Mợ Hai Kỳ Bí Truyện
-
Chương 1
– Cậu Hai, tôi muốn làm vợ cậu!
– Ồ, vậy cô nói xem… cô có cái gì tốt để tôi phải cưới cô?
Cô có cái gì tốt sao? Theo cô nghĩ thì là có, nhưng cô lại không biết nên nói thế nào…
Cậu Hai ngồi trên ghế, cậu chậm rãi quan sát cô gái trước mặt, trong lòng cũng sinh ra sự ngạc nhiên nhất định.
Cô ba Yến này không có sợ cậu, ánh mắt cô nhìn cậu rất tĩnh, mặc dù có chút dao động nhưng là sự dao động khi gặp người lạ, chứ đây rõ ràng không phải là sự sợ hãi như cậu vẫn thường thấy.
Mà người nhìn thấy cậu không cảm thấy sợ, thì hoặc là người có tố chất đặc biệt, còn hoặc là… là người c-h-ế-t!
Bình thường cậu cũng không phải là người nói nhiều, nhưng lúc này rõ ràng là không thể nén xuống được cảm giác tò mò.
Cậu Hai nhướng nhẹ chân mày, cậu đột nhiên thấp giọng, dò xét hỏi cô gái đang đứng ở trước mặt.
– Cô Ba, cô thật sự… không thấy sợ tôi sao?
Ba Yến nghe cậu Hai hỏi, cô liền lắc đầu, thái độ thẳng thắn, không suy nghĩ mà trực tiếp trả lời.
– Không sợ.
Tôi thấy cậu bình thường mà.
Nghe cô trả lời bình tĩnh như vậy, cậu Hai lại càng tò mò, cậu ngồi thẳng lưng, lại tiếp tục hỏi.
– Tại sao không sợ? Ai gặp tôi cũng sợ, già trẻ lớn bé đều sợ tôi, lý nào cô lại không thấy sợ?
Ba Yến biết cậu Hai đây là người đặc biệt, mà cô cũng là vì cái đặc biệt này của cậu nên mới chạy tới đây.
Nói thế nào nhỉ, cậu đặc biệt, cô cũng đặc biệt, hai người cùng đặc biệt thì sợ gì nhau?
– Không thấy sợ, ngược lại tôi thấy rất dễ chịu.
Có người nói mệnh tôi cứng, chắc đó là nguyên do.
À, thì ra là mệnh cứng, bảo sao…
Nếu đã là người có mệnh cứng, vậy phải xem là cứng đến mức độ nào.
Cân nhắc trong lòng một chút, cậu Hai cảm thấy trước mắt vẫn nên giữ cô gái này ở lại.
Còn về phần cô gái này có giúp được gì cho cậu hay không, vậy thì phải đợi Ngao sư phụ xem qua rồi mới biết.
Cậu Hai nhướng mày, tay gõ cọc cọc lên mặt bàn theo tiết tấu, ánh mắt cậu nhìn chăm chú về phía cô gái trước mặt.
Trên mặt không có biểu hiện gì cụ thể, trước sau như một, âm hiểm thâm trầm.
– Được rồi, nếu cô Ba đã muốn làm vợ tôi… tôi cũng không thể phụ lòng cô Ba được.
Nhưng có vài điều, tôi nghĩ là tôi phải nói rõ với cô Ba trước.
– Cậu Hai nói, tôi xin nghe.
Âm thanh trầm thấp vang vọng khắp căn phòng, ngữ điệu rõ ràng, dứt khoát, cậu Hai cất giọng.
– Cô Ba muốn theo tôi, với tôi đây là chuyện quý, chỉ có điều… ở nhà tôi hiện giờ có tới hai cô gái cũng muốn làm vợ tôi, tôi không thể ưu tiên cho cô được.
Cô Ba chắc cũng đâu có lạ gì với nhà họ Trần tôi đúng không, tôi là con trưởng, vợ tôi cũng là con dâu trưởng, mà lựa chọn dâu trưởng thì rất khắc khe và phải dựa theo quy chế của họ tộc.
Bây giờ nếu cô Ba muốn chung chăn gối với tôi… vậy thì chỉ còn một cách… cô Ba phải ở đây… phải dựa theo quy tộc họ Trần để được lựa chọn.
Tất nhiên, cô Ba là tôi chọn… tôi sẽ ưu ái cho cô Ba một chút… không để cho cô Ba quá mức thiệt thòi.
Cô Ba, cô thấy sao? Được thì ở lại, không được thì cứ mở cửa rời đi, hai Phong tôi không làm khó cô.
Ba Yến đã tới đây, cũng đã lường trước được việc này từ lâu.
Cô chỉ lo là cô không ưa được cậu Hai này thôi, chứ nếu cô đã không bài xích người đàn ông nổi danh khủng bố nhất xứ Gò này, vậy thì cô còn sợ gì nữa.
Thời gian có hạn, cô không thể chần chờ thêm được nữa đâu…
Gật đầu, Ba Yến ngước gương mặt lấm lem nhìn thẳng vào cậu Hai, ánh mắt cô trong trẻo, lời nói cũng dứt khoát.
– Tôi đồng ý.
Tôi quý cậu Hai, mong là về sau sẽ được cậu Hai ưu ái mà… giúp đỡ.
– Không dám… cũng phải xem xem tôi với cô Ba có duyên không đã.
Được rồi, cô Ba đợi chút, tôi sẽ cho người sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho cô Ba trước.
Đợi tôi nói chuyện với người lớn trong nhà, sau đó sẽ tới cho cô hay tin.
– Dạ, cảm ơn cậu Hai.
Sắp xếp xong xuôi, cậu Hai cho người đưa cô Ba Yến về phòng nghỉ ngơi trước.
Cô Ba này vừa nãy mắc một cây mưa, vẫn nên để cô ta thay quần áo trước khi nhiễm bệnh.
Đợi sau khi cô Ba rời đi rồi, khoảng chừng 10 phút sau, một người đàn ông da dẻ đen nhẹm đi vào.
Anh ta đi tới trước mặt cậu Hai, nghiêm chỉnh lên tiếng báo cáo.
– Sắp xếp chỗ nghỉ cho cô Ba xong rồi thưa cậu Hai, dì Thảo chắc sẽ báo lại chuyện này cho bà Hai biết nhanh thôi, vừa nãy dì ấy đã nhìn thấy tôi và cô Ba Yến.
Cậu Hai không có biểu cảm gì khác thường, cậu khẽ gật đầu, sau đó cất giọng.
– Trước sau gì cũng phải biết, biết trước vậy lại càng tốt, tôi đỡ phải nói nhiều.
A Đông đi theo cậu Hai đã lâu, lần này đột nhiên thấy cậu Hai giữ lại một cô gái, mà cô gái này lại không bị doạ sợ khi tiếp xúc với cậu Hai.
Có chút tò mò trong lòng, anh ấy liền hỏi.
– Nhưng mà cậu Hai… sao cậu lại giữ cô Ba Yến?
Cậu Hai cũng không có ý giấu giếm người thân cận làm việc cho mình, tin tưởng thì mới dùng người, đã không tin thì sẽ không dùng.
– Chú không nhận ra điểm khác lạ sao?
– Cô Ba Yến… không sợ cậu Hai?
Cậu Hai khẽ gật đầu, lời nói nghiêm túc.
– Phải, cô gái này giống chú, không sợ tôi.
Cũng không biết là do mệnh của cô ta cứng giống chú hay là có lý do gì khác.
Nhưng đã có cô gái không sợ tôi, tôi nghĩ là tôi nên giữ lại, đợi Ngao sư phụ đến nhìn qua một chút là rõ.
A Đông hiểu ý của cậu chủ nhà mình, anh theo cậu Hai đã lâu, làm sao không hiểu được chuyện khó của cậu Hai.
Nếu cô Ba Yến này đã không sợ cậu Hai, vậy thì rất có khả năng, cô ấy sẽ được cậu Hai đặc biệt chọn làm vợ.
Chỉ là có chuyện này, anh nghĩ vẫn nên nói cho cậu Hai biết rõ ràng một chút…
Bước gần đến trước mặt cậu Hai, A Đông cúi thấp đầu, nghiêm túc lên tiếng.
– Cậu Hai… có chuyện này tôi nghĩ là tôi nên nói trước cho cậu biết.
Cô Ba Yến là con gái ruột của ông Phú, cũng là cháu gái của…
Cậu Hai cắt ngang lời A Đông, thái độ của cậu điềm nhiên, không có chút gì lo lắng, ngược lại trên mặt còn thoang thoảng ý hài lòng.
– Tôi biết, lai lịch của cô Ba Yến tôi đã từng nghe qua.
Chú yên tâm, trước khi giữ người tôi cũng đã tính trước mọi chuyện.
Trước mắt thì cứ giữ người, chú để ý cô Ba, tạm thời đừng để mọi người gây phiền đến cô ấy.
Được rồi, chú ra ngoài đi, à, liên lạc với Ngao sư phụ giúp tôi.
A Đông biết cậu chủ nhà mình có tính toán riêng, vậy nên anh cũng không nói thêm gì, yên tâm tin tưởng cậu Hai mà ra ngoài làm việc, sẵn tiện liên lạc với Ngao sư phụ theo ý của cậu Hai.
Đợi khi A Đông ra ngoài, cửa phòng vừa được đóng kín lại, cậu Hai đã không nhịn được mà thả lỏng cơ thể, tản quanh trong không trung là một cỗ không khí đen nồng đậm.
Ngao sư phụ đã nói, kiếp này không biết có tìm được một cô gái nào chịu được mệnh kiếp lớn của anh hay không.
Hiếm có người nào tiếp xúc với anh mà không sợ hãi, nhẹ là run rẩy không dám nhìn vào anh, còn nặng là trực tiếp đổ bệnh.
Lần này đột nhiên gặp được cô Ba Yến, trong lòng anh bắt đầu nhen nhúm lên một tia hy vọng.
Chỉ cần cưới được vợ, sinh một đứa con, trai hay gái gì cũng được… như vậy là đủ với anh.
Gia tài của nhà họ Trần này, anh không tin là anh không giữ được!
*
Sự xuất hiện bất thình lình của Ba Yến làm cho nhà họ Trần rúng động.
Một ngày, hai ngày trôi qua, cứ tưởng là không có vấn đề gì, nhưng cho đến ngày thứ ba, bà Hai cuối cùng cũng không nhịn nổi mà cho gọi Ba Yến tới để hỏi chuyện.
Đây cũng là lần xuất hiện công khai đầu tiên của Ba Yến sau khi tới nhà họ Trần, vậy nên cũng đặc biệt thu hút ánh mắt và sự tò mò của vô số người.
Bởi ai mà không biết, cô Ba Yến là đệ nhất mỹ nữ ở xứ Gò này, nhan sắc phải gọi là có một không hai!
Đứng trước mặt bà Hai, Ba Yến không giấu được sự hồi hộp, bởi cô trước giờ rất ít khi xuất hiện trước mặt nhiều người.
Lúc này trong phòng khách cũng không phải chỉ có một mình bà Hai, mà còn có thêm gần chục người nữa.
Ai cũng nhìn cô chăm chăm, soi mói cô từ đầu tới chân, làm cho một người vốn dĩ đã quen với những chuyện kinh thiên động địa như cô cũng không nhịn được mà cảm thấy hoang mang trong lòng.
Khiếp thật! Đám người trước mặt này đang xem cô là khỉ ở trong sở thú à? Sao chỉ toàn mở to mắt lên rồi nhìn cô mà không nghe thấy ai nói gì hết chơn vậy nhỉ?
Bà Hai là mẹ của cậu Hai, bà bình thường là người khó tánh hét ra lửa, nhưng mà lúc nãy khi nhìn thấy Ba Yến bước vào, bà vẫn là bị kéo hồn đi mất.
Bây giờ thì bà đã biết vì sao mà đứa con trai kì dị của bà lại đột nhiên muốn giữ một đứa con gái ở lại trong nhà rồi.
Người có gương mặt đẹp đến mức bất thường như thế này, đến bà còn thấy dao động nữa chứ nói chi là con trai của bà… Ba Yến này là quá mức xinh đẹp rồi!
Bà Hai hết nhìn Ba Yến rồi đến quay sang nhìn dì Thảo, là người thân cận đi theo làm việc cho bà, bà khẽ nghiêng đầu, thấp giọng hỏi.
– Dì có nhầm không, đây thiệt sự là cháu gái của… Thanh Hà?
Dì Thảo nghiêm túc gật đầu.
– Em chắc mà bà Hai, cô gái này tên là Thanh Yến, con gái của ông Phú, cháu gái ruột của cô Thanh Hà.
Chính cô Ba Yến này đã xác nhận với em như vậy, không nhầm được đâu.
Ngồi bên cạnh bà Hai là bà Út Lựu, người phụ nữ này là cô Út của cậu Hai, vừa nghe dì Thảo trả lời, bà ấy đã xen vào lên tiếng, thái độ cực kỳ ghét bỏ Ba Yến.
– Chắc nhầm đúng không? Chứ con Hà xấu như quỷ đó mà có đứa cháu gái đẹp tới như vậy? Hay con nhỏ này không phải là con gái của thằng cha Phú?
Dừng chút, cũng không đợi dì Thảo xác nhận lại, ánh mắt dao găm của bà Út liền phóng thẳng về phía Ba Yến, bà khinh khỉnh cất giọng hỏi cô.
– Nè, nói coi… mày tên gì? Con nhà ai? Tới đây làm gì? Có ý đồ gì hả?
Một loạt câu hỏi như đang hỏi cung vang lên, Ba Yến nhíu mày nhìn về hướng phát ra tiếng nói, trong lòng cô có phần không hài lòng về người phụ nữ đang ngồi ở trên ghế kia.
Cô biết bà ấy, bà ấy là Út Lựu, cũng chính là người có thù với cô út nhà cô.
Mà có lẽ là bà ấy cũng biết cô, ánh mắt bà ấy nhìn cô rõ ràng toàn là ý thù địch và ghét bỏ, trừng mắt như là muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Để cô nghĩ xem, bây giờ nên đối phó với người nhà họ Trần này như thế nào đây?
Thấy Ba Yến chưa kịp trả lời, bà Út Lựu đã không chờ được mà cáu gắt quát lên.
– Mày bị câm hả? Hay mày bị điếc?
Ba Yến nhíu mày, cô thật sự rất không ưa được người phụ nữ này, tánh khí ngang tàn vô duyên, đã vậy thì cô… không trả lời luôn… để xem bà ta làm gì được cô!
Một người hỏi, một người cố thủ im thinh không trả lời.
Mà Ba Yến càng im lặng thì càng chọc điên bà Út, khiến cho bà ấy không nhịn được mà bật người đi thẳng tới chỗ Ba Yến, khí thế hung hãn muốn đánh người.
Có điều Ba Yến cũng không quá sợ hãi, một chút sức lực gà vịt này của bà Út chắc chắn là không bì được với sức gánh nước mấy cây số của cô rồi.
Muốn đánh được cô, vậy thì mời đi học võ một khóa rồi quay lại đây thách đấu với cô sau đi.
– Mày! Có đẹp nghiêng nước nghiêng thành thì cũng là thứ vứt đi thôi, đã tới đây quỵ lụy cháu tao mà cũng cố tỏ ra thanh cao.
Mày với con Hà là cùng một giuộc… đừng chọc điên tao!
Bà Út hùng hổ vừa mắng xối xả vừa nhào nhanh về phía Ba Yến, mà Ba Yến cũng đã thủ sẵn thế phòng bị cho mình.
Chỉ có điều ngay lúc bà Út định vung tay tát vào mặt Ba Yến thì bên ngoài cửa liền có tiếng bước chân người đi vào.
Mà người vừa bước vào này, vừa vặn lại là… cậu Hai!
Một thân khí đen nặng nề bước vào phòng, cậu Hai chỉ vừa xuất hiện thì đã làm cho không khí trong phòng khách lạnh xuống.
Bà Út vừa nãy còn hung hăng, lúc này cũng tự nhiên rụt tay về, dè chừng nhìn về phía cháu trai.
Mà không chỉ bà Út, tất cả những người có mặt ở trong phòng khách này, ngoại trừ Ba Yến thì ai cũng đều có cảm giác giống như bà Út Lựu.
Bọn họ rất sợ khi phải đối diện và tiếp xúc với cậu Hai, là sợ loại khí chất âm trầm lạnh lẽo kỳ lạ trên người cậu tản ra, là sợ nhìn vào đôi mắt đen láy sâu hút của cậu, cũng là sợ sẽ bị khí chất bức người này của cậu áp chế đến nghẹt thở…
Ở nhà họ Trần này, cậu Hai như một người lập dị có quyền lực khủng bố, không ai thích tiếp xúc với cậu, không ai dám ở gần cậu, tất cả mọi người điều kiêng kị cậu… bởi vì bọn họ không chịu được khí chất nặng nề âm trầm toả ra từ người cậu.
Đây là khí chất bẩm sinh của cậu Hai, cậu càng lớn, cái loại khí chất âm trầm này càng nặng, hay nói đúng hơn là phải dùng hai chữ “u ám”.
Bọn họ còn đồn thổi ra bên ngoài, là hễ ai tiếp xúc lâu với cậu, mệnh cứng thì không sao, chứ nếu là người có mệnh yếu thì kiểu gì cũng sẽ ngã bệnh từ bệnh nhẹ cho đến bệnh liệt giường.
Bọn họ còn nói, đã có mấy mạng người c-h-ế-t bất đắc kỳ tử liên quan đến cậu Hai, hết thảy người c-h-ế-t đều là người từng tiếp xúc lâu với cậu.
Chỉ là những lời đồn này không biết đúng hay sai, cũng chỉ là lời đồn, không ai dám nói bừa, cũng không ai dám nhiều lời đắc tội với cậu Hai.
Cậu Hai vừa bước vào, trên mặt mang ý cười nhàn nhạt không chân thật.
Cậu bước thẳng đến bên ghế, ung dung ngồi xuống, không ngồi cùng phía với bà Hai, mà là ngồi ở đối diện.
Cậu từ tốn nhìn quanh một lượt những người đang có mặt ở trong phòng, không tỏ ra biểu cảm gì khác thường, lại nghe giọng cậu nhàn nhạt cất lên.
– Sao đông vui vậy? Sinh nhật của ai à? À, cô Út sao thế? Vừa nãy định đánh ai sao?
Bà Út Lựu bị cậu Hai hỏi thẳng, lại nhìn về phía cháu trai, bị ánh mắt của cháu trai dọa sợ.
Bà thoáng chốc cảm thấy tê lạnh da đầu, khí thế hung hãn bị áp xuống cực điểm, giọng bà khẽ run mà trả lời.
– À đâu có, đã đánh ai đâu… không có.
Cậu Hai khẽ nhịp đầu, biểu cảm giảo hoạt khó lường.
– Ra là cô Út không đánh ai, vậy mà con còn tưởng ai chọc giận cô Út của con chứ…
Dừng chút, cậu Hai lại hướng mắt nhìn về phía Ba Yến, giống như là giật mình khi nhìn thấy cô, cậu nhướng mày, ngạc nhiên hỏi.
– Cô Ba? Cô Ba cũng ở đây sao? Nghe nói cô Ba bệnh? Đã đỡ hơn chưa?
Ba Yến trước là đánh giá cao về khả năng ứng biến diễn xuất của cậu Hai, sau là cô cũng phụ họa theo cậu, vờ tỏ ra mong manh yếu đuối.
– Dạ đỡ hơn rồi thưa cậu.
Cậu Hai lại hỏi, là giọng điệu quan tâm có thừa.
– Ừm, trông sắc mặt cô Ba còn yếu quá, nếu mệt thì ở phòng nghỉ, tới đây làm chi? Về phòng đi, lát nữa tôi tới thăm cô Ba, sẵn tiện có vài chuyện muốn nói.
Ba Yến biết là cậu Hai muốn “giải cứu” cô khỏi người nhà cậu, mà thật ra thì cô cũng không muốn tới đây trong lúc này, vậy nên cô liền nghe theo lời của cậu Hai, uyển chuyển lễ phép chào hỏi người nhà của cậu rồi nhẹ nhàng trở về phòng.
Ba Yến rời đi một cách nhẹ nhàng, bà Út Lựu vốn dĩ không muốn để Ba Yến đi, nhưng khi bắt gặp ánh mắt đen láy của cháu trai, bà đột nhiên chột dạ, không có ý định ngăn cản Ba Yến rời đi nữa.
Đợi Ba Yến đi rồi, bà Hai, mẹ của cậu Hai lúc này mới dám quay sang nghiêm túc nói chuyện với con trai.
Mặc dù ngay cả bà cũng rất áp lực khi đối diện với con trai của bà, nhưng có vài chuyện, bà không thể không nói.
– Phong nè, con giữ cô Ba này ở lại nhà mình là có ý gì?
Cậu Hai đối diện với câu hỏi của mẹ, cậu không xao động, chỉ thoải mái đáp lời.
– Con không có ý gì, chẳng qua thấy vừa mắt cô Ba nên giữ lại.
Bà Hai nhíu mày, khí thế tăng lên, bà liền hỏi.
– Vừa mắt? Tức là con muốn… cưới cô Ba đó?
Cậu Hai thản nhiên gật đầu xác nhận.
– Nếu được thì con sẽ cân nhắc đến chuyện hỏi cưới, con…
– Không được!
– Không được!
– Không được!
Cậu Hai còn chưa nói hết câu thì đã nghe một loạt âm thanh hùng hồn gấp gáp vang lên.
Trong đấy có giọng của bà Hai, giọng của bà Út, còn có thêm cả giọng của cô út Nhung, là một trong hai người mà bà Hai muốn cậu Hai chọn lựa để cưới.
Ba người hô “không được” cùng đồng loạt nhìn nhau, mỗi người một suy nghĩ riêng, nhưng bọn họ có chung một đích đến đều là không muốn cậu Hai cưới cô Ba Yến.
Mà cậu Hai nhìn một màn này của người nhà, cậu thoáng cười nhạt trong lòng, không đợi cho người nhà có cơ hội múa võ mồm, cậu liền lên tiếng phủ đầu trước.
– Chuyện này là chuyện riêng của tôi, các người ra ngoài trước đi, tôi muốn nói chuyện riêng với mẹ tôi.
Mặc dù cậu Hai có thần khí trông rất thâm trầm khủng bố, nhưng bình thường tính tình của cậu cũng không tệ, không phải kiểu người hở cái là đánh, hở cái là chửi mắng người khác.
Nhưng thái độ lúc này của cậu có chút nghiêm túc, cộng thêm khí chất âm u có sẵn, khiến cho cả đám người đều bị doạ sợ, mặc dù không phục nhưng cũng không dám chống lại ý của cậu.
Hết cách, bọn họ chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng đứng dậy rồi kéo nhau lục tục ra bên ngoài, bao gồm luôn cả bà Út Lựu.
Trời sinh ra những người có khí thế hung hãn dọa người như cậu Hai quả thật là làm cho người khác cảm thấy khó chịu mà.
Nhìn mặt cậu thôi đã thấy ngột ngạt áp lực rồi, làm sao có thể chống đối hay là ngồi xuống thương lượng với cậu được đây.
Mà cũng chẳng hiểu làm sao cậu Hai lại có khí chất khủng bố người khác như vậy, trần đời này chắc chỉ có một mình cậu Hai nhà họ Trần này là như thế, chứ ai mà cũng như cậu, vậy thì trần gian này chắc sẽ loạn mất!
Bước ra ngoài, cô út Nhung đi theo sau bà út Lựu, cô ấy bước nhanh đến song song bên cạnh bà, biểu cảm vùng vằn khó chịu, cô ấy hỏi.
– Cô Út… sao cậu Hai lại muốn giữ lại cô Ba Yến vậy hả cô?
Bà Út Lựu tánh nết cổ quái, nóng giận thất thường, trong người đang bực bội, lại nghe Út Nhung hỏi vơ, bà liền soạn miệng, lớn tiếng quát.
– Sao tao biết! Hổng phải do mày với con Hạnh không lấy lòng được thằng Phong nên nó mới phải đi tìm tới con Yến đó hay sao? Tụi bây vô dụng rồi giờ hỏi tao, tao biết cái đách gì mà hỏi!
Út Nhung uất ức nhìn bà Út Lựu, trong lòng vốn dĩ đang rất tức giận nhưng cũng không dám cãi lại.
Ai biểu cậu Hai không ưng cô chứ, nếu cậu ưng cô thì cô đâu có sợ người đàn bà hung dữ này… cô mà là mợ Hai rồi thì cô còn sợ ai nữa… tức thật mà!
Khác với cô Út Nhung, cô Hai Hạnh có vẻ điềm tĩnh trầm lắng hơn nhiều.
Biết bà Út Lựu đang không vui, vậy nên cô cũng không cho ý kiến, có bị mắng cũng yên lặng nghe mắng, không cáu kỉnh, cũng không tỏ ra ủy khuất.
Cô đã được họ tộc đưa tới nhà họ Trần này, vậy thì nhất định cô phải được chọn làm mợ Hai.
Không cần biết cậu Hai bây giờ ưng ý ai, nhưng dưới sự yêu thích của bà Hai dành cho cô, cô không tin là cô không đấu lại cô Ba Yến kia.
Cơ hội của cô còn quá nhiều, phần trăm thắng là quá lớn, cần gì phải vội vàng phản ứng gây gắt như cô út Nhung kia.
Hừm, người nhà họ Trần này cần một cô con dâu trưởng toàn năng… mà nói về toàn năng thì cô tin là cô chắc chắn sẽ đạt yêu cầu.
Bên ngoài nhốn nháo một trận, kết quả vẫn là ai về phòng người đó, không dám sớ rớ ở bên ngoài vì sợ cậu Hai và bà Hai mắng.
Mà lúc này ở trong phòng khách chỉ còn mẹ con cậu Hai, hai người cũng thoải mái hơn, không dè dặt người khác mà trực tiếp vào thẳng câu chuyện.
Bà Hai vẫn còn ái ngại không dám nhìn thẳng vào mắt con trai mình, vì bà sợ đến tối khi ngủ sẽ phải nằm mơ gặp ác mộng.
Vậy nên khi nói chuyện với con, bà chỉ nhìn lên trên tóc hoặc là nhìn xuống miệng con, ít khi nào dám nhìn thẳng vào mắt để nói chuyện, trừ những lúc tâm trí bà kinh hãi hoặc là bị mất khống chế.
Lúc này cũng là như vậy, bà Hai nhìn thoáng qua con trai, sau đó là cất giọng nghiêm túc hỏi chuyện.
– Con nói con ưng bụng cô Ba Yến… vậy con có nghĩ tới gia cảnh cô Ba chưa? Còn cô Út Nhung với cô Hai Hạnh… con định làm sao? Phía cô Út Nhung thì dễ nói chuyện đi, nhưng còn cô Hai Hạnh… chỗ thân quen đâu phải chuyện giỡn chơi đâu con trai?
Bà Hai không đồng ý chuyện con trai có ý muốn cưới Ba Yến làm vợ, bà là người đầu tiên lên tiếng phản đối.
Chỉ là cậu Hai không phải đứa con quá mức nghe lời mẹ, cậu có suy nghĩ riêng của cậu, cũng có quyền lực nhất định, vậy nên cậu liền lên tiếng đáp trả.
– Nhà mình từ khi nào muốn làm cái gì cũng phải nghĩ tới người ngoài vậy? Nhà họ Trần này xuống cấp tới như vậy rồi hả mẹ? Phải để con trai của mẹ ra kết liên hôn gia tộc rồi à?
Bà Hai nhất thời cứng họng không biết nên nói cái gì, bởi câu hỏi này của con trai bà quá thẳng thắn đi, khiến cho bà không biết phải dùng lý do gì để tiếp tục khuyên ngăn con trai.
Mà cậu Hai cũng không để cho mẹ mình có thêm lý do khác để chèn ép, cậu lúc này liền nói tiếp, thái độ nghiêm túc, không trịch thượng, cũng không yếu thế.
– Con nói con vừa ý cô Ba, cũng chỉ là vừa ý, không phải đòi sống đòi chết muốn cưới cho bằng được, chuyện này mẹ có thể yên tâm.
Chỉ là, chắc mẹ cũng biết con trai mẹ khác người… mà cô Ba Yến này… cô ta không có sợ con…
Bà Hai nghe tới đây thì sững sốt, bà giống như không tin, liền hỏi lại.
– Con nói sao? Cô Ba Yến… không sợ con?
– Không sợ.
Bà Hai vẫn là không tin được, bà lại phải hỏi lại một lần nữa.
– Có thiệt là không sợ con không? Hay nó giả vờ?
Cậu Hai chịu thua trước sự ngoan cố của mẹ mình, cậu nhẫn nại trả lời.
– Giả vờ hay không thì chưa biết, nhưng hiện tại bây giờ… cô gái này không sợ con, đây là sự thật.
Con trai đã trả lời chắc nịch như thế, bà Hai có muốn không tin cũng không được.
Bà im lặng bình tâm lại, suy nghĩ trước sau cẩn thận, biết tính con trai cứng rắn, vậy nên bà chỉ có thể chiều theo ý của con, uyển chuyển mềm mại mà xuôi theo ý của con trai để đạt được mục đích.
Lúc này, đột nhiên bà Hai lại thở dài một hơi, biểu cảm của bà dịu xuống, như là vừa mừng rỡ, cũng như là vừa lo lắng, giọng bà rất êm tai.
– Nếu có người không sợ con… mẹ tất nhiên là mừng rồi.
Chẳng qua là… mẹ sợ con bị người ta gạt, bởi lẽ cô Ba Yến này cũng đâu phải người đơn giản… chắc chắn là có mục đích riêng…
Cậu Hai nhếch khẽ chân mày nhìn mẹ mình, giọng cậu nhàn nhạt.
– Ý mẹ muốn nói đến chuyện của cô Út và cô Hà, cô ruột của Ba Yến trước kia sao? Mẹ sợ cô Ba Yến tới đây là để trả thù cho cô của mình?
Bà Hai lắc đầu, giọng bà trầm thêm xuống, ý tứ giấu giếm, trông rất bí ẩn nghiêm trọng.
– Đúng thiệt là mẹ cũng có nghĩ tới chuyện này, nhưng chuyện khiến mẹ lo lắng… lại là chuyện khác nữa…
– Chuyện khác nữa? Là chuyện gì?
Bà Hai lúc này cũng không tiếp tục úp mở bí ẩn, bởi chuyện này thật ra là có phần nghiêm trọng.
Nghĩ tới nghĩ lui một chút, bà quyết định nói rõ cho con trai biết, để tránh gây họa về sau.
– Thật ra thì… chắc con vẫn chưa quên chuyện của Nhã Ngọc đúng không? Mà cô Ba Yến này… hình như là vì cái c-h-ế-t của Nhã Ngọc mà tới…
Cậu Hai kinh ngạc khi nghe mẹ nhắc tới Nhã Ngọc, cậu biết thừa nếu không phải là chuyện quan trọng thì mẹ cậu chắc chắn sẽ không nhắc tới cô gái tên Ngã Ngọc kia…
Nhã Ngọc… cô Ba Yến thì có liên quan gì tới Nhã Ngọc?
Tay cậu Hai thoáng chốc run run, cậu phải co tay lại thành nắm đấm để cho mẹ cậu không phát hiện ra được là cậu đang bắt đầu kích động trong lòng.
Chỉ là cậu quên đi mất một chuyện, một khi mà tâm tình cậu có biến chuyển, vậy thì thần khí trên người cậu sẽ càng âm u lạnh lẽo đến cực hạn.
Mà sự áp bức của năng lượng tiêu cực này, bà Hai quả thật không chịu đựng nổi, rất bức ép người…
Cậu Hai càng nghĩ tới Nhã Ngọc, nghĩ tới cái c-h-ế-t của cô… trong lòng cậu càng cảm thấy rối bời.
Nhã Ngọc là cái tên mà cậu chôn giấu rất sâu ở trong lòng, cậu sợ nghe người khác nhắc đến tên cô, cậu sợ phải nhớ về cô, thật sự rất sợ…
Ba Yến… cô ta rốt cuộc là ai? Cô ta không sợ cậu, cô ta có liên quan tới Nhã Ngọc… cô ta thật sự muốn cái gì?
Cô ba Thanh Yến… người này… thật sự có nên giữ lại hay không?!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook