Mở Cửa Hàng Trong Thế Giới Ác Mộng
-
Chương 14-1
Năm phút sau–
Dáng người nhỏ nhắn cùng với dáng người cao gầy đứng ở quầy lễ tân của học viện đào tạo Đức Nhã, rồi sau đó kiễng chân mở hai cánh tủ giấu sau bàn phục vụ.
Sau khi cánh cửa tủ được mở ra, thứ lộ ra trước mặt hai "người" là từng đống đồ vật nhỏ được xếp ngay ngắn, hầu hết đều chưa được mở ra và trông như mới tinh. Trong tủ này có đồ ăn vặt, đồ chơi và cả đồ dùng học tập, thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy màu sắc rực sỡ.
Chỉnh cặp kính đang trượt xuống sống mũi, Tô Tử Mặc đột nhiên nhìn thấy một đống ghi chú xuất hiện ngay trước mắt, tay trái của anh đang cầm tay Bành Bành bắt đầu hơi run lên.
Làm giàu chỉ qua một đêm …… có lẽ chính là cái cảm giác này đi, phải không?
[Sách bài tập dòng kẻ ngang thương hiệu Ác mộng (không có sao)
[Số lượng: 20]
[Giá: 1 nguyên]
[Mô tả: Cuốn sách bài tập thông thường, bạn cũng có thể ghi lại những cơn Ác mộng của mình trên những dòng kẻ ngang trống. ]
[Hộp kẹo thương hiệu Ác mộng (Không có sao)]
[Số lượng: 10]
[Giá: 1 nguyên]
[Mô tả: Kẹo đến từ thế giới Ác mộng có vị ngọt rất đặc biệt, và cũng có thể mang đến một loại ngọt ngào khác cho những giấc mơ đêm khuya.]
[Kẹo mút loại to thương hiệu Ác mộng (không có sao)]
[Số lượng:5]
[Giá: 1 nguyên]
[Mô tả: Kẹo mút đến từ thế giới Ác mộng có vị ngọt rất đặc biệt, và cũng có thể mang đến một loại ngọt ngào khác cho những giấc mơ đêm khuya.]
[Hàng nhái của búp bê cầu nắng thương hiệu Ác mộng (không có sao)]
[Số lượng: 3]
[Giá: 1 nguyên]
[Mô tả: Vì là hàng nhái kém chất lượng nên không có chức năng cầu nắng hay thu hút khách hàng, nhưng do được sản xuất bởi thương hiệu thế giới Ác mộng nên có thể thu hút một số thời tiết đặc biệt.]
[Gấu Teddy thương hiệu Ác mộng (không có xếp hạng sao)]
[Số lượng: 2]
[Giá: 2 nguyên]
[Mô tả: Tốt nhất không nên để trẻ em và đồ chơi một mình ở trong phòng vào ban đêm... Đùa thôi.]
[Đồng hồ dành cho trẻ em của thương hiệu Ác mộng (không có sao)]
[Số lượng: 1]
[Giá: 1 nguyên]
[Mô tả: Đã thêm chức năng gọi điện mà con người đặc biệt thích, nhưng ai dám chắc đầu dây bên kia thực sự là người mình quen... Tất nhiên đây chỉ là một trò đùa.]
“Anh có chắc đây là thứ anh muốn không?” Bành Bành còn chưa kịp phản ứng thì đôi mắt của cậu chuyển từ màu xám nhạt trở lại bình thường, cậu nói với vẻ khó hiểu, “Nói chung, các trường đào tạo sẽ có một số giải thưởng cho học sinh, nhưng những thứ này tuy chưa sử dụng nhưng để ở đây rất lâu, dù sao tầng này cũng không có học sinh …… Có lẽ những người đó nói đúng, nơi này chỉ là một cái ác mộng không thể thoát ra."
Tô Tử Mặc nhìn chằm chằm Bành Bành, cảm thấy rằng lý do khiến cậu khác biệt đến vậy là do cậu ta đã được nghe quá nhiều thông tin từ người rèn luyện, cái mà mà lẽ ra cậu ta không nên biết.
“Đây chính là những thứ tôi cần.” Tô Tử Mặc mỉm cười gật đầu.
“Vậy thì anh muốn gì?” Bành Bành nhìn lên cái tủ cao hơn mình, tựa hồ không có hứng thú với những món quà nho nhỏ mà trẻ con hay thích, không hiểu sao Tô Tử Mặc lại muốn tìm những thứ này..
“Tất cả đều muốn.” Tô Tử Mặc cẩn thận đặt nhạc phổ và chiếc ô đen lên quầy lễ tân, đặt chiếc túi ba lô xuống, mở hết khóa kéo, nó khôi phục lại hình dáng ban đầu của chiếc túi leo núi siêu khổng lồ. Mặc dù trong tủ có nhiều đồ nhưng chúng chỉ là đồ dùng nhỏ thôi, do vậy do tất cả chúng vào túi leo núi cũng không thành vấn đề.
Bành Bành: "......"
Đầu tiên Tô Tử Mặc cho những thứ nhỏ vào túi leo núi, cuối cùng mới đặt chiếc ô đen và nhạc phổ vào sau, để đảm bảo rằng hai thứ quan trọng nhất sẽ không bị hư hỏng do sự va đập của những thứ khác.
Tuy biết ô đen cùng nhạc phổ sẽ có chút khác biệt so với mấy đồ không có sao, nhưng Tô Tử Mặc vẫn muốn thận trọng hơn chút.
Một lúc sau, nhìn chiếc túi leo núi căng phồng vì bị nhét đầy, Tô Tử Mặc đeo lên nhưng không cảm thấy có thêm trọng lượng, nhưng anh biết rằng so với những sản phẩm hiện có trong cửa hàng "An Vu Nhất Ngung", lần này thu hoạch được rất nhiều đồ vật.
Tô Tử Mặc đeo túi ba lô và nhìn chằm chằm vào chiếc tủ trống trước mặt anh một lúc, với vẻ mặt tràn đầy suy tư.
Trong vẻ mặt bối rối của Bành Bành, Tô Tử Mặc bất ngờ giật một chiếc nút tay áo của mình và đặt nó ở vị trí dễ thấy ở quầy lễ tân. Mặt trên của nút tay áo không phải được khảm pha lê hay đá quý mà là một viên kim cương nhỏ, tuy không phải là đồ vật vô giá nhưng giá trị của nó vượt xa những thứ trong túi leo núi của Tô Tử Mặc.
Cái khách sạn trong thế giới Ác mộng trước đã bị hoang tàn từ rất lâu rồi, nhưng hiện giờ Tô Tử Mặc dường như là ở một tòa nhà văn phòng bình thường, cho nên cho dù không có "người" sẽ quan tâm đến việc thiếu mấy thứ lặt vặt linh tinh này, Tô Tử Mặc cũng cảm thấy rằng anh đã phải để lại một cái gì đó.
Anh thậm chí không có một xu trên người, và thứ có thể có giá trị có lẽ là những chiếc cúc áo trên người anh.
Mặc dù giá cao hơn mấy thứ đồ chơi nhỏ kia, nhưng thứ mà Tô Tử Mặc cần bây giờ không phải là kim cương, mà là những thứ hàng hóa này.
Sau khi sắp xếp mọi thứ, Tô Tử Mặc liếc nhìn nơi sâu nhất của hành lang phía sau, ngay sau khi anh và Bành Bành rời khỏi phòng học âm nhạc, ánh đèn trong phòng học, tiếng đàn piano và cả giọng nói không ngớt của người rèn luyện đều biến mất.
Tô Tử Mặc không biết nhiệm vụ thứ hai của họ là gì. Nếu nhiệm vụ đó là để sống sót qua thế giới Ác mộng này, hoặc để Bành Bành, người bị nghi ngờ là "lệ quỷ" trong thế giới Ác mộng rời đi, thì những người rèn luyện khác ngoại trừ Cao Dương chắc đã thông quan và rời đi.
Còn Cao Dương đang bị nhốt ở nơi đó, chỉ sợ sẽ bị "lột da".
Dáng người nhỏ nhắn cùng với dáng người cao gầy đứng ở quầy lễ tân của học viện đào tạo Đức Nhã, rồi sau đó kiễng chân mở hai cánh tủ giấu sau bàn phục vụ.
Sau khi cánh cửa tủ được mở ra, thứ lộ ra trước mặt hai "người" là từng đống đồ vật nhỏ được xếp ngay ngắn, hầu hết đều chưa được mở ra và trông như mới tinh. Trong tủ này có đồ ăn vặt, đồ chơi và cả đồ dùng học tập, thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy màu sắc rực sỡ.
Chỉnh cặp kính đang trượt xuống sống mũi, Tô Tử Mặc đột nhiên nhìn thấy một đống ghi chú xuất hiện ngay trước mắt, tay trái của anh đang cầm tay Bành Bành bắt đầu hơi run lên.
Làm giàu chỉ qua một đêm …… có lẽ chính là cái cảm giác này đi, phải không?
[Sách bài tập dòng kẻ ngang thương hiệu Ác mộng (không có sao)
[Số lượng: 20]
[Giá: 1 nguyên]
[Mô tả: Cuốn sách bài tập thông thường, bạn cũng có thể ghi lại những cơn Ác mộng của mình trên những dòng kẻ ngang trống. ]
[Hộp kẹo thương hiệu Ác mộng (Không có sao)]
[Số lượng: 10]
[Giá: 1 nguyên]
[Mô tả: Kẹo đến từ thế giới Ác mộng có vị ngọt rất đặc biệt, và cũng có thể mang đến một loại ngọt ngào khác cho những giấc mơ đêm khuya.]
[Kẹo mút loại to thương hiệu Ác mộng (không có sao)]
[Số lượng:5]
[Giá: 1 nguyên]
[Mô tả: Kẹo mút đến từ thế giới Ác mộng có vị ngọt rất đặc biệt, và cũng có thể mang đến một loại ngọt ngào khác cho những giấc mơ đêm khuya.]
[Hàng nhái của búp bê cầu nắng thương hiệu Ác mộng (không có sao)]
[Số lượng: 3]
[Giá: 1 nguyên]
[Mô tả: Vì là hàng nhái kém chất lượng nên không có chức năng cầu nắng hay thu hút khách hàng, nhưng do được sản xuất bởi thương hiệu thế giới Ác mộng nên có thể thu hút một số thời tiết đặc biệt.]
[Gấu Teddy thương hiệu Ác mộng (không có xếp hạng sao)]
[Số lượng: 2]
[Giá: 2 nguyên]
[Mô tả: Tốt nhất không nên để trẻ em và đồ chơi một mình ở trong phòng vào ban đêm... Đùa thôi.]
[Đồng hồ dành cho trẻ em của thương hiệu Ác mộng (không có sao)]
[Số lượng: 1]
[Giá: 1 nguyên]
[Mô tả: Đã thêm chức năng gọi điện mà con người đặc biệt thích, nhưng ai dám chắc đầu dây bên kia thực sự là người mình quen... Tất nhiên đây chỉ là một trò đùa.]
“Anh có chắc đây là thứ anh muốn không?” Bành Bành còn chưa kịp phản ứng thì đôi mắt của cậu chuyển từ màu xám nhạt trở lại bình thường, cậu nói với vẻ khó hiểu, “Nói chung, các trường đào tạo sẽ có một số giải thưởng cho học sinh, nhưng những thứ này tuy chưa sử dụng nhưng để ở đây rất lâu, dù sao tầng này cũng không có học sinh …… Có lẽ những người đó nói đúng, nơi này chỉ là một cái ác mộng không thể thoát ra."
Tô Tử Mặc nhìn chằm chằm Bành Bành, cảm thấy rằng lý do khiến cậu khác biệt đến vậy là do cậu ta đã được nghe quá nhiều thông tin từ người rèn luyện, cái mà mà lẽ ra cậu ta không nên biết.
“Đây chính là những thứ tôi cần.” Tô Tử Mặc mỉm cười gật đầu.
“Vậy thì anh muốn gì?” Bành Bành nhìn lên cái tủ cao hơn mình, tựa hồ không có hứng thú với những món quà nho nhỏ mà trẻ con hay thích, không hiểu sao Tô Tử Mặc lại muốn tìm những thứ này..
“Tất cả đều muốn.” Tô Tử Mặc cẩn thận đặt nhạc phổ và chiếc ô đen lên quầy lễ tân, đặt chiếc túi ba lô xuống, mở hết khóa kéo, nó khôi phục lại hình dáng ban đầu của chiếc túi leo núi siêu khổng lồ. Mặc dù trong tủ có nhiều đồ nhưng chúng chỉ là đồ dùng nhỏ thôi, do vậy do tất cả chúng vào túi leo núi cũng không thành vấn đề.
Bành Bành: "......"
Đầu tiên Tô Tử Mặc cho những thứ nhỏ vào túi leo núi, cuối cùng mới đặt chiếc ô đen và nhạc phổ vào sau, để đảm bảo rằng hai thứ quan trọng nhất sẽ không bị hư hỏng do sự va đập của những thứ khác.
Tuy biết ô đen cùng nhạc phổ sẽ có chút khác biệt so với mấy đồ không có sao, nhưng Tô Tử Mặc vẫn muốn thận trọng hơn chút.
Một lúc sau, nhìn chiếc túi leo núi căng phồng vì bị nhét đầy, Tô Tử Mặc đeo lên nhưng không cảm thấy có thêm trọng lượng, nhưng anh biết rằng so với những sản phẩm hiện có trong cửa hàng "An Vu Nhất Ngung", lần này thu hoạch được rất nhiều đồ vật.
Tô Tử Mặc đeo túi ba lô và nhìn chằm chằm vào chiếc tủ trống trước mặt anh một lúc, với vẻ mặt tràn đầy suy tư.
Trong vẻ mặt bối rối của Bành Bành, Tô Tử Mặc bất ngờ giật một chiếc nút tay áo của mình và đặt nó ở vị trí dễ thấy ở quầy lễ tân. Mặt trên của nút tay áo không phải được khảm pha lê hay đá quý mà là một viên kim cương nhỏ, tuy không phải là đồ vật vô giá nhưng giá trị của nó vượt xa những thứ trong túi leo núi của Tô Tử Mặc.
Cái khách sạn trong thế giới Ác mộng trước đã bị hoang tàn từ rất lâu rồi, nhưng hiện giờ Tô Tử Mặc dường như là ở một tòa nhà văn phòng bình thường, cho nên cho dù không có "người" sẽ quan tâm đến việc thiếu mấy thứ lặt vặt linh tinh này, Tô Tử Mặc cũng cảm thấy rằng anh đã phải để lại một cái gì đó.
Anh thậm chí không có một xu trên người, và thứ có thể có giá trị có lẽ là những chiếc cúc áo trên người anh.
Mặc dù giá cao hơn mấy thứ đồ chơi nhỏ kia, nhưng thứ mà Tô Tử Mặc cần bây giờ không phải là kim cương, mà là những thứ hàng hóa này.
Sau khi sắp xếp mọi thứ, Tô Tử Mặc liếc nhìn nơi sâu nhất của hành lang phía sau, ngay sau khi anh và Bành Bành rời khỏi phòng học âm nhạc, ánh đèn trong phòng học, tiếng đàn piano và cả giọng nói không ngớt của người rèn luyện đều biến mất.
Tô Tử Mặc không biết nhiệm vụ thứ hai của họ là gì. Nếu nhiệm vụ đó là để sống sót qua thế giới Ác mộng này, hoặc để Bành Bành, người bị nghi ngờ là "lệ quỷ" trong thế giới Ác mộng rời đi, thì những người rèn luyện khác ngoại trừ Cao Dương chắc đã thông quan và rời đi.
Còn Cao Dương đang bị nhốt ở nơi đó, chỉ sợ sẽ bị "lột da".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook