Mợ Hai Kỳ Bí Truyện
-
Chương 25
Ông Kỳ Hà là một trong những vị bô lão có tiếng nói trong nhà họ Trần, chỉ xếp sau ông chủ Trần và một vài vị bô lão khác.
Đúng như Ba Yến dự đoán, là do có lời gửi gắm của ông Phú nên ông Kỳ Hà mới đứng ra chống lưng cho cô, dùng thế lực của mình để đưa Ba Yến trở thành cô gái dâng hương trong lễ Đạo Trần của nhà họ Trần.
Về việc bầu chọn cô gái dâng hương, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Bình thường nếu không có ai cố tình đưa cô gái nhà mình trở thành cô gái dâng hương thì việc bầu chọn cô gái dâng hương sẽ đơn giản là nghe theo sự sắp đặt của chủ mẫu nhà họ Trần.
Nhưng nếu như có vị nào đó trong giới bô lão nhất quyết muốn đưa người nhà mình ra, vậy thì hội đồng bô lão cũng sẽ nể mặt mà hết thảy thuận theo ý của người nọ.
Mà lần này là do chính ông Kỳ Hà muốn đưa người nhà ra “chào hỏi”, còn có sự ủng hộ của chú Ba Trần Thiên.
Trong hội đồng bô lão đã có hai phiếu thuận, các vị còn lại muốn chống cũng khó khăn.
Lại chưa nói đến chuyện… việc nhỏ này là không đáng để chống đối.
Vậy nên cô Ba Thanh Yến cứ thế thuận lợi thông qua, được chọn trở thành cô gái dâng hương cao quý trong lễ Đạo Trần lần này.
Mặc dù biết là có rất nhiều người không phục, nhưng cô Ba Yến là được số đông hội đồng bô lão đồng ý.
Đa số thắng tiểu số, lượng người chống lưng cho Ba Yến lớn như vậy, nếu muốn chống đối, vậy thì chỉ có thể chống đối lại với hội đồng bô lão trước, sau đó mới có thể đụng được đến cô Ba Thanh Yến!
*
Sáng sớm của ngày lễ Đạo Trần, ông Kỳ Hà cố ý đến gặp riêng Ba Yến trong lúc cô đang ăn sáng.
Người đàn ông trung niên với vóc dáng vừa người, ngũ quan hài hòa, ý cười nhàn nhạt nhưng ánh mắt lại rất tinh anh… ông vui vẻ nói chuyện với Ba Yến.
– Con là được cha con gửi gắm cho chú, mà giữa chú và cha con trước kia có ân tình rất sâu nặng.
Cha con đã nhờ thì chắc chắn chú sẽ giúp, vậy nên con có chuyện gì cứ đến tìm chú, dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ thì chú cũng sẽ thay mặt con mà giải quyết.
Ba Yến vội vàng đứng dậy, cô vừa vui mừng, cũng vừa khẩn trương cung kính mà cúi đầu nói cảm ơn ông Kỳ Hà.
Hơn ai hết, cô là người hiểu rất rõ tầm ảnh hưởng của việc có người chống lưng ở sau cho mình tung hoành ngang dọc.
Một mình cô chật vật ở nhà họ Trần phải nói là rất khó khăn, nhưng kể từ khi người nhà họ Trần hay tin cô là cháu gái của ông Kỳ Hà, thái độ của bọn họ đã bắt đầu thay đổi.
Ông Kỳ Hà nhìn thấy Ba Yến hiểu chuyện như vậy, trong lòng ông vô thức tăng thêm hài lòng về cô.
Ông cũng không nghĩ là ông Phú lại có được cô con gái xinh đẹp tới mức như thế này, trước có nghe lời đồn của người dân, nhưng ông nghĩ là bọn họ cố ý nói quá lên, chứ gien nhà ông Phú không tốt, bao đời đều sinh ra con cái rất xấu, làm sao ông ấy có thể sinh ra một cô con gái xinh đẹp hết phần thiên hạ như thế này được.
Với lại, hình như là cô con gái này của ông Phú cũng không sống ở đây, vậy nên đây cũng có thể xem là lần đầu tiên mà ông gặp qua con bé này…
– Ừm, con khách sáo như vậy làm gì? Chú với cha con như là anh em ruột thịt vậy, nếu chú biết con sớm hơn thì chú đã không để con thiệt thòi khi tới nhà họ Trần ở dâu rồi.
Sau này hết thảy có chú chống lưng cho con, chỉ cần con không làm ra chuyện gì quá đáng, chú đều có thể giải quyết hết cho con được.
Dừng chút, ông Kỳ Hà liền nở nụ cười hào sảng, ông vui đùa nói.
– Chú mà biết cha con có đứa con gái lớn như con thì chú đã hỏi cưới con cho con trai của chú rồi, thiệt là tiếc quá.
Nhưng mà không sao, không làm con dâu được thì làm cháu gái, chú luôn ủng hộ con, con gái à!
– Dạ, con cảm ơn chú Hà… con cảm ơn chú nhiều lắm!
– Ừm, thôi, con ăn sáng tiếp đi, lát nữa nhớ thể hiện cho tốt một chút.
Con mà toả sáng thì chú cũng được nở mày nở mặt.
Chú đi đây, ở ngoài kia công việc còn nhiều, lát nữa gặp lại con sau, tự tin nhé!
– Dạ!
Những lời nói vừa rồi của ông Kỳ Hà như tiếp thêm sức mạnh cho Ba Yến, làm cho cô không còn thấy tự ti, cũng không còn lo sợ bản thân mình đơn côi cô độc sẽ không đấu lại được ai nữa…
Chỉ là khi cô nhìn theo bóng lưng của ông Kỳ Hà đang rời đi, vô thức cô lại nhớ đến cha cô.
Mặc dù cha con không sống gần nhau nhưng cô thương cha cô lắm, cô không trách gì cha cô cả, ngược lại cô còn thấy thương cha cô nhiều hơn.
Hình hài này, vóc dáng này, nhan sắc hơn người này là của cha mẹ cô cho cô… cô thật sự không trách họ… chưa bao giờ cô trách họ cả!
*
Cậu Hai thật sự rất bận, khách đến dự lễ rất đông, nghi lễ nghi thức cũng quá nhiều.
Hiện tại ông chủ Trần vắng mặt, lúc này cũng chỉ còn có cậu Hai chống đỡ toàn bộ các nghi lễ.
Về phần cậu Tư, cậu Tư không phải con trưởng, cậu chỉ có thể ở sau hỗ trợ anh trai mình.
Và đây cũng là lần đầu tiên Ba Yến được nhìn thấy cậu Tư, quả thật là kém sắc hơn cậu Hai rất nhiều!
Còn một nghi lễ nữa là đến nghi lễ cô gái dâng hương, Ba Yến cũng vừa được bà Út Lựu chỉ đạo thay xong quần áo.
Trang phục của cô gái dâng hương thật sự rất đặc biệt, tổng thể là một bộ váy màu trắng dài chấm gót.
Nhưng bộ váy này không giống với váy thời hiện đại, mà ngược lại trông rất giống với trang phục của các vị công chúa thời xưa.
Phía trong cùng là bộ đồ trắng bảo hộ, tiếp theo là lớp váy lụa mỏng, lại thêm một lớp váy lụa nữa, cuối cùng mới đến bộ váy dài màu trắng bên ngoài.
Ở giữa eo đeo một chiếc thắt lưng trắng thêu hình hoa mẫu đơn xanh rất nổi bật, tóc búi nửa đầu, đính thêm trâm cài phượng hoàng.
Tổng thể bộ trang phục không khác gì với trang phục của các vị tiểu thư nhà quyền quý ở trong phim ảnh mà mọi người vẫn thường hay xem… vừa lộng lẫy… vừa cao quý tôn nghiêm.
Ba Yến vừa thay quần áo xong, chỉ còn thiếu bước cuối cùng là mang giày vải thêu nữa là hoàn chỉnh.
Chẳng qua là dù chưa ăn mặc hoàn chỉnh nhất, nhưng bộ dạng của cô lúc này đã khiến cho tất cả mọi người phải loá mắt vì quá mức quá mức xinh đẹp.
À không, hai chữ xinh đẹp không diễn tả hết được vẻ đẹp của cô, phải gọi là cực phẩm, cực phẩm mỹ nữ trong dân gian mới đúng!
Bà Út Lựu đứng một bên nhìn đến mức xuýt xoa trong lòng, bà biết Ba Yến xinh đẹp, nhưng xinh đẹp đến thế này, quả thật là lần đầu tiên bà được nhìn thấy có người thoát tục như vậy.
Rõ ràng bà đã cố ý may bộ trang phục lần này kém sắc, kém thẩm mỹ hơn rất nhiều so với các lần trước.
Nhưng cuối cùng lại là lụa đẹp vì người, bộ trang phục này rực rỡ và lộng lẫy cũng vì người mặc lên chính là Ba Yến.
Xem ra, người đã đẹp thì không cần dìm, vì có dìm kiểu gì thì cũng không thể dìm được nhan sắc trời phú này…
Tằng hắng một tiếng, bà Út Lựu đi tới giải tán đám đông đang vây quanh Ba Yến mà xin vía.
Bà khoanh tay trước ngực, mắt nhìn Ba Yến đánh giá, mặc dù đã thừa nhận là cô có tư chất hơn người, nhưng không thích vẫn là không thích.
Thái độ của bà dành cho cô cũng chỉ có thể tốt hơn được một chút.
– Hừm! Bộ này là tôi thiết kế và may đấy, may theo số đo của cô.
Cô thấy sao? Có thấy chật hay là khó chịu ở đâu không?
Ba Yến cực kỳ hài lòng với thiết kế này của bà Út Lựu, cô gật gật đầu, không xua nịnh, là nói những lời thật lòng.
– Dạ không thấy khó chịu ở đâu ạ, con thích lắm bà Út.
Nhìn thấy vẻ mặt ưng ý một nghìn phần trăm của Ba Yến, bà Út Lựu cảm thấy có chút… chột dạ.
Chẳng qua là một chút chột dạ này của bà cũng không khiến cho bà thấy xấu hổ, bởi chung quy là bà vẫn may ra một bộ quần áo rất đẹp.
Vậy nên bà vẫn xem là bà đã rất có tâm, bởi nếu không có tâm thì Ba Yến mặc vào cũng đã không xinh đẹp và lộng lẫy tới như vậy…
Biểu cảm huênh hoang, bà Út Lựu bàng bạc nói tiếp.
– Ừ, tôi may mà không đẹp thì còn ai may đẹp nữa.
Trách nhiệm của tôi coi như xong, gần tới giờ ra làm lễ, cô mang giày vào nữa là được.
Đôi giày vải cô mang lần này là giày vải gia truyền của nhà họ Trần, cũng may là chân cô mang vừa, nên tôi cho cô mang luôn đôi này.
Giày rất quý, được thêu rất tinh xảo, chỉ có một không hai, cô đi đứng nhớ cẩn thận… chớ làm hỏng giày của họ nhà tôi.
Đợi sát giờ rồi hãy mang, không cần mang sớm, giày trắng dơ rất khó làm sạch, mà giày được làm thủ công cũng đã nhiều năm, không quá bền đâu, nhớ đó.
Ba Yến gật đầu vâng dạ, cô thật sự rất thích đôi giày vải kia, nghe nói, cỡ chân phải nhỏ nhắn và thon gọn lắm mới có thể mang vừa…
– Dạ, con biết rồi bà Út, con cảm ơn bà!
Sau khi bà Út Lựu rời đi, khoảng chừng 20 phút sau là đến nghi lễ cô gái dâng hương.
Người làm lúc này liền đem ra giày vải cho Ba Yến mang vào.
Giày vải màu trắng, trên thân giày thêu hoa, nghe nói là do một nghệ thêu của cung đình thời vua chúa đặc biệt thêu tặng nhà họ Trần.
Loại chỉ thêu trên giày là loại chỉ thêu cực kỳ quý hiếm, thời hiện đại bây giờ không làm ra được loại chỉ thêu này nữa, vậy nên đôi giày thêu này cũng trở nên quý báu vô cùng.
Thêm một điểm đặc biệt nữa, đó là đôi giày vải này có kích cỡ cực kỳ quy chuẩn, nó sinh ra là dành cho những người con gái có bàn chân thon đẹp, phải là chân thon đẹp thì mới mang vừa.
Vì kích cỡ quá mức đặc thù, vậy nên đôi giày thêu này tính tới thời điểm hiện tại cũng chỉ được mang có vài lần, hiếm hoi lắm bây giờ mới có người mang vừa…
Ba Yến một thân váy trắng liền dài chấm gót, tóc cài trâm phượng, chân mang giày vải thêu hoa, đẹp đẽ khí chất không một tỳ vết.
Lúc cô bước ra, phải nói là làm cho tất cả những người có mặt trong lễ Đạo Trần đều gần như sững người lại vài giây.
Về gương mặt xinh đẹp thì không bàn cãi rồi, nhưng khí chất, cái loại khí chất tiên tử này mới là thứ làm cho con người ta choáng ngợp.
Cô gái dâng hương năm nay của nhà họ Trần quả thật làm cho bàn dân thiên hạ phải loá mắt mà trầm trồ.
Nhất định cô Ba Thanh Yến sẽ trở thành chủ đề bàn tán cho toàn thể người dân xứ Gò trong những ngày tháng sau này rồi…
Bà Hai ngồi ở trên ghế, hôm nay bà ăn mặc cũng cực kỳ rực rỡ.
Chỉ có điều tâm tình của bà không được tốt, hay nói đúng hơn là đang rất khó chịu khi nhìn thấy người khác tỏa sáng.
Bà lúc này liền quay sang bên cạnh, bà kéo nhẹ tay bà Út Lựu, giọng bà rất thấp, vừa thấp vừa trách móc, bà hỏi.
– Cô Út không ra tay à? Sao cô nói với chị là cô ra tay kia mà?
Bà Út Lựu nhíu mày, mắt bà vẫn dõi theo Ba Yến, nhưng miệng vẫn trả lời chị dâu mình.
– Lụa đẹp vì người, tôi hết cách.
Chị có thấy khi nào mà tôi may ra bộ đồ đơn giản tới mức tối giản như vậy chưa? Tôi đã cố lắm rồi, nhưng cô ta đẹp thật, mà đẹp như vậy thì có mặc bao bố cũng vẫn đẹp.
Bà Hai không đồng ý với câu trả lời này của bà Út Lựu, bà bất mãn, cằn nhằn.
– Nếu biết cô không làm được chuyện, vậy thì tôi đã làm rồi.
Cũng là cô nói cô sẽ làm được, tôi mới để cho cô làm.
Bây giờ thì hay rồi, sau này có muốn dìm hình ảnh của cô ta cũng không được, nó ăn sâu vào đầu người dân xứ Gò rồi còn đâu hả cô Út?
Bà Út Lựu cũng không vừa gì, trực tiếp đớp trả luôn chị dâu mình.
– Chị Hai à, chị có giỏi thì sao không kéo cô ta xuống rồi đưa người của chị lên.
Rõ ràng là đến chị còn không động vào được cô ta, chị bắt tôi dìm cô ta là dìm thế nào? Tôi mà may ra bộ đồ tồi tàn thì tới chị cũng bị vạ lây, ở đó mà trách móc tôi.
Không có bản lĩnh là con Hạnh, chị đừng đổ cho người khác, nếu để con bé Nhung ở lại thì quá tốt rồi…
Nội bộ mâu thuẫn, bà Hai tín nhiệm giao nhiệm vụ dìm Ba Yến cho bà Út.
Bà Út cũng đã làm hết sức nhưng kết quả lại không qua được ý trời, Ba Yến chẳng những không bị dìm mà còn rạng rỡ ánh hào quang hơn bao giờ hết.
Nói thẳng ra thì bà Út cũng không phải vô dụng, bởi vì bộ quần áo này bà thiết kế rất đơn giản, không kiêu kỳ kiểu cách như những bộ quần áo của cô gái dâng hương ở các lần trước.
Bà đã cố ý dìm, cố ý thiết kế họa tiết kém sắc để dìm người mặc.
Nhưng chẳng qua là vì Ba Yến xinh đẹp hơn người, vậy nên khi cô mặc những bộ quần áo đơn giản thì lại càng toát lên khí chất thoát tục thanh cao vốn có.
Kết quả thì chẳng những là không dìm được Ba Yến, mà ngược lại còn giúp đẩy cô lên cao thêm mấy chục bậc, trở thành tượng đài nhan sắc của xứ Gò sau này, cũng đồng thời trở thành huyền thoại của cô gái dâng hương được ghi lại trong bút sách nhà họ Trần về sau!
Chú Mẩn đứng bên cạnh cậu Hai, kể từ khi Ba Yến bước ra rồi thực hiện các nghi thức dâng hương bái lạy mà chú đã dạy, chú thật sự chưa từng rời mắt khỏi cô.
Một phần là chú bị hút mắt bởi vẻ ngoài của cô, phần nữa là chú lo lắng sợ cô sẽ quên đi một động tác nào đó nên mới cố gắng đứng gần cậu Hai để có gì nhờ cậu Hai hỗ trợ cho cô.
Nhìn chăm chú một hồi, chú nhận ra là Ba Yến rất thuộc bài, động tác nhuần nhuyễn, thuần phục và khéo léo, chú lúc này mới thấy yên tâm trong lòng.
Lại quay sang nhìn cậu Hai, định bụng là khen ngợi cô Ba một vài câu, ai có dè lúc này lại nhìn thấy ánh mắt mê đắm hãnh diện của cậu Hai khi nhìn về phía cô Ba Yến…
Trong lòng chú thầm nghĩ… ái chà… phen này cậu Hai băng lãnh cao cao tại thượng thực sự đã trúng tiếng sét của ái tình rồi.
Ánh mắt này của cậu, nụ cười này của cậu… xem ra không lâu sau nhà họ Trần nhất định sẽ có hỷ tiệc!
Vui mừng trong lòng một chút, chú Mẩn cũng cho rằng là do cậu Hai có tình yêu nên dạo gần đây tiếp xúc gần cậu mới không thấy sợ hãi nữa.
Chỉ là đang trong lúc còn rất sảng khoái thì chú Mẩn đột nhiên phát hiện ra điều gì đó bất thường…
Sau lưng như rét buốt mà run lên, chú vội nhích tới gần sát cậu Hai, tay chú khều lấy tay cậu, miệng kề vào tai cậu, giọng chú vừa run vừa thốt lên.
– Cậu Hai… cô Ba… chân cô Ba sao lại run như vậy? Có chuyện rồi… hình như… cô Ba gặp chuyện gì rồi?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook