Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!
-
6: Bé Con
Hiện giờ trong phòng ngủ, mỗi người nơi đây đều được phát sẵn một chiếc váy ngủ dài đến chân màu trắng, thiết kế đơn giản tao nhã.
Úc Noãn mang theo giày, vội đi theo, mái tóc dài cũng không kịp cột lên, tựa hồ một thiên sứ mang nét đơn thuần đi theo trưởng quản.
“Trưởng quản, việc hôm nay tôi đã hoàn thành hết, không biết còn điều gì cần phân phó?”
Trưởng quản nhìn cô, lười biếng đáp lời.
Bà dẫn thẳng một mạch đến tòa biệt thự trung tâm phía sau, đến lúc này, Úc Noãn mới nhận thức được bản thân được dẫn đi đâu.
Bàn tay cô bấm chặt vào nhau, đôi mắt ánh lên tia sợ hãi, đôi môi nhỏ cũng không ngừng cắn.
Vừa bước đến nơi, quản gia Mục đã nhìn cô từ trên xuống dưới xác nhận người.
Không nói không rằng gõ cửa phòng.
“Vào đi.”
Một giọng nói quen thuộc lạnh nhạt thốt lên, Úc Noãn hoàn toàn nhận thức được giọng nói đó là của người đàn ông đêm qua.
Từng lời nói muốn giết cô vẫn hằn sâu bên tai.
Cô gái nhỏ hoảng loạn, bước chân hơi lùi xuống.
Quản gia Mục cũng không nói gì thêm, mở cửa phòng, lập tức đẩy mạnh Úc Noãn vào.
Tình huống hiện tại, không khác gì Úc Noãn bị hiến tế cho ác quỷ.
Ngay khi vào phòng, bên cánh cửa đã vang lên tiếng đóng cửa.
Úc Noãn lùi bước, nhìn về bóng dáng người đàn ông trong căn phòng tối tăm, đôi mắt đỏ ngầu hằn tia máu, từng bước chân di chuyển chậm chạp đến hướng mình.
“Tới rồi à?”
Trong lúc hoảng loạn muốn xoay người, lập tức cơ thể nhẹ bẫng bị vùi vào lồng ngực ấm áp của Mộ Kình Triệt, người đàn ông ôm cô trong lòng, đầu dụi vào hõm cổ nhỏ khẽ cựa quậy, hơi thở nóng rẫy phả ra.
Cảnh tượng kì quái, khiến Úc Noãn kinh hồn bạt vía.
“Ngài muốn làm gì?”
Úc Noãn sợ hãi vùng vẫy, muốn thoát ra nhưng hoàn toàn không thể, bị dồn ép chế ngự.
Chưa kịp định thần, người đàn ông đã cắn lên bả vai, cất giọng nói trầm khàn an ủi.
“Im lặng để tôi ôm, tôi không làm gì em.”
Nghe câu này, Úc Noãn chỉ biết cắn môi không dám làm phản.
Mạng cô hiện tại, cũng đều trong tay người đàn ông này.
…
Ngay khi Úc Noãn bước vào phòng, Mộ Kình Triệt dù ở khoảng cách xa cũng cảm nhận ra, vừa di chuyển lại gần, lập tức nhận ra mùi hương quen thuộc đêm qua, mọi tế bào trong cơ thể hắn vài phút trước căng cứng không thể kiểm soát, phút chốc đã được dịu lại.
Cơn đau đầu, chẳng hiểu vì lý do gì cũng dần mất đi.
Chính là mùi hương này, Mộ Kình Triệt thật sự yêu thích.
Hơn thế ôm người trong lòng, cũng cảm nhận rõ thân thể trước mặt nhỏ nhắn thơm ngát, cho dù không thấy, cũng đoán được người trước mặt có gương mặt nhu thuận dễ dàng khiến kẻ khác yêu mến động lòng người.
Mộ Kình Triệt bế bổng Úc Noãn trên tay, gương mặt tuỳ tiện vùi vào hõm cổ mềm mại, từng bước dò đường tiến về phía giường, lực tay khi này đã nhẹ lại, cảm tưởng da thịt cô gái nhỏ trước mặt mềm mại, cũng không nỡ làm đau.
Đến khi đặt trên giường, Mộ Kình Triệt liền ôm vào lòng, động tác bỗng chốc sinh ra nhẹ nhàng.
Hắn tiếp tục mê đắm dụi vào hõm cổ nhẹ, lòng bàn tay nóng ran siết lấy vòng eo nhỏ nhắn, động tác kỳ lạ khiến Úc Noãn chưa tiếp xúc cũng không khỏi sinh ra ngượng ngùng.
“Đại tiểu thư Diệp gia, năm nay đã bao nhiêu rồi?”
Lời nói Mộ Kình Triệt cất lên, thoáng có chút cưng chiều đến chính hắn cũng không nhận ra.
Hắn biết nữ hầu này được phân bố đến bên cạnh là ai.
Trước đó hắn không quan tâm, bởi không hề để tâm tiếp xúc nên không hứng thú điều tra mọi thứ xung quanh.
Úc Noãn biết là nói đến tiểu thư Diệp gia, cô ngập ngừng một chốc, Diệp Ngọc hơn cô hai tuổi năm nay hai mươi.
Còn Úc Noãn cô, chỉ tròn mười tám.
“Thưa, tôi hai mươi thưa ngài.”
Mộ Kình Triệt nghe giọng nói ngọt ngào cất ra, tâm tình càng dễ chịu hơn.
Xem ra, cô gái nhỏ cũng chỉ thua hắn mười tuổi.
Hợp mệnh.
Khóe môi kiêu bạc của người đàn ông trong vô thức kéo cao hài lòng.
“Bé con, trên người em là loại nước hoa gì, có thể chỉ tôi không?”
Vừa nói, người đàn ông liền tiến đến vành tai nhỏ nhắn, khẽ cắn lấy khiến cô hơi rụt người.
Mộ Kình Triệt trước giờ không tiếp xúc nữ nhân, chẳng qua bé hơn hắn, hắn cảm thấy hai từ “bé con” này rất hợp lý.
Vì thế mới gọi.
Hơn thế, hắn cũng phát giác ra, cô gái trong lòng hắn thật sự rất nhỏ, một cái ôm đã ôm trọn trong lòng, chiếc cổ nhỏ nhắn, vành tai nhỏ nhắn, ngay cả vòng eo cũng như thế… thật sự rất mềm mại, rất dễ chịu, thứ khắc chế được tâm tình khó chịu của hắn.
Nghe gọi bằng hai từ kỳ lạ trước giờ, Úc Noãn ngẩng gương mặt ngạc nhiên.
“Tôi không sử dụng nước hoa thưa ngài.”
Thân phận thấp kém của người hầu như cô, nào được phép sử dụng hay chạm vào những thứ đó.
“Ồ, mùi hương tự nhiên của em?”
Người đàn ông nâng lọn tóc mảnh mai, đưa ngang mũi khẽ ngửi lấy mùi hương thoang thoảng, cảm nhận rõ cơ thể nhỏ trong lòng không ngừng run rẩy..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook