Editor: Bắp
Beta: Nhóc
------------------------------------------------------
Gian phòng có vị trí rất đặc thù, vừa tránh được cây cối xum xuê ở vườn hoa, còn có thể trực tiếp nhìn thấy biệt thự phía trước.
Chỉ là dù có thị lực tốt đến đâu, cũng sẽ không thể nhìn rõ bên trong biệt thự.

Trong đó một bức họa, là Mộ Linh trong phòng luyện đàn, piano biến thành quái vật, cắn đứt ngón tay của cô ta, máu tươi đầm đìa.
Mộ Tử nhận thấy rằng vị trí của đồ nội thất trong bức tranh này thực sự giống với phòng của Mộ Linh.
Thế nhưng hai chị em kia chán ghét Mộ Tử, không có khả năng để Mộ Tử đi vào.

Nơi này nhất định cất giấu cái gì…
Cô nhìn xung quanh bốn phía, cố gắng tìm kiếm nơi giấu đồ. Cô cảm thấy có thể là kính viễn vọng, hoặc là cameras.
Bạch Vi mỗi cuối tuần đều thấy con gái sửa sang lại phòng, đồ đạc sẽ không cất giấu quá kỹ.
Mà một gian phòng, có thể cất giấu đồ đạc, kỳ thật có hạn.
Ánh mắt cô chậm rãi nhìn xung quanh, xác định mấy chỗ khả nghi, lại cẩn thận tìm kiếm.
Cô đã đoán đúng!
Kính viễn vọng, Cameras, toàn bộ đều có.
Số lượng ảnh chụp kinh người, nhìn qua cũng phải có gần trăm tấm, phần lớn mặt trong tấm ảnh bị vật nhọn đâm thủng, chỉ có thể nhìn cách ăn mặc để đoán xem ai với ai.
Có Mộ Vân cùng Mộ Linh, cũng có Mộ đại thiếu gia cùng Mộ nhị thiếu gia, cô cùng Mộ Tắc Ninh cũng bị đâm đến mấy tấm.
Cô xem thấy những ảnh chụp này, khiếp sợ thật lâu rồi lại thẫn thờ.
Ai có thể tưởng tượng được, một thiếu nữ mười sáu tuổi, vào thời điểm mọi người không biết gì, vô thanh vô thức nhìn xem Mộ gia mỗi người sinh hoạt!
Sởn hết cả gai ốc!


Mộ Tử lật xem từng tấm một, cuối cùng, ánh mắt dừng lại tại một tấm hình bên trên.
Ánh mắt của cô trở nên vi diệu, khóe môi có chút nhếch lên, đôi mắt lại nhiễm lên một tầng sương lạnh…

Vận khí không tệ.
Những tấm hình này, sau này rất có ích.

Sáng sớm, Mộ Tử mặc một chiếc áo thun màu đen, phối với quần quần jean thông thường, cùng giày Canvas, thần thái thoải mái đi xuống lầu.
Cô đem mái tóc đen buộc lại sau đầu, nhẹ nhàng khoan khoái hào phóng, lại dí dỏm đáng yêu, tuy vẫn như trước đây mặc quần áo màu đen, lại bởi vì khí chất bất đồng, cả người không hề tối tăm phiền muộn thâm trầm, ngược lại hiện ra thiếu nữ tinh thần phấn chấn.
Người giúp việc đã mang bữa sáng đến đây, có bánh kếp vỏ trứng, cháo hạt dẻ, bánh móng ngựa và tôm hoành thánh trên bàn.
Bạch Vi đang nhấp một ngụm cháo, ngẩng đầu nhìn bộ dạng con gái, lộ ra vui mừng cười, “Nghỉ ngơi tốt sao? Tới ăn điểm tâm đi con, nếu thấy không hợp khẩu vị, mẹ làm cho con cái khác.”
Mộ Tử ngồi vào bàn ăn bên cạnh, kẹp một khối bánh móng ngựa ngọt từ từ ăn.
Lúc này, chắc hẳn người trong biệt thự bên kia cũng đang dùng món .
Ngày hôm qua bởi vì ngoài ý muốn nháo một trận cùng Mộ Linh , Kiều Tĩnh Gia không thể lập tức mang rương đồ vật đi, nếu như muốn biết bên trong có đồ gì, bây giờ là thời cơ tốt nhất.
Chỉ là xuống lầu ăn bữa sáng, Mộ Tắc Ninh sẽ không khóa cửa phòng, mà đám người hầu vì không muốn làm phiền chủ nhân, bình thường chín giờ mới lên quét dọn.

Cô nhìn qua đồng hồ trên vách tường.
Còn khoảng 20 phút nữa.
“Mẹ, nhiều đồ ăn như vậy chúng ta ăn không hết, không bằng con gọi anh trai đến ăn.” Mộ Tử thuận miệng nói ra.
Bạch Vi ngẩn người, đối với việc cô đột nhiên nêu đề nghị không kịp phản ứng.
Mộ Tử đã tủm tỉm cười đứng dậy: “Chúng ta là người một nhà, ngẫu nhiên cũng nên cùng nhau ăn điểm tâm nha.”
Bạch Vi có chút ngốc, không biết cô muốn nháo gì nữa.
Hai anh em dạo gần đây bất hòa lại lạnh nhạt, mà em gái tự nhiên muốn cùng anh trai ăn cơm một chỗ, cái này thực sự rất cổ quái.
Thế nhưng Bạch Vi không hỏi nhiều, Mộ Tử vui sướng đi ra ngoài..
Bạch Vi nhìn bóng lưng con gái, rất muốn nói: anh trai của con hiện tại khả năng… còn đang ngủ…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương