Chương 4 : Mở Ra Không Gian

Cố Tửu tựa như thế giới còn một người, đứng im gục đầu, tóc rũ xuống che đi đôi mắt đỏ ngâu lạnh nhạt.

Sao ông trời lại đối xử cô như thế? Làm cô nhi, bị phản bội và giờ... người luôn quan tâm chết trong tay cô.

Chân lảo đảo ngã xuống đống xác, cô không để tâm, hoàn toàn chìm vào tự trách cùng ghét bỏ thế giới này.

"Tửu tỷ!!!" Linh Phong thấy cô ngã xuống liền hốt hoảng chạy lại, bế chặt Tiểu Bảo. Cô vẫn im lặng nằm đấy, không khác xác chết cô giết là bao làm cậu nhóc nào đó nước mắt lại chảy dài trên mặt.

Đưa Tiểu Bảo lại gần Cố Tửu, giọng Linh Phong nghẹn ngào. "Tỷ ơi, Tiểu Bảo đang chờ chị bế này, chị đừng làm em sợ..." Cậu đưa tay lay người cô, không ngừng nói nhưng tác dụng lại không có, Cố Tửu như đã chết.

Cô bé chứng kiến việc nãy giờ cô làm, trong mắt âm u nay lại thêm chút sáng. Chân ngồi lâu đã tê rần, cô bé gượng dậy lại chỗ Cố Tửu.

Nhìn Linh Phong đã kêu đến khàn họng nhưng không lay tỉnh được Cố Tửu, cô bé có chút hiểu. Chính mắt cô bé cũng vì thấy mẹ bảo vệ mình mà bị xé xác, lúc đó tâm can cô bé sắp hỏng rồi, gặp người chú vừa thấy nguy liền vứt bỏ mình, cô bé sụp đổ cả thế giới, càng không quan tâm đến sống chết nữa cho đến khi Cố Tửu xuất hiện, mạnh mẽ chém giết tang thi làm tia hy vọng mong manh kia nhen nhóm cháy lại.

".....im đi... nhóc..." cô bé đưa tay có chút run xoa xoa đầu Linh Phong khiến cậu bé đơ tại chỗ, nhìn qua chỉ thấy một cô nhóc không lớn hơn mình bao nhiêu lại kêu bản thân là nhóc liền phát cáu.

"Nói ai là nhóc? Có khi anh đây lớn hơn cậu đó!" Không hiểu phong tình Linh Phong vả tay cô bé kia, giờ trong mắt cậu chỉ đủ chứa Cố Tửu cùng Tiểu Bảo thôi, nam nữ khác đều không quan trọng.

"A... Aaaaaaaa!!!!" Cô bé bị dọa sợ, ngã về phía sau. Vừa lúc ngã cạnh chiếc đầu tang thi đầy dồi bọ liền hét lên vang trời.

Âm thanh ầm ĩ đánh thức Tiểu Bảo đang say ngủ, làm đứa nhỏ khóc lớn, có bao nhiêu đáng thương liền nhiều bấy nhiêu.

"A... ngoan ngoan, anh thương..." Linh Phong nào đã gặp qua việc này, bối rối vỗ nhẹ người đứa nhỏ, mắt trừng lớn nhìn thủ phạm vừa gây ra chuyện.

Cô bé bịt chặt miệng nhìn, đi lại vỗ vỗ đứa nhỏ cùng Linh Phong mặc dù cậu bé đầy ghét bỏ đuổi đi.

Lúc này Cố Tửu đang chìm trong bóng tối, không tia sáng nào lọt vào được, cô nằm đấy, hết thảy đều không muốn tìm lối ra trong đêm tối đáng sợ.

Oa....oa.... oaaaaa....

Ồn quá, đứa nhỏ nào khóc ầm ĩ thế... Cố Tửu nhíu mày mở mắt ra nhìn bóng tối xung quanh. Tiếng hài tử khóc vang vang xung quanh cô, âm thanh ấy rơi vào tai làm Cố Tửu cảm giác nhói ở tim.

Đưa tay chạm ngực mình, cô tim còn đập sao? Cô đã thành tang thi rồi, sao có thể? Đứa nhỏ cô sinh cũng là... khoan, đứa nhỏ....


Hàng loạt ký ức một mình chăm sóc lúc bản thân mang bầu cho đến lúc cô nhịn đau đẻ đứa nhỏ ào ào tiến vào đầu cô.

Đúng rồi, cô còn Tiểu Bảo... nếu cô cũng đi thì không phải đứa nhỏ cũng thành cô nhi ư... cô còn phải đem bà Văn chôn cất ổn thỏa... Linh Phong thằng bé cũng cần cô bảo hộ cơ mà.

Người tưởng chừng đã chết mở mắt, kéo lại Tiểu Bảo ôm vào lòng, vỗ về đứa nhỏ. Tiếng khóc dần bé lại rồi im bặt, tiếng thở đều đều nghe rõ ràng trong không gian tĩnh lặng.

Linh Phong đang vỗ đột nhiên đứa nhỏ bị kéo làm cậu rút dao, tính xiên con tang thi còn sót, nào ngờ thấy Cố Tửu, cậu quăng dao nhào lại. "Tửu tỷ... em.."

"Nhóc im hoặc 100 cái hít đất" Vô lương tâm Cố Tửu lên tiếng, thành công chặn họng cậu. Cô còn ghét bỏ đá cậu ra làm cậu nhóc mắt đầy ủy khuất nhìn.

"Khóc lóc gì? Nhà có tang sao?" Liếc cậu cũng khiến cô lười, nâng chân Cố Tửu đi đến khu nhà. Cô không tính mang một thân hôi thối này đi tiếp.

Dù uất ức, Linh Phong nhanh chóng chạy theo, lại tiếp tục ríu rít cạnh Cố Tửu. Không nhìn tới cô bé muốn theo mặt đã rũ xuống phía sau.

"Đi theo mau" Cô ngưng lại chút, nhìn cô bé. Linh Phong thật là, vậy cũng không kéo con bé theo, sau này sao có vợ ==? Đáng lo quá...

"A... vâng.." Bé gái vui mừng chạy nhanh lại, chẳng may vấp tang thi, té sấp xuống đất. Cô mắt lại rướm nước, chống tay đứng lên, kiên cường đi tiếp.

Cố Tửu nhìn sơ lại tiếp tục đi về phòng cô. Cô bé này nếu không gặp mạt thế liền sau này sẽ có tương lại sáng lạn, thật đáng tiếc.

Cạch......

Sau khi vơ vét vài con tang thi còn sót gần đấy, cô mở khóa nhà đi vào. Căn nhà gọn gàng sạch sẽ theo tông màu trầm nhẹ nhàng, thoang thoảng trong phòng có mùi thơm. Nhìn chẳng giống ở mạt thế chút nào.

Đặt đứa bé vào nôi đã mua trước, cô lôi trong tủ vài bộ đồ thể thao, một cái balo vừa vặn có thể chứa đủ nhét vào. Lại chừa một bộ để tắm rửa.

"Linh Phong, canh Tiểu Bảo" nói rồi nhìn cô bé. "Tên gì?"

"Em.. em tên Yên Yên.." bé gái rụt rè nhỏ giọng nói. Bé sợ cô sẽ ghét bỏ mà ném bé.

"Hm... vậy Tiểu Yên, tủ lạnh có thịt, làm chút đồ ăn đi" Cố Tửu nói rồi quay đi vào phòng tắm. Cô không thể ở đây lâu, nơi này sớm muộn cũng tràn ngập tang thi. Cô cùng Tiểu Bảo không sao nhưng còn hai đứa nhỏ, chúng sẽ chết đấy là điều không cần nghĩ. Sau lần tỉnh lại này, lực lượng trên người cô gia tăng không ít, có lẽ lên cấp đi.

Yên Yên nghe cô dặn, dạ rồi đi về phía bếp. Mẹ bé là góa phụ, đơn thân nuôi bé lớn, vì muốn đỡ đần mẹ nên bé học nấu ăn, may vá này kia. Thật tốt khi nó có ích, mẹ ơi, Yên Nhi sẽ cố sống.


Nhìn cả hai đều có việc làm, cậu thấy bản thân có chút vô dụng. Vì trong bệnh viện từ bé, cậu không biết chuyện bếp núc, chỉ biết phân biệt thuốc thôi. Xem ra sau này phải học nhiều hơn, không con nhóc kia chiếm vị trí mất. Linh Phong thở dài.

--------- dải phân cách -----------

Tắm rửa, dùng bữa đã xong, mọi người đều đến phòng khách.

"Nghe cho rõ, giờ thế giới không chứa kẻ yếu..." Nhìn hai đứa nhỏ đối diện. "Nếu hai đứa không bảo vệ được mạng mình thì ở lại đi, ta không muốn vác theo phiền phức!" Cố Tửu không chút cảm xúc nói.

"Em sẽ đi săn tang thi, sẽ rèn luyện, không gây phiền cho Tửu tỷ!" Cô vừa dứt câu thì Linh Phong đã nhanh nhẹn nói. Sau vài lần giết tang thi, cậu cảm nhận được cơ thể có thêm lực lượng khác, không ngừng cường thể. Quan trọng là cậu không muốn rời Cố Tửu nha.

"A... em... em có thể học, em... sẽ giết tang thi nên... nên đừng bỏ em..." Yên Yên khác Linh Phong, cô bé rụt rè nhút nhát nói, tay với tới toan nắm áo cô nhưng rụt lại. Bé còn nhớ cô không thích người khác chạm vào mình.

Nhìn hai đứa nhỏ đáng lẽ ở tuổi phải đi chơi, đi học lại vì mạt thế mà mất tất cả, cô thở dài trong lòng. Đã cứu chúng thì cô nên có chút trách nhiệm nhỉ? Nếu chúng có chết cũng có người chôn giúp.

"Linh Phong, đừng hiếu chiến quá" Cô nhìn cậu, cậu chớp mắt cún con. Rồi oki, cô có một con cún này.

"Tiểu Yên, nói rành mạch lên" Nhìn qua bé, bé cụp tai mắt long lanh như thỏ. Có một con thỏ nhỏ nữa, cái này là tiểu bạch thỏ à.

"Ngày mai xuất phát, trong phòng có ích cứ lấy, ưu tiên đồ ăn và vũ khí, giải tán!" Nói rồi đi thẳng về phòng.

"Tỷ ấy không thấy quên gì à???" Linh Phong nhìn theo mà rầu rĩ, cô không sắp xếp gì cho họ à...

"Tỷ ấy ngầu quá..." Hoa si Tiểu Yên muội muội chính thức lọt hố.

----------- dải phân cách -------------

Nửa đêm, Cố Tửu bị đánh thức bởi tiếng khóc. Cô bế Tiểu Bảo vỗ dành nhưng đứa nhỏ không nín.

"Đói bụng sao?" Cô đi pha 1 bình sữa đem vào, về nhà rồi cô phát hiện mình không chảy sữa nữa nên đành lấy sữa bột.

"Ngoan ngoan mẹ thương nhé..." ánh mắt lạnh nhạt ban chiều tựa mây khói, hiện tại đôi mắt ấy chứa đầy dịu dàng.


Cô đút sữa nhưng đứa nhỏ lè ra, quơ tay chụp ngón tay cô, bỏ miệng. Cố Tửu ngón tay nhói lên, rút tay ra, vết cắn chảy máu chảy xuống chiếc nhẫn cô đeo trên tay.

"Chậc... hóa ra thích máu à? Nhưng máu ngoài ô nhiễm a, loại người máu chưa chắc đã ngon" Cố Tửu chẳng để ý gì đến chiếc nhẫn, đút ngón tay về miệng đứa nhỏ. Tiểu Bảo mút ngon lành, hết máu lại cắn vết khác đến khi no rồi ngủ lại.

Hôn trán đứa nhỏ, Cố Tửu đặt xuống cạnh cô, vòng tay ôm Tiểu Bảo vào lòng. Chậc... thằng bé tang thi thuộc tính nhiều hơn cô, xem ra sau này phải tìm máu rồi... Cố Tửu chìm vào giấc ngủ, dù tang thi không cần nhưng đây là thói quen của cô.

Chiếc nhẫn dính máu còn sót hút, viên ruby đỏ ngay giữa lớn dần như trứng gà rồi chui thẳng về phía ngực Cố Tửu, ngay vị trí tim cô. Cố Tửu đã mỏi mệt say ngủ không hay biết gì.

Ưm... sáng rồi à... Cô vươn vai, mắt mơ màng nhìn quanh. Hm... sa mạc à, đất rộng ghê...

Khoan, sa mạc ...? Cố Tửu đưa tay lên xoa mắt, nhìn lại lần nữa. Cô ngồi giữa một bãi đất trống, không cây không cỏ không nước, chỉ có ánh sáng nhẹ và cũng không có gió.

"What the... đâu đây???" Sao ngủ một giấc mà bị ném vào sa mạc rồi... Cô nhéo mạnh đùi. Ui.. thì ra là mơ... tang thi biết đau không nhỉ?

Cố Tửu ngoài tỉnh trong rối đứng lên, đi vòng vòng vẫn hoài ở bãi đất trống. Cô lười biếng ngồi bịch xuống.

Thế quái nào cô bị kẹt ở đây vậy, mấy đứa nhỏ chẳng thấy đâu. Thật lo, có khi nào bị tang thi ăn rồi không... mong tang thi chừa xương đem chôn nhỉ.

"Tôi muốn quay về...." Cố Tửu lẩm bẩm nói, đột nhiên trời đất quay cuồng, kéo theo cô biến mất. "Khoan...."

Cô bật dậy, nhìn qua bên cạnh, Tiểu Bảo vẫn nằm đấy. Xoa xoa đầu đã nhức đến lộ gân xanh, cô nhíu mày.

Cái này chắc không phải là không gian chứ... như phim vậy à? Cố Tửu ngẫm nghĩ rồi bước xuống giường, lại gần bàn cầm 1 cây bút cùng cuốn sổ.

"Hô biến...mất!" Cô nhìn chằm chằm đồ trong tay nói, thế mà đồ lại thật sự mất. Cô lại nói hiện, đồ liền trên tay. Ây cha, thật sự là không gian, hảo bảo bối, có thể chứa đồ ăn các kiểu đi. Cố Tửu mặt lạnh nhạt hiện chút vui vẻ, đi ra tủ lạnh gom đồ ăn.

Ra phòng khách nhìn đến hai đứa bé, một thì sofa, một thì trên sàn. Vì lạnh co rúm người lại, Cố Tửu tìm hai chiếc chăn nhỏ ném lên người chúng rồi về phòng.

Sáng hôm sau

Aaaaaaaa !!!!!!

Tiếng hét rung động trời xanh vang lên, làm Cố Tửu khó chịu mở mắt, thấy Tiểu Bảo vẫn ngủ, cô an tâm bước ra nhìn thủ phạm kia.

"Mới sáng sớm đã muốn chết?!" Sắc mặt sớm có vài vạch đen Cố Tửu nhìn Yên Yên nói. Bé con này bình thường nói cũng không nghe, lúc hét sao uy lực kinh thế, đau hết tai cô. Có biết làm tang thi sẽ thính lắm không?!

"Chị... chị ơi, mất... mất đồ ăn rồi ạ..." bé mắt long lanh nhìn cô, nếu không phải trước mặt cô thì đoán chừng đã khóc. "Em tính... lấy đồ ăn bỏ balo, thế nhưng tủ lạnh trống không..." Yên Yên híc mũi.

"Ta lấy đấy, chưa nói mấy nhóc à?" Cố Tửu tỉnh bơ nói, chẳng để tâm đến mặt khóc không ra nước mắt kia của Yên Yên. "dắt 1 con dao bên hông, vệ sinh đi rồi xuất phát".


Yên Yên dụi dụi mắt, bé cứ lo đồ ăn bị trộm. Bé có thể nhịn cũng không muốn thấy Cố Tửu bị đói nha.

Lúc Linh Phong tỉnh cũng xém hét, may mà được Yên Yên chặn lại, giải thích cho cậu rồi xếp đồ. Linh Phong đã hiểu chạy đi làm vệ sinh, không có chút nghi ngờ nào với cô.

Phòng khách lúc này đã tụ hợp đủ, Cố Tửu nhìn nhìn hai đứa nhỏ, mắt có chút đăm chiêu.

"Ta là tang thi" Cô nói

"A???" Hai đứa nhỏ đồng loạt ngơ ngác

"Là tang thi như đám ăn thịt kia" Cô nói tiếp với bộ mặt lãnh đạm

"Chị? Tang thi?" Đồng thanh hỏi

"Ừ, là chúng!" Lần này mất kiên nhẫn, cô nhấn mạnh.

Cố Tửu cho hai đứa nhóc thời gian suy nghĩ, bản thân đem Tiểu Bảo đặt lên lưng. Đêm qua cô thử đem Tiểu Bảo vào thế nhưng không được, đành bỏ qua biện pháp đấy.

"Tửu tỷ, mạng do tỷ cứu... nếu muốn ăn thịt em cũng được!" Linh Phong tụt hẳn áo xuống, lộ cơ thể ốm yếu có chút cơ, quyết tâm hừng hực nhìn cô. Tang thi thì sao? Vẫn là Cố Tửu.

"Em... em cũng thế!" Lời đều bị cậu nói hết, Yên Yên chỉ có thể gật đầu theo. Toan cởi áo như cậu, may bị cô kịp đưa tay cản.

"Thế thì được rồi, đi thôi" khóe miệng cong lên nụ cười nhẹ, cô đi trước. Không biết vì nụ cười này đã hớp hồn ai...

Một đường tang thi không có đi thẳng đến chiếc SUV, vì Cố Tửu đã cấp 3 liền không con nào dám đến thị uy. Bình an leo lên xe.

"Chúng ta đi đâu ạ?" Cậu ngồi ghế phó lái bế Tiểu Bảo hỏi. Yên Yên cũng muốn lắm nhưng luôn chẳng cướp được từ tay Linh Phong.

"Đến thành phố A" Cố Tửu khởi động xe. Cô nhớ từ đây đến thành phố A có rất nhiều đồ ăn nha, do thành phố đấy chuyên sản xuất đồ ăn mà.

Xe xuất phát chạy thẳng đến thành phố A, suy nghĩ của hai đứa nhỏ không ai rõ, chỉ biết ánh mắt của chúng hiện tại rất quyết đoán, chỉ là Cố Tửu chẳng thấy...

--------------------------------------------
Cố Tửu đã vực dậy, bắt đầu một câu chuyện đánh quái thăng cấp!!!

[ Đạt được không gian chi thân ]
[ Nhặt được Yên Yên loli ]
[ Địa điểm tiếp theo : Thành Phố A ]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương