Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
-
Chương 21: A A A! Điện Giật!
Bánh bao sữa hậu tri hậu giác phát hiện ra một vấn đề.
Nàng nháy nháy mắt to nhìn máy chơi game bị nàng làm hỏng, khuôn mặt núc ních thịt tràn đầy vẻ tội lỗi.
"Anh hai, máy chơi game......"
Hoắc Tư tước vung tay lên, không chút do dự nói bừa.
"Những máy trò chơi kia đều là sắp hỏng, vốn là muốn kéo ra ngoài xử lý, hiện tại em xử lý rồi cũng tốt."
Bánh bao sữa mở to đôi mắt đen nhánh rất sáng và ngây thơ.
"Có thật không?"
Hoắc Tư tước nói dối không đỏ mặt: "Đương nhiên, không tin ngươi hỏi Tư Thần!"
Hoắc Tư Thần lòng đang rỉ máu, máy chơi game này vừa mới được trang bị thêm a!
Nhưng em gái mới ba tuổi rưỡi, hắn có thể cùng một đứa nhỏ so đo sao?
Hiển nhiên không thể!
Thế là Hoắc Tư Thần nở ra một nụ cười xán lạn: "Tể Tể, Anh hai nói đều là thật! Anh ba lập tức để La quản gia đến đem những máy móc bị đánh hỏng mang đi."
Hoắc Tư tước kêu La quản gia tới, La quản gia nhìn thấy trò chơi tân tiến nhất, hôm trước mới được đưa đến đã vỡ thành nhiều mảnh, nét mặt nhất thời biểu lộ phi thường đặc sắc.
Bạch Minh Tư sợ bánh bao sữa nhìn thấy khuôn mặt của La quản gia liền ôm lấy bánh bao sữa mở một chiếc máy trò chơi khác dạy bé chơi, mà bạn nhỏ ba tuổi rưỡi có thể dùng tay chơi thành thạo.
"Tể Tể nhìn chỗ này, chơi như thế này, những hình giống nhau thì chọn cho nó tự xóa đi."
Bánh bao sữa tò mò, thử di chuyển bàn tay chơi.
Hoắc Tư tước cùng Hoắc Tư Thần nhìn Bạch Minh Tư ôm bánh bao sữa đang chơi, bánh bao sữa chơi còn rất vui vẻ, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười nhu nhược đáng yêu, hai người một lần nữa lại mở hai máy chơi game khác mà chơi.
"Anh hai, chơi tổ đội sao?"
"Uhh!"
Hoắc Tư Thần: "Anh hai, còn thiếu người!"
Hoắc Tư tước ngồi bên cạnh Bạch Minh Tư, kéo ống tay áo của anh.
"Chơi không, còn thiếu một người!"
Bạch Minh Tư nhìn bánh bao sữa đang chơi có thể chơi được một mình, nên đặt bé ngồi ở trên ghế, còn mình đi đến chiếc máy bên cạnh bé.
Ba người vào một đội bắt đầu trò chơi.
Bánh bao sữa tự chơi trò của mình, nhìn lia lịa.
Nhìn qua nhìn lại muốn hoa cả mắt, nhịn không được dụi dụi mắt.
Nhìn ba người anh chơi trò cùng mình không giống nhau, hơn nữa còn có vũ khí, bé có chút hiếu kỳ.
Nhưng mà nhìn các anh chơi quá tập trung tinh thần, bé cũng không muốn làm phiền, dứt khoát quay lại chơi trò của mình, tiếp tục nhìn.
Loại trò chơi này bánh bao sữa chơi rất dễ dàng, La quản gia mang tới cho bốn đứa bé không ít đồ ăn vặt, lại bưng cho tiểu thư một ly sữa bò ấm.
Bánh bao sữa ngừng chơi game, chuyên chú ăn.
"Cảm ơn La quản gia."
La quản gia từ ái nhìn bánh bao sữa: "Không có gì đâu tiểu thư, đây là chuyện nên làm."
Bánh bao sữa đối với La quản gia vẫy vẫy tay: "La quản gia, chúc ngủ ngon!"
La quản gia: "......"
Các thiếu gia và tiểu thư cũng còn không ngủ, hắn làm sao dám ngủ trước.
Từ khi tiểu thư tới đây đên bây giờ, hắn cũng bắt đầu cũng sinh hoạt lẫn lộn cả ngày lẫn đêm.
Không nói đến thì thôi, chứ thật ra là có chút chịu không nổi.
Bánh bao sữa nhìn ra La quản gia đang buồn ngủ, giọng nói nhu nhược mềm yếu mà thương lượng với hắn.
"La quản gia, Tể Tể rất ngoan, buổi tối hôm nay thật sự sẽ không ra khỏi nhà."
Có vết xe đổ lúc trước, La quản gia thật không dám tin.
Bánh bao sữa chỉ chỉ ba người anh đang chơi trò chơi: "Tể Tể còn ở chỗ này cùng các anh chơi đùa mà."
La quản gia cuối cùng bị bánh bao sữa đáng yêu, láu lỉnh đưa ra ngoài.
La quản gia: "......"
Tốt hơn, hắn vẫn nên đi phòng quan sát nói một tiếng, để nhân viên phòng giám sát công tác cẩn thận, nhìn chằm chằm phòng trò chơi này.
Ngộ nhỡ lại sảy ra chuyện?
Đưa tiễn La quản gia xong, bánh bao sữa bò lên trên cái ghế đung đưa chân nhỏ ngắn cũn, thoải mái nhàn nhã ăn quà vặt.
Một ngụm ăn vặt một ngụm uống sữa, thích ý ăn không ngừng.
Bạch Minh Tư ngẫu nhiên nghiêng đầu liếc nhìn bé một cái, khóe miệng nhịn không được nhếch lên.
Âm thầm nghĩ, chơi xong trò chơi này tìm cơ hội hỏi một chút xem tình huống lúc ban ngày ở Trương gia của bánh bao sữa, khi nuốt những cái kia quỷ khí kia là chuyện gì sảy ra.
Bánh bao sữa ăn đồ ăn vặt không cẩn thận rơi trên mặt đất, bé từ trên ghế bò xuống, sau đó vểnh cái mông nhỏ trên mặt đất tìm tìm.
Kết quả không tìm được.
Lại tìm!
Trực tiếp đưa tay mò tìm.
Bên dưới ghế sa lon bằng da một mảnh tối om, khuôn mặt nhỏ của bánh bao sữa ghé vào trên mặt thảm mềm mại, mắt to đen nhánh nhìn thấy phía dưới có rất nhiều những sợi dây mềm nhiều màu sắc khác nhau.
Được sắp xếp chỉnh tề đều đặn, rất đẹp.
Bánh bao sữa chưa thấy qua bao giờ nên đưa tay ra sờ sờ.
Cảm thấy lạnh lạnh, rất dễ chịu.
Bé dùng sức kéo một cái!
Những tia lửa và tia điện quang bắn ra khắp nơi. Chỉ trong nháy mắt, bánh bao sữa cảm giác mình bị một cỗ lực lượng vô hình xuyên thấu!
Theo bản năng kêu một tiếng!
"A!"
Toàn bộ phòng trò chơi bỗng nhiên đen kịt một màu.
Sự cố đến bất ngờ không kịp chuẩn bị, Hoắc Tư tước, Hoắc Tư Thần cùng Bạch Minh Tư ba người bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, lảo đảo phóng tới chỗ bánh bao sữa.
"Tể Tể!"
"Tể Tể!"
"Mau gọi 120!"
......
Bánh bao sữa vẫn ý thức được chuyện sảy ra bên cạnh.
Nhưng toàn thân bị cỗ lực lượng vô hình xuyên thấu, bé căn bản không thể động đậy.
Đôi mắt to trừng đến cực lớn, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin được trên đời này còn có cái gì có thể thương tổn được bé!
Bé nhìn thấy mặt anh hai trắng bệch cẩn thận ôm bé từ dưới đất lên, điên cuồng chạy tới cửa chính.
Bánh bao sữa giọng trẻ con mềm yếu mở miệng: "...... Anh hai đừng lo lắng, Tể Tể không có việc gì."
Bé sinh ra đã có thân thể bất tử, dù kia là cỗ lực lượng vô hình đặc biệt tà dị, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể để hồn phách bé rời thân thể.
Kết quả một lúc sau bánh bao sữa phát hiện ra linh hồn bé giống như không có rời thân thể.
Bởi vì mí mắt bé càng ngày càng nặng, sau đó dần dần đã mất đi ý thức.
Bánh bao sữa: "......"
Cái này không khoa học!
Hoắc Trầm Lệnh đang trong cuộc họp video với giám đốc điều hàng công ty ở nước ngoài.
"Cha, Tể Tể bị điện giật."
Hoắc Trầm Lệnh cho là mình nghe nhầm.
"Con nói cái gì?"
"Tể Tể bị điện giật, bây giờ đang ở bệnh viện cấp cứu."
Hoắc Trầm Lệnh tay run một cái, điện thoại trượt xuống cũng không thèm để ý, nhanh chóng đứng dậy xoay người chạy.
Mấy người giám đốc điều hành ở nước ngoài: "......"
Xảy ra chuyện gì?
Sếp lớn luôn luôn hờ hững lãnh khốc thế mà lại luống cuống như vậy!
——
Lúc Hoắc Trầm Lệnh chạy tới bệnh viện, bánh bao sữa đã từ phòng cấp cứu được đưa đến phòng bệnh VIP, nhưng mà còn chưa có tỉnh.
Hỏi rõ ràng tiền căn hậu quả sau, sắc mặt Hoắc Trầm Lệnh vẫn còn có chút trắng bệch, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai ba thiếu niên.
"Tể Tể không có việc gì, các ngươi cũng đừng tự trách."
Nói cho cùng thì hắn làm cha cũng không tốt!
Chăm sóc Tể Tể vốn chính là trách nhiệm của hắn!
Bạch Minh Tư, Hoắc Tư tước cùng Hoắc Tư Thần không có bạn nhỏ nào không tự trách.
Nếu như lúc ấy bọn hắn không có ở một chỗ chơi game, thì nhất định có thể chú ý tới Tể Tể, sẽ thấy được em sắp đụng phải dây điện.
Nếu kịp thời ngăn lại, Tể Tể chắc chắn sẽ không có việc gì.
Mà bây giờ......
Trong phòng bệnh bầu không khí hết sức trầm mặc và phiền muộn, bệnh bánh bao sữa trên giường lông mi đang run rẩy.
Hoắc Trầm Lệnh cách gần nhất chú ý tới đầu tiên.
"Tể Tể."
Bánh bao sữa chậm rãi mở to mắt, thanh âm phi thường nhỏ, đặc biệt nhu nhược.
"Cha."
Hoắc Tư tước, Hoắc Tư Thần cùng Bạch Minh Tư vội vây quanh: "Tể Tể, em cảm thấy thế nào rồi?"
Bánh bao sữa nghĩ nghĩ một hồi, bắp chân, cánh tay nhỏ đã có thể động, bé thở phào nhẹ nhõm.
Nhu nhu, mềm mại an ủi người thân.
"Tể Tể rất tốt, Cha, anh hai, anh ba cùng anh Minh tư đừng lo lắng, Tể Tể không có việc gì."
Bên trên sổ sinh tử không có tên của bé, dù là có ngoài ý muốn, bé cũng sẽ không chết.
Nhìn thấy cha bảo mẫu ở nhân gian sắc mặt trắng bệch, bánh bao sữa vội vàng ôm lấy cánh tay.
"Cha thật xin lỗi, Tể Tể để cha cùng các anh lo lắng rồi. Tể Tể không bao giờ sờ cái dây nhiều màu kia nữa."
Hoắc Trầm Lệnh cùng mọi người đều cảm thấy đau lòng.
Thật là một đứa bé hiểu chuyện và ngoan ngoãn.
Tỉnh lại chuyện đầu tiên là an ủi bọn họ.
Hoắc Trầm Lệnh xoa xoa tóc bánh bao sữa, muốn nói cái gì, nhưng nhìn thấy tóc bánh bao sữa giống như mì ăn liền xoăn một mớ, khóe miệng giật giật.
Tể Tể nghi hoặc nhìn qua: "Cha làm sao vậy?"
Hoắc Trầm Lệnh: "......"
Nguy hiểm giải trừ, Hoắc Tư tước, Hoắc Tư Thần cùng Bạch Minh Tư, cũng mới chú ý tới tóc của bánh bao sữa biến hóa, từng khuôn mặt biểu lộ phi thường đặc sắc.
Bánh bao sữa với cái đầu xoăn như mì tôm nghiêng nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to đen sáng, phát ra âm thanh nhỏ nhu nhược rất hiếu kì.
"Cha?"
Nàng nháy nháy mắt to nhìn máy chơi game bị nàng làm hỏng, khuôn mặt núc ních thịt tràn đầy vẻ tội lỗi.
"Anh hai, máy chơi game......"
Hoắc Tư tước vung tay lên, không chút do dự nói bừa.
"Những máy trò chơi kia đều là sắp hỏng, vốn là muốn kéo ra ngoài xử lý, hiện tại em xử lý rồi cũng tốt."
Bánh bao sữa mở to đôi mắt đen nhánh rất sáng và ngây thơ.
"Có thật không?"
Hoắc Tư tước nói dối không đỏ mặt: "Đương nhiên, không tin ngươi hỏi Tư Thần!"
Hoắc Tư Thần lòng đang rỉ máu, máy chơi game này vừa mới được trang bị thêm a!
Nhưng em gái mới ba tuổi rưỡi, hắn có thể cùng một đứa nhỏ so đo sao?
Hiển nhiên không thể!
Thế là Hoắc Tư Thần nở ra một nụ cười xán lạn: "Tể Tể, Anh hai nói đều là thật! Anh ba lập tức để La quản gia đến đem những máy móc bị đánh hỏng mang đi."
Hoắc Tư tước kêu La quản gia tới, La quản gia nhìn thấy trò chơi tân tiến nhất, hôm trước mới được đưa đến đã vỡ thành nhiều mảnh, nét mặt nhất thời biểu lộ phi thường đặc sắc.
Bạch Minh Tư sợ bánh bao sữa nhìn thấy khuôn mặt của La quản gia liền ôm lấy bánh bao sữa mở một chiếc máy trò chơi khác dạy bé chơi, mà bạn nhỏ ba tuổi rưỡi có thể dùng tay chơi thành thạo.
"Tể Tể nhìn chỗ này, chơi như thế này, những hình giống nhau thì chọn cho nó tự xóa đi."
Bánh bao sữa tò mò, thử di chuyển bàn tay chơi.
Hoắc Tư tước cùng Hoắc Tư Thần nhìn Bạch Minh Tư ôm bánh bao sữa đang chơi, bánh bao sữa chơi còn rất vui vẻ, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười nhu nhược đáng yêu, hai người một lần nữa lại mở hai máy chơi game khác mà chơi.
"Anh hai, chơi tổ đội sao?"
"Uhh!"
Hoắc Tư Thần: "Anh hai, còn thiếu người!"
Hoắc Tư tước ngồi bên cạnh Bạch Minh Tư, kéo ống tay áo của anh.
"Chơi không, còn thiếu một người!"
Bạch Minh Tư nhìn bánh bao sữa đang chơi có thể chơi được một mình, nên đặt bé ngồi ở trên ghế, còn mình đi đến chiếc máy bên cạnh bé.
Ba người vào một đội bắt đầu trò chơi.
Bánh bao sữa tự chơi trò của mình, nhìn lia lịa.
Nhìn qua nhìn lại muốn hoa cả mắt, nhịn không được dụi dụi mắt.
Nhìn ba người anh chơi trò cùng mình không giống nhau, hơn nữa còn có vũ khí, bé có chút hiếu kỳ.
Nhưng mà nhìn các anh chơi quá tập trung tinh thần, bé cũng không muốn làm phiền, dứt khoát quay lại chơi trò của mình, tiếp tục nhìn.
Loại trò chơi này bánh bao sữa chơi rất dễ dàng, La quản gia mang tới cho bốn đứa bé không ít đồ ăn vặt, lại bưng cho tiểu thư một ly sữa bò ấm.
Bánh bao sữa ngừng chơi game, chuyên chú ăn.
"Cảm ơn La quản gia."
La quản gia từ ái nhìn bánh bao sữa: "Không có gì đâu tiểu thư, đây là chuyện nên làm."
Bánh bao sữa đối với La quản gia vẫy vẫy tay: "La quản gia, chúc ngủ ngon!"
La quản gia: "......"
Các thiếu gia và tiểu thư cũng còn không ngủ, hắn làm sao dám ngủ trước.
Từ khi tiểu thư tới đây đên bây giờ, hắn cũng bắt đầu cũng sinh hoạt lẫn lộn cả ngày lẫn đêm.
Không nói đến thì thôi, chứ thật ra là có chút chịu không nổi.
Bánh bao sữa nhìn ra La quản gia đang buồn ngủ, giọng nói nhu nhược mềm yếu mà thương lượng với hắn.
"La quản gia, Tể Tể rất ngoan, buổi tối hôm nay thật sự sẽ không ra khỏi nhà."
Có vết xe đổ lúc trước, La quản gia thật không dám tin.
Bánh bao sữa chỉ chỉ ba người anh đang chơi trò chơi: "Tể Tể còn ở chỗ này cùng các anh chơi đùa mà."
La quản gia cuối cùng bị bánh bao sữa đáng yêu, láu lỉnh đưa ra ngoài.
La quản gia: "......"
Tốt hơn, hắn vẫn nên đi phòng quan sát nói một tiếng, để nhân viên phòng giám sát công tác cẩn thận, nhìn chằm chằm phòng trò chơi này.
Ngộ nhỡ lại sảy ra chuyện?
Đưa tiễn La quản gia xong, bánh bao sữa bò lên trên cái ghế đung đưa chân nhỏ ngắn cũn, thoải mái nhàn nhã ăn quà vặt.
Một ngụm ăn vặt một ngụm uống sữa, thích ý ăn không ngừng.
Bạch Minh Tư ngẫu nhiên nghiêng đầu liếc nhìn bé một cái, khóe miệng nhịn không được nhếch lên.
Âm thầm nghĩ, chơi xong trò chơi này tìm cơ hội hỏi một chút xem tình huống lúc ban ngày ở Trương gia của bánh bao sữa, khi nuốt những cái kia quỷ khí kia là chuyện gì sảy ra.
Bánh bao sữa ăn đồ ăn vặt không cẩn thận rơi trên mặt đất, bé từ trên ghế bò xuống, sau đó vểnh cái mông nhỏ trên mặt đất tìm tìm.
Kết quả không tìm được.
Lại tìm!
Trực tiếp đưa tay mò tìm.
Bên dưới ghế sa lon bằng da một mảnh tối om, khuôn mặt nhỏ của bánh bao sữa ghé vào trên mặt thảm mềm mại, mắt to đen nhánh nhìn thấy phía dưới có rất nhiều những sợi dây mềm nhiều màu sắc khác nhau.
Được sắp xếp chỉnh tề đều đặn, rất đẹp.
Bánh bao sữa chưa thấy qua bao giờ nên đưa tay ra sờ sờ.
Cảm thấy lạnh lạnh, rất dễ chịu.
Bé dùng sức kéo một cái!
Những tia lửa và tia điện quang bắn ra khắp nơi. Chỉ trong nháy mắt, bánh bao sữa cảm giác mình bị một cỗ lực lượng vô hình xuyên thấu!
Theo bản năng kêu một tiếng!
"A!"
Toàn bộ phòng trò chơi bỗng nhiên đen kịt một màu.
Sự cố đến bất ngờ không kịp chuẩn bị, Hoắc Tư tước, Hoắc Tư Thần cùng Bạch Minh Tư ba người bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, lảo đảo phóng tới chỗ bánh bao sữa.
"Tể Tể!"
"Tể Tể!"
"Mau gọi 120!"
......
Bánh bao sữa vẫn ý thức được chuyện sảy ra bên cạnh.
Nhưng toàn thân bị cỗ lực lượng vô hình xuyên thấu, bé căn bản không thể động đậy.
Đôi mắt to trừng đến cực lớn, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin được trên đời này còn có cái gì có thể thương tổn được bé!
Bé nhìn thấy mặt anh hai trắng bệch cẩn thận ôm bé từ dưới đất lên, điên cuồng chạy tới cửa chính.
Bánh bao sữa giọng trẻ con mềm yếu mở miệng: "...... Anh hai đừng lo lắng, Tể Tể không có việc gì."
Bé sinh ra đã có thân thể bất tử, dù kia là cỗ lực lượng vô hình đặc biệt tà dị, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể để hồn phách bé rời thân thể.
Kết quả một lúc sau bánh bao sữa phát hiện ra linh hồn bé giống như không có rời thân thể.
Bởi vì mí mắt bé càng ngày càng nặng, sau đó dần dần đã mất đi ý thức.
Bánh bao sữa: "......"
Cái này không khoa học!
Hoắc Trầm Lệnh đang trong cuộc họp video với giám đốc điều hàng công ty ở nước ngoài.
"Cha, Tể Tể bị điện giật."
Hoắc Trầm Lệnh cho là mình nghe nhầm.
"Con nói cái gì?"
"Tể Tể bị điện giật, bây giờ đang ở bệnh viện cấp cứu."
Hoắc Trầm Lệnh tay run một cái, điện thoại trượt xuống cũng không thèm để ý, nhanh chóng đứng dậy xoay người chạy.
Mấy người giám đốc điều hành ở nước ngoài: "......"
Xảy ra chuyện gì?
Sếp lớn luôn luôn hờ hững lãnh khốc thế mà lại luống cuống như vậy!
——
Lúc Hoắc Trầm Lệnh chạy tới bệnh viện, bánh bao sữa đã từ phòng cấp cứu được đưa đến phòng bệnh VIP, nhưng mà còn chưa có tỉnh.
Hỏi rõ ràng tiền căn hậu quả sau, sắc mặt Hoắc Trầm Lệnh vẫn còn có chút trắng bệch, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai ba thiếu niên.
"Tể Tể không có việc gì, các ngươi cũng đừng tự trách."
Nói cho cùng thì hắn làm cha cũng không tốt!
Chăm sóc Tể Tể vốn chính là trách nhiệm của hắn!
Bạch Minh Tư, Hoắc Tư tước cùng Hoắc Tư Thần không có bạn nhỏ nào không tự trách.
Nếu như lúc ấy bọn hắn không có ở một chỗ chơi game, thì nhất định có thể chú ý tới Tể Tể, sẽ thấy được em sắp đụng phải dây điện.
Nếu kịp thời ngăn lại, Tể Tể chắc chắn sẽ không có việc gì.
Mà bây giờ......
Trong phòng bệnh bầu không khí hết sức trầm mặc và phiền muộn, bệnh bánh bao sữa trên giường lông mi đang run rẩy.
Hoắc Trầm Lệnh cách gần nhất chú ý tới đầu tiên.
"Tể Tể."
Bánh bao sữa chậm rãi mở to mắt, thanh âm phi thường nhỏ, đặc biệt nhu nhược.
"Cha."
Hoắc Tư tước, Hoắc Tư Thần cùng Bạch Minh Tư vội vây quanh: "Tể Tể, em cảm thấy thế nào rồi?"
Bánh bao sữa nghĩ nghĩ một hồi, bắp chân, cánh tay nhỏ đã có thể động, bé thở phào nhẹ nhõm.
Nhu nhu, mềm mại an ủi người thân.
"Tể Tể rất tốt, Cha, anh hai, anh ba cùng anh Minh tư đừng lo lắng, Tể Tể không có việc gì."
Bên trên sổ sinh tử không có tên của bé, dù là có ngoài ý muốn, bé cũng sẽ không chết.
Nhìn thấy cha bảo mẫu ở nhân gian sắc mặt trắng bệch, bánh bao sữa vội vàng ôm lấy cánh tay.
"Cha thật xin lỗi, Tể Tể để cha cùng các anh lo lắng rồi. Tể Tể không bao giờ sờ cái dây nhiều màu kia nữa."
Hoắc Trầm Lệnh cùng mọi người đều cảm thấy đau lòng.
Thật là một đứa bé hiểu chuyện và ngoan ngoãn.
Tỉnh lại chuyện đầu tiên là an ủi bọn họ.
Hoắc Trầm Lệnh xoa xoa tóc bánh bao sữa, muốn nói cái gì, nhưng nhìn thấy tóc bánh bao sữa giống như mì ăn liền xoăn một mớ, khóe miệng giật giật.
Tể Tể nghi hoặc nhìn qua: "Cha làm sao vậy?"
Hoắc Trầm Lệnh: "......"
Nguy hiểm giải trừ, Hoắc Tư tước, Hoắc Tư Thần cùng Bạch Minh Tư, cũng mới chú ý tới tóc của bánh bao sữa biến hóa, từng khuôn mặt biểu lộ phi thường đặc sắc.
Bánh bao sữa với cái đầu xoăn như mì tôm nghiêng nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to đen sáng, phát ra âm thanh nhỏ nhu nhược rất hiếu kì.
"Cha?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook