Editor: Bắp
Beta: Nhóc
------------------------------------------------------
Giống như chứng minh lời nói của Mộ Dung Thừa, tiếng còi xe đột nhiên vang lên.
Có một chiếc xe ngăn cản đường đi, sẽ không ngừng ấn còi.
Người đi đường ở cổng bệnh viện nhao nhao nhìn qua, Mộ Tử sắc mặt trong nháy mắt khó chịu cực kỳ.
Cô không còn cách nào, chỉ đành cắn môi có chút chật vật ngồi vào xe, trong lòng cảm giác không khuất phục.
Mộ Dung Thừa không vừa ý cô ngồi quá xa, liền lấy tay kéo cô lại bên người, sát người hết sức, chân cơ hồ dán chân.
Mộ Tử muốn thoát khỏi, lại bị hắn chặt chẽ kìm lại!
Cô kinh hãi hít thở.
Cẩu tặc này quả thật không kiêng nể gì cả. Bạch Vi cùng tài xế còn đang ngồi phía trước!
Quả nhiên, Bạch Vi đằng trước nghe thấy động tĩnh quay xuống: “Dung Thừa, con túm Tử Tử làm gì đấy?”

“Con muốn nói với em ấy ít việc của Tư Tư.” Mộ Dung Thừa nhàn nhạt trả lời, nắm tay cô không có chút ý từ nào vuốt vuốt.
Còi báo động trong lòng cô vang lên: “Tư Tư? Có việc gì à?!”
Cô vẫn chưa quên việc lần trước Mộ Dung Thừa dùng rắn thăm dò cô! Rõ ràng là rắn hắn nuôi nhiều năm, lại nói là thú cưng của cô, mà cô ngây ngốc nói theo hắn là cô biết!
Hiện tại Mộ Dung Thừa nhắc tới Tư Tư, là có ý gì?
Hắn lại muốn thăm dò cô? Có phải muốn cảnh báo cô? Hắn có phải đã phát hiện thân thể em gái hắn bị cô chiếm lấy, cho nên mới đối với cô năm lần bảy lượt đùa bỡn?
Thần kinh Mộ Tử đều kéo căng rồi!
Bạch Vi ở phía trước nói: “Con trong khoảng thời gian này liên tục nhập viện hai lần, hai lần đều là mạng sống treo trên sợi tóc, mẹ và anh trai con rất lo lắng… anh trai con thỉnh một vị pháp sư phong thủy đến, pháp sư đề nghị trong nhà nên nuôi một vật sủng trấn linh, nuôi được một thời gian dài, có thể phù hộ cả nhà an khang.”
Kỳ thật Bạch Vi không tin lắm, nhưng pháp sư nói một câu “Lục thân không kháo”* , liền đánh trúng tâm bà.
*(kiểu họ hàng không có để nhờ cậy; Lục Thân: phụ, mẫu, huynh, đệ, thê, tử. Vô Kháo: không có chỗ dựa, nương tựa )
Tử Tử sinh ra không có cha mẹ, còn không phải lục thân không dựa sao? Việc này, thà tin có còn hơn không, nếu như nuôi xà có thể bảo vệ con gái bình an vô sự, Bạch Vi nguyện ý tiếp nhận.
Mộ Tử nghe xong, toàn thân đều lạnh rồi!
Cô vẫn nhớ đến quái vật khổng lồ kia bò lên người cô, bám lấy chân cô lè lưỡi nhịn không được sợ hãi kêu lên…

“Con không nuôi xà.”
Thanh âm bởi vì kích động lên có chút bén nhọn, Mộ Tử hoãn lại, tội nghiệp nói: “Mẹ, con sợ lắm, con không muốn nuôi xà…”
Bạch Vi quay đầu xem cô, rất không đành lòng: “Tử Tử, đừng sợ, anh trai con biết rõ con sợ, cho nên nó sẽ chuyển qua ở cùng với chúng ta, bình thường việc chăm sóc rắn nó sẽ làm, Tư Tư nhốt lại trong chuồng chăn nuôi, sẽ không làm con bị thương.”
Mộ Tử như bị sét đánh, mộng rồi.
Nếu Bạch Vi nói dưỡng xà thì cô giống như rơi vào trong nước lạnh, nhưng đây, hiện tại Bạch Vi nói như vậy liền quăng cô đến Bắc Cực, xương cốt cũng đông lạnh thành băng rồi.
Mộ Dung Thừa muốn chuyển đến lầu Tiểu Dương?
Đây quả thật là một tin kinh thiên động địa.
Hiện tại hắn đã động tay động chân với cô rồi, nếu chuyển đến sống chung, không phải bị hắn ăn tươi nuốt sống sao!
Mộ Tử cứng ngắc quay đầu, nhìn về phía Mộ Dung Thừa.
Khuôn mặt tuấn mỹ biểu tình thản nhiên, nhướn mày một chút, liền thấy được ý cười vui vẻ trong hai con người đen, tùy ý lại tà ác.
“Tử Tử, em phải nghe lời.” Mộ Dung Thừa cười, ngón tay dài ở trong lòng bàn tay của cô cào cào.
Mộ Tử toàn thân cứng đờ, chỉ cảm thấy tuyệt vọng.
Đôi mắt đen xinh xắn, nhiễm lên một tầng hơi nước, cuộc đời lần đầu tiên bị tức khiến cho khóc!
Tên cẩu tặc Mộ Dung Thừa này! Quá xấu xa rồi!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương