hỗn loạn và bận rộn, rất tự tại.
Ngẫu nhiên trãi qua cuộc sống bình thản như vậy, sớm chiều ở chung, sẽ càng xúc tiến tình cảm hơn, đây cũng là nguyên nhân Phó Bắc đưa Kiều Tây đến đây nghỉ phép.
Đêm cuối cùng trước khi rời đi, Phó Bắc gói vằn thắn chuẩn bị cơm chiều, Kiều Tây không biết làm, chỉ có thể ở một bên hỗ trợ, hai người vừa làm vừa trò chuyện, Kiều Tây hỏi thăm tình hình bên Giang Đại, lo lắng sau này phó bắc trở về sẽ không được thuận lợi, cô không hỏi tình cảnh hiện tại của nhà họ Phó, càng không hỏi đến Lương Ngọc Chỉ.
Những chuyện đó không cần hỏi cô cũng đã nghe người ta nhắc đến, Lương Ngọc Chỉ bị đưa ra nước ngoài, chưa đến ba hay năm năm sợ là cũng chưa được về, mà nhà họ Phó vẫn luôn chờ đợi thời cơ thích hợp về lại Giang Thành, chuyện kinh doanh của nhà họ Phó vẫn tiếp tục tiến hành, tuy rằng bị thiệt hại nặng nề do các sự kiện trước đó, nhưng bây giờ cũng xem như đã ổn định, hiện tại nhà họ Phó có chuyện gì đều do ba Phó quản lý, ông nội Phó không có dự định xen vào nữa, ông đã già rồi, cũng đã bước một chân xuống đất, có thể sống được bao nhiêu năm cũng không biết được, hiện tại đã nghĩ thông suốt, không lại muốn quan tâm nữa.
Có chút việc Phó Bắc không thể nói ra, chôn sâu dưới đáy lòng, cũng không cần thiết phải miệt mài theo đuổi, hiện tại cô đã chọn Kiều Tây, trên dưới nhà họ Phó sẽ không xen vào nữa, dù cho người trong nhà hay người ngoài đánh giá thế nào, đều sẽ không thay đổi được gì.
Hôm sau khi trời vừa tờ mờ sáng, hai người lại làm một lần, trong cả quá trình Kiều Tây đều nửa tỉnh nửa mê, sau khi gần kết thúc mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Phó Bắc ôm chặt cô vào lòng, "Ngủ tiếp một chút đi."
Kiều Tây tựa vào ngực người này, kéo giọng nói: "Đều tại chị đánh thức em, bây giờ ngủ không được nữa rồi."
Phó Bắc nở một nụ cười hiếm hoi.
"Cười cái gì?" Kiều Tây hỏi.
Phó Bắc không trả lời.

cô lập tức dựa sát vào hỏi liên tiếp, sau một lúc cô xoay người đè lên người Phó Bắc, không nhịn được mà nháo loạn đối phương.
"Đừng lộn xộn." Giọng Phó Bắc rất trầm khàn, "Nằm xuống, nghỉ ngơi một chút."
Kiều Tây sao có thể nghe lời, ngồi dậy và huyên náo nhiều hơn, trong lòng cô bị nghẹn đến nghẹt thở, nhìn Phó Bắc càng thản nhiên ung dung cô lại càng muốn phá vỡ, muốn chế phục người này, đáng tiếc sức lực không địch lại, ngược lại lại bị trấn áp.
Nháo qua nháo lại, chăn bị đá rơi xuống đất, chồng chất nơi mép giường, cô dùng kỹ xảo bất thình lình cưỡi lên trên người Phó Bắc, hai chân khụy ở hai bên, từ trên cao nhìn xuống.
Hai người kẻ trên người dưới liếc nhìn nhau, Phó Bắc động động tay, kết quả bị Kiều Tây bắt lấy, đè lên trên đỉnh đầu.
Không hiểu sao Kiều Tây có chút phấn khích, hơi thở cũng không còn ổn định, hơi dừng một chút, tay càng lúc càng siết chặt Phó Bắc, tóc cô hơi lộn xộn, một vài sợi tóc buông lơi, mềm mại dán lên trước ngực, vừa vặn che lại hai vòng cung.
Ánh nắng buổi sớm đã chiếu vào phòng, ánh sáng chói lòa rơi trên góc này, quanh thân cô như mạ lên sắc vàng nhu hòa.

Cô cúi người nhìn đối phương, môi đỏ khẽ động, "Phó Bắc."
Nhìn thấy phong cảnh trước mắt, yết hầu Phó Bắc không tự chủ được mà chuyển động, nhỏ giọng đáp lại: "Ừm..."
Kiều Tây cười cười, "Bắt được chị rồi."

Hơn chín giờ trở lại thành phố, sau khi về tiểu khu thì ăn cơm nghỉ trưa, xế chiều đến công ty.
Khoảng ba giờ rưỡi, Kiều Kiến Lương đi cùng Chu Mỹ Hà đến đây một chuyến, hiện tại ông xem như đã khôi phụckhá tốt, đến công ty dạo một vòng, thuận tiện trấn an nhân viên một chút, chỉ cần người đứng đầu là ông không có việc gì, tâm lý người phía dưới sẽ ổn định, cũng sẽ không cần cả ngày đều lo lắng công ty có phải gặp chuyện không may hay không.
Kiều Kiến Lương còn đến văn phòng trò chuyện với Kiều Tây hơn mười phút, hai cha con không có gì hay để nói, chỉ có thể nói chút chuyện công việc, bất chợt cũng sẽ nói đến lần du lịch này.

Vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt Kiều Tây sẽ không được tự nhiên, nói hai ba câu lấy lệ cho qua, trong lòng Kiều Kiến Lương hiểu rõ, thức thời không hỏi nữa.
Tan tầm Phó Bắc đến đón cô, còn mua một bó hoa.
Kiều Tây cảm thấy khá bất ngờ, "Hôm nay không bận gì sao?"
"Không có gì cần làm." Phó Bắc nói, giúp cô cài dây an toàn, chở thẳng người đến một nhà hàng Tây ăn chiều.
Từ trong xương người này đã tương đối lãng mạn, rất trang nhã, hiện tại mối quan hệ của hai người càng lúc càng hòa hợp và thân mật hơn, cô lại càng thêm chu đáo cẩn thận, khiến cho Kiều Tây còn chưa thích ứng được.
Đêm nay xem như là cuộc hẹn hò chính thức đầu tiên của hai người, hoa tươi rượu đỏ thức ăn ngon cùng với quà tặng, đầy đủ mọi thức.
Chắc chắn là Kiều Tây rất thích, tuy ngoài miệng không nói, nhưng ý cười cũng không thể nào giấu được, cô uống không ít rượu, khi về nhà thì đã say khướt, đêm nay cô đặc biệt lớn mật, làm rất nhiều thứ mà trước đây cô chưa từng thử, luôn chiếm thế chủ đạo, từ đầu đến cuối Phó Bắc đều thuận theo phối hợp với cô.
Vuốt ve vết sẹo mờ trước ngực Phó Bắc, đột nhiên kiều tây nhớ đến lời người này nói trước đó, để bản thân giúp cô ấy xăm hình.
"Qua đợt này hẳn là sẽ tương đối rảnh rỗi, đến lúc đó giúp chị xăm hình, che đi vết sẹo này."
Phó Bắc nắm lấy tay cô bóp nhẹ vài cái, "Được."
"Muốn xăm hình gì?" Cô hỏi.
"Còn chưa nghĩ ra." Phó Bắc khẽ nói, nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve hình xăm hoa dâm bụt của cô, "Em chọn giúp chị đi."
Kiều Tây không từ chối, ghi nhớ chuyện này, nghiêm túc cẩn thận suy nghĩ.
Đầu tháng chín, một trận mưa lớn đột ngột ập xuống, nhiệt độ oi bức ở Giang Thành cuối cùng cũng hạ xuống trong cơn mưa ngày càng nặng hạt, miễn cưỡng mát mẻ được vài ngày.
Công ty được vận hành đâu vào đấy, mà Phó Bắc cũng chính thức phục chức, tiếp tục về Giang Đại dạy học, chức vị vẫn không đổi, năng lực của cô vẫn còn đó, mặc dù nghỉ ngơi hơn nửa năm, nhưng phương diện học thuật cũng không giảm xuống chút nào,lãnh đạo vẫn luôn đề cao cô, chỉ là đãi ngộ kém hơn trước đó một chút, nhưng vẫn khá tốt, cô không thiếu thứ gì, phía sau có tư bản chống lưng, hiện tại chỉ muốn nghiêm túc làm nghiên cứu, chuyên tâm vào học thuật, còn lại đều không quan trọng.
Được cơn mưa lớn rửa sạch, Giang Thành trở nên tươi mát hơn, vẫn phồn hoa mỹ lệ như cũ, mà ngày hôm sau cơn mưa bất chợt đã tạnh, có một vị khách không mời mà đến.
Lúc đó Phó Bắc ở nhà, là cô tiếp đãi vị khách này.
Kiều Tây còn đang bận rộn ở công ty, vì không biết có người đến, còn ở lại công ty làm thêm nửa tiếng mới đi về, bận rộn cả một ngày chắc chắn là rất mệt, nhưng tâm tình cô khá tốt, vừa tan tầm đã vội chạy về hướng phố Thất Tỉnh.
Trong lúc đó Phó Bắc có gọi cho cô, cô không nghe máy, nghĩ rằng cũng đã sắp đến, nhưng vừa vào cửa, thấy được người ngồi trên sofa, lập tức thất thần ngay tại chỗ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương