Minh Tinh PR
Chương 43

Tin tức Dung Quân Tiện nhập viện khẩn cấp bị truyền ra ngoài rất nhanh, phóng viên đến chụp ảnh lấy tài liệu đã tụ tập bên ngoài bệnh viện, vây bệnh viện chật như nêm cối. Cảnh sát cũng không thể không đến duy trì trật tự, xua tan đám người.

Dung Quân Tiện ở phòng bệnh VIP trên tầng cao nhất của bệnh viện, nhưng cũng có thể nghe được tiếng người dưới lầu, bèn kéo chặt rèm cửa, thở dài: “Đúng là người sợ nổi tiếng, lợn sợ mập[1]!”

[1] người nổi tiếng dễ bị công kích, lợn béo lên sẽ bị làm thịt, cho nên làm việc đừng phô trương quá, phải khiêm tốn, để bảo vệ mình

Bạch Duy Minh ở bên cạnh bày đĩa trái cây cho cậu, lại nói: “Lời này của cậu bị những nghệ sĩ không hot kia nghe được, lòng dạ tiểu nhân chỉ sợ lại muốn ghen tỵ với cậu.”

Dung Quân Tiện nghĩ đến chuyện này lại cảm thấy đau đầu, quay đầu nói với Bạch Duy Minh: “Tôi cũng không biết mình lại làm cho người ta thù hận đến vậy!” Nói đoạn, Dung Quân Tiện lại cảm thấy toàn thân rét run: “Ngẫm lại cũng cảm thấy sợ.”

Nghĩ mà sợ và khó chịu, những cảm xúc này không chỉ có ở Dung Quân Tiện.

Bạch Duy Minh không nói, lẳng lặng nhìn Dung Quân Tiện.

Dung Quân Tiện cũng nhìn Bạch Duy Minh, dường như nhìn thấy rất nhiều sự chán nản đè nép trong mắt Bạch Duy Minh.

Điều này và Bạch Duy Minh mà trước kia Dung Quân Tiện nhìn thấy không giống nhau lắm.

Bạch Duy Minh nhìn thấy lúc trước, khí chất như mây trắng, rất tiêu sái, nhẹ nhàng như mây gió. Bây giờ cũng bị mây đen áp đỉnh rồi.

Tất nhiên Dung Quân Tiện nhìn ra có lẽ tâm trạng Bạch Duy Minh không vui, cố ý nở nụ cười, giả vờ ung dung: “Nhưng mà căn cứ theo manh mối của anh, cảnh sát đã quyết định lập án, Thạch Gia Ý và Nam Lục sẽ bị khởi tố. Chúng ta chỉ đợi xem hai người họ gieo gió gặt bão, ngồi xổm trong nhà đá thôi!”

Bạch Duy Minh lại nói: “Thật ra Thạch Gia Ý và Nam Lục chẳng là gì? Tôi thấy nhìn từ ngọn nguồn, bọn họ tự tin có người chống lưng, mà cậu không người không vật, mới dám làm những chuyện này. Hôm nay đưa Thạch Gia Ý và Nạm Lục vào tù, ngày mai có người nào nóng tính nhìn cậu không vừa mắt, vẫn vẽ động tới cậu.” Bạch Duy Minh còn nói vài câu không nói ra khỏi miệng: “Suy cho cùng tính tình của cậu cũng không hiền lành gì cho cam. Chỉ sợ về sau vẫn sẽ đắc tội với người khác.”

“Tôi lại không nghĩ đến đó.” Dung Quân Tiện hơi bất ngờ, “Ý của anh là bọn họ có chỗ dựa, thấy tôi không có chỗ dựa, thấy tôi không vừa mắt nên trực tiếp chơi tôi. Nếu tôi có chỗ dựa, bọn họ cũng không dám, là ý này phải không?”

“Đúng thế.” Bạch Duy Minh trả lời.

Dung Quân Tiện ngẫm nghĩ lại nói: “Nhưng tôi đi đâu tìm chỗ dựa đây?”

Bạch Duy Minh nói: “Cậu nói xem? Muốn tìm, dĩ nhiên là tìm ở chỗ gần.”

“Đó là xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.” Dung Quân Tiện đột nhiên nhận ra, “Là hội trưởng Tuyên hả?”

Khóe miệng Bạch Duy Minh kéo một cái, giống như cười, lại như không phải, vẻ mặt này trong cái nhìn của Dung Quân Tiện thực sự quái dị cực kỳ.

Dung Quân Tiện đang định hỏi anh, lại nghe thấy có người gõ cửa.

“Mời vào.” Dung Quân Tiện cất giọng nói.

Đẩy cửa vào chính là hội trưởng Tuyên —— đúng là “Xa cuối chân tời, gần ngay trước mắt”.

“Dung tiên sinh, cậu khỏe chưa?” Hội trưởng Tuyên hỏi.

“Tôi? Tôi rất khỏe.” Dung Quân Tiện nở nụ cười kéo ghế ra cho hội trưởng Tuyên, “Hội trưởng Tuyên, anh ngồi đi.”

Hội trưởng Tuyên ngồi xuống, lại nhìn Bạch Duy Minh: “Anh Bạch, chào anh.”

Bạch Duy Minh gật đầu với anh ta, nói: “Cậu thường xuyên đến. Khế gia của cậu không hỏi cậu à?”

Hội trưởng Tuyên nói: “Quả thật, ngày mai em sẽ phải đến chỗ Khế gia, cho nên hôm nay đến tạm biệt Dung tiên sinh. Tạm thời tôi không thể tới thăm cậu.”

“Không sao đâu.” Dung Quân Tiện đáp, “Mấy hôm nay anh thường đến, tôi đã rất cảm ơn rồi.”

Hội trưởng Tuyên lại nói với Dung Quân Tiện: “Nói ra có lỗi quá, cửa phòng bệnh của cậu, hiệu quả cách âm không tốt lắm. Tôi đã nghe thấy những gì hai người nói rồi.”

Dung Quân Tiện ngẩn ra: “Hả?”

Hội trưởng Tuyên nói: “Tôi có vinh hạnh làm chỗ dựa của cậu không?”

Dung Quân Tiện cực kì kinh ngạc.

Bạch Duy Minh cũng thế.

Tất nhiên Bạch Duy Minh muốn từ chối giúp Dung Quân Tiện, lại không ngờ Dung Quân Tiện đã mừng rỡ nói: “Có thể ư? Đây là vinh hạnh của tôi mới đúng á!”

Hội trưởng Tuyên duỗi tay ra, nắm chặt tay Dung Quân Tiện, nói: “Vậy thì một lời đã định.”

Nhìn hình ảnh động lòng người này, Bạch Duy Minh cũng duỗi tay ra, mạnh mẽ tách bàn tay nắm chặt của bọn họ.

Trên tay Bạch Duy Minh ra sức, trên mặt ngược lại không nhìn ra, vẫn thản nhiên mỉm cười: “Tôi thấy thế này mà đã quyết định rồi, không khỏi sơ sài quá đấy?”

“Đúng!” Dung Quân Tiện nói, “Rất sơ sài. Chúng ta phải làm một nghi thức! Kêu truyền thông đến xem!”

Hội trưởng Tuyên ngẩn người, nói: “Long trọng vậy sao?”

“Không được hả?” Dung Quân Tiện hỏi.

Hội trưởng Tuyên nghĩ ngợi: “Cũng có thể… Nhưng phải dùng tên gọi gì đây?”

Dung Quân Tiện ngẩn ra, lại nói: “Đúng nhỉ, hội trưởng Tuyên đã nói đến điểm quan trọng. Cũng không thể gọi là nghi thức bái mã đầu[2], nghi thức xác định chỗ dựa gì đó?”

[2] bái mã đầu (拜码头): các gánh hát hí khúc đến thăm địa chủ, các quan chức quân sự và chính trị, các lãnh đạo băng đảng ở địa điểm biểu diễn gọi là “Bái mã đầu”, mục đích là để có được sự ủng hộ của họ, hy vọng biển diễn suôn sẻ, chỉ sợ không đến sẽ xảy ra tai họa, ít nhất rất khó để đứng vững.

Bạch Duy Minh thấy hai người Dung Quân Tiện và hội trưởng Tuyên thương lượng đến khí thế ngất trời, trò chuyện tiếp chỉ sợ muốn nói kết hôn luôn.

Bạch Duy Minh vội vàng ngắt lời, đề nghị: “Vậy đi, hai ngày sau ông chủ Tuế muốn làm tiệc sinh nhật cho Tần tiểu gia đúng không? Tôi dẫn Dung tiên sinh đi cùng, chụp ảnh trong bữa tiệc sinh nhật rồi đưa lên truyền thông, mọi người sẽ biết bây giờ Dung tiên sinh cũng là người trong giới.”

Hội trưởng Tuyên suy nghĩ, nói: “Điều này cũng không tệ.”

Bạch Duy Minh lại nói: “Hơn nữa, thật ra vừa nãy tôi tới ông chủ Dung nói chỗ dựa và người đứng sau, đều là lời nói đùa thôi. Suy cho cùng làm nghệ sĩ phải làm đến nơi đến chốn, lấy đức phục người, đợi tư lịch tăng lên, trở thành nghệ sĩ đức nghệ song hinh[3], tự nhiên đợi được sự tôn trọng của người khác, không cần dùng cách bất chính bàng môn tà đạo này.”

[3] đức nghệ song hinh: hình dung đức hạnh và tài nghệ của một người đều có tiếng tốt

“Thật hả?” Hội trưởng Tuyên và Dung Quân Tiện đều biểu thị thắc mắc.

Đối mặt với hai đôi mắt to ngập tràn nghi ngờ này, Bạch Duy Minh khá là nghiêm túc, thành khẩn gật đầu: “Tất nhiên. Tôi giống một người suy nghĩ lệch lạc, đi bàng môn tà đạo à?”

Hội trưởng Tuyên và Dung Quân Tiện còn thật sự tin Bạch Duy Minh: “À, hóa ra là nói đùa?”

“Đúng, chỉ cần để mọi người nhìn ra Dung tiên sinh có mạng giao thiệp là được rồi, cũng không cần tận lực tìm chỗ dựa.” Bạch Duy Minh nói đến lý lẽ rõ ràng, “Điều này ngược lại gây bất lợi cho danh tiếng của Dung tiên sinh. Thay vì nói phía sau Dung tiên sinh có người, không bằng nói Dung tiên sinh giao du rộng lớn, bạn bè rất nhiều, lúc này mới lộ ra có phong cách.”

Hội trưởng Tuyên và Dung Quân Tiện đều tán thành: “Đúng, anh nói rất đúng.”

“Anh Bạch đúng là có tầm nhìn.”

“Bạch tiên sinh rất có lý.”

Cứ như vậy, hội trưởng Tuyên cuối cùng cũng bỏ qua suy nghĩ muốn làm “Chỗ dựa” của Dung Quân Tiện. Bạch Duy Minh thừa cơ nói: “Đến giờ Dung tiên sinh nghỉ ngơi rồi. Bất Phàm, để tôi đưa cậu về.”

Bạch Duy Minh vừa thu xếp cho Dung Quân Tiện, vừa đưa hội trưởng Tuyên ra ngoài. Hội trưởng Tuyên và Bạch Duy Minh đi đến thang máy bệnh viện. Lúc trước Bạch Duy Minh từng gặp hội trưởng Tuyên, nhưng cũng không nhiều. Bạch Duy Minh chưa bao giờ nghiêm túc nhìn kỹ hội trưởng Tuyên, bây giờ nhìn tường tận, ngoại hình của hội trưởng Tuyên quả thực là vô cùng hơn người, đôi mắt chứa ánh sáng mùa thu, sắc mặt giống hoa lê.

Hội trưởng Tuyên lại mở miệng, nói: “Vụ kiện lần này của Dung tiên sinh, sẽ không khó lắm nhỉ?”

“Đây không phải vụ kiện của Dung tiên sinh.” Bạch Duy Minh đáp, “Là vụ kiện của Thạch Gia Ý và Nam Lục.”

“Đúng.” Hội trưởng Tuyên cũng cảm thấy mình dùng từ không thích hợp, lại nói, “Em thấy Ảnh nghiệp Tứ Thông chắc chắn sẽ muốn bảo vệ hai người kia.”

Điểm này cũng không sai. Ảnh nghiệp Tứ Thông muốn ra sức bảo vệ hai minh tinh nhỏ này. Về tư, Nam Lục là con ruột của Cốc tổng. Về công, nếu hai minh tinh này leng keng vào tù, sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với danh tiếng và giá cổ phiếu của Ảnh nghiệp Tứ Thông. Bởi vậy, về công về tư, Ảnh nghiệp Tứ Thông đều sẽ toàn lực bảo vệ Nam Lục và Thạch Gia Ý.

Bạch Duy Minh lại nói: “Đây là tốt tụng hình sự, cậu cho rằng Ảnh nghiệp Tứ Thông có thể làm được gì, có thể chi phối phán quyết?”

Hội trưởng Tuyên nói: “Họ có thể xin Dung tiên sinh viết thư tha thứ.”

“Dung tiên sinh có thể sẽ cho mỗi người họ hai cái vả miệng.” Bạch Duy Minh bình thản trần thuật sự thật có thể thấy được.

Hội trưởng Tuyên lại nói: “Vậy bọn họ cũng có thể thuê một đoàn đội luật sư chuyên nghiệp, biện hộ vô tội cho Nam Lục và Thạch Gia Ý. Em cũng đã hỏi ý kiến của luật sự, ông ấy cho rằng vụ kiện này không phải không cãi được. Suy đoán vô tội[4], nếu may mắn, độ chuyên nghiệp cao, cũng không phải không thể thoát tội. Trước mắt xem ra, không có chứng cứ xác thực để chứng minh Nam Lục và Thạch Gia Ý cố tình đưa Dung Quân Tiện vào chỗ nguy hiểm. Mà Dung Quân Tiện bị thương không nặng, tình huống khá nhẹ. Cho dù không cãi được vô tội, phán quyết có tội, cũng chưa chắc phải ngồi tù.”

[4] gốc là 疑罪从无: Suy đoán vô tội hay giả định vô tội, là một trong những nguyên tắc cơ bản, được ứng dụng rộng rãi trong nền khoa học pháp lý hiện đại. Nội dung cốt lõi của nguyên tắc cho rằng mọi nghi can đều vô tội cho đến khi được chứng minh là có tội. Nguyên tắc này được áp dụng trong các cáo buộc của phiên tòa hình sự (Wikipedia)

Đây là lần đầu tiên Bạch Duy Minh nghe thấy hội trưởng Tuyên nói một mạch nhiều lời ngoài chủ đề học thuật như vậy. Bây giờ cẩn thận lắng nghe, hội trưởng Tuyên lại cũng thật sự cực khổ tâm thần, làm “bài tập” vì chuyện này.

Bạch Duy Minh không khỏi có thêm tí thiện cảm với hội trưởng Tuyên, chỉ nói: “Đúng. Đội ngũ luật sư chuyên nghiệp thật sự có cơ hội cứu hai người tránh được tai ương nhà tù.”

Hội trưởng Tuyên không khỏi nghĩ tới ngày đó nghe được một câu của Cốc tổng “Trừ khi Ảnh nghiệp Tứ Thông đóng cửa”.

Nếu Ảnh nghiệp Tứ Thông đứng trước nguy cơ, ốc còn không mang nổi mình ốc, vậy chắc chắn không thể chèo chống đợt kiện cáo này.

Cho dù quan tâm chuyện này, nhưng hội trưởng Tuyên vẫn phải nắm chắc thời gian đến gặp Khế gia.

Vì chuyện của Dung Quân Tiện, anh ta đã vắng mặt ở hội đua ngựa. Bà Tuyên nói hội trưởng Tuyên nửa đường vắng mặt là mất lễ phép, thúc giục hội trưởng Tuyên mang quà đến nhà chúc mừng con ngựa Khế gia nuôi đã thắng trong cuộc đua.

Sợ hội trưởng Tuyên không biết đối nhân xử thế, bà Tuyên đã chuẩn bị quà mừng xong hết rồi, là một dây thừng luyện ngựa màu đen lót da bê, cái nút được làm bằng thép không gỉ, khắc chữ “Eurus” viết hoa —— Eurus là tên con ngựa của Tuế Tích Vân đã thắng trong cuộc đua.

Hội trưởng Tuyên mang theo quà đến, quản gia ở trường đua đến mở cửa tiếp đón, lại nói: “Cậu Bất Phàm đến không đúng lúc rồi, bây giờ đúng lúc mấy thợ thủ công của xưởng Hermes đến đo kích thước, đang định làm yên mới cho con ngựa. Ông chủ cũng đi xem.”

“Không sao.” Hội trưởng Tuyên nói, “Tôi đợi một lát.”

Quản gia ở bên kia truyền lời, Tuế Tích Vân đã bỏ lại thợ thủ công, đợi hội trưởng Tuyên trong một phòng nhỏ ở bên cạnh chuồng ngựa. Hội trưởng Tuyên đến bên ngoài phòng nhỏ, đẩy cửa đi vào, thấy bên trong chỉ có một chiếc đèn nhỏ, tia sáng không đủ, hơi tối, roi da treo trên vách tường dài ngắn, thô mảnh khác nhau, trong một cái tủ ở bên cạnh, đựng giày ủng đủ loại kiểu dáng được làm bằng da và dụng cụ bảo.

Thấy hội trưởng Tuyên tới, Tuế Tích Vân đứng dậy. Dáng người hắn rất cao lớn, dễ khiến người khác cảm thấy áp bách, khuôn mặt lại anh tuấn, mũi cao thẳng, mắt như chim ưng, giờ phút này đang mỉm cười nhìn hội trưởng Tuyên: “Cậu đến rồi?”

Hội trưởng Tuyên gật đầu: “Khế gia, chúc mừng ngài thắng trận đấu. Đây là quà tôi mang tới.” Nói đoạn, hội trưởng Tuyên đặt cái hộp nhỏ trước mặt Tuế Tích Vân.

Tuế Tích Vân nhận hộp, nhìn cũng không nhìn, chỉ nói: “Cảm ơn.”

Hội trưởng Tuyên lại nói: “Bên trong là một sợi dây luyện ngựa.”

“Mẹ cậu chọn đúng không?” Tuế Tích Vân hỏi.

Hội trưởng Tuyên hơi xấu hổ gật đầu: “Đúng thế.”

Tuế Tích Vân nói: “Không sao. Cậu đến vội, chắc hẳn có việc. Chuyện bây giờ đã giải quyết chưa?”

Hội trưởng Tuyên trầm ngâm một hồi, lại nói: “Khiến một doanh nghiệp niêm yết giá trị vài tỷ ở thành phố đóng cửa, là chuyện rất khó làm được à?”

Dường như Tuế Tích Vân hơi kinh ngạc, nhưng lại cười: “Cậu muốn nó đóng cửa như thế nào?”

“Hả?”

Tuế Tích Vân vươn tay, bàn tay hắn vừa nhìn chính là bàn tay thích luyện ngựa, thô ráp, có vết sẹo, mà tràn đầy sức lực. Đôi bàn tay này vuốt ve yên ngựa da trâu đặt trên mặt bàn. Yên ngựa làm bằng da nhẵn nhụi, giọng Tuế Tích Vân lại thô khàn: “Muốn nó đóng cửa trong một đêm à?”

Hội trưởng Tuyên đần mặt.

Ngón tay Tuế Tích Vân lại gảy mấy lần lên vạt yên của yên ngựa: “Hay là muốn dao cùn cắt thịt, chậm rãi mài chết nó?”

Hội trưởng Tuyên im lặng.

“Hoặc là muốn kích thích một chút, giống như câu cá, bắt từng ít, thả từng ít, cho nó một ít hy vọng, để nó vùng lên một tí, đến khi nó vui vẻ, lại siết cổ của nó, chốc lát lại thả ra, đợi nó chạy được một lúc, lai bắn tên lén?” Tuế Tích Vân vỗ vỗ yên ngựa, phát ra tiếng trầm trầm, “Cậu không nói rõ ràng, sao Khế gia có thể nói cho cậu hiểu rõ?”

Hội trưởng Tuyên rơi vào hỗn loạn: “Tôi… không hiểu.”

“À, cậu không hiểu.” Biểu cảm của Tuế Tích Vân giống như cười mà không phải người, như thể đã đoán trước được đáp án này, “Vậy tôi hỏi cậu một câu, cậu thật sự muốn nó phá sản, hay chỉ muốn nó rước phải phiền toái, bị răn dạy?”

Hội trưởng Tuyên nghĩ ngợi: “Có lẽ là cái sau.”

“Tôi thấy cũng thế. E rằng nó thật sự đóng cửa, cậu lại mềm lòng hối hận.” Tuế Tích Vân chậm rãi nói, “Xử lý loại doanh nghiệp này, giống như xử lý một con chó, không khó, nhưng vô nhân đạo. Loài người chúng ta phải bảo vệ động vật, đánh hai cái coi như xong.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương