Sáng hôm sau Ngọc Ngưng tỉnh lại, đôi mắt nàng vẫn còn hồng hồng.

Sau khi đổi bộ y phục sạch sẽ, sắc trời đã tờ mờ sáng.
Lúc dùng bữa sáng, Bạch thị thấy vành mi Ngọc Ngưng có chút phiếm hồng, nhìn còn hơi sưng.

Cho rằng Ngọc Ngưng vẫn phiền muộn chuyện ngày hôm qua nên múc cho nàng một chén canh: "Có phải tối qua con lại khóc? Tam tiểu thư thật là, thân là đích tiểu thư, còn nói chuyện dơ hơn so với bọn nha hoàn.

Nha đầu chưa xuất giá cũng không bừa bãi như nàng."
Bạch thị biết lời Ngọc Nguyên gây tổn thương bao nhiêu đối với một nữ hài tử.

Ngọc Ngưng cập kê, cũng chưa gặp qua bao nhiêu nam nhân, nhiều nhất cũng chỉ là mấy gã sai vặt nhà trên.

Ngọc Nguyên bôi nhọ như vậy, thật sự khiến cho người ta phiền chán.
Ngọc Ngưng lắc đầu: "Không phải, nàng ấy muốn nói thế nào tạm thời cứ kệ nàng thôi.

Miệng ở trên người, quản cũng không được."
Ngày hôm qua nghe thấy những lời đó, trong lòng Ngọc Ngưng cũng cảm thấy ghê tởm.

Nữ nhi chưa xuất giá nào có thể chịu chịu được những lời đùa cợt này của người khác?
Bất quá, ngày thường Ngọc Ngưng đều cố tình mặc y phục rộng rãi, che đi dáng người.

Bộ y phục hôm qua Triệu Tuyết Nhàn đưa cho Ngọc Ngưng có kiểu dáng lưu hành nhất bấy giờ.

Ngọc Ngưng mặc vào, cả vòng eo nhỏ nhắn và bộ ngực đều được phác họa ra, khó trách Ngọc Nguyên nhìn mà phát thèm.
Chỉ cần còn ở Nam Dương hầu phủ, Ngọc Ngưng không thể quá rêu rao.

Sáng nay tỉnh dậy, nàng cố ý đem vải quấn lại, tuy rằng có chút thở không nổi, nhưng cũng có thể từ từ thích ứng.
Nàng mặc váy áo màu xanh, thuần tịnh trang nhã.

Tuy rằng y phục giản dị, nhưng dưới nàng da trắng nõn của nàng lại có thể tôn thêm vẻ đẹp.
Giữa trưa, Ngọc Ngưng cùng Bạch thị ở trong phòng thêu thùa may vá.

Quá nửa buổi chiều, Liễu phu nhân cho người gọi Ngọc Ngưng qua nhà chính.

Ngọc Ngưng qua đó, Liễu phu nhân bày mấy đĩa điểm tâm, kêu nha hoàn pha một ấm trà thơm.

Bảo Ngọc Ngưng ngồi xuống.
Chỗ ở của Liễu phu nhân so với Hoa Mai uyển rộng rãi, sáng sủa hơn nhiều.

Tuy rằng không phú quý bằng Trần vương phủ, nhưng cũng không mấy trống trải.

Lúc trước Ngọc Ngưng tới đây thỉnh an, Liễu phu nhân đều bảo Ngọc Ngưng đứng ở một bên, hiếm khi cho nàng ngồi xuống.
Ngọc Ngưng không biết Liễu phu nhân muốn làm gì, nhưng bảo nàng ngồi, nàng không thể không ngồi xuống.
Liễu phu nhân nói: "Ngày hôm qua tỷ tỷ ngươi mạo phạm ngươi.

Nó bị ta chiều hư, từ trước đến nay nói mà không biết lựa lời, ngươi đừng để trong lòng."
Ngọc Ngưng biết, Ngọc Nguyên có thể nói không biết lựa lời.

Nhưng nếu nàng cũng nói chuyện như vậy, khẳng định sẽ bị Liễu phu nhân xử lý bằng gia pháp.
Ngọc Ngưng nhàn nhạt đáp: "Lời tỷ tỷ nói ngày hôm qua đúng là có phần quá đáng.

Nhưng tỷ muội trong nhà, con cũng không so đo quá nhiều.

Chuyện này cũng sẽ dần quên đi thôi."
Tuy rằng miệng Ngọc Ngưng nói lời thực hay, nhưng Liễu phu nhân lại không dám tin nàng.
Ai biết nàng quay đầu có nói cho người khác nghe hay không?
Nếu ngày khác Hoa Dương quận chúa cho người tới đây, Ngọc Ngưng ghi hận Ngọc Nguyên, đem lời nói ra cho người ngoài nghe, thanh danh Ngọc Nguyên sẽ hỏng mất.
Liễu phu nhân nói: "Ngươi và Nguyên nhi đều là tỷ muội cùng nhà, vinh cùng vinh, họa cùng họa.

Tất cả mọi chuyện xảy ra đều liên quan đến thể diện nhà ta.

Hài tử ngoan, có một số chuyện hai ngươi có thể nói với nhau, nhưng ngàn vạn lần không thể cho người ngoài biết.

Nếu người ngoài biết, thanh danh của ngươi cũng bị liên lụy hao tổn."
Ngọc Ngưng gật đầu: "Mẫu thân nói đúng."
Liễu phu nhân thấy Ngọc Ngưng đã đáp ứng, tuy rằng trong lòng vẫn không yên, nhưng cũng không nói thêm gì.
Bà bảo nha hoàn gói hai đĩa điểm tâm, đưa cho Ngọc Ngưng mang về.
Lúc Ngọc Ngưng về Hoa Mai uyển, Điền di nương đang ở trong phòng nói chuyện với Bạch thị.


Thấy Ngọc Ngưng, Điền di nương nói: "Phu nhân kêu ngươi qua đó, chắn hẳn vì lời tam tiểu thư nói ngày hôm qua? Tam tiểu thư cũng thật là, không biết lựa lời, cái gì cũng dám nói ra."
Bạch thị nói: "Hài tử nhà thường cũng chẳng dám nói, huống chi là tam tiểu thư? Ngưng nhi, con đang cầm thứ gì trên tay?"
Ngọc Ngưng đặt điểm tâm lên bàn: "Phu nhân cho hai đĩa điểm tâm, vừa lúc, hai vị di nương nếm thử xem sao."
Một đĩa là bánh táo, trông rất ngọt ngào mềm mại, mùi táo tỏa ra bốn phía.

Đĩa còn lại là bánh sơn tra, màu sắc hấp dẫn.
Ngọc Ngưng và Bạch thị thường ăn chay, Điền di nương cũng khó khăn thiếu thốn.

Nam Dương hầu chỉ lo phong lưu, trong nhà có nhiều nữ nhân như vậy, dưỡng chừng ấy người là một vấn đề.

Không ít người chỉ có cái danh di nương, trên thực tế còn không bằng nha hoàn nhà phú quý chân chính.
Ngày thường Điền di nương cũng không được ăn thứ gì tốt, cùng Bạch thị chia nhau một ít điểm tâm.
Chờ Điền di nương đi, Bạch thị mới nói: "Còn mấy khối điểm tâm, đều ngọt ngào mềm mại, Ngưng nhi con cũng nếm thử đi."
Từ trước đến nay Ngọc Ngưng hiếu thuận, nàng biết Bạch thị thích ăn đồ có vị thơm ngọt.

Bởi vì chuyện của Hoa Dương quận chúa, Liễu phu nhân hẳn không dám động tay lên đồ ăn.

Nàng nói: "Con không thích ăn mấy thứ đó.

Con cất cho người, để mai lại ăn."
Thấy Ngọc Ngưng ngoan ngoãn hiếu thuận như vậy, Bạch thị vừa chua xót vừa vui mừng.

Cuộc sống tuy rằng khó khăn túng thiếu, lại thường bị chủ mẫu phía trên khi dễ, nhưng Ngọc Ngưng không oán trời trách đất, chỉ bình tĩnh tiếp tục qua ngày.
Chuyện Ngọc Ngưng cứu Hoa Dương quận chúa một mạng rất nhanh đã truyền tới tai Nam Dương hầu.
Tuy rằng ở trên triều Nam Dương hầu chẳng làm ra trò trống gì, làm lụi tàn cơ nghiệp tổ tiên, nhưng hắn vẫn biết rõ một số chuyện cơ bản trong triều.

Ví dụ như Hoa Dương quận chúa thân phận tôn quý, Đoan vương phủ, hoàng cung, Lý phủ đều rất coi trọng nàng.

Lần này Ngọc Ngưng cứu Hoa Dương quận chúa cũng là chuyện tốt của Nam Dương hầu phủ.
Nam Dương hầu tới chỗ Bạch thị, cho Bạch thị năm mươi lượng bạc, nói Ngọc Ngưng đã trưởng thành, kêu Bạch thị mua cho Ngọc Ngưng một ít quần áo trang sức.


Là nữ nhi thì nên điểm tô xinh đẹp, cả ngày mặc y phục xám xịt trông thật kỳ cục.
Lúc cơm chiều hắn cũng dùng ở chỗ Bạch thị.

Bạch thị mang lên một ít rượu.

Nam Dương hầu hai chén rồi nói với Ngọc Ngưng: "Hài tử ngoan, ngươi cũng coi như leo lên quý nhân, ngày khác gặp Hoa Dương quận chúa, ngươi phải nịnh bợ nhân gia thật tốt, nhất định không được nháo chuyện."
Bạch thị nói: "Tính của tứ tiểu thư sẽ không nháo chuyện, điểm này hầu gia cứ yên tâm."
Nam Dương hầu uống đến cả gương mặt đều hồng hồng, hắn nhìn Ngọc Ngưng: "Quý nhân đều thích nghe lời nịnh hót, ngươi lại không thích nói chuyện, gặp phụ thân cũng không được đôi ba câu..."
Ngọc Ngưng thấy Nam Dương hầu càng nói càng kỳ cục, trong lòng nàng phiếm chút ghê tởm.

Không biết vì sao Nam Dương hầu bày ra biểu tình này lại khiến nàng cảm thấy chán ghét.
Đối với Ngọc Ngưng mà nói, toàn bộ phủ Nam Dương hầu, từ trong ra ngoài đều hư nát thối rữa.
Nam Dương hầu nói rồi chạm tới tay Ngọc Ngưng: "Hài tử ngoan, ngươi không phải đích nữ trong nhà, từ nhỏ cũng không được nuông chiều.

Hoa Dương quận chúa có quan hệ tốt với thái hậu trong cung, người qua kẻ lại đều là quý nhân.

Cha hiện tại không bằng Ngụy vương cùng đám người thừa tướng, lại muốn đem ngươi gả đến nhà họ."
Ngọc Ngưng vội né ra, nàng nói với Bạch thị: "Phụ thân say rồi, người đỡ phụ thân về phòng đi."
Bạch thị cũng thầm phỉ nhổ Nam Dương hầu ở trong lòng, tuy rằng Nam Dương hầu là nam nhân của cả đời bà, nhưng người bà thương yêu nhất vẫn là nữ nhi của mình.

Nay nữ nhi trưởng thành, Nam Dương hầu lại háo sắc phong lưu muốn chiếm tiện nghi.
Bà kéo theo Nam Dương hầu đi vào trong phòng.
Ngọc Ngưng cũng trở về phòng.

Bởi vì cả ngày tâm tình không tốt, nàng cũng thấy rầu rĩ trong lòng, trộm gạt lệ khóc trong chốc lát.
Ngày kế Hoa Dương quận chúa không tự mình tới Nam Dương hầu phủ, mà là mời Ngọc Ngưng tới Lý phủ, nói là Lý phu nhân cũng muốn gặp Ngọc Ngưng.
Vốn dĩ Liễu phu nhân đã cho người quét tước nhà cửa một lần.

Bà còn nghĩ kỹ nên nói gì trước mặt Hoa Dương quận chúa, cuối cùng lại nghe người nói Hoa Dương quận chúa không tiện ra ngoài, muốn gặp Ngọc Ngưng ở Lý phủ.
Liễu phu nhân vội cho người gọi Ngọc Nguyên lại đây.
Thân phận Hoa Dương quận chúa tôn quý, so với Trần Vương phi còn tôn quý hơn, ngày thường Liễu phu nhân còn chẳng thể nói chuyện với nàng.

Bà muốn cho Ngọc Nguyên đi theo Ngọc Ngưng qua đó, vạn nhất Ngọc Nguyên lọt được vào mắt Hoa Dương quận chúa, hôn sự của Ngọc Nguyên cũng không cần phải lo nữa.
Chờ Ngọc Nguyên tới, Liễu phu nhân kéo Ngọc Nguyên qua dặn dò: "Lần này không được khi dễ Ngọc Ngưng, ngươi muốn khi dễ cũng phải đợi đến khi nó không còn chỗ dựa.

Hiện tại nó là ân nhân của Hoa Dương quận chúa, ngươi phải hòa hoãn.

Tới Lý phủ cũng phải biểu hiện khéo léo."
Ngọc Nguyên hận Ngọc Ngưng tới mức ngứa răng, nhưng nàng ta cũng muốn tới phủ Hoa Dương quận chúa.


Nghe nói phủ quận chúa còn quý phái hơn Lý phủ và Trần vương phủ nhiều, người lui tới đều là phu nhân cáo mệnh tam phẩm trở lên.

Hoa Dương quận chúa cũng biết nhiều công tử quý tộc, Ngọc Nguyên nghĩ ngợi đôi chút rồi nói: "Nương, người cứ yên tâm, con sẽ biểu hiện thật tốt."
Liễu phu nhân kéo Ngọc Nguyên tới trước mặt Ngọc Ngưng: "Nguyên nhi kiến thức rộng rãi.

Ngươi cũng là lần được mời làm khách, để Nguyên nhi bồi ngươi qua đó đi, chỉ ngươi giao thiệp thế nào với người khác."
Ngọc Ngưng cũng không cự tuyệt, nàng biết, thứ nhất cự tuyệt sẽ không có đường sống.

Thứ hai, Hoa Dương quận chúa cũng không phải đồ ngốc, người nàng mời là Ngọc Ngưng, nhưng Ngọc Nguyên cũng tới cùng.

Ngọc Nguyên có tâm tư gì cũng không khó phỏng đoán.
Ngọc Ngưng gật đầu: "Vậy phiền tỷ tỷ."
Ngọc Nguyên vẫn còn tức hận Ngọc Ngưng, nàng ta cho rằng Ngọc Ngưng đã nói những lời càn rỡ của mình cho Liễu phu nhân.

Bây giờ lại còn làm trò trước mặt Liễu phu nhân, nhưng nàng ta không thể không bày ra gương mặt tươi cười: "Không có việc gì, ai bảo chúng ta là tỷ muội."
Hai người cùng nhau lên xe ngựa.
Vốn dĩ nào có cái gì gọi gọi là tỷ muội tình thâm hai người đương nhiên không ngồi sát bên nhau.
Ngọc Ngưng ngồi trên xe ngựa một lúc lại cảm giác được cạnh bên mình có thêm một người.
Không biết Quân Dạ đã lên đây từ lúc nào, hắn ngồi bên cạnh Ngọc Ngưng.

Ngọc Ngưng có chút khẩn trương, thật may là Ngọc Nguyên không thể nhìn thấy.
Ngọc Nguyên đánh giá Ngọc Ngưng trên dưới một lần, nàng ta bĩu môi: "Từ trước đến nay ngươi để thả, hôm nay sao lại quấn chặt rồi?"
Ngọc Ngưng dựa vào nam nhân lạnh băng bên cạnh, nàng nhìn Quân Dạ, Quân Dạ mang mặt nạ, chẳng rõ cảm xúc.
Nàng không muốn để Quân Dạ nghe mấy chuyện này, liền nói: "Tỷ tỷ đâu cần nhìn chằm chằm ta như thế."
Liễu phu nhân không ở đây, Ngọc Nguyên cũng không cần nhớ lời dặn dò của bà, nàng ta nói: "Ta lại không biết ngươi lắm mồm ba hoa như vậy.

Ta cứ nói ngươi dâʍ đãиɠ đấy, ngươi có bản lĩnh thì nhại lại như vẹt cho quận chúa nghe đi, xem nàng phản ứng như nào.

Nếu không chột dạ, ngươi cũng sẽ không quấn ngực lại."
Ngọc Nguyên biết, Ngọc Ngưng dám nói những lời này lại cho Liễu phu nhân nhưng sẽ không dám nói cho người ngoài.

Hai người dù sao cũng là tỷ muội cùng nhà, vinh cùng vinh, họa cùng họa.

Nàng ta nói lời khó nghe, Ngọc Ngưng sao dám lặp lại.
Ngọc Ngưng thấy người Quân Dạ lạnh hơn, nàng dịch qua bên cạnh.
Quân Dạ nắm lấy cằm nàng: "Nàng ta mắng ngươi như vậy, ngươi vẫn do dự không đành lòng động thủ? Sao ta lại có Vương phi ngu như ngươi?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương