Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
-
Chương 155:
Bánh bao sữa đang ở trong lòng Bạch Minh Tư, nhìn thấy trán anh Minh Tư bắt đầu đổ mồ hôi, bé vội vàng từ trong ngực anh Minh Tư tụt xuống, thuận theo đôi chân dài của anh Minh Tư đứng trên mặt đất.
Giác quan nhạy cảm đối với khí tức địa phủ nói cho bé biết là không thành công.
Bạch Minh Tư cau mày lại.
Cũng không nhất thiết phải dùng máu tươi mời linh, hắn là vì bảo đảm có thể thành công mới dùng máu tươi từ đầu ngón tay, nhưng hình như...... Không có bất kỳ phản ứng gì.
Bạch Minh Tư cảm thấy kỳ quái, muốn thử lại lần nữa.
Ba giây sau, loại cảm giác lạnh lẽo âm hàn quen thuộc vẫn không xuất hiện.
Chân mày Bạch Minh Tư nhíu càng chặt hơn.
Hắn thử lại lần thứ ba.
Lần này trực tiếp sử dụng máu từ tim.
Khi hắn dùng thuật pháp lấy ra một giọt máu từ trái tim, mồ hôi trên trán rịn ra nhiều hơn, tụ lại một chỗ chậm rãi biến thành giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu trượt dọc xuống theo khuôn mặt đang tập trung cao độ.
Xoạch một cái… giọt mồ hôi rơi xuống nhỏ ở trên trán bánh bao sữa đang đứng cạnh hắn.
Đồng thời nhỏ xuống, còn có giọt máu từ tim, vừa vặn rơi ở giữa hai đầu lông mày bánh bao sữa.
Bánh bao sữa cảm thấy cái trán nóng rực đau nhức, vội vàng đưa tay che trán, mạnh tay day day, xoa xoa cho đỡ đau.
Bàn tay trắng nõn của bé rất sạch sẽ, ở giữa hai đầu lông mày cũng không có bất kỳ vết máu nào.
Hùng Kỳ đang đứng ở bên cạnh cũng thấy rất rõ ràng, mắt mở lớn, miệng há ra thật to nhưng một chữ cũng không nói ra được.
Bánh bao sữa cảm thấy thần hồn rung động, linh hồn tự nhiên rời thân thể.
Bánh bao sữa: "......"
Mắt Bạch Minh Tư nhắm nhưng vẫn mở lớn đôi mắt âm dương: "......"
Bánh bao sữa cúi đầu, nhìn bản thân mình đứng ở bên người anh Minh Tư, chỉ một lát đã thấy không biết từ lúc nào mình đã cách anh Minh Tư rất xa, phải đến một trăm tám mươi mét.
Bánh bao sữa nhất thời có chút bất ngờ không hiểu là chuyện gì xảy ra.
"Anh Minh Tư, đây là có chuyện gì thế?"
Bạch Minh Tư: "......"
Hắn không dám tin, bốn phía tối đen một màu, chỉ thấy được ngọn lửa màu xanh lam sáng rực ở giữa hai lông mày bánh bao sữa, nhìn như là thần minh xuất thế, từ trên cao nhìn xuống.
Thần sắc của bé hờ hững, hai con ngươi lạnh lẽo, nhìn như không có chút cảm xúc nào.
Miệng nhỏ hơi mở ra, giọng nói vẫn non nớt nhưng âm thanh phát ra rất xa lạ truyền vào ý thức của hắn.
"Ngươi, có chuyện gì muốn làm"
Bạch Minh Tư: "......"
Bánh bao sữa đang lơ lửng trong màn sương dày đặc âm khí, nhìn ánh mắt kinh ngạc không dám tin của anh Minh Tư, bé cảm thấy cực kỳ lo lắng.
"Anh Minh Tư"
Mà lời truyền vào ý thức của Bạch Minh Tư lại uy nghiêm không thể khinh nhờn, lạnh lẽo đầy hàn ý.
"Ngươi, trêu đùa ta"
Bạch Minh Tư vô thức lắc đầu: "Không, Tể Tể, anh không có."
Bánh bao sữa ở trên cao nhìn xuống thấy anh Minh Tư sốt ruột, thần sắc khẩn trương, hình như còn hơi sợ hãi, vội vã lên tiếng.
"Anh Minh Tư, anh làm sao thế?"
Truyền vào trong tai Bạch Minh Tư lại là: "Đã không có chuyện gì thì lui đi!"
Giọng nói lạnh lẽo không cảm xúc của Bánh bao sữa làm cho Bạch Minh Tư có cảm giác uy nghiêm không thể nhìn thẳng.
Lúc uy áp mạnh mẽ bức tới, Bạch Minh Tư cảm thấy trong đầu hiện lên một luồng ánh sáng màu trắng, theo bản năng mở hai mắt ra.
Sau khi mở mắt, hắn ngay lập tức tìm xem bánh bao sữa ở đâu.
Nhìn thấy bánh bao sữa đang nằm ở bên cạnh, hắn vội vàng ngồi xổm xuống gọi.
"Tể Tể."
Bánh bao sữa nhắm mắt giống như đang ngủ say.
Bạch Minh Tư gọi lại.
"Tể Tể"
Bánh bao sữa vẫn không có phản ứng, nhưng hô hấp đều đặn, sắc mặt bình thường, Bạch Minh Tư bắt mạch thấy bé vẫn bình thường khỏe mạnh.
Bạch Minh Tư: "......"
Hùng Kỳ hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy thiếu niên kia bỗng nhiên cắn đầu ngón tay, tô tô vẽ vẽ ở trong không khí, miệng lẩm bẩm cái gì đó.
Đứa bé kia từ trong ngực tụt xuống, sau đó ngẩng cái đầu nhỏ nhìn thiếu niên kia.
Nhìn được một lúc, sau đó cứ như vậy ngủ mất.
Đúng vậy!
Thật sự ngủ!
Thậm chí, một lúc sau còn nghe được tiếng ngáy nhỏ của bánh bao sữa.
Đây cũng quá......
Khó tin!
Nhìn thấy cậu thiếu niên kia lo lắng đến sắc mặt trắng bệch, Hùng Kỳ rốt cục đã có lý trí trở lại nói.
"Vừa rồi...... Vừa rồi ngoại trừ chúng ta không có bất kỳ người nào đi vào đây cả. Đứa nhỏ này giống như là...... Ngẩng đầu lên nhìn cậu sau đó tự mình ngủ mất."
Bạch Minh Tư: "......"
Trong lòng Bạch Minh Tư chấn động dữ dội, như vậy vừa rồi hắn mời linh đến thật ra chính là Tể Tể.
Hắn là người thừa kế duy nhất của một gia tộc tâm linh, lấy máu tươi của hắn làm phương tiện dẫn mời linh, không phải cấp thập điện Diêm La trở lên thì không thể tiếp nhận!
Mấy năm gần đây cũng không thấy cụ nội đề cập đến chuyện thập điện Diêm La thay người. Lúc hắn được xác nhận là người thừa kế gia tộc tâm linh, thông qua thông linh đã từng gặp thập điện Diêm La Diêm Quân, Tể Tể chắc chắn không có ở trong đó.
Mà hôm nay hắn lấy máu của mình mời linh, nhưng đến lại không phải một vị nào trong thập điện Diêm La, mà là Tể Tể.
Ở trên Thập điện Diêm La chỉ có Phong Đô đại đế, Vương của địa phủ!
Như vậy, Tể Tể thật ra là con gái của Phong Đô đại đế.
Thập điện Diêm La không tới, Phong Đô đại đế không tới, Tể Tể tới.
Trái tim của Bạch Minh Tư chùng xuống khi nghĩ đến câu nói của Tể Tể rằng cửa Địa Phủ đã đóng chặt.
Địa Phủ có biến!
Mà có thể là biến động không nhỏ!
Cha của Tể Tể cũng chính là Phong Đô đại đế vô cùng có khả năng xảy ra chuyện gì đó rồi.
Thậm chí là...... biến mất!
Ý thức được nguy hiểm, Bạch Minh Tư không có tâm lo lắng đến chuyện khác, nhanh chóng ôm bánh bao sữa đang ngủ say rời đi.
Đến lầu một, nhìn thấy Hoắc tư Cẩn và Hoắc tư Tước đang đứng cùng một người đàn ông trẻ tuổi lạ lẫm, Bạch Minh Tư không có thời gian giải thích thêm, trực tiếp nhìn về phía Hoắc tư Cẩn.
"Anh tư Cẩn, làm phiền anh lập tức đưa em và Tể Tể về Bạch gia."
Hoắc tư Cẩn và Hoắc tư Tước không hỏi nhiều, vội kéo chú út sắc mặt trắng bệch đứng ở bên cạnh, nhanh chóng lên xe.
"Đi!"
——
Trong một ngôi nhà gỗ cổ hai tầng, ở nơi sâu nhất của nhà cổ Bạch gia
Có một làn sương đen mờ nhạt lướt nhẹ qua tầng tầng lớp lớp những bông hoa theo làn gió đêm mùa hè, rồi rất tự nhiên bay vào trong tòa nhà gỗ nhỏ.
Giống như một dòng nước chảy xuống, làn sương đen nhẹ ngược dòng nước, leo ngược lên trên cầu thang gỗ gụ, rất nhanh đã ở đầu cầu thang lầu hai.
Khi làn sương mù màu đen nhạt biến thành hình người cao lớn thẳng tắp, cụ Bạch vẫn đang bế quan trong phòng ở lầu hai đột nhiên mở mắt ra.
Ý thức được người tới là ai, cụ liền vội vàng đứng lên, không để ý đến tuổi tác mình đã cao, chạy một mạch chầm chậm về phía cửa.
Một giây sau, màn sương đen hình người xuất hiện trong phòng.
Cụ Bạch đột nhiên thu chân vội vàng dừng lại, vừa vặn cùng đối phương giữ khoảng cách xa ba mét.
Bịch một tiếng quỳ đi xuống.
"Bạch Ninh Thừa bái kiến đại đế!"
Bóng người trong màn sương đưa tay ra, ngón tay hơi động một chút, chén trà và ấm trà trên bàn phía sau cụ Bạch nổ tung.
Cùng lúc đó, giọng uy nghiêm lạnh thấu xương vang lên trong phòng.
"Bạch Ninh Thừa! Ngươi nuôi một đứa cháu ngoan!"
Cụ Bạch không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngay lập tức nghĩ đến chắt trai Minh Tư.
"Đại đế, có phải là Minh Tư......"
Giọng nam uy nghiêm pha lẫn tức giận không nhỏ lại vang lên.
"Hắn lấy máu tươi của mình để liên lạc với dưới âm phủ, lại nhỏ máu ở ngay giữa hai lông mày của con ta, làm cho con gái ta lúc linh hồn rời thân thể bị mời linh!"
Cụ Bạch sửng sốt, cái đầu cúi thấp của ông trừng lớn con ngươi, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên và kinh hãi.
"Tể Tể tiểu công chúa mới ba tuổi rưỡi, tạm thời không thích hợp để mời linh, nhẹ thì ngủ say trăm năm, nặng thì...... Thần hồn bất ổn, tiến vào con đường luân hồi!"
Hắn vừa dứt lời thì bên trong cả gian phòng khắp nơi đều là hàn băng lạnh lẽo.
Cảm giác được lạnh thấu xương từ bốn phương tám hướng hướng càn quét khắp không gian trong phòng.
Cụ Bạch nằm rạp trên mặt đất, kinh sợ.
"Đại đế thứ tội, là Ninh Thừa không dạy tốt cháu trai! Nhất định sẽ đem Minh Tư gọi tới, tùy ý đại đế xử trí!"
Một chữ cuối cùng vừa nói xong, thì truyền đến tiếng hô hoán thiếu kiên nhẫn và lo lắng của Bạch Minh Tư.
"Cụ ơi! Minh Tư cung thỉnh cụ xuất quan giúp đỡ cháu!"
Cụ Bạch theo bản năng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một bóng đen mờ nhạt gần như vô hình trước mặt.
Trong lòng như bị thứ gì đập mạnh vào, Cụ Bạch không thể tin được bóng hình như hư vô ở trước mặt lại là Phong Đô đại đế.
"Ngài......"
Bóng đen đưa tay lên, những mảnh vỡ của ấm chén trà không gió mà bay thẳng lao về phía Bạch Minh Tư đang bế bánh bao sữa ngủ trên tay.
Bánh bao sữa đang mệt mỏi rã rời đến cực điểm, nên rơi vào trạng thái ngủ say. Bé lại lần nữa cảm nhận được khí tức của cha Minh Vương, nhanh chóng mở to mắt nhìn hướng về phía phát ra khí tức quen thuộc.
Bóng đen đang muốn dạy dỗ thằng nhóc loài người không biết nặng nhẹ bỗng sững lại, bàn tay vô hình lật lại, ấn xuống dưới.
Những mảnh vỡ đã biến thành những lưỡi dao sắc nhọn bay trên không trung dừng lại, đổi hướng găm chúng vào bãi cỏ bên cạnh.
Giác quan nhạy cảm đối với khí tức địa phủ nói cho bé biết là không thành công.
Bạch Minh Tư cau mày lại.
Cũng không nhất thiết phải dùng máu tươi mời linh, hắn là vì bảo đảm có thể thành công mới dùng máu tươi từ đầu ngón tay, nhưng hình như...... Không có bất kỳ phản ứng gì.
Bạch Minh Tư cảm thấy kỳ quái, muốn thử lại lần nữa.
Ba giây sau, loại cảm giác lạnh lẽo âm hàn quen thuộc vẫn không xuất hiện.
Chân mày Bạch Minh Tư nhíu càng chặt hơn.
Hắn thử lại lần thứ ba.
Lần này trực tiếp sử dụng máu từ tim.
Khi hắn dùng thuật pháp lấy ra một giọt máu từ trái tim, mồ hôi trên trán rịn ra nhiều hơn, tụ lại một chỗ chậm rãi biến thành giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu trượt dọc xuống theo khuôn mặt đang tập trung cao độ.
Xoạch một cái… giọt mồ hôi rơi xuống nhỏ ở trên trán bánh bao sữa đang đứng cạnh hắn.
Đồng thời nhỏ xuống, còn có giọt máu từ tim, vừa vặn rơi ở giữa hai đầu lông mày bánh bao sữa.
Bánh bao sữa cảm thấy cái trán nóng rực đau nhức, vội vàng đưa tay che trán, mạnh tay day day, xoa xoa cho đỡ đau.
Bàn tay trắng nõn của bé rất sạch sẽ, ở giữa hai đầu lông mày cũng không có bất kỳ vết máu nào.
Hùng Kỳ đang đứng ở bên cạnh cũng thấy rất rõ ràng, mắt mở lớn, miệng há ra thật to nhưng một chữ cũng không nói ra được.
Bánh bao sữa cảm thấy thần hồn rung động, linh hồn tự nhiên rời thân thể.
Bánh bao sữa: "......"
Mắt Bạch Minh Tư nhắm nhưng vẫn mở lớn đôi mắt âm dương: "......"
Bánh bao sữa cúi đầu, nhìn bản thân mình đứng ở bên người anh Minh Tư, chỉ một lát đã thấy không biết từ lúc nào mình đã cách anh Minh Tư rất xa, phải đến một trăm tám mươi mét.
Bánh bao sữa nhất thời có chút bất ngờ không hiểu là chuyện gì xảy ra.
"Anh Minh Tư, đây là có chuyện gì thế?"
Bạch Minh Tư: "......"
Hắn không dám tin, bốn phía tối đen một màu, chỉ thấy được ngọn lửa màu xanh lam sáng rực ở giữa hai lông mày bánh bao sữa, nhìn như là thần minh xuất thế, từ trên cao nhìn xuống.
Thần sắc của bé hờ hững, hai con ngươi lạnh lẽo, nhìn như không có chút cảm xúc nào.
Miệng nhỏ hơi mở ra, giọng nói vẫn non nớt nhưng âm thanh phát ra rất xa lạ truyền vào ý thức của hắn.
"Ngươi, có chuyện gì muốn làm"
Bạch Minh Tư: "......"
Bánh bao sữa đang lơ lửng trong màn sương dày đặc âm khí, nhìn ánh mắt kinh ngạc không dám tin của anh Minh Tư, bé cảm thấy cực kỳ lo lắng.
"Anh Minh Tư"
Mà lời truyền vào ý thức của Bạch Minh Tư lại uy nghiêm không thể khinh nhờn, lạnh lẽo đầy hàn ý.
"Ngươi, trêu đùa ta"
Bạch Minh Tư vô thức lắc đầu: "Không, Tể Tể, anh không có."
Bánh bao sữa ở trên cao nhìn xuống thấy anh Minh Tư sốt ruột, thần sắc khẩn trương, hình như còn hơi sợ hãi, vội vã lên tiếng.
"Anh Minh Tư, anh làm sao thế?"
Truyền vào trong tai Bạch Minh Tư lại là: "Đã không có chuyện gì thì lui đi!"
Giọng nói lạnh lẽo không cảm xúc của Bánh bao sữa làm cho Bạch Minh Tư có cảm giác uy nghiêm không thể nhìn thẳng.
Lúc uy áp mạnh mẽ bức tới, Bạch Minh Tư cảm thấy trong đầu hiện lên một luồng ánh sáng màu trắng, theo bản năng mở hai mắt ra.
Sau khi mở mắt, hắn ngay lập tức tìm xem bánh bao sữa ở đâu.
Nhìn thấy bánh bao sữa đang nằm ở bên cạnh, hắn vội vàng ngồi xổm xuống gọi.
"Tể Tể."
Bánh bao sữa nhắm mắt giống như đang ngủ say.
Bạch Minh Tư gọi lại.
"Tể Tể"
Bánh bao sữa vẫn không có phản ứng, nhưng hô hấp đều đặn, sắc mặt bình thường, Bạch Minh Tư bắt mạch thấy bé vẫn bình thường khỏe mạnh.
Bạch Minh Tư: "......"
Hùng Kỳ hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy thiếu niên kia bỗng nhiên cắn đầu ngón tay, tô tô vẽ vẽ ở trong không khí, miệng lẩm bẩm cái gì đó.
Đứa bé kia từ trong ngực tụt xuống, sau đó ngẩng cái đầu nhỏ nhìn thiếu niên kia.
Nhìn được một lúc, sau đó cứ như vậy ngủ mất.
Đúng vậy!
Thật sự ngủ!
Thậm chí, một lúc sau còn nghe được tiếng ngáy nhỏ của bánh bao sữa.
Đây cũng quá......
Khó tin!
Nhìn thấy cậu thiếu niên kia lo lắng đến sắc mặt trắng bệch, Hùng Kỳ rốt cục đã có lý trí trở lại nói.
"Vừa rồi...... Vừa rồi ngoại trừ chúng ta không có bất kỳ người nào đi vào đây cả. Đứa nhỏ này giống như là...... Ngẩng đầu lên nhìn cậu sau đó tự mình ngủ mất."
Bạch Minh Tư: "......"
Trong lòng Bạch Minh Tư chấn động dữ dội, như vậy vừa rồi hắn mời linh đến thật ra chính là Tể Tể.
Hắn là người thừa kế duy nhất của một gia tộc tâm linh, lấy máu tươi của hắn làm phương tiện dẫn mời linh, không phải cấp thập điện Diêm La trở lên thì không thể tiếp nhận!
Mấy năm gần đây cũng không thấy cụ nội đề cập đến chuyện thập điện Diêm La thay người. Lúc hắn được xác nhận là người thừa kế gia tộc tâm linh, thông qua thông linh đã từng gặp thập điện Diêm La Diêm Quân, Tể Tể chắc chắn không có ở trong đó.
Mà hôm nay hắn lấy máu của mình mời linh, nhưng đến lại không phải một vị nào trong thập điện Diêm La, mà là Tể Tể.
Ở trên Thập điện Diêm La chỉ có Phong Đô đại đế, Vương của địa phủ!
Như vậy, Tể Tể thật ra là con gái của Phong Đô đại đế.
Thập điện Diêm La không tới, Phong Đô đại đế không tới, Tể Tể tới.
Trái tim của Bạch Minh Tư chùng xuống khi nghĩ đến câu nói của Tể Tể rằng cửa Địa Phủ đã đóng chặt.
Địa Phủ có biến!
Mà có thể là biến động không nhỏ!
Cha của Tể Tể cũng chính là Phong Đô đại đế vô cùng có khả năng xảy ra chuyện gì đó rồi.
Thậm chí là...... biến mất!
Ý thức được nguy hiểm, Bạch Minh Tư không có tâm lo lắng đến chuyện khác, nhanh chóng ôm bánh bao sữa đang ngủ say rời đi.
Đến lầu một, nhìn thấy Hoắc tư Cẩn và Hoắc tư Tước đang đứng cùng một người đàn ông trẻ tuổi lạ lẫm, Bạch Minh Tư không có thời gian giải thích thêm, trực tiếp nhìn về phía Hoắc tư Cẩn.
"Anh tư Cẩn, làm phiền anh lập tức đưa em và Tể Tể về Bạch gia."
Hoắc tư Cẩn và Hoắc tư Tước không hỏi nhiều, vội kéo chú út sắc mặt trắng bệch đứng ở bên cạnh, nhanh chóng lên xe.
"Đi!"
——
Trong một ngôi nhà gỗ cổ hai tầng, ở nơi sâu nhất của nhà cổ Bạch gia
Có một làn sương đen mờ nhạt lướt nhẹ qua tầng tầng lớp lớp những bông hoa theo làn gió đêm mùa hè, rồi rất tự nhiên bay vào trong tòa nhà gỗ nhỏ.
Giống như một dòng nước chảy xuống, làn sương đen nhẹ ngược dòng nước, leo ngược lên trên cầu thang gỗ gụ, rất nhanh đã ở đầu cầu thang lầu hai.
Khi làn sương mù màu đen nhạt biến thành hình người cao lớn thẳng tắp, cụ Bạch vẫn đang bế quan trong phòng ở lầu hai đột nhiên mở mắt ra.
Ý thức được người tới là ai, cụ liền vội vàng đứng lên, không để ý đến tuổi tác mình đã cao, chạy một mạch chầm chậm về phía cửa.
Một giây sau, màn sương đen hình người xuất hiện trong phòng.
Cụ Bạch đột nhiên thu chân vội vàng dừng lại, vừa vặn cùng đối phương giữ khoảng cách xa ba mét.
Bịch một tiếng quỳ đi xuống.
"Bạch Ninh Thừa bái kiến đại đế!"
Bóng người trong màn sương đưa tay ra, ngón tay hơi động một chút, chén trà và ấm trà trên bàn phía sau cụ Bạch nổ tung.
Cùng lúc đó, giọng uy nghiêm lạnh thấu xương vang lên trong phòng.
"Bạch Ninh Thừa! Ngươi nuôi một đứa cháu ngoan!"
Cụ Bạch không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngay lập tức nghĩ đến chắt trai Minh Tư.
"Đại đế, có phải là Minh Tư......"
Giọng nam uy nghiêm pha lẫn tức giận không nhỏ lại vang lên.
"Hắn lấy máu tươi của mình để liên lạc với dưới âm phủ, lại nhỏ máu ở ngay giữa hai lông mày của con ta, làm cho con gái ta lúc linh hồn rời thân thể bị mời linh!"
Cụ Bạch sửng sốt, cái đầu cúi thấp của ông trừng lớn con ngươi, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên và kinh hãi.
"Tể Tể tiểu công chúa mới ba tuổi rưỡi, tạm thời không thích hợp để mời linh, nhẹ thì ngủ say trăm năm, nặng thì...... Thần hồn bất ổn, tiến vào con đường luân hồi!"
Hắn vừa dứt lời thì bên trong cả gian phòng khắp nơi đều là hàn băng lạnh lẽo.
Cảm giác được lạnh thấu xương từ bốn phương tám hướng hướng càn quét khắp không gian trong phòng.
Cụ Bạch nằm rạp trên mặt đất, kinh sợ.
"Đại đế thứ tội, là Ninh Thừa không dạy tốt cháu trai! Nhất định sẽ đem Minh Tư gọi tới, tùy ý đại đế xử trí!"
Một chữ cuối cùng vừa nói xong, thì truyền đến tiếng hô hoán thiếu kiên nhẫn và lo lắng của Bạch Minh Tư.
"Cụ ơi! Minh Tư cung thỉnh cụ xuất quan giúp đỡ cháu!"
Cụ Bạch theo bản năng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một bóng đen mờ nhạt gần như vô hình trước mặt.
Trong lòng như bị thứ gì đập mạnh vào, Cụ Bạch không thể tin được bóng hình như hư vô ở trước mặt lại là Phong Đô đại đế.
"Ngài......"
Bóng đen đưa tay lên, những mảnh vỡ của ấm chén trà không gió mà bay thẳng lao về phía Bạch Minh Tư đang bế bánh bao sữa ngủ trên tay.
Bánh bao sữa đang mệt mỏi rã rời đến cực điểm, nên rơi vào trạng thái ngủ say. Bé lại lần nữa cảm nhận được khí tức của cha Minh Vương, nhanh chóng mở to mắt nhìn hướng về phía phát ra khí tức quen thuộc.
Bóng đen đang muốn dạy dỗ thằng nhóc loài người không biết nặng nhẹ bỗng sững lại, bàn tay vô hình lật lại, ấn xuống dưới.
Những mảnh vỡ đã biến thành những lưỡi dao sắc nhọn bay trên không trung dừng lại, đổi hướng găm chúng vào bãi cỏ bên cạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook