Minh Vương Sủng Phi
-
Chương 80-4: Tây Tần gợn sóng (4)
Nhan Nhiễm Tịch nhìn một mảnh biển lửa, nghĩ tới mình ở đây một thời gian lâu, một cỗ phẫn nộ nảy lên trong lòng, hoàn toàn không có chú ý tới lệ khí ở phía sau, cổ tay nắm thật chặt, kéo Nhan Nhiễm Tịch rời khỏi suy nghĩ, cũng cảm nhận được nguy hiểm, quay người lại, một mùi máu tươi nóng bỏng bốc lên, ánh vào trước mắt là cô lão đang thản nhiên tươi cười.
Dư Huyền trở về vừa vặn thấy một màn này, gặp Nhan Nhiễm Tịch không có chuyện gì, tâm vừa mới lo lắng đã bình tĩnh lại, không nói gì dư thừa, đi qua, bây giờ xung quanh là hơn hai mươi hắc y nhân, hơn nữa hắn căn bản là không phải cao thủ Ám vực, hắn quản lý sản nghiệp của ám vực, hắn không phải là đối thủ của những người này.
Ngay tại lúc Dư Huyền muốn cùng bọn họ đồng quy vu tận, một hắc y nhân từ đâu đi ra, phất tay, những hắc y nhân kia ly khai. Hắn con ngươi lạnh lẽo nhìn Nhan Nhiễm Tịch.
Ai cũng không có chú ý, hắc y nhân kia con ngươi cùng với đôi mắt hồi sáng giống nhau.
Dư Huyền đi đến phía sau Nhan Nhiễm Tịch, không có tiến lên quấy rầy, Nhan Nhiễm Tịch đỡ lấy cô lão, thản nhiên hỏi: "Vì sao?"
Thanh âm suy yếu: "Có lẽ là thế giới này không có lưu luyến đi, ngươi là ta cứu trở về, ta chết đi cũng không có gì đáng tiếc."
Nhan Nhiễm Tịch nhíu mày: "Ta sẽ không chết, thế giới này không phải ai cũng có được mạng của ta."
Cô lão bật cười: "chết, cũng không đáng sợ, đáng sợ là thế giới lạnh như băng, tiềm thức ngươi không muốn chết, nhưng có khi ngươi cũng bị người ta giết."
"Cô lão, kỳ thật ngươi thực may mắn, cũng không phải cô độc sống quãng đời còn lại, bởi vì ở cuối cùng, ngươi có ta làm bạn."
"Uh, ngươi là ánh mặt trời của ta, ta thực vui vẻ, mấy ngày nay là ngày vui vẻ nhất của ta, biết ta vì sao không hỏi tên của ngươi không?"
Nhan Nhiễm Tịch trầm mặc .
Cô lão tiếp tục nói: "Tên chỉ là một loại xưng hô, chúng ta quen biết nhau, tên của ngươi đối với ta không trọng yếu, chỉ cần trong lòng ta có ngươi."
"còn muốn ta làm gì cho ngươi?" Nhìn ra được cô lão không thể cầm cự được, nhìn hắn thống khổ như vậy nàng có lẽ nên giải thoát cho lão.
Cô lão lắc đầu, nhìn phương hướng bờ biển: "Ta thực thích biển, bởi vì biển rất lớn, gió biển có thể làm ta thanh tỉnh, như vậy ta sẽ không lạc đường .
Ta cho tới bây giờ chỉ là một người bình thường, cho tới bây giờ không ai quan tâm ta, bọn họ thương tổn ta, năm ấy ta bị lạc lý trí, giết bọn họ, nhưng lại để lại một đứa nhỏ, bởi vì đứa nhỏ kia nhìn thấy huyết tinh mà không khóc, giống như ta năm đó, nay hắn đến đây, thu mạng của ta, đã kết thúc cuộc đời cô độc của ta, ngươi tốt lắm, chính là không có đến sớm gặp ta, ta chết , ngươi hãy đem ta thả xuống biển."
Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, trên mặt không có một tia biểu tình, cô lão mỉm cười, dần dần nhắm hai mắt lại.
Nhan Nhiễm Tịch đem cô lão đưa đến bờ biển, nhìn mặt trời mới lên, đem cô lão thả xuống, đối với biển thản nhiên nói: "mong ngươi có thể bình an."
Xoay người rời đi, Dư Huyền tâm tình trầm trọng đi theo phía sau Nhan Nhiễm Tịch, hắn biết mỗi người đều có một chuyện xưa không nói ra, cho nên hắn không hỏi, nhưng hắn cũng hiểu được bọn họ giống nhau?
Hắn cũng từng bị lạc lỗi như vậy, chính là hắn so với hắn muốn may mắn, bởi vì hắn có thể gặp được Nhan Nhiễm Tịch, đó là mặt trời của hắn.
Một đêm không ngủ, trở lại Dư gia trời đã sáng, mang theo mọi người ly khai.
Đầu nhìn phía hải thôn, tay trái xoa ngực: cô lão, ngươi cũng trong lòng ta.
Chạy mấy ngày mới đến, bốn người Dư Huyền tách Nhan Nhiễm Tịch ra rồi đi tới “mê”, nàng hiện tại đi theo Dư Huyền khẳng định sẽ gặp rất nhiều chuyện phiền toái.
Mang theo Dạ Bảo Bảo tìm một cái trà lâu ngồi xuống.
"Tiên hoàng băng hà , thái tử kế vị, Dực vương phụ tá, hoàng gia xảy ra thật nhiều chuyện."
"Đúng vậy, chỉ cần là người có tiền đều gặp nhiều chuyện, đều là phiền toái như vậy."
"Đúng vậy, từ khi Kiều gia bị kiều Chí Hiền đoạt được, nguyên bản Kiều Phi có thể chạy đi, kiều công tử lại trở lại."
"A, đều chạy đi rồi, sao lại trở lại?"
"Ai, ta cũng không biết, Kiều Chí Hiền cư nhiên đem người Kiều gia giết hết."
"Cư nhiên đều giết, hắn còn có tâm hay không, kia đều là thân nhân của hắn, trước kia Kiều gia chủ đối với hắn thật tốt, hiện tại kiều công tử thế nào ?"
"Không cần nói, kiều công tử bị kiều Chí Hiền súc sinh kia hủy dung, phế đi võ công, ném ra ngoài thành dưới vách núi đen."
"Cái gì, hắn như thế nào ác như vậy, thật sự là phát rồ."
"Đúng vậy, kiều công tử là người tốt, đại công tử tướng phủ, còn có đương kim hoàng thượng, Dực vương trước kia đều xưng là huynh đệ, hiện tại lại không có ai ra tay giúp đỡ."
"Cũng không phải, nghe nói đại công tử tướng phủ muốn giúp, nhưng lại bị Thừa tướng cản lại, cấm đoán trong phủ, vừa mới được thả ra, bất quá nghe nói chuyện tình của Kiều Phi, đã muốn cùng Thừa tướng trở mặt."
"Xem ra công tử tướng phủ thật trượng nghĩa."
"Đúng vậy."
Mọi người ca thán.
Ai cũng không có chú ý tới hai mẹ con ngồi ở chỗ này rời đi.
Nhan Nhiễm Tịch mang theo Dạ Bảo Bảo đi vào Kiều gia, nhìn đại môn đóng chặt, mắt hiện lên một tia thị huyết, còn nhớ rõ khi gặp Kiều Phi, bộ dáng cuồng ngạo tàn sát bừa bãi, còn có mỗi lần nhìn vào mình bộ mặt tìm tòi nghiên cứu, cặp con ngươi thâm tình kia, trong lòng nàng lại nhớ tới hắn. không ngờ hắn lại bị người hại như vậy.
Nàng biết hắn thích nàng, chính là nàng đối với hắn không có yêu, cho nên chỉ có thể nói xin lỗi, nàng hiểu tim hắn bị thương, chính là nàng chỉ có thể lựa chọn không nhìn, nàng coi hắn là bằng hữu, nên khi hắn bị như vậy nàng rất buồn.
Mà hiện tại, Nhan Nhiễm Tịch thật sâu nhìn hai chữ kiều phủ, nàng tuyệt sẽ không bỏ qua người thương tổn bằng hữu nhân của nàng.
Ly khai, đi ở trên đường cái, nghĩ tình thế hiện tại, theo lý thuyết, Kiều Chí Hiền làm như vậy sẽ làm cho hoàng thất Tây Tần quốc và các thế lực khác bất mãn, nhưng Kiều gia đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Kiều Chí Hiền rốt cuộc vì sao có thể không kiêng nể như vậy? Mà thế lực khác vì sao án binh bất động? Hoàng thất, tướng phủ đang đóng vai gì? Đáng chết, lúc trước nàng như thế nào đem mỹ thực trai rời đi, bằng không lấy thực lực của mỹ thực trai, cũng khiến người ở đây kiêng kị, cũng có thể hiểu biết tình huống nơi này, nhưng là 'Mê' cùng nhã các mặc dù có danh, nhưng chung quy không có thế lực.
Thở dài, không hề suy nghĩ, chính Tây Tần quốc càng ngày càng lộn xộn, hoàng thất lục đục, Kiều phủ đoạt quyền, tướng phủ sóng ngầm mãnh liệt, mặc kệ là người nào đều không bình thường.
Nàng muốn biết rốt cục là ai gây lên chuyện như vậy?
Tay áo bị lôi kéo, cúi đầu nhìn Dạ Bảo Bảo.
"Nương, cục cưng mệt mỏi." Dạ Bảo Bảo vô tội nhìn Nhan Nhiễm Tịch.
Nhan Nhiễm Tịch thầm nghĩ chính mình sơ sẩy, mặc kệ Dạ Bảo Bảo thân phận như thế nào, hiện tại hắn chỉ là một tiểu oa nhi mới sinh, đi đường dài như vậy, hắn không mệt mới lạ.
Thân thủ đem Dạ Bảo Bảo ôm vào ngực, vừa nhấc đầu liền thấy một người quen, Nhan Nhiễm Tịch nhíu mi, xoay người liền rời khỏi, lại bị gọi lại.
Nhan Nhiễm Tịch không tình nguyện xoay người, cười nhẹ: "Thật sự là khéo, vừa tới Tây Tần quốc liền gặp được Dực vương."
Nhan Nhiễm Tịch cũng không cho rằng trên đời có chuyện tình khéo như vậy, Dực vương công vụ quấn thân sẽ không ở trên đường cái đi dạo như thế này, nghĩ tới nàng vừa tới đây đã bị người của Dực vương theo dõi.
Người tới đúng là Hoàn Nhan Dực Trạch, hắn nhìn người hồi nãy còn làm bộ không thấy mình, cười nói: "Đúng vậy, thật sự là khéo, bổn vương đang muốn đi tướng phủ, tin tưởng Nhan tam tiểu thư cũng muốn đi cùng."
Không hỏi Nhan Nhiễm Tịch vì sao trở về, đối với chuyện tình ở Nam Lân Quốc, hắn cũng không phải là không biết, nhìn đứa nhỏ trong lòng Nhan Nhiễm Tịch ý vị thâm trường cười cười.
Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, nguyên bản nàng là muốn gặp mặt Nhan Hàm Tuyển, tứ muội của nàng, chính là thái độ người nào đó làm Nhan Nhiễm Tịch rất là phản cảm, sửa lại cho đúng nói: "Dực vương chỉ sợ đã gọi sai, Nhan Tam tiểu thư đã là quá khứ, hiện tại hẳn phải gọi là Minh vương phi."
Hoàn Nhan Dực Trạch nhìn Nhan Nhiễm Tịch thong dong, nghe được ba chữ 'Minh vương phi', nhíu nhíu mày, thản nhiên nói: "Là bổn vương sơ sót, tin tưởng Minh vương phi cũng biết đi, bổn vương đã cưới Tuyển nhi làm chính phi, chúng ta cũng coi như là người một nhà ."
Nhan Nhiễm Tịch cước bộ chậm lại một chút, chính là chỉ một chút, sau đó giống không có nghe thấy, tiếp tục bước đi.
Đi tới cửa tướng phủ, thủ vệ hồ nghi nhìn mắt Nhan Nhiễm Tịch, sau đó đi vào thông báo, thực vinh hạnh Nhan Nhiễm Tịch được đồng ý tiến vào.
Ôm Dạ Bảo Bảo đi theo phía sau Hoàn Nhan Dực Trạch trực tiếp đi vào thư phòng của Nhan Phi Quỳnh.
Thư phòng này cũng không phải lần đầu tiên nàng đến đây, nhưng là mỗi lần nhớ lại đều không thấy thoải mái, nghĩ tới sớm muộn gì có một ngày nàng phải hủy diệt nơi này.
Nhan Phi Quỳnh ngồi trước thư án, vừa muốn chào hỏi, chợt nghe gặp Nhan Phi Quỳnh thản nhiên nói: "Dực vương mời ngồi."
Hoàn Nhan Dực Trạch gật đầu, tùy ý ngồi ở bên cạnh, Nhan Nhiễm Tịch cứ như vậy đứng ở nơi đó, chờ Nhan Phi Quỳnh nói chuyện.
"Như thế nào đã trở lại? Còn mang theo một đứa nhỏ lớn như vậy, còn ra thể thống gì." Nhan Phi Quỳnh mặc kệ Hoàn Nhan Dực Trạch ở trong này, lớn tiếng trách cứ nói.
Nhan Nhiễm Tịch nheo lại ánh mắt, nàng Nhan Nhiễm Tịch chưa từng có người dám trách cứ nàng, nguy hiểm cười nhẹ: "Vốn bổn vương phi tới nơi này chính là nhìn xem đại ca sống tốt không, mặc kệ nói như thế nào thời điểm huynh đệ chết, chính mình lại bị đóng cửa cấm đoán, trong lòng nhất định là khó chịu, mặc kệ Nhan Thừa tướng muốn như thế nào, bổn vương phi cũng không muốn ở đây ngây ngươi."
Ôm Dạ Bảo Bảo xoay người muốn đi.
"Đứng lại."Nhan Phi Quỳnh lớn tiếng nói.
Nhan Nhiễm Tịch dừng lại cước bộ, Nhan Phi Quỳnh đi lên trước, chỉ vào Nhan Nhiễm Tịch nói: "Ngươi chớ quên thân phận của ngươi."
"Đương nhiên làm sao quên được, Minh vương phi, thê tử của Minh vương."Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên nói.
"Ngươi, đây là thái độ của ngươi đối với phụ thân? Còn có ngươi nói tạp chủng này từ đâu đến, là đứa nhỏ của ai."Nhan Phi Quỳnh tức giận hỏi.
Nhan Nhiễm Tịch còn không nói gì, ôm Dạ Bảo Bảo vào ngực, Dạ Bảo Bảo ôm cổ Nhan Nhiễm Tịch liền khóc nói: "Nương, cục cưng không phải tạp chủng, cục cưng là cục cưng của nương, hắn là người xấu."
Nhan Nhiễm Tịch vuốt ve đầu Dạ Bảo Bảo, cười nói: "Đương nhiên, cục cưng là đứa nhỏ của nương, đừng nghe lão tạp chủng kia nói nhảm , chính hắn không có cha mẹ cho nên mới đang nghen tỵ với cục cưng ."
"Ngươi, ngươi nói cái gì? Ngươi đồ nữ nhi bất hiếu này, làm ra chuyện đồi phong bại tục, bị Minh vương hưu, còn nói như vậy, ta xem ngươi hôm nay là tìm chết." Nói xong một cái tát đánh qua.
Mà lúc này Hoàn Nhan Dực Trạch cứ như vậy lẳng lặng nhìn, uống trà, giống như xem diễn bình thường.
Kỳ thật Nhan Phi Quỳnh nói như vậy cũng không phải không có đạo lý, ai thấy Nhan Nhiễm Tịch một người dẫn theo một đứa nhỏ trở về, dù sao Nhan Nhiễm Tịch mới gả cho Dạ Thương Minh không đến một năm, làm sao có chuyện có đứa nhỏ lớn như vậy, thoạt nhìn chừng ba tuổi .
Nhan Nhiễm Tịch ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm tay Nhan Phi Quỳnh , tuy nói nàng thân phận Minh vương phi bị mất tích, nơi này không có tin tức, nhưng là chuyện của Phiêu Miểu mọi người đều biết , nếu dùng Tiểu Kim, bị người phát hiện, như vậy chuyện thoát thân ở thủy nguyệt sơn trang liền thất bại, hơn nữa hiện tại nàng không có võ công, đối với nội lực cao thâm như Nhan Phi Quỳnh tự nhiên là tránh không được , trong lòng nghĩ chỉ cần là hắn hạ một cái tát này, trở về nàng liền mang theo người Ám vực đem nơi này san bằng.
Ngay tại lúc tâm tư Nhan Nhiễm Tịch ngàn hồi trăm chuyển, mắt thấy một cái tát liền rơi xuống thì Nhan Phi Quỳnh thân đột nhiên cứng lại bị đánh vô vách tường, té lăn trên đất.
Chốc lát tất cả mọi người đều cảnh giác đứng lên, chỉ thấy giữa không trung một người phi thân xuống, dừng ở bên người Nhan Nhiễm Tịch ôm lấy Nhan Nhiễm Tịch.
Hơi thở quen thuộc, Nhan Nhiễm Tịch quay đầu: "Minh."
Dạ Thương Minh sủng nịch nhu nhu đầu Nhan Nhiễm Tịch: "Thế nào, không có bị thương chứ?"
"Không có, ngươi tới thực đúng lúc."Nhan Nhiễm Tịch cười cười, là phát ra từ tươi cười thật tình.
Mà một bên Hoàn Nhan Dực Trạch cùng ngã trên mặt đất nhìn thấy lúc này một người ôm Nhan Nhiễm Tịch, Nhan Nhiễm Tịch kêu một tiếng, trong lòng cũng rõ người nam nhân này chính là Minh vương Dạ Thương Minh.
Dạ Thương Minh quay đầu nhìn về phía người té trên mặt đất, ánh mắt biến lãnh, thanh âm mang theo nguy hiểm: "Nếu không phải thế cục Tây Tần Quốc đang gặp nguy hiểm, muốn ngươi làm quân cờ cân bằng, ta nhất định sẽ giết ngươi, trên thế giới này, người dám đụng vào nương tử của ta đều phải chết."
Nhan Phi Quỳnh 'Phốc' ói ra một búng máu, trong thanh âm Dạ Thương Minh mang theo nội lực hùng hậu, đã làm cho hắn không chịu nổi, nguyên lai hắn có võ công, trước mặt Dạ Thương Minh hắn quả thực chính là không đáng giá nhắc tới.
Nhan Nhiễm Tịch nhìn Dạ Thương Minh gầy yếu đi không ít, trong lòng có chút đau, lôi kéo tay Dạ Thương Minh: "Tốt lắm, không cần vì người ngoài sinh khí, chúng ta đi thôi, đã ở Tây Tần quốc lâu rồi, ngươi có mệt hay không?"
"Không có, ta ở cùng ngươi." Dạ Thương Minh thu hồi lãnh ý, cười nói. Nhan Nhiễm Tịch gật gật đầu.
Vợ chồng cùng ly khai.
Hoàn Nhan Dực Trạch có chút suy nghĩ nhìn bóng dáng hai người, lại nhìn Nhan Phi Quỳnh té trên mặt đất, cũng ly khai.
Dư Huyền trở về vừa vặn thấy một màn này, gặp Nhan Nhiễm Tịch không có chuyện gì, tâm vừa mới lo lắng đã bình tĩnh lại, không nói gì dư thừa, đi qua, bây giờ xung quanh là hơn hai mươi hắc y nhân, hơn nữa hắn căn bản là không phải cao thủ Ám vực, hắn quản lý sản nghiệp của ám vực, hắn không phải là đối thủ của những người này.
Ngay tại lúc Dư Huyền muốn cùng bọn họ đồng quy vu tận, một hắc y nhân từ đâu đi ra, phất tay, những hắc y nhân kia ly khai. Hắn con ngươi lạnh lẽo nhìn Nhan Nhiễm Tịch.
Ai cũng không có chú ý, hắc y nhân kia con ngươi cùng với đôi mắt hồi sáng giống nhau.
Dư Huyền đi đến phía sau Nhan Nhiễm Tịch, không có tiến lên quấy rầy, Nhan Nhiễm Tịch đỡ lấy cô lão, thản nhiên hỏi: "Vì sao?"
Thanh âm suy yếu: "Có lẽ là thế giới này không có lưu luyến đi, ngươi là ta cứu trở về, ta chết đi cũng không có gì đáng tiếc."
Nhan Nhiễm Tịch nhíu mày: "Ta sẽ không chết, thế giới này không phải ai cũng có được mạng của ta."
Cô lão bật cười: "chết, cũng không đáng sợ, đáng sợ là thế giới lạnh như băng, tiềm thức ngươi không muốn chết, nhưng có khi ngươi cũng bị người ta giết."
"Cô lão, kỳ thật ngươi thực may mắn, cũng không phải cô độc sống quãng đời còn lại, bởi vì ở cuối cùng, ngươi có ta làm bạn."
"Uh, ngươi là ánh mặt trời của ta, ta thực vui vẻ, mấy ngày nay là ngày vui vẻ nhất của ta, biết ta vì sao không hỏi tên của ngươi không?"
Nhan Nhiễm Tịch trầm mặc .
Cô lão tiếp tục nói: "Tên chỉ là một loại xưng hô, chúng ta quen biết nhau, tên của ngươi đối với ta không trọng yếu, chỉ cần trong lòng ta có ngươi."
"còn muốn ta làm gì cho ngươi?" Nhìn ra được cô lão không thể cầm cự được, nhìn hắn thống khổ như vậy nàng có lẽ nên giải thoát cho lão.
Cô lão lắc đầu, nhìn phương hướng bờ biển: "Ta thực thích biển, bởi vì biển rất lớn, gió biển có thể làm ta thanh tỉnh, như vậy ta sẽ không lạc đường .
Ta cho tới bây giờ chỉ là một người bình thường, cho tới bây giờ không ai quan tâm ta, bọn họ thương tổn ta, năm ấy ta bị lạc lý trí, giết bọn họ, nhưng lại để lại một đứa nhỏ, bởi vì đứa nhỏ kia nhìn thấy huyết tinh mà không khóc, giống như ta năm đó, nay hắn đến đây, thu mạng của ta, đã kết thúc cuộc đời cô độc của ta, ngươi tốt lắm, chính là không có đến sớm gặp ta, ta chết , ngươi hãy đem ta thả xuống biển."
Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, trên mặt không có một tia biểu tình, cô lão mỉm cười, dần dần nhắm hai mắt lại.
Nhan Nhiễm Tịch đem cô lão đưa đến bờ biển, nhìn mặt trời mới lên, đem cô lão thả xuống, đối với biển thản nhiên nói: "mong ngươi có thể bình an."
Xoay người rời đi, Dư Huyền tâm tình trầm trọng đi theo phía sau Nhan Nhiễm Tịch, hắn biết mỗi người đều có một chuyện xưa không nói ra, cho nên hắn không hỏi, nhưng hắn cũng hiểu được bọn họ giống nhau?
Hắn cũng từng bị lạc lỗi như vậy, chính là hắn so với hắn muốn may mắn, bởi vì hắn có thể gặp được Nhan Nhiễm Tịch, đó là mặt trời của hắn.
Một đêm không ngủ, trở lại Dư gia trời đã sáng, mang theo mọi người ly khai.
Đầu nhìn phía hải thôn, tay trái xoa ngực: cô lão, ngươi cũng trong lòng ta.
Chạy mấy ngày mới đến, bốn người Dư Huyền tách Nhan Nhiễm Tịch ra rồi đi tới “mê”, nàng hiện tại đi theo Dư Huyền khẳng định sẽ gặp rất nhiều chuyện phiền toái.
Mang theo Dạ Bảo Bảo tìm một cái trà lâu ngồi xuống.
"Tiên hoàng băng hà , thái tử kế vị, Dực vương phụ tá, hoàng gia xảy ra thật nhiều chuyện."
"Đúng vậy, chỉ cần là người có tiền đều gặp nhiều chuyện, đều là phiền toái như vậy."
"Đúng vậy, từ khi Kiều gia bị kiều Chí Hiền đoạt được, nguyên bản Kiều Phi có thể chạy đi, kiều công tử lại trở lại."
"A, đều chạy đi rồi, sao lại trở lại?"
"Ai, ta cũng không biết, Kiều Chí Hiền cư nhiên đem người Kiều gia giết hết."
"Cư nhiên đều giết, hắn còn có tâm hay không, kia đều là thân nhân của hắn, trước kia Kiều gia chủ đối với hắn thật tốt, hiện tại kiều công tử thế nào ?"
"Không cần nói, kiều công tử bị kiều Chí Hiền súc sinh kia hủy dung, phế đi võ công, ném ra ngoài thành dưới vách núi đen."
"Cái gì, hắn như thế nào ác như vậy, thật sự là phát rồ."
"Đúng vậy, kiều công tử là người tốt, đại công tử tướng phủ, còn có đương kim hoàng thượng, Dực vương trước kia đều xưng là huynh đệ, hiện tại lại không có ai ra tay giúp đỡ."
"Cũng không phải, nghe nói đại công tử tướng phủ muốn giúp, nhưng lại bị Thừa tướng cản lại, cấm đoán trong phủ, vừa mới được thả ra, bất quá nghe nói chuyện tình của Kiều Phi, đã muốn cùng Thừa tướng trở mặt."
"Xem ra công tử tướng phủ thật trượng nghĩa."
"Đúng vậy."
Mọi người ca thán.
Ai cũng không có chú ý tới hai mẹ con ngồi ở chỗ này rời đi.
Nhan Nhiễm Tịch mang theo Dạ Bảo Bảo đi vào Kiều gia, nhìn đại môn đóng chặt, mắt hiện lên một tia thị huyết, còn nhớ rõ khi gặp Kiều Phi, bộ dáng cuồng ngạo tàn sát bừa bãi, còn có mỗi lần nhìn vào mình bộ mặt tìm tòi nghiên cứu, cặp con ngươi thâm tình kia, trong lòng nàng lại nhớ tới hắn. không ngờ hắn lại bị người hại như vậy.
Nàng biết hắn thích nàng, chính là nàng đối với hắn không có yêu, cho nên chỉ có thể nói xin lỗi, nàng hiểu tim hắn bị thương, chính là nàng chỉ có thể lựa chọn không nhìn, nàng coi hắn là bằng hữu, nên khi hắn bị như vậy nàng rất buồn.
Mà hiện tại, Nhan Nhiễm Tịch thật sâu nhìn hai chữ kiều phủ, nàng tuyệt sẽ không bỏ qua người thương tổn bằng hữu nhân của nàng.
Ly khai, đi ở trên đường cái, nghĩ tình thế hiện tại, theo lý thuyết, Kiều Chí Hiền làm như vậy sẽ làm cho hoàng thất Tây Tần quốc và các thế lực khác bất mãn, nhưng Kiều gia đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Kiều Chí Hiền rốt cuộc vì sao có thể không kiêng nể như vậy? Mà thế lực khác vì sao án binh bất động? Hoàng thất, tướng phủ đang đóng vai gì? Đáng chết, lúc trước nàng như thế nào đem mỹ thực trai rời đi, bằng không lấy thực lực của mỹ thực trai, cũng khiến người ở đây kiêng kị, cũng có thể hiểu biết tình huống nơi này, nhưng là 'Mê' cùng nhã các mặc dù có danh, nhưng chung quy không có thế lực.
Thở dài, không hề suy nghĩ, chính Tây Tần quốc càng ngày càng lộn xộn, hoàng thất lục đục, Kiều phủ đoạt quyền, tướng phủ sóng ngầm mãnh liệt, mặc kệ là người nào đều không bình thường.
Nàng muốn biết rốt cục là ai gây lên chuyện như vậy?
Tay áo bị lôi kéo, cúi đầu nhìn Dạ Bảo Bảo.
"Nương, cục cưng mệt mỏi." Dạ Bảo Bảo vô tội nhìn Nhan Nhiễm Tịch.
Nhan Nhiễm Tịch thầm nghĩ chính mình sơ sẩy, mặc kệ Dạ Bảo Bảo thân phận như thế nào, hiện tại hắn chỉ là một tiểu oa nhi mới sinh, đi đường dài như vậy, hắn không mệt mới lạ.
Thân thủ đem Dạ Bảo Bảo ôm vào ngực, vừa nhấc đầu liền thấy một người quen, Nhan Nhiễm Tịch nhíu mi, xoay người liền rời khỏi, lại bị gọi lại.
Nhan Nhiễm Tịch không tình nguyện xoay người, cười nhẹ: "Thật sự là khéo, vừa tới Tây Tần quốc liền gặp được Dực vương."
Nhan Nhiễm Tịch cũng không cho rằng trên đời có chuyện tình khéo như vậy, Dực vương công vụ quấn thân sẽ không ở trên đường cái đi dạo như thế này, nghĩ tới nàng vừa tới đây đã bị người của Dực vương theo dõi.
Người tới đúng là Hoàn Nhan Dực Trạch, hắn nhìn người hồi nãy còn làm bộ không thấy mình, cười nói: "Đúng vậy, thật sự là khéo, bổn vương đang muốn đi tướng phủ, tin tưởng Nhan tam tiểu thư cũng muốn đi cùng."
Không hỏi Nhan Nhiễm Tịch vì sao trở về, đối với chuyện tình ở Nam Lân Quốc, hắn cũng không phải là không biết, nhìn đứa nhỏ trong lòng Nhan Nhiễm Tịch ý vị thâm trường cười cười.
Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, nguyên bản nàng là muốn gặp mặt Nhan Hàm Tuyển, tứ muội của nàng, chính là thái độ người nào đó làm Nhan Nhiễm Tịch rất là phản cảm, sửa lại cho đúng nói: "Dực vương chỉ sợ đã gọi sai, Nhan Tam tiểu thư đã là quá khứ, hiện tại hẳn phải gọi là Minh vương phi."
Hoàn Nhan Dực Trạch nhìn Nhan Nhiễm Tịch thong dong, nghe được ba chữ 'Minh vương phi', nhíu nhíu mày, thản nhiên nói: "Là bổn vương sơ sót, tin tưởng Minh vương phi cũng biết đi, bổn vương đã cưới Tuyển nhi làm chính phi, chúng ta cũng coi như là người một nhà ."
Nhan Nhiễm Tịch cước bộ chậm lại một chút, chính là chỉ một chút, sau đó giống không có nghe thấy, tiếp tục bước đi.
Đi tới cửa tướng phủ, thủ vệ hồ nghi nhìn mắt Nhan Nhiễm Tịch, sau đó đi vào thông báo, thực vinh hạnh Nhan Nhiễm Tịch được đồng ý tiến vào.
Ôm Dạ Bảo Bảo đi theo phía sau Hoàn Nhan Dực Trạch trực tiếp đi vào thư phòng của Nhan Phi Quỳnh.
Thư phòng này cũng không phải lần đầu tiên nàng đến đây, nhưng là mỗi lần nhớ lại đều không thấy thoải mái, nghĩ tới sớm muộn gì có một ngày nàng phải hủy diệt nơi này.
Nhan Phi Quỳnh ngồi trước thư án, vừa muốn chào hỏi, chợt nghe gặp Nhan Phi Quỳnh thản nhiên nói: "Dực vương mời ngồi."
Hoàn Nhan Dực Trạch gật đầu, tùy ý ngồi ở bên cạnh, Nhan Nhiễm Tịch cứ như vậy đứng ở nơi đó, chờ Nhan Phi Quỳnh nói chuyện.
"Như thế nào đã trở lại? Còn mang theo một đứa nhỏ lớn như vậy, còn ra thể thống gì." Nhan Phi Quỳnh mặc kệ Hoàn Nhan Dực Trạch ở trong này, lớn tiếng trách cứ nói.
Nhan Nhiễm Tịch nheo lại ánh mắt, nàng Nhan Nhiễm Tịch chưa từng có người dám trách cứ nàng, nguy hiểm cười nhẹ: "Vốn bổn vương phi tới nơi này chính là nhìn xem đại ca sống tốt không, mặc kệ nói như thế nào thời điểm huynh đệ chết, chính mình lại bị đóng cửa cấm đoán, trong lòng nhất định là khó chịu, mặc kệ Nhan Thừa tướng muốn như thế nào, bổn vương phi cũng không muốn ở đây ngây ngươi."
Ôm Dạ Bảo Bảo xoay người muốn đi.
"Đứng lại."Nhan Phi Quỳnh lớn tiếng nói.
Nhan Nhiễm Tịch dừng lại cước bộ, Nhan Phi Quỳnh đi lên trước, chỉ vào Nhan Nhiễm Tịch nói: "Ngươi chớ quên thân phận của ngươi."
"Đương nhiên làm sao quên được, Minh vương phi, thê tử của Minh vương."Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên nói.
"Ngươi, đây là thái độ của ngươi đối với phụ thân? Còn có ngươi nói tạp chủng này từ đâu đến, là đứa nhỏ của ai."Nhan Phi Quỳnh tức giận hỏi.
Nhan Nhiễm Tịch còn không nói gì, ôm Dạ Bảo Bảo vào ngực, Dạ Bảo Bảo ôm cổ Nhan Nhiễm Tịch liền khóc nói: "Nương, cục cưng không phải tạp chủng, cục cưng là cục cưng của nương, hắn là người xấu."
Nhan Nhiễm Tịch vuốt ve đầu Dạ Bảo Bảo, cười nói: "Đương nhiên, cục cưng là đứa nhỏ của nương, đừng nghe lão tạp chủng kia nói nhảm , chính hắn không có cha mẹ cho nên mới đang nghen tỵ với cục cưng ."
"Ngươi, ngươi nói cái gì? Ngươi đồ nữ nhi bất hiếu này, làm ra chuyện đồi phong bại tục, bị Minh vương hưu, còn nói như vậy, ta xem ngươi hôm nay là tìm chết." Nói xong một cái tát đánh qua.
Mà lúc này Hoàn Nhan Dực Trạch cứ như vậy lẳng lặng nhìn, uống trà, giống như xem diễn bình thường.
Kỳ thật Nhan Phi Quỳnh nói như vậy cũng không phải không có đạo lý, ai thấy Nhan Nhiễm Tịch một người dẫn theo một đứa nhỏ trở về, dù sao Nhan Nhiễm Tịch mới gả cho Dạ Thương Minh không đến một năm, làm sao có chuyện có đứa nhỏ lớn như vậy, thoạt nhìn chừng ba tuổi .
Nhan Nhiễm Tịch ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm tay Nhan Phi Quỳnh , tuy nói nàng thân phận Minh vương phi bị mất tích, nơi này không có tin tức, nhưng là chuyện của Phiêu Miểu mọi người đều biết , nếu dùng Tiểu Kim, bị người phát hiện, như vậy chuyện thoát thân ở thủy nguyệt sơn trang liền thất bại, hơn nữa hiện tại nàng không có võ công, đối với nội lực cao thâm như Nhan Phi Quỳnh tự nhiên là tránh không được , trong lòng nghĩ chỉ cần là hắn hạ một cái tát này, trở về nàng liền mang theo người Ám vực đem nơi này san bằng.
Ngay tại lúc tâm tư Nhan Nhiễm Tịch ngàn hồi trăm chuyển, mắt thấy một cái tát liền rơi xuống thì Nhan Phi Quỳnh thân đột nhiên cứng lại bị đánh vô vách tường, té lăn trên đất.
Chốc lát tất cả mọi người đều cảnh giác đứng lên, chỉ thấy giữa không trung một người phi thân xuống, dừng ở bên người Nhan Nhiễm Tịch ôm lấy Nhan Nhiễm Tịch.
Hơi thở quen thuộc, Nhan Nhiễm Tịch quay đầu: "Minh."
Dạ Thương Minh sủng nịch nhu nhu đầu Nhan Nhiễm Tịch: "Thế nào, không có bị thương chứ?"
"Không có, ngươi tới thực đúng lúc."Nhan Nhiễm Tịch cười cười, là phát ra từ tươi cười thật tình.
Mà một bên Hoàn Nhan Dực Trạch cùng ngã trên mặt đất nhìn thấy lúc này một người ôm Nhan Nhiễm Tịch, Nhan Nhiễm Tịch kêu một tiếng, trong lòng cũng rõ người nam nhân này chính là Minh vương Dạ Thương Minh.
Dạ Thương Minh quay đầu nhìn về phía người té trên mặt đất, ánh mắt biến lãnh, thanh âm mang theo nguy hiểm: "Nếu không phải thế cục Tây Tần Quốc đang gặp nguy hiểm, muốn ngươi làm quân cờ cân bằng, ta nhất định sẽ giết ngươi, trên thế giới này, người dám đụng vào nương tử của ta đều phải chết."
Nhan Phi Quỳnh 'Phốc' ói ra một búng máu, trong thanh âm Dạ Thương Minh mang theo nội lực hùng hậu, đã làm cho hắn không chịu nổi, nguyên lai hắn có võ công, trước mặt Dạ Thương Minh hắn quả thực chính là không đáng giá nhắc tới.
Nhan Nhiễm Tịch nhìn Dạ Thương Minh gầy yếu đi không ít, trong lòng có chút đau, lôi kéo tay Dạ Thương Minh: "Tốt lắm, không cần vì người ngoài sinh khí, chúng ta đi thôi, đã ở Tây Tần quốc lâu rồi, ngươi có mệt hay không?"
"Không có, ta ở cùng ngươi." Dạ Thương Minh thu hồi lãnh ý, cười nói. Nhan Nhiễm Tịch gật gật đầu.
Vợ chồng cùng ly khai.
Hoàn Nhan Dực Trạch có chút suy nghĩ nhìn bóng dáng hai người, lại nhìn Nhan Phi Quỳnh té trên mặt đất, cũng ly khai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook