Editor: Ngư
Beta: Nhóc
------------------------------------------------------
Mộ Dung Thừa bật cười.
Vật nhỏ của hắn nghiễm nhiên là đang kiếm cớ, khả năng vì cô không muốn hôn.
Hắn thích cô biết rõ mình không thể chạy, nhưng lại không từ bỏ ý định dùng chút thông minh của mình tính kế. Hoạt bát, linh động y như tiểu hồ ly.
Mộ Dung Thừa ranh mãnh nói: “Phải không, có lẽ là Tư Tư không muốn quấy rầy chúng ta…”

Hắn cố ý kéo dài giọng, ánh mắt nóng bỏng rơi xuống cánh môi run rẩy của cô.

Hắn rất thích môi cô, mềm mềm, căng mọng, so với nụ hoa nở lúc đầu xuân càng mềm mại thơm ngọt, chỉ tiếc mỗi lần hắn chỉ có thể lướt qua, thật không tận hứng.
Ánh mắt Mộ Dung Thừa thâm trầm, làm Mộ Tử thất kinh, cô nhanh tay che cái miệng đang đến gần của hắn, cuống quít nói: “Là, là thật mà! Không thấy Tư Tư đâu! Nó to như vậy, lỡ như dọa người khác thì sao? Kia… Bảo vệ có máy tích điện trong tay! Sẽ làm nó bị thương!”
Tay cô mềm mại, lòng bàn tay ấm áp, mang theo hương thơm thiếu nữ nhàn nhạt, càng làm hắn xuân tâm nhộn nhạo.
Nhưng nhìn thấy hốt hoảng cùng mâu thuẫn trong mắt cô, Mộ Dung Thừa bỗng nhiên mềm lòng.
Hắn rất ít khi mềm lòng, không nhiều, nhưng tất cả đều dành cho Mộ Tử.
Mộ Dung Thừa buông cô ra.
“Có lẽ chưa về, tôi thường xuyên mang nó ra ngoài, có lúc bơi mệt, tự nó sẽ trở về.” Mộ Dung Thừa nhàn nhạt đáp.
“Trở về?” Mộ Tử nhìn quanh mặt hồ, một chút gợn sóng cũng không có, “…Vậy chúng ta cũng trở về đi.”
Mộ Dung Thừa nắm tay cô đi về phía biệt thự, Mộ Tử lúc này mới phản ứng lại, hắn nói trở về, là về phòng trước kia.
Tư Tư ở cùng Mộ Dung Thừa tại biệt thự phía trước, tuy rằng con vật này không đủ trí khôn, nhưng mấy năm qua ra ra vào vào, đã dưỡng thành thói quen, mỗi lần bơi xong sẽ tự giác bò về đây.
Mộ Tử biết đạo lý này, lại không muốn đi cùng Mộ Dung Thừa.
Chính xác mà nói, cô không muốn trai đơn gái chiếc lại thêm đại mãng xà ghê người kia cùng nhau ở trong phòng của hắn, đến lúc đó có quỷ mới biết hắn có đột nhiên hóa thành cầm thú hay không!
Đứng ở chỗ ngoặt cầu thang, tay chân Mộ Tử không tự chủ cứng lại, chỉ thấy con đường phía trước sâu thẳm giống như miệng của quái vật, muốn đem cả người cô cắn nuốt.
Cô sống chết không chịu đi về phía trước một bước.


Mộ Dung Thừa nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cũng không miễn cưỡng, một mình đi lên.
Mộ Tử nhẹ nhàng thở ra.
Tuy rằng là ban đêm, nhưng đèn thủy tinh trên tường hành lang sáng ngời lộng lẫy, bốn phía sáng trưng.
Mộ Tử không sợ hãi chút nào.
Chỉ cần cách xa Mộ Dung Thừa, cô cảm thấy lá gan của mình đã trở lại.
Mộ Tử định xuống lầu, ở phòng khách đợi Mộ Dung Thừa đem Tư Tư ra.
Chay đi trước thì cô không dám, miễn khi trở về hắn lại tìm cô gây phiền toái.
Cô vừa xoay người, mới đi được hai bậc thang lại nghe thấy thư phòng của Mộ lão gia tử truyền đến tiếng nói chuyện.
Sau khi Mộ lão gia tử mất, thư phòng kia liền bị con trai trưởng Mộ Vinh Hiên trưng dụng.

Hiện tại mục tiêu của Mộ Tử là Mộ Tắc Ninh và Kiều Tĩnh Gia, nhưng những người khác của Mộ gia cũng không phải không có hiềm nghi. Cô nhìn bốn bề vắng lặng, liền rón rén đến trước cửa thư phòng, đưa tai lắng nghe ——
Trong phòng, Mộ Vinh Hiên đang nổi trận lôi đình.
Có lẽ là vì hắn biết Mộ Tắc Ninh không ở nhà, mà Mộ Dung Thừa lại dọn đi nhà nhỏ, nên thanh âm rất lớn, không sợ bị người khác nghe thấy.
“…Kiểm sát trưởng cái gì, một ngón tay của Tô Tử cũng không bằng! Tiểu hài tử đùa giỡn tranh chấp cũng không xử lý tốt, còn muốn gả vào Mộ gia ta? Xem Mộ gia là chợ bán thức ăn sao, đồ ăn rẻ rúng mà cũng muốn vào? Đúng là buồn cười! Tôi thấy cô ta không bằng trở về thực tập thêm ba năm nữa đi!”
Mộ Tử không nhịn được cười.
Mộ Vinh Hiên đây là đang mắng Kiều Tĩnh Gia. Nhất định là Kiều Tĩnh Gia nhận lời làm cái gì đó, lại làm không xong, mới gặp phải châm chọc như vậy.
Mộ Vinh Hiên lại nói: “Lão Lưu, may mà lại có anh giúp tôi, đứa nhỏ tiểu Linh này quá tinh nghịch! Làm tôi đau đầu chính là, nếu tố cáo ngược đãi bị toà án thụ lí, kiện tụng dù thắng hay không, tôi cũng không còn mặt mũi gì nữa!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương